Sunday, November 16, 2008

XII. NƯỚC UỐNG TẠI VIỆT NAM

====


TạI Việt nam, trước 1962, cuộc sống tương đối đầy đủ và vui vẻ. Nước ở Sàigòn và các thành phố chảy rất mạnh. Trừ ra một vài nơi bị mặn và thiếu nước. Một phần tỉnh Long An, nhất là thành phố Tân An bị nước mặn. Một phần Thủ Đức, gần Sài gòn đến mùa hè là khô nuớc, hoặc bị nước mặn. Nhưng từ khi cộng sản phát động chiến tranh trở lại dưới danh nghĩa Mặt Trận Giải Phóng Miền nam thì tình hình ngày càng xấu xa. Việt cộng phá nhà máy điện, nhà máy nuớc khiến cho thành thị và nông thôn không có diện thắp sáng và có nước để tắm rửa. Trước 1975, nhiều nhà đã phải đào sâu ở đồng hồ nước để múc nước ban đêm như ở vùng Phú Thọ.




Sau 1975, tình hình nước uống càng khó khăn hơn, nhiều nơi nuớc không còn chảy nữa. Tại một vài nơi, không còn muỗi nữa và người ta ngủ không cần mùng. Sự kiện này một điều buồn báo động nước ở Việt Nam đã cạn, nhất là Sàigòn. Trước đây, Sàigòn cứ khoảng 6, 7 giờ chiều là muỗi bay vo ve từng đàn, nhất là muỗi ở dưới cống rãnh bay lên đen nghịt vì trước đây nước nhiều, nhất là cống rãnh chứa nhiều nước thải. Trước tình trạng nước uống khan hiếm, người ta phải thay ống nước mới vì ống nước cũ đã bị bùn đóng nghẹt. Nhà có tiền trong thành phố thì mua máy bơm, xây hồ nước. Nhà khá giả ở ngoại ô thì đào giếng. Nhà nghèo thì người ta phải chịu khó thức khuya hay dậy sớm múc nước tại đồng hồ nước. Nhà ở vùng quê thì phải bỏ tiền mua nước hoặc đi gánh nước sông, nước giếng. KHoảng năm 2000 thì phần lớn các nhà ở Sài gòn phải đào giếng, đào giếng rất sâu mà vẫn không có nước. Nếu có thì nước cũng không có mùi vị thơm ngon. Marx nói rằng mục tiêu chính của cách mạng là xóa bỏ sự phân biêt giữa nông thôn và thành thị, và tiến lên điện khí hóa nông thôn. Nay thì thành thị thiếu nước cho nên thiếu điện, nhất là mùa nắng. Thiếu điện thì thiếu nước.Thiếu nước thì trong bệnh viện bác sĩ không có nước rửa tay trước khi mổ và sau khi mổ.





Trong bệnh viện và cơ quan không có nước di cầu tiêu, nhất là bệnh viên, mùi hôi thối không thể chịu nổi. Vì thiếu nước, người ta lấy nước dơ làm nước đá. Các hàng quán chật chội, thiếu vệ sinh, thiếu nước thì khó lòng bảo đảm thức ăn ngon và sạch. Nhất là các hàng rong suốt ngày chỉ có một thau nước, làm sao họ rửa bát, đĩa? Trong nhiều năm, dân chúng và cán bộ đã điên đàu vì thiếu điện, thiếu nước. Ở nhà, mọi người, già trẻ, lớn bé đều xôn xao về nước. Cả nhà phải thức đêm để múc nước, vì ban đêm mới có nước chảy chút đỉnh. Có nơi phải đi xa mới có nước, và cũng phải canh giữ thật sớm mói có chỗ hứng nước từng giọt. Trong cơ quan, các cán b cũng lo lắng về nước, không ai có thể an tâm làm việc trừ các cán bô gộc. Vì vậy khoảng 1990, Sài gòn có tục ngữ:
" Cả nhà lo việc nước, cả nước lo việc nhà"




Nay thì miền Bắc, miền Nam và miền Trung đã lên tiếng báo động về nạn hạn hán. Đất đai khô cằn, nứt nẻ. Tại Lộc Ninh, Bình Long, khoảng 3.500 gia đình thiếu nước sinh hoạt, và dự đoán cuối tháng tư năm 2002 sẽ hết nước. Tại các vùng Cà Mâu, Kiên Giang, Bạc Liêu, Sóc Trăng, nước mặn tràn ngập đất liền khoảng 30-35 km. Hai huyện Ba Tri, Giồng Trôm ( Bến Tre) có trên 14 ngàn gia đình thiéu nước. Tại Gò công đông và Gò Công tây các trạm cấp nước đã loan báo chỉ vài ngày nữa thì hết nước, người ta phải chở nước từ thành phố Mỹ tho về cung cấp. Sự thiệt hại rất lớn. Gần 28.000 ha lúa bị hạn, 14.000 ha càphê, tiêu, bắp, đậu, bông bị khô héo, một số đã chết, một số ngắc ngoải. Nhiều nơi sông, kênh đào chỉ còn là một vệt nước nhỏ nhoi trên mặt đất. Hàng trăm ngàn khu rừng tràm ở U minh đã khô héo, nạn cháy rừng lan khắp nơi nhưng không có cách cứu vãn vì không có nước, không có phương tiên tối tân, và cũng không có đủ người để giữ rừng và cứu rừng. Nhiều nơi, nhất là tại Bình Thuận, có 85.000 con bò và 9.000 con dê thiếu nước uống. 6.500 ha ruộng lúa héo hon. Các giếng đều khô cạn. Nay thì khằp nước người đua nhau đào giếng, dù đào sâu bao nhiêu cũng không có nước. Hồ thủy lợi, đập thủy điện cũng cạn nước. Khi tiếp thu Sài gòn, cộng sản tiếp thu nhà máy nước Biên Hòa là một nhà máy nuớc tân tiến nhất Đông Nam Á thời đó, chính nhà máy nước này đã cho chúng ta nước uống tại Biên Hoà, Sài gon thơm ngon và bảo đảm vệ sinh. Nhưng tên giám đốc cộng sản láo khoét bảo rằng nhà máy này thua nhà máy nước Hà Nội, một nhà máy nước cũ thời Pháp đô hộ!( Dĩ nhiên ngoài bắc cái gì cũng tốt, xã hội chủ nghĩa là nhất rồi!). Chính vì cộng sản nghèo và ngu cho nên đã phạm nhiều sai lầm khiến cho nước ở Sàigon ngày càng thảm hại.




Chúng ta thấy những nguyên nhân sau :
1. Cộng sản cho rằng không cần bỏ hóa chất như eau de javel vào nước, và cũng vì không có tiền mua hóa chất, hoặc vì ăn cắp hóa chất cho nên lượng hóa chất không đủ khiến cho nước có nhiều phèn, nhiều bùn. Hậu quả bùn đóng nghẹt ống nước.
2. Cộng sản tiết kiệm điện. Trước kia máy bơm chạy 24/24 giờ, nay mỗi ngày chỉ mở nước vài giờ gọi là tiết kiệm nước và điện. Nước không chảy thường xuyên nên bùn đọng lại nhiều, gây bế tắc dòng nước.
3. Cộng sản không biết bảo quản các ống nước, để nằm lăn lóc ngoài trời trong nhiều năm cho nên các ống kim loại cũng không tránh được mục nát, hư hại..
4. Cộng sản không thay thế các ống cũ, hư. Nếu có thay thế thì chúng không mua ống kim loại , chúng dùng ống cống bê tông đúc sơ sài qua loa để thế các ống kim loại thời VNCH. Lẽ dĩ nhiên, những ống này it lâu lại hư, và không chiụ nổi áp suất của nước.
5.Dân ngoài bắc vào trong nam quá nhiều. Trước 1975, dân Saigòn khoảng ba triệu, sau 1975 lên đến 5 triệu, trong đó có cán bộ vào ở và dân chúng trốn vào .



6.Cán bộ ở nhà tập thể, xài nước tự do.
7.Cán bộ nuôi heo, dùng nước tắm rửa cho heo mặc sức.
8.Các công ty thay nhau đào xới mặt đừơng, sau này tư bản đỏ xây nhà ngang dọc, đào đường, đào đất làm bể ống nước.
Đấy thực ra là những nguyên nhân phụ. Nguyên nhân chính thì cũng có rât nhiều:
1.Phá rừng:
Việc phá rừng có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là do chính sách tăng gia sản xuất và kinh tế mới. Từ khi kháng chiến chống Pháp, cộng sản đã hô hào tăng gia sản xuất, bắt tù nhân, dân chúng, bộ đội và cán bộ phá rừng để lấy đất trồng sắn, trồng khoai. Sau này, khi đã nắm chính quyền, từ 1954, cộng sản bắt nhữngtư sản, địa chủ và những nguời có gia đình đông con phải đi kinh tế mới, bắt lên rừng làm rẫy. Những tỉnh nào tích cực phá rừng, nâng cao diện tích trồng trọt thì đuợc lĩnh cờ tiên tiến, còn cán bộ tĩnh, huyện thì đuợc thăng chức, thành thử những tên nào có thành thích phá hoại đất nước đều trở thành cán bộ cấp tỉnh ủy và trung ương.




Nguyên do thứ hai của việc phá rừng là lấy gỗ để xây dinh thự cho cán bộ cao cấp và xuất cảng gỗ lấy tiền. Ngay sau khi chiếm miền Nam, cộng sản đã chặt sạch những hàng thông của trường Quốc Học Huế để lấy gỗ xuât khẩu.Việc làm đường mòn Hồ Chí Minh, xây đập Hòa Bình, đập Trị An đều là cơ hội tốt cho chúng phá rừng lấy gỗ. Nguyễn Văn Trấn đã thuật lại lời của Bùi Công Trừng nói về bọn cộng sản gộc :
Chúng nó cũng mấy thằng ấy, cũng những chính sách ấy, cai trị 17 triệu dân
thì dân đã nghèo sát đất, không đãy 15 năm, hai cái rừng Việt Bắc và Tây Bắc bị cạo trọc lóc. Bây giờ ở miền Nam, cũng đào kép ấy( memes acteurs),
hài kịch ấy ( comedie), chưa chi chúng đã gíành đất Ban Mê Thut, của Đà Lạt và sông Bé,thì chúng nó sẽ đua với miền bắc 15 năm, miền Nam chỉ cần ba năm thì cũng sẽ 'Trơn lu như mu bà bóng" cho mày coi.(1)
2.Phá hoại môi sinh.
Vũ trụ có âm dương, có cao thấp, có sâu, cạn, mỗi thứ đều có công năng, công dụng của chúng. Núi cao thì cây mọc, che gióvà cho thú rừng, sông sâu thi chứa nước, cho chúng ta cá tôm. Tại sao lại phá núi, lấp sông làm những việc trái thiên nhiên?Đầu óc cộng sản bao giờ cũng chỉ nghĩ đến lúa gạo ,và đất đai. Cộng sản Cao Miên sau khi chiếm Cao Miên, giết hại dân chúng, đã ra lệnh đào đường quốc lộ và các xa lộ , phá hủy cao su, cà phê để trồng lúa. Mười tám thôn vườn trầu gần Sài gon là căn cứ của cộng sản, nhưng sau 30-4-75, chúng đã có kế hoạch bãi bỏ trồng cau trầu vì chúng cho là vô ích. Dân chúng nơi này đã phản ứng mạnh mẽ nên chúng đã phải ngưng tay.
Khi Cộng sản cầm quyền, chúng phá hủy các đồng hoang có cỏ mọc, chặt cây cối, vườn tược, lấp sông rạch, ao hồ. Chúng cũng không cho người chết đuợc yên ổn, chúng bắt dân phá hủy các nghĩa trang, và các ngôi mộ, bắt cải táng và chôn cất người chết ở những những nơi đất xấu , bãi sông hay ruộng sâu, đọng nuóc, hay chôn trên núi. Có nhiều nơi chúng bát dân chúng phải dời nhà lên núi trọc. Chính sách này đã làm cho hết ao hồ, hết cây, hết cỏ là những thứ giữ nước cho đất và cho con người. Nay vì cộng sản công khai xây biệt thự, chúng không còn e ngại dư luận chỉ trích ( tham nhũng, hối lộ, trộm của công) và lương tâm cắn rứt (sống vinh hoa trong khi dân chúng nghèo khổ). Tại Hà Nội, chúng đã ngang nhiên làm nhà trên đê sông Hồng, và tại nhiều nơi, đặc biệt là tại Sài gòn, vì chính sách mở cửa, giá nhà, giá đất nâng cao, chúng lợI dụng chính sách cải tạo đô thị, lấp hồ mương để chiếm đất công làm của riêng. Trên giòng sông nước đang chảy, bọn công an khu vực đã cắm mốc đề tên chúng, chờ một ngày lấp sông là chúng xây nhà bán cho Việt kiều và ngoại quốc.
3. Làm thủy lợi.
Khi lên cầm quyền, bọn cộng sản bắt dân chúng làm thủy lợi. Chúng rất kiêu căng, phách lối, cho rằng chỉ đào mương thuỷ lợi là chúng đã chế ngự thiên nhiên:
Thằng trời đứng lại một bên,
Để cho thủy lợi tiến lên thay trời !



Nhiều nơi chúng xây đập nhưng xây đi xây lại vài lần mà vẫn hỏng. Việc làm thủy lợi, đáng lẽ phải do các kỹ sư lo liệu, nhưng đây lại là những ông lý, ông xã i tờ nay nhảy ra chỉ huy hàng ngàn dân chúng, bắt đào xới ngang dọc tùy ý chúng. Hậu quả là những mương thủy lợi làm cho nước nơi cao cạn nước trong khi noi thấp lại úng nước. Dân chúng đã gọi thủy lợi là thủy hại chính là vì tác dụng tai hại của bọn ngu dốt quậy phá môi trường! Nếu những hồ ao không bị lấp, cây cối không bị chặt thì tai hại còn ít, nay những nơi cao không còn chỗ chứa nước, tất cả nước đều chảy tuốt ra biển. Để mùa hạn hán, tất cả đều không còn gì để giữ lại nước cho đất, cho trờI và cho dân.




Với tình hình quả đất ngày càng nóng thêm, và nạn nhân mãn gia tăng , làm sao giải quyết vấn đề nước uống, một vấn đề rất đơn giản nhưng rất cần thiết cho cuộc sống? Nếu chính quyền sáng suốt thì dân chúng ít bị tai hại nhưng than ôi, trong khi quả đất ngày càng nóng thêm, mà cộng sản vì ngu dốt và vì lòng tham không đáy đã phá hoại rừng núi, phá hoại môi trường đẩy đất nước Việt Nam mau trở thành sa mạc.
====

Chú thích

1.Nguyễn Văn Trấn, Viết Cho Mẹ và Quốc Hội. Văn Nghê, California 1995.tr.231


======

No comments: