Pages

Friday, January 21, 2011

KÝ TÔ HẢI



Phấn đấu ký số 34

NGƯỜI TA THẮNG LỢI
CÒN TỚ …TỰ KIỂM ĐIỂM !

Vậy là 87 triệu dân Việt Nam đã biết những ai sẽ là “vua tập thể “dắt dẫn mình đi đến tương lai tươi sáng, nơi khát vọng muôn đời của tỉ tỉ con người bởi cái kim chỉ nam đến từ …nước…Đức, nước Nga !
Vậy là khắp nơi người ta ăn mừng thành công tốt đẹp của Đảng Ta, nhờ kiên trì đi theo đường lối Tây, mà có nhiều triển vọng đem đến cho mỗi dân ta tính theo đầu người (trên giấy tờ) “những” 2.000 USD trong 5 năm nữa!

Vậy là Ai là Ai? Ai làm gì? Ai to nhất? to vừa? Ai sẽ về nhà vui thú điền viên bạc tiền như nước? Ai sẽ nắm chính quyền? Ai nắm quốc hội? Thậm chí Bộ Trưởng nào còn mấy tháng nữa cần phải ….phấn đấu sao cho “có lời nhất” trước khi bàn giao cái mớ yếu kém, bùng nhùng, bất lực mà mình không thể hoàn thành được cho người kế tiếp…Tất cả đều được “lộ diện anh hùng” từ hôm danh sách 200 vị “đỉnh cao trí tuệ” bậc nhất Việt Nam được công khai hoá! Chẳng cần chờ đến “tháng 5 phấn khởi đi bầu” mới biết được Ông Nguyên- Môi trường, ông Phúc-Đầu Tư, ông Triệu-Y Tế …vv…lần này sẽ “thôi giữ chức"!

Các “thế lực thù địch” gồm cả Đài, báo chí, các trang web nước ngoài, các blog lề trái phỏng đoán đều trúng phóc 99,9% do các thông tin “rò rỉ cố ý” cốt để nghe ngóng dư luận và uốn nắn những người có quyền bỏ phiếu nếu có tí ti ý đồ đi chệch hướng chỉ đạo của các “vua tập thể khoá X”, khoá cha mẹ của khoá XI !....

Vậy là bài hát Tây lời Ta nghe lơ lớ “L’internationale” đã từ lâu tắt tiếng lại vang lên hùng dũng “Vùng lên! hời các nô-lề ờ thế ê-giàn!” (viết theo đúng âm điệu nên lời ta nó sai dấu nghe đến..khổ tai) đã lâu lắm rồi tắt tiếng trên trái đất bỗng lại vang lên trên làn sóng phát thanh và truyền hình gửi đi toàn thế giới lời cảnh báo cho bọn tư bản dãy chết biết là “Đấu tranh này là trận cuối cùng “ là “lành té-nài ò na-ờ ơ ơ ớ sẽ la xà hôi tương lai!” đang trong thời kỳ quá độ rồi! Chúng mày sợ chưa?


Vậy là…mà thôi! cứ cái đà học tập thầy Nguyễn Công Hoan hồi “cua suýp” (1940) của tớ thế này thì tớ cứ còn ong ỏng tuôn ra đến …tết con mèo này cũng chẳng hết nữa, cho nên tớ xin đi vào phần : TỚ TỰ KIỂM ĐIỂM SAU ĐẠI HỘI XI CỦA CÁC ÔNG ẤY Chắc có nhiều bạn phải thắc mắc mà nói rằng: ”Vô duyên cái lão già lẩm cẩm này! Đại hội của người ta, người ta còn tự kiểm điểm qua qúyt, mắc mớ gì đến mình, một quần chúng hạng…“có vấn đề “mà phải tự kiểm điểm"?

Xin thưa!
Chính cái Đại Hội này đã đưa tớ tới những cái phút chao đảo về “lạp xường” đúng với bản chất không hề thay đổi của một anh “tạch tạch xè”. Nhất là, đúng ngày khai mạc Đ H X I (19/1/2011), blog tớ bị treo cái biển Tần Thuỷ Hoàng lần thứ 3!…và… kết quả”thành công to lớn” của Đại Hội với cái danh sách 200 vị trúng… “chọn lựa” vào những cơ quan quyền lực cao nhất nước đã làm tớ thấy chán ngán chẳng còn muốn mở miệng làm gì nữa.. .

