Tuesday, September 4, 2012

PHAN NHẬT NAM * KHU KIÊN GIAM

Khu Kiên Giam Phan Nhật Nam

Khu Kiên Giam nầy vốn được lập nên từ 1995, lúc Út tui mới tới Mỹ chưa đầy hai năm, mùi vi-xi còn vướng vất sau hai mươi năm di họa cộng sản. Lúc ấy, tui có ý nghĩ, chắc vì "huyết hải thâm thù" quá độ với mấy giả nên văn phong, văn ý mới nức lên mùi "đường vinh quang xây xác quân thù"- theo như "tinh thần và lời văn" kêu gào máu chảy, thịt rơi của bài chào cờ vi-xi bắc kỳ, vốn là bài hát "tiến quân ca" của văn cao – cần mở cái ngoặt đơn ở đây - tài năng không biết bao nhiêu nhưng ngôn ngữ "sa-đích" gớm guốc như kia thì Út tui mười mươi cũng vất. Nhưng phe ta (trong đó có Uùùt) đã lầm to… Hóa ra, người quốc gia ta không hề biết thù hận gì ráo, và mấy giả mới là thật sự hung hiểm, quá quắt gấp gấp vạn nghìn lần. Nói có sách, mách có chứng, hãy điểm qua "cái gọi là cơ quan trung ương của đảng cộng sản việt nam - báo nhân dân" mà dân chúng bên nhà không thể dùng vào việc gì khác ngoài thay giấy…vệ sinh. (Những chữ đáng viết hoa mà Uùt tui đánh ra chữ thường là do cố ý, sẽ giải thích sự cố ý nầy sau). Tui không hề dựng chuyện. Ông "phản chiến" một thời, Nguyễn Ngọc Lan đã trả lời với đài RFI của Pháp như thế, và ký giả Robert Templer thuật lại trong "Shadows And Wind", NXB Penguin, Newyork, 1988 sau ba năm nghiên cứu tại hiện trường… Cùng ăn, ở, ị… với vi-xi, mới viết ra một câu, mà nghe xong thì phải bịt mũi ngay: "Vietnameses may have found Nhan Dan useful in bathroom… Trang 165, sách vừa dẫn ra". Ông bạn Tưởng Năng Tiến với "tầm nhình hạn hẹp, và phãn động của tụi viết văn ngụy" không mấy tin tưởng câu chuyện dơ dáy kia, và ngạc nhiên một cách ngây thơ: "Làm gì có thứ báo nào mà quá độ tồi tệ như thế. Hơn nữa, báo nầy lại vừa được cho mề-đay, "đơn vị anh hùng lao động". Không lẽ chỉ có mỗi "công tác ở nhà vệ sinh" mà thành anh hùng lao động sao?!" Tưởng Năng Tiến sau đó đọc kỹ hơn để biết thêm giá trị "báo đảng ta", thì lại khám phá ra rằng, báo nầy còn có nhiệm vụ… công an phường nữa, bằng cách đi làm survey ba láp để buộc nên tội: "cái gọi là linh mục nguyễn văn lý âm mưu với các thế lực thù địch nước ngoài phá hoại giáo hội công giáo, cõng rắn cắn gà nhà, phản bội dân tộc!!". Ðể làm sáng tỏ thắc mắc của Tưởng Năng Tiến, bài viết nầy được "nhuận sắc" lại. Ðây là lý do thứ nhất. Thứ hai, các Bạn Trẻ trong nước qua tạp chí ÐẤT ÐỨNG, đặt vấn đề với "cái gọi là giáo sư trần bạch đằng". Các bạn ấy cho rằng, "giáo đằng ba xạo", vì tay nầy nói chắc như bắp: "chủ nghĩa xã hội nhất định toàn thắng như ta đã từng đánh cho mỹ cút, đánh cho ngụy nhào!!".
Nhận thấy hai chủ đề với người, và việc như kể trên đã được Uùt một lần "tiên tri" trong Khu Kiên Giam, nên hôm nay tui viết lại để bà con, bạn bè xa gần đọc chơi, xong sẽ cùng nhau đồng ý về chân lý: "KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ÐỘC LẬP TỰ DO- BỞI VÌ QUÁ QUÝ NÊN KHÔNG…CÓ". Và, "cái gọi là bác" kia là hay cậu ba bồi tàu là tên xạo ke, điếm chẩy" nhất Bắc Kỳ, không có nhì ở Ðông Dương". Và chỉ có mấy giả, và "thằng bần" mới là những "đối tượng" không cha, không mẹ mà chỉ có - bác- vốn làm nghề chứa thổ, đổ hồ, cờ gian, bạc lậu, cách mạng hôi của mà thôi! Thế nên, chúng ta có thể thêm vào câu ca dao sẵn có như sau:
Cờ bạc là "bác" thằng bần
Cụ hồ là "bác" mấy "ông vi-xi"…
Nghe hơi ngang ngang nhưng cũng chẳng sao, miễn "đạt mục đích yêu cầu công tác" là "tốt thôi".
Út lu,
người miệt vườn Lái Thiêu.
Viết đúng dịp Tháng Tư.
I- KỲ TẬP TRUNG CẢI TẠO THỨ NHẤT- "BÁO ÐẢNG TA"
Trong quá trình bị giam giữ ngoài Bắc (1976-1989), ngồi miết trong bóng tối, dần dà tui phải tự bật cười vì tìm ra lẽ: "...Sợ cái gì thì càng dính cái ấy". Ví thử như "sợ ở tù" – Uùt đã viết hẳn ra như thế (Dọc Ðường Số I, Ðại Ngã, Sài Gòn 1969), thì lại bị ở tù kỹ hơn ai hết. Trong tổng số trăm ngàn, triệu người bị chế độ vi-xi bắc kỳ bỏ tù, bức hại từ trước tới nay (kể từ 1945, khi hệ thống bạo lực cộng sản mới nắm được quyền trên một vài địa phương vùng quê phía Bắc nước ta); nếu lấy ra khoảng năm, mười người điển hình, chắc thế nào cũng có tên Út trong đám người tối thậm bất hạnh này. Nếu thua kém phần khốn khổ, đau thương chăng là so với Nguyễn Công Thành, Lính Biệt Kích của Ðại Úùy Nguyễn Hữu Luyện - Người Tù Kiệt Xuất- Chữ của Huynh Trưởng, Ký Giả Lô-răng, Trung Tá Phan Lạc Phúc nói về những Biệt Kích Quân VNCH bị kiên giam từ những năm đầu thập niên 60, mà tui nghe ra tiếng trong hầm tối trại Lam Sơn, Thanh Hoá, Bắc Việt Nam, tháng 2, năm 1979... Chẳng biết giờ nầy những hào kiệt vô danh ấy sống nơi đâu? Chết khi nào? Những Biệt Kích Quân giữ nguyên vẹn bản lãnh, ý chí của Người Lính - Dẫu sau năm 1975, Miền Nam đã hoàn toàn bị bức tử, thất trận, bẽ súng, gẫy cờ - Sức chiến đấu không khoan nhượng của những người lính không đơn vị, không số quân nầy vượt lên mọi ý niệm về tính kiên cường, bất khuất, mà ý chí con người có thể thực hiện đượïc trong những điều kiện khắc nghiệt, khốn cùng nhất ở cảnh sống nhân sinh. Kể cả sự chết. Trong số 78 Biệt Kích Quân dưới cảnh huống chỉ huy của Ðại Uùy Nguyễn Hữu Luyện, đã có người bị chôn sống ở trại Quyết Tiến, Hà Giang. Sợ rằng những chữ nghĩa không đủ để nói lên.
