Pages

Wednesday, August 29, 2012

SƠN TRUNG * HỒ TIÊN

. HỒ TIÊN

Lý Bình An là tú tài ở Bình Dương có tài thơ rượu. Một hôm được mời dự lễ thọ tại dinh Tổng Đốc, gặp một thư sinh, tên là Cao Minh, phong thái tiêu sái thoát tục, quê ở Tây Ninh, lấy làm hâm mộ. Tháng sau, viên tú tài lên Tây Ninh đưa danh thiếp ra mắt, lại gặp lúc Cao sinh đi vắng. Ba lần tới đều không gặp, bèn sai người rình chờ lúc có nhà về báo, lại tới xin gặp. Cao sinh bất đắc dĩ mới chịu ra gặp. Hai người trò chuyện vui vẻ. Cao Minh sai người nhà đãi rượu. Rượu gần hết, Cao lấy ra một bầu rượu, rót mời khách mươi bận mà vẫn còn. Nhìn kỹ té ra đó là một cái bình ngọc chạm trỗ tinh vi. Tú tài lấy làm lạ, năn nỉ xin học phép tiên. Cao sinh nói :
- Đây là phép tiên. Ông chưa rủ hết lòng trần, nếu tham lam sẽ mang tai họa.
Lý tú tài nói:
-“Oan cho ta quá! Ta có tham lam gì đâu, chỉ yêu thích phép tiên mà thôi!
Sau đó hai người chia tay.

Từ đó thường qua lại với nhau, kết bạn tâm giao. Cao tỏ ra rộng rãi, thường lui tới giúp đỡ Lý tú tài. Mỗi khi Lý thiếu thốn, Cao sinh lại lấy ra một viên đá trắng có vân đỏ, thổi vào rồi niệm thần chú, chà xát lên gạch ngói, gạch ngói lập tức hóa thành bạc vàng, đưa tặng chút ít tú tài. Tú tài xin thêm, Cao nói "Ta đã nói ông tham, bây giờ thì rõ là ông tham".
Xin không được, Lý tú tài muốn đoạt viên đá phép. Một hôm, hai người say rượu đã đi nằm, tú tài lén dậy lục lọi túi Cao. Cao tỉnh thức, biết Lý bất lương, bèn nói :-“Anh thật là không còn lương tâm, không thể ở chung được". Rồi từ biệt.

Hơn năm sau Lý tú tài dạo chơi bên bờ sông, nhìn thấy một viên đá trắng nằm giữa giòng suối trong suốt, giống hệt viên đá của Cao, bèn nhặt lấy giữ gìn như của báu. Qua vài hôm, Cao hốt hoảng đến, nói rằng:
- Tôi đã đánh rớt viên đá phép, ta bấm độn thì biết nó đang nằm trong tay huynh. Xin huynh trả lại cho tôi, tôi xin cảm ơn. Thú thiệt, tôi là Hồ tu tiên đạo, được thầy trao cho phép tiên mà tu luyện. Viên đá là bảo bối của ta. Nếu để mất thì công phu tu luyện ngàn năm sẽ mất hết.

Lý tú tài cười mà nói: -"Ta bình sinh không dám lừa dối bạn bè, đúng như ông bói đấy, viên đá điểm kim ở trong tay ta. Bây giờ ông tính thế nào?"
Cao xin tặng ngàn đồng tiền vàng. Lý tú tài nói: " Ngàn đồng tiền vàng không phải là ít. Nhưng tôi xin huynh truyền cho ta câu thần chú để ta làm thử một lần cho biết."
Bất đắc dĩ, Cao phải đọc câu thần chú cho Lý tú tài nghe.


Cao sợ Lý nuốt lời, Cao nói:- “ Huynh là tiên mà không biết xưa nay đệ không bao giờ thất tín với bạn bè à?". Cao bèn truyền cho câu thần chú, Lý ngoái lại định mài lên một hòn đá to, Cao nắm tay kéo lại không cho thử. Lý bèn cúi xuống nhặt một mảnh ngói đặt lên phiến đá rồi nói :-"Bấy nhiêu thì không nhiều chứ?”, Cao ưng thuận. Nhưng Lý không mài viên đá điểm kim lên mảnh ngói mà lên phiến đá lớn, Cao biến sắc, định giật lấy viên đá thì phiến đá đã biến thành khối vàng ròng. Lý trả lại viên đá, Cao than thở:
-Huynh đã học đạo thánh hiền mà trí trá như thế chẳng trách bọn vô học, vô lương tâm ngày nay giết người, cướp của, bán nước, buôn dân công khai. Số kiếp đã như thế, còn nói gì nữa? Đem phúc lộc sai trái tới cho người , ắt ta bị trời phạt, mà ông cũng không thoát tai ách. Nếu ông muốn cho tôi và ông được thoát thì xin phân phát số tiền này cho nhiều người, có được không?”

Lý tú tài chấp thuận. Nhưng tâm lý con người tham lam, có rồi lại muốn có thêm, làm sao mà chia sẻ quyền lợi cho người khác? Lý tú tài ôm lấy vàng, xây nhà cửa to lớn, mua ruộng nương, cho vay lãi nặng, lập hãng xưởng kinh doanh to lớn, không cho ai một ly. Lý có hai con trai và một gái. Con trai đầu đua ngựa với các công tử mà bị té què cả hai chân. Con thứ hai bị đối thủ đâm chết vì giành gái trong tửu lâu. Người con gái bị cướp hãm hiếp.
Viên tú tài hối hận thì đã muộn.


No comments:

Post a Comment