Pages

Tuesday, June 12, 2012

FATHER'S DAY


 
CÔNG CHA NHƯ NÚI THÁI SƠN       


Công cha như núi Thái Sơn                            
Câu thơ ấy thuộc từ thời tấm bé                             
Nay nhắc lại mà lòng như ứa lệ.                                 
Ðất nước tôi dâu bể nửa đời người                        
Tôi lên mười đất nước đã chia đôi                     
Những bà Mẹ bắc Kỳ ào ạt tới                             
Kể từ đó cuộc đời như đổi mới                           
Nhưng khắp nơi vẫn khói lửa lầm than         
Những chàng trai không một tiếng phàn nàn                   
Vào trận địa như đi vào cuộc sống !                        

Con sinh ra chưa kịp xây đắp mộng                  
Chưa gặp cha con đã chẳng còn cha                    
Mẹ dạy con mà nước mắt chan hòa                   
Cha yêu mẹ, yêu con, yêu đất nước                   
Vì phận sự cha quyết không lùi bước                                  
Lấy thân mình để đền nợ non sông.                  

Con bây giờ coi như tạm thành công                  
Có dân chủ có tự do phát biểu                          
Nhưng nhiều lúc lòng con như chợt hiểu         
Mẹ tại sao bỏ nước chạy sang đây !                 
Cha làm sao mất giữa tuổi thơ ngây                    
Nghe con hỏi lòng Mẹ đau như cắt                     
Con yêu ạ, giá tự do tuy đắt                                
Không tự do ta chẳng thể là người                    
Ngày Của Cha, cháu nhỏ đẹp môi cười           
Mẹ sung sướng vì chúng ta được sống                 
Chữ dân chủ với cha là giấc mộng                         
Con viết vào bài vị để thờ cha.                           

                                           HuỆ Thu


 DAD’S MERIT IS LIKE MT. EVEREST


“Dad’s merit is as immense as Mount Everest!”
That verse since a child I had known with zest,
But now heard again makes tears start to my eyes.
My country has been half of my life in hard times,
Partitioned in two when I was just ten years of age.
The mothers poured from the North in a critical stage
And thenceforth began in the South to revive;
But everywhere anguish continued from war to derive:
The young men with neither complaint nor regret 
Rushed into the battlefields, their hopes on life set.

You were born, not in time yet to build dreams rather,
Not seeing your father yet, you already had no father.
I your Mom brought you up, in tears educated you kid:
Dad loved me, loved you – and loved Vietnam sacred,
Fulfilling his duty, not yielding an inch of ground,             
Using his body to pay his debt to the country bound.

Now that you might be said to have got some success
Enjoying democracy, liberty, being free to express,
Yet sometime in your innermost you suddenly understand
Why I your mother had to leave home for this land!
I surely felt heart-broken  ̶  my deep grief increased
When as a child you na
ïvely asked why Dad deceased.
Oh my child, Freedom has its though high price,
But without it we cannot be human beings so nice.
On Father’s Day, watching the smile of each of your chit
I am happy because we are able to live a life fit.
The word Democracy with Dad was such a dream:
Write it on his votive tablet to honor him as we mean.

                                               
                       translation by THANH-THANH   

CÔNG ƠN SINH DƯỠNG

Cha mẹ nuôi con bằng trời, bằng bể,
Con nuôi Cha Mẹ con kể từng ngày.
Lẽ thường đầy dẫy xưa nay,
Buồn cho thế thái, ngán thay nhân tình
Ơn dưỡng dục sao đành quên lãng,
Đức sinh thành chớ mảng thờ ơ...
Công Cha trời biển, hững hờ ?
Nghĩa Mẹ sông núi, dại khờ gác bên !
Ơn cúc dục chớ quên món nợ,
Đức cù lao phải nhớ khúc nhôi.
Biết chăng từ thuở chào đời,
Ngày đêm Cha, Mẹ khôn ngơi một giờ
Con đau Mẹ bơ phờ lo lắng,
Suốt năm canh thức trắng vì con...
Thân ve ngày một héo hon,
Nghìn trùng ân nghĩa con còn nhớ không?
Cha sớm tối ước mong con giỏi,
Để ganh đua học hỏi tinh tường.
Mai sau bia đá bảng vàng,
Đẹp lòng cha mẹ lại càng vinh thân.
Cha không quản xa gần bươn chải
Dẫu cực thân vẫn phải gắng công.
Đến ngày dựng vợ, gả chồng,
Trăm cay nghìn đắng một lòng vì con.
24/4/1997           TRƯỜNG GIANG

                    FILIAL PIETY                         

“Parents’ merits like the sky and the sea always remain,
But children’s repayment is about to boast and complain.”
That is the abounding habit of behavior so bad:
How such feeling is depressed! How such way is sad!
Who gave birth to you, do you have the heart to forget?
Who brought you up, how can you have neglected as yet?
Fathers’ flesh-and-blood love, one should not ignore.
Of Mothers’ dedication, nobody should think no more.
Nurturance does not naturally care about nescience,
But one ought not to slight any emotional experience:
Since being born, the baby has been quite cherished,
Day and night parents trying to do what they wished.
If children got sick mothers also got gaunt, tense
Through the long night staying awake worried hence                
In agonizing anguish day after day crushed by grief:
Such sentimental attachment would you omit as lief?
And fathers always earnestly expect and try their best
To see their kids progress, of education stand the test,
Pass exams, obtain rolls of honor with names entered in:
Their parents’ hope to satisfy and their own end to win.

Your Dads spared no pains round the clock striving

To make a living though burdensome but life-giving trying

Until they married you off and you left for all quarters

Despite their endless suffering, dear sons and daughters!

                  Translation by THANH-THANH      

                            
  



 

No comments:

Post a Comment