Sợ thứ hai là "sợ đọc báo đảng", thì hằng đêm, lúc còn ở trại ngoài với anh em, trước ngày phải vào hầm kiên giam (7 tháng 9, 1979), cứ đến tối là tui phải choong cây đèn hạt đậu, ngồi đọc ra rã một hơi đến hai, ba tờ báo cho cả toàn buồng tù ngồi nghe – giờ nghe báo đảng, "báo nhân dân, cơ quan trung ương đảng cộng sản Việt Nam" - thứ báo đặc nghịt chữ in nhem nhuốc, đầy những nội dung, mà dù ngón tay đang lần dở qua trang, mắt ngủ gật, mồm vẫn có thể ong óng:"..đồng chí x, y...ủy viên bộ chính trị cùng các đồng chí lãnh đạo thuộc ban bí thư, thành ủy hà nội, ban nghiên cứu lịch sử đảng, đoàn báo cáo viên... ra sân bay đón đoàn, ôm hôn thắm thiết các đồng chí v, z, w… thể hiện tình đoàn kết chiến đấu...v..v. Ðống báo đảng do bị đọc đến mờ người nên những "bài viết" của Lê Nin, Lê Duẫn riết đâm... quen, và tui có thể viết, nói lại, chỉ sai vài chữ, dấu chấm, phết!
Năm 1995, từ yêu cầu của tờ báo đang cộng tác, Báo Quốc Dân, Houston, Texas của Nguyên Vũ, tui lại phải đọc một hơi bốn, năm tờ báo Xuân của "đảng ta". Hỏi thử gánh nặng cực hình lớn đến bao nhiêu? Nhưng chuyển họa thành phúc, tui tìm thấy ở trong những giòng chữ "sự thật" kia đủ điều hay ho. "Sự Thật", tên nhà xuất bản, và báo bình luận chính trị ở Hà Nội, và bên... Liên Xô! Nên tiện thể tui hành luôn nghề "giáo dục" để "bước đầu có tiến bộ nhất định.", lại một chữ của vi-xi. Chỉ khác, đối tượng bị cải tạo kỳ này là các "đồng chí" và cái tờ báo của "đảng ta".
Thứ nhất, chúng ta điểm về chính trị, giềng mối của tất cả sự việc - Sức mạnh của "đảng ta". Và từ, với sức mạnh này, "ta" sẽ thực hiện mục tiêu chung cuộc: "Dân giàu, Nước mạnh, Xã hội công bằng, văn minh". Ðúc kết trong lời phát biểu của võ văn kiệt tại kỳ họp thứ 6, quốc hội khóa IX. Vâng, cái mục tiêu đó, không những đẹp mà lại "thơm" (chữ của phạm văn đồng, trong đại hội văn hoá toàn quốc 1948) như thế kia thì ai có thể cãi vào đâu nữa. Vậy chúng ta hãy xem thử đám cầm quyền tại hà nội đã làm những gì để "dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, văn minh." Nói như thế tức đã chấp thuận tiền đề: "Mục tiêu của đảng và nhà nước là "dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, văn minh…" Vậy ai phê phán, chống đối đảng, nhà nước tức là "không muốn dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, văn minh." Ðấy, bạn đã thấy người cộng sản khôn ra gì chưa (mấy trự ở bộ chính trị lại càng văn minh tiên tiến, lên tới mé đỉnh cao trí tuệ gấp vạn lần hơn), phe ta đừng suy diễn chủ quan có ngày vỡ mặt như đã từng bị rất nhiều lần. Ðể xác nhận, và giải thích nguyên nhân đưa đến thành quả mạnh (về chính trị) này, trần văn giàu, lý thuyết gia của đảng "giáo dục" theo đường vòng từ xa, với bài viết đầy tính "trí tuệ". Lại "trí tuệ" nữa?! Xin bạn đọc chịu khó thông cảm, chữ nào người viết đặt trong dấu ngoặt, in nghiêng, hoặc in đậm, và lập đi lập lại nhiều lần là "sản phẩm đỉnh cao trí tuệ" của mấy giả, cháu của bác ởø hà nội, chứ không phải từ tư tâm, tư ý. Và cách viết chữ thường những danh từ riêng chỉ tên người là do thói "hạ mục vô nhân" được đảng giáo dục cho "nhân dân tiên tiến" (tiên tiến mới được dạy thêm trò vô lại, chứ nhân dân "không tiến bộ" thì đừng có hòng) từ hơn nửa thế kỷ nay, để đến bây chừ thành quen thói… mất dạy, nên tràn lan khắp nơi, trên miệng lưỡi, trong sử, sách, kể cả sách gọi là "giáo khoa", dạy con nít mần cách mạng, đâu đâu cũng thấy lối gọi người xách mé, láu cá vặt.. "tổng tài phan thanh giản, đời vua tự đức; tổng thống mỹ ry-gân; giáo hoàng giăng-bôn II" v…v.. Hôm nay tui đem xài, chỉ là cách trả lại chén đắng cho mấy giả. Ðứa nào chơi gươm sẽ chết bởi cái liềm cắt cỏ. Xong, "bây giờ ta bắt đầu làm việc".
Qua bài "Những yếu tố nào trong Văn Hóa Văn Lang để nước này khỏi bị đồng hóa sau 1,000 năm Bắc thuộc", giáo giàu phân giải: Nước Văn Lang là một thực tế lịch sử, một nước bền vững lâu dài, có bờ cõi, chế độ xã hội, phong tục tập quán riêng của mình". Nước này sở dĩ tồn tại được, thoát khỏi áp lực đồng hóa mạnh mẽ của văn minh, văn hóa Hoa Hạ đã tác động toàn cõi Ngũ Lĩnh, mạn nam sông Dương Tử, bởi đã hội đủ, thực hiện các điều kiện:
- Ðã có một "thực thể nội tại" liên kết bền bỉ - Nghĩa đồng bào - Thể hiện qua câu thơ "Nhiễu điều phủ lấy giá gương. Người trong một nước phải thương nhau cùng.
- Từ đầu nguồn, "Nhân Dân ta" (viết hoa) đã có tính đoàn kết, hiện thực qua việc tổ chức 15 Bộ nên thành một khối thống nhất, chứ không chia năm, xẻ bảy như những dân tộc (viết thường) khác ở sơ kỳ dựng nước; kiểu chiến tranh giữa người Troy, và Hy Lạp, có thêm sự tham dự của các vị thần theo hai phe. Sự kiện thần linh giúp người thành Troy và Hy Lạp đánh nhau là "phản ảnh phân hóa xã hội phong kiến đồi trụy của văn minh Ðịa Trung Hải", chứ "Tổ Quốc ta", với nền văn minh khai phóng, nhuần nhuyễn, yêu hòa bình, yêu công lý, tiên tiến, tiên phong thì không hề có! Không bao giờ.
- Thứ ba, trong quá trình dựng nước và giữ nước, xuất hiện liên tục "những Anh Hùng Dân Tộc vì nước quên mình." Ví dụ, đánh xong giặc Ân, Thánh Gióng bay ngựa về trời chứ không ở lại trần gian làm vua như bọn phong kiến đồi trụy, phản động(!) Ðây là một sức mạnh văn hóa tinh thần tinh tế, cao đẹp "kết hợp trong huyền sử và sử thi", chứ không là sức mạnh bắp thịt thô tục kiểu Hercule, Samson. Sức mạnh này cao quý, và sâu sắc hơn nhiều so với cung cách gồng bắp thịt, giương cung bắn ó, diều tầm phào của bên Tây. Ðể tăng thêm "sử tính" cho Gióng (gọi Gióng là để "nhân gian hóa, quần chúng hóa" chứ không phải vì trịnh thượng, hỗn hào, thấy Gióng quá anh hùng mà lôi vào với nhân dân ta), giáo giàu thay vì cho "kẻ thù" của Gióng là giặc Ân (như trong cổ tích, truyền thuyết), nay trở thành quân Nam Hạ của Tần Thủy Hoàng. Chuyện Gióng thuộc "thời đại Hùng Vương", cách chúng ta 4,000 năm (Nên mới có cụm từ "4,000 năm văn hóa").
- Thứ tư, qua truyền thuyết (vẫn chỉ là truyền thuyết), Lạc Long Quân diệt Hồ Tinh, Mộc Tinh, Ngư Tinh, "Lịch Sử Việt Nam xác minh luôn có mặt hàng loạt Anh Hùng Dân Tộc sẵn sàng Trừ bạo An Dân."
- Thứ năm, cuối cùng. Nước Văn Lang thay vì thờ các vị thần vớ vẩn (kiểu thần Zeus ở Hy Lạp; Jupiter của La Mã, hoặc các ông trời như Jehovah, Allah... Lưu ý, "thần, trời "bên tây là sản phẩm của bọn phản động phong kiến, chủ nô, nên không xứng đáng cho được viết chữ hoa! Ðáng kiếp!), thì chỉ thờ chính tổ tiên mình, và các "Anh Hùng Dân Tộc" của mình. (Nghe nói đi nói lại cứ sốt cả ruột vì dân tộc ta quá lạm "anh hùng").
Vâng, bài viết phân tích sâu sắc trên vì quá nồng nhiệt nên bị hai điểm quá đỗi "tích cực," thay vì "tiêu cực" như người cộng sản thường phê bình và tự phê. Ðấy là:
- Vì e ngại khi gọi kẻ thù của "Gióng" (nghĩa là của dân tộc ta) là giặc Ân thì có vẻ không được oai, vì "giặc Ân" là thằng cha ba Tầu nào, quả thật không ai biết?! Nên giáo giàu phải thay màu da chết - Ðổi quân bạ lũ giặc vô danh kia thành "quân Nam Hạ của Tần Thủy Hoàng", tức là thằng cha giết người, chôn sống học trò, tịch thu "văn hoá phẩm phản động," lùa dân đi "cưỡng bách lao động", xây Vạn Lý Trường Thành mà "nhân dân tiến bộ yêu chuộng hòa bình trên toàn thế giới" đã lên án và phỉ nhổ..." Lính của "hoàng" (gọi như thế là cố ý xỏ xiên luôn Tiên Ðế nhà Nguyễn- Nguyễn Hoàng) chắc chắn phải là tụi "ác ôn, có nợ máu với nhân dân", nên cho "chiến sĩ Gióng" đánh bọn "xâm lược Nam Hạ" thì đạt thành tích "cách mạng giai cấp vô sản, cách mạng giải phóng dân tộc" lẫy lừng hơn. Nhưng khổ thay, đời Hùng Vương (Theo Ủy Ban Nghiên Cứu Thời Ðại Hùng Vương của Uỷ Ban Khoa Học Xã Hội Hà Nội) cách chúng ta 4,000 năm, mà đời anh vua phản động Tần Thủy Hoàng chỉ ở Thế Kỷ thứ Hai trước Công Nguyên. Lính của anh vua này làm sao đánh được với "chiến sĩ cách mạng Gióng" hở trời? Vậy, tui đề nghị kiếm ngay một đám "Trung Quốc bành trướng xâm lược" khác cho Gióng. Nhưng, muốn cho Gióng có một kẻ thù thích hợp, đúng tầm cỡ như thế, thì khổ thay, Giang Trạch Dân vừa thăm Hà Nội tháng 11/1994, và ông này có thể đã "đồng ý với quan điểm" của Tần Thủy Hoàng trong chính sách đối với sinh viên, học sinh qua vụ Thiên An Môn, tháng 5/1989! Thế nên, biết đâu đây cũng là một cách chơi xỏ, vừa chửi được Tần Thủy Hoàng, vừa xách mé tổng bí thư Giang. Vị "giáo sư nhân dân" nầy giàu "đảng- điếm- tính" thật.
- Ðiểm tích cực thứ hai: Nói điều này ra thì e bị... chửi. Nhưng thấy phải thì cứ nói thôi. Ấy là hai câu thơ:
Nhiễu điều phủ lấy giá gương,
Người trong một nước phải thương nhau cùng.
Dù gan liều cách mấy cũng không thể bảo đã có từ đời... Hùng Vương!! Bởi một lẽ giản dị: "Văn Lang không biết xuất hiện từ đâu? Chỗ nào? Và cũng không ai ghi lại vì... chưa có chữ". Vẫn là lời dẫn nhập của quý giáo sư. Tuy nhiên, bài viết vẫn "đạt mục đích yêu cầu" vì đã nêu bật chủ điểm "Thời Ðại Hùng Vương ấy có Thật - Hiện thực hôm nay với thời đại Hồ Chí Minh". Bởi bác (lại "bác ta", chứ không ai khác) đã nói:
Các Vua Hùng có công dựng nước
Bác, cháu ta có công giữ nước.
Bác nói thì còn sai vào đâu, giáo giàu vì khiêm tốn không viết rõ ra mà thôi. Vì những lẽ trình bày trên, cuối cùng Uùt tui phải kết luận ngợi ca như thế này:
Từ Hùng Vương vào thời đại chúng ta
Cứ như Hà Nội thẳng Mát-cơ-va
Muốn được dân giàu, nên nước mạnh
Vượt biên đi Mỹ, chớ qua Nga.
Từ chuyện chính trị, tất nhiên ta tiếp qua hoạt động ngoại giao là mặt sống động sôi nổi của nó. Từ đầu năm (1995), Thủ Tướng Singapore đến thăm Hà Nội (Tháng Ba); một ngày sau, ông Tổng Thống Mông Cổ đến, 3/3; cô công chúa Anne nước Anh ý hẳn buồn chuyện chồng con lại không coi lịch (hoặc không xem phim 80 Ngày Vòng Quanh Thế Giới) nên đi trùng ngày với Ông Thủ Tướng Singapore, hay là cô này và ông kia có ý gì với nhau hẹn gặp ở Hà Nội chăng? Ðức Ông Claudio Celli của Vatican theo tiếp sau mấy ngày, 13 tháng 3. Và được đà làm tới, các ông Thủ Tướng Thái Lan, Tổng Thốùng Phi Luật Tân, Thủ Tướng Slovakia, Chủ Tịch Lào, Thủ Tướng Mali ...Và cuối cùng, Hoàng tử Phillipe, Vương Quốc Bỉ đến Hà Nội ngày 6/12/1995.
Bạn đến ta, thì ta đi thăm bạn. Ðỗ mười đi Malaysia; lê đức anh đi Indonésia; nguyễn thị bình đi năm nước Châu Phi và Pháp; nông đức mạnh đi Tầu, Ấn Ðộ; võ văn kiệt đi Campuchia, Singapore và Myanmar; phan văn khải, trần đức lương, và nguyễn khánh đi Ba Lan, Brazil, Canada, Hung, Roumanie, Singapore, Tầu, và cuối cùng nguyễn mạnh cầm luôn "trên đường đi"!!
Xin bạn đọc đừng sốt ruột, tui đã bỏ, lược đi rất nhiều, bởi cũng như các bạn, Uùt đã nhiều lần tui tự hỏi, "quái, đi, và đến để tế cái mả cha nó hay sao mà cứ hà rầm như rứa?"Bởi ngày xưa, lúc còn ở Bắc Kỳ với vi-xi, tui đã phải hành nghề "đọc báo"- Tức là ngồi đọc ra rã cho một đám tù đói, khổ, ngồi ngủ gật, nghe suốt hai giờ vào mỗi đêm (gọi là giờ học tập, đọc báo "đảng ta" như đã nói ở phần dẫn nhập), nên đâm quen với những lời văn được "formated" như sau: Nhận lời mời của Trung Ương Ðảng ta, Ðồng Chí Phó Chủ Tịch Hội Nghiên Cứu và Báo Cáo của Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng Nhân Dân Cách Mạng Mông Cổ... đã đến thăm nước ta. Cùng đi với đoàn có các đồng chí... Ủy Viên Trung Ương Ðảng, Bí Thư Thứ Nhất Ban Nghiên Cứu lịch sử Ðảng Nhân Dân Cách Mạng... Với chữ viết hoa liền tù tì thoải mái, và cứ thế kể đến người cuối cùng của đoàn. Xong qua phần thứ hai của bài viết thế nào cũng có đoạn… "Ra sân bay đón đoàn có Ðồng Chí Nguyễn..., Ủy Viên Trung Ương Ðảng, Bí Thư Thứ Nhì Ban Nghiên Cứu, và Báo Cáo, Thứ Trưởng Bộ..." Biết rồi khổ lắm, và kể đến người cuối cùng với đầy đủ tên, đảng cấp, chức vụ. Xong "ta" có kết luận: "Các em bé thủ đô đã dâng lên (chủ tịch, bí thư v.v...) bó hoa tươi thắm."
Mô tả lượt ngày về, cũng nội dung trên với kết luận:… các đồng chí Lãnh Ðạo Ðảng, và Nhà nước đã ôm hôn các đồng chí trong đoàn thắm thiết, biểu hiện tình đoàn kết chiến đấu (có thể thay đổi vài chữ tùy theo đối tượng đực, cái, đón, và đưa).
Sau quá trình đọc báo kia Út tui có ý nghĩ: "Ở hà nội ắt hẳn phải có những người chuyên hành nghề "đón và tiễn đoàn", và không biết cái gọi là "ban lễ tân nhà nước" kia làm thế nào để luôn "điểm hẹn lại lên sân bay đón đoàn" dai nhách kiên cường như thế (Ðiểm Hẹn Lại Lên - Tên cuốn phim do nhà nước vi-xi làm, chiếu cho cả nước xem sau 1975).
Tưởng là ý nghĩ tầm phào quấy quá, nào ngờ hôm nay trên tờ "Xuân Công An", (tờ báo có kể các cuộc đi, đến vừa nêu trên) có lời "khen" của Thủ Tướng Indonesia "Việt Nam như cô gái đẹp đang tuổi xuân, mọi người cứ dành mà đến?!" Không biết lời khen này thật hay xỏ lá, chỉ biết qua tờ báo có sự kiện:"Ở Hà Nội chưa kịp gỡ tấm bảng khẩu hiệu (banderole) đón đoàn này thì đoàn kia đã đến". Nghĩa là, đoàn trước vừa vào nhà khách thì đoàn sau đã qua cầu Sông Hồng lên Bến Nứa. Thế nên, cô công chúa Anne được đọc băng chào mừng bằng chữ Mông Cổ:"Hân hoan chào đón Ngài Tổng Thốùng và Phu Nhân". Nhưng cũng là chuyện "tốt thôi", lãnh đạo đảng ta bao giờ cũng "vận độïng sáng tạo mọi tình huống, khắc phục mọi khó khăn, tận dụng mọi khả năng" để "ôm hôn thắm thiết, sâu, sát" cô công chúa nước Anh không chút bối rối dưới banderole bằng tiếng Mông Cổ. Mà cũng thật, các trự lãnh đạo như đỗ mười, lê đức anh có phân biệt tiếng Mông Cổ khác với tiếng Anh như thế nào đâu. Vẽ.
