Wednesday, November 23, 2016

SAIGON CƯÓP GIỰT =HỒI KÝ MÉRILLON=DƯƠNG VĂN MINH


SAIGON LỪA ĐẢO, ĐÂM CHÉM , CƯỚP GIỰT



Cướp giật ở Sài Gòn: Bắt nhiều nhưng vẫn ám ảnh du khách nước ngoài

(TNO) Thông tin du khách người Đức Sepastian Gretz bị cướp chém khi đang ngồi hóng mát ở bờ kè kênh Tàu Hủ (Q.1) đăng trên Thanh Niên gây chấn động giới kinh doanh lữ hành VN. Bởi từ trước đến nay, chưa có vụ du khách nào bị cướp chém để lấy tài sản ở TP.HCM.

Cướp giật ở Sài Gòn: Bắt nhiều nhưng vẫn ám ảnh du khách nước ngoài - ảnh 1

Lộng hành như trên thì chưa có nhưng tình trạng cướp giật tài sản của du khách thì nhiều vô kể. Theo báo cáo của Thanh tra Sở Du lịch TP.HCM, trong 9 tháng đầu năm, Công an TP.HCM tiếp nhận 124 vụ cướp giật, xâm phạm tài sản liên quan đến du khách nước ngoài.
Tuy nhiên, đây là những vụ việc khách có trình báo với cơ quan chức năng, còn nhiều trường hợp, vì một số lý do (như không có thời gian, thủ tục rườm rà…) đã chấp nhận chịu mất tài sản mà... im lặng cho qua.
Có những vụ cướp giật điển hình như vụ hai đối tượng điều khiển xe gắn máy giất túi xách của chị Jennifer Stainton (19 tuổi, người Anh) đang đeo bên người hồi khuya ngày 3.6. Ngay thời điểm đó, Tổ đặc nhiệm - Công an Q.1 đang tuần tra trên đường Phạm Ngũ Lão phát hiện đã truy đuổi.
Đến đường Hồ Hảo Hớn thì hai tên cướp bị cảnh sát ép ngã bắt được, thu giữ chiếc túi bên trong có điện thoại iPhone, tiền mặt và thẻ ngân hàng. Hai người khai tên Lê Văn Sỹ và Lê Hoàng Ngọc Thảo (ngụ tại Q.1), trước đó chỉ 30 phút đã cướp trót lọt một chiếc điện thoại của du khách nước ngoài cũng tại khu vực này.
Bọn cướp giật thường chọn những cung đường có đông du khách nước ngoài đi bộ để ra tay cướp giật, nhất là ở phố Tây Phạm Ngũ Lão.
Vào khoảng 19 giờ tối ngày 10.2, bà Dzogeute (người Đức) đang đi bộ đến giao lộ Trần Hưng Đạo - Ký Con, (Q.1) thì bất ngờ bị hai đối tượng đi xe máy áp sát giật túi xách có tiền mặt, thẻ tín dụng, tiền Euro và khoảng 7 triệu đồng rồi tháo chạy.
Bảo vệ dân phố P. Nguyễn Thái Bình đang tuần tra đã phát hiện và truy đuổi bắt giữ được Nguyễn Văn Thiên và Nguyễn Minh Nhân giao cho công an.
Thậm chí, có nhiều du khách khi mang giỏ xách trên người bị bọn cướp ra tay manh động, kéo lê để giật cho được tài sản. Như rạng sáng 21.5, một nữ du khách người Anh đang đi bộ trên đường Lê Lai (Q.1) đã bị cướp giật túi xách kéo lê trên mặt đường, gây xay xát phần lưng.
Cũng may, trước đó, tổ đặc nhiệm - Công an Q.1 (TP HCM) tuần tra phát hiện hai cô gái đi xe máy có biểu hiện khả nghi nên âm thầm theo dõi. Lúc ra tay cướp túi của du khách, trinh sát ập tới nên bọn cướp bỏ chạy, đến vòng xoay chợ Thái Bình thì hai tên cướp gồm Trần Thị Ngọc Thanh và Đặng Thị Thu Hiền bị bắt. Du khách dù bị thương nhưng may mắn đã không mất tài sản, giấy tờ.
Cướp giật tài sản của du khách trở thành nỗi ám ảnh của nhiều người nước ngoài khi đến VN, khi trên các diễn đàn tư vấn du lịch quốc tế có rất nhiều chủ đề liên quan đến chuyện này.


Cướp giật ở Sài Gòn: Bắt nhiều nhưng vẫn ám ảnh du khách nước ngoài - ảnh 3Một tuần sau đó, lúc xuống xe để vào nhà hàng, tôi bị giật túi xách và ngã đập mặt xuống đường, trầy đầu gối và cùi chỏ"Cướp giật ở Sài Gòn: Bắt nhiều nhưng vẫn ám ảnh du khách nước ngoài - ảnh 4

Một du khách kể

Một du khách kể lúc cô và chồng băng qua đường ở Q.1, một thanh niên đi xe máy ngang qua và ngay lập tức quay lại giựt chiếc iPad mà chồng cô đang kẹp trong nách. May thay chồng cô đã chụp lại được, dù diễn biến sự việc chỉ trong vài giây.
"Một tuần sau đó, lúc xuống xe để vào nhà hàng, tôi bị giật túi xách và ngã đập mặt xuống đường, trầy đầu gối và cùi chỏ" - du khách này kể và khuyên khi ra đường ở TP.HCM sẽ rất nguy hiểm nếu mang theo túi xách hoặc những vật dụng có giá trị.
Trên một diễn đàn khác, câu chuyện do một du khách kể, mới đây thôi, ngày 14.10, lúc chị đang xếp hàng vào tham quan Nhà thờ Đức Bà (Q.1) thì bị cướp điện thoại.
“Tôi cầm chiếc iPhone trên tay. Bỗng nhiên, có ai đó lôi chiếc điện thoại của tôi ra khỏi tay. Tôi điên cuồng kêu lên nhờ giúp. Tôi quay ra sau thấy chiếc điện thoại đi từ tay người phụ nữ nay qua tay người phụ nữ khác và cuối cùng nó biến mất”.
Cướp giật ám ảnh du khách  3


Du khách cần được bảo vệ
Trao đổi với Thanh Niên Online vào sáng nay 22.10, ông Lã Quốc Khánh, Phó giám đốc Sở Du lịch TP.HCM, cho biết đã rất choáng khi đọc báo biết tin có du khách nước ngoài bị cướp chém để cướp tài sản ở Q.1.
“Vô cùng nguy hiểm. Du khách sẽ truyền miệng câu chuyện từ người này qua người khác. Vì sao thị trường khách Nhật Bản đến VN không tăng, thậm chí năm ngoái giảm, trong khi mọi năm tốc độ đều tăng. Chính người Nhật sợ mất an toàn khi đến đây. Tổng lãnh sự Nhật Bản ở TP.HCM năm nào cũng có công hàm gửi lên Sở Ngoại vụ, Sở Du lịch TP.HCM phản ánh về việc công dân của họ bị cướp giật tài sản. Việc chúng ta bỏ bao nhiêu tiền đi quảng bá xúc tiến cũng không lấy lại được hình ảnh vì những sự vụ như thế này".
"Lần này là một khách người Đức. Đức là thị trường chi tiêu cao, số lượng khách đến VN rất tốt, hơn nữa vừa rồi nằm trong nhóm những nước được VN miễn visa. Thế mà xảy ra sự vụ như vậy thì miễn visa sẽ chẳng có hiệu quả”, ông Khánh bức xúc.
“Chúng tôi sẽ làm việc ngay với Công an TP.HCM và có tham mưu cho lãnh đạo UBND TP.HCM nhằm có những biện pháp tăng cường bảo đảm an ninh trật tự cho du khách. Chứ như thế này chúng ta làm quảng bá, xúc tiến điểm đến rất khó khăn, khó thuyết phục được du khách quan tâm tới TP.HCM”, ông Khánh nói thêm.
Cướp giật ở Sài Gòn: Bắt nhiều nhưng vẫn ám ảnh du khách nước ngoài - ảnh 6

Vô cùng nguy hiểm. Du khách sẽ truyền miệng câu chuyện từ người này qua người khác. Vì sao thị trường khách Nhật Bản đến VN không tăng, thậm chí năm ngoái giảm, trong khi mọi năm tốc độ đều tăng. Chính người Nhật sợ mất an toàn khi đến đây. Tổng lãnh sự Nhật Bản ở TP.HCM năm nào cũng có công hàm gửi lên Sở Ngoại vụ, Sở Du lịch TP.HCM phản ánh về việc công dân của họ bị cướp giật tài sản. Việc chúng ta bỏ bao nhiêu tiền đi quảng bá xúc tiến cũng không lấy lại được hình ảnh vì những sự vụ như thế này. 
Cướp giật ở Sài Gòn: Bắt nhiều nhưng vẫn ám ảnh du khách nước ngoài - ảnh 7
Ông Lã Quốc Khánh Ông Phan Đình Huê, Giám đốc Công ty du lịch Vòng Tròn Việt, kể khách của ông từng bị cướp mất tài sản ở TP.HCM nhưng không đủ thời gian do sáng hôm sau về nước nên không đến trình báo công an.
Theo ông Huê, nếu du khách còn đủ thời gian thì được nhân viên công ty đưa đến công an để làm giấy tờ cung cấp cho bảo hiểm.
“Công an phường có nơi không có người biết tiếng Anh, nên du khách mất đồ nếu đi theo tour thì có người hỗ trợ. Còn đi lẻ sẽ rất khó khăn trong giao tiếp, trình báo với công an”, ông Huê nói.
Các công ty du lịch ở TP.HCM luôn khuyến cáo du khách khi ra đường không mang theo tài sản quý giá, không mang túi xách, máy ảnh phải có dây đeo để quấn quanh tay... Còn những khách đi lẻ, khả năng bị cướp giật là rất lớn do không có bất kỳ cảnh báo nào.
Theo ông Huê, nhiều du khách bị cướp giật tài sản đã lên mạng kể lại câu chuyện, lan truyền từ người này qua người khác rất nhanh, ảnh hưởng lớn đến điểm đến VN.
“Nếu TP.HCM coi du lịch là ngành kinh tế mũi nhọn, thì phải quan tâm đến sự an toàn của du khách. Ngoài ra, TP.HCM cũng cần đầu tư các điểm vui chơi giải trí về đêm, để khách có chỗ an toàn giải trí. Như bờ kè kênh Tàu Hủ, nơi du khách bị chém, có thể thành lập khu vực hóng mát về đêm cho du khách, có lực lượng trật tự tuần tra", ông Huê đề xuất.
Theo ông Huê, như tình hình hiện nay, ở TP.HCM nhều du khách không biết đi chơi khuya ở đâu, còn nếu lang thang ngoài đường thì khả năng bị cướp giật là rất lớn”, ông Huê phân tích.
N.Trần Tâm
 
 SÀI GÒN (NV) - Tình trạng cướp giật tài sản của du khách ngoại quốc thì nhiều vô kể, nhưng việc chém người để cướp tài sản mới đây đã thật sự làm cho người dân và du khách hoang mang, lo lắng.
Tin du khách người Ðức khi đang ngồi hóng mát giữa trung tâm thành phố Sài Gòn bị chém rồi cướp gây chấn động người dân và giới kinh doanh lữ hành của Việt Nam.





Bọn cướp giật thường chọn những cung đường có đông du khách nước ngoài đi bộ để ra tay cướp giật. (Hình: Thanh Niên) 
Tin từ Thanh Niên ngày 22 tháng 10 cho hay, khoảng 3 giờ ngày 19 tháng 10, ông Sepastian Gretz, quốc tịch Ðức cùng bạn gái ra khu vực bờ kè kênh Tàu Hủ trên đại lộ Võ Văn Kiệt, phường Nguyễn Thái Bình, quận 1, ngồi hóng mát, bất ngờ có một nhóm thanh niên xông đến dùng dao chém ông thương tích, sau đó lục túi cướp tiền và tài sản, rồi tẩu thoát.
Theo phúc trình của thanh tra Sở Du Lịch thành phố Sài Gòn, trong 9 tháng đầu năm 2015, công an Sài Gòn tiếp nhận 124 vụ cướp giật, xâm phạm tài sản liên quan đến du khách ngoại quốc.
Có những vụ cướp giật điển hình như vụ hai tên cướp lái xe gắn máy giật túi xách của chị Jennifer Stainton (19 tuổi), người Anh đang đeo bên người hồi khuya ngày 3 tháng 6, 2015, bên trong có điện thoại iPhone, tiền mặt và thẻ ngân hàng.
Trước đó, tối ngày 10 tháng 2, bà Dzogeute, quốc tịch Ðức đang đi bộ đến giao lộ Trần Hưng Ðạo-Ký Con, quận 1, thì bất ngờ bị hai người đi xe máy áp sát giật túi xách có tiền mặt, thẻ tín dụng, tiền Euro và khoảng 7 triệu đồng rồi tháo chạy. Cũng may ngay lúc đó, công an đặc nhiệm đi tuần ngang phát hiện và kịp thời bắt giữ.
Thậm chí, có nhiều du khách khi mang giỏ xách trên người bị bọn cướp ra tay manh động, kéo lê để giật cho bằng được tài sản. Ðiển hình như vụ cướp rạng sáng 21 tháng 5, một nữ du khách người Anh đang đi bộ trên đường Lê Lai, quận 1 đã bị cướp giật túi xách kéo lê trên mặt đường, gây xây xát cả mặt và lưng.
Song, đây chỉ mới là những vụ du khách có trình báo với cơ quan chức năng, còn nhiều trường hợp, vì một số lý do như không có thời gian, thủ tục rườm rà... đã chấp nhận chịu mất tài sản mà... im lặng cho qua.
Ông Phan Ðình Huê, giám đốc công ty du lịch Vòng Tròn Việt cho biết, khách của ông từng bị cướp mất tài sản ở Sài Gòn nhưng không đủ thời gian do sáng hôm sau về nước nên không đến trình báo công an.
“Công an phường có nơi không có người biết tiếng Anh, nên du khách mất đồ nếu đi theo tour thì có người hỗ trợ. Còn đi lẻ sẽ rất khó khăn trong giao tiếp, trình báo với công an,” ông Huê nói.
Nhiều đại diện công ty du lịch cho biết, nhiều du khách phàn nàn ở Sài Gòn hiện nay không biết đi chơi khuya ở đâu, còn nếu lang thang ngoài đường thì khả năng bị cướp giật là rất lớn.
Các công ty du lịch ở Sài Gòn luôn khuyến cáo du khách khi ra đường không mang theo tài sản quý giá, không mang túi xách, máy ảnh phải có dây đeo để quấn quanh tay... Còn những khách đi lẻ, khả năng bị cướp giật là rất lớn do không có bất kỳ cảnh báo nào.
Tin cho hay, cướp giật tài sản của du khách đã trở thành nỗi ám ảnh của nhiều người nước ngoài khi đến Việt Nam, khi trên các diễn đàn tư vấn du lịch quốc tế có rất nhiều chủ đề liên quan đến chuyện này.
Theo ông Huê, nhiều du khách bị cướp giật tài sản đã lên mạng kể lại câu chuyện, lan truyền từ người này qua người khác rất nhanh, ảnh hưởng lớn đến điểm đến Việt Nam.
Trao đổi với Thanh Niên vào sáng 22 tháng 10, ông Lã Quốc Khánh, phó giám đốc Sở Du Lịch Sài Gòn cho biết, đã rất choáng khi đọc báo biết tin có du khách nước ngoài bị cướp chém để cướp tài sản giữa Sài Gòn.
“Vô cùng nguy hiểm. Du khách sẽ truyền miệng câu chuyện từ người này qua người khác. Tổng lãnh sự Nhật Bản ở Sài Gòn năm nào cũng có công hàm gởi lên Sở Ngoại Vụ, Sở Du Lịch phản ánh về việc công dân của họ bị cướp giật tài sản. Nay đến du khách Ðức bị chém, trong khi Ðức là thị trường chi tiêu cao, số lượng khách đến Việt Nam rất tốt và nằm trong nhóm những nước được Việt Nam miễn visa. Cứ thế này thì miễn visa sẽ chẳng có hiệu quả,” ông Khánh nói. (Tr.N)

NGHĨA CỬ CỦA MỘT CẢNH SÁT MỸ

Nghĩa Cử Của Viên Cảnh Sát Mỹ


Nhiệm vụ của viên cảnh sát này là sẽ viết giấy phạt cho các xe vi phạm bị bắt gặp trên đường! Và anh vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình! Nhưng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có hành động đằng sau tờ giấy phạt đó!

Theo kênh truyền hình CBS của Mỹ, một viên cảnh sát ở thành phố Plano, Texas sau khi viết xong vé phạt cho một người đàn ông trẻ tuổi đã lặng lẽ kẹp một tờ tiền 100 USD để trợ giúp anh ta nuôi con.
Hayden Carlo 25 tuổi sinh sống tại thành phố Plano, bang Texas, Mỹ có cuộc sống khó khăn và còn phải nuôi con nhỏ, vì không có tiền đi đăng ký xe ô tô nên đã để quá thời hạn đăng ký. Nhưng vì để kiếm tiền nên anh ta vẫn phải lái xe đi làm, kết quả đã bị một viên cảnh sát chặn lại bên đường.
Khi bị chặn lại, Hayden Carlo đã trình bày khó khăn của mình với viên cảnh sát. Viên cảnh sát này nghe xong nhưng cũng không vì thế mà thay đổi quyết định, anh ta vẫn viết một vé phạt cho Hayden. Khi Hayden Carlo tiếp nhận vé phạt này mới phát hiện ở bên trong tấm vé có kẹp thêm một tờ tiền mặt 100 USD.
Hayden đã bị sốc và vô cùng cảm động. Khi anh quay đầu lại nhìn thì phát hiện viên cảnh sát đã lặng lẽ rời đi. Một viên cảnh sát tại thành phố Plano đã chia sẻ: “Viên cảnh sát này đã làm đúng, nhưng chúng tôi hy vọng đây là việc riêng nên không phải tiết lộ tên của anh ấy.”

Sau khi thông tin này được đăng tải trên mạng, nó trở thành một chủ đề nóng của cư dân mạng và truyền thông.
Có người viết: “Thật bất ngờ! Tự nhiên mình cũng muốn bị phạt…”
Một người khác viết: “Một vé phạt 0 đồng kẹp một tờ tiền 100 USD, sự tôn nghiêm của pháp luật và sự ấm áp của tình người! Thật cảm động! Một chế độ tốt để nhân cách con người không ngừng thiện.”
Một cư dân mạng có nickname là Lisboa viết: “Tại sao tôi vẫn luôn được giáo dục rằng chế độ tư bản là một bóng đen hắc ám, là cần lên án phê bình mà lại có viên cảnh sát như vậy? Còn ở Trung Quốc, chế độ xã hội chủ nghĩa mà luôn được cho là tốt thì lại rất ít gặp những cảnh tượng này? Rốt cuộc tình yêu thương là đến từ nơi nào?”
Nhiệm vụ của viên cảnh sát này là sẽ viết giấy phạt cho các xe vi phạm bị bắt gặp trên đường! Và anh vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình! Nhưng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có hành động đằng sau tờ giấy phạt đó!
Sưu tầm

TRỌNG ĐẠT * HỒI KÝ MÉRILLON

Hồi ký cựu Đại sứ Pháp Mérillon
Bịp bợm Lịch sử lớn nhất Hải ngoại
Trọng Đạt 


Vụ bịa đặt lịch sử động trời này đã được phổ biến sâu rộng tại Hải ngoại từ 1989 tức 24 năm qua, cho tới những năm gần đây trên truyền thông, báo chí đài phát thanh. Ảnh hưởng của nó rất lớn, nhiều vị đã từng giữ chức vụ lớn như Thủ tướng, Tổng trưởng, Tướng lãnh, Đại tá, các vị khoa bảng tiến sĩ, các nhà nghiên cứu sử… cũng đã bị mắc lừa. Vụ đại bịp này đã bị nhiều người phát hiện, lật tẩy từ 1996, đã có nhiều bài viết nghi ngờ tính xuyên tạc lịch sử của nó . Đầu năm 2009 tôi đã viết vấn đề này trong bài “ Saigon et moi Một cuốn Sách ma”. 

Từ 2008 trở về trước, hàng năm đến tháng tư đen, báo chí, đài phát thanh say sưa cho phổ biến một tài liệu quí giá gọi là Những Ngày Cuối Cùng Của Việt Nam Cộng Hòa (NNCCCVNCH), bản dịch cuốn hồi ký Saigon et moi (Saigon và tôi) của cựu đại sứ Pháp tại Việt Nam trước 30/4/1975 Jean M. Mérillon, dịch giả Vũ Hải Hồ (xin đừng nhầm với Những Ngày Cuối của VNCH do Nguyễn Kỳ Phong dịch từ bản tiếng Anh The Final Collapse của Cao Văn Viên). Khoảng bốn năm trở lại đây (2009-2012) bản dịch này tương đối ít xuất hiện nhưng nay tự nhiên nó lại được phổ biến nhiều trên mạng vì thế tôi trở lại viết về đề tài này. 
Diễn tiến 

Để cho vấn đề được dễ hiểu, trước hết tôi xin kể sơ diễn tiến vụ bịa đặt này. -Năm 1989, một tác giả tên Vũ Hải Hổ viết bài Những Ngày Cuối Của VNCH dài gần 20 trang đánh máy, nói là bản dịch cuốn “Saigon et moi” của cựu Đại sứ Pháp Mérillon tại Việt Nam hồi 1975 và cho phổ biến.
- Tháng 4 năm 1991, nguyệt san Diễn Đàn Việt Nam số 4 in tại miền nam Tây Đức đã cho đăng bản dịch kể trên (tức NNCCCVNCH). Tòa soạn cũng cho biết Ông Mérillon, đã ra mắt cuốn hồi ký Saigon et Moi tại khách sạn La Fayette, quận 6, Paris trước một số cử tọa thượng thặng như 3 vị cựu Thủ tướng Giscard D'Estaing, Pierre Mesmer, Jacques Chirac, Jacques Hunzinger (Ủy viên ngoại vụ đảng Xã Hội Pháp), Louis Mermas (Chủ tịch Hạ Viện) v.v... Theo một nguồn tin được biết là cuốn sách này đã bị Bộ Ngoại Giao cho lệnh thu hồi. Rút cuộc, nay người ta chỉ được thấy một bản tóm tắt dưới đây do một nhân vật tình cờ có được cuốn đó. 

-Từ đó bản dịch cuốn sách này được đăng đi đăng lại tại Hải ngoại vào dịp tháng tư đen hàng năm. Năm 1989 nhà sử học Hoàng Ngọc Thành nghe tiếng cuốn “Saigon et moi” và nhân dịp qua Paris tìm mãi không ra quyển sách đó, ông đành liên lạc với chính tác giả Mérillon lúc đó đang là Đại Sứ Pháp tại Mạc Tư Khoa. Merillon trả lời và phủ nhận ông không phải là tác giả Saigon et moi và không viết bất cứ cuốn sách nào về VN. 

-Năm 1994 ông Hồng Ngọc Thành và Bà Thân Thị Nhân Đức xuât bản cuốn “Những Ngày Cuối Cùng Của Ngô Đình Diệm", tại trang 622 và 623 (cuối sách) phần Phụ Lục có bản phóng ảnh thư và chữ ký của ông Mérillon, đề ngày 12/11/1990, đại sứ Pháp tại Nga, phủ nhận không phải là tác giả Saigon et moi. (quí vị có thể vào thư viện coi)
- Tác giả Ngự Sử ngày 15/4/1996, đăng bài trên báo Ngày Nay tại Houston Texas cho biết bản dịch Saigon et moi của Vũ hải Hồ chỉ là trò cá tháng tư, bịa đặt. 

-Năm 1997 Đại Nam cho xuất bản cuốn Nước Việt Nam Cộng Hòa Bị Bức Tử, Đại Tá Dương Hiếu Nghĩa dịch từ cuốn La Mort Du Vietnam của Tướng Vanuxem. Phần cuối sách ông Dương Hiếu Nghĩa cho in thêm vào bản dịch Saigon et moi của Vũ Hải Hồ (tức NNCCVNCH) với lời giới thiệu rất trân trọng.
Bản dịch cuốn sách “ma” này được tiếp tục phổ biến tại hải ngoại, nhiều đài phát thanh tiếng Việt đọc tài liệu say mê, nhiều báo cho đăng kèm hình ảnh.
Khoảng năm 2005, 2007… một bức thư của Nguyễn Trần Việt được phổ biến trên mạng chỉ trích NNCCVNCH của Vũ hải Hồ là bịa đặt, ông cho biết trong cuốn Những Ngày Cuối Của Ngô Đình Diệm (tác giả Hồng Ngọc Thành ) trang 622-623 có đăng thư của cựu đại sứ Mérillon phủ nhận ông không phải là tác giả cuốn sách trên, ông không viết bất cứ cuốn sách nào về VN cả.
Khoảng 2008, 2009 ông Trịnh Bá Lộc, cựu sĩ quan tùy viên của Tướng Dương Văn Minh đã lên tiếng trên trang mạng Take2Tango phủ nhận NNCCVNCH, bản dịch Saigon et moi là bịa đạt. Ông Lộc cho biết ông Dương Văn Minh không hề có liên lạc với Mérillon trong tháng 4/1975.
Khoảng năm 2000 tôi có đọc một đoạn của bản dịch Saigon et moi trên một tờ báo giấy, họ đăng một phần ngắn thôi nên chưa hiểu rõ. Năm 2008 tôi được đọc đầy đủ toàn bài trên một tờ nguyệt san tại Mỹ, thú thật khi đọc xong hai lượt tôi nghi ngờ ngay.
Trước hết là giọng văn quá bình dân, rẻ tiền; một người có trình độ như ông Đại sứ Pháp đâu có viết lách kiểu ba xu như báo lá cải thế này: 

Trích đọan gần cuối bài.
"Những gì mà ông Dương văn Minh hứa với chúng tôi đã như nước đổ lá khoai. Bao nhiêu kế họach, bao nhiêu công trình vận động, phút chốc ông Minh làm tiêu tan hết. Lại còn dối gạt các tướng lãnh yêu nước khác, gây ra sự chậm trễ phản công giờ chót, bởi đa số đều tưởng ông Ðại Tướng có phép lạ, sáng chế được công thức ngưng bắn tại chỗ để phe quốc gia không bị thua trong nhục nhã. Thâm ý của ông Dương văn Minh là muốn đầu hàng, sau đó nồi ăn, hưởng cho đến già"
(ngưng trích)
Có những đoạn Vũ Hải Hồ (VVH) tỏ ra rất ấu trĩ, hiểu biết của ông ta về tình hình chính trị quân sự 1975 thấp kém tồi tệ như sau:
"Quân số Biệt khu thủ đô có khả năng tác chiến, có vũ khí trong tay ước được 100.000. Căn cứ vào vũ khí đạn dược, hỏa lực nặng, tiếp liệu, và tinh thần chiến đấu thì dân Sài Gòn có thể phòng thủ, cầm cự được chừng 7 tháng" (ngưng trích)
Ta thấy VHH y như người từ cung trăng rớt xuống, tháng 4/1975 đạn trong kho đã cạn chỉ đủ xài một, hai tuần (Cao Van Viên Những ngày cuối VNCH trang 92). Nói càn nói láo như thế mà không biết ngượng miệng, càng nói ông ta càng lòi ra cái dốt của mình về quân sử, về tình hình 1975.
Phải nói VHH là tay bịp vào loại siêu, trước hết ông ta nói dịch từ một cuốn sách Pháp khiến nhiều người tin ngay. Kế đó cho biết cuốn này đã được tác giả Merillon ra mắt tại Paris , có các ông cựu thủ tướng Pháp tham dự nhưng sau đó bị Bộ ngoại giao cấm và tịch thu hết, chỉ con bản dịch này. Như thế nay dù có muốn tìm bản chính cũng không được. Nhưng khôn mà không ngoan, trong bản dịch Vũ hải Hồ lại để lộ ra những cái “dốt đặc” của ông ta về tình hình 1975, lại nữa vì “nổ” quá nó biến thành những trò hề hạ cấp như sau:
Lời ông Ðại sứ.
"Chẳng là vì chúng tôi có đủ tin tức tình báo nói rõ có năm vị tướng lãnh Nga có mặt trong Bộ chỉ huy chiến dịch Hồ CHí Minh tại chiến trường Long Khánh. Không lẽ các vị ấy chỉ ngồi uống trà nói chuyện chơi với Văn Tiến Dũng hay sao?"
(ngưng trích) 

Phải nói là quá hạ cấp, thật chẳng đáng bàn; bởi thế đã có nhiều người từ 1995 tới nay đánh giá bản dịch NNCCCVNCH chỉ là trò cá tháng tư, trò ma trò quỉ.
Xin mời quí vị nghe tiếp vở tuồng rẻ tiền ba xu dưới đây.
"Trước khi lập chính phủ giả định tôi xét phản ứng của Nga Sô và Trung Cộng. Nước nhiệt thành đầu tiên là Trung Cộng. Thủ tướng Chu Ân Lai điện cho Bộ ngọai giao Pháp là sẵn sàng hợp tác vơí Pháp để xây dựng một chánh thể trung lập tại miền Nam …..
.. . . Mao thì ghét cay ghét đắng Lê Duẫn thân Nga thành thử điều kiện Bắc Kinh đặt ra là phải hạ bệ đảng viên thân Nga, cầm chân quân Bắc Việt để dành cho MTMN tiến vô Sài gon . . . . . . Thực ra nền trung lập đối với chúng tôi chỉ coi như tạm thời ngăn cản dòng nước lũ cho VNCH tạm dung thân.
Phần chúng tôi là phải đáp lời hứa là thành lập chính phủ liên hiệp gồm có ba thành phần: Quốc gia, Ðối lập, MTGPMN. Chu Ân Lai đưa ra một danh sách: Trương Như Tảng, Nguyễn thị Bình, Trần văn Trà…".
(ngưng trích)
Vừa đọc tôi vừa buồn cười nôn ruột trước sự dốt nát thậm tệ của người bịa sử, chẳng có một tí hiểu biết gì về CS. Xin trích tiếp
Lời ông Đại sứ
"- Thưa Ðại tướng ông Nguyễn văn Thiệu để lại quân đội nay còn bao nhiêu người?......
Ðại tướng Dương văn Minh trả lời ông chưa nắm vững ….
- Thưa Ðại tướng, Đại tá tùy viên quân sự của chúng tôi sẽ phúc trình cho Ðại tướng biết sau. Theo chúng tôi quân lực VNCH còn đủ khả năng chiến đấu thêm 10 tháng nữa, nếu các nhà quân sự chịu thay đổi chiến thuật từ qui ước sang du kích chiến…"
(ngưng trích )
Như thế nhà dịch giả VHH càng phịa càng lòi sự hiểu biết trĩ của mình về tình hình quân sự tháng tư 1975. Trong khi BV đã đưa cả 5 quân đoàn (1, 2, 3, 4, 232) và hàng chục trung đoàn độc lập với hỏa lực dồi dào để bao vây Sài Gòn. VNCH chỉ còn 3 sư đoàn trong đó sư đoan 18 bị sứt mẻ, đạn dược gần cạn kiệt thì chiến đấu được mấy ngày. Người ta càng thấy rõ giọng văn diễu cợt trơ trẽn của một người dốt nát.
Xin trích tiếp kế hoạch thứ ba của ông Đại sứ dưới đây để chúng ta coi Vũ hải Hồ coi thường sự hiểu biết của độc giả như thế nào:
"Cùng lúc mời thành viên MTGPMN hợp tác trong chánh phủ trung lập, Ðại tướng tuyên bố sẵn sàng bang giao với Trung Quốc …….
…………….
Trung Quốc sẽ chụp lấy cơ hội này để cử Ðại sứ đến Sài Gòn ngay sau 24 giờ đồng hồ cùng với tiền viện trợ 420 triệu Mỹ kim là tiền sẽ trao cho Hà Nội mà nay trao cho chánh phủ hòa hợp hòa giải dân tộc. Kế họach này đánh phủ đầu Hà Nội bằng cách đưa đứa con nuôi của họ là MTGPMN lên nắm chính quyền…
(ngưng trích) 


"Tôi cũng thông báo cho ông Dương Văn Minh hay là tôi đã liên lạc với thành viên MTGPMN. Hầu hết đều tán thành giải pháp giúp họ thoát khỏi vòng quĩ đạo của Bắc Việt"
( ngưng trích)
Anh đại bịp này chẳng cần biết gì về công pháp quốc tế: Trung Quốc không có bang giao với VNCH mà lại cử người tới Sàigon trong 24 giờ đồng hồ và mang theo một thùng 420 triệu Ðô la tiền mặt trong lúc lửa đạn tơi bời !!!! Trong những ngày cuối cùng của VNCH, ông Ðại sứ chuẩn bị chui xuống hầm là vừa, thời giờ đâu mà đi liên lạc với MTGPM. Bắc Việt và MTGP chỉ là một nhưng hiểu biết của VH Hồ về CS thấp kém quá nên mới phóng ra những đọan khôi hài nói trên.
Thưa quí vị, tôi không dám trích nhiều vì sợ quí vị cười quá sẽ bể bụng như những đoạn dưới đây
"Nước Pháp sẽ trao 300 triệu quan chuyển tiếp từ chế độ VNCH giao cho tân chính phủ để nuôi sống giải pháp trung lập. Chúng tôi sẽ quyên góp các nước bạn đồng minh Âu Châu một ngân khoản độ 290 triệu cho các chương trình viện trợ kinh tế, văn hóa, phát triển nông nghiệp, nhân đạo…. Tổng cộng cũng gần bằng viện trợ của Hoa Kỳ trước đây
(Ngưng trích)
Trích thêm .
"Ngày 27-4-1975
Chiều ngày 27-4-75 tôi nhận được tin rất phấn khởi: Tướng Trần văn Trà bắn tin nhờ tôi cấp tốc thành lập chánh phủ trung lập và ông gửi gấp hai nhân vật thân tín của ông vào chánh phủ là là bà Nguyễn thi Bình và ông Ðinh Bá Thi….
Tùy viên quân sự của chúng tôi cũng xác nhận là hai sư đoàn tập kết của Trần Văn Trà sẽ vào tiếp thu Sài Gòn, phỗng tay trên của đạo quân Văn Tiến Dũng!!!!!!"
( ngưng trích) 

Quí vị xem đoạn dưới để biết nhà dịch giả nói láo tới cỡ nào:
“Kinh nghiệm bọn Khmer Đỏ chiếm Phnom Penh ngày 17 tháng 4/75, đã xảy ra tình trạng chém giết hỗn loạn nguy hiểm đến sinh mạng Pháp kiều và các phóng viên ngoại quốc, cần Tòa Đại sứ Pháp che chở. Vì vậy ngày 19/4/75 tôi đã yêu cầu Bộ Ngoại Giao Pháp tăng phái cho chúng tôi một trung đội thủy quân lục chiến từ Nouvelle Calédonia đến Sài Gòn để bảo vệ sứ quán”.
(ngưng trích)
Từ đầu chí cuối bản dịch cuốn Saigon et “ma” chỉ toàn là chuyện láo khoét, nhà dịch giả nói láo không thể tưởng tượng nổi, nói láo hơn Việt Cộng. 

Sau khi đã đọc hai lượt và biết rõ thực chất của vở tuồng hề bịa đăt này, tôi xem thêm các bài của các tác giả Nguyễn Trần Việt, Ngự Sử, Vũ Ánh, Trịnh Bá Lộc… những người phủ nhận NNCCCVNCH chỉ là bịa đặt. Khoảng đầu năm 2009 tôi viết bài “Saigon et moi Một Cuốn Sách ma” và đã cho phổ biến trên truyền thông báo chí. Từ đó vụ bịa sử này tương đối ít được phổ biến nhưng chẳng hiểu sao nay lại thấy xuất hiện đầy trên mạng.
Nguyên nhân
Thử hỏi vì đâu mà có vụ bịa đăt lịch sử này? Trước hết tác giả của nó dựa theo những tin đồn. Ông Cao Văn Viên trong cuốn Những ngày cuối của VNCH trang 218 cho biết tại Sài Gòn những ngày 7/4 và 10/4 /1975 có tin đồn một cuộc dàn xếp tình hình chính trị của VNCH qua tay người Pháp đang được nói đến. Nhưng ngay chính ông Cao Văn Viên cũng không biết gì hơn về những sự kiện này. Ngoài ra chừng 10 ngày trước khi Sài Gòn sụp đổ, báo chí đăng tin có sự vận động của quốc tế để tránh cho Sài Gòn khỏi trở thành bãi chiến trường.
Nói về tin đồn thì Sài Gòn trước và sau 30/4/1975 có vô số những giai thoại như thế. Sau ngày 30/4 khi mà tấm hình Bác Hồ to tổ bố đã treo trước tầng hai dinh Độc Lập, phía trên có hàng chữ “Hồ Chủ Tịt Vĩ Đại Sống Mãi Trong Sự Nghiệp của Chúng Ta” thế mà người ta vẫn cứ đồn ầm lên nào là Sài Gòn sẽ như Hồng Kông, nào là miền nam sẽ trung lập.. vân vân…
Vào khoảng 24, 25/4/1975 sau khi hai ông Thiệu, Khiêm đã ra đi, Tổng Thống Trần Văn Hương vừa nói vừa khóc trước quốc dân trên đài phát thanh Sài Gòn. Ông than thở về tình hình bi đát,
“Vùng I và II hoàn toàn tan rã, Vùng III và IV nhiều sứt mẻ. Rồi mai đây những trận đánh sấm sét sẽ đổ xuống và rồi Thủ đô Sài Gòn sẽ thành cái núi xương sông máu. Tôi đã nghĩ đến cái cảnh núi xương sống máu ấy và đã bàn với anh Dương văn Minh
Tôi có nói với ảnh như vầy “Bây giờ tôi bàn giao chính quyền cho anh, nhưng bàn giao để anh tìm cái giải pháp hoà bình cho đất nước chứ bàn giao cho anh để anh đầu hàng thì bàn giao làm gì?”
Chiều 28/4/1975 Ông Trần Văn Hương bàn giao quyền Tổng Thống cho Dương Văn Minh, 5 máy bay địch ném bom phi trường Tân Sơn Nhất, Lúc 7 giờ chiều đài BBC cho biết
“Hôm nay tại Sài Gòn ông Dương Văn Minh được cử lên giữ chức vụ quyền Tổng thống thay thế ông Trần Văn Hương để chuẩn bị cho một cuộc đầu hàng”.
Sự thật lịch sử đã được nói huỵch toẹt trên đài phát thanh vì miền nam VN lúc này chẳng còn gì được gọi là bí mật.
Tình hình cuối tháng 4/1975 đã quá rõ ràng: CSBV dốc toàn lực bao vây Sài Gòn, tổng Cộng khoảng gần 20 sư đoàn gồm 5 quân đoàn (1,2,3,4, 232) và 6 trung đoàn đặc công, nhiều trung đoàn độc lập, hỏa lực địch rất mạnh. Trung Tướng Toàn tổ chức năm tuyến phòng thủ (Tây Bắc, Bắc, Đông Bắc, Đông, Nam) bảo vệ Sài Gòn, tổng cộng VNCH có 3 sư đoàn và các đơn vị di tản, quân số ta thiếu hụt, đạn chỉ còn đủ đánh một, hai tuần.. Tối 29/4 Tướng Toàn tẩu vi thượng sách cũng như nhiều vị quan to khác, lý do người ta biết chắc sẽ thua, ở lại cũng chết.
Quí vị đã xem cuốn phim Bẩy Người Hiệp Sĩ của Nhật quay năm 1954, 40 tên cướp tấn công một thôn làng cho tới người cuối cùng bởi vì chúng đã hết lương thực, trước sau gì cũng chết. CSBV đã nướng một triệu cán binh để chiếm cho được “vựa lúa miền nam” cũng y như 40 tên cướp trong phim, nay họ nắm chắc phần thắng trong tay chẳng lẽ lại thương thuyết để rồi rút về miền Bắc, thật khôi hài hết nước nói. Những tin đồn về thương thuyết nghe chơi cho vui thôi, nó xuất phát từ những người không có một tí kinh nghiệm và hiểu biết gì về CS, quá khứ đã cho ta thấy chúng chỉ chịu thương thuyết khi nào ở thế yếu.
Hậu quả.
Không những truyền thông, báo chí, đài phát thanh đã bị gạt mà ngay cả các vị quan to, các nhà nghiên cứu lịch sử, chính trị cũng bị lừa. Thưa quí vị tôi không có ác ý nhưng chỉ nêu ra đây một trường hợp số cụ thể: Năm 1997 Đại tá Dương Hiếu Nghĩa xuất bản cuốn “Nước VNCH Bị Bức Tử” tức bản dịch cuốn La Mort du Vietnam của Tướng Vanuxem. Phần sau cuốn sách, ông Đại tá Nghĩa cho in nguyên văn bản dịch cuốn Saigon et moi (tức NNCCCVNCH) với những lời giới thiệu trang trọng, ông có ghi.
“Và cho đến giờ nầy không còn ai tìm thấy tung tích quyển sách nầy nữa ở bất cứ thư viện nào bên Pháp, kể cả Thư Viện Quốc Gia Pháp ở Paris, cũng như sau nầy chính Ông Mérillon đã đính chánh ông không phải là tác giả của quyển "Saigon Et Moi" hay bất cứ quyển nào khác viết về Việt Nam. Tuy nhiên các báo Việt Nam tại Pháp lúc bấy giờ đều có đăng bản tóm lược của quyển sách nầy, mà bản tóm lược của ông Vũ Hải Hồ tại Paris là một. Hy vọng một ngày nào đó nếu có duyên may tìm được quyển sách quý " Saigon Et Moi" thì chúng tôi sẽ xin tiếp tục dịch để cống hiến cho quý vị độc giả. Bây giờ thì xin giới thiệu quý vị phụ bản đặc biệt nầy, trích từ tập san ĐA HIỆU (của Hội cựu sinh viên Võ bị Đà Lạt)”.
(trang 114)
Thật là mâu thuẫn, chính ông đã nói cựu Đại sứ Mérillon phủ nhận không phải là tàc giả cuốn Saigon et “ma” và không viết bất cứ cuốn nào về VN mà ông vẫn tin là cuốn sách này có thực, còn coi là cuốn sách quí, nó là cuốn sách ma rồi còn gì nữa. Một sĩ quan cao cấp, có trình độ như ông đã bị lừa mà còn phổ biến cái trò ma quỉ này để cho bao nhiêu người khác bị lừa theo.
Ngoài ra một số các nhà nghiên cứu khác cũng bị lừa nhưng ít thôi, ông Dương Hiếu Nghĩa là bị gạt nhiều nhất.
Trang 218 Cuốn Tâm Tư Tổng Thống Thiệu, GS Nguyễn Tiến Hưng viết:
“.. Có ngờ đâu cái tên của ông (Mérilllon) đã dính rất chặt vào những diễn biến tại Sài Gòn vào giờ thứ hai mươi tư. Chính ông đã kể lại rất rõ ràng những cố gắng của ông trong cuốn hồi ký ‘Saigon et moi’, nhưng vì một lý do nào đó , cuốn sách đã bị thu hồi ngay sau khi xuất bản (1983) nên ít ai được đọc .”
Và cuối trang 218 GS nói.
“Cựu Thủ tướng Cẩn cũng kể lại là: … “Ngày 17 tháng 4 khi tôi tiếp Đại sứ Mérillon thì ông thao thao bất tuyệt bênh vực giải pháp Dương Văn Minh. Sau này tập hồi ký của Mérillon có tiết lo thêm rằng ngày 18 tháng 4 Đại Sứ Martin chính thức nói với ông ta là đối với chính quyền Hoa Kỳ, trách nhiệm người Mỹ tại Việt Nam đã chấm dứt”
Quí vị là nhà dịch giả, nhà nghiên cứu, khi nghe tin cuốn sách Saigon et “ma” bị thu hồi tại Pháp thì phải đặt câu hỏi.
-Nước Pháp tự do nhất thế giới có thể thể có chuyện tịch thu sách hay không?
-Trong trường hợp đặc biệt nếu cuốn sách đó tiết lộ “Bí mật quốc gia” vào loại “động trời” thì chính phủ Pháp cũng phải thu hồi cả cái bản dịch của Vũ Hải Hồ (tức NNCCCVNCH) chẳng lẽ cứ để ông ta cho phổ biến khơi khơi cái bí mật “động trời” ấy trên toàn thế giới hay sao?
-Khi cuốn Saigon et “ma” được phát hành ngoài các tiệm bên Tây thì ít ra cũng phải có mươi, mười lăm người Việt bên ấy mua được mỗi người một cuốn, chẳng lẽ chỉ có một mình ông VH Hồ mua được còn bà con ta chịu thua không biết nó bán ở đâu? Chẳng lẽ nó bán chạy quá bà con ta chậm chân không mua được? chẳng lẽ bà con ta bên ấy không ai biết tiếng Tây nên không mua chỉ có một mình ông VHH biết tiếng Tây nên mới mua?
Chuyện diễu vô lý như thế mà sao quí vị có thể tin được?
Ngoài ra nhiều nhà nghiên cứu khác cũng bị lừa nhưng ít thôi: (Trung tướng) Nguyễn Văn Toàn, (Đại tá) Lê Bá Khiếu, (Tiến sĩ) Nguyễn Văn trong cuốn “Những Sự Thật Chiến Tranh Việt Nam 1954-1975”, in năm 2002 cũng có nói tới Saigon et “ma” nhưng tương đối ít.
Năm 2009 khi viết xong bài Saigon et moi Một Cuốn Sách Ma, tôi có gửi cho các thân hữu đọc, sau đó ông Trần đông Phong (tác giả cuốnVNCH, 10 Ngày Cuối Cùng, in 2005) có gửi thư trả lời tôi nói :
“-Chết tôi rồi anh ơi, tại tôi tin người ta, người bạn đưa cho tôi mấy dữ kiện của NNCCCVNH, tôi lỡ cho vào tác phẩm, không biết tính sao bây giờ?”
Nhưng ông Trần Đông Phong cũng bị lừa ít thôi, chỉ thấy chút chút trong một, hai trang. Nguyên do người ta quá dễ tin và chỉ thích những chuyện bí mật nên mới bị lừa.
Cách đây chừng bốn năm, một ông bạn (hiện là GS, Khoa Trưởng tại Mỹ) nói ông có biết một ông Việt Nam làm luận án Tiến sĩ sử đã tham khảo nhiều trong tài liệu NNCCCVNCH, sau ông đã bỏ nó ra.
Báo giấy, trang mạng, đài phát thanh Hải ngoại… từ hai chục năm qua bị lừa gạt vô số, cách đây mấy năm KBC Hải Ngoại còn đăng lại kèm theo những hình ảnh trang trọng, cả Hải ngoại bị lừa gạt suốt hơn hai chục năm qua.
Phải nói nhà dịch giả Vũ hải Hồ là người có tài bịp quá giỏi nhưng có điều nhà dịch giả thật đáng trách.
LỊCH SỬ NƯỚC NHÀ LÀ CHUYỆN THIÊNG LIÊNG, ĐEM LỊCH SỬ ĐẤT NƯỚC RA LÀM TRÒ HỀ TRÒ CƯỜI LÀ MỘT VIỆC LÀM VÔ Ý THỨC.
Trọng Đạt

LÊ XUÂN NHUẬN * ĐẠI-TUỚNG DƯƠNG VĂN MINH


ĐẠI-TUỚNG DƯƠNG VĂN MINH
        Đại-Tướng Dương Văn MinhChủ-Tịch Hội-Đồng Quân-Nhân Cách-Mạng, đứng đầu các tướng làm cuộc Cách Mạng 1/11/1963 lật đổ chế-độ Đệ-Nhất Cộng-Hoà, đưa đến cái chết của Tổng-Thống Ngô Đình Diệm bào-đệ cũng là Cố-Vấn Ngô Đình Nhu vào ngày hôm sau, rồi của bào-đệ cũng là Cố-Vấn Ngô Đình Cẩn vào tháng 5 năm sau.
        Cuộc cách-mạng ấy cũng đồng-thời loại bỏ phu-nhân của ông Cố-Vấn Ngô Đình Nhu là bà Trần Thị Lệ-Xuân, người đã tự-xưng và được tôn-xưng là Đệ-Nhất Phu-Nhân của Việt-Nam Cộng-Hoà, và bào-đệ cũng là đại-diện tại Anh của Tổng-Thống Ngô Đình Diệm Đại-Sứ Ngô Đình Luyện, ra khỏi chính-trường và đất nước Việt-Nam.  Hơn nữa, bào-huynh của Tổng-Thống Ngô Đình Diệm Tổng-Giám-Mục Ngô Đình Thục cũng vì cuộc cách-mạng ấy mà bị dập tắt hy-vọng leo lên Hồng Y mà còn tước mất giáo-phẩm và phải vĩnh-viễn xa lìa đồng-đạo cùng quê-hương.
        Cho nên các vị hoài-Ngô oán-hận tất cả những ai liên-can đến, và thù-ghét bất cứ người nào dù không dính-líu đến nhưng lại đồng-thuận với, cuộc Cách-Mạng 1/11/1963.
        Họ quyết "trả thù" cho cố tổng-thống và dòng họ Ngô Đình, theo như ý-nguyện, di-ngôn, và cũng là lời "thần khẩu" (buộc xác phàm) lúc sinh-thời của Tổng-Thống Ngô Đình Diệm:
        Tôi chết, hãy trả thù cho tôi!
        Đại-Tướng Dương Văn Minh cầm đầu cuộc cách-mạng ấy, bị xem là thủ-phạm số 1, là điều hiển-nhiên và tất-nhiên.
        Chiến-dịch bôi nhọ cố Đại-Tướng Dương Văn Minh được thể-hiện qua nhiều phương-thức, mà một trong đó là vụ ngụy-tạo cái-gọi-là cuốn hồi-ký mang tên Saigon et Moi của cựu Đại-Sứ Pháp tại Việt-Nam, ông Jean-Marie Mérillon.
SAIGON ET MOI
        Tóm-tắt vụ này như sau:
        Tháng 4 năm 1991, có một tờ báo ở Đức đã đăng một bài nhan đề Những Ngày Cuối Cùng của Việt Nam Cộng Hoà với lời nói đầu như sau:
        Bài này chỉ là một đoạn ngắn trích từ bản dịch tóm lược của quyển Sài Gòn et moi, mà tác giả là ông Jean Marie Mérillon, cựu đại sứ Pháp tại Sài Gòn năm 1975.
        Quyển Saigon Et Moi được giới thiệu ngày 23/3/1985 tại khách sạn La Fayette, quận 6, Paris. Trong hàng cử tọa ngày hôm đó có một số nhân vật quan trọng lúc bấy giờ như cựu Tổng Thống Giscard d' Estaing, thị trưởng Jacques Chirac, Ông Pierre Mesmer v.v... nhưng sau đó hình như tác giả không được phép của Bộ Ngoại Giao (hay của chánh phủ Pháp) nên không có thể phổ biến quyển sách này ra thị trường. Và cho đến giờ này không còn ai tìm thấy tung tích quyển sách này nữa ở bất cứ thư viện nào bên Pháp, kể cả Thư Viện Quốc Gia Pháp Paris, cũng như sau này chính Ông Mérillon đã đính chánh ông không phải là tác giả của quyển Saigon Et Moi hay bất cứ quyển nào khác viết về Việt Nam.
        Các báo Việt Nam tại Pháp có đăng bản tóm lược của quyển sách này, mà bản tóm lược của ông Vũ Hải Hồ là một.
        Đại-ý nội-dung bài viết cho là bản dịch của cuốn Saigon et Moi kể chuyện Đại-Sứ Mérillon của Pháp, vào những ngày cuối cùng của Việt-Nam Cộng-Hoà, đã ráo-riết vận-động để làm trung-gian tìm một giải-pháp trung-lập cho Miền Nam Việt-Nam, nhưng vì Đại-Tướng Dương Văn Minh không chịu nghe theo cho nên Việt-Nam Cộng-Hoà sụp đổ.
        Câu nói then-chốt cho là của Đại-Sứ Mérillon, là chê Đại-Tướng Dương Văn Minh không bằng một đứa trẻ con 8 tuổi.  Đó là kết-luận mà phe hoài-Ngô đắc-ý nhắc đi nhắc lại, cho đến một ngày...
        Ông Trịnh Bá Lộc, nguyên là Sĩ-Quan Tuỳ-Viên lâu dài (1958-64 và 1968-75) của nhân-vật Dương Văn Minh, lên tiếng phản-bác cái-gọi-là hồi-ký Mérillon nói trên.
*
        Trước tiên, có nhiều nhà văn, nhà báo đã đặt vấn-đề hư/thực về cái cuốn sách Saigon et Moi, trong đó có ông Nguyễn Trần Việt.  Ông Việt, sau khi nêu lên một số sai lầm về tính-danh và chức-vụ của các chính-khách Pháp bị liệt-kê trong danh-sách quan-khách tham-dự buổi trình-mại cuốn sách" ấy, đã viết:
       << Để chứng minh quyển Saigon et Moi là không có thật, xin quý độc giả tìm đọc tác phẩm Những Ngày Cuối Cùng Của Ngô Đình Diệm, tác giả là Giáo Sư sử học Hoàng Ngọc Thành và Bà Thân Thị Nhân Đức, trang 622 vả 623, phần Phụ Lục có bản phóng ảnh thư và chữ ký của ông Mérillon, đề ngày 12-11-1990, đại sứ Pháp tại Nga, phủ nhận quyển sách nói trên.
        Xin trích dẫn nguyên văn trang 622 như sau :
Nguyên nhân là chúng tôi đã không tìm mua được sách Saigon et Moi, khi qua Ba Lê năm 1989, nên liên lạc với ông Jean Marie Mérillon khi ấy làm đại sứ Pháp tại Mạc Tư Khoa (Nga)>>
        Nguyên văn bức thư (chữ Pháp) của cựu Đại-Sứ Jean Marie Mérillon tại Saigon năm 1975, gởi Giáo Sư tiến sĩ Hoàng Ngọc Thành, phủ nhận ông là tác giả quyển Saigon et Moi hay bất cứ sách nào khác về Việt Nam:
1.  In ở trang 623 trong sách Những Ngày Cuối Cùng... nói trên;
2.  Đăng tại trang 85, do ông Lê Xuân Nhuận viết, trên báo Văn Nghệ Tiền Phong số 464, phát hành năm 1995;
3.  Và đăng lại nơi trang 237 của sách Ki tô giáo: Từ thực chất đến huyền thoại do Nguyễn Hồng Ngọc viết, do Văn Hóa xuất bản, văn nghệ phát hành năm 1996 tại Hoa Kỳ.
       Bức thơ này, đã được báo Phụ Nữ Diễn Đàn số 140, trang 71 phát hành năm 1995 tại Hoa Kỳ do ông Đặng Văn Nhâm viết, đã chuyển dịch sang Việt Ngữ xin trích dẫn như sau:
Cộng Hòa Pháp Quốc, Mát Cơ Va, ngày 12 tháng 11 năm 1990.
Đại Sứ Quán Pháp tại Nga Xô

***
Tiến sĩ Thành thân mến,
Tôi vừa nhận được thơ ông đề ngày 22-10. Tôi xúc động nhiều và rất vui mừng nhận được tin ông. Hiện nay, liên quan đến quyển sách Saigon et Moi, tôi cần phải đặc biệt xác định rõ vấn đề là tôi đã không viết quyển ấy và cũng không viết bất cứ điều gì khác về Việt Nam. Do đó, điều ông nói ấy không phải chuyện của tôi. Tuy nhiên, tôi cũng tò mò về chuyện xuất bản sách này và cảm thấy thú vị được biết tin tức liên quan đến chuyện ấy. Nếu tôi đến thăm California, tôi sẽ không quên lời mời thân ái đến dùng bữa cơm Việt Nam của ông. Mong ước quyển sách mới của ông thành công mọi mặt. Tôi vẫn luôn là người bạn chân thành của ông.
 
Jean Marie Merillon
(ký tên)
 
 
I
BỐI-CẢNH LỊCH-SỬ
Theo Ông PHẠM BÁ HOA
(Cựu đại-tá, Chánh Văn Phòng của Thiếu Tướng TMT Liên Quân Trần Thiện Khiêm,
nhân-chứng trung-thực tại trung-tâm điều-hành cuộc Cách Mạng 1-11-1963,
tác-giả cuốn sách "Đôi Dòng Ghi Nhớ"):
        <<... Những cuộc tháo chạy hỗn loạn của Quân đoàn 1, Quân đoàn 2, và phần lớn Quân đoàn 3... (trang 9-266)
        Trong tuần lễ cuối cùng của tháng 4-1975... đường phố thủ đô... Tiếng động cơ và tiếng còi inh ỏi của các loại xe, chen lẫn trong âm thanh của những đoàn người ngược xuôi giữa khói mù thải ra từ các xe lớn nhỏ, hoà vào bụi bặm phố phường, đã tạo nên một hình ảnh bi thảm của chiến tranh. Trong những đoàn người từ các tỉnh chạy về đây, người thì tìm nơi cư trú, kẻ thì tìm phương tiện chạy xa thêm nữa. Các đơn vị quân đội cũng tán loạn, dân không hẳn là dân mà lính cũng không còn hoàn toàn là lính nữa, quân phục không nghiêm chỉnh, súng đạn thì kẻ còn người mất, không biết cấp chỉ huy ở đâu mà tìm. Mặt khác, còn phải tìm thân nhân thất lạc sau cuộc di tản đầy hiểm nguy gian khổ. Trông nét thảm thương của các đồng đội tôi... (trang 9-279)
        Đại tướng Cao Văn Viên, Tổng tham mưu trưởng một quân đội hơn 1.000.000 người, một quân đội đứng hàng thứ tư trên thế giới về số lượng sau quân lực Trung Hoa cộng sản, Nga sô, và Hoa Kỳ, đã lên phi cơ bỏ chạy ra nước ngoài từ ngày 27.04.1975... tôi tưởng như mình đang trơ trọi giữa khoảng trống mênh mông của một nghĩa trang chiến tranh nào đó, vì rằng những tướng lãnh cùng nhiều sĩ quan cao cấp của cơ quan đầu não này, đều nói chuyện ra đi mà chẳng mấy ai còn nghĩ đến chuyện chiến đấu nữa.  Và đến lúc này thì hầu hết những vị tướng quyền uy của chúng tôi, đã cao  bay (trực thăng) xa chạy (ra hạm đội 7 Hoa kỳ) hết rồi. Ôi, Bộ Tổng tham mưu của Quân lực Việt Nam Cộng Hoà, một quân đội vừa dũng cảm với lý tưởng dân chủ tự do mà chiến đấu, lại vừa bất hạnh bởi những vị lãnh đạo vô trách nhiệm khi Tổ Quốc thật sự lâm nguy, đang trong giờ hấp hối đây chăng? (trang 9-282)
        Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu... bỏ chạy. Đại-Tướng Trần Thiện Khiêm, Thủ-Tướng kiêm Tồng-Trưởng Quốc-Phòng, bỏ chạy. Sau Đại-Tướng Cao Văn Viên, Trung-Tướng Đồng Văn Khuyên, Tham-Mưu-Trưởng Tồng-Tham- Mưu kiêm Tổng-Cục-Trường Tổng-Cục Tiếp-Vận, bỏ chạy. Và khi Tham Mưu Trưởng đã bỏ chạy thì các vị Tướng và đa số các Đại-Tá Trưởng Phòng của Tổng Tham Mưu cũng bỏ chạy. Bộ Tổng-Tham-Mưu, lúc 12 giờ trưa ngày 29.04.1975, không còn một vị nào có thẩm quyền quyết định bất cứ một mệnh-lệnh gì hết, ngay cả đến công tác phòng thủ doanh trại này cũng không ai trách nhiệm nữa. Quân nhân và công chức quốc phòng của Tổng tham mưu gần 2.000 người, không còn cấp chỉ huy, nên họ tự quyết định bản thân họ! 
        Tôi điện thoại cho Đại tá Nguyễn Hồng Đài, con rể của Tổng Thống Dương Văn Minh:
        Anh Đài, anh trình với Tổng Thống là cho đến lúc này, trong Bộ Tổng Tham Mưu không còn một tướng lãnh nào hết, cũng không ai trách nhiệm bảo vệ doanh trại này nữa...(trang 9-288-89)
        Hiện nay, theo Phòng Nhì Tổng-Tham-Mưu thì có khoảng 10 sư đoàn cộng sản bao quanh Sàigòn và chúng đang áp sát vào ven ngoại ô, điều dó cho phép dự đoán là chúng có thể tấn công chúng ta bất cứ lúc nào... (trang 9-291)
        (Tối 29.04.1975) Không chỉ đường phố đông nghẹt người mà là hỗn loạn chưa từng thấy!... đạn phòng không của cộng sản tua tủa vọt lên khoảng không gian nhỏ bé vừa tối lại vừa sáng (trang 9-295)
        Tôi xuống xe và chen nhau từng bước với khối đông đặc người là người mới vào được trong cư xá... ngay ngoài cổng trước của cư xá đã có nhiều nhà bị cướp giật rồi...  Vài trái đạn đại bác của quân cộng sản đã nổ bên ngoài khuôn viên cư xá... Phi trường Tân Sơn Nhất chắc là bị pháo kích nhiều, vì tôi nghe tiếng đại bác nổ liên hồi ở hướng đó.
        Một lúc sau (2 giờ 30 sáng 30.04.1975) Thiếu tá Ông Kim Miêng, chánh văn phòng của Chuẩn tướng Nguyễn Văn Chức, tân Tổng Cục Trưởng Tổng-Cục Tiếp Vận, từ văn phòng Tổng Cục điện thoại tôi. Chuẩn tướng Chức đã lên xe đi rồi tức bỏ chạy rồi (trang 9-296-98)
        (Mờ sáng 30.04.1975) Hướng ngã tư Bảy Hiềnnhiều tiếng súng trường và tiểu liên... Đạn đại bác nổ nhiều ở Tân Sơn Nhất và bắt đầu nổ trong khuôn viên Tổng tham mưu... (trang 9-298-99)
        Trung tướng Vĩnh Lộc (tân Tổng Tham Mưu Trưởng, của chính phủ Dương Văn Minh)... cho biết là ông phải xuống Dinh Độc Lập để dự lễ ra mắt chính phủ vào lúc 9 giờ sáng. Nhưng thật ra là Trung Tướng Vĩnh Lộc cũng bỏ chạy như những vị tướng đã bỏ chạy...
        Tại bộ tư lệnh Biệt khu Thủ đô, Trung tướng Nguyễn Văn Minh (Minh Đờn), Tư Lệnh, đã bỏ chạy rồi... Trung tướng Trần Văn Minh, Tư lệnh Không quân đã xa chạy cao bay. Và Bộ tư lệnh Không quân cùng các phi đoàn còn lại, từ căn cứ Sư đoàn 5 Không quân Tân Sơn Nhất và căn cứ Sư đoàn 3 Không quân Biên Hoà, rút xuống căn cứ Sư đoàn 4 Không quân tại Trà Nóc, cách Cần Thơ khoảng 7 cây số (thuộc Quân Khu IV)...
        Chuẩn tướng (Lê Văn) Thân (Tư Lệnh Phó Biệt Khu Thủ Đô) bảo (là) bay (trực thăng) quan sát và hướng dẫn các phi tuần khu trục tấn công các đơn vị địch nhưng đáp xuống Cần Giờ, xuống đó... (và) ông ấy bỏ chay rồi (trang 0-300-01) 
(Trích từ cuốn sách hồi ký Những Dòng Ghi Nhớ của Phạm Bá Hoa - Houston, Texas: Ngày Nay, 1994)
Đó là tình-hình tại thủ-đô, sau khi đã mất Quân Khu I, Quân Khu II và hầu hết Quân Khu III, cho đến sáng sớm 30-4-1975. Chỉ còn Quân Khu IV là hy-vọng cuối cùng (đọc tiếp dưới đây).
Theo nhà văn NHẬT THỊNH:
        Đại-Sứ Graham Martin (Hoa-Kỳ) điện-thoại báo cho Thủ-Tướng (Nguyễn Bá Cẩn) hay đêm 26.5.1975 cộng-sản Bắc-Việt đã cảnh-cáo bằng cách cho bắn hoả-tiễn vào khu trung-tâm Sài-Gòndàn sẵn 20 sư-đoàn chính-quy quanh thành-phố yêu-sách bàn-giao chức-vụ Tổng-Thống cho Dương Văn Minh trước 12 giờ trưa ngày 27.5.1975, nếu không thành-phố sẽ bị pháo-kích cho tan nát...
(Trích từ bài viết Người của Thời Cuộc của Nhật Thịnh, trong Đất Đứng số 355, Sacramento, CA., 2009, trg. 10)
Theo Giáo-Sư HÀ MAI VIỆT
From: hatien
Sent: Monday, April 28, 2008 5:23 AM
Ha Mai Viet: 10 Ngày Cuối Cùng Của VNCH:
        “... Sau khi nhận lệnh và phân chia nhiệm-vụ cho đơn-vị, tướng Trường (chuẩn-tướng Mạch-Văn-Trường, Tư-lệnh sư-đoàn 21 BB) lấy xe jeep đi trước. Trên đường vào thị-xã, ông quan-sát phố-phường và ghi nhận như sau:
        Trên đường đi tôi thấy một cảnh hỗn-loạn chưa từng thấy trong đời. Trên trời thì Không-quân cất cánh như ong vỡ tổ. Dưới sông thì từng đoàn Hải-quân vội-vàng lìa bến. Trên đường thì tấp-nập xe-cộ đủ loại chạy ngược, xuôi, ngang, dọc. Người ta hốt-hoảng chạy đi tìm nhau. Xe hơi, xe đạp, xe gắn máy tranh nhau giành đường mà chạy, không còn trật-tự lưu-thông nữa. Trong thành phố thì những phần-tử xấu lợi-dụng thời-cơ cướp giật, hôi của tại các cơ-sở Mỹ và tư-gia những gia-đình đã di-tản. Đoàn quân-xa của Bộ Tư-lệnh hành-quân Sư-đoàn 21 rất khó-khăn và mất nhiều thời-gian mới vào tới bộ tư-lệnh 
        Quân-đoàn IV lúc xế chiều. 
        Vùng 4 CT còn có các giải-pháp khác như rước Chính-phủ và bộ Tổng-tham-mưu về Tây-Đô, giữ an-ninh QL4 cho binh-đoàn và đồng-bào tản-cư về miền Tây và tái tổ-chức tử-thủ. Nhưng tình-hình đột-biến quá nhanh, các tướng-lãnh then-chốt tại Bộ Tổng tham-mưu đã bỏ đi gần hết. Tổng-thống Dương-Văn-Minh tuyên-bố đầu-hàng vô điều-kiện. Hải-quân và Không-quân tự-động di-tản hết rồi. Dân chúng bấn-loạn. Đường-xá kẹt cứng khắp mọi nơi. Các đơn-vị tác-chiến không thể điều-động dễ-dàng được. Vấn đề tản thương và tiếp-vận cũng gặp nhiều khó-khăn.
        Ngoài ra tướng Hưng còn cho biết, vào lúc 4 giờ chiều, phái-đoàn Hội-đồng-tỉnh Phong-Dinh cũng đến van xin ông đừng chống-trả, nếu kháng-cự VC sẽ pháo-kích bình-địa thị-xã Cần-Thơ như An-Lộc, gây chết-chóc đau-khổ cho đồng-bào vô-tội...
(Bài của HÀ MAI VIỆT - Trích từ sách "Thép và Máu")
Theo Ông NAM NGUYÊN
Phóng viên Đài RFA 2008-04-30:
 
        ... “Khi nhà giáo Trần Văn Hương lên nắm giềng mối quốc gia, thì lúc đó 6 sư đoàn quân cộng sản Bắc Việt đang khép chặt vòng vây thủ đô Saigon, nơi có 3 triệu người sinh sống....
... lễ trao nhiệm chức tổng thống VNCH giữa ông Trần Văn Hương và cựu đại tướng Dương Văn Minh... với lời của Tổng Thống Trần Văn Hương... “Làm thế nào cho dân được sống yên... làm thế nào cho máu đừng đổ, thịt đừng rơi, thì công của đại tướng đối với hậu thế sẽ lưu lại đời đời,  dầu thế nào tôi thiết nghĩ đất nước này không bao giờ quên công lao đó của đại tướng....”
... cho đến 30 năm sau, vẫn chưa có lời giải đáp là tại sao Nam Việt Nam lại tan rã nhanh chóng như vậy. Tuy nhiên, theo nhiều nhà phân tích thời cuộc, thì kể từ lúc tổng thống Thiệu từ chức ngày 21/4  và vội vã ra đi 2 ngày sau đó, sự kiện chế độ VNCH cáo chung chỉ còn là vấn đề thủ tục....
... tuyên bố của tổng thống Dương Văn Minh được phát đi trên Hệ Thống Truyền Thanh Quốc Gia vào lúc 10 giờ sáng ngày 30/4/1975: “Tôi tin tưởng sâu xa vào sự hòa hợp giữa người Việt Nam để khỏi phí phạm xương máu người Việt Nam.... tránh sự đổ máu vô ích cho đồng bào.... Tôi tin tưởng sâu xa vào sự hòa giải giữa người Việt Nam để khỏi phí phạm xương máu người Việt Nam....”
        ... Chúng tôi xin trích dẫn báo Quốc Tế, ông Võ Văn Kiệt cho rằng đại tướng Dương Văn Minh nhậm chức ngày 28/4/1975, ngày mà một nhà quân sự như ông Minh có thể đoán được sự thất thủ của Saigon. Theo ông Võ Văn Kiệt, giả dụ ông Minh để cho các tướng lãnh dưới quyền tử thủ thì quân Bắc Việt sẽ vẫn chiến thắng, nhưng Saigon khó mà nguyên vẹn, chưa kể biết bao sinh mạng và tài sản của người dân nữa.... không thể quên vai trò của đại tường Dương Văn Minh trong việc giữ cho Saigon được nguyên vẹn....”
©2005 Radio Free Asia
(“Góp Gió” số 203 - June 2010, Tháng Ba 2010)
Đó là tình-hình chung toàn-quốc Việt-Nam Cộng-Hoà.
II
HỆ QUẢ
*
Theo ông TÔN THẤT THIỆN
(Cựu Bộ Trưởng dưới thời Đệ Nhất Cộng Hoà):  
       “Ông (Dương Văn) Minh bị hất xuống, khi ông ta không đồng ý về việc dội bom Bắc Việt
(Trích từ bài viết “Một quan điểm mới về vụ đảo chánh tháng 11, 1963” Ottawa, tháng 9, 1999 – Tôn Thất Thiện chuyển ngữ tác phẩm “Lodge in Vietnam, A Patriot Abroad” cuả bà Anne Blair)
(Xem thêm các Chương: Lâm Lễ Trinh, Nguyễn Văn Chức, Nguyễn Cần...)

No comments: