Việt Nam cần áp dụng tam quyền phân lập để tránh một Nhà nước toàn trị
Phiên họp Quốc hội Việt Nam ngày 21/05/2012 tại Hà Nội.
REUTERS/Kham
Hội nghị Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam lần
thứ 5 vừa bế mạc ngày 15/05/2012 đã khẳng định một số vấn đề rất được dư
luận chú ý trong thời gian gần đây. Trước hết là tái công nhận đất đai
là sở hữu toàn dân, do Nhà nước đại diện chủ sở hữu và thống nhất quản
lý. Kế đến là quyết định lập Ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham
nhũng trực thuộc Bộ Chính trị, do Tổng bí thư đứng đầu, và bỏ các ban
chỉ đạo cấp tỉnh.
RFI Việt
ngữ đã trao đổi với Luật gia Lê Hiếu Đằng, nguyên Phó chủ tịch Mặt trận
Tổ quốc Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh về các vấn đề trên.
RFI: Xin chào luật gia Lê
Hiếu Đằng. Thưa ông, vừa qua Hội nghị trung ương lần thứ 5 đã tái khẳng
định « đất đai thuộc sở hữu toàn dân ». Ông có nhận xét như thế nào về
vấn đề này ?
Luật gia Lê Hiếu Đằng: Vừa qua
sau Hội nghị Ban chấp hành Trung ương Đảng lần thứ 5 nhiều người rất là
thất vọng. Bởi vì những chủ trương đưa ra trong nghị quyết hoàn toàn đi
ngược lại với thực tiễn ở Việt Nam hiện nay, nhất là vấn đề đất đai. Mà
tôi cho rằng làm như vậy là không thực hiện dân chủ. Bởi vì lẽ ra phải
để cho dân, cho nhân sĩ trí thức, rồi các tổ chức, đoàn thể bàn bạc trao
đổi trong việc sửa đổi Hiến pháp, mà trong đó có điều khoản về đất đai.
Và sau khi đã bàn bạc rồi, trên cơ sở đó Đảng có quyết định và chịu
trách nhiệm trước dân, trước lịch sử về quyết định của mình, bằng cách
ra nghị quyết. Chứ làm như vậy là một quy trình ngược - bây giờ còn trao
đổi gì nữa, nếu khẳng định đất đai là sở hữu toàn dân ?
Có nhiều ý kiến đề nghị phải xác định là đất đai là có ba quyền
sở hữu : sở hữu nhà nước, sở hữu tập thể và sở hữu cá nhân. Thật ra sở
hữu cá nhân không ảnh hưởng gì vì khi có nhu cầu quốc phòng, nhu cầu an
ninh thì nhà nước có thể trưng thu, trưng mua. Điều này thì nước nào
cũng vậy cả.
Nhưng nếu nói đất đai là sở hữu toàn dân, do nhà nước quản lý,
thì dễ đi đến sự tùy tiện của các cấp chính quyền. Mặc dù có quy định là
bao nhiêu năm mới hết hạn, nhưng mà người dân vẫn không an tâm. Mà nhất
là tôi thấy vô lý ở chỗ, trong cuộc cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân
vừa rồi, thì khẩu hiệu của chúng ta là ruộng đất cho dân cày, nên tập
hợp được nông dân - chính đây là lực lượng chủ yếu để làm cách mạng.
Nhưng khi cách mạng về, thắng lợi rồi thì bỗng dưng mình lại
tuyên bố là đất đai của toàn dân, không thừa nhận quyền sở hữu đất đai
của người dân, và nhất là nông dân. Có thể nói đây là một sự phản bội
đối với nông dân. Thành ra mới xảy ra nhiều hoàn cảnh đau lòng, như gia
đình ông Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng hay mới đây là ở Văn Giang (Hưng
Yên), và ở Nam Định.
Chúng tôi nghĩ là Nghị quyết Ban chấp hành Trung ương lần thứ 5,
và phát biểu khai mạc cũng như bế mạc của ông Tổng bí thư đi ngược lại
nguyện vọng của người dân. Bởi vì trước đó, trong khi thảo luận để sửa
đổi Hiến pháp, nhiều nhân sĩ trí thức và kể cả những người có chân trong
chính quyền cấp cao trước đây, cũng đề nghị là phải công nhận quyền sở
hữu đất đai của người dân.
Tôi nghe nói là « Ý Đảng, lòng dân », thì rõ ràng là lòng dân đi
một đường mà ý Đảng lại đi một nẻo. Như vậy sẽ tiếp tục là một nguy cơ
làm mất ổn định chính trị. Chứ không có kẻ xấu, không có đám phản động
nào hết, mà chính những chủ trương chính sách bất hợp lý, không phù hợp
lòng dân sẽ là một trong những nguyên nhân gây mất ổn định chính trị.
Vì vậy mà chúng tôi thấy rất là thất vọng và rất buồn, vì lãnh
đạo của Đảng Cộng sản lại không thấy hết nỗi khổ của người dân trong
những vụ bị thu hồi đất. Và như vậy nó liên quan đến vấn đề chống tham
nhũng. Có nghĩa là tham nhũng hiện nay lớn nhất là tham nhũng về đất
đai, mà kẽ hở của luật pháp chính là việc không công nhận quyền sở hữu
ruộng đất của người dân.
RFI: Có vẻ chính quyền vẫn chưa muốn rút kinh nghiệm từ vụ Tiên Lãng, hoặc là lo ngại xảy ra tác động dây chuyền, ông nghĩ thế nào ?
Như trong bài viết « Ai biến chất chính trị và ai là người tự
diễn biến ? » trên mạng Bauxite Việt Nam tôi cũng đã phân tích, chính
vấn đề là những vụ như Văn Giang hay Nam Định đã gây nên sự công phẫn
của người dân. Ví dụ như đánh dân – dùng lực lượng công an để đánh dân,
mà chính quyền lại chối, nhưng cuối cùng lại lòi ra là đánh không phải
dân mà còn đánh hai nhà báo của đài phát thanh Việt Nam. Vấn đề không
phải là đánh nhà báo - vì dân thì anh đánh được à ? Như vậy hoàn toàn
không phù hợp với cái mà chúng ta thường nói là bản chất của chế độ
xã hội chủ nghĩa.
Chuyện xảy ra ở Văn Giang rất đáng buồn ở chỗ lẽ ra từ vụ Tiên
Lãng chúng ta rút kinh nghiệm. Mà Văn Giang đâu có xa Hà Nội bao nhiêu,
nhưng chính phủ trung ương không có một phản ứng gì để giải quyết vụ Văn
Giang, đi đến tình hình là xua một ngàn cảnh sát công an đi dẹp dân.
Chính quyền phải thấy rằng những vụ đó sẽ là manh nha nhiều vụ
việc khác nữa. Bởi vì không phải chỉ ở Tiên Lãng, Văn Giang hay Vụ Bản,
mà ngay ở Thành phố Hồ Chí Minh, ở các tỉnh miền Nam đều có những bức
xúc về đất đai cả. Vì vậy đây là vấn đề rất lớn trong tình hình hiện
nay.
Mà nếu giải quyết không khéo, không đứng về phía quyền lợi của
người dân, mà đứng về phía lợi ích của các tập đoàn, thì Nhà nước không
phải là Nhà nước của dân do dân vì dân. Không phải là Nhà nước để bảo vệ
người nghèo, những người cô thế nữa, mà là Nhà nước để bảo vệ những
người có tiền, người giàu, giới chủ, hay như chúng ta thường nói là
những tư sản đỏ.
RFI: Có lẽ là chấp nhận cho
người dân có được quyền sở hữu đất đai mới là lạ, vì hiện nay không dễ
gì thay đổi nhanh như vậy phải không thưa ông ?
Tôi cho rằng một Đảng cầm quyền phải dựa trên ý nguyện của người
dân để mà ra chính sách, chứ không phải dựa trên lợi ích nhóm, lợi ích
của các nhà đầu tư. Mà nếu dựa trên lợi ích của người dân và nhất là
nông dân, thì việc sửa đổi Hiến pháp, trong đó có Luật đất đai tôi cho
là đương nhiên thôi.
Nhưng vấn đề ở đây, nếu nói sửa đổi « lạ » là ở chỗ hiện nay tình
hình thực tế là các nhóm lợi ích đã chi phối chính quyền quá nhiều rồi -
hay là các nhà đầu tư thông qua đồng tiền đã chi phối các cấp chính
quyền quá nhiều ! Thành ra có nhiều người tin rằng việc sửa đổi Hiến
pháp, trong đó có Luật đất đai là sẽ không thay đổi.
Mà quả thật qua nghị quyết của Ban chấp hành Trung ương lần thứ
5, thì rõ ràng suy nghĩ đó là đúng sự thật. Và có thể nói đã gây ra một
cú sốc rất lớn đối với số nhân sĩ trí thức và các tầng lớp nhân dân mà
từ trước đến giờ đã thảo luận và đã có ý kiến nên công nhận quyền sở hữu
về đất đai của người dân, trong đó có nông dân.
RFI: Còn về vấn đề lập Ban
chỉ đạo trung ương phòng chống tham nhũng trực thuộc Bộ Chính trị, và bỏ
các ban chỉ đạo cấp tỉnh, theo ông sẽ có tác động được nhiều hơn trong
việc chống tham nhũng không ?
Tôi cho là tình hình tham nhũng hiện nay, như ngay báo chí công
khai của nhà nước, cũng như một số cuộc họp lãnh đạo cũng thừa nhận là
một căn bệnh ung thư đã di căn rồi. Có nghĩa là nó đã đục ruỗng bộ máy
nhà nước của chúng ta rất nhiều rồi.
Mà qua công tác từ trước tới giờ tôi vẫn biết, là cấp chính quyền
nhỏ thì ăn hối lộ, tham nhũng theo cấp nhỏ, cấp quận thì ăn theo cấp
quận, cấp thành phố thì theo thành phố, cấp tỉnh theo cấp tỉnh, trung
ương theo trung ương…Nó ăn ruỗng trong nhiều lãnh vực liên quan đến đời
sống con người. Ví dụ như lãnh vực giáo dục, lãnh vực y tế, xây dựng
chẳng hạn, rồi lãnh vực đất đai. Có thể nói là đã đụng chạm rất nhiều
đến đời sống, quyền lợi của người dân.
Vì vậy tôi cho là biện pháp nào để chống tham nhũng cũng phải
xuất phát từ chỗ, có thực sự muốn chống tham nhũng hay không. Và có
thoát khỏi những ràng buộc, bao vây của những thế lực – mà không phải
thế lực thù địch hay thế lực xấu gì, nhưng là những thế lực tài phiệt,
kể cả từ các nhóm lợi ích cho đến những nhà đầu tư không « ngay ngắn ».
Vấn đề là ở chỗ đó. Còn phương pháp nào thì cũng sẽ bị vô hiệu hóa nếu
không thực sự muốn chống tham nhũng, không thực sự chống lại cái xói mòn
của tiền bạc vào trong các cấp chính quyền.
Bây giờ ngoài ban chống tham nhũng của chính phủ ra, thì có ban
chỉ đạo.Tôi thì ở Thành phố Hồ Chí Minh hồi còn đương chức đã tham gia
rất nhiều ban chỉ đạo, nhưng rồi cuối cùng cái tác dụng của các ban chỉ
đạo cũng không có gì ghê gớm cả. Vì nói gì thì nói thì ban chỉ đạo cũng
chỉ là ban tổng hợp của nhiều ngành tham gia.
Vấn đề tổ chức cũng rất quan trọng, nhưng tôi nghĩ là nếu bây giờ
Tổng bí thư đứng đầu Ban chỉ đạo thì tôi cũng trông chờ xem hiệu quả
của Ban chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng như thế nào. Nhưng
tôi thấy trước mắt những vụ như ở Tiên Lãng (Hải Phòng), ở Văn Giang, ở
Vụ Bản (Nam Định), đứng về mặt Đảng thì những vị giữ chức vụ cao trong
Đảng không động tĩnh gì hết. Như vậy chưa chắc gì khi có ban chỉ đạo sẽ
có tác dụng tích cực, mà vẫn để cho chính quyền hoành hành trong việc
giải tỏa đền bù, rồi trong nhiều việc khác, hay là trong vấn đề đầu tư
công.
Đầu tư công là một lãnh vực mà tham nhũng hết sức là to lớn. Những vụ
làm thất thoát hàng chục ngàn tỉ hay hàng trăm ngàn tỉ sẽ giải quyết
thế nào. Dù sao thì chúng ta cũng chờ xem thử ban chỉ đạo mới thành lập
sau nghị quyết trung ương 5 sẽ hành xử như thế nào, từ đó mới thấy rằng
Đảng và Nhà nước có quyết tâm thực sự chống tham nhũng hay không. Hay là
cũng như những lần trước đây đề ra rất nhiều biện pháp nhưng cuối cùng
là không hiệu quả vì không thực sự muốn chống tham nhũng.
RFI: Được biết sẽ thành lập
lại Ban Nội chính Trung ương đồng thời là cơ quan thường trực của Ban
chỉ đạo trung ương về phòng chống tham nhũng, như vậy có gì khác không
thưa ông ?
Thật ra trước đây đã có Ban An ninh Nội chính trung ương và ở cấp
tỉnh, thành phố rồi, nhưng mà sau đó giải tán, bây giờ lập lại. Tôi
nghĩ vấn đề khó khăn ở chỗ đây chỉ là một ban của Đảng thôi. Đứng về mặt
luật pháp thì một tổ chức chính quyền được luật pháp quy định thì mới
có quyền. Còn ban Đảng, ngay cái tên là chỉ « chỉ đạo » thôi mà, chứ đâu
có quyền. Có nghĩa là anh chỉ đạo cái này cái kia, nhưng mà bên chính
quyền làm hay không làm thì cũng không sao cả.
Cái này là cái mà từ trước tới giờ gặp rất nhiều khó khăn- có
nhiều ban chỉ đạo nhưng không hiệu quả. Mà điều này liên quan đến việc
có giao quyền thật sự cho ban chỉ đạo này hay không, hay lại cũng chỉ là
hình thức như các ban chỉ đạo khác.
RFI: Thưa ông, bên cạnh đó
còn có chuyện bố trí người thường dựa vào quen biết, thế lực chứ không
phải tài năng. Có lẽ khi nào chưa có cơ chế chọn được người có năng lực
vào những vị trí quan trọng thì vẫn còn tham nhũng?
Nhân đây tôi cũng muốn nói một ý mà trong hội nghị Ban chấp hành
Trung ương lần thứ 5 ông Tổng bí thư cũng có nêu, đó là vấn đề tam quyền
phân lập. Thật ra muốn chống tham nhũng, muốn một chính quyền hoạt động
có hiệu quả, thì phải chấp nhận tam quyền phân lập.
Mà đây không phải là sản phẩm của giai cấp tư sản, nhưng là thành
quả từ các kinh nghiệm - kinh nghiệm quản lý đất nước, con người mà ra.
Bởi vì tam quyền phân lập mới làm cho các bộ phận được độc lập. Ví dụ
như tư pháp có độc lập thì mới dám xử mấy ông tham nhũng chứ ?
Chứ bây giờ tình hình ở Việt Nam là gì ? Là xử theo bản án đã có
sẵn, nhất là những vụ nghiêm trọng là cấp ủy đảng đôi lúc có xen vào.
Hay là hành pháp cũng vậy. Thành ra vấn đề là phải độc lập thì mới có đủ
quyền lực để mà hành xử, để xử lý một số vụ việc nghiêm trọng xảy ra.
Ví dụ như ở các nước, Tổng thống tuy là « hạ cánh an toàn » rồi
nhưng mà sau họ cũng lôi ra xử. Chứ không phải như Việt Nam chúng ta, hễ
« hạ cánh an toàn » rồi thì thôi, hoặc là đương chức thì cũng không thể
nào xử được.
\
Thành ra tôi cho rằng việc tam quyền phân lập là một trong những
biện pháp để chống lại một cái Nhà nước toàn trị. Nếu không tam quyền
phân lập thì vai trò của Đảng như thế nào ? Đảng trở thành một siêu
quyền lực ! Ai giám sát Đảng ? Như vậy sẽ trở thành một siêu quyền lực
và dễ đi đến chỗ đứng trên pháp luật, đứng ngoài pháp luật và đi đến
lộng quyền. Đó là điều mà người dân đâu có ủy nhiệm thông qua lá phiếu
của mình ?
Vì vậy tôi cho là vấn đề chống tham nhũng, cũng như vấn đề đất
đai, thì nó liên quan đến một Nhà nước pháp quyền, trong đó tôn trọng
nguyên tắc tam quyền phân lập thì mới có hiệu quả. Chứ còn nếu không sẽ
dẫn đến chỗ « vừa đá bóng vừa thổi còi » và sẽ không đi đến đâu cả.
Trong thảo luận về sửa đổi Hiến pháp thì nhiều nhân sĩ trí thức
cũng đặt ra vấn đề tam quyền phân lập. Ngay ông Nguyễn Văn An từng là
Chủ tịch Quốc hội cũng nói, tuy không rõ, nhưng cũng nói hơi hơi cái ý
đó.
Đó là mối tương quan giữa vấn đề đất đai, vấn đề chống tham nhũng
với một Nhà nước pháp quyền thật sự. Trong đó phải tôn trọng một nguyên
tắc chung mà một Nhà nước dân chủ phải tuân thủ : tam quyền phân lập.
Và trong tam quyền phân lập thì Đảng cầm quyền cũng phải được người dân
giám sát, chứ không thể tự tung tự tác !
RFI Việt ngữ xin chân thành cảm ơn Luật gia Lê Hiếu Đằng,
nguyên Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh,
đã vui lòng dành thì giờ trả lời phỏng vấn của chúng tôi.
Sửa đổi Hiến pháp: Những vấn đề nào là cần thiết nhất?
Hình: REUTERS
Trong lời khai mạc, Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nêu rõ việc sửa đổi và bổ sung hiến pháp lần này chỉ liên quan đến «những vấn đề thực sự cần thiết, được thực tế chứng minh là đúng đắn, có đủ cơ sở và sự thống nhất cao, khi thời điểm đã chín muồi» Ông cũng rào trước là sẽ không bàn đến việc 3 quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp tách rời nhau theo nguyên tắc «tam quyền phân lập», nghĩa là kiên quyết giữ nguyên chế độ độc quyền toàn trị của đảng CS, ôm chặt cả 3 quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp, không có ai kiểm soát và thay thế được. Đây là chế độ độc đoán phi dân chủ chỉ còn rải rác ở một số nước đếm được trên đầu ngón tay. Trên thế giới hiện không còn có ai cho rằng một nước theo chế độ độc đảng lại có thể là một nước dân chủ.
Vậy, trên thực tế, những vấn đề nào là cần thiết nhất?
Ngay vấn đề danh xưng, tên nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam cũng đã đến lúc cần thay đổi. Vì thế nào là chế độ XHCN vẫn còn là vấn đề cần được thảo luận, chưa định hình được cho rõ ràng. Các nước XHCN ở Đông Âu, Trung Âu đã tan vỡ. Ngay như Trung Quốc mà nhóm lãnh đạo hiện nay ở Hà Nội coi là mẫu mực cũng chỉ mang danh là nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa; Bắc Triều Tiên cũng chỉ được gọi là nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên; và Cuba cũng chỉ mang tên nước Cộng hòa Cuba.
Cũng cần nhắc lại nước Libya của Gadhafi đã từng tự gọi là nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Libya; hay Miến Điện, từng được gọi là nước Xã hội Chủ nghĩa Miến Điện, cũng đã thay đổi quốc hiệu bằng cách bỏ hẵn cụm từ XHCN không còn thích hợp, vô duyên, mơ hồ. Chỉ còn có Việt Nam là nước duy nhất trên thế giới vẫn tiếp tục giữ danh xưng XHCN lạc lõng, trơ trọi, phản khoa học vì không có nội dung thích hợp.
Vấn đề cấp bách, thiết thực hơn cần giải quyết ngay tại cuộc họp Trung ương lần này là vấn đề công nhận quyền sở hữu tư nhân về ruộng đất của nông dân vốn có tự ngàn xưa, bỗng nhiên bị đảng CS xóa bỏ bằng cách «sáng tạo» ra khái niệm «sở hữu toàn dân».Ruộng đất, ao hồ … là thuộc quyền sở hữu của toàn dân. Vậy toàn dân là ai? Trên thế giới, không ở đâu có cái khái niệm toàn dân cả. Toàn dân là ai? Là ông hay là bà? Là cô hay là cậu? Sinh ra ngày tháng nào? Có họ gì, tên gì? Địa chỉ ở đâu? Làm nghề gì? Có danh nghĩa pháp nhân hay không?
Ngày xưa bên cạnh ruộng của tư nhân có một số rất ít ruộng «công», ruộng của chung, cho lợi ích công cộng, do chính quyền xã quản lý, hay ruộng của dòng họ, của hội tư nhân, có tên người đứng ra quản lý. Đó còn là ruộng công do hội đồng xã cai quản, nhằm tạo quỹ công, để sửa chữa đường xá, xây trường học, dự trữ lương thực khi đói kém, thuê người canh giữ ruộng đồng, có nhiều nơi có «tự điền», «học điền» nhằm chăm lo việc cúng bái ở các nhà thờ họ, cung cấp học bổng cho học sinh nghèo và học sinh giỏi; nhà chùa cũng có «tự điền», «hiến điền» do tư nhân có hảo tâm cúng hiến trước khi chết, nhằm chăm lo việc cúng bái, làm từ thiện, cứu trợ cô nhi quả phụ.
Đảng CS đã «tịch thu» tất cả các loại ruộng công và ruộng của tập thể trên đây, để nhân danh nhà nước nắm giữ hết, theo công thức «Ruộng đất là thuộc sở hữu của toàn dân, do nhà nước thống nhất quản lý». Toàn dân là ai? Không là ai cả, toàn dân không có họ tên, tiếng nói, địa chỉ nên đảng CS đã cướp chính quyền và tự cho quyền thay mặt toàn dân để sở hữu tất cả. Từ đó họ bày ra các khái niệm «thu hồi, đền bù, cưỡng chế», không hề có ở bất kỳ nước nào khác, để xóa bỏ triệt để quyền sở hữu ruộng đất của tư nhân, xóa luôn cả các loại ruộng công, ruộng của các dòng họ, của chùa, nhà thờ, các loại tự điền, học điền, công điền… phá hoại cuộc sống tư nhân và cộng đồng nhỏ ở nông thôn.
Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương đảng CS rất thưa thớt, xuân thu nhị kỳ, mỗi năm chỉ họp 2 hay 3 lần. Do đó cần bàn đến những vấn đề cần kíp nhất, cấp bách nhất. Sửa đổi hiến Pháp là vấn đề cấp bách, nhưng không thể chỉ sửa những điều thứ yếu, bộ phận, hình thức.
Vấn đề sở hữu rộng đất, trả lại quyền sở hữu tư nhân về ruộng đất cũng như các loại ruộng công, ruộng của tập thể dòng họ, nhà chùa, nhà thờ… là vấn đề nóng bỏng, chính đáng nhất.
Hiện đang có gần 40 ngàn vụ khiếu kiện về ruộng đất chưa được giải quyết, nông thôn tiêu điều, nông dân cảm thấy bị đảng CS phản bội, do đó không thể sửa chữa kiểu bộ phận, như 5 lần thay đổi Luật về đất đai trước đây.
Đi cùng với vấn đề then chốt trên đây, việc từ bỏ Điều 4 của Hiến pháp - cóp nhặt của hiến pháp Liên Xô - cũng hết sức cấp bách để thực hiện nền dân chủ đa nguyên, dựa trên quyền tự do lập hội. Xin nhớ Liên Xô sụp đổ chính là do cái Điều 4 khẳng định vị trí độc quyền của đảng CS.
Đảng CS Việt Nam đã đến lúc cần nghe rõ mong muốn nóng bỏng của đông đảo nhân dân là thiết lập một nền dân chủ đa nguyên hiện đại, điều kiện tiên quyết để hòa nhập hoàn toàn với thế giới dân chủ hiện đại. Lúc này đã là quá chậm. Không thể làm mất thêm thời gian của nhân dân, của dân tộc. Hãy chuẩn bị một cuộc họp Quốc hội lịch sử theo hướng ấy. Cũng cần tổ chức trưng cầu dân ý về vấn đề cực kỳ hệ trọng này.
Đảng CS sẽ được lợi, là khi có đảng anh em, bình đẳng để ganh đua, cạnh tranh nhau phục vụ nhân dân, lấy cử tri làm trọng tài, đảng CS sẽ có thể khắc phục sự suy thoái thảm hại hiện nay.
Đảng CS không thể một mặt cao ngạo tự cho mình là đúng đắn duy nhất không ai cạnh tranh thay thế được, mặt khác lại ươn hèn tự ty không dám đọ sức với một tổ chức nào khác, để lẩn thẩn nghĩ rằng công nhận đa nguyên là tự sát.
Còn vài ngày nữa Hội nghị Trung ương 5 sẽ kết thúc. Nếu bỏ qua việc bàn đến việc trả lại quyền tư hữu ruộng đất cho nông dân và bỏ điều 4 trong Hiến pháp, đi ngược với dân tộc và thời đại, Bộ Chính trị và Trung ương Đảng sẽ kiên trì một thái độ sai lầm tệ hại, tự dấn sâu vào con đường xa rời nhân dân, phản bội nông dân, như thế là khiêu khích toàn dân và sẽ không tránh khỏi sự chống đối rộng khắp của mọi tầng lớp đồng bào ta đang thức tỉnh.
http://www.voanews.com/vietnamese/blogs/tin/bui-tin-blog-sua-doi-hien-phap-05-10-2012-150962845.html
No comments:
Post a Comment