Nhưng thực hiện "đón và công tác tiễn đoàn" để sau đó mô tả trong những bài phóng sự thổ tả như trên hẳn chưa đạt tiêu chuẩn tiến bộ, công tác tốt, khó có thể được cấp huy chương "anh hùng lao động", nên năm nay, 2001, nhân việc các nhà lãnh đạo tôn giáo ở Việt Nam dậy lên phong trào đòi Tự Do, Dân Chủ cho người dân, cho giáo hội, báo đảng "triển khai công tác công an phường", đi tìm đối tượng "tiên tiến" phản công lại các vị lãnh đạo tôn giáo. Chúng ta hãy xem một đoạn survey của "anh hùng lao động – báo (hại) nhân dân": Ông Ca-nát, dân tộc châu Mạ, ấp Hiệp Nghĩa, huyện Ðịnh Quán, tỉnh Ðồng Nai đã phát biểu: "Hôm rồi, xem truyền hình, nghe đài truyền thanh, tôi biết ở xã Nguyệt Biều, thành phố Huế có ông linh mục gọi là nguyễn văn lý gởi một lá thư gọi là "lời chứng", dài mấynghìn từ cho ủy ban quốc tế tôn giáo của quốc hội hoa kỳ nói chính sách tôn giáo của Ðảng, và Nhà Nước ta" cực kỳ tàn bạo mang chủ đích bóp chết tôn giáo"... Ấp tôi có 210 hộ, 1,015 khẩu, mỗi hộ một cách thờ, người thờ chúa, hộ thờ phật, thờ ông bổn, cũng có hội chỉ thờ Bác Hồ. Nhà nước đâu có cấm đoán gì đâu. Người theo đạo thiên chúa vừa lễ ở nhà, vừa lễ ở nhà thờ, ít nhất là một tuần một lần. Vào dịp lễ giáng sinh, chính quyền địa phương cùng với ban hành giáo tổ chức cho giáo dân đón lễ vui tươi, an toàn, tiết kiệm. Riêng tôi theo đạo tin lành, nhàcó bàn thờ chúa ở chỗ trang trọng nhất, gắn bóng điện nhấp nháy suốt ngày đêm..." Bài báo còn dài, nhưng đánh máy đến đây thì Uùt tui quá bực mình nên phải đi vào rest room (không xài báo nhân dân)... Vừa đi "cụ hồ" (nói theo cách lính tráng của Uùt từ mươi năm trước), vừa lẫm bẩm... Các anh đểu cáng cũng phải có chừng miực thôi – chẳng những Linh Mục Nguyễn Văn Lý, mà ngay cả Chúa Trời cũng không được viết nên một chữ hoa, và nhà anh người Thượng nào theo Ðạo Tin Lành lại có đèn nhấp nháy suốt ngày đêm, chỉ thiếu dàn Karaoké, và vài bộ phim vidéo loại XXX là chưa được kể ra để hoàn toàn cảnh tượng mẫu mực:"dân giàu, nước mạnh, giáo hội vui tươi". Hai mươi năm trước, Ðức Hồng Y Trịnh Như Khuê cũng bị gán cho từ ngữ, "Giáo Hội Việt Nam là một giáo hội vui tươi" ở lời tuyên bố của Ngài khi nhận chức Thánh.
Hóa ra, năm mươi năm "công tác lao động tiên tiến" mà chỉ sản xuất ra đặng dăm ba từ ngữ thổ tả, nhà quê như... "chấp hành nghiêm chỉnh, tranh thủ mọi điều kiện, khắc phục mọi khó khăn, vận động mọi khả năng; lên sân bay đón đoàn, lên sân bay tiễn đoàn; hoàn thành công tác tốt, đạt chỉ tiêu yêu cầu... giáo hội vui tươi, lành mạnh, tiết kiệm, an toàn làm lễ giáng sinh... Với quyết tâm giữ vững lập trường vô sản bằng cách không viết hoa chữ, tên của bọn phản động, diễn tiến hòa bình, tay sai các lực lượng thù địch xã hội chủ nghĩa....)
Người, Việc, và Viết như trên thì còn chỗ nào xứng đáng hơn là nhà vệ sinh, chỗ phóng uế để dành riêng lưu dụng cái gọi là "báo đảng ta".

No comments: