HỊCH KHOA HỌC CÔNG NGHỆ
THƯƠNG CA
Khoa học đại vương Trần Công Nghệ
Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Pháp dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối,
ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga,
vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào,
hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa,
nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử,
ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với: Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa,
thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy,
thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên “Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ
Thật là: “Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi, Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội Già mẫu mực phanh thây
Gan ruột, Tôn Thất Tùng chẳng phải là to
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề,
Ngô Bảo Châu chỉ là chuyện nhỏ
Được thế thì: Kiếm giải thưởng “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì: Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo Hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!
( Nguyễn Ngọc Kính nhận ngày 22-3-2011)
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Pháp dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối,
ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga,
vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào,
hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa,
nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử,
ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với: Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa,
thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy,
thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên “Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ
Thật là: “Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi, Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội Già mẫu mực phanh thây
Gan ruột, Tôn Thất Tùng chẳng phải là to
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề,
Ngô Bảo Châu chỉ là chuyện nhỏ
Được thế thì: Kiếm giải thưởng “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì: Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo Hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!
( Nguyễn Ngọc Kính nhận ngày 22-3-2011)
THƯƠNG CA
Thơ: Ý Nga, Nhạc & trình bày: Dân Chủ Ca, Cảm tác: Hoàng Chương, Nửa Vầng Trăng
http://www.danchuca.org/128kbps/ThuongCa.mp3 (hi-speed)
http://www.danchuca.org/22Kbps/ThuongCa.mp3 (lo-speed)
Lý Bạch là ai?
Thôi Hộ người nào?
Mà em chỉ thích ngọt ngào ca dao
Câu ru chiều nảo, đêm nao
Phên thưa đón bóng trăng vào, võng đưa.
*
Vương Duy, Cư Dị thi ca
Điểm qua, nhắc đến, thật thà rằng… thua
Lời quê mộc mạc, hiền hòa
Bình dân, chất phác, quê mùa mà thương
Như thương anh, tính khiêm nhường,
Nhẹ như vạt nắng, tan sương từ từ.
Gần anh cả đời không… hư
Dù xa quê mấy cũng như vừa… rời
Đàn nhạn đẹp bay ngang trời,
Cần chi phải… hạc xa vời mới hay!
Mẹ Cha cho, đến đời này
Quê hương dù đắng, chua, cay cũng… thèm.
Anh là anh, em là em
Mai dù thị lực kèm nhèm cũng… ta.
Mặc ai vênh váo theo hùa Việt Nam duy nhất,
Thương Ca viết hoài!
Ý Nga, 17-11-2010.
HOÀNG CHƯƠNG
cảm tác: 2010/11/24 hoang lam
Quê hương muôn thuở bên lòng
Thôi Hộ, Lý Bạch..Nguyễn Du...
Là những người đi qua
Là chứng tích tuyệt vời thi ca
Trước ánh đèn cổ ngử
Vỡ hoài những trang thư
Người xưa như hiển hiện
Mồt lầu đài sử thư
Nhưng bao giờ ngọt ngào bằng âm điệu ca dao
Mà mẹ ru ta trên võng
Từ thuở tuổi trong nôi
Nuôi lòng ta trìu mến
Theo suốt cả một đời
Tình yêu quê cha đất tổ.
Như cuốn rún cắt lìa từ bụng mẹ
Chôn dưới đất quê nhà
Là mầm sinh nhiều thế hệ
Một đất nước Việt Nam
Một đất nước nhận nhiều khổ lụy
Nhưng tình yêu cứ dàn trãi bao la
Dù có xa
Dù có đi đâu
Cũng luyến nhớ quê nhà
Nhớ bờ ao thửa ruộng
Nhớ câu hò đẩy đưa
Nhớ tiếng gà gáy trưa
Nhớ con trâu nghé nghọ
Nhớ bóng cây dừa
Nhớ câu ca vọng cổ
Nhớ những vầng trăng khuya
Nhớ tình nhau hò hẹn
Nhớ những lần môi trao
Quê hương luôn ngọt ngào
Có đắng chút lòng chia cắt
Nhưng không bao giờ nhạt phai
Hoàng Chương
NA VẦNG TRĂNG cảm tác
Lý Bạch Là Ai?
Em hỏi: -Lý Bạch là ai?
Xin thưa: Lý Bạch, thiên tài của thơ.
Sống đời, bầu rượu túi thơ, Lưu danh kim cổ, ai ngờ chết say... ! (*)
*
Và thêm: -Thôi Hộ biệt tài?
Khi yêu chàng chẳng đi sai tấc lòng.
Tài như Thôi Hộ đáng mong...
"Lưu danh thiên cổ" mấy dòng: Thất Ngôn...(*)
Tiết Thanh minh tại Lạc Dương,
Ông đi dạo mát thấy vườn đào hoa (*).
Miệng đang khát nước lại vừa
Nhẹ tay gỏ cổng, hiện ra dáng nàng
Một thiếu nữ đẹp như trăng
Diễm kiều... e ấp, nép bên hoa đào.
Ngẩn ngơ, hồn lạc cõi nào?
Phải chăng ảo tưởng, hay là cõi tiên?
Năm sau cũng tiết Thanh minh,
Chàng thăm chốn cũ: biệt tăm, then cài.
Bùi ngùi... đâu bóng trang đài?
Chàng đành để lại một bài thơ trao... *
Lâu sau nữa, thăm vườn đào,
Chợt nghe tiếng khóc, trong đầu hoang mang
Một bô lão đến nói rằng:
-Kể từ Thôi Hộ trao nàng bài thơ
Con ta từ đó thẩn thờ,
Cả ngày buồn thảm, ngẩn ngơ tháng ngày.
Hồn con đã nhập thiên thai
Mới vừa tắt thở! U hoài thương ơi!
Quỳ xuống chàng khóc hết lời,
Bỗng nàng tỉnh dậy…Họ rồi chung thân.
Hai người thành nghĩa tào khang,
Trăm năm se kết thiên đàng hưởng chung
NỬA VẦNG TRĂNG,
22-11-2010
Thôi Hộ người nào?
Mà em chỉ thích ngọt ngào ca dao
Câu ru chiều nảo, đêm nao
Phên thưa đón bóng trăng vào, võng đưa.
*
Vương Duy, Cư Dị thi ca
Điểm qua, nhắc đến, thật thà rằng… thua
Lời quê mộc mạc, hiền hòa
Bình dân, chất phác, quê mùa mà thương
Như thương anh, tính khiêm nhường,
Nhẹ như vạt nắng, tan sương từ từ.
Gần anh cả đời không… hư
Dù xa quê mấy cũng như vừa… rời
Đàn nhạn đẹp bay ngang trời,
Cần chi phải… hạc xa vời mới hay!
Mẹ Cha cho, đến đời này
Quê hương dù đắng, chua, cay cũng… thèm.
Anh là anh, em là em
Mai dù thị lực kèm nhèm cũng… ta.
Mặc ai vênh váo theo hùa Việt Nam duy nhất,
Thương Ca viết hoài!
Ý Nga, 17-11-2010.
HOÀNG CHƯƠNG
cảm tác: 2010/11/24 hoang lam
Quê hương muôn thuở bên lòng
Thôi Hộ, Lý Bạch..Nguyễn Du...
Là những người đi qua
Là chứng tích tuyệt vời thi ca
Trước ánh đèn cổ ngử
Vỡ hoài những trang thư
Người xưa như hiển hiện
Mồt lầu đài sử thư
Nhưng bao giờ ngọt ngào bằng âm điệu ca dao
Mà mẹ ru ta trên võng
Từ thuở tuổi trong nôi
Nuôi lòng ta trìu mến
Theo suốt cả một đời
Tình yêu quê cha đất tổ.
Như cuốn rún cắt lìa từ bụng mẹ
Chôn dưới đất quê nhà
Là mầm sinh nhiều thế hệ
Một đất nước Việt Nam
Một đất nước nhận nhiều khổ lụy
Nhưng tình yêu cứ dàn trãi bao la
Dù có xa
Dù có đi đâu
Cũng luyến nhớ quê nhà
Nhớ bờ ao thửa ruộng
Nhớ câu hò đẩy đưa
Nhớ tiếng gà gáy trưa
Nhớ con trâu nghé nghọ
Nhớ bóng cây dừa
Nhớ câu ca vọng cổ
Nhớ những vầng trăng khuya
Nhớ tình nhau hò hẹn
Nhớ những lần môi trao
Quê hương luôn ngọt ngào
Có đắng chút lòng chia cắt
Nhưng không bao giờ nhạt phai
Hoàng Chương
NA VẦNG TRĂNG cảm tác
Lý Bạch Là Ai?
Em hỏi: -Lý Bạch là ai?
Xin thưa: Lý Bạch, thiên tài của thơ.
Sống đời, bầu rượu túi thơ, Lưu danh kim cổ, ai ngờ chết say... ! (*)
*
Và thêm: -Thôi Hộ biệt tài?
Khi yêu chàng chẳng đi sai tấc lòng.
Tài như Thôi Hộ đáng mong...
"Lưu danh thiên cổ" mấy dòng: Thất Ngôn...(*)
Tiết Thanh minh tại Lạc Dương,
Ông đi dạo mát thấy vườn đào hoa (*).
Miệng đang khát nước lại vừa
Nhẹ tay gỏ cổng, hiện ra dáng nàng
Một thiếu nữ đẹp như trăng
Diễm kiều... e ấp, nép bên hoa đào.
Ngẩn ngơ, hồn lạc cõi nào?
Phải chăng ảo tưởng, hay là cõi tiên?
Năm sau cũng tiết Thanh minh,
Chàng thăm chốn cũ: biệt tăm, then cài.
Bùi ngùi... đâu bóng trang đài?
Chàng đành để lại một bài thơ trao... *
Lâu sau nữa, thăm vườn đào,
Chợt nghe tiếng khóc, trong đầu hoang mang
Một bô lão đến nói rằng:
-Kể từ Thôi Hộ trao nàng bài thơ
Con ta từ đó thẩn thờ,
Cả ngày buồn thảm, ngẩn ngơ tháng ngày.
Hồn con đã nhập thiên thai
Mới vừa tắt thở! U hoài thương ơi!
Quỳ xuống chàng khóc hết lời,
Bỗng nàng tỉnh dậy…Họ rồi chung thân.
Hai người thành nghĩa tào khang,
Trăm năm se kết thiên đàng hưởng chung
NỬA VẦNG TRĂNG,
22-11-2010
Kính dâng một nén hương đến tất cả bà Mẹ đã "về chân trời thật xa" nhân ngày Lễ Thanh Minh (5 tháng 4, 2011) Chia sẻ các bạn đã mất Mẹ ca khúc này để tưởng nhớ đến Người.
MẸ VỀ CHÂN TRỜI THẬT XA
nhạc lời NGHIÊU MINH
tiếng hát QUỲNH LAN
Videoclip (super HD)
MP3
Thơ Ý Nga
Nhạc Dân Chủ Ca
Youtube video: NDT
http://www.danchuca.org/128kbps/TuTuong.mp3 (hi-speed)
http://www.danchuca.org/22Kbps/TuTuong.mp3 (lo-speed)
Xác sình thối bốc lên mùi ‘’tư tưởng” *
Đảng dựng tuồng sai con cháu tán dương
Cuối Đường Cùng khua kèn trống phô trương
Lộ chân tướng rặt một phường bán nước.
Đường Đấu Tranh hãy cứ đều nhịp bước!
Chớ dừng chân, đừng ao ước viễn vông,
Giặc với ta không dung dị, hòa đồng
Bày trận chiến: phản công, thế đánh mạnh!
Phi chính nghĩa, Cộng suốt đời ngang ngạnh
Ta tâm thành, không ngờ nghệch Mác, Lê;
Không ngoại lai, lắm chủ nghĩa phường hề
Miệng vô sản, tay quơ quào cướp bóc.
Gương tiên tổ bao công lao khó nhọc
Nước nào cần Bọn Thất Học trị dân?
Mỗi đảng viên một mất gốc, vong thân
Đồng chí…rận nên san hà mạt vận!
Hãy cảnh giác trước những trò “kiều vận’’!
Chững chạc giùm, chớ ngơ ngác cả tin!
Vì quê hương, dân tộc: gắng giữ gìn
Không cuồng tín kỳ thị nhau tôn giáo.
Chúng trâng tráo thuyết vô thần kiêu ngạo
Nhưng đem Hồ gian xảo đặt vào chùa
Sư “quốc doanh” nham nhúa tụng kinh hùa
Toàn dối trá! Thật nực cười: tư tưởng?
Ý Nga, 9-3-2011.
*Tư tưởng Hồ Chí Minh
CHỊ EM ƠI! GIẶC TRONG, GIẶC NGOÀI!
Các anh ngủ thời chị em phải thức
Công đức xưa cũng nhi nữ mở đường
Hoa hữu hương: quốc phá đã kiên cường
Gương Trưng, Triệu; dân đầu quân nườm nượp.
Đảng tham nhũng, lộng quyền, toàn ăn cướp
Cướp vợ người*, cướp của, cướp chiến công
“Cách Mạng” gì? Không cướp bóc, không xong!
Miệng ong ỏng toàn “đại đồng, vô sản”
Quàng vào cổ người dân bao ách nạn:
Trai lao nô, gái nô lệ xứ người
Trẻ bụi đời, già bươi rác tả tơi
Bao “thắng lợi” bấy nhiêu lần thất bại!
Mỗi “đổi mới” mỗi thụt lùi thảm hại
Mài “búa, liềm” ken két rợn cả tai
Chúng công khai giết, tẩy não nhân tài
“Đại thắng lợi” lời thở dài ai oán!
Dân: vô sản, đại đồng lòng bất mãn
Đảng: vầy đoàn cướp bóc của dân oan
Dùng bạo tàn gieo oán khổ, ác, gian
Giệt tôn giáo, rước giặc vào, bán nước.
Giặt cướp nước, đảng đê hèn, khiếp nhược
Chợ trần gian, bắt: xuôi ngược gái trinh
Bán trẻ thơ, mặc thế giới cười khinh
Tiền rủng rỉnh tung ra ngoài đem rửa.
Xin hãy nhắc bao sĩ phu chí nghĩa:
-Ai cứu ta? Ai sẽ cứu san hà?
-Ai cứu dân khi tất cả lơ là?
-Chờ cho lũ cộng Việt, Tàu: Hán hóa?
Mau lên chứ! Còn chần chờ gì nữa?
Chần chờ chi khi nước đã suy vong?
Mấy chục năm dân một cổ mấy tròng!
Hãy khua trống Mê Linh mà cứu quốc!!!
Mau lên đi! Cờ Tự Do cùng phất!
Ý Nga, 17-3-2011.
*Sau khi cưõng chiếm miền Nam VN, 30-4-1975, Việt Cộng chủ trương: “Lính ngụy ta giết, nhà Ngụy ta ở, vợ ngụy ta cướp
”
LÊN SA PA NGẮM TUYẾT RƠI
(Tặng : Lã Tất Thắng)
-----------------------
Em cùng anh lên Sa Pa ngắm tuyết
Tàu chạy băng băng ngược miệt Sông Hồng
Ngoài cửa kính rít gió mùa đông bắc
Mà trong lòng rạo rực Rét Nàng Bân
Qua Cốc Lếu chớm mùa hoa Gạo đỏ
Tới Sa Pa tuyết phủ mịt mùng
Ơi cái gió Ô Qui Hồ "Rùa gió"
Thổi tung trời những bông tuyết trắng bông...
Chị bạn bảo :"ngỡ mùa đông Tiệp Khắc ?"
Anh thì thầm : "một khoảnh trời Nga"
-Em xúng xính áo lông, mũ bịt
Má đỏ nhừ, hứng tuyết nhẹ xoa...
Xin chào nhé Phăng xi Păng kỳ vĩ
Hoa "chợ tình" thơm cả đêm mơ
Hiếm hoi xuân Sa pa có tuyết
Khách đa tình lên tự Thủ Đô .
Ngày rét Nàng Bân, 15-3-2011
Nguyễn Khôi - thân tặng...
RƯỢU MƯỜNG LÒ
(Tặng : Vân Hạc )
------------------
Rượu Mường Lò thơm tho từ tay áo
Chéo vòng tay Em chuốc chén cho Anh
-Cứ ngây ngất như hơi người kỳ ảo
Đêm "vào tình" đôi mắt long lanh...
Rượu Mường Lò trong lành nguồn nước biếc
Tự núi cao rót xuống suối reo
- Cứ như thể "Mao Đài"- tửu Quốc
Ướp hương tình đượm mãi hồn yêu
Rượu Mường Lò đã cho không "bắt" nợ
Mà sao Anh chẳng thể bỏ đi ?
Để lại cả cuộc đời làm Rể
"Men lá rừng" Em "chài" đổ tình si !
Nghĩa Lộ , 1 mùa Hoa Ban
Nguyễn Khôi - thân tặng...
No comments:
Post a Comment