Pages

Thursday, August 30, 2012

THƠ TẢN ĐÀ

ĐÊM THU
(Giăng gió không gió giăng)

Đêm thu giăng gió một giời
Một mình ngồi tưởng sự đời nghĩ quanh
Nghĩ cho muôn vật hoá sinh
Ở trong vũ trụ cái hình ra chi!
Giăng kia tròn được mấy khi
Hoa kia nở được mấy thì hỡi hoa?
Gái tơ quá lứa đã già
Con tằm rút ruột thời là dộng non
Khúc sông bồi lấp nên cồn
Dâu xanh bãi bể, đá mòn nước khe
Đồng không con đóm lập loè
Khách trần lối ấy đi về những ai?
Hình kia đúc tự thợ giời
Tình kia hoạ mới ra ngoài khuôn xanh
Vọng phu còn đá còn trinh
Tiền Đường còn sóng trung trinh hãy còn
Dẫu cho sông cạn đá mòn
Trung hồn khôn tắt, trinh hồn khôn tan
Cho hay những khách trần hoàn
Nghìn thu ở lại thế gian mấy mà
Tưởng người lại nghĩ vào ta
Trăm năm rồi nữa biết là làm sao?
Bây giờ hoa nở giăng cao
Giăng tàn hoa tạ lúc nào biết đâu!
Một mình tính trước lo sau
Đầu cành động tiếng gió thu bật cười
- Tình kia ai có như ai
Khuôn xanh ai dễ ra ngoài được chăng?
Đêm thanh đưa ý chị Hằng
Cung mây quạt gió đèn giăng đợi người
- Người còn ham nghĩ sự đời
Dám xin gửi gió mấy lời tạ giăng

(Tản Đà tùng văn 1922)
 NƯỚC THU
Lấy tứ ở văn Trang Tử)

Giời thu đến, nước thu đâu đến
Trăm sông con dội hết sông Hà
Láng lai giòng lớn bờ xa
Hai bên trâu ngựa nom đà lẫn nhau
Chú Hà Bá vểnh râu đắc chí
Nghĩ thế gian ai ví bằng ta
Giòng Đông thuận nẻo đi ra
Đến nơi bể Bắc trông mà lạ sao!
Giời in nước thấy đâu đầu cuối
Hà Bá ta hết nỗi tự hùng
Càng xem lượng bể mênh mông
Vái anh Thần Bể thẹn thùng thở than:
"Tôi thấy bác muôn vàn rộng rãi
Nghĩ cho tôi cũng lại là may!
Ví mà tôi chẳng tới đây
Thẹn cùng trưởng giả biết ngày nào thôi!"
Thần bể Bắc: "Hỡi ơi! Hà Bá
Thật như ngươi đạo cả chưa tường
Bể khơi đã biết tìm đường
Thời nay ta nhủ rõ ràng, ngươi nghe:
Khắp thiên hạ nơi bề cả nước
Dễ đâu hơn bể Bắc là đây
Muôn sông về mãi không đầy
Biết bao giờ dũa, mà ngày nào vơi
Xuân cũng thế, thu thời cũng thế
Thủy hạn đâu không kể biết chi
Nếu đem lượng bể so bì
Giang hà đã có thấm gì là to!
Mà ta vẫn nghĩ cho là bé
Khoảng đất trời chưa kể vào đâu
Xem như núi cả, rừng sâu
Cái thân hòn cuội, cây lau sá gì!"

 
 GI¹ THU
   Tän ñà 

TrÆn gió thu phong røng lá vàng, 
 Lá bên hàng xóm, lá bay sang
 Vàng bay mÃy lá næm già nºa,
H© h»ng ai xui thi‰p phø chàng!
TrÆn gió thu phong røng lá hÒng,
 Lá bên tÜ©ng b¡c lá sang Çông.
HÒng bay mÃy lá næm hÒ h‰t,
ThÖ thÄn kìa ai vÅn ÇÙng không!
 
 
   CẢM THU TIỄN THU                                

Điệu Trường đoản ca

Từ vào thu đến nay
Gió thu hiu hắt
Sương thu lạnh
Giăng thu bạch
Khói thu xây thành
Lá thu rơi rụng đầu ghềnh
Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly
Nhạn về én lại bay đi
Đêm thì vượn hót, ngày thì ve ngâm
Lá sen tàn tạ trong đầm
Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa
Sắc đâu nhuộm ố quan hà
Cỏ vàng, cây đỏ, bóng tà tà dương
Nào người cố lý tha hương
Cảm thu, ai có tư lường hỡi ai?
Nào những ai
Bảy thước thân nam tử
Bốn bể chí tang bồng
Đường mây chưa bổng cánh hồng
Tiêu ma tuế nguyệt, ngại ngùng tu my
Nào những ai
Sinh trưởng nơi khuê các
Khuya sớm phận nữ nhi
Song the ngày tháng thoi đi
Vương tơ ngắm rện nhỡ thì thương hoa
Nào những ai
Tha phương khách thổ
Hải giác thiên nha
Ruột tầm héo, tóc sương pha
Gốc phần chạnh tưởng quê nhà đòi cơn
Nào những ai
Cù lao báo đức
Sinh dưỡng đền ơn
Kinh sương nghĩ nỗi mền đơn
Giầu sang bất nghĩa mà hơn nghèo hèn!
Nào những ai
Tóc xanh mây cuốn
Má đỏ huê ghen
Làng chơi duyên đã hết duyên
Khúc sông giăng rãi con thuyền chơi vơi
Nào những ai
Dọc ngang giời rộng
Vùng vẫy bể khơi
Đội giời đạp đất ở đời
Sa cơ thất thế quê người chiếc thân
Nào những ai
Kê vàng tỉnh mộng
Tóc bạc thương thân
Vèo trông lá rụng đầy sân
Công danh phù thế có ngần ấy thôi
Thôi nghĩ cho
Thu tự giời
Cảm tự người
Người đời ai cảm ta không biết
Ta cảm thay ai, viết mấy lời
Thôi thời
Cùng thu tạm biệt
Thu hãy tạm lui
Chi để khách đa tình đa cảm
Một mình thay cảm những ai ai!

Tháng chín năm Canh Thân 1920

No comments:

Post a Comment