MẸ TÔI
Năm lên sáu Tôi đã thích đá banh Một bó giẻ tròn Mẹ tôi khâu kết Một trái buởi xanh Mẹ hái sau vườn Tôi mê chơi Tối tắt mặt trời Quên cả giờ cơm Mẹ la, mẹ rầy.
Năm mười sáu tuổi Tôi đã biết hẹn hò Đèn sách biếng lười Mẹ buồn, mẹ lo Tương lai con Không dược bằng người.
Năm hai mươi Tôi lên đường Đáp lời sông núi Mẹ không mấy vui Sợ mình sẽ mất Đứa con trai Độc nhất trong đời.
Đơn vị đóng đồn xa Cả năm không về Lòng Mẹ xót xa Từng ngày, từng giờ Thương con mình vất vả Mũi tên hòn đạn Biết đâu ngờ...
Những ngày về phép Ít khi gần gũi Mẹ Quen tính lang bạt Tôi tìm lại bạn bè Đàn ca xướng hát Nửa đêm mới về Mẹ hỏi Sao không ở nhà với Mẹ? Tôi hôn trán Mẹ, mỉm cười.
Vận nước nổi trôi Chí trai không tròn Tôi đi tù Mẹ già không ai nương tựa Thương con – Nỗi nhớ - Hao mòn. Mẹ tôi mất Sáu tháng mới nghe tin Không cầm được nước mắt Hồn đau – Vỡ nát con tim
Trong trại tù Con thèm một tiếng rầy la Con thèm một lời hờn dỗi Con thèm một bàn tay trìu mến Con thèm một điệu ru hời Của Mẹ ngày xưa Đưa con vào đời Nhưng, nay còn đâu nữa Mẹ ơi!
Như Hoa LÊ QUANG SINH | MY MOTHER
When I was just a six-year-old boy I began playing soccer to enjoy With a ball of rags my Mother sewed around A green pomelo picked from the rear ground. I indulged in the matches forgetting to eat Causing my Mother to chide, nearly to beat.
When I just reached the age of sixteen I was already on the dating scene. I neglected my lessons and to learn Leading my Mother to sadness and concern That my future would be inferior to my peers.
When I grew up to twenty years My country was in danger, I joined the army. This position was not deemed balmy But dangerous and made my Mother fear The loss of Her only begotten son so dear.
My unit was stationed all year far away I had no home leave even half a day. It pained my Mother again and again to regard My trying conditions which were so hard: Exposed to arrows and bullets, who knows?
After surviving many deadly blows I obtained permission. But, used to roaming I went with friends on carousing and foaming And only came home late at night Allowing myself little time within Her sight. My Mother asked why. Fearing She was riled I kissed Her on the forehead, and smiled.
The fortune of the country turned ill From bad to worse against my strong will I became a POW – My Mother had no help. She loved me, missed me, but did not yelp. I heard the sad news six months late After She had pined away to fate. I could not hold back and burst into tears I felt my heart broken for all my life’s years.
During my days in the enemy’s jail How I wished I could hear You rail! How I craved for Your anger at me! And How I longed for Your forever tender hand, Your lullaby to help my best natured soul, Leading me into life, guiding me toward a goal! Those are now all gone! What grievous smother Oh, my dear Mother!
Translation by THANH-THANH
|
TẠ ƠN MẸ
(Viết thay lời những người con gốc Việt
gửi đến các bà mẹ Hoa Kỳ đã dày công dưỡng dục)
Tạ ơn Mẹ, người không cùng huyết thống
Tóc mẹ vàng, da mẹ trắng như mây
Mẹ vớt con từ vực thẳm lưu đày
Nuôi con lớn bằng tình thương máu mủ
Tạ ơn Mẹ vì con mà lam lũ
Ngày qua ngày trong xưởng máy, nhà kho
Làm thêm giờ cho con được ấm no
Đêm lại thức dạy con từng tiếng Mỹ
Khác ngôn ngữ như ngăn thành, cách lũy
Mẹ dỗ con bằng ánh mắt, vòng tay
Mẹ gốc Âu, con gốc Á, khổ thay
Con là nợ, vì đâu mà mẹ gánh!
Mẹ biết con từ quê hương bất hạnh
Có lũ người hung ác tựa sài lang
Nuốt miền Nam bằng nanh vuốt bạo tàn
Đưa cả nước trở lại thời trung cổ
Cũng từ đó con như chim mất tổ
Tuổi còn thơ đã bỏ mẹ, lìa cha
Xuống thuyền đi trong nước mắt nhạt nhòa
Đem tính mạng gửi trên đầu ngọn sóng
Nhờ ơn Mẹ như trời cao biển rộng
Con mới còn sống sót đến ngày nay
Được nên người trên đất nước thứ hai
Niềm hãnh diện cho cả hai dân tộc
Trong hồn con mẹ rạng ngời ánh đuốc
Sáng bập bùng soi mỗi bước con đi
Lời Mẹ hiền con sẽ mãi còn ghi:
“Là dân Mỹ, nhưng đừng quên gốc Việt!”
Dâng lên Mẹ đóa hồng tươi thắm thiết
Chứa tình con từng cánh đỏ yêu thương
Mai con về quì hôn đất quê hương
Càng nhớ đến ngàn công ơn của Mẹ.
VŨ ĐÌNH TRƯỜNG
THANK YOU, MOTHER!
(To American adoptive mothers who
heartily fostered children of Vietnamese origin)
Thank you, my white-skinned golden-haired mother
Who are not of the same bloodline as me or the other
But you fished me out of the abyss a refugee errant,
Adopted and fostered me with the love of a parent.
Thank you for having taken such painstaking jobs
Days after days in warehouses and workshops,
Toiled and moiled extra hours to make me undeterred,
And stayed up late to teach me each English word.
Pushing language difference as a bad barrier aside,
You soothed me with your look warm and arms wide.
You are an Westerner and I an Easterner, how rare,
I was such a heavy debt, you volunteered to bear!
You knew well that I came from that unhappy land
Where there were many a ferocious and fiendish band
Who invaded the South and confined people to cages,
Brought the whole nation back to the Middle Ages.
Since then I had become a nestless nestling in qualm
In childhood to leave Dad and separate from Mom,
I got into the fleeing boat with hot tears dripping wet
Risking my life entrusted to wave crests full of threat.
Thanks to your high-sky and vast-ocean love, my fay,
That I could survive until I can achieve success today
And become a dignified human in this second home,
A pride for both our peoples under the azure dome.
You are so shining in my soul the glittering torchlight
To enlighten each of my steps scintillating in the night.
Your virtuous advice I will always remember of course:
“Be American but don’t forget your Vietnamese source!”
I respectfully offer you this fresh gorgeous bright rose
Suffused with my affection in each red petal to enclose.
On my repatriation kneeling to kiss my native soil soon
I will bear in mind thousandfold your precious boon.
No comments:
Post a Comment