Nói với đứa cháu nhỏ mới sanh.
Cháu sanh ra trên đất nước nầy
Hưởng đầy đủ mọi thứ Tự Do, tiện nghi thừa mứa
Đừng tưởng rằng khi không mà có
Ông bà và các đấng sanh thành ra cháu trãi bao gian khổ
mới đến được bến bờ hôm nay
nhờ sự mở rộng vòng tay của những người ở đây, thân ái
khi đồng chủng bên kia thù hằn rẻ rúng
mọi phương tiện sinh tồn bị giới hạn, bao vây,
đuổi khỏi nơi làm việc, bắt thảy lên rừng
tự đào giếng tìm nước bằng cái xuổng cùn,
thuốc men cậy nhờ mấy thứ lá cây cỏ dại
những bữa ăn chỉ toàn khoai sắn
bên dĩa muối xả hay chút nước muối mằn mặn chế pha
(Kinh tế mới, tương lai ngụy quân, ngụy quyền)
đánh lừa khẩu vị đưa cay bằng vài ba trái ớt
Rừng chiều năm sáu giờ mặt trời cũng biến mất
Cả thành phố cúp điện dài dài
Nơi nơi tối tăm ngự trị
Công an khu vực hằng bữa kêu lên ậm oẹ xử lý
Chuyện nầy chuyện kia cố ý hành dân
Vải tính từng tấc, gạo đong từng cân
Phải đi
Phải đi
Phải đi
“ Cột đèn biết di chuyển chắc nó cũng ra biển từ lâu”
Dãi dầu sóng nước nhiều phen.
Ngục tù đòn bọng hai ba lượt.
(kinh tế mới trở về)
Vẫn phải quyết ra khơi, dù biết chắc hiểm nguy đói khát
Thèm từ củ khoai đèo, đọt rau úa tới ly nước chín để nguội qua đêm.
Vét chút đường cặn còn lại dưới đáy thùng lóc lăn trong xó lường ghe ngập nước
Đứa bé - người sanh thành ra con sau nầy- mê sảng trong hầm tàu hôi dầu nồng nặc
Qua mấy ngày ói tới mật xanh
Giựt mình thức dậy khóc bù loa:
Cây cà-rem của con sao ba giựt mất?
Cả nhà cầu mong trong mặt trỏm lơ đầy nước mắt
đừng ai để nước trùng dương làm thủy mộ
và cá ngàn khơi theo hộ tang[1]!
Đến được bờ bến Tự do
Thỉnh thoảng cả nhà vẫn còn nửa đêm thức dậy bàng hoàng
Tưởng như vẫn đương ở tại quê nhà, trong vòng rào trại láng
Âu lo, hồi hộp ngại ngày mai hừng sáng,
Lại những cú đá đạp thù hằn dành cho người bỏ nước vượt biên.
Con ơi, quê hương rối loạn triền miên, kẻ thua người thắng
Người thắng điều hành theo cách thế vô tâm thì kẻ thua ở lại chỉ thêm lòng đau xót!
Những đứa bé vô tư phải đi ăn cắp, ăn xin, đánh giày, moi đống rác
Thập thò đứng chờ người lớp mới ăn thừa để húp một chút nước còn sót lạị trong tô trôi nổi mấy cọng tăm.
Bác sĩ kỹ sư ngồi sửa xe đạp lề đường, bơm gas xó chợ, đạp ba bánh, chạy xích lô
thân ngọc ngà đứng chào khách trong công viên, thập thò gốc cây cuối phố ,
đàn bà bó thịt, nịt gạo trong quần lấm lét mỗi lần xe qua trạm,
những thằng nhóc cở con mình rờ rẫm xét tra quát tháo..
muôn nhà bửa đói bửa no.
cột trụ gia đình biền biệt tù giam cải tạo
hơn ba mươi năm rồi nhắc lại vẫn thấy mắt cay xè, trái tim quặn thắt.
Ông tâm niệm đặt sinh mạng gia đình trên may rủi chuyến đi .
Điểm đến phải là nơi vô cùng trân quí,
Không chỉ cầu thực tha phương
lăn lóc xứ người năm này tháng nọ làm tên tỵ nạn
Như chùm gởi, như thiêu thân, như ốc mượn hồn
cho rong rêu bám đời vô định
loanh quanh trong ích kỷ tỵ hiềm
Mà sống phải làm những gì có ích cho đời không vụ lợi bản thân.
ước vọng phai lần theo tháng năm,
thời gian trôi và thời cuộc xoay vần.
ông thất vọng về chính mình quá đổi
tự an ủi chưa làm chuyện gì để lương tâm hối lỗi
Trong suốt cuộc đời phải ray rức mình hơn
Khi con thành nhơn,
Chắc ông không còn nữa!
Chỉ để lại lời dặn dò
Sống xứng đáng cho ra người mang hai dòng lịch sử.
Quê hương là nơi con sinh trưởng học hành
Là nơi con lớn lên thành người thời đại
Hòa đồng với dân bản xứ
Ngước mặt tự hào rằng mình và họ chẳng khác gì nhau..
Nhưng máu dòng giống vẫn tiềm tàng mãi mãi
trong huyết quản,trong màu da khác loại.
Dù con ở đâu trên thế giới này
cũng vẫn là người Việt Nam
Hãy nhớ điều đó con ơi, đừng phủi tay chối bỏ
Đừng lạnh lùng xa lạ với người cùng dân tộc sống xa quê
Hãy thương dân mình lưu lạc khắp muôn nơi
không bóp chẹt bủn xỉn kiếm chút lời từ công lao vất vả
của đồng hương mưu sinh trên xứ lạ
Hãy thông cảm với những tính toán chi li của đồng bào trong nước.
Khi vòi vỉnh, xin chút bạc tiền đề phòng ốm đau bệnh tật thiên tai.
Hãy kết nối bạn bè với người Việt tha hương tứ xứ hôm nay
họ cũng héo ruột như ông cha con khi nhớ về đất xưa quê cũ
Về kỹ niệm tuổi thơ một thời chiến tranh, bão lũ
(Bà Bảy, Ông Tư ở Việt Nam)
Về bạn bè hàng xóm, bà Bảy, ông Tư..
Về họ hàng gần xa những người muôn năm trước
Hãy biết đau buồn vì đất đảo, núi rừng, vùng biển, tài nguyên
của tiền nhân bao ngàn năm để lại.
bị mất dần vào tay quân phương Bắc tham lam
Nổi nhục của người không còn Tổ Quốc
Đau đớn lắm con ơi!
Sống trên đất Mỹ
Phải biết tự do nầy ôi sao là quí
Bao xương máu xưa xây dựng tạo nên.
sống lương thiện, xứng đáng công dân, ông cho rằng chưa đủ,
Khi cần thiết,
Phải biết xã thân bão vệ.
vì con ơi!
Nhờ đất nước nầy cưu mang ưu đãi
Bao triệu người gốc Việt như con
mới có được hôm nay.
Cơm no, áo ấm, suy nghĩ Tự do và tấm lòng nhân ái
Phải yêu quí nơi mình sanh ra và yêu cả đồng bào ở bên kia nửa vòng trái đất
Ông sẽ đau buồn nếu suối vàng nhìn thấy
lũ cháu nhỏ lớn lên bê tha, không thành đạt
đánh mất tấm lòng và không thông thạo tiếng Việt Nam…
Nguyễn Văn Sâm
Sinh nhật lần thứ 70/2010.
[1] Viên Linh- Thủy Mộ Quan: Chỉ cá trùng dương theo hộ tang. Viên Linh là nhà thơ nổi tiếng trước 1975, hiện hoạt động văn nghệ ở Hoa Kỳ.
*
No comments:
Post a Comment