Trong năm vừa qua giới lãnh đạo Trung Quốc đã phải đối mặt với sự bùng nổ của sự bất mãn của dân chúng về nhiều vấn đề -- từ ô nhiễm môi trường, tranh chấp lao động, cho tới nạn chiếm đoạt đất đai bừa bãi. Nhiều nhà phân tích cho rằng quốc gia có nền kinh tế lớn hàng thứ nhì thế giới này đang đứng ở bờ vực của một cuộc khủng hoảng về quyền cai trị.
Tuy nhiên, những người dân ở làng Ô Khảm trong tỉnh Quảng Đông mới đây đã làm được một việc mà nhiều người trước đó đã không làm được: đó là buộc Đảng Cộng Sản Trung Quốc phải rời khỏi ngôi làng của mình – ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn.
Trong cuộc phỏng vấn qua điện thoại với báo chí ở Hồng Kông, người con gái lớn của ông Tiết cho biết cô đã trông thấy xác của cha cô hôm chủ nhật và trên người ông đầy những vết roi.
Trong vài ngày nay, giữa lúc ngôi làng này bị cảnh sát bao vây, ngày nào dân chúng ở đây cũng tụ họp để phản đối và hô to những khẩu hiệu như “nợ máu phải trả bằng máu”.
Ông Malcolm Moore, một nhà báo của tờ Telegraph ở Anh, là một trong các ký giả Tây phương đầu tiên tới làng Ô Khảm để tường thuật vụ nổi loạn này trong lúc truyền thông Trung Quốc hoàn toàn im tiếng. Ông Moore cho đài VOA biết rằng dân làng chỉ muốn đòi hỏi công lý chứ không đòi cải cách chính trị. Ông nhận định:
"Tôi nghĩ rằng những vụ việc như thế này luôn luôn là vì tiền bạc, luôn luôn là vì đất đai. Đây không phải là một phần của một phong trào dân chủ rộng lớn hơn. Đây không phải là một mưu toan để lật đổ bất kỳ một ai. Dân làng ở đây bày tỏ sự tin tưởng vào chính quyền trung ương và họ chỉ muốn nói lên một điều là chính quyền địa phương đã không giải quyết những mối bất bình của họ một cách thỏa đáng."
Tuy nhiên, theo nhận định của Tiến sĩ La Tiểu Bằng, giáo sư kinh tế của Đại học Triết Giang, Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đã không làm gì nhiều trong 10 năm qua để kiểm soát các chính quyền địa phương, khiến cho Trung Quốc giờ đây phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng về quyền cai trị.
Ông cho biết thêm rằng vấn đề này sẽ đứng đầu nghị trình làm việc của Phó Chủ tịch Tập Cận Bình khi ông lên thay ông Hồ Cẩm Đào làm Tổng bí thư Đảng Cộng Sản Trung Quốc vào năm tới. Ông La Tiểu Bắng nói:
"Tất cả những vấn đề như vấn đề môi trường, vấn đề giáo dục, và vấn đề dịch vụ công ích đã tích lũy trong hơn một thập niên qua, chứ không phải bây giờ mới xuất hiện. Tôi nghĩ rằng mọi người ai nấy đều nhận thức được là khủng hoảng sắp xảy ra và giới lãnh đạo mới sẽ phải đứng ra giải quyết."
Giáo sư Hồ Tinh Đẩu của Đại học Kỹ thuật ở Bắc Kinh cũng có một nhận xét tương tự. Ông nói với đài VOA như sau:
"Trung Quốc đang tiến vào một thời kỳ có nhiều mối rủi ro đặc biệt to lớn. Không phải chỉ là một thời kỳ của những mối rủi ro thông thường. Tôi e rằng nếu chính phủ trung ương không áp dụng các biện pháp để giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng thì chỉ trong vòng 4 hoặc 5 năm tới đây tình hình trên cả nước sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát."
Những vụ gây rối tập thể ở Trung Quốc trong năm nay có những vụ qui mô lớn và được nhiều người chú ý như vụ kháng thuế ở thành phố Chức Lý ở tỉnh Triết Giang hồi tháng 10, vụ xuống đường chống đối nạn ô nhiễm của một nhà máy hóa chất ở thành phố Đại Liên hồi tháng 8.
Những “sự kiện quần chúng” này đã xảy ra trong lúc có nhiều dấu hiệu cho thấy kinh tế Trung Quốc đang bắt đầu xuống dốc và đời sống của người dân bình thường đã trở nên khổ sở hơn trước.
Bà Bonnie Glaser, một chuyên gia về Trung Quốc của Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược Quốc tế ở Washington, cho biết rằng một mối lo ngại lớn của giới lãnh đạo ở Trung Nam Hải hiện nay là kinh tế sẽ bị trì trệ trong năm 2012. Bà nói:
Từ khi những cuộc nổi dậy đòi dân chủ bắt đầu bùng ra ở nhiều quốc gia Trung Đông và Bắc Phi hồi đầu năm nay, nhà cầm quyền Cộng Sản ở Bắc Kinh đã tìm đủ mọi cách để ngăn chận những hoạt động mà họ cho là có thể dẫn tới một cuộc “Cách mạng Hoa nhài” ở Trung Quốc.
Hàng loạt các nhân vật tranh đấu cho dân quyền và những văn nghệ sĩ, trí thức không tán đồng đường lối cai trị của đảng đương quyền đã bị kết án tù hoặc bị giam lỏng thông qua biện pháp được gọi là “cưỡng chế thất tung”.
Bà Sophie Richardson, một chuyên gia về Trung Quốc của tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch ở Washington, nói rằng chính phủ ở Bắc Kinh hiện nay vẫn còn có thể dập tắt những vụ rối loạn xã hội một cách có hiệu quả, thông qua việc đàn áp và đe dọa.
Tuy nhiên bà nói rằng đây chỉ là một cách giải quyết tạm bợ. Bà cho rằng về lâu về dài Trung Quốc cần phải xây dựng một hệ thống tư pháp độc lập và công bằng để người dân có thể dựa vào đó mà giải quyết những vụ tranh chấp trong xã hội và những vụ tranh chấp giữa người dân với chính quyền, thay vì phải thực hiện những hành động quá khích như ở làng Ô Khảm.
http://www.voanews.com/vietnamese/news/focus/focus-on-asia-china-unrest-12-16-11-135743318.html
Dân Zambia không mấy hoan nghênh người Trung Quốc
Tân Phó tổng thống Zambia đến Bắc Kinh tuần này để hồi sinh quan hệ hai nước. Lãnh đạo mới của Zambia muốn có sự thăng bằng giữa nhu cầu muốn được Trung Quốc đầu tư và không muốn Trung Quốc có nhiều ảnh hưởng kinh tế lên đất nước mình. Chuyến đi diễn ra vào lúc người dân Zambia không có mấy cảm tình đối với người Trung Quốc.
Ivan Broadhead | Lusaka/
Hình: AP Tổng thống Zambia Michael Sata tuyên thệ nhậm chức tại tòa án tối cao ở Lusaka, Zambia, 23/9/2011
Tháng 9 năm ngoái, ông Rupiah Banda rời chức tổng thống, chiếc ghế mà ông đã giữ từ 20 năm. Đảng của ông bị đảng của ông Michael Sata đánh bại, và ghế tổng thống về tay ông Sata.
Đảng Ái Quốc của hai ông Sata và Scott thắng cử một phần là nhờ trong thời gian vận động tranh cử, họ đã hứa sẽ giải quyết hiện tượng thống trị kinh tế ngày càng tăng của một thành phần sắc tộc đặc biệt tại Zambia – người Trung Quốc.
Phó tổng thống Sata nói ông đến Bắc Kinh tuần này cũng nhằm giải quyết chuyện đó:
“Điều tôi muốn làm là đi tìm một khung đầu tư hợp lý. Đó không phải là cái khung do Trung Quốc soạn và chúng tôi chỉ đơn giản chấp nhận. Đó là cái khung mà chúng tôi có thể chấp nhận.”
Có dịp nói chuyện với người Zambia trên đường phố, ta sẽ nghe nhiều người gọi người Trung Quốc là những kẻ cơ hội chuyên bóc lột nguồn lực và công nhân Zambia, và là hạng người tự cho mình có quyền đứng trên pháp luật.
Ác cảm này cũng dễ hiểu. Các doanh nghiệp truyền thống, theo kiểu gia đình - như may mặc và nuôi gà - đã bị giảm sút vì bị người Trung Quốc nhảy vào chiếm chỗ.
Hàng vạn việc làm tại Zambia cũng bị mất do số lao động và hàng hóa rẻ tiền của Trung Quốc nhập vào Zambia.
Thói quen dùng người tại các doanh nghiệp Trung Quốc cũng làm người Zambia bực bội.
Tháng 11 vừa qua, công nhân Zambia tại một mỏ than do Trung Quốc làm chủ đã đình công một cách ôn hòa vì vấn đề lương bổng. Thay vì điều đình với nhau, phía Trung Quốc trang bị súng shotgun đến sa thải tất cả công nhân.
Nhiều người Zambia nhìn thấy một quan hệ bất bình đẳng.
Trước khi lên đường đi Bắc Kinh, Phó tổng thống Scott dường như đã được dặn dò là phải giữ vững lập trường. Nhưng liệu người Trung Quốc có nghe ông hay không lại là chuyện khác.
Trước đây trong tháng, một nhóm thợ mỏ Trung Quốc phải ra tòa ở Lusaka về tội hiếp dâm 7 đứa trẻ Zambia.
Ngoại trưởng Chishimba Kambwili của Zambia muốn các bị cáo gặp ông để nghe quán triệt về những gì mà Zambia trông đợi nơi người lao động Trung Quốc đang có mặt tại Zambia.
Hầu hết các bị cáo đều vắng mặt trong buổi triệu tập nà
http://www.voanews.com/vietnamese/news/africa/zambia-china-broadhead-12-16-11-135756408.html
RFA 17.12.2011
Vào những ngày cuối năm 2011 tình hình Biển Đông bỗng dưng được hâm nóng trở lại khi cả Trung Quốc, Việt Nam và Philippines đều gia tăng các hoạt động hải quân trong khu vực có tranh chấp.
Biển Đông lại nhộn nhịp
Đầu tuần này, trong lúc Philippines cho triển khai một chiến hạm mới để tuần tra khu vực quanh quần đảo Trường Sa, thì Trung Quốc cũng điều tàu hải giám lớn nhất của hải quân nước này vào vùng biển Hoa Đông.
Tiếp đến, hôm thứ Năm 15 tháng 12 Thành Uỷ Đà Nẵng cho biết sẽ triển khai các biện pháp bảo vệ chủ quyền quần đảo Hoàng Sa.
Tại hội nghị bàn về tình hình công tác năm nay và nhiệm vụ, phương hướng cho năm tới, giới lãnh đạo Đà Nẵng một lần nữa bày tỏ quyết tâm bảo vệ chủ quyền huyện đảo Hoàng Sa, một đơn vị hành chính thuộc thành phố Đà Nẵng, nhưng đã bị Trung Quốc dùng vũ lực cưỡng chiếm từ năm 1974.
Về mặt chính thức, chuyến sang thăm Việt Nam của nhân vật sắp lên nắm quyền lãnh đạo tại Trung Quốc được cho là nhằm “thắt chặt các quan hệ song phương”.
Tuy nhiên giới quan sát cho rằng vấn đề Biển Đông cũng sẽ được ông Tập Cận Bình nêu ra trong cuộc gặp với các nhà lãnh đạo Việt Nam.
Trả lời Việt Hà của Đài Á Châu Tự Do, Giáo sư Carl Thayer thuộc Học viện Quốc phòng Australia cho rằng:
"Một loạt các vấn đề sẽ được bàn thảo thảo mà hiển nhiên là vấn đề biển Đông cũng được hai bên nói đến vì vào tháng giêng Trung Quốc sẽ là chủ nhà cho cuộc họp của nhóm làm việc với ASEAN để cố gắng tìm ra các biện pháp xây dựng lòng tin giữa hai phía vì đây là vấn đề nóng bỏng giữa hai phía…"
Sau 10 năm
Cũng trong lĩnh vực bang giao quốc tế, trước khi đón tiếp nhà lãnh đạo tương lai của Trung Quốc, tuần này lãnh đạo Việt Nam đã có các cuộc bàn thảo với Thứ trưởng ngoại giao Hoa Kỳ Williams Burn trong việc thúc đẩy hợp tác song phương trên các lĩnh vực năng lượng, an ninh, quốc phòng….
Chuyến thăm Việt Nam của ông Williams Burn diễn ra trong bối cảnh hai nước Việt – Mỹ kỷ niệm 10 ngày ký kết Hiệp định Thương mại Song phương, qua đó tạo điều kiện cho Việt Nam hội nhập với nền kinh tế toàn cầu, mà cụ thể là mở đường cho Việt Nam gia nhập WTO hồi năm 2007.
Theo các con số thống kê được Tòa đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội công bố vào dịp này, 10 năm sau ngày Hiệp định Thương mại Song phương chính thức có hiệu lực, mậu dịch song phương giữa hai nước Việt – Mỹ đã gia tăng đến mức 1.200 phần trăm, từ 5 triệu đôla hồi năm 2001 lên đến trên 20 tỷ đôla, tính đến thời điểm này.
Mỹ đưa Vinashin ra tòa
Cũng về kinh tế, vụ Vinashin một lần nữa gây chú ý cho công luận khi tuần này một nhà đầu tư Mỹ chính thức nộp đơn kiện đòi nợ Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Việt Nam lên tòa án Anh Quốc.Theo tin của nhật báo tài chính The Wall Street Journal, Quỹ đầu tư Elliott Advisers LP của Hoa Kỳ khởi kiện Vinashin về những khoản giá trị đầu tư cùng với những khoản tiền lãi mà quỹ này khai tổng cộng là 13 triệu 200 ngàn đô la.
Trước khi bị công ty Mỹ kiện đòi nợ, Vinashin cũng đã bị công ty Elliott VIN của Hà Lan đâm đơn kiện ra tòa án London.
Được biết Elliott Advisers LP và Elliott VIN chỉ là 2 trong số nhiều chủ nợ của Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Việt Nam với tổng số nợ lên đến 600 triệu đôla Mỹ mà Vinashin nợ các chủ nước ngoài.
Trả lời Nam Nguyên của Đài Á Châu Tự Do, Tiến sĩ Lê Đăng Doanh, chuyên gia kinh tế độc lập ở Hà Nội cho rằng đây có thể coi là sự kiện kinh tế tồi tệ nhất ở Việt Nam từ trước tới nay:
“Vinashin là một trường hợp nghiêm trọng nhất về qui mô với 4,2 tỷ USD đúng là điều hết sức nghiêm trọng, hơn nữa Vinashin cho đến bây giờ những gì đã làm được thì dưới xa các yêu cầu. Có lẽ cần có sự đào sâu và mổ xẻ thật kỹ vấn đề Vinashin, đâu là yếu kém của Vinashin, đâu là yếu kém của quản lý Nhà nước và của những người khác nữa.”
Lỗi từ gốc
Về mức độ trầm trọng của vụ đổ bể này, ngay từ khi Vinashin được chính thức công bố vỡ nợ, đã có nhiều tiếng nói lên tiếng chất vấn phương cách điều hành các tổng công ty nhà nước của chính phủ Việt Nam.
Nếu Tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền cho rằng: “Chính phủ và các cơ quan chức năng không biết, không ai chịu trách nhiệm. Xã hội và cử tri rất bức xúc cho rằng có sự bao che cho những việc làm sai trái, vi phạm pháp luật của Vinashin làm thiệt hại lớn đến tiền và tài sản của Nhà nước.”
Với thể chế như hiện nay ở Việt Nam thì mọi thành công hay thất bại đều bắt nguồn từ sự lãnh đạo của Đảng.
CT QH Nguyễn Văn An
Thì nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An lại có những tuyên bố mạnh mẽ hơn, xin trích:
“Vinashin vừa là hậu quả của khủng hoảng kinh tế toàn cầu, vừa có căn nguyên sâu xa bắt nguồn từ lỗi hệ thống, lỗi từ gốc, từ chủ trương của Ban Chấp hành Trung ương và của Bộ Chính trị”. Và “Với thể chế như hiện nay ở Việt Nam thì mọi thành công hay thất bại đều bắt nguồn từ sự lãnh đạo của Đảng.”
Thống kê cho thấy, chỉ 4 năm hoạt động trong cương vị một Tổng công ty Nhà nước, Tập đoàn Công nghiệp Tàu thủy Vinashin làm thất thoát 86.000 tỷ đồng gây nhiều hệ lụy. Nếu tính theo kiểu dân gian, 86.000 tỷ đồng thất thoát của Vinashin nếu chi đồng cho 86 triệu dân Việt Nam mỗi đầu người phải gánh nợ 1.000.000 đồng.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/vn-weekly-review-show-50-12172011102114.html
No comments:
Post a Comment