Tuesday, June 8, 2010

NGUYỄN THIÊN THỤ * TRUYỆN NGẮN

LA CHÂN NHÂN

Trần công và vợ rất tin tưởng vào Thượng Đế, và họ cũng tin La chân nhân. La chân nhân vốn người nước Sở sau sang Tần lánh nạn. Còn Trần công cũng người nước Sở sang Tần làm ăn cho nên tình cảm hai người rất gắn bó. La chân nhân thường đề cao thượng đế và thuyết nhân quả. Ông thường bảo: Nhân quả trùng trùng, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu.Các con phải tin vào Thượng Đế và đại diện của thượng đế!

Ông thường kêu gọi những người nước Sở ở Tần đừng quên quê hương nước Sở, và luôn nhớ mình là người dân Sở. Ông vận động gửi tiền về Sở xây dựng quê hương, cứu đói và giúp đỡ trẻ mồ côi và tàn tật. Thiên hạ đóng góp đã nhiều mà không thấy đạo trưởng báo cáo kết quả.

La chân nhân là người tu hành theo phái Lão Trang định hướng cho nên rất phóng khoáng. Ông đi nhảy đầm, uống bia và ăn nhậu thả dàn. Ông thường được mời đến nhà Trần công hội họp ăn nhậu. Nơi đây, ông thường gặp Cao ông và Viên ông. Hai ông này cũng trạc tuổi với La chân nhân và Trần công nên cả bốn người rất thân mật.

Một hôm, cả bốn người cùng ăn nhậu, Viên ông nửa đùa nửa thực, hỏi đạo trưởng:
-Thưa đạo trưởng từ bi là gì?
Đạo trưởng đáp:-Từ bi là lòng thương yêu hết mọi người. Mình ở nước Tần sung sướng nên gửi tiền về giúp nhân dân nước Sở. Đó là lòng từ bi của Đạo chúng ta đối với nhân loại!
Cao ông gia nhập cuộc thảo luận:
-Mình sang đây làm đầu tắt mặt tối, đủ ăn là may, đâu có tiền gửi về bên đó. Nghe nói nước Sở nay giàu mạnh, trong mấy năm mà mọc ra hàng trăm, hàng ngàn triệu phú, tỷ phú tính theo đôn. Tại sao ông không về Sở kêu gọi vua quan, tướng tá, phú hộ bên đó đóng tiền xây dựng nước và cứu trợ dân nghèo, trẻ mồ côi? Họ xây cao lâu tửu quán hàng dãy, họ bỏ tiền vào ngân hàng nước Tấn ,nước Tề, sao họ không đem chút tiền bố thí cho giai cấp vô sản bên đó?
La đạo trưởng nói:
-Chuyện bên đó họ lo, mình ở đây thì lo việc ở đây!
Cao ông tiếp lời:
-Nếu ông nói mình ở đây phải lo việc ở đây thế sao không thấy các ông sư, ông đạo sĩ, ông linh mục giúp dân Sở thất nghiệp và tật nguyền ở hải ngoại? Các vị luôn nói công bằng tại sao các ông chằng công bằng chút nào!
Trần công thấy tình hình căng thẳng, bèn nói sang chuyện khác:
-Đạo trường tửu lực cao như Lỗ Trí Thâm.
Viên ông đế thêm:
-Tôi thấy đạo trưởng luôn làm khách, tại sao không làm chủ một lần?
Đạo trưởng cười mà nói:
-Chuyện nhỏ. Để bần đạo quét dọn tệ xá rồi xem ngày tốt, mời các vị quá bộ sang chơi một bữa.
Ngày nọ, đạo trưởng sai tiểu đồng đem thiếp đi mời Trần công, Cao công và Viên công đến am Hoàng Kim của đạo trượng mà "nhẫm xà" (1).

Đúng ngày giờ đã báo trong thiệp, ba vị đại gia tìm đến am Hoàng kim. Ba người đều ngạc nhiên thấy ông đạo sĩ mà cung điện quá lớn. Bước vào vườn thì thấy vườn rất lớn, có đủ thứ kỳ hoa dị thảo. Sau khi đi dạo , đạo sĩ mời khách vào bàn tiệc, Trong phòng khách có đến 20 mỹ nữ, hai mươi ca sĩ và nhạc sĩ. Cô nào cô nấy đẹp mê hồn như Hồ Ly tinh! Rượu thì đủ thứ Mỹ, Anh, Pháp, Nga.Kẻ hầu ,người giúp việc vào ra tấp nập.

Đang lúc vui nhộn như vậy thì bốn bề lửa cháy. Kẻ thì gọi cứu hỏa, người thì gọi cảnh sát. Lúc bấy giờ quang cảnh hỗn loạn. Từ các phòng chạy ra hàng trăm gái đẹp và hàng trăm khách hào hoa. Cảnh sát tóm hết vì từ lâu họ đã theo dõi bọn này.. Té ra La chân nhân là kinh tài cho bọn cướp ở nước Sở. Lầu đài La chân nhân là ổ điếm, nơi cờ bạc, nơi rửa tiền, nơi chứa dân nhập cư lậu, và trồng cần sa. Người ta đồn rằng sỡ dĩ có vụ cháy là do bà vợ cả của La chân nhân ghen tuông sao đó ra lệnh cho thủ hạ đốt nhà để giết chết mấy con Hồ Ly tinh đang ẩn náu trong cơ sở của Trần công, Cao công và Viên công đã có dịp may nhìn thấy cơ nghiệp :"hoành tráng" và số lượng khách đông đảo của cơ sở Hoàng Kim mặc dù cả ba ông đã một phen hoảng vía tưởng đã làm heo quay!Rõ ràng là " cháy nhà ra mặt chuột".


__

(1).Nhẫm xà: uống trà.

LỤC ĐẠO

Địa ngục và Thiên Đàng là danh từ xưa rồi, sau này thì người ta dùng hai danh từ khác thay vào. Nghe đâu đó cũng là một tập huyết sử vì phe Sa Tăng kiện Thượng Đế kỳ thị, dám khinh miệt thế giới của ông bằng danh từ Địa Ngục. Sa tăng cho rằng Thượng Đế vu khống, vì tại nơi xứ sở của Sa Tăng không hề có ngục tù, đày đọa. Đây là một thế có tự do dân chủ ngàn lần cái Thiên Đàng của Thượng Đế. Trong vụ kiện này, Sa Tăng chịu chi đậm, mướn nhiều luật sư danh tiếng cãi giùm cho nên Thượng Đế thua, phải đền bù thiệt hạị cho Sa Tăng mấy tỷ mỹ kim. Tòa án Vũ Trụ bèn ra lệnh đổi danh hiệu. Người ta gọi Địa Ngục là Thiên Đàng Đỏ.và Thiên Đàng là Thiên Đàng xanh. Cũng có người tế nhị gọi vắn tắt là xứ Đỏ và xứ Xanh cho khỏi mất lòng!

Người và vật sau khi chết đều phải qua một cuộc phỏng vấn, sau đó mới đưọc chuyển qua thế giới thứ ba, là Thiên Đường Đỏ , Thiên Đường Xanh ,Súc sanh hay Ngạ quỷ.

Phán quan hỏi một anh Ong:
-Nhà ngươi nghĩ thế nào về "độc lập" và "tự do"?
-Bẩm đại vương. Tôi là một thi sĩ ngông, suốt đời uống rượu và làm thơ chích thiên hạ.
Thơ của tôi nhiều lắm .Và đây là những vần thơ về độc lập, tự do, xin đại vương nghe thử. Nói xong Ong lấy giọng ngâm:
-Đi với Mèo Chó thì không ấm no,
Đứng cạnh sư tử thì không độc lập,
Ở với Gấu, Báo thì không tự do.
Ở với Cọp Sói thì chết không kịp ngáp!
Độc lập, tự do, ôi ! toàn chuyện ba láp!

Diêm vương nghe xong, cười mà phán:
-Thằng này tâm địa tốt, cho nó vào ở chung với Tú Xương và Tam Nguyên Yên Đổ!

Đến lượt Ve sầu vào, phán quan hỏi:
-Con nghĩ như thế nào về thế giới?
Ve sầu đáp:
-Không nơi nào trăng tròn bằng trăng xứ Sư tử,
Không đâu nhiều mỹ nữ như xứ Hồ Ly.
Diêm vương nói:
-Cho đương sự toại nguyện làm kiếp ve sầu để ca hót
Quỷ sứ bèn cho Ve sầu đầu thai làm kiếp ve sầu lần nữa!
Đến phiên Cú Mèo vào phỏng vấn, Phán quan hỏi:
-Kiếp trước ngươi có công trạng gì không?
Cú Mèo thưa:
- Tôi ca tụng chiến đấu. Chỗ nào có người chết là có tôi. Tôi luôn luôn ca tụng cách mạng, cho thế giới đại đồng. Tôi có bài thơ như sau:

Công bằng, dân chủ, tự do,
Thiên đàng hạ giới để cho muôn loài.
Tiến lên chém giết không thôi,
Xương trắng thành núi, máu tươi thành dòng!
Đại thành công! Đại thành công!
Thế là thế giới đại đồng khắp nơi!

Diêm vương che mặt phán:
-Cho nó làm bọ hung!

Đến khi Cáo già chết, xuống âm phủ, được phán quan hỏi:
-Nhà ngươi lúc sống trên trần gian theo tôn giáo nào?
-Con theo duy vật giáo?
-Duy vật giáo của ngươi thờ ai?
-Duy vật chủ nghĩa của con chủ trương "Vật chất đi trước, tinh thần đi sau."
-Người ta báo cáo rằng ngươi cũng thường lớn tiếng tuyên bố:" Không gì quý hơn độc lập, tự do" Vây độc lập, tự do là tinh thần hay vật chất?
-Chúng con theo vật chất giáo cho nên độc lập và tự do đều là vật chất cả.
-Vậy ngươi có sờ , có thấy độc lập, tự do không?
-Có! Chúng con quan niệm tất cả tình yêu, độc lập, tự do, dân tộc, hạnh phúc mà phái triết học hủ lậu quan niệm là trừu tượng thì chúng con đều cho là vật chất tất. Này nhé, chúng con biến độc lập của tổ quốc thành vũ khí, lương thực và tiền bạc; chúng con bán tự do cho những ai muốn đi tìm tự do với giá mỗi người sáu cây vàng; chúng con dùng quyền tự do trấn áp để cướp ruộng đất, nhà cửa của nhân dân để làm giàu và xây dựng quyền uy.Nay độc lập và tự do của riêng con đã lên hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn tỷ mỹ kim!

Nghe Cáo già nói như vậy, Diêm vương cười mà phán:
-Tay này không phải thứ vừa. Thôi, cho ông "đồng chí "này vào công tác với Lão tổ Dao và Đại Thánh Mác đi.
Cáo già hăm hở xách va ly bước vào Thiên Đường thì bị mấy Hộ Pháp cản lại mà bảo:
- Dừng lại cha nội! Thiên Đường của các ông bên kia kìa!

(Trích NGUYỄN THIÊN THỤ * NHỮNG CON CÁO ĐỎ)

*

No comments: