Pages

Tuesday, July 6, 2010

NGUYỄN THIÊN THỤ * TRUYỆN NGẮN





GIẢI THƯỞNG HÒA BÌNH THẾ GIỚI


Ủy ban Hòa Bình thế giới năm 2010 vừa ra quyết định ban giải thưởng hoà bình thế giới cho Quốc Hội Việt Nam vì thành tích hòa bình đệ nhất của họ như sau:
-Không cãi cọ bất cứ vấn đề gì.
-Không thắc mắc bất cứ vấn đề gì , cứ để mặc chính phủ tự do mua bán.
-Luôn luôn gật đầu vâng theo ý của đảng cầm quyền và của mẫu quốc.
Trong khi đó, các quốc hội khắp thế giới thì đấm đá, chửi bới nhau và đả đảo nhà cầm quyền. Sau đây là những hình ảnh cụ thể minh chứng lòng yêu hòa bình cao độ của Quốc hội Việt nam:

1. Quốc hội Turkey http://chuacuuthe.com/images/qh%2001


2. Quốc hội Mexico http://chuacuuthe.com/images/qh%2002

3. Quốc hội Hàn Quốc
http://chuacuuthe.com/images/qh%2003.jpg


4. Quốc hội Ukraine
http://chuacuuthe.com/images/qh%2004.jpg

5. Quốc hội Nga
http://chuacuuthe.com/images/qh%2005.jpg


6. Quốc hội Italia
http://chuacuuthe.com/images/qh%2006.jpg


7. Quốc hội Đài Loan
http://chuacuuthe.com/images/qh%2007.jpg


8. Quốc hội Ấn Độ
http://chuacuuthe.com/images/qh%2008.jpg

9. Quốc hội Nhật Bản http://chuacuuthe.com/images/qh%2009.jpg



10. Quốc hội Việt Nam http://chuacuuthe.com/images/qh%2010.jpg


QUÝ HIẾM VÀ TỐT

Một ông nhà giàu nọ ở Mỹ bị bệnh ung thư gan sắp chết, bác sĩ Mỹ bó tay. Một người bạn Trung Quốc bảo ông muốn sống thì phải thay lá gan. Ông bạn Trung Quốc còn bảo:
-Bọn đế quốc, tư bản Mỹ bóc lột quá, thay một lá gan phải cả năm chờ đợi và tốn những hàng trăm nghìn Mỹ kim. Sao bằng sang nước xã hội chủ nghĩa Trung Quốc, giá bèo lắm. Tù nhân hàng chục triệu, thiếu giống gì hàng tươi sống! Tất cả chỉ hai chục ngàn đô, bao luôn viện phí, tiền ăn ở khách sạn và du lịch. Nếu ông thích du hý, món nào cũng có. Hơn nữa tim, gan, phổi phèo Trung Quốc tươi rói à, mổ ngay ráp ngay, trái tim và gan còn nhảy tưng tưng, không như bên Mỹ, nội tạng đem ướp nước đá coi như là đã chết khô!

Nghe lời ngon ngọt, ông ta lập tức bay sang Trung Quốc! Việc đầu tiên là ông ra cửa hàng nội tạng xem mẫu. Ở đây đủ mẫu hàng. Già ,trẻ, trai, gái, võ sĩ, tu sĩ, tướng, tá, bác sĩ, kỹ sư, luật sư, nha sĩ, họa sĩ, ca sĩ, minh tinh màn bạc.. .Khách hàng là thượng đế, có quyền lựa chọn. Nếu muốn xem mặt, sờ mó, quan sát đều được ngay.

Đầu tiên, ông ta vào tiệm bán tim. Tại đây, tim các loại có đủ cả. Nào là : tim bác sĩ, tim nông dân, tim công nhân, tim luật sư, tim thầy giáo… nhưng đắt nhất trong cửa hàng là một trái tim cộng sản. Ông ta liền hỏi chủ tiệm :

- Sao tim này đắt dữ vậy, bộ nó tốt lắm hả ?
- Cái này hổng phải nó tốt mà là nó hiếm.

- Sao hiếm ?
- Ây dà, nị hông thấy sao ? Cả ngàn thằng cộng sản mới có một thằng có tim đó chớ. Vậy là nó hiếm rồi. Hàng hiếm đó , mua đi.
Sau đó , qua tiệm bán bao tử. Ở đây cũng có đủ loại: bao tử lính, bao tử dân nghèo, bao tử dân giàu…nhưng mắc nhất là bao tử của quan chức nhà nước cộng sản. Rút kinh nghiệm tiệm bán tim, ông ta hỏi chủ tiệm :
- Cái này nó hiếm nên mắc phải không ?
- Cái này hổng hiếm nhưng mà nó tốt !
- Tốt ra sao ?

- Tốt lắm chứ ! Xi măng, sắt thép, tiền bạc, mỡ thối, mỡ bẩn gì, kể cả sĩ diện và lương tâm bỏ vô nó cũng tiêu hóa hết. Tốt lắm đó, mua đi!
Cuối cùng, chỉ còn tiệm bán não. Ở đây cũng có đủ loại não như hai tiệm trước, nhưng mắc nhất cũng là não của người cộng sản. Lần này ,vừa thấy cái não mắc nhất đó, ông ta nói ngay :

- Lấy tôi cái này, cái này mắc vậy chắc vừa hiếm lại vừa tốt ?
- Nị khéo chọn ghê ! Cả triệu thằng cộng sản mới có một thằng có não, mà nó ít khi xài tới lắm nên còn mới ! Còn tốt ở chỗ là mỗi khi nó động não tức là nó sắp có tiền !
-Thế nội tạng Việt Nam so với nội tạng Trung Quốc thì hàng nào tốt hơn?
-Hàng "Chung Kộ" tốt nhất thế giới mà! "Zịt Nàm " thì ăn thua gì! Ai nói đồ "Zịt Nàm" tốt? Tim, gan, óc của chúng nó bé xíu à!
Chúng nó nên người là do "Chung Kộ" nuôi bằng cơm thừa, canh cặn của "Chung Kộ." Chúng nó là nô lệ của "Chung Kộ" mà! Nị không thấy xưa thì Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, nay thì Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng luôn sang quỳ lạy "Chung Kộ" hay sao?


THẠC SĨ VIỆT NAM


Mấy năm gần đây, nhu cầu học cao học, lấy bằng thạc sỹ đang “sôi” lên, một phần do quy định của Bộ GD-ĐT về tiêu chuẩn của giảng viên đại học, cao đẳng đến năm 2010, một phần do nhu cầu “có bằng” để giữ ghế của một bộ phận không nhỏ cán bộ công chức.



Nhiều thạc sỹ không xứng đáng với tấm bằng. Ảnh mang tính minh hoạ.



Tháng 5 trượt, tháng 9 đỗ

Có lẽ, việc tổ chức thi thành nhiều đợt và việc liên kết đào tạo loại hình này tại địa phương là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến hiện trạng này.

Ở các trường có quyền đào tạo thạc sỹ, thường tổ chức 2 kỳ thi tốt nghiệp vào tháng 5 và tháng 9.

Tuy nhiên, các trường chủ yếu tập trung nhân lực, vật lực cho kỳ thi tháng 5 (chúng tôi gọi là thạc sĩ tháng 5) với tiêu chí và nội dung đề rất khắt khe, còn lại quá ưu ái cho những người dự thi ở lần thi tháng 9 (chúng tôi gọi là thạc sĩ tháng 9) mà không khó để nhận ra rằng phần lớn những người dự thi ở lần 2 này đã không thể “vượt vũ môn” trong "tháng 5 đỏ lửa".

Thạc sỹ liên kết: Núp bóng


Một loại hình đào tạo cũng khá khôi hài và chứa nhiều uẩn khúc khác là loại hình liên kết đào tạo thạc sĩ tại các địa phương (thường là thạc sĩ giáo dục).

Đối tượng tham gia các khoá này thường là các thí sinh “không bao giờ dám ló đầu lên chiến trường Hà Nội, Sài Gòn máu lửa” mà vận động hành lang với đầy đủ lí do "muôn đời” là địa phương vùng sâu, vùng xa.

"Kẻ cần bán, người cần mua” gặp nhau thế là hình thành một liên minh “núp bóng liên kết đào tạo” mà những hậu quả xã hội của nó thật nặng nề. Nó làm thui chột ý chí của những người tâm huyết với giáo dục và đặc biệt là làm mất lòng tin của nhân dân vào giáo dục, vào hệ thống công quyền ngay cái lúc mà ta cần chấn hưng để phát triển và hội nhập.

Giao lưu vui vẻ, hướng dẫn qua mail
Học thạc sĩ chính quy ở các trường lớn thật khổ, khổ thứ nhất là số tài liệu phải đọc nhiều như núi, khổ thứ nhì là trong các buổi thảo luận phải đưa ra được các chứng cứ và lí lẽ khoa học để thuyết phục các thầy và các học viên khác.

Hằng năm, học viên còn phải tham gia các hội nghị khoa học trẻ. Những học viên nào không có báo cáo trong hội nghị này đương nhiên không được bảo vệ luận văn. Còn các tỉnh lẻ thì sao?

Thật khôi hài khi các thầy từ Hà Nội hay TP.HCM đến dạy chỉ 3 ngày cho một chuyên đề, tài liệu thì “thầy cho cuốn nào photo cuốn đó”, học thì “bữa đực, bữa cái” vì lí do công việc trăm đường…

Tuy nhiên, sau cuộc “giao lưu vui vẻ”, các học viên hiển nhiên qua chuyên đề đó mà không cần đọc thêm một cuốn sách nào… Tôi cũng không nghe ở tỉnh tôi tổ chức một hội nghị khoa học nào.

Còn chuyện chọn đề tài bảo vệ và chọn thầy hướng dẫn thì cũng nực cười “thầy một nơi, trò một nẻo”, hướng dẫn qua điện thoại và mail, webcam. Đến khi bảo vệ thì lũ lượt học viên khăn gói ra Hà Nội, mà ngạc nhiên là không có luận văn nào điểm dưới 7.



CÁI ĐÍT BA TÀU

Một hôm bà Hồ Cẩm Đào nằm mộng lên tham quan Thiên Đình. Bà đi với phái đoàn đại biểu Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa. Phái đoàn của bà được Thiên Đình đón tiếp long trọng. Đi một buổi, mắt bà tìm cái bảng "Washroom" hay "Restroom" đều không thấy.

Thiên đình khác với trần thế. Đây là nơi ở của các tiên, thánh, thần cho nên không có đại tiểu và trung tiện cùng việc dâm ô như nơi trần tục. Thành thử không có "Washroom" hay "Restroom" hay "khách sạn" như cõi đời. Bà chịu không nổi bèn hỏi nhỏ một tiên nữ đứng gần" Xin chỉ dùm nơi xả láng bầu tâm sự". Dù ngôn ngữ bất đồng, tiên nữ cũng hiểu ý bà và chỉ cho bà vào một đám mây xanh. Vừa đặt đít xuống, bà đã nghe tiếng vỗ tay và hoan hô tứ phía. Bà hoảng hồn kéo quần chạy ra. Bà lại chạy sang một đám mây vàng.

Vừa đặt mông xuống, chưa kịp cởi váy, thì lại nghe tiếng vỗ tay và hoan hô. Bà sợ hết hồn, vội kéo quần chạy. Bà tìm đến một đám mây hồng, bà nghĩ nơi này kín đáo, không ai nhìn thấy bà. Nhưng rủi thay, vừa cởi dây lưng là đã nghe tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt. Bà tức giận cành hông, theo ngôn ngữ Đặng Tiểu Bình, bà gọi cái bọn nào đó là lũ côn đồ mất dạy! Bà tức giận, bèn đi gặp chủ nhân khách sạn mà chất vấn. Vị giám đốc tiên ông trên đó thở dài mà bảo rằng:
-Bà xui xẻo nên đã đi vào những đám mây thuộc không phận CHXHCN Việt Nam. Ngày xưa, người Việt Nam coi Trung Quốc là bạn, rất kính trọng Khổng Tử, Mạnh Tử, Khang Hữu Vy, Lương Khải Siêu, nhưng trong đó vẫn ngụ ý trào phúng. Trẻ con Việt Nam chạy ngoài đường ca hát:
"Cái đít Ba Tàu, màu xanh hóa ra màu đỏ.. . Tèng tèng tenh teng téng teng tèng tèng". .. Và họ gọi dân Trung Quốc bằng nhiều danh từ : Tàu, Ba Tàu, Chệt, Ngô. . .

Từ khi Hồ Chí Minh sang Trung Quốc cầu viện và lạy lục Mao Trạch Đông, thì đảng Cộng sản nịnh hót Trung Quốc ra mặt. Quyển truyện " Đàn bà Tàu" của Nguyễn Công Hoan hay của ai đó phải đổi là "Người phụ nữ Trung Quốc"; trà Tàu phải gọi là trà Trung Quốc, chữ Tàu phải gọi là chữ Trung Quốc, mực Tàu phải gọi là mực Trung Quốc. Nhất là sau khi Hồ Cẩm Đào sang Việt Nam, nói tận tai, nhìn tận mặt bọn cộng sản Việt Nam và bảo chúng khôn hồn thì phải bầu cho Nông Đức Mạnh. . . Thế là bọn chúng răm rắp tuân theo. Trung quốc cướp đất, cướp biển, chúng cúi đầu, không dám phản đối. Đảng cộng sản Việt Nam thấy cái mông của Trung Quốc là sợ hãi, huy động đảng viên và nhân dân vỗ tay hoan hô. . .Xin bà thông cảm cho họ. Họ kính trọng bà đấy chứ không phải là bọn mất dạy, dám vô lễ với bà đâu!

Tuy được giải thích như vậy, bà Hồ Cẩm Đào vẫn không nguôi giận. Bà nói:
"-Quân lưu manh, đồ mất dậy, ta phải dậy cho chúng một bài học nữa cho chúng biết thế nào là lễ độ!

NGUYỄN THIÊN THỤ * VĂN CHƯƠNG TRUYỀN KHẨU VIỆT NAM HIỆN ĐẠI
*

No comments:

Post a Comment