CHUYỆN NGHỊCH NHĨ - THAY ĐỔI (The Change We Can Believe)
Trần Ngân Tiêu
Sau khi ông nghị Obama đắc cử tổng thống Hoa Kỳ thì ông bạn Bob cựu chiến binh người Mỹ ở cạnh nhà tôi, vốn thuộc đảng Cộng Hoà, có vẻ cay cú cho nên mỗi khi xáp lại nói chuyện thì ông ta luôn luôn đẩy đưa với giọng mỉa mai về Obama.Dù nói chuyện về vấn đề gì thì quanh co một hồi lão Bob này cũng đưa đẩy câu chuện về vấn đề ông “tổng” gốc Phi Châu đạo Hồi này. Ông ta luôn mở đầu với câu: “I don’t know why people believed what he said” vì nó chỉ là “bulls…”. Ý Bob nói là Obama đưa châm ngôn “The Change We Can Believe” để mị những kẻ ... ngu chứ nghe nó nghịch nhĩ lắm.
Ông ta tiếp:
Thế này nhá, anh ta gốc từ Phi Châu, may mắn lớn lên ở đất Mỹ, tức là từ cái lỗ đen thùi lùi được cho leo lên miệng lỗ thì tức là “change” rồi còn gì. Thế rồi được tự do ăn học, được vào trường luật danh tiếng, cái trường mà ngày xưa anh nhọ nào ló mặt tới thì bị đá như con chó ghẻ, thế thì cũng đã “change” rồi còn gì nữa. Chưa hết ngoài cuộc sống tự do thoải mái ra anh ta lại được “change” trở thành ông nghị thế thì Obama còn đòi “change” nữa và chỉ noí “change” chứ anh ta chẳng nói “change” thành cái gì mới là tếu. Có dịp anh ta chỉ nói: Cái “change” mà chúng ta muốn có thể không đạt tới trong vòng một năm hay trong vòng một nhiệm kỳ nhưng tôi có cảm giác (I had feeling) rằng chúng ta sẽ đạt tới đó. Mẹ! Noí thế thì thằng đếch nào chẳng nói được vậy mà người ta dồn phiếu cho anh ta mới lạ chứ.Nhìn vẻ cay cú của Bob chẳng lẽ tôi nói thẳng vào mặt lão ta là Obama muốn “change” để làm “ngồi lên đầu” các anh chứ muốn làm cái gì nữa nhưng tôi lại thôi vì muốn nghe hết nỗi ấm ức của anh chàng “Yankee” này.
Thấy tôi gật gù như “thấm” lời của mình nên Bob lại tiếp:Thế rồi sau khi đắc cử chưa thấy Obama “change” ra làm sao thì đã thấy nội các của anh ta hầu hết là người của Clinton trước kia và ngay cả con mẹ Hillary Clinton nữa mới quái đản chứ. Nói xong Bob lắc đầu tỏ vẻ chán nản: “Mạt đến nơi rồi”. Tôi an ủi Bob: Này ông bạn, hãy lạc quan một chút chứ. Obama mặc dù có cái mà chúng tôi gọi “cái cười không xương nhiều đường lắt léo, mồm không cạp mồm méo làm ba ” nhưng đó là điều may mắn cho các anh lúc này đấy. Bob trợn mắt ngó tôi hỏi: Tại sao là chỉ may mắn cho chúng tôi, bộ anh không phải là công dân nước này à? Mà may mắn là may mắn làm sao?
Tôi bảo Bob rằng tôi cũng là công dân Mỹ nhưng tôi không có máu “Yankee” nên tôi đếch xót xa bằng các anh. Còn nói may mắn là vì thế này:
Ông phải nghĩ xa một chút. Trong khi dân chúng ngấy con ngựa non háu đá Cộng Hoà Bush con rồi thì bắt buộc phải chọn đảng dân chủ. Nếu đã chọn đảng dân chủ mà không chọn Obama thì phải chọn Hillary Clinton. Nhưng chọn Hillary nếu Hillary thắng John MCain rồi thì hậu qủa sẽ tồi tệ hơn nhiều. Ông thử nghĩ Hillary làm tổng thống thì có khác gì Bill Clinton làm tổng thống. Giả thử Hillary chọn Bill là ông phó thì quyền hành của Bill còn công khai hơn nữa. Bề gì thì cũng phu xướng phụ tùy mà. Nếu phu xướng phụ tùy thì sau sáu tháng một năm biết đâu Hillary theo đúng hiến pháp “bị bệnh” hay bị tai nạn, không làm việc được nữa thì Hillary nhường quyền cho anh phó Bill, thế là nước Mỹ có dịp thưởng thức thêm “Clinton Dynasty” tám năm nữa ông có muốn như thế không? Còn nữa, cũng may cho các anh và cũng may cho chính Obama, là Obama không chọn Hillary làm phó tổng thống. Vì nếu chọn thì biết đâu chẳng chóng thì chầy Obama cũng lấy vé một chiều đích thân đi thăm đấng tối cao và sau đó theo hiến pháp, Hillary sẽ kế vị tông tông rồi bổ nhiệm Bill làm phó ông bạn có hiểu không!Nghe những điều “nghịch nhĩ” như vậy Lão Bob ngó tôi như ngó một thằng khùng, nhưng sau một vài giậy hắn gật gù như những điều tôi nói cũng có lý.
Bất thình lình Bob hỏi:- Anh nghĩ là họ dám làm như thế à?Tôi cười vào mũi Bob, bảo: Tại sao không? Xưa nay từ Đông qua Tây, khi say mê quyền hành thì cái gì mà người ta chẳng làm. Ông không thấy Hillary khi vận động bầu cử đã chơi Obama sát ván nhưng sau đó toe toét nâng bi niếm sạch những gì đã nhổ ra trước đó chứng tỏ là họ say mê quyền hành rất mực. Bill Clinton cũng chẳng tốt gì, nếu chỉ được làm phó cho Hillary thôi thì biết đâu lão ta không cho Hillary đi “vùng năm chiến thuật” để…cho đỡ vướng mắt.
Bob bỉu môi noí rằng tôi có ý nghĩ điên khùng nên tôi hỏi Bob: Ông có biết có bao nhiêu bạn bè, hoặc người có dính dáng làm ăn với gia đình Clinton đã đi tàu xuốt trong thời gian Bill ngự trong nhà trắng không? Trên chín mươi người.Theo mạng lưới “Clinton Body Count” như Ether Zone Online, thì những người này hoặc là có làm ăn liên hệ, hoặc có thể là nhân chứng cung cấp tài liệu về sự làm ăn của gia đình Clinton, thì bằng hình thức này hay khác đã chết một cách rất đáng ngờ như tự tử, bị bắn, bị cướp, bị tai nạn lưu thông v.v.
Việc rõ nhất là Vincent Foster, phụ tá cố vấn tại dinh tổng thống và cũng là bạn thân lâu năm của Bill Clinton, được “thấy” ngày 20-7-1993 nằm chết thẳng cẳng tại văn phòng vì một phát đạn vào miệng. Báo cáo là tự tử thế là xong. Jon Parnel Walker, điều tra viên của cơ quan RTC về sự liên hệ giữa vụ Whitewater và Madison S&L bankruptcy, chết vì rơi từ thượng tầng của cao ốc Lincoln Towers xuống đất. Đại khái còn có hai ba người bị sát hại vì có thể là nhân chứng trong vụ “Drug Trafficking” ở Mena Arkansas. Có bẩy người bị bắn chết hay bị xe đụng chết, trong đó có cả phóng viên, luật sư, vì họ có thể cung cấp tin tức cho vụ điều tra về công ty INSLAW. Có ít nhất năm người bị bắn chết hay bị tai nạn hi hữu hoặc tự tử vì có liên hệ hay là nhân chứng vụ Whitewater.Có một vài cái chết rất hi hữu và đáng ngờ như Ed Willey, vận động viên gây qũy ứng cử cho Bill Clinton, chết vì tai nạn bởi chính súng của mình. Cùng ngày vợ của Ed là Kathleen bị “sexually assaulted “tại dinh tổng thống bởi Bill.
Rồi Kathy Furguson, có tài liệu về vụ Bill Clinton sách nhiễu tình dục Paula Jone, khi không chị này tự tử chết ngày11-5-1994. Bill Shelton, chồng của Kathy, cũng tự tử tại mồ vợ ngày 12-6-1994 với phát đạn bắn từ sau ót (!). Có một cái chết rất bất nhẫn là Susan Coleman, theo tin đồn ở Arkansas thì Susan thì có lẹo tẹo tình ái vớí Bill, chết với một phát súng vào đầu khi chị ta có bầu bay tháng rưỡi… và còn vài chục mạng nữa không có thì giờ kể hết...Bob ngó tôi tỏ vẻ bán tín bán nghi nhưng tôi nghĩ trong đầu hắn đã… “dịu” đi sự đố kỵ với hiện tượng ông nhọ nhồi Obama làm tông tông rồi.
Để cho bọn Yankee kỳ thị này thấm tôi bảo Bob:Tôi nói thật cho nhà anh biết, “đồng bào” của các anh coi vậy chứ cũng còn u mê nên dễ bị lôi cuốn bởi truyền thông lắm nên quên rằng bất cứ ứng cử viên nào cũng vậy, nhọ nồi hay “honky” hứa hẹn là một chuyện còn thực hành sau khi đắc cử là một chuyện khác. Obama hứa “change” nhưng “change” từ Bush trở lại Clinton. Bush tuyên bố giảm thuế anh ta cũng tuyên bố giảm thuế nhưng mai mốt cũng phải tăng thuế vì nếu không tăng thì lấy đếch gì mà xài. Khi còn vận động anh ta tuyên bố nếu đắc cử anh ta sẽ “rút ngay” quân Mỹ khỏi Iraq nhưng đếch nói “rút” như thế nào. Sau khi đắc cử Obama lại đưa ra lịch trình 18 tháng rút quân khỏi Iraq y trang như của tổng Bush vậy.
Anh biết rại sao không? Bởi vì Obama có đi lính ngày nào đâu nên tuyên bố ẩu chứ anh ta đâu biết rằng “rút” là vấn đề nhức đầu nhất cho những cấp chỉ huy chiến trường. Theo đà nói cho sướng miệng Obama tuyên bố sẽ tạo thêm ra được hai triệu rưỡi việc làm.Thấy Bob nhìn tôi ngơ ngác, tôi bảo Bob rằng các anh u mê tới mức không nhìn thấy cái “xạo” ở đây là với tình trạng thất nghiệp hiện nay, các hãng xưởng thi nhau đóng cửa hay phá sản thì rút gần nửa triệu quân về ngay tức khắc (kiều Obama và Hillary) thì công việc đâu cho họ làm. Công việc cũ mất thì phải lãnh tiền thất nghiệp, trợ cấp xã hội và như vậy thì lại càng thâm thủng ngân qũy và các anh cứ è cổ ra mà đóng thuế hì hì…
Lão Bob coi bộ không kiếm được lý gì để phản bác cái suy luận nửa thực nửa giả tưởng của tôi nhưng lão vẫn bỉu môi nói: “Mẹ! Anh nói cứ như là một lý thuyết gia chính trị ấy mà sao giờ anh ở đây lãnh tiền thất nghiệp?”. Nghe anh ta hỏi xỏ lá như vậy tôi mỉm cười bảo: Người Á Châu chúng tớ có câu “Anh hùng mạt vận” nên “Dục bất tòng tâm” vả lại con người ta còn phải có “đất” nữa anh hiểu không?
Và để trả miếng tôi bảo Bob:Anh Bob à. Anh có biết rằng bọn chính trị cầm quyền của các anh khi nhả ra để Obama làm tông tông không phải họ ngu đâu mà bọn con buôn này khôn thấy mẹ đấy. Anh phải biết bọn con buôn chính trị khôn nhưng rất hèn. Họ chơi trên xương máu của đồng loại, họ không cần đến hai chữ “danh dự” hay tín nghĩa mà chỉ nghĩ đến chữ “lợi”. Anh thử nghĩ sau khi để Bush con tuyên chiến với quân khủng bố, hiều ngầm là bọn Hồi giáo cực đoạn, đã tạo ra mối thù truyền kiếp rồi hiện giờ lại xa lầy ở Iraq, nuốt thì mắc họng mà nhả thì cũng chẩy máy mồm mà còn ê chề mặt mũi nên họ muốn làm hoà anh biết không. Bọn Yankee các anh có thể chi bạc tỉ ra để làm hoà nhưng có thằng nào có đủ mặt dầy mặt dạn có can đảm lãnh cái việc đi hề hề xin xí xoá này.
Thế cho nên họ chốp một thằng nhóc đạo Hồi Obama lấy ống đu đủ thổi cho nó từ một con cóc to bằng con bò rồi đầy lên làm tông tông để lãnh cái việc “xin đầu hàng” cho họ đỡ mất mặt anh hiều không!Có lẽ Obama cũng biết đây là trò xúi con nít ăn kít gà xáp nhưng từ một một thằng nhọ vô danh trở thành tông tông của thế giới tự do lỗ lã đếch gì đâu mà không dám làm.Bob trợn mắt ngỏ tôi hỏi: Anh nói đó là đầu hàng à?
Tôi cười hề hề: Đầu hàng trong danh dự mà lị. Cũng như các anh ‘rút” ra khõi Việt Nam cũng là rút ra trong “danh dự” đấy. Tôi nói thật với anh nhá, bọn Yankee các anh làm đếch gì có danh dự nhưng các anh cứ sợ hoen ố danh dự. Nghe tôi noí câu này mặt Bob tỏ vẻ khó chịu không bằng lòng chút nào, nhưng tôi noí tiếp:Anh đừng nổi nóng, đợi năm ba năm nữa anh suy nghĩ những gì tôi nói hôm nay rồi hãy nổi nóng. Bây giờ tôi chỉ gợi cho anh một ý nghĩ nhỏ như thế này. Anh thử nghĩ một nhóc nhọ nhồi vô danh mà khi tranh cử tổng thống tại sao thiên hạ đổ tiền vô ủng hộ đến năm bẩy trăm tỉ đô la đến nỗi Obama tuyên bố không cần tiền yểm trợ từ qũy bầu cử quốc gia nữa? Nơi sinh nơi đẻ của Obama thì mù mà mù mờ không báo chí nào moi móc ra cả mà lại moi cái vụ bà phó Palin của John MCain may đồ hết bao nhiều tiền.
Còn nữa, để cho con ngựa non háu đá đừng có chạy bậy hay “qua sông đấm buồi vào sóng”, nên dù chưa nhậm chức họ cũng cho Obama nếm mùi đời với cú đầu tiên là cái “xì-căn-đan” vi thống đốc Illinois rao bán cái ghế nghị sĩ cũ của Obama tạo một dư luận ngầm rằng: “Đíu mẹ, biết đâu cái chức nghị sĩ của thằng nhóc này chắc nó cũng mua chứ nó tài cán gì mà…”. Đây cũng là ngụ ý riêng cho Obama hiều rằng nếu không vâng lời dẫn dắt thì thân bại danh liệt đấy con ạ.
Chúng ông có thể bơm mày phồng thì cũng có thể chích cho mày xì xuống như tấm rẻ rách. Chưa hết, cú Do Thái tấn công Hamas là để coi Obama có chiêu thức gì giải quyết vấn đề Do Thái và Palestine. Xưa nay chưa có ông tổng nào giải quyết được xích mích giữa hai dân tộc này giờ đưa anh gốc đạo Hồi ra giải quyết coi ra sao. Có thể đây là cú thử cựa của bọn Yankee và cũng có thể là của Do Thái để họ có thái độ với Obama trong tương lại.Bob vẫn lắc đầu kêu “No, no, no.”. Ai cũng biết dân gốc Yankee lúc nào cũng cho mình là nhất còn ý tưởng của người khác, nhất là dân khác giống, thì như kit ấy nên tôi bực mình:
Ông Bob à. Mai mốt ông nhớ điều tôi noí hôm nay thế này nhá. Nếu ông tổng nhọ của các anh làm nên chuyện, tức là cái chuyện xa va hề hề với Hồi giáo thành công thì tôi không biết bọn con buôn chính trị sẽ đối xử ra sao với anh ta trong tương lai. Nhưng nếu anh ta thất bại hay ăn cháo đái bát thì may mắn được ngồi trọn một nhiệm kỳ còn không thì anh ta sẽ đi chơi với anh em tổng thống Kennedy ông hiều không? Bây giờ ông mới hiểu tại sao nội các của Obama toàn là người của “Clinton” trước kia và ông có thấy một thằng Yankee chính cống là Joe Biden đã ngồi kề Obama chờ sẵn rồi ông thấy không? Có lẽ nghe tôi nhét nhiều qúa vào đầu nên Bob xua tay:Ok! Ok!. That is enough for today. Don’t make me crazy. Rồi anh ta ù té chạy về nhà. Tôi nghĩ thầm: Mẹ! Các anh làm cả nước tôi “điên đầu khốn khổ” có ai than vãn chó gì đâu.
TRẦN NGÂN TIÊU
==
No comments:
Post a Comment