====
Xưa nay, cộng sản thường huênh hoang cho họ là yêu nước, và muốn độc quyền yêu nước. Vì muốn đạt mục đích trên, họ giết hại các đảng phái, tôn giáo và vu khống những người này là phản động, là bán nước, là Viêt gian.. Họ bỏ tù hoặc giết hại những ai làm việc cho Pháp, Nhật. Trong giai đoạn 1945-54, ngay cả những ai mặc áo xanh, áo đỏ cũng bị đem bắn vì họ nghi là làm gián điệp Pháp. Trái lại, họ gọi những người làm tay sai cho chúng bằng những từ ngữ rất kêu như là Thanh niên Cứu quốc, Phụ Nữ Cứu quốc, Phụ Lão Cứu quốc,Trí thức yêu nứớc, Việt kiều yêu nước...Khẩu hiệu của họ là ' Yêu nước là yêu Xã hội chủ nghĩa' là một lối định nghĩa hàm hồ, thiên lệch, ý nói rằng chỉ người cộng sản yệu nước, họặc theo cộng sản là yêu nước, còn không theo cộng sản hay chống cộng sản là bán nước, là phản động, là ngoại lai, là tay sai đế quốc, thực dân.
Thực ra cộng sản không phải là một chủ nghĩa quốc gia. Nó là một quốc tế chủ nghĩa. Khẩu hiệu của Marx Vô sản quốc tế hãy đoàn kết lại đã mở đầu cho một chủ nghĩa quốc tế, mà đuờng lối đuợc tô son trát phấn bằng những hứa hẹn đẹp đẽ: Xóa bỏ bất công bóc lột, Xóa bỏ giai cấp, Xóa bỏ biên cương giữa các quốc gia. Cộng sản Trung quốc kết tội Khổng giáo, mạ lỵ Khổng tử nhưng lại cướp từ ngữ của Khổng tử 'đại đồng thế giới' để dùng cho chính s ách cộng sản bất nhân, bất nghĩa cũng như cộng sản Việt Nam đã cướp từ ngữ Trung hiếu của Nho giáo để phá hoại gia đình, tổ quốc , bắt nhân dân bỏ gia đình, cha mẹ, mù quáng tuân lệnh cộng sản ( trung với đảng, hiếu với dân).
Như đã trình bày, cộng sản là một tổ chức quốc tế ( đệ tam quốc tế, đệ tứ quốc tế), và ông Hồ là một nhân viên của tổ chức này. Nói rõ hơn, ông Hồ là tay sai của Liên Bang Xô Viết, sau này ông cũng làm tay sai cho Trung quốc, có nhiệm vụ thực hiện những mệnh lệnh của cộng sản quốc tế.
Trong căn bản, nguời cộng sản chỉ tôn thờ cái chủ nghia quốc tế cộng sản, không yêu cái quôc gia của mình, cho nên không họ không thể xưng là yêu nuớc. Vì họ biết dân ta kính trọng những nhà cách mạng, tôn sùng những người ái quốc, cho nên họ đã dùng chữ yêu nước, và gọi kẻ đối lập là bán nước, phản quốc. Cộng sản là một tổ chức quốc tế nhưng chúng biết áp dụng hoàn cảnh của từng nuớc để tranh đãu. Trong trường hợp các nước Á Châu, bị Anh, Pháp đô hộ, chúng dùng ngọn cờ giải phóng dân tộc để làm đòn bẫy, và để thu phục quần chúng. Chuyện đơn giản là thế mà đồng bào ta ít người đuợc biết. Ngay cả những trí thức như Luật gia Nguyễn Mạnh Tường, triết gia Trần Dức Thảo cũng ngu muội theo cộng sản để cuối cùng phải sống trong lao tù tủi nhục. Một số dân ta vẫn tin công sản là yêu nuớc, ông Hồ yêu nước, Mặt trận giải phóng là yêu nước, Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát. .. không phải là cộng sản! Dân ta thì chân thật, còn cộng sản thì lưu manh, xảo quyệt, lại tuyên truyền khéo léo cho nên dân ta đã lầm lẫn mà tin cộng sản.
Hồi 1955, dân bắc di cư vào Nam, nhiều người hỏi:
- Ngoài bắc độc lập, sao còn vào Nam làm chi?
Kể chuyện đãu tố, nhiều người không tin:
- Làm sao có mấy sào ruộng, vài mẫu ruộng lại bị quy là đia chủ?
( Họ đâu biết chỉ cần là giàu nhất nhì trong làng, dù có một vài sào ruộng cũng bị quy là địa chủ).
Một bà có chồng là trung tá cảnh sát quốc gia, nghe chuyên ngoài bắc phải xếp hàng mua rau muống, đã nói rằng:
- Rau muống là vật tầm thướng, làm gì mà phải xếp hàng để mua?
Chúng ta nói thực mà đồng bào ta lại bảo ta nói láo, không ai tin. Tai của họ, tim của họ chỉ nghe theo những lời đường mật phỉnh phờ của cộng sản. Những chuyện rất thực như thế mà phải đến 1975, dân Nam mới hiểu, nhưng hiểu thì đã muộn!
Đấy là những việc có thực mà đồng bào ta còn chưa hiểu, vẫn mê muội tin cộng sản, huống hồ những việc bí mật. Thật là một sự khổ tâm cho những người quốc gia chân chính khi thấy một số đồng bào đi vào con dường sai lầm mà đành bó tay như các tiền nhân ta đã than thở: Hết lời năn nỉ chẳng ai tin!
Trong mối bang giao quốc tế, nước ta là một nuớc nhỏ cho nên phải chịu thiệt thòi. Nhưng thân phận cộng sản lại càng bé bỏng hơn trước các mẫu quốc. Cộng sản thường dùng những từ ngữ văn hoa để che đậy những thực tế phủ phàng như là tình đồng chí anh em, bổn phận quốc tế....Trong khối cộng sản, Liên Xô không phải là đàn anh mà là ông chủ lớn, một ông chủ độc tài, tàn bạo, là truyền thống của Nga hoàng thời trước của đế quốc Nga. Sau này, Trung quốc vươn lên, ỷ mình có cả tỷ dân, Trung quốc quyết tranh hùng cùng Liên Xô. Việt Nam thế yếu, lại còn phải nhờ cậy Liên Xô, Trung quốc, cho nên phải chịu cảnh một cổ hai tròng. Nhìn những anh chàng thông dịch viên cộng sản Việt Nam xách cặp khúm núm chạy theo sau các cố vấn Liên Xô là ta đã thấy mối tương quan bất bình đảng giữa chủ và nô. Chúng ta cũng phải nhờ cậy Mỹ để chống lại Liên Xô, Trung quốc, chúng ta cũng có các thông dịch viên đi theo cố vấn Mỹ, nhưng cả hai đi ngang hàng, trò chuyện nói cười, rất là bình đẳng. Suy nghĩ cao nữa, chúng ta thấy mối tương quan giữa hai nước trong khối cộng sản là tương quan giữa chủ tàn bạo và nô khiếp nhược. Vì Nga sô tàn bạo, hống hách, cho nên Trung cộng bất phục, sẵn sàng dùng quân sự để chống lại đế quốc Xô Viết. Và Liên Xô đã tỏ ra là một đế quốc hung hãn khi xua quân chiếm Đông Âu!
Không riêng gì Liên Xô, mà Trung quốc, Việt Nam cũng thế. Cộng sản là một bè lũ đế quốc, chúng dùng sức mạnh quân sự để xâm lăng các nuớc bé nhỏ. Trung quốc chiếm Tây Tạng, Việt Nam chiếm Miên Lào là những minh chứng cụ thể cho cái chủ nghĩa đại đồng giả dối, xảo quyệt của chúng. Đối với Trung quốc, bọn cộng sản Việt Nam cũng khúm núm, quỳ lụy như thế. Ông bạn già Nguyễn Hữu Lương, dạy tại đại học Văn khoa Sagon, quê Thanh Hóa, cho biết rằng trước 1954, ông là một sĩ quan trong hàng ngũ quân đội cộng sản, nhưng vì thấy bọn cộng sản khúm núm quỳ lạy Trung quốc, coi cố vấn Trung quốc như là những tên thái thú, cho nên ông chán nản bỏ về thành.
Bản chất của thế giới cộng sản là cá lớn nuốt cá bé, không hề có chút tình đồng chí anh em , so với tư bản e còn dã man, độc ác hơn. Bản chất độc tài, tham nhũng là nâng trên, đạp dưới. Đối vói nuớc lớn, cộng sản ra sức vuốt ve, bợ đỡ, tâng bốc, sẵn sàng làm mọi việc để vừa lòng chủ. Còn đối với nưóc nhỏ thì dùng mọi thủ đoạn để cướp bóc, xâm lược. Thành thử chúng ta không ngạc nhiên khi thấy cộng sản Việt Nam ra sức xâm lược Lào Miên, bóc lột nhân dân Việt Nam nhưng lại luôn luôn làm mọi việc đê hèn để phục vụ thiên triều. Có nhiều việc còn ở trong vòng bí mật, nhưng rõ rêt là cộng sản đã nhiều lần bán nước Việt Nam:
1. Hoàng Sa.
Năm 1973, Trung quốc tấn công quần đảo Hoàng Sa ( Trung quốc gọi là Tây Sa), hải quân Việt Nam cộng hòa phản ứng mạnh nhưng quân Trung quốc đông hơn, tàu bè nhiều hơn, vũ khí tối tân hơn nên quân ta phải rút lui. Vả lại, tình hình Việt Nam đang lúc gây cấn, cho nên quân ta chưa tính việc tái chiếm Hoàng sa. Trong lúc đó thi Phạm Văn Đồng lên tiếng công nhận quần đảo Hoàng sa là của Trung quốc. Việc này, báo chí VNCH và báo chí hải ngoại hện nay đã đề cập nhiều lần, chứng minh Hoàng Sa là của Việt nam chứ không phải Trung quốc. Việc Phạm Văn Đồng lên tiếng công nhận Hoàng Sa là của Trung quốc, là một hành động bán nuớc, dâng một phần đất của tổ quốc cho Trung quốc cộng sản.
2. Cộng sản bán đất cho tư bản.
Chính sách mở cửa đã làm giàu cho cộng sản.
- Cộng sản lấy tiền thuế thương mại, thuế dất đai
- Cộng sản thu được tiền ký quỹ của tư bản (Mỗi hãng xưởng ngoại quốc phải đưa vào Ngân HàngViệt Nam tốí thiểu vài chục ngàn hay hàng trăm ngàn đô la.)
- Cộng sản mặc sức tham nhũng, hối lộ.
Nhưng cái lợi lớn nhất là cộng sản có cơ hội bán đất đai bỏ túi. Ngày nay, cộng sản công nhận tư hữu nhưng ruộng đất vẫn thuộc nhà nước cộng sản. Do đó mà cộng sản mặc tình thao túng. Một số đất đai bị cộng sản chiếm làm nhà, xây dựng biệt thự, Một số chúng đem bán cho nước ngoài. Nhân dân các nơi trước đây như Thái Bình đã vùng lên chống cộng sản vì trong khi nhân dân đói khổ, không cơm ăa, áo mặc, không có rưộng cày, bọn cán bộ cướp đất nông dân đem bán cho nước ngoài. Đây chính là một hành động bán nước, của bè lũ cộng sản đã bị nhân dân ta chống cự mãnh liệt.
3. Biên giới phía bắc Tổ quốc.
Dưới thời Lê Khả Phiêu làm tổng bí thư đảng, Trần Đức Lương làm chủ tịch nhà nước, Nông Đức Mạnh làm chủ tịch quốc hội, Phan văn Khải làm thủ tướng, bọn chúng đã ký hai văn kiện bán nước cho Trung quốc.
Hiệp định thứ nhất gọi là 'Hiệp định về biên giới trên đất liền Việt Nam, Trung quốc' ký ngày 30-12-1999. Theo hiệp định này, Cộng sản Việt Nam nhượng cho Trung quốc biên giớI phía bắc tổ quốc, dài 789 cây số vuông, thuôc hai tỉnh Cao Bằng và Lạng sơn, trong đó Nam quan đã thuộc về Trung quốc.
Hiệp định thứ hai là hiệp định phân định lãnh hải Việt Nam, Trung quốc. Ký ngày 25-12-2000.
Hai hiệp định bán nuớc này làm cho ta mất ải Nam quan, một di tích lịch sử của cha ông chúng ta, mất đất đai mà tổ tiên ta đã tốn bao xương máu mới giữ nguyên vẹn lãnh thổ, và mất phần lớn quyền lợi vùng biển Bắc Việt.
Ai chịu trách nhiệm này? Nhiều người qui trách cho tổng bí thư Lê Khả Phiêu vì trong hệ thống cộng sản, tổng bí thư cao nhất. Nhưng Lê Khả Phiêu lại đỗ tội cho Nguyễn Mạnh Cầm, bô trưởng ngoại giao. Nhiều người lại cho rằng Lê Khả Phiêu bí mât ký với Trung quốc, không cho quốc hội biết, kết quả Lê Khả Phiêu bị mất chức tổng bí thư vì tội bán nước cho Trung quốc.
Vì lý do gì cộng sản ký các hiệp định trên?
Như trên đã trình bày, cộng sản là chủ nghĩa quốc tế, họ không chú ý đến quyền lợi quốc gia. Hơn nữa, bản chất cộng s ản là thực dân, đế quốc mặc dù chúng hô hào chống thực dân đế quốc, giải phóng dân tộc, xóa bỏ biên cương, xóa bất công, bóc lột. Vả lại, cộng sản là một bọn lưu manh xão quyệt, việc gì cũng có thể làm, miễn là có lợi cho họ. Họ bán nuớc vì những lý do sau:
1.Trong công cuộc chống Pháp Mỹ, họ đã muợn tiền bạc, vũ khí, lương thực, và cố vấn Trung quốc, nay đáo hạn phải trả nợ, họ đem tổ quốc bán cho Trung quốc để trừ nợ. Như vậy chúng ta thấy không có tình nghĩa anh em quốc tế vô sản, chỉ là sự trao đổi quyền lợi, mà trong đó cá lớn nuốt cá bé. Mà Trung quốc là một chủ nợ cho vay nặng lãi, nay cộng sản đàn em phải bán nước để lấy tiền, một phần thì kháng chiến, một phần bỏ túi. Chúng nó bán nước lấy tiền, nhưng nhân dân ta phải trả nợ cho chúng. Căm hận thay!
2. Lê Khả Phiêu và đồng bọn muốn chức vị tồn tại lâu dài, họặc sau này có chỗ nương thân cho nên đã bán nước, đó là hành động bán nuớc cầu vinh của bè lũ cộng sản.
3. Trong vị thế Việt nam hiện nay, Trung quốc là chỗ dựa cuối cùng của Cộng sản Việt Nam. Nay chúng đi dây giữa Trung Quốc và Mỹ. Một mật chúng bám Trung quốc để nương tựa , tăng cường uy thế chính trị, một mặt chúng ve vãn Mỹ để cầu lợi ich kinh tế. Nay chúng phải quỳ lạy Trung quốc để cầu lợi riêng, bất cần danh dự quốc gia, quyền lợi tổ quốc.
Nay đã rõ Cộng sản Việt Nam là một lũ bán nước. Hồ Chí Minh ký hiệp dịnh với Pháp năm 1946 để mời Pháp trở lại Việt Nam. Phạm Văn Đồng ký văn kiện công nhận Hoàng Sa thuộc lãnh thổ Trung quốc. Và nay Lê Khả Phiêu ký hai văn kiện bán nước.Có thể Lê Khả Phiêu đã bí mật ký hiệp định bán nước này. Cũng có thể Lê Khả Phiêu đã được sự chấp thuận của bộ chính trị và một số tai to mặt lớn. Nhưng nay trước sự chống đối của trong và ngoài nước, chúng đổ tội cho Lê Khả Phiêu, nhằm rửa tay, chạy tội cho chúng cũng như chạy tội cho đảng cộng sản Việt Nam. Dù tội của ai, đảng cộng sản cũng không thoát tội bán nuớc. Mất của cải, chúng ta kiếm lại được, nhưng mất đất đai thì khó lòng mà lấy lại. Chỉ có con đường đãu tranh quân sự mới lấy lại đất đai. Nhưng nước ta nhỏ, làm sao tranh đãu với Trung quốc? Đây là một đại họa do cộng sản Việt Nam gây ra, lịch sử muôn đời sẽ kết tội chúng như đã kết tội Mạc Đang Dung, Hồ Quý Ly.
====
No comments:
Post a Comment