Mệt quá rồi! Chả đi đến đâu! Đối thoại với những bức tường, đánh nhau với cối xay gió mãi, chẳng nên cơm nên cháo gì! Đâu vẫn vào đấy! Đọc một đoạn trong Nghị quyết Đại Hội mà chỉ còn biết lắc đầu thở dài cho sự tự kiêu, tự mãn đến ngạo mạn, không coi ai ra cái hạt cát, hạt bụi gì! Đọc thử lại một mẩu coi nhé: “Đại Hội X ứng phó có kết quả trước những diễn biến phức tạp của kinh tế thế giới và trong nước (sic)…..đời sống của nhân dân tiếp tục được cải thiện” (những ai được?), chính trị xã hội ổn định, quốc phòng an ninh được tăng cường (hãy cứ đọc 7 tờ báo Công An thì thấy ổn định ra sao), độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ được giữ vững…(không một nửa chữ động đến những vụ” tầu lạ”, những vụ báo chí, ”học giả nước lạ” khẳng định “nước Việt là thuộc quốc không thể tranh cãi của thiên triều”, là Lý công Uẩn là người Phúc Kiến và gần đây nhất là đòi lấy lại luôn cả Bạch Long Vĩ!)...v. v...và v.v...


Những lời lẽ coi thiên hạ như… đồ ngu hết đó, làm sao một người quan tâm đến thời cuộc (và, ...thú thật với các bạn), vẫn còn đôi chút hy vọng vào một sự “tiến bộ” nào đó trong đường lối của họ...như tớ chịu nổi??? (nhất là khi thấy có sự lên tiếng mạnh mẽ của các vị cách mạng lão thành, tướng tá lừng danh,”anh hùng đánh đấm”... phủ nhận, thậm chí lên án dự thảo lần này bằng những lời lẽ chống Mác Lenin, chống chủ nghĩa xã hội thẳng thừng nhất….nhưng...đều bị coi như không có, coi như ”chó sủa mặc chó đoàn tao cứ đi” hoặc bị coi như có ý đồ xấu, muốn phá hoại, lật đổ,…)
Và …mặc kệ! Cứ lấy ông Mác-ông Lê làm tổ sư, cứ không cần đa nguyên đa đảng và cứ vừa làm vừa học (vì chưa có tiền lệ! -lời TBT Nông Đúc Mạnh) đi lên XHCN (chưa thấy chưa có bao giờ)…tiến tới cộng sản chủ nghĩa, muốn làm bao nhiêu, muốn ăn bao nhiêu được tuốt!

Tóm lại, mọi ý kiến đều bị bỏ ngoài tai, bị lên án, y hệt các lần góp ý trước, chẳng có một cái gì có thể lay chuyển được bốn kiên định của mấy ông Mác-Lê thứ thiệt (mà người già nhất khoá này là ông Trọng, khi tớ đi Vệ Quốc Đoàn ông ta mới ra đời được có đúng một năm!) Chả hiểu cái gien Mác Lê của các ông này nó được di truyền từ đâu? Được biết có nhiều ông sống trong vùng “tề”suốt những năm chúng tớ gối đất nằm sương, cả hai thời kỳ chiến tranh.Vậy mà bây giờ sao các ông ấy giác ngộ cách mạng vô sản, giác ngộ quốc hữu hoá tư liệu sản xuất, sẵn sàng quyết tử để chủ nghĩa Mác-Lê quyết sinh như thế không biết?


Cho đến hôm nay, sau khi:
- Theo dõi những phản ứng tích cực, tiêu cực, nửa vời (ỡm ờ, chẳng ra khen, chẳng ra chê) của dư luận trong nước.
- Theo dõi sự “im lặng đáng chán” của mấy ông “não thành”, các ông tướng tá về hưu…, những người mà tớ muốn dựa vào uy tín (nếu còn) của họ để “phân hoá” hàng ngũ những người đang và sắp nắm quyền có thể làm “một cái gì đó” (dù chỉ là tranh cãi, đặt lên bàn những vấn đề nóng bỏng như sửa một luật tư hữu đất đai hoặc tự do báo chí, đa nguyên, đa đảng…ở ngay trong nội bộ các ông ấy thôi ).

Thì cuối cùng tớ thấy: MỌI ĐIỀU HY VỌNG NHỎ NHOI CỦA TỚ ĐỀU LÀ HƯ ẢO, HƯ ẢO TUỐT!
TỚ THÀNH THẬT CẢM ƠN MỘT FRIENDS ĐÃ GÓP Ý CHO TỚ: Bác đã có lần viết trên một entry là: Chỉ khi nào bên Tầu họ có thay đổi thì bên ta mới thay đổi. Sao lần này bác lại hy vọng hão thế? Đời nào họ chịu bỏ cái quyền lực đem lại cho họ cả núi vàng, bạc, châu báu, đô-la ăn đến 10 đời không hết! Thậm chí có bạn còn lên án tớ: “Hay là bác lại định cho mọi người ăn một cái bánh vẽ!”
Riêng cái ý tưởng “Chán quá rồi! Tết này báo cáo nghỉ chơi thôi!” thì Nhà báo Lê Phú Khải đến tận nhà mà cảnh cáo:”Không được! Anh mà tuyên bố như thế sẽ bị lớp trẻ nó coi thường! ”Phải học tập Lê Thị Công Nhân: Dù còn một mình tôi, tôi cũng tiếp tục đấu tranh!...”


Không hẹn mà nên, 4, 5 ông bạn già cựu chiến binh gọi điện phê bình và gợi ý: ”Có mệt thật thì cứ lẳng lặng mà rút lui, tuyên bố của ông, Đàn Chim Việt nó tung lên mạng toàn cầu rồi đó!

Thế là, nhân dịp được động viên bởi ba cái blog mới do bạn bè khắp nơi “xây” sẵn và trao chìa khoá cho, tớ vội vàng mở đầu bằng Notes “cảm ơn các bạn tôi xin hứa, còn một hơi thở, tôi cũng xin cố gắng…” Quả là tình bạn, tình “đồng chí đúng nghĩa” đến tận cuối đời vẫn giúp tớ đứng dậy và thúc giục tớ cần tự kiểm điểm về những giây phút “mất lạp xường” của tớ như trên.


VÀ ĐÂY LÀ NHỮNG GÌ TỚ HỨA SẼ PHÁT HIỆN Ở ENTRY 33:


Lần này, tuy Đại Hội XI Vũ Như Cẫn nhưng đào sâu và suy nghĩ chẳng cần sâu cũng thấy có khá nhiều điều...”Lạ” có thể làm đề tài cho các nhà bình luận chính trị, các nhà Việt Nam học kiểu Carl Thayer….Đó là:
1- Tính tập trung dân chủ hết sức cao (nghĩa là: trên bảo sao dưới làm vậy. Ví dụ: a / Bầu 175 chính thức, 25 dự khuyết thì chỉ cần một lần đầu đã trúng phóc! b/ Theo chỉ đạọ của Bộ Chính Trị Khoá X thì 1/3 là nguời mới thôi còn lại 2/3 là cũ cũng trúng khuýp; Tất cả chỉ có 43 ông mới nhưng tất cả 25 ông dự khuyết cũng đều…mới cả. Vậy thì: 68 ông mới cũng xêm xêm 1/3 đấy chứ. Chỉ phải cái thiệt thòi là không được biểu quyết giơ tay về các vấn đề sẽ thảo luận mà thôi! Khéo thật.

2- Chỉ tiêu trẻ hoá, thêm nữ, cũng cực kỳ đạt yêu cầu: Chỉ phải cái tội: Đạt yêu cầu về nữ thì lại không trẻ. Hầu hết đều ở tuổi bà…và nếu là công nhân viên bình thường thì đã lĩnh sổ hưu từ khuya! (55). Điển hình là bà Hà thị Khiết đã vượt qua tuổi lục tuần, các bà Tòng thị Phóng, Kim Ngân đều qua tuổi “nhận sổ hưu”. Chỉ có bà Nguyễn thị Kim Tiến, 52 tuổi, thứ trưởng bộ y tế, vì chắc chắn phải …”đổi gác” cho ông Triệu nên còn đủ tiêu chuẩn “nữ còn giá trị xử dụng”.

3- Cái chủ trương trẻ hoá là thế nào thì tớ không rõ nhưng xem đi xem lại toàn bộ danh sách Trung Ương lần này,ngoài ông (hay anh nhỉ) Nông Quốc Tuấn 48 tuổi và tác giả” Bé bé bằng bông” Đào Ngọc Dung 49 ra, tất tật đều trong hàng ngũ U70, U60 cả! Vậy thì có lẽ phải như tớ mới thực sự già chắc!
4- Có một điều lạ là: Trong hàng ngũ Trung Ương Mới, có tới 43 ông “lấy lên” từ bí thư các tỉnh! Ma mới liệu có bị ma cũ át giọng hay là một cuộc chia chác quyền lợi ở những nơi mà các sứ quân đã quá làm mất lòng dân?

5- Số lượng T.Ư.U.V lần này ở các lực lượng võ trang có nhiều điều ”lạ”. Trong số 18 UVTW bên Quân Đội và 8 bên Công An thì gần như là các gương mặt mới. Những người nắm công cụ đắc lực nhất của vô sản chuyên chính nay đều giao vào tay nhiều gương mặt mới toe, hầu hết đều là U50, 60 nghĩa là chưa một ngày vung gươm ra sa trường! Báo hiệu điều gì nhỉ?

6- Các uỷ viên TW phụ trách Tuyên Giáo gồm cả Xuất Bản và Báo chí lần naỳ cũng được tăng thêm quân số trong hàng ngũ TW. Riêng Bộ Chính Trị đã có 2 người phụ trách cái mảng rất khó nắm bắt là tư tưởng này…. 7- Chẳng hiểu ông trời hay ông người nào sắp xếp mà tứ trụ triều đình như tin nội bộ rò rỉ một cách cố ý thi đều có bốn cái tên rất chi là ….kiêu hãnh! Đó là……..HÙNG-DŨNG-SANG-TRỌNG! Lạ thiệt!?
Còn khối điều tớ phát hiện ra rất “lạ”và có thể viết những entries khá lý thú và bổ ích. Các bạn suy ngẫm mà coi! Tuy nhiên hãy tạm dừng nơi đây. Gọi là có tín hiệu báo cho mọi người: TỚ CHƯA NGHỈ CHƠI ĐÂU!

Tớ không đến nỗi như ai kia:
Tuyên bố tưởng như En-XinKhi bị hù doạ thì im như tờ !Hàng thần quan khách ngẩn ngơVỗ tay cũng dở, bỏ về không xong.
Mấy câu văn vần này tặng ai chắc các bạn đã biết./. Prev: PHẤN ĐẤU KÝ SỐ 33



Jan 13, '11 5:03 AM
for everyone

PHẤN ĐẤU KÍ SỐ 18

..
.Kể từ khi có tí "đổi mới", mỗi năm, khi giải thưởng Nobel được công bố thì báo, đài, "công cụ tuyên truyền của Đảng ta" đều giành một chỗ xứng đáng, không trang nhất thì cũng trang cuối cho những sự kiện này...... Năm nay cũng vậy, nhưng... đến lượt Lưu Hiểu Ba thì bỗng dưng cái mục đưa tin này bị thu gọn lại hoặc giấu nhẹm đi, cụt lủn... chẳng biết ông Ba là làm cái gì? địa vị xã hội đương thời ra sao? Còn sống hay chết?Nội dung đưa tin cốt để người đọc đừng suy diễn, liên hệ tới những trường hợp đang phải ngồi tù ở xứ ta vì những cái "tội" giống hệt như Lưu Hiểu Ba ở bên Tàu!!!...
PHẤN ĐẤU KÍ SỐ 18

Thối! Thối! Thối không chịu nổi!!!
Để đi vào vấn đề, tớ xin kể một câu chuyện xảy ra cách đây gần 70 năm, một câu chuyện "thối" không thể tưởng tượng được, một câu chuyện thối um cả tỉnh Thái Bình, nơi mà bố, mẹ tớ làm việc. Chỉ cách nhà tớ mấy căn, có một ông "nghị Bắc Kỳ" tên Hào. Nghe đồn ông này có đến 2-3 vợ, nhưng một bà đã qua đời để lại 2 công tử đang du chơi tận Hà Thành, bà hai phải cai quản cả nhà cửa dinh thự, lăng tẩm và hàng chục người làm ở quê. Ông nghị năm ấy đã ngoài 60 tuổi, sống môt mình trên thành phố với bà ba để... tiện "việc quan" và nằm bên cạnh bàn đèn thuốc phiện sai khiến hai mẹ con bà ba.

Khổ nhất là anh Ninh, con riêng của bà ba, người mà ông đã chuộc từ một nhà cô đầu nào đó về, để chuyện hầu tiêm thuốc phiện cho ông. Bà này có một người con riêng từ ông chồng trước bị mộ phu đi Tân Thế Giới rồi mất tích. Anh này ở trong nhà ông Nghị còn khổ hơn là một con ở, vất vả hơn một thằng nhỏ sai vặt trong nhà, vì ngoài hai mẹ con anh ra, ông nghị tuy giầu có nứt đố đổ vách, (có ở quê nghe đâu cả 1000 mẫu ruộng thẳng cánh cò bay) nhưng cũng không thuê ai thêm để giúp việc nhà cả.

Mẹ con anh Ninh cáng đáng tất cả từ việc bếp núc, lau chùi, dọn dẹp... từ việc lớn đến việc nhỏ. Tuy nhiên, anh vẫn được đi học đến "cua suýp" (lớp 7 bây giờ). Anh học rất giỏi. Năm nào cũng được "giải thưởng danh dự". Cho đến một hôm, bỗng dưng có một công văn đóng dấu của phủ thống sứ Bắc kì báo tin: Anh đã được chọn làm một trong những người được nhận học bổng đặc biệt của thống sứ Yves Châtel tuyển chọn cùng 2 người nữa đi theo học một lớp đặc biệt (?) bồi dưỡng về hành chính bên Pháp. Thế là, ông nghị Hào đã chẳng vui vẻ gì, ông vội từ giã cái bàn đèn lên thẳng dinh công sứ trình bày: "Thằng này nó hư lắm, ở nhà nó lười học, nó chẳng chịu nghe lời, cứng đầu, cứng cổ v.v...


" Tóm lại, ông không muốn cái vinh dự đó lại rơi vào tay một kẻ mà ông rất ghét vì hai đứa con của bà cả thì đứa nào học hành cũng đều bết bát... Chuyện này, công sứ Vavasseur nghe xong bỗng bật cười: "Ông hãy lên Hà Nội trình bày với quan thống sứ Bắc kì xem quan có nói là ông Nghị gì mà ngu như thế không?" Chuyện này cái thời năm 42, 43 cả thành phố Thái Bình ai cũng biết và sau đó thì lan ra khắp nơi và báo chí đều đưa tin. Có một bài chế diễu ông nghị Bắc Kỳ này mà tớ bỗng dưng nhớ lại: "Thối ơi là thối!"...


Thế là, anh Ninh đã từ đó, giã từ cái đất "Thái lọ" mà ra đi... Nghe nói sau này, anh có theo học ở trường St Cyr làm tới quan hai, quan ba gì đó của Pháp. Còn bây giờ ra sao? Còn sống hay chết thì tớ cũng không hề nghĩ tới nữa...
Câu chuyện này, sở dĩ lại được tái hiện trong trí nhớ tớ vì mấy hôm nay báo chí khắp nơi trên thế giới đều đưa tin về tiến sỹ Lưu Hiểu Ba, "tội phạm" đang thi hành án 11 năm tù tại Trung Quốc được tặng giải Nobel Hoà Bình 2010.

Cũng nhân dịp này, cả thế giới biết thêm tại sao một ông tiến sỹ đã từng giảng dạy tại đại học Columbia, đại học Hawai và cả đại học sư phạm Bắc Kinh nữa mà lại biến thành một kẻ tội phạm? Thì ra, Lưu Hiểu Ba, sinh ngày 28/12/1955, tốt nghiệp tiến sĩ ngay tại đại học Bắc Kinh về triết học chứ chẳng phải do được đào tạo bởi bọn "thù địch" nào cả. Đang lúc được mời giảng dạy tại đại học Columbia thì xảy ra vụ "Thiên An Môn ô nhục", ông bỏ luôn mọi vinh quang, tiền bạc, địa vị xã hội ở nước Mĩ, quay về tổ quốc cùng góp sức với hàng trăm ngàn giáo sư và sinh viên của các trường đại học, phản đối nhà nước, đã dùng quân đội, xe tăng nghiền nát cuộc biểu tình của sinh viên tại, Thiên An môn.... Lập tức ông bị bắt nóng và bị ngồi tù 3 năm về tội: "Gây mất trật tự công cộng!".


Sau khi được mãn hạn tù, ông tiếp tục đứng đầu và chấp bút "Hiến chương 08" (có lẽ noi gương "Hiến chương 77" của Vaclav Havel bên Tiệp Khắc?) Lấy được chữ kí 700 nhà trí thức, chính trị gia, khoa học gia... (sau khi ông Ba bị bắt, con số đã ký lên tới hơn 3000 người) thì... cảnh sát ập vào nhà, bắt quả tang bản hiến chương còn nóng nguyên các chữ kí. Thế là, ra toà lần này, ông mang cái tội "âm mưu lật đổ chính phủ" và nhận bản án 11 năm tù. Từ nhiều năm nay, đối với thế giới, ông là một người "tù nhân chính trị" điển hình nhất vì đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền, đa nguyên, đa đảng bằng phương pháp bất bạo động, chỉ bằng lời lẽ, chữ nghĩa chứ chưa có hành động diễn thuyết, biểu tình như thời Luther King, Mandela...


Chính việc bỏ tù ông mà ông được cả thế giới biết đến và coi ông như những anh hùng Tự Do của nhân loại chẳng khác gì những gương mặt mà lịch sử nhân loại sẽ mãi mãi lưu danh như, Mandela, Desman Tutu, Vacklav Havel... Nhiều tổ chức chính phủ và nhiều nhà đứng đầu các nhà nước trên thế giới đã lên tiếng yêu cầu thả tự do cho tiến sĩ Lưu Hiểu Ba vì lí do: Không thể nào có tội khi trình bày công khai những ý tưởng về tự do, về dân chủ của mình.
Nhưng tất cả đều bị chính phủ Trung Quốc coi như... không nghe, không thấy, không biết!
Cho đến ngày 8/10/2010, khi Hội đồng giải thưởng Nobel của Na-uy công bố: Lưu Hiểu Ba đã đạt giải Nobel về hoà bình. Một giải Nobel đầu tiên có tên người Trung Quốc...


Thế là, mọi cơ quan ngôn luận, phương tiện truyền thông của Trung Quốc đã được lệnh Tuyệt đối không đưa tin này (Reuters)! Đi xa hơn nữa, chính phủ Trung Quốc còn cực lực phản đối chính phủ Na-uy, Bộ ngoại giao Trung Quốc mời đại sứ Na-uy đến để chính thức yêu cầu "không nên làm ảnh hưởng đến quan hệ, nhất là buôn bán giữa hai chính phủ!?" Họ quên rằng chỉ có ở các nước có Đảng Cộng Sản lãnh đạo thì mọi tổ chức mới nằm dưới quyền của Đảng và chính phủ. Một cá nhân, một tổ chức có thể và có quyền ra tuyên bố hoặc tiến hành làm mọi sự mà Hiến Pháp, Luật pháp nước họ và luật lệ quốc tế cho phép, kể cả yêu cầu chính phủ... giải tán!

Cái Hội đồng chấm giải Nobel kia chỉ là một tổ chức gồm các nhà khoa học, chính trị gia hàng đầu của Na-uy. Họ họp bàn, cân nhắc và ra tuyên bố tặng ai giải thưởng gì là quyền của họ, chẳng chính phủ nào dám dại dột động tới cái quyền này! Các nhà ngoại giao Trung Quốc quen dùng "thế mạnh" của mình để làm áp lực lên các nước đàn em, lần này không thể làm gì một nước nhỏ xíu với chỉ có 5 triệu dân đâu!


Nhớ lại thời còn mồ ma Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Liên Xô, tác giả của "Bác sĩ Dzivago" (B.Pastenak) đã bị chính quyền ép buộc phải từ chối giải này nếu không muốn bị... vào tù (!) và tác giả đã phải... tuân lệnh! Qua vài đời Tổng bí thư, đến thời Cholokov, tác giả của "Sông Đông êm đềm" được tặng giải thì.., mọi cơ quan truyền thông đều được lệnh hua-ra hết lời, và để Cholokov tự do đi nhận giải. Đến thời Soljenitsine thì: ... cho đi nhưng... cấm được.... trở về!

Trái lại, khi Liên Xô sụp đổ và Gorbachev được giải Nobel thì... không hua-ra cũng như không phản đối là... "âm mưu, thủ đoạn" gì xất! "Âm mưu chính trị hoá giải Nobel" từ đó không còn được ai nhắc tới.... Kể cả khi các ông cựu tổng thống J.Carter, và gần đây nhất là T.T Obama, khi nhận được giải thưởng Nobel về Hoà Bình, trừ bọn Bin Laden, không ít nhà đứng đầu các nước đều có lời chúc mừng nhiệt liệt! Còn ở Miến Điện, khi nhà tranh đấu cho dân quyền, Aung San Suu Kyi cho đến nay vẫn không thể nhận giải thưởng vì chính quyền quân phiệt đang quản thúc bà tại gia hàng chục năm trời. Độc đáo hơn là ở Việt Nam, khi giải "Nobel về hoà bình" được trao cho ông Lê Đức Thọ và ông Kissinger thì ông Lê Đức Thọ "xin cảm ơn" và không nhận?

Ngay từ ngày đó, bọn tớ cũng hơi ngạc nhiên: Chẳng lẽ ông Thọ lại không chịu nhận là chiến sĩ hoà bình? Chẳng lẽ ông Thọ sợ "ăn phải bả của bọn tư bản thối nát?" Hay ông Thọ đang nung nấu con đường tiếp tục chiến tranh "giải phóng miền Nam" nên nhận giải Nobel về Hoà Bình, e sẽ khó ăn, khó nói? Tuy nhiên, không thấy có báo chí trong nước đả kích gì đến cái giải thưởng Nobel hoà bình này là một "âm mưu chính trị", một hành động "bôi nhọ", "xuyên tạc", "có ý đồ xấu" gì cả mà chỉ... đồng loạt... im lặng! Quả nhiên, sau khi người Mĩ rút hết quân, theo đúng hiệp định Paris năm 1973 thì... miền Bắc huy động toàn nhân, vật lực, "xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước", làm nốt cái phần "đánh cho nguỵ nhào"... Rõ ràng "thủ đoạn chính trị" nếu có, thì không hề xuất phát từ những người quyết định trao giải Nobel cho ai, như những cái đầu của các nhà chánh choẹ tự mình doạ mình cả!

Trở lại với giải thưởng Nobel hoà bình 2010 cho tiến sĩ Lưu Hiểu Ba, mặc dầu đã có lời của hai ông tổng thống Obama và Sarkozy, bà thủ tướng Úc Julia Julliard... và nhiều cá nhân, tổ chức lên tiếng đề nghị "trả tự do ngay cho ông Ba để ông đi nhận giải thưởng", nhưng tất cả những trái tim và cái đầu to lớn trong sáng biết mấy đối với các nhà cầm quyền Trung Quốc đều chỉ là những điều bỏ ngoài tai.
Tớ bỗng nhớ tới cái chuyện ông nghị Hào phản đối quyết định của thống sứ tuyển chọn con riêng của vợ hai mình được học bổng du học Pháp. Và tớ chẳng biết nói gì hơn là Thối! Cực thối! Thối không chịu nổi!!!

DƯ LUẬN TRONG NƯỚC VỀ VỤ LƯU HIỂU BA
Kể từ khi có tí "đổi mới", mỗi năm, khi giải thưởng Nobel được công bố thì báo, đài, "công cụ tuyên truyền của Đảng ta" đều giành một chỗ xứng đáng, không trang nhất thì cũng trang cuối cho những sự kiện này.

Năm nay cũng vậy, dần dần các giải thưởng về y khoa, hoá học, vật lý.... đều được các báo lớn nhất của đảng giành cho việc tóm tắt tiểu sử, công trình phát minh khoa học, thành tích,... và không thể thiếu được là một tấm ảnh (ít nhất là 6x9) cho nhân vật trúng giải. Năm nay cũng vậy, nhưng... đến lượt Lưu Hiểu Ba thì bỗng dưng cái mục đưa tin này bị thu gọn lại hoặc giấu nhẹm đi, cụt lủn... chẳng biết ông Ba là làm cái gì? địa vị xã hội đương thời ra sao? Còn sống hay chết? thay về thành tích, tiểu sử thì lại chạy những cái tít "nói leo", "viết theo" những gì các nhà lãnh đạo nước bạn "bốn tốt" đang nói và làm. Nội dung đưa tin cốt để người đọc đừng suy diễn, liên hệ tới những trường hợp đang phải ngồi tù ở xứ ta vì những cái "tội" giống hệt như Lưu Hiểu Ba ở bên Tàu!!!

Nào là "Một giải Nobel hoà bình gây tranh cãi", nào là "Giải Nobel hoà bình lại gây xôn xao". Nào là "thông cáo của uỷ ban Nobel hoà bình cho biết 'họ' trao giải cho Lưu Hiểu Ba", nào là "Nobel hoà bình năm nay sẽ gây tranh cãi". Chưa có tiến sỹ giáo sư Mác-Lê-nin nào dám viết toạc ra rằng: "Hoà bình Hoà biếc cái con mẹ gì! Hoà bình của các anh không phải là hoà bình của chúng tôi! Chính nhờ có nhà tù mà nước tôi mới có Hoà Bình!", như thời ông Hà Xuân Trường lên án cái giải thưởng Nobel Văn Học được trao cho tác giả "Quần đảo ngục tù" cả!
Không một tờ báo nào, một đài truyền hình nào dám đưa tin cụ thể như về các Nobel về vật lý, Nobel về y học... Lệnh của ai hay từ đâu nhỉ?

Đúng lúc tớ đang nằm gõ bài này thì nhà báo Lê Phú Khải đến chơi. Câu chuyện đầu tiên trao đổi giữa 2 người cũng chính là chuyện Lưu Hiểu Ba. Anh thở dài và kết luận. Một nhà tiến sỹ đang ở Mĩ bỗng đâm đầu về nước để trình bày công khai những nguyện vọng dân chủ và nhân quyền cũng như kêu gọi mọi người kí tên vào hiến chương 08 mà lại trở thành một tên "tội phạm muốn lật đổ chính phủ thì" quả là một chế độ totalitaire fascisant... (toàn trị phát xít hoá). Tôi cười và kể lại câu chuyện ông nghị Hào cho anh nghe. Và cuối cùng, LPK buôn ra hàng chục tính từ và trạng từ nào có thể nghĩ tới trong đầu anh: "Đểu!", "Mất dạy!" "Ngu!" "Trẻ con!"... và cuối cùng là chữ... "Thối!"
Và "Thối! Thối không thể chịu được!" là cái đầu đề tớ dùng cho cái entry hôm nay đấy!

xin đọc


http://tohai01.multiply.com


No comments:

Post a Comment