37 NĂM SAU NGÀY BA MƯƠI
THÁNG TƯ
Bùi Ngọc Phúc
Hầm hập mặt đường bê-tông , hầm hập những vỉa hè
Lật gạch đường làng lên thay bằng gạch con sâu
Lật gạch con sâu lên thay bằng đá tảng và những mạch hồ bưng bít
Run rẩy khói nhang khóc cho những chồi non héo hắt
Run rẩy khói nhang khóc cho những nấm mộ chưa biết tên
Những liệt sĩ chưa tìm thấy cốt
còn đâu đây dưới những con đường?..
Trưa 30 tháng 4
ngày cuối cùng, phút cuối cùng
kìa!… đau đớn thay những người còn ngã xuống
cánh đồng vừa trục xong , trắng muốt những cánh cò…
Trưa 30 tháng tư
37 năm sau:
Sao có những người cần nhiều tiền đến vậy
đường ra biển, nườm nượp dòng người xe như trốn chạy
trốn chạy cái nắng nóng
trốn chạy cái ngột ngạt, trốn chạy bộ mặt đô thị
trốn chạy chính mình
Trưa 30 tháng 4
ở đâu ra những đoàn xe hơi bí hiểm và sang trọng
tiếng hụ còi , tiếng rú ga chém ngang thân cây bằng lăng giữa ngã ba
ôi!…thương quá cây bằng lăng, mùa hoa cuối cùng rực rỡ…
Tháng tư
ngày 30
buổi trưa
Xác xơ những tàu lá chuối, những tàu dừa nơi thôn cùng, phố vắng
tồn tại hay không tồn tại
Sao có những người cần nhiều tiền đến vậy
tiếng rú ga và tiếng hụ còi tiến về những biệt thự , những khách sạn
4 sao , 5 sao – nơi mái tóc của Mỵ Châu trôi ra biển…
Tháng tư
ngày 30
buổi trưa
nhức nhối những tiếng rú ga
những tiếng hụ còi khủng bố những linh hồn chưa tìm được về đất mẹ
Nào!… hãy chung tay thắp lên , dâng lên nén nhang nơi bàn thờ tiên tổ
nơi nắm xương tàn chưa gặp lại người thân
nơi những nấm mồ liệt sĩ vô danh
…Và mặc kệ những dự án bê – tông
những vỉa hè bê – tông
những bộ mặt bê – tông
những siêu tổ chức bê- tông
mặc kệ tiếng rú ga , tiếng hụ còi
hỡi những chiến binh
có nhớ đường trở lại?
kẻ vinh quang , người sám hối
xin hãy trở về
dẫu đất mẹ đã trở thành những siêu-sân-gôn, những dã – tâm – dự – án
có dự án nào trả lại cho mẹ một thời con gái,
trả lại cho mẹ những đứa con
từng một thời say đánh trận giả, mẹ ơi!…
QUÊ CHOA
37 năm nhìn lại - phần 1
Hiền Vy, thông tín viên RFA
2012-04-30
Mặc dù đã 37 năm trôi qua, nhưng mỗi khi Tháng Tư về, người Việt hải ngoại vẫn không làm sao quên được những tai ương đã đến với họ sau cái ngày mà họ gọi là "Ngày Quốc Hận".Cải tạo không biết ngày về
Trong chương trình Thơ Nhạc "30 Tháng Tư, Một Ngày Nhìn Lại" do hội Văn Bút Nam Hoa Kỳ tổ chức vào ngày 15 tháng Tư, diễn giả Nguyễn Mạnh An Dân đã đọc lên những câu thơ viết về phụ nữ Việt Nam, đã phải một mình lo nuôi con thơ dại và nuôi chồng đang bị tù đày trong các trại tập trung, do các nhà thơ tù sáng tác.Đường xa nón lá bung vành
Thương em lả ngọn rau xanh bờ rào
Em về bước thấp bước cao
Nước mưa nước mắt lẫn vào nước non
Hay những vần thơ nói lên những phút giây ngắn ngủi được thăm viếng chồng
Nhìn trời sống mũi cay cay
Mấy năm mới được có ngày gặp nhau
Một giờ gặp mặt qua mau
Năm ba câu chuyện đau đâu đã tàn
Và vài câu thơ viết về tâm trạng của người yêu mòn mỏi đợi chờ vị hôn phu đang ở trong tù:
Ổng nói ổng đi 10 ngày ổng về mà ổng đi mất tiêu. Họ kêu đi học tập mà họ nhốt 7 năm mới cho về. Ba năm họ mới cho tin tức là đang cải tạo ở trại Cà Tum.Cô giáo vào dạy học trò
Chị Ngọc Diệp
Nhìn đâu cũng thấy buồn xo mắt người
Bài học xã hội tốt tươi
Đến giờ phải giảng ngậm ngùi lại thôi
Chị Trịnh Kim Duyên cho biết khi miền Nam thất thủ chị mới 26 tuổi, đang làm việc tại bệnh viện Sài gòn, lúc đó chị có 2 con nhỏ, cháu lớn 5 tuổi, cháu bé 17 tháng, chồng chị bị đi "cải tạo" tại Rừng Lá:
"Họ nói tập trung để đi cải tạo nhưng thật ra là đi tù, chứ cải tạo cái gì! Đầu tiên thì trình diện ở trường học đường Nguyễn chí Thanh, xong họ chở đi Hóc Môn ở một thời gian, rồi chở đi Z-30D Hàm Tân, ở Phan Thiết. Mãi sau này mới có lệnh được đi thăm."
Còn chị Ngọc Diệp lúc đó 28 tuổi, có con một tuổi và đang mang thai 2
tháng. Chị cho biết vợ chồng chị từ Ban Mê Thuộc chạy về Sài gòn:
"Đánh Ban Mê Thuộc thì chồng tôi trở về Sàigòn. Rồi họ ra lệnh
phải ra trình diện. Ổng đưa mẹ con tôi về gửi nhà bà ngoại ở Cần Thơ.
Ổng nói ổng đi 10 ngày ổng về mà ổng đi mất tiêu. Họ kêu đi học tập mà
họ nhốt 7 năm mới cho về. Ba năm họ mới cho tin tức là đang cải tạo ở
trại Cà Tum."
Và chị Kim Kiều thì chỉ mới 24 tuổi, đang là sinh viên trường Luật
tại Sàigòn, khi Hà Nội cưỡng chiếm miền Nam, chị cho biết là sau ngày 30
tháng 4 năm 75, trường Văn khoa và Luật khoa bị đóng cửa và chị được đi
dạy học môn Văn tại một trường xa thành phố :
"Tụi tui quen cũng lâu rồi nhưng khi VC vô thì mới đám hỏi. Tại vì
anh ấy đi lính mà tôi thì con út, trong nhà các anh cũng là quân nhân
nhưng ba má tôi nói là làm cao rồi nên không sợ chết. Còn anh Dân thì đi
bộ binh nên ba má tôi sợ chết, ba má tôi phản đối, không cho đám cưới.
Việt cộng vô thì coi như bình yên rồi, không còn đánh nhau nữa nên cho
làm đám hỏi. Đám hỏi xong thì tưởng là đi 10 ngày rồi về. Họ nói đi một
tháng hay 10 ngày gì đó. Nhưng mà ổng đi mút chỉ, một năm sau mới có thư
về cho đi thăm nuôi. Lúc đó anh ấy ở Suối Máu, anh ấy ở đó một thời
gian lâu lắm. Sau đó thì lên Tống Lê Chân làm nhà, làm vườn cho họ. Anh
ấy đi là tháng 6 năm 75 đến tháng 3 năm 81 thì về"
Đoạn trường thăm nuôi
Trong khi chị Kim Duyên kể lại đoạn đường gian khổ đi thăm chồng tại trại Hàm Tân:
"Đi thăm ở Hóc Môn thì dễ mà đi thăm ở Rừng Lá thì Trời ơi là nó
khổ. Đi qua rừng, mấy cái rạch nước mà cuốn chiếu nó to bằng ngón tay
út. Trời ơi, không dám bước, sợ lắm! Nhờ người ta thồi đồ vô chứ mình
đâu có vác được. Đường rừng dài lắm."
Thì chị Ngọc Diệp cho biết, vì con còn nhỏ nên ba hay bốn tháng chị
mới đi thăm chồng được một lần. Nhưng có bà mẹ chồng thì đi thăm thường
hơn vì bà ở gần hơn:
"Hồi đó con tôi còn nhỏ, nên bà nội mấy cháu đi thăm thường hơn.
Từ Cần Thơ đi Tây Ninh xa lắm nhưng thăm được thì mừng lắm. Có lần đi
tới bị trễ họ không cho thăm, họ biểu ra nhà dân mà ở rồi hôm sau mới
được vào thăm sớm. Sáng mai thì tôi dắt con và bà nội vào thăm thì họ
chỉ cho thăm 15 phút thôi. Họ đứng họ canh.
Trước khi đi thăm thì họ nói là chính phủ khoan hồng cho mấy chị
thăm chồng thăm con mà cấm không được hôn hít. Nhưng mà mấy ổng cũng hôn
hà. Thăm xong ra về ông nào cũng ôm vợ hôn."
Còn chị Kim Kiều thì nói, sau cả năm trời không có tin tức, nên khi
có giấy báo cho đi thăm thì chị em trong nhà củng nhau đi thăm vị hôn
phu của chị. Những người chị của chị đều có chồng đi tù cải tạo nhưng
chưa ai nhận được giấy báo tin:
Có lần đi tới bị trễ họ không cho thăm, họ biểu ra nhà dân mà ở rồi hôm sau mới được vào thăm sớm. Sáng mai thì tôi dắt con và bà nội vào thăm thì họ chỉ cho thăm 15 phút thôi."Cả một năm mà không ai biết tin tức gì hết. Nhà tôi toàn là bị đi cải tạo. Tôi là út mà chồng chưa cưới cũng bị đi, mà anh ấy chỉ là trung úy thôi, còn bị đi như vậy thì mấy anh kia bị đi mút chỉ luôn. Trong nhà buồn lắm lận. Tới khi được tin đi thăm nuôi thì mừng muốn khóc luôn. Mấy bà chị cũng đi theo luôn chứ mấy chị chưa có được giấy, thành ra mấy chị đi theo tôi lên thăm ảnh luôn. Lúc lên thăm ảnh thì thăm em trai ảnh là Luyện nữa, cũng ở cùng chỗ với ảnh. Lên thăm thì có gì đem hết đi. Ảnh thì mạnh nhưng Luyện thì không ra được vì người đầy ghẻ lở. Đến cái độ là không làm gì được cả, ảnh phải đút cơm cho Luyện ăn..."
Chị Ngọc Diệp
Mời quí thính giả đón nghe phần 2 của câu chuyện về những người thiếu phụ này trong chương trình kỳ tới.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/recall-war-life-after-37-yrs-hv-04302012104221.html
37 năm nhìn lại - phần 2
Hiền Vy, thông tín viên RFA
2012-04-30
Mời quí vị xem tiếp câu chuyện của những người thiếu phụ Việt Nam lặn lội đi thăm chồng sau khi đất nước đã thống nhất.Thực trạng "học tập cải tạo"
Trong những chuyến đi thăm nuôi người nhà, các chị cũng chứng kiến
những cảnh thật đau lòng, chị Ngọc Diệp kể chuyện người cha già gánh
nặng đi thăm nuôi con, mới hay tin là con đã chết:
"Có một lần đi, tôi gặp một ông già gánh hai gánh quà. Ổng nói là
ổng là ổng đi thăm con ổng mấy lần mà họ không cho thăm. Sau cùng thì họ
phát cho ông ấy cái khăn tang và nói là con ổng chết mấy tháng nay rồi.
Ổng khóc quá trời rồi lăn ra chết giấc."
Còn chị Kim Duyên thì chứng kiến cảnh người tù không có thân nhân đã
khẩn cầu xin chị những thứ mà có thể chồng chị không cần đến:
"Tù chung đó, mà không có thân nhân tội lắm. Thấy mình đi thăm thì
hỏi là có dư gì thì để gốc cây cho họ, mà cán bộ đứng đầy đó nên mình
không dám. Sợ cán bộ đến hỏi thì phiền."
Với số tuổi chỉ ngoài đôi mươi và một vóc dáng xinh đẹp mà chưa có gì
thật sự ràng buộc ngoài một cái lễ hỏi, chị Kim Kiều không những chỉ
thăm nuôi vị hôn phu mà còn thăm nuôi cả người em trai của người chồng
chưa cưới. Khi được hỏi động cơ nào đã khiến chị đối xử với những người
"ngã ngựa" như vậy, chị cho biết:
"Em ảnh thì có vợ rồi nhưng ở Qui Nhơn thành ra ông bà cụ nhờ tôi
thăm người em của anh ấy luôn. Tại mình rất ghét cộng sản mà thương quốc
gia. Mình không thể nào mà hòa hợp với cộng sản được. Hồi mới đi dạy
tôi phải dạy xa thì khi lên xe Bus để đi dạy, thấy cộng sản ngồi thì tôi
không nghĩ tới. Tôi tưởng như đang mơ vậy đó, Trên xe Bus có mấy ông
lính của mình, hát những bản nhạc ngày xưa, hát để xin tiền đó. Trời ơi,
mình muốn khóc luôn. Thành ra như vậy mình không thể nào..."
Sau thời gian dài bị tù đày, những người lính năm xưa được trở về với gia đình, chị Kim Kiều chia sẻ kỷ niệm khi đón người yêu:
"Không có gì mừng bằng! Ổng về một cái, là đầu tiên dẫn ổng đi ăn
phở. Phở Quyền dưới ngã tư Phú Nhuận đó. Sau khi mà đổi tiền đó thì 500
ngày xưa chỉ được 1 đồng sau này. Tô phở tính 9 đồng, là ổng nhân lên
liền. Ổng nói trời ơi sao mà mắc quá vậy. Ổng nói chỉ ăn một lần thôi
nha, không ăn nữa nha. Mắc quá đi! Lúc đó tại mình là con út trong nhà
thành ra cũng không bận bịu gì với gia đình nhiều nên ảnh mới về thì
khao ảnh đó mà."
Có một lần tôi gặp một ông già gánh quà đi thăm con mấy lần mà họ không cho thăm. Sau cùng thì họ phát cho cái khăn tang và nói là con ổng chết mấy tháng nay rồi. Ổng khóc quá trời rồi lăn ra chết giấc.Chị Ngọc Diệp
Rồi vài tháng sau, chị Kim Kiều cùng người yêu nên duyên vợ chồng.
Sau nhiều lần vượt biển thất bại, cuối cùng anh chị cũng đến được bến bờ
Tự Do. Trong thời gian anh chị chờ thanh lọc để đi định cư ở quốc gia
thứ ba thì những người tù cải tạo khác đã cùng gia đình lần lượt đến Hoa
Kỳ qua chương trình HO, trong đó có gia đình chị Ngọc Diệp và chị Kim
Duyên. Chị Kim Kiều tâm sự:
"Đầu năm 89 là tụi tôi đem con đi vượt biển nữa, lúc đó cháu được 5
tuổi. Khi tôi đi thì mấy bà chị của tôi không cho đi, bảo là nộp đơn HO
để đi, thì tôi nói là không thể tin được việt cộng, nên nộp đơn thì tôi
cứ nộp nhưng mà đi vượt biên thì cũng cứ đi. Sống chết ngoài biển thì
giao cho Trời vậy thôi. Tại thằng nhỏ nó còn nhỏ quá nên các chị của tôi
cản. Chúng tôi ở trại tị nạn gần 4 năm rưỡi. Tới trại tị nạn là năm 89
mà cuối năm 93 mới qua Mỹ."
Nỗi đau không phai
Niềm vui được sống trong một xứ sở Tự Do vẫn không làm các chị quên được
quê nhà. Hồi tưởng lại những năm xưa, chị Kim Duyên cho biết:
"Bây giờ nghĩ lại thời gian đó thật là khủng khiếp. Trời ơi! những
người cộng sản đối đãi với dân mình không được tốt đẹp. Họ đối xử chênh
lệch, nào là con ngụy, nào là con này kia, Không được học những ngành
chuyên môn. Họ tìm đủ mọi cách để không cho người dân của chế độ cũ được
làm gì hết. Thành ra bây giờ tôi nghĩ đến cái chế độ của họ tôi thấy
khủng khiếp quá! Khủng khiếp trong sợ hãi."
Chị Ngọc Diệp hiện vẫn còn mẹ già tại Việt Nam, chị đang phân vân
không biết có về tham dự lễ thượng thọ 90 của Mẹ chị hay không:
"Mẹ tôi 90 tuổi rồi đó, Mẹ kêu tôi về làm lễ 90 tuổi cho Bà nhưng không biết tôi có về được không. Tháng mười hay tháng mười một sẽ làm sinh nhật 90 cho Bà"
"Mẹ tôi 90 tuổi rồi đó, Mẹ kêu tôi về làm lễ 90 tuổi cho Bà nhưng không biết tôi có về được không. Tháng mười hay tháng mười một sẽ làm sinh nhật 90 cho Bà"
Trong khi đó, chị Kim Kiều thì xem những tháng ngày khó khăn mà chị
đã trải qua, như là những kinh nghiệm sống quí báu cho bản thân nhưng
vẫn nhất quyết không về thăm nhà, khi quê hương chưa có được tự do:
"Đúng thì thật ra mình ở nó khổ thiệt nhưng có sống như vậy mình
mới biết được dân của mình. Mình sống qua với việt cộng, rồi mình sống ở
trại tị nạn thì mình biết được những thứ đó. Đó là những bài học rất là
quí báu. Có những người may mắn thì họ không trải qua những cái đó, thì
đúng là họ may mắn, nhưng họ không biết được những cái đó.
Còn lớp trẻ thì không hiểu được đâu. Không rút được kinh nghiệm đau thương sống với việt cộng. Tôi qua đây hai mươi năm rồi, tôi không về. Khi nào không còn việt cộng tôi mới về.
Chị Kim Kiều
Còn lớp trẻ thì không hiểu được đâu. Không rút được kinh nghiệm
đau thương sống với việt cộng. Không thể nào hiểu được cái đau thương
đó. Tôi qua đây hai mươi năm rồi, tôi không về. Khi nào không còn việt
cộng tôi mới về, còn Việt cộng là tôi không về."
37 năm đã trôi qua, những thiếu phụ trẻ ngày nào giờ đây đang bước
vào tuổi hạc. Tuổi thanh xuân của họ đã trôi qua trong thời chiến với
nỗi âu lo cho người yêu ngoài mặt trận. Và khi đất nước thống nhất, hòa
bình thì họ lại phải âm thầm tần tảo nuôi con thơ và thăm nuôi chồng
trong các trại tù cải tạo, rồi lại lo tìm đường vượt biển để mong đến
bến bờ tự do. Họ là những bà mẹ Việt Nam tiêu biểu, âm thầm chịu đựng và
luôn quên mình để kiên cường gây dựng cho các thế hệ mai sau.
ww.rfa.org/vietnamese/in_depth/recall-war-life-after-37-yrs-2-hv-04302012112328.html
No comments:
Post a Comment