Pages

Saturday, August 30, 2008

XII. HOÀNG ĐẾ TUẦN DU

Lúc bấy giờ khắp xứ mất mùa liên tiếp, dân chúng đói khổ. Ban đêm, bọn trộm đi đào khoai, bẻ bắp ngoài nương. Sau ngoài nương rẫy không còn gì nữa, bọn trộm vào nhà chặt chuối, hái cam, ổi và trộm lúa gạo những nhà có máu mặt. Bọn ăn trộm ngày càng nhiều, chúng ngang nhiên kéo đoàn, kéo lũ đi ban ngày cướp của nhà giàu và cướp kho gạo và kho bạc của phủ huyện. Trong đám cướp ô hợp này có Hồ Đại Đởm quê tại Nghi An, sức địch muôn người, nên được chúng tôn lên làm chủ soái, tục danh là ‘’quận[1] Đỏ’’ vì mặt mũi và tóc tai của chàng đều đỏ. Chàng tụ tập dân làng vài trăm, chiếm ngọn Cao Sơn là nơi hiểm trở làm căn cứ địa. Cạnh Cao Sơn là đèo Tung Sơn là con đường giao thông Bắc Nam cho nên ai cũng phải đi qua nơi này. Hồ Đại Đởm thường cho thủ hạ phục kich nơi này cướp bóc dân chúng. Thỉnh thoảng Hồ Đại Đởm đem quân đi đánh các thôn trang và phủ huyện chiếm vàng bạc, vải vóc và lúa gạo. Hồ Đại Đởm là người tinh thông võ nghệ nhưng cũng thuộc hạng lắm cơ mưu. Hồ tuyên bố làm cuộc cách mạng bình đẳng, ấm no, lấy của nhà giàu chia cho người nghèo nên được nguời nghèo và giàu theo ủng hộ. Ban đầu chỉ là quân cướp núi, sau lực lượng hùng mạnh, đánh tan các bọn cướp khác, lập thành một triều đình, và xưng vương, hiệu là Cùng khổ đại vương. Quan quân thua trận, Hồ binh chiếm nửa nước, rồi chiếm trọn nước.



Nhờ công cuộc “cách mạng” vĩ đại thành công, Hồ được toàn đảng, toàn dân tôn lên làm hoàng đế. Từ thôn quê đến thành thị, nhà nhà và các cơ quan bộ viện và huyện xã đều phải treo chân dung của tân hoàng đế. Nếu ai bất tuân phải chịu tội, có thể ngồi tù suốt đời. Mọi người được các quan lại triều đình bắt phải hô to khẩu hiệu" hoàng đế vạn tuế", "cách mạng muôn năm " và mọi người được học tập rằng vị hoàng đế của họ là một bậc đại nhân, đại nghĩa, đại trí và đại dũng. Hoàng đế là bậc minh quân thánh đế, luôn luôn lo nghĩ đến đời sống của nhân dân. Đức vua và triều đình thường vạch kế hoạch năm năm, mười năm để đưa đất nước giàu mạnh gấp mười lần xưa. Các vị thượng thư, các bộ viện tháng tháng dâng lên những báo cáo rất khả quan. Nào là sản phẩm nông nghiệp tăng gấp ba thời trước, diện tích đất đai sản xuất tăng gấp mười, công nghiệp đứng đầu thế giới, nhân dân ấm no, hạnh phúc, và nước ta hoàn toàn xòa đói giảm nghèo.



Ngôi trong cung mãi cũng chán, đức vua muốn đi tham quan thực tế cho biết đời sống của nhân dân ra sao. Điểm quan trọng mà hoàng thượng muốn đến tham quan ngay ngày hôm sau là nhà máy đúc thép Đại Đồng, là một nhà máy đã được các hội nghị khoa học toàn quốc và toàn thế giới đánh giá là lớn nhất thế giới, sản lượng hàng năm là hàng triệu tấn thép, và là một thứ thép tốt nhất thế giới. Tin này được truyền ra khiến Ban tổ chức triều đình quýnh lên. Họ liền cấp tốc triệu tập một buổi họp bí mật gọi là cuộc hội thảo khoa học khẩn cấp để giải quyết tình hình. Tất cả nhà cửa của dân chúng gần vệ đường mà đức vua sẽ đi qua trong một đêm bị triệt hạ sạch, và người ta triệu tập hàng ngàn nông dân trong một đêm phải nhổ lúa ở các cánh đồng xa đến trồng nơi đây để tạo một cánh đồng xanh vô tận. Khi xa giá hoàng thượng đi qua thì đám cận thần chỉ cho vua thấy cánh đồng lúa xanh tươi đến tận chân trời. Và họ tâu rằng nhờ ơn hoàng đế, khắp nước lúa tốt, mùa màng thu hoạch hàng triệu triệu tấn thóc, dân chúng ấm no, hạnh phúc. Và cũng trong một đêm, triều đình cho binh sĩ đột nhập nhà dân chúng tịch thu tất cả đồ kim loại như dao, kéo, búa rìu, soong nhôm, chậu đồng để cung cấp cho nhà máy đúc thép. Khi vua đến nhà máy Đại Đồng, thì các nồi nấu kim loại đang sục sôi, và đổ ra hàng tấn thép. Vua nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì rất phấn khởi.


Sau cuộc tham quan, đức vua được ban quản trị nhà máy mời vào phòng ăn dùng bữa. Bất ngờ, Hoàng thượng muốn dùng bữa theo kiểu Tây dương cho nên nhà bếp phải dâng nhiều món lạ trong đó có món thịt bò bip tếch, và phải dâng các thứ dao, muỗng nĩa để đức vua dùng. Đức vua ngồi vào bàn, dùng nĩa, dao, muỗng thì vừa khẻ nhấn xuống, nĩa cũng như dao, muỗng đều gãy. Đức vua nhìn kỹ thì dao, muỗng, nỉa đều mang nhãn hiệu nhà máy Đại Đồng sản xuất. Đức vua nổi giận, kêu giám đốc nhà máy và bọn kỹ sư lại tra vấn:

-Tại sao các bản báo cáo đến nói thép Đại Đồng tốt nhất thế sao không cắt đuợc thịt, chỉ đè mạnh là gãy đôi?

Ngài không cho viên giám đốc nói, mà ngài chỉ mặt một kỹ sư trẻ, bắt hắn phải trả lời. Viên kỷ sư trẻ lúng túng, vì tính thật thà và quá sợ hãi đã tâu thật:

-Muôn tâu bệ hạ, nước ta kỹ thuật còn yếu kém, cho nên không tinh luyện đuợc thép tốt, không thể dùng xây nhà, làm cầu, ngay cả làm muỗng nỉa không được tốt. phải nhập cẳng hàng nước ngoài. Vì uy tín quốc gia, các quan đại thần phải nói quá sự thật để cho thế giới khâm phục, nhất là bọn lân bang và bọn đế quốc không khi dể ta..



Đức vua nhớ trong các bữa ăn tại hoàng cung, dao, kéo, muổng, nỉa rất tốt, cũng nhãn hiệu Đại Đồng. Thế sao hai bên khác nhau? Đức vua bèn gọi quan nội thần để tra hỏi. Viên nội thần phải nói thật là các đồ dùng trong cung vốn là đồ nhập cảng đế quốc, khi mua về thì ngài thượng thư bộ Cung Đình dạy xé bỏ nhãn hiệu ngoại quốc, dán nhãn hiệu Đại Đồng, và khắc chạm nhãn hiệu Đại Đồng. . .

Đức vua tức giận, bèn cùng các kỹ sư đi khám xét các kho hàng, khi lôi một kho hàng ra xem thì thấy toàn dao, kéo, búa, liềm, muổng nĩa, mâm thau, chậu đồng cũ xì, mốc thếch và dơ bẩn chất ngỗn ngang trong kho để chờ lệnh nấu lại các mẻ gang thép trình diễn cho vua và thế giới đến xem.



Ở trong nhà máy quá nóng, và đang bực mình vì bị bộ hạ thân tín lừa đối, đức vua bèn ra ngoài sân đi dạo. Xung quanh nhà máy, cây cối rất nhiều và rất xanh tươi. Những cây cam, cây bưởi trĩu nặng trái, những cây hồng, cây đào, cây mận, hoa tím, hoa xanh, hoa hồng rực rỡ. Vua ngắt thử một bông hoa thì tay vua dính đầy mực. Vua xem kỹ thì toàn là hoa giấy. Vua bèn hái thử một trái cam, thì hóa ra cam giả. Người ta đem các trái cam cắm vào các cành cam. Vua tức giận, nhổ thử một cây táo, thì cây táo chỉ là cành cây cắm xuống đất. Vua nhổ thêm vài cây trúc, cây mai, cây thông thì cũng chỉ là cành cây vừa cắm vội xuống đất. Vua tức giận truyền lệnh bắt giam cả bọn. Tin tức truyền ra làm náo động muôn dân. Nhà vua tức giận vì bọn chúng mang tội phản nghịch và khi quân phạm thượng dám dối gạt vua. Khi vua trở về kinh đô, vua ra lệnh các quan viện Hàn Lâm soạn thảo chiếu chỉ, chém đầu bọn cận thần trong cung và bọn lãnh đạo nhà máy Đại Đồng để làm gương cho thiên hạ. Bọn họ thảo chiểu chỉ xong đệ trình vua, chỉ chờ vua ký là đem ra thi hành. Vừa ngồi xuống ghế định ký chiếu chỉ, vua đã thiu thiu ngủ. Vua chợt thấy một vị hung thần hiện ra, mặt đanh ác, răng nhọn chỉa ra như răng lợn rừng, một tay cầm liềm, một tay cầm búa là hai thứ tuyệt thế vũ khí của ngài. Thần linh giận dữ , chỉ mặt vua và nói:

Ta là Ma đạo giáo chủ, chưởng quản ba ngàn thế giới. Ngươi vì tự ái mà muốn chém giết bọn kia hay sao? Ngươi với chúng thật ra là một bọn lưu manh, gian ác. Ngươi cũng lường gạt dân chúng, bảo rằng cướp của nhà giàu chia cho người nghèo nhưng sự thiệt là vàng bạc vào tay bọn ngươi, dân chúng chẳng có cắc bạc hay hột gạo nào. Ngươi nói chia ruộng đất cho dân nghèo nhưng mi cho họ có ruộng đất được vài tháng thì mi thu lại, bắt dân làm nông nô cho mi. Mi huyênh hoang dân chứng dưới chế độ mi không còn cảnh con trâu đi trước cái cày theo sau. Mi mua cày máy đem về cho dân mừng, it bữa mi bán cày máy lấy tiền bỏ túi, dân bây giờ phải cày thay trâu!. Ngày nay người ta chế ra cái xe hơi , chạy khoảng 100km/giờ là an toàn. Cái gì cũng có giới hạn, làm sao tăng năng suất gấp năm, gấp mười? Lái xe 200km/giờ là tự sát. Rõ thật tụi bây xảo trá. Mi tuyên bố láo lếu, vạch kế hoặch nọ, kế hoạch kia, tăng năng suất 30%, 60%., 500% là láo khoét. Một mẫu ruộng làm sao thu hoạch năm tấn, bảy tấn một mùa dù cho có giống lúa thần và phân bón tiên! Mi vạch kế hoạch như vậy thì dân với kỹ thuật hiện nay không thực hiện được thì bọn chân tay mi phải nói láo cho mi vui lòng. Nếu chúnbg nói thật thì mi giết chúng, hoặc cách chức chúng. Vì miếng cơm, chúng phải nói dối! Chính mi bắt chúng nói láo, tập cho chúng nói dối. Trăm ngàn tội lỗi là do mi. Tội mi còn nặng hơn. Mi đã bán nước cho ngoại bang để cầu viện trợ ngoại quốc mà lại khoe mẽ tình bè bạn anh em quốc tế!. Và cũng nhờ bọn kia cùng người khủng bố, tàn sát và dối gạt nhân dân mà mi thành công. Chúng thật ra chỉ theo học sách của ngươi. Nếu chúng có sai lầm thì chỉ “xử lý nội bộ” không nên đem ra chém giết. Không có chúng nó thì làm sao ngươi tồn tại và ta được thờ lạy, và được người ca tụng hoan hô ta? Nếu giết chúng thì sau này ai nối nghiệp ta?



Hôm sau, lúc rạng đông, đức vua bèn ra lệnh một viên Lang trung bộ Hình đến pháp trường đọc chiếu chỉ::

Hoàng đế công minh chính trực, ra lệnh chém đầu bọn giám đốc và phó giám đốc nhà máy Đại Đồng là Nguyễn Văn, Trần Thái, Lâm Liệt vì tội khi quân phạm thượng, lừa dân dối nước. Những bọn khác có liên quan tội tên sẽ bị tù chung thân khổ sai.

Khâm thử!



Chiếu chỉ đọc xong, Hình bộ đem một lũ tù hình sự ra chém đầu, còn bọn giám đốc nhà máy Đại Đồng và những người liên hệ thì thả ra, cho đổi tên họ và chuyển qua làm công tác khác, quyền chức cao hơn và ăn cũng ngon hơn.





--------------------------------------------------------------------------------

[1] Đời Lê mạt, các công thần thường được ban tước quận công. Bọn cướp cũng xưng là quận công như quận he, quận Hẻo, quận Cầu ngoài Bắc. Làm quận công rất sướng. Tục ngữ có câu : Nhất quận công,nhì ỉa đồng.. Trong khi đó, Tây Sơn thường phong cho các tướng là đô đốc.

No comments:

Post a Comment