Sunday, April 5, 2009

TRUYỆN CƯỜI XÃ HỘI CHỦ NGHĨA


NHỮNG CON CÁO ĐỎ

Sơn Trung sưu tập


TRUYỆN HÀI XHCN



CHUYỆN ĐỊA NGỤC

Một người chết phải xuống âm phủ mới thấy có hai địa ngục: tư bản và cộng sản. Khi đi qua địa ngục cộng sản, ông thấy quỷ sứ đội mũ liềm búa và sao vàng, vai mang mã tấu đứng thẳng tắp. Ông thấy Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh ở bên trong cửa sắt giơ tay chào ông ,vẫy ông vào. Các ông ấy đồng thanh rao to như trẻ bán hàng ở bến xe đò miền Đông, Miền Tây: "Nhào zô! Nhào zô ! mau mau kẻo hết chỗ! Ở bên tư bản khổ lắm! Vạc dầu sôi ngàn độ. Còn bên này không không xăng, không dầu nên vạc dầu mát rượi, như là tắm nước nóng ở nhà mà thôi! Sướng lắm ! Nhào zô! Nhào zô!"

Ông này vốn là dân HO, bèn trả lời:" Xạo quá! cha nội! Thiếu xăng, thiếu dầu đốt, tụi bay lôi người ta ra dùng dao cùn,rựa cũ chặt thành khúc còn đau hơn vạc dầu sôi. Không vạc dầu, không xăng, tụi bay đem người chôn sống hay dùng củi thiêu sống càng khổ hơn! Thôi ! Vĩnh biệt các đồng chí XHCN!


VẤN ĐỀ LƯƠNG BỔNG

Thủ tướng CHXHCN Việt Nam được tiếng là người thực sự quan tâm đến đời sống nhân dân. Ông lại là một trong số rất ít cán bộ lãnh đạo cấp cao muốn và biết lắng nghe ý kiến của mọi người, kể cả những ý kiến “nghịch nhĩ”.
Một hôm, ông mời nhà văn Nguyễn Tuân đến chơi và hỏi:
“Anh nói thật cho tôi biết, trong xã hội ta hiện nay, lớp người nào sung sướng nhất?”
-“Lớp người vô lương” ,- Nguyễn Tuân đáp liền.
-Anh có thể nói rõ hơn được không?”
-“Đó là lớp cán bộ vô lương tâm và đám con ngồi không ăn lương nhà nước.”

Một lần khác, Thủ tướng về thăm vùng mỏ Hòn Gai, giả dạng thường dân, thủ tướng ghé vào nhà một công nhân. Sau khi hỏi mức lương của hai vợ chồng, ông nói:
-“Lương cô chú thấp như vậy, đời sống chắc khổ lắm?”
-Anh chồng đáp:“Lương thấp chưa hẳn đã khổ, chỉ lương… thiện mới khổ thôi ạ!
Thấy Thủ tướng ân cần lắng nghe, chị vợ mạnh dạn thêm:
-“Anh chị em công nhân chúng tôi rất tâm đắc về chủ trương đấu tranh chống tiêu cực đang diễn ra rầm rộ trong cả nước.
Thủ tướng bèn hỏi:
-Thế cô chú hiểu thế nào là đấu tranh chống tiêu cực? Và tiêu cực là gì?
-Thưa đồng chí, tiêu cực nghĩa là bên trên các vị lãnh đạo cứ tha hồ mà tiêu, còn bên dưới dân đen chúng ta cứ tha hồ mà cực”.

Cũng chuyện lương bổng.
Một Tổng thống Pháp gặp Tổng bí thư Liên Xô tại Liên Hiệp quốc. Tổng bí thư Liên Xô hỏi Tổng thống Pháp:
-Bên ông, mỗi tháng công nhân lĩnh lương bao nhiêu?
Tổng thống Pháp đáp:
-Khoảng 1500 đồng EURO.
-Thế họ ăn tiêu hết bao nhiêu:
-Khoảng một ngàn EURO.
-Thế tiền còn lại họ làm gì?
-Đó là chuyện riêng của họ. Tôi không chú ý đến việc này!
Đến phiên Tổng thống Pháp hỏi:
-Bên ông, công nhân lương mỗi tháng bao nhiêu?
-Hai ngàn rup.
-Thế mỗi tháng họ tiêu bao nhiêu?
-Ba ngàn rup.
-Thế thì làm sao mà sống?Họ lấy đâu cho đủ tiền xài?
-Đó là việc riêng của họ, tôi không cần để ý đến!

DANH DỰ CỦA CON CHÓ

Buổi tối tại một quán nhậu đông đúc náo nhiệt, mọi người ăn uống ồn ào.Có hai ông ngồi ở một bàn khuất góc quán, cả hai mặt đã bắt đầu đỏ gay. Họ đang nói chuyện gì không biết. Chợt ông mặc áo trắng nói:
– Tụi lãnh đạo bây giờ nhiều đứa xấu xa, tồi tệ như chó!
Ông mặc áo xanh bỗng nổi khùng, lên tiếng:
– Tôi phản đối cái lối nói xúc phạm, bôi bác của anh.
– Nhưng mà tôi nói đúng!
– Anh nói sai rồi!
– Tôi nói đúng!
– Anh nói sai! …
Cả hai bắt đầu to tiếng và có dấu hiệu sắp xảy ra xô xát. Thực khách xung quanh thấy vậy chạy lai can gián, một người hỏi:
– Có chuyện gì mà hai ông bạn phải to tiếng với nhău như vậy? Có gì thì cứ từ từ mà giải quyết với nhau.
Ông áo xanh:
– Ông ấy nói lãnh đạo bây giờ tồi như chó … Nói như vậy là rất xúc phạm nên tôi gây…
Một giọng nói nho nhỏ trong đám đông :
– Nói vậy là đúng chứ còn xúc phạm cái gì?
Ông áo xanh:
– Xúc phạm con chó của tôi !!!

BA CON VẸT

Nghe đồn chợ chim - chó ở đường Hàm Nghi đang bày bán ba con vẹt lạ vừa mang từ Hà Nội vào, dân Sài Gòn kéo nhau đi xem đông nghẹt. Nhưng mọi người chỉ xem thôi chứ chẳng ai mua nổi vì người bán “quát” giá quá đắt: con vẹt trắng giá 200USD, con vẹt xanh giá 500USD, con vẹt đỏ giá tới 1500USD.
Theo lời quảng cáo của người bán, con vẹt trắng biết hô khẩu hiệu, con vẹt xanh biết đọc diễn văn chúc mừng…
Một người tò mò hỏi:
“Vậy con vẹt đỏ biết làm gì mà giá mắc gấp mấy mươi lần hai con kia?”
“Nó không biết làm gì cả”
- người bán lạnh lùng đáp.
“Ủa, không biết làm gì mà dám kêu giá vậy?”
Người bán vẹt thủng thỉnh đáp:“Nó không biết làm gì thực, nhưng nó là thủ trưởng của hai con vẹt kia.”





VỀ TỔNG BÍ THƯ

"Hai người bạn đi trên phố. Một người hỏi:
-"Anh nghĩ gì về đồng chí tổng bí thư hiện nay"
-"Tôi không thể nói cho anh ở đây được," "Hãy đi theo tôi."
Hai người đi vào một phố vắng.
- "Nào, cho tôi biết anh nghĩ gì về đ/c tổng bí thư?"
Người bạn gặng hỏi."Không, chưa được, chỗ này chưa được," và thế là hai người tiếp tục vào một ngõ nhỏ,
-"Chỗ này được chưa?"
Họ xuống một tầng hầm của tòa nhà.
-"Chưa, chưa an toàn."
Cuối cùng, họ xuống tận một tầng hầm vắng vẻ. "OK, cho tôi biết đi chứ."
Người bạn nhìn quanh lo ngại rồi nói,
-"Đừng nói với ai nhé, tôi ́ thích ông ta lắm."

Cũng chuyện Tổng bí thư.
Một hôm, có một vị khách ăn mặc sang trọng, mắt đeo kính trắng gọng vàng, tay xách cặp da, đến văn phòng Tổng bí thư xin gặp mặt. Nhân viên văn phòng hỏi giấy chứng minh nhân dân, thư giới thiệu, rồi hỏi lý do xin gặp mặt Tổng bí thư.
Khách đáp khách là bạn thân của Tổng bí thư, lâu ngày không gặp, nay tới thăm cho thỏa lòng thương nhớ.
Nghe khách nói xong, viên sĩ quan An Ninh ở trong văn phòng liền hô an ninh bắt trói vị khách và tống giam ngay lập tức. Hôm sau, báo Công An, Nhân Dân và Quân Đội đều đưa tin rằng cán bộ An Ninh đảng ta đã bắt được một tên CIA xâm nhập văn phòng để ám sát Tổng bí thư kính yêu của đảng và Nhân dân ta. Các thông tín viên trong và ngoài nước đến phỏng vấn:
-Tại sao đồng chí biết ngay tên ấy là CIA?
-Bọn đế quốc ngu dốt, chẳng biết gì cả. Đồng chí Tổng bí thư ta có đi học ngày nào đâu mà có bạn học!


CÁI TẨU CỦA STALIN

“Phái đoàn Gruzia đến Kremlin thăm Stalin.''Khi họ về Stalin thấy mất chiếc tẩu liền gọi trùm mật vụ Beria vào và ra lệnh đuổi theo khám túi các vị khách.''Năm phút sau, Stalin tìm thấy tẩu dưới gầm ghế liền gọi Beria lại. Beria báo cáo: “Thưa đồng chí, đã quá muộn, trong đoàn có 10 người thì năm người thú nhận đã lấy cắp chiếc tẩu nên đã bị xử tử. Năm tên còn lại đã chết trong lúc bị thẩm vấn.”


CHỐNG THAM NHŨNG

Thực hiện chỉ thị của Trung ương, Nghệ An rầm rộ phát động phong trào chống tiêu cực. Một uỷ ban đặc biệt được thành lập để chỉ đạo phong trào. Một hôm, các vị trong “Ủy ban chống tiêu cực” kéo đến Nhà máy Xi măng để điều tra.

Công nhân Đỗ Khói bí mật đến gặp họ, tố cáo:
-“Báo cáo các đồng chí, lâu nay tôi để ý dò xét, thấy tay Trần Văn Truồng , ở sát vách nhà tôi trong khu tập thể, mỗi ngày dám bỏ ra tới đồng rưỡi bạc để mua rau muống. Vị chi cả tháng, riêng tiền rau muống không thôi, anh ta đã tiêu đến 45 đồng. Trong khi đó, lương anh ta, kể cả phụ cấp đắt đỏ, chỉ có 50 đồng chẵn! Không cần phải tính toán lâu la, hẳn các đồng chí cũng có thể kết luận là để có đủ tiền mua gạo, củi và các nhu yếu phẩm khác, Trần Văn Truồng rõ ràng phải ăn cắp của công.”

Công nhân Trần Văn Truồng lập tức bị điệu đến thẩm vấn. Một vị trong “Ủy ban chống tiêu cực” làm ra vẻ không biết vụ rau muống, đập bàn quát:
“Anh hãy thành thực khai: đã ăn cắp bao nhiêu thứ của Nhà nước?”
Trần Văn Truồng ớ người và dĩ nhiên chẳng nhận gì cả. Sau mấy ngày tra hỏi, cuối cùng, một vị trong uỷ ban mới lật tẩy: “Vậy anh hãy khai cho chúng tôi rõ: anh lấy đâu ra tiền để ăn mỗi tháng tới 45 đồng rau muống?”
“Dạ, tôi lấy tiền lương ạ.”
“Láo! Tiền lương và phụ cấp của anh chỉ có 50 đồng, ăn rau muống không thôi, chỉ còn lại đúng 5 đồng. Vậy anh sống sao nổi với 5 đồng đó? Đừng lấy vải thưa che mắt thánh. Biết điều thì khai thật đi!”

Trần Văn Truồng gãi tai, lắp bắp: “Dạ... thật oan cho... em quá! Thực tình... em... mỗi ngày có bỏ... bỏ ra đồng rưỡi... để mua... rau... rau muống về... ăn. Ngoài rau... muống... muống ra, em không dám ăn... ăn... gì cả...”
Một vị trong uỷ ban lại đập bàn: “Ăn rau muống không thôi, làm sao sống nổi? Láo quá!”
- “Dạ, em không dám... dám... nói sai ạ. Các cụ xưa vẫn bảo đói ăn rau, đau uống thuốc... Em... đói... đói... quá nên em theo lời... các cụ, em... chỉ... chỉ ăn rau thôi ạ...”
Nhiều vị trong “Ủy ban chống tiêu cực” gật gù ra vẻ thông cảm. Nhưng có vị lại chất vấn: “5 đồng còn lại, anh làm sao mua đủ củi luộc rau? Anh vẫn chưa khai thật.”

Công nhân Trần Văn Truồng lấy lại được bình tĩnh, nhếch mép cười chua chát:
-“Thưa quý Ủy ban, biết không đủ tiền mua củi luộc rau, tôi đành ăn rau... sống ạ. Thế là mỗi tháng, tôi còn thừa được 5 đồng để bỏ vào Quỹ tiết kiệm xây dựng chủ nghĩa xã hội.” Nghe đến đây, ông Chủ tịch “Ủy ban chống tiêu cực” liền ghi vào biên bản thẩm vấn: “Công nhân Trần Văn Truồng không phải là phần tử tiêu cực, mà là một cá nhân tích cực. Đồng chí Trần Văn Truồng xứng đáng được giới thiệu trên báo Đảng để phục vụ cuộc vận động nhân điển hình tiên tiến”.

Cũng truyện Chống tiêu cực, chống tham nhũng.
Khi làm thủ tướng, Võ Văn Kiệt hiền lành, không hề có ý kiến, ý cò gì cả. Nhưng ông cũng thuộc loại ăn thịt người mới được bổ vào bọn cầm đầu ủy ban quân quản Saigon. Ông cũng như Nguyễn Văn Linh, Lê Đức Thọ, Lê Duẩn đã bắt bao quân nhân, trí thức, văn nghệ sĩ ngồi tù, đã tham gia đánh tư sản, đã đẩy dân ra biển, đày dân đi kinh tế mới. Chính ông đã đem bán dân trong các chính sách xuất khẩu người, đi làm gái ở xứ người. Thế mà sau khi về hưu, ông bèn lên tiếng dữ dội, nào là hòa hợp, hòa giải dân tộc, toàn dân đoàn kết, quên hận thù làm như ông là một thầy tu không bằng. Ông còn gửi thư lên Bộ Chính trị kêu gào bài trừ tham nhũng, ăn cắp của công. Phóng viên ngoai quốc và trong nước muốn gặp ông phỏng vấn mà không được vì xung quanh dinh thự có lính gác. Đến khi ông bị giải xuống địa ngục, ông vừa bước ra khỏi tù xa thì bọn báo chí trong và ngoài nước đã chờ trước cửa địa ngục xúm lại hỏi:
-Hồi trước, ông làm thủ tướng, quyền trong tay, sao ông không thả quân cán chính miền Nam, và ra tay trừng trị bọn tham những mà bây giờ ông kêu gọi vậy?
Võ Văn Kiệt đáp:
-Lúc đó tôi đang bận ăn nên không thể nói, không thể làm được được. Bây giờ tôi phải lên tiếng vì bất công quá! Hồi trước, mỗi năm tôi kiếm vài triệu đô, nay chúng lấy cả tỷ đô! So với Đỗ Mười, Lê Đức Anh, gia đình tôi là vô sản vì con trai, con gái tôi chỉ có mỗi đứa vài triệu đô , trong khi vợ con, cháu nội, cháu ngoại chúng nó có hàng tỷ đô nên tôi phải chửi, phải kêu gọi đảng đánh tham nhũng để xây dựng lại xã hội chủ nghĩa cho trong sạch và giàu mạnh hơn!
( còn tiếp)

XIN ĐỌC Văn Học Hiện Đại của Nguyễn Thiên Thụ

=

No comments: