Thư Ngỏ của Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ
gửi ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
về việc Trung quốc xâm chiếm Biển Đông và các Đảo của Việt Nam
gửi ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
về việc Trung quốc xâm chiếm Biển Đông và các Đảo của Việt Nam
2011-10-24 | | PTTPGQT
PARIS, ngày 24.10.2011 (PTTPGQT) - Ngày thứ sáu, 21.10 vừa qua, từ Saigon Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ nhân danh Viện Tăng Thống và Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN), viết Thư Ngỏ gửi ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, về việc Biển và Đảo Việt Nam bị Trung quốc xâm lấn. Thế nhưng chuyến đi Bắc Kinh hôm 11.10.2011 để ký kết các thỏa ước Việt Trung không thấy ông Nguyễn Phú Trọng phản đối hay đề cập, ngoài bản “Thỏa thuận những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên Biển” rất nguyên tắc và chung chung theo tinh thần đã lạc hậu về cái gọi là 16 Chữ Vàng và 4 Tốt.
Thư được gửi bảo đảm có hồi báo qua đường bưu điện. Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin đăng nguyên văn Thư Ngỏ ấy dưới đây :
Thư được gửi bảo đảm có hồi báo qua đường bưu điện. Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin đăng nguyên văn Thư Ngỏ ấy dưới đây :
GIÁO HỘI PHẬT GIÁO VIỆT NAM THỐNG NHẤT
VIỆN HÓA ĐẠO
VIỆN HÓA ĐẠO
90 Trần Huy Liệu, Phường 15, Quận Phú Nhuận, TP Sài gòn
Phật lịch 2555 | Số : 04/VHĐ/VT |
gửi Ông Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
về việc Thỏa thuận Việt – Trung giải quyết vấn đề trên biển
Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
1A Hùng Vương
Hà Nội
Thưa Ông Tổng Bí thư,
Việt Nam không là nước dân chủ, nên Đảng cầm quyền, thường lấn quyền Nhà nước, nên bức thư hôm nay tôi viết gửi đến ông Tổng Bí thư về mối lo âu đánh mất chủ quyền của toàn dân Việt Nam. Nhất là sự kiện gần đây ông Tổng Bí thư vừa ký kết tại Bắc Kinh sáu điểm “Thỏa thuận những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên Biển” giữa hai nước Việt Trung.
Toàn thể nhân dân muốn biết ông Tổng Bí thư đề cập nguy cơ mất biển, đảo tại Bắc Kinh nhằm giải quyết các vấn đề Trung quốc xâm lấn lãnh hải Việt Nam bằng đường Lưỡi bò chín đoạn, bằng sự xâm chiếm hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, bằng việc tàu hải giám Trung quốc cắt dây cáp hai tàu Bình Minh và Viking của Việt Nam, cũng như việc bắt bớ, đánh giết ngư dân Việt trên Biển Đông. Những việc khiến hàng nghìn thanh niên, sinh, viên, học sinh, nhân sĩ, trí thức xuống đường phản đối từ ba tháng qua tại Saigon và Hà Nội. Đi từ những cuộc biểu dương rầm rộ với biểu ngữ và tiếng thét cho đến những cuộc Biểu tình Câm.
Nhưng không.
Sáu điểm trong bản thỏa thuận chỉ nhắc nói những nguyên tắc ứng xử chung chung về vấn đề biên giới lãnh thổ mà hai bên đồng ý từ năm 1993. Từ đó đến nay, mười tám năm qua, Trung quốc đã vung tay quá trán biết bao lần nhằm uy hiếp và lấn chiếm chủ quyền Việt Nam trên biển. Việc trở thành nguy cơ khiến các nước trong vùng đồng loạt lên tiếng phản đối như Phi Luật Tân, Mã Lai… và mười quốc gia Đông Nam Á, tức ASEAN, phải họp nhau tại Bali ở Nam Dương hôm 19 đến 23.7.2011 tìm những quy tắc ứng xử.
Cùng ngày ông Tổng bí thư ký kết thỏa ước nói trên, Hải quân Trung Quốc loan báo vừa thiết lập một trạm xá quân y tại đảo Đá Chữ Thập mà Trung quốc gọi là đảo Vĩnh Thử. Nơi xảy ra cuộc hải chiến Trường Sa năm 1988, nơi quân Trung quốc bắn chết 70 chiến sĩ hải quân Việt Nam. Thế mà không thấy một lời lên tiếng phản đối của người lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam !
Ngày xưa qua các thời đại, tổ tiên ta tuy “triều cống” Thiên triều, nhưng đấy là kế sách ngoại giao khôn khéo nhằm giữ vững chủ quyền dân tộc. Ngày nay, từ khi Đảng Cộng sản Việt Nam ra đời trên đất nước ông Mao, chỉ thấy sự qùy lạy và tuân phục lệnh của Bắc Kinh. Điển hình là Hội nghị Liễu Châu do ông Hồ Chí Minh cầm đầu năm 1954 đưa tới sự cắt đôi nước Việt tại Hội nghị Genève theo lệnh ông Chu Ân Lai, rồi Hội nghị Thành Đô tháng 9 măm 1990 do ông Phạm Văn Đồng và ông Võ Nguyên Giáp cầm đầu, một lần nữa làm công việc nhận lệnh ông Lý Bằng để thi hành hơn là bênh vực cho quyền lợi đất nước.
Dù Đảng cầm đầu và lạm quyền Nhà nước, nhưng vấn đề chủ quyền đất nước trên Đất trên Biển cần minh bạch, vì chủ quyền dân tộc là của toàn dân không phân biệt đảng phái, tôn giáo. Tiền nhân nước ta, từ cuộc chiến đấu vệ quốc của Hai Bà Trưng vốn đã có sự tham chiến của nhiều nữ tướng và quân sĩ Phật giáo, mãi đến các triều Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê… không ngừng chống xâm lược, khi bằng đường lối ngoại giao, lúc bằng phản ứng quân sự. Nhưng chưa bao giờ dùng công hàm, dùng thỏa thuận ký kết mà hậu quả đưa tới là bán biển, bán đảo, bán đất cho Trung quốc như các trường hợp xẩy ra dưới triều đại Hồ Chí Minh.
Nhân danh Hội đồng Lưỡng Viện Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, chúng tôi yêu cầu ông Tổng Bí thư minh bạch hóa cho nhân dân được biết chuyến đi thương thảo với Bắc Kinh vừa qua trên phương diện chủ quyền dân tộc. Ông Tổng Bí thư đã giữ đất, giữ biển nước Việt như thế nào ? Nói rõ, là vận mệnh hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa như thế nào ? đường Lưỡi bò chín đoạn có là cây chổi của Bắc Kinh đang quét hết nước Biển Đông, hơn hai triệu cây số vuông, lùa vào bốn biển của Trung quốc ? Số phận ngư dân Việt Nam sẽ được bảo vệ như thế nào ?
Dân có biết dân mới lo liệu để tìm kế sách bảo vệ quê hương.
Chúng tôi đã biết trước câu trả lời của ông Tổng Bí thư nằm trong tiêu đề bản thỏa thuận dài dòng “Thỏa thuận những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên Biển”. Nghĩa là nhận lệnh của đàn anh Cộng sản Trung quốc để “gác tranh chấp, cùng chung khai thác” Biển Đôngtheo phương châm 16/4 (Mười sáu chữ vàng và Bốn tốt) ; lấy “đại cục” và “xuất phát từ tầm cao chiến lược và toàn cục” của quốc tế Cộng sản để gặm nhắm lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam ?
Nhân dân cần biết những hành xử xâm lấn biển đảo của Trung quốc, phản bội năm điều mà Trung quốc đã ký kết với các nước ASEAN tại Nam Vang năm 2002 qua “Tuyên bố ứng xử của các bên trên Biển Đông” (DOC, Declaration of Conduct), và 8 điều trong “Bộ Quy tắc hướng dẫn thực thi DOC” (COC, Code of Conduct) mà Trung quốc ký kết với các nước ASEAN tại hội nghị Bali ở Nam Dương từ ngày 19 đến 23.7.2011.
Nhân dân cần biết và đòi hỏi ông Tổng Bí thư minh bạch hóa, là vì không hề thấy chính sách của Đảng và Nhà nước CHXHCNVN được thể hiện qua đường lối ngoại giao và pháp lý quốc tế để bảo vệ chủ quyền dân tộc trên đất, trên biển. Ví dụ như :
- Chưa hề nghe Đảng và Nhà nước đưa sự vụ trầm trọng Việt Nam mất biển mất đảo ra LHQ chiếu theo Công ước LHQ về Luật Biển năm 1982.
- Chưa hề nghe Đảng và Nhà nước tuyên bố hay kêu gọi sự đối thoại đa phương để giải quyết vấn đề Biển Đông, trái lại Thỏa thuận Bắc Kinh lấy tiền đề thương thảo song phương làm chủ yếu. Tranh chấp Biển Đông gồm các nước quanh vùng Địa Trung hải Á châu, là các quốc gia Brunei, Đài Loan, Mã Lai, Nam Dương, Phi Luật tân, Trung quốc, Việt Nam, thì không thể nào thương thảo song phương mà thành tựu.
- Chưa hề nghe Việt Nam có nỗ lực kết hợp với các nước ASEAN làm đối trọng xâm lăng của Trung quốc.
Trong khi đó giải quyết vấn đề lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam, Trung quốc kế thừa sách lược bành trướng Đại Hán của ông Đặng Tiểu Bình là “Chủ quyền của ta, gác tranh chấp, cùng khai thác” Biển Đông. Tức lấy việc gom tóm toàn bộ Biển Đông làm chủ quyền Trung quốc như một thực tại không ai được phản đối, Việt Nam chỉ được quyền “gác tranh chấp, cùng khai thác” mà thôi.
Trong khi ấy, Trung quốc đã hình thành “Liên Minh Thu Phục Lãnh Thổ” với âm mưu và kế hoạch “Xây dựng Trường thành trên biển và tăng cường lực lượng quân sự trở thành vô địch trên Nam Hải”. Hậu quả là gì nếu không phải chiếm trọn Biển Đông và tất cả mọi quần đảo trên Biển Đông ? Mục tiêu của Liên Minh này là vẽ lại bản đồ Trung quốc theo hình chữ Y, chứ không phải hình con gà trống hiện nay.
Thưa Ông Tổng Bí thư,
Trước mưu đồ và tham vọng bành trướng nước lớn của Trung quốc, Đảng và Nhà nước CHXHCNVN làm gì ? Có kế sách gì để giữ Nước ?
Đảng và Nhà nước CHXHCNVN không thể thở mãi bằng lỗ mũi Trung quốc. Muốn thế, Đảng và Nhà nước cần chuyển hóa ôn hòa sang chế độ dân chủ đa nguyên để đất nước có thể thở bằng lỗ mũi của gần 90 triệu dân Việt.
Nhưng trước tiên, xin ông Tổng Bí thư và Nhà nước CHXHCNVN hãy minh bạch hóa các thỏa thuận với Bắc Kinh trong vấn đề chủ quyền dân tộc để toàn dân, trong có Giáo hội chúng tôi, được rõ mà lo liệu.
Trân trọng.
Đài Á châu Tự do phỏng vấn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ
về bức Thư Ngỏ gửi ông Nguyễn Phú Trọng,
Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
về bức Thư Ngỏ gửi ông Nguyễn Phú Trọng,
Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
2011-10-28 | | PTTPGQT
PARIS, ngày 28.10.2011 (PTTPGQT) - Hôm thứ sáu, 21.10, từ Saigon Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ nhân danh Viện Tăng Thống và Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN), viết Thư Ngỏ gửi ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, về việc Biển và Đảo Việt Nam bị Trung quốc xâm lấn. Thế nhưng chuyến đi Bắc Kinh hôm 11.10.2011 để ký kết các thỏa ước Việt Trung không thấy ông Nguyễn Phú Trọng phản đối hay đề cập, ngoài bản “Thỏa thuận những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên Biển” rất nguyên tắc và chung chung theo tinh thần đã lạc hậu về cái gọi là 16 Chữ Vàng và 4 Tốt.
Đài Á châu Tự do từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn đã có cuộc phỏng vấn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ trong chương trình phát về Việt Nam hôm thứ hai đầu tuần này. Xin mời bạn đọc theo dõi cuộc phỏng vấn ấy sau đây.
Ỷ Lan : Kính chào Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, xin Hòa thượng cho biết lý do nào khiến Hòa thượng nhân danh Viện Tăng Thống và Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, gửi Thư Ngỏ đến ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam. Vì sao không gửi đến Chủ tịch nước, Thủ tướng hay Chủ tịch Quốc hội mà chỉ gửi riêng ông Tổng Bí thư ?
Hòa thượng Thích Quảng Độ : Thưa cô Ỷ Lan, ai cũng biết rằng Đảng Cộng sản là một hệ thống Đảng trị. Tất cả các đảng Cộng sản trên thế giới đều theo chủ trương Đảng trị. Mà trong Đảng trị đó, ông Tổng Bí thư là vua, chứ không phải thủ tướng, quốc hội họ chỉ bày ra thế để nói với dân rằng họ cũng có dân chủ đàng hoàng. Cũng có ông thủ tướng đại diện cho dân, quốc hội cũng đại diện cho dân. Họ nói là thế chứ thực chất ra quốc hội không phải của dân. 99% dân biểu là đảng viên Cộng sản. Bởi thế mới gọi là Đảng trị.
Từ trung ương cho đến các địa phương ở các phường xã khắp nước cũng là Đảng. Cho nên gửi thư mà muốn cho họ quan tâm là phải gửi cho ông Tổng Bí thư, ông đứng đầu Đảng là ông vua. Ông thủ tướng cũng chỉ là tay sai cho họ thôi, họ bảo gì làm ấy thôi. Ông chủ tịch quốc hội bày ra bày hàng như thế gọi là mị dân thôi. Vì thế cho nên tôi gửi trực tiếp đến ông Tổng Bí thư. Giải quyết như thế nào là tùy họ quyết định thôi. Các ông giải quyết như thế nào là quyền ông tự quyết định thôi. Ông khỏi phải hỏi người khác mất thì giờ.
Ỷ Lan : Bạch Hòa thượng, trong Thư Ngỏ Hòa thượng có nhắc tới những cuộc biểu tình rầm rộ tại Saigon và Hà Nội ba tháng qua phản đối Trung quốc, rồi Biểu tình Câm. Tại sao đã biểu tình mà lại còn câm ?
HT. Thích Quảng Độ : Đó mới là cái chuyện đáng nói đấy. Cái tình yêu nước là tình thiêng liêng của bất cứ một người công dân nào trên đất nước. Bởi vì đất nước mà có tồn tại được hay phát triển thế nào cũng nhở lòng yêu nước của toàn dân.
Thế nhưng mà giờ đây, người dân Việt Nam không được quyền yêu nước. Nhưng người Cộng sản giữ độc quyền yêu nước, chứ không khiến dân yêu nước. Mà bây giờ họ thế thôi, chứ thời còn đánh Pháp, đánh Mỹ, thì tôi bấy giờ còn trẻ tôi cũng đã biết. Họ kêu gọi toàn dân, ai có dao dùng dao, ai có búa dùng búa, ai có gậy dùng gậy. Phải ra đánh giặc để bảo vệ đất nước, dân tộc.
Lúc mà họ còn hoạn nạn, còn khó khăn thì họ còn cần những người dân. Nhưng bây giờ đây mấy chục năm, ngoài Bắc từ năm 54, trong Nam từ 75 đến giờ họ không còn đếm xỉa gì đến dân. Đã có Đảng và Nhà nước lo, mà ngoài Bắc người ta gọi đùa là đã có Đảng và Nhà nước “NO”, dân không cần NO. Dân chịu khó nhịn đói. Đấy là người dân người ta biết cả đấy, nhưng không được nói thôi. Bây giờ ai say sưa rượu chè cái gì, hay nói bậy nói bạ thì đảng cấm. Yêu nước cũng không được nói nữa.
Cho nên đây là cái tình trạng rất nguy hiểm, trầm trọng. Ấy là họ câm nín như vậy, họ chất chứa bao nhiêu tình cảm, bực bội. Tất cả những cái tức bực họ dồn hết vào trong câm nín đó. Cũng như thời tiết ngoài trời, không một hạt gió nào. Tất cả mọi cây cối đều im lặng, báo cho một cái giông tố sắp khởi lên, thì bây giờ cái câm nín này, nó không nói nhưng nói rất nhiều.
Hôm qua, hôm kia ngoài Hà Nội lại biểu tình nữa. Không nói nhưng họ đưa ra trình bày những hình ảnh gì ở ngoài Hà Nội. Tôi thấy cũng đông lắm. Một ngày kia, nếu tâm lý mãi như thế này, rồi Hà Nội, Huế, Saigon đến cái mức đó họ không chịu nổi nữa, thì họ phải đứng lên thôi. Mà đã đứng lên mà họ đã lộ ra tiếng nói đó, thì chưa biết kết quả như thế nào.
Đó là một tiếng nổ lớn, như tình trạng Lybia vừa rồi mới hôm đây thôi. Dân tộc Lybia cũng khổ dưới sự áp bức, đọa đày của Khadafi bốn mươi hai năm trời. Họ đã nói nhiều, nói nhiều mà Nhà nước không đếm xỉa đến. Cho đến cùng họ không nói nữa mà họ xuống đường.
Cho nên nhân dịp này tôi nói với các Nhà lãnh đạo Việt Nam. Coi chừng. Đừng coi thường người dân. Người dân hiền thì rất hiền, nhưng mà đã nổi dậy, cùng giận lên, không có gì cản nổi. Cái chết họ không sợ thì còn sợ cái gì ? Súng đạn không sợ nữa. Chỉ cứ trông gương Ai Cập, Tunisia, Lybia… chỉ có từ tháng giêng đến giờ thôi mà ba cái chế độ độc tài phát xít đã phải sụp đổ đấy, thì đó là cái câm nín ấy, cái câm lặng ấy mới là cái đáng sợ.
Ỷ Lan : Xin Hòa thượng cho biết những biện pháp đề ra trong Thư Ngỏ, điều gì là quan trọng nhất để thu hồi các Biển, Đảo trên Biển Đông bị Trung quốc chiếm đóng ?
HT. Thích Quảng Độ : Ngoài cái giải pháp Dân chủ hóa ra thì không có cách nào mà lấy lại biển đảo hay là đất liền. Bởi vì dù thế nào cũng phải dựa vào sức mạnh của toàn dân thôi. Mà sức mạnh có sự đoàn kết của toàn dân là phải làm thế nào để cho người ta đừng lâm tình trạng câm nín như vừa nói đây, mà phải làm thế nào cho mỗi người dân được bày tỏ cái ý tưởng của họ, nguyện vọng của họ. Không cách nào hơn là cách Dân chủ hóa.
Bây giờ hơi muộn, nhưng muộn còn hơn không. Chứ lẽ ra từ 75 đến giờ, hay nói xa hơn nữa, là từ 54 đến giờ, mà thực hiện Dân chủ đa nguyên thực sự thì Việt Nam ngày nay khác rồi. Chứ không như Việt Nam khốn khổ như bây giờ đâu. Nhưng thôi đã lỡ rồi. Nếu Đảng cứ giữ độc quyền cai trị, độc quyền giải quyết mọi chuyện, trước đây thì được chứ bây giờ không được đâu.
Trước kia kẻ thù còn xa, như Pháp kia. Nhưng bây giờ kẻ thù sát nách. Bây giờ không những kẻ thù đứng bên ngoài nước, mà kẻ thù đã vào trong nước rồi, vào cả đất liền rồi. Chứ không phải chỉ ở hải đảo không thôi.
Ngay bây giờ từ Lạng Sơn đến Cà Mau họ đặt vị trí hết rồi. Tất cả những nơi trọng điểm họ đã chiếm hết rồi. Dân họ đưa sang, thậm chí họ thuê đất trồng khoai lang, trồng rau này. Họ đưa dân sang, bây giờ chính sách xâm lược nay khác rồi. Họ không đặt đội hay xe tăng, thiết giáp gì đâu. Đấy họ bằng người. Nhớ rằng dân số của Trung quốc bây giờ là một tỉ ba trăm triệu người, họ chỉ đưa sang đây một trăm triệu thôi.
Bây giờ cửa ải Bắc Việt trên Lạng Sơn bỏ ngỏ, người Tàu muốn ra lúc nào, vào lúc nào, tức họ không có visa nhập cảnh nữa. Giờ không phải cái chính sách đưa lính vào, hay đưa vũ khí vào cho nhiều. Họ làm một cách xâm lăng rất thầm lặng, mà cái đó mới là cái nguy. Chưa kể bô-xít Tây nguyên và những đường sá bây giờ mở ra đường xe lửa suốt từ Quảng Đông cho đến Điện Biên Phủ để qua Lào, qua Hà Nội. Suốt con đường biển nó làm chủ rồi. Trong đất liền nó làm chủ.
Tôi thấy cũng lo, đáng lo là sẽ đưa cái sự mất nước, mất lúc nào không biết. Nhiều người lo mà bây giờ họ không được nói lên. Nói lên những lo sợ ấy thì Nhà nước bịt miệng.
Bây giờ cái Đảng Cộng sản họ lo không phải lo mất nước mà lo mất Đảng. Tất cả những việc họ làm để làm thế nào mà giữ cái Đảng Cộng sản. Cho nên họ rất sợ chế độ Dân chủ Đa đảng. Mình nói thì nói vậy thôi, hô hào thế thôi. Nhưng nói Dân chủ Đa Đảng họ rất sợ.
Cho nên tôi bảo dù muốn dù không cuối cùng Đảng Cộng sản cũng phải mở rộng ra cho chế độ Đa nguyên Đa đảng. Giáo hội trước đây đã đề nghị đấy, nhiều thầy thối ma, nhiều cha con khó lấy chồng. Chỉ cần ba đảng thôi, là trung lập này, khuynh tả, khuynh hữu này. Ba khuynh hướng chính về chính trị.
Ông cha người Việt Nam mình ngày xưa biết cách cư xử lắm, cũng đôi khi phải nhẫn nhục cho Trung quốc, phải triều cống cho mấy ông ấy. Nhưng mà cái độc lập vẫn phải giữ. Phải triều cống thiên triều, nhưng mà cái chủ quyền không bao giờ hy sinh được. Không như bây giờ, đi làm tay sai, có một số đi làm tay sai cho Trung quốc, chiếm tất cả nước Việt Nam đi làm tay sai luôn à ? Không được đâu. Thành ra Đảng Cộng sản phải lo cái chuyện đó tiếp nối ông cha ngày xưa thì phải cư xử cho đàng hoàng.
Đó là thành thật tôi nói nhân chuyện này, tôi gửi đến mấy ông lãnh đạo Cộng sản. Không thể kéo dài cái tình trạng độc tài như thế này được đâu. Rồi cuối cùng cũng phải Dân chủ hóa thôi. Nhưng mà Dân chủ hóa sớm ngày nào thì mình có lợi ngày đó và cũng đỡ khổ cho dân tộc.
Ỷ Lan : Xin cám ơn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ.
Ỷ Lan, Phóng viên Đài Á châu Tự do tại Paris
Đài Á châu Tự do từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn đã có cuộc phỏng vấn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ trong chương trình phát về Việt Nam hôm thứ hai đầu tuần này. Xin mời bạn đọc theo dõi cuộc phỏng vấn ấy sau đây.
Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ dẫn đầu Phái đoàn Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất đến thăm tập thể Dân oan trước Văn phòng Quốc hội II ở Saigon tháng 7 năm 2007. |
Vì TBT là “Vua” !
Ỷ Lan : Kính chào Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, xin Hòa thượng cho biết lý do nào khiến Hòa thượng nhân danh Viện Tăng Thống và Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, gửi Thư Ngỏ đến ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam. Vì sao không gửi đến Chủ tịch nước, Thủ tướng hay Chủ tịch Quốc hội mà chỉ gửi riêng ông Tổng Bí thư ?
Hòa thượng Thích Quảng Độ : Thưa cô Ỷ Lan, ai cũng biết rằng Đảng Cộng sản là một hệ thống Đảng trị. Tất cả các đảng Cộng sản trên thế giới đều theo chủ trương Đảng trị. Mà trong Đảng trị đó, ông Tổng Bí thư là vua, chứ không phải thủ tướng, quốc hội họ chỉ bày ra thế để nói với dân rằng họ cũng có dân chủ đàng hoàng. Cũng có ông thủ tướng đại diện cho dân, quốc hội cũng đại diện cho dân. Họ nói là thế chứ thực chất ra quốc hội không phải của dân. 99% dân biểu là đảng viên Cộng sản. Bởi thế mới gọi là Đảng trị.
Từ trung ương cho đến các địa phương ở các phường xã khắp nước cũng là Đảng. Cho nên gửi thư mà muốn cho họ quan tâm là phải gửi cho ông Tổng Bí thư, ông đứng đầu Đảng là ông vua. Ông thủ tướng cũng chỉ là tay sai cho họ thôi, họ bảo gì làm ấy thôi. Ông chủ tịch quốc hội bày ra bày hàng như thế gọi là mị dân thôi. Vì thế cho nên tôi gửi trực tiếp đến ông Tổng Bí thư. Giải quyết như thế nào là tùy họ quyết định thôi. Các ông giải quyết như thế nào là quyền ông tự quyết định thôi. Ông khỏi phải hỏi người khác mất thì giờ.
Ỷ Lan : Bạch Hòa thượng, trong Thư Ngỏ Hòa thượng có nhắc tới những cuộc biểu tình rầm rộ tại Saigon và Hà Nội ba tháng qua phản đối Trung quốc, rồi Biểu tình Câm. Tại sao đã biểu tình mà lại còn câm ?
HT. Thích Quảng Độ : Đó mới là cái chuyện đáng nói đấy. Cái tình yêu nước là tình thiêng liêng của bất cứ một người công dân nào trên đất nước. Bởi vì đất nước mà có tồn tại được hay phát triển thế nào cũng nhở lòng yêu nước của toàn dân.
Thế nhưng mà giờ đây, người dân Việt Nam không được quyền yêu nước. Nhưng người Cộng sản giữ độc quyền yêu nước, chứ không khiến dân yêu nước. Mà bây giờ họ thế thôi, chứ thời còn đánh Pháp, đánh Mỹ, thì tôi bấy giờ còn trẻ tôi cũng đã biết. Họ kêu gọi toàn dân, ai có dao dùng dao, ai có búa dùng búa, ai có gậy dùng gậy. Phải ra đánh giặc để bảo vệ đất nước, dân tộc.
Lúc mà họ còn hoạn nạn, còn khó khăn thì họ còn cần những người dân. Nhưng bây giờ đây mấy chục năm, ngoài Bắc từ năm 54, trong Nam từ 75 đến giờ họ không còn đếm xỉa gì đến dân. Đã có Đảng và Nhà nước lo, mà ngoài Bắc người ta gọi đùa là đã có Đảng và Nhà nước “NO”, dân không cần NO. Dân chịu khó nhịn đói. Đấy là người dân người ta biết cả đấy, nhưng không được nói thôi. Bây giờ ai say sưa rượu chè cái gì, hay nói bậy nói bạ thì đảng cấm. Yêu nước cũng không được nói nữa.
Cho nên đây là cái tình trạng rất nguy hiểm, trầm trọng. Ấy là họ câm nín như vậy, họ chất chứa bao nhiêu tình cảm, bực bội. Tất cả những cái tức bực họ dồn hết vào trong câm nín đó. Cũng như thời tiết ngoài trời, không một hạt gió nào. Tất cả mọi cây cối đều im lặng, báo cho một cái giông tố sắp khởi lên, thì bây giờ cái câm nín này, nó không nói nhưng nói rất nhiều.
Hôm qua, hôm kia ngoài Hà Nội lại biểu tình nữa. Không nói nhưng họ đưa ra trình bày những hình ảnh gì ở ngoài Hà Nội. Tôi thấy cũng đông lắm. Một ngày kia, nếu tâm lý mãi như thế này, rồi Hà Nội, Huế, Saigon đến cái mức đó họ không chịu nổi nữa, thì họ phải đứng lên thôi. Mà đã đứng lên mà họ đã lộ ra tiếng nói đó, thì chưa biết kết quả như thế nào.
Đó là một tiếng nổ lớn, như tình trạng Lybia vừa rồi mới hôm đây thôi. Dân tộc Lybia cũng khổ dưới sự áp bức, đọa đày của Khadafi bốn mươi hai năm trời. Họ đã nói nhiều, nói nhiều mà Nhà nước không đếm xỉa đến. Cho đến cùng họ không nói nữa mà họ xuống đường.
Cho nên nhân dịp này tôi nói với các Nhà lãnh đạo Việt Nam. Coi chừng. Đừng coi thường người dân. Người dân hiền thì rất hiền, nhưng mà đã nổi dậy, cùng giận lên, không có gì cản nổi. Cái chết họ không sợ thì còn sợ cái gì ? Súng đạn không sợ nữa. Chỉ cứ trông gương Ai Cập, Tunisia, Lybia… chỉ có từ tháng giêng đến giờ thôi mà ba cái chế độ độc tài phát xít đã phải sụp đổ đấy, thì đó là cái câm nín ấy, cái câm lặng ấy mới là cái đáng sợ.
Sức mạnh toàn dân
Ỷ Lan : Xin Hòa thượng cho biết những biện pháp đề ra trong Thư Ngỏ, điều gì là quan trọng nhất để thu hồi các Biển, Đảo trên Biển Đông bị Trung quốc chiếm đóng ?
Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ |
Bây giờ hơi muộn, nhưng muộn còn hơn không. Chứ lẽ ra từ 75 đến giờ, hay nói xa hơn nữa, là từ 54 đến giờ, mà thực hiện Dân chủ đa nguyên thực sự thì Việt Nam ngày nay khác rồi. Chứ không như Việt Nam khốn khổ như bây giờ đâu. Nhưng thôi đã lỡ rồi. Nếu Đảng cứ giữ độc quyền cai trị, độc quyền giải quyết mọi chuyện, trước đây thì được chứ bây giờ không được đâu.
Trước kia kẻ thù còn xa, như Pháp kia. Nhưng bây giờ kẻ thù sát nách. Bây giờ không những kẻ thù đứng bên ngoài nước, mà kẻ thù đã vào trong nước rồi, vào cả đất liền rồi. Chứ không phải chỉ ở hải đảo không thôi.
Ngay bây giờ từ Lạng Sơn đến Cà Mau họ đặt vị trí hết rồi. Tất cả những nơi trọng điểm họ đã chiếm hết rồi. Dân họ đưa sang, thậm chí họ thuê đất trồng khoai lang, trồng rau này. Họ đưa dân sang, bây giờ chính sách xâm lược nay khác rồi. Họ không đặt đội hay xe tăng, thiết giáp gì đâu. Đấy họ bằng người. Nhớ rằng dân số của Trung quốc bây giờ là một tỉ ba trăm triệu người, họ chỉ đưa sang đây một trăm triệu thôi.
Bây giờ cửa ải Bắc Việt trên Lạng Sơn bỏ ngỏ, người Tàu muốn ra lúc nào, vào lúc nào, tức họ không có visa nhập cảnh nữa. Giờ không phải cái chính sách đưa lính vào, hay đưa vũ khí vào cho nhiều. Họ làm một cách xâm lăng rất thầm lặng, mà cái đó mới là cái nguy. Chưa kể bô-xít Tây nguyên và những đường sá bây giờ mở ra đường xe lửa suốt từ Quảng Đông cho đến Điện Biên Phủ để qua Lào, qua Hà Nội. Suốt con đường biển nó làm chủ rồi. Trong đất liền nó làm chủ.
Tôi thấy cũng lo, đáng lo là sẽ đưa cái sự mất nước, mất lúc nào không biết. Nhiều người lo mà bây giờ họ không được nói lên. Nói lên những lo sợ ấy thì Nhà nước bịt miệng.
Bây giờ cái Đảng Cộng sản họ lo không phải lo mất nước mà lo mất Đảng. Tất cả những việc họ làm để làm thế nào mà giữ cái Đảng Cộng sản. Cho nên họ rất sợ chế độ Dân chủ Đa đảng. Mình nói thì nói vậy thôi, hô hào thế thôi. Nhưng nói Dân chủ Đa Đảng họ rất sợ.
Cho nên tôi bảo dù muốn dù không cuối cùng Đảng Cộng sản cũng phải mở rộng ra cho chế độ Đa nguyên Đa đảng. Giáo hội trước đây đã đề nghị đấy, nhiều thầy thối ma, nhiều cha con khó lấy chồng. Chỉ cần ba đảng thôi, là trung lập này, khuynh tả, khuynh hữu này. Ba khuynh hướng chính về chính trị.
Ông cha người Việt Nam mình ngày xưa biết cách cư xử lắm, cũng đôi khi phải nhẫn nhục cho Trung quốc, phải triều cống cho mấy ông ấy. Nhưng mà cái độc lập vẫn phải giữ. Phải triều cống thiên triều, nhưng mà cái chủ quyền không bao giờ hy sinh được. Không như bây giờ, đi làm tay sai, có một số đi làm tay sai cho Trung quốc, chiếm tất cả nước Việt Nam đi làm tay sai luôn à ? Không được đâu. Thành ra Đảng Cộng sản phải lo cái chuyện đó tiếp nối ông cha ngày xưa thì phải cư xử cho đàng hoàng.
Đó là thành thật tôi nói nhân chuyện này, tôi gửi đến mấy ông lãnh đạo Cộng sản. Không thể kéo dài cái tình trạng độc tài như thế này được đâu. Rồi cuối cùng cũng phải Dân chủ hóa thôi. Nhưng mà Dân chủ hóa sớm ngày nào thì mình có lợi ngày đó và cũng đỡ khổ cho dân tộc.
Ỷ Lan : Xin cám ơn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ.
Ỷ Lan, Phóng viên Đài Á châu Tự do tại Paris
No comments:
Post a Comment