Đại Tướng Võ Nguyên Giáp kêu gọi Việt Nam và Hoa Kỳ tránh những 'sự cố' làm ảnh hưởng tới bang giao hai nước và tăng cường quan hệ, nhất là trong giáo dục, theo các điện tín gửi đi từ Đại sứ quán Hoa Kỳ ở Hà Nội mà Wikileaks công bố.
Đại sứ Hoa Kỳ Raymond Burghardt đã có cuộc gặp gỡ từ biệt Tướng Giáp khi kết thúc nhiệm kỳ hồi tháng 9/2004 và Đại sứ Michael Michalak đã gặp vị tướng huyền thoại để bàn về giáo dục hồi tháng 4/2008.
Trong hai bức điện đánh đi từ Hà Nội, các quan chức từ Đại sứ quán Hoa Kỳ không nhất quán khi nói về tuổi của Tướng Giáp. Họ nói vị tướng này 92 tuổi hồi năm 2004 và 97 tuổi khi đề cập tới cuộc gặp hồi năm 2008.
Theo điện tín gửi đi hôm 7/9/2004, Đại sứ Burghardt cùng một số quan chức của đại sứ quán đã tới chào từ biệt Tướng Giáp hôm 3/9.
Vị tướng đã mời đại sứ mở đầu trước và ông Burghardt đánh giá quan hệ Việt - Mỹ 'tiến triển tốt' nhưng 'còn nhiều việc cần làm'.
Với cả người Việt ở Mỹ
Ông cũng nói Hoa Kỳ và Việt Nam từng giao tranh và có một lịch sử đau thương nên tiến bộ chậm và từng bước là 'có thể hiểu được'.
Ông Burghardt nói quan hệ quân sự đã bình thường hóa với chuyến thăm của Tướng [Phạm Văn] Trà, Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam tới Hoa Kỳ và hai tàu hải quân của Mỹ đã thăm Việt Nam.
Ông cũng nói ông gặp Tướng Trà trong tuần trước đó và ông Trà đã đưa ra những ý tưởng để cải thiện quan hệ quân sự Việt - Mỹ.
Đại sứ Hoa Kỳ nói Hoa Kỳ muốn mở rộng hơn nữa quan hệ quân sự với Việt Nam cũng như hy vọng có thể phá vỡ được sự nghi kỵ và phát triển quan hệ với cảnh sát Việt Nam.
"Sự cải thiện quan hệ Hoa Kỳ - Việt Nam là yếu tố quan trọng để đảm bảo hòa bình và ổn định tại khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, nhất là ở Đông Nam Á, và Tướng Giáp cảm ơn Đại sứ đã cố gắng trong lĩnh vực này trong ba năm qua."
Điện tín của Đại sứ quán Hoa Kỳ
Ông cũng nói Việt Nam cần có sự hòa giải tốt hơn nữa với cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Hoa Kỳ cho dù đã có nhiều cố gắng trong vấn đề này.
Về phần mình, Tướng Giáp nói ông "không phải là nhà ngoại giao" và ông sẽ nói chuyện thẳng thắn.
Người dẫn dắt quân đội Bắc Việt Nam trong hai cuộc chiến chống Pháp và chống Mỹ nói Việt Nam chia sẻ mong muốn tiếp tục cải thiện quan hệ trên cơ sở bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau.
Ông nói hai bên cần tránh các "sự cố", cho dù là lớn hay nhỏ, có thể làm quan hệ xấu đi.
Tướng Giáp nói đã có những "sự cố và vụ việc" không đáng xảy ra trong mấy năm vừa qua.
Ông cũng nhắc tới Hiệp định Paris năm 1973 mà trong đó, theo ông, có điều khoản buộc Hoa Kỳ có trách nhiệm giúp đỡ Việt Nam khắc phục những thiệt hại mà chiến tranh gây ra, bao gồm cả những vấn đề "nhân đạo và truyền thống".
Đại tướng nói ông muốn chính phủ Hoa Kỳ cố gắng hơn nữa trong việc giải quyết vấn đề chất độc Da cam. Tướng Giáp kể ông đã gặp Đô đốc [Elmo] Zumwalt, người ra lệnh rải chất Da cam ở đồng bằng sông Mekong trong cuộc chiến Việt Nam.
Ông nói những người lính của cả hai bên, trong đó có cả con của Đô đốc Zumwalt, đã bị phơi nhiễm chất độc và vị Đô đốc "đã đồng ý rằng chính phủ Hoa Kỳ phải hợp tác với Việt Nam" để "giải quyết vấn đề".
Về các nội dung trao đổi khác, điện tín của Hoa Kỳ cũng viết: "Ông Giáp bày tỏ hy vọng Hoa Kỳ sẽ tiếp tục trợ giúp Việt Nam để phát triển nguồn nhân lực và trợ giúp về khoa học về công nghệ.
"Đào tạo con người là cách có ích nhất để giúp đỡ nhau, ông Giáp nói, và lại nhấn mạnh một lần nữa rằng cả hai phía phải giảm thiểu các "sự cố" để đảm bảo quan hệ phát triển mạnh hơn.
"Sự cải thiện quan hệ Hoa Kỳ - Việt Nam là yếu tố quan trọng để đảm bảo hòa bình và ổn định tại khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, nhất là ở Đông Nam Á, và Tướng Giáp cảm ơn Đại sứ đã cố gắng trong lĩnh vực này trong ba năm qua.
"...Tướng Giáp nói chính cháu gái ông đã theo học trường ở Virginia, và, trở lại vấn đề người Mỹ gốc Việt, nói đa số họ đều muốn về "quê hương", và chính sách của Việt Nam là ngày càng "cởi mở", cả về chính trị và kinh tế.
"Kiều hối từ Hoa Kỳ [gửi về Việt Nam] cũng tăng hàng năm.
"Dĩ nhiên, có những kẻ "phản bội tổ quốc"," tướng Giáp nói tiếp, những chuyện này nước nào cũng có.
"Tuy nhiên hầu hết người Việt Nam là "yêu nước" và ông hy vọng chính phủ Hoa Kỳ sẽ làm những gì có thể để "giúp đỡ" Việt kiều trở về nước thường xuyên hơn."
Tuyên ngôn độc lập
Vị Đại tướng cũng nhắc với Đại sứ Burghardt rằng mọi người đều biết Tuyên ngôn Độc lập của Việt Nam trích lời lẽ từ Tuyên ngôn Độc lập của Hoa Kỳ.
Ông nói Việt Nam và Hoa Kỳ có nhiều điểm chung và Việt Nam không quên rằng "đa số người Mỹ" phản đối chiến tranh Việt Nam.
Đại tướng nói người dân Việt Nam không bao giờ quên những điều tốt mà người khác làm cho họ và luôn tôn trọng độc lập và chủ quyền của các nước.
Ông nói văn hóa người Việt Nam rất yêu nước nhưng cũng yêu hòa bình và độc lập.
"[Chủ tịch] Hồ Chí Minh mong muốn hòa bình và độc lập không chỉ cho Việt Nam mà còn cho toàn thể các dân tộc trên thế giới," điện tín trích lời Tướng Giáp.
Đại sứ Burghardt nói với Tướng Giáp ông tới làm việc ở Việt Nam lần đầu tiên là tại Đại sứ quán ở Sài Gòn khi Việt Nam còn chiến tranh.
Còn trong lần công tác này của ông, Việt Nam đã hòa bình và đang phát triển.
Tướng Giáp nói Việt Nam "anh hùng và đang phát triển" nhưng vẫn còn nghèo trong khi Hoa Kỳ giàu hơn nhiều.
Đại sứ Burghardt nói Hoa Kỳ mong muốn Việt Nam giàu hơn và đang cố gắng giúp đỡ bằng cách khuyến khích đầu tư và trợ giúp cho Việt Nam.
Ông cũng nói Hoa Kỳ muốn thấy một nước Việt Nam mạnh và giữa hai nước không có xung đột chiến lược mà thực tế có nhiều lĩnh vực trong đó hai bên có sự tương đồng chiến lược.
'Ghi âm Đại tướng'?
Bức điện tín về cuộc gặp thứ hai của Tướng Giáp với Đại sứ Michael Michalak mà Wikileaks công bố được đánh đi hôm 5/5/2008 có tựa đề "Vẫn còn minh mẫn ở tuổi 97: Tướng Giáp nói chuyện giáo dục với Đại sứ".
Đại sứ quán Hoa Kỳ nói Đại sứ Michalak đã đề nghị có cuộc gặp, vốn kéo dài 40 phút, để bàn về vấn đề trao đổi giáo dục.
Phần tóm tắt cuộc gặp của điện tín nói Tướng Giáp cho thấy ông là người ngưỡng mộ các định chế giáo dục của Hoa Kỳ.
Theo điện tín, Tướng Giáp mặc quân phục, ngồi trong phòng khách, và không đứng lên khi Đại sứ và các tùy viên chính trị của đại sứ quán bước vào.
Không có đại diện báo chí nào có mặt nhưng trên bàn có máy thu âm ghi lại cuộc nói chuyện.
Theo Đại sứ quán nhận định, điều này cho thấy các quan chức của Đảng vẫn cảm thấy phải theo dõi những gì Tướng Giáp nói với khách nước ngoài dù tuổi ông đã rất cao.
Bức điện tín cũng có chú thích:
"Sau khi gạt bỏ Tướng Giáp khỏi Bộ Chính trị hồi năm 1982, mà lý do được cho là ông phản đối đưa quân vào Campuchia, các đối thủ trong Đảng tiếp tục giám sát các hoạt động và câu chuyện của vị Tướng."
Tướng Giáp nói trong cuộc gặp rằng Chính phủ Việt Nam chú trọng tới cải thiện giáo dục và khoa học và "nhân tố con người" là quan trọng nhất.
Ông nói một trường đại học của Hoa Kỳ nên có cơ sở ở Việt Nam, có thể là theo hình thức đại học liên doanh Việt - Mỹ.
Đại sứ Michalak nói với Tướng Giáp chính Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cũng muốn một trường của Hoa Kỳ có chi nhánh ở Việt Nam và Hoa Kỳ muốn tăng gấp đôi số sinh viên Việt Nam du học ở Hoa Kỳ.
Ông Michalak nói trong điện tín rằng vị tướng nói lẫn một số lần trong cuộc gặp nhưng nói rất rõ ràng về tầm quan trọng của giáo dục.
Điện tín kết thúc với câu: "Với bằng tiến sỹ kinh tế và cựu giáo viên trung học, người có con gái và các cháu học ở các trường đại học của Hoa Kỳ, vị Tướng nói rõ rằng ông coi các định chế giáo dục của Hoa Kỳ là quan trọng đối với tương lai của Việt Nam."
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2011/08/110829_general_giap_wikileaks.shtml
BÌNH LUẬN CỦA VẠN MỘC CƯ SĨ
Việt Nam quốc nội có lắm nhân tài và bậc đạo đức cao siêu. Về cá nhân, nhiều người đề cao đại tướng Võ Nguyên Giáp và nhạc sĩ Phạm Tuyên. Về tập thể thì có Quốc hội Việt Nam cộng sản. Tất cả cá nhân và tập thể này đã đạt mức độ tối cao của chữ nhẫn. Chữ nhẫn có bao nhiêu nghĩa thì những người này đều có hết dù là nhẫn nhục hay nhẫn tâm.
Theo Vũ Thư Hiên và nhiều người, đại tướng tỏ ra nhẫn nhục cao độ, trong khi Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ chặt chân tay của ông, ông vẫn đi học đàn như thường.Nhất là Lê Duẫn đã chơi đểu , đã đạp ông ra khỏi ủy viên trung ương đảng và phong cho ông chức Trưởng ban ngừa thai cai đẻ. Người nhẫn nhục thứ hai là nhạc sĩ Phạm Tuyên. Hồ Chí Minh đã giết bố ông là Phạm Quỳnh, ông vẫn hồn nhiên, tự nhiên như người Hà Nội, ca reo trong ngày 30-4-1975"Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng."
Tập đoàn nhẫn nhục đến độ bất cố liêm sỉ là bọn quốc hội Việt cộng im miệng không hề động tâm khi bọn Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh bán nước và quân Trung Quốc ngang nhiên chiếm Hoàng sa, Trường Sa, Bản Dốc, Nam Quan...Một tập thể thứ hai thực hành nhẫn theo nghĩa nhẫn tâm chính là bọn công an và bộ chính trị Hà Nội đã nhẫn tâm đánh dập những người đòi chủ quyền Trường Sa, Hoàng Sa và đòi dân chủ.
Trong tin tức trên, đài BBC đã cho chúng ta biết đường lối của cộng sản Việt Nam trong khoảng 2004-2008. Đại sứ Mỹ đến thăm Võ Nguyên Giáp là do phía Mỹ, được đảng cộng sản chấp thuận và ra mệnh lệnh cho Võ Nguyên Giáp một số nội dung và chi tiết.
Qua bản tin trên, ta thấy Võ Nguyên Giáp đã tuân mệnh bọn đầu gấu mà chuyển đến cho người Mỹ hai điều quan trọng mà họ đã thất bại, nay họ vẫn tiếp tục đòi hỏi, kêu nài.
Trong thời gian từ 1977 đến 1978 Việt Nam và Hoa Kỳ đàm phán bình thường hóa quan hệ nhưng không thành, một phần do Việt Nam yêu cầu Hoa Kỳ bồi thường những tổn thất, thiệt hại mà họ đã gây ra ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ đã bác bỏ.Sau 1975, tổng thống Mỹ Carter đã chìa bàn tay thân hữu với Việt Nam những các sứ giả Việt Nam tuân lệnh Lê Duẫn đòi Mỹ bồi thường 3 ,2 tỷ Mỹ kim như hiệp định Paris hứa hẹn. Nhưng Việt Cộng đánh Kampuchia, Mỹ lấy cớ đó tuyên bố từ chối sự bồi thường này.Đây là giấc mộng lớn của Lê Duẩn. Lê Duẩn tuyên bố sau 1975 dân Việt Nam sẽ có mỗi nhà một xe hơi, một TV, một tủ lạnh. Giấc Mộng này là do hơn 3 tỷ Mỹ kim này chứ không phải do thành quả xây dựng XHCN, hoặc do bàn tay cộng sản tài ba biến sỏi đá thành cơm, và giấy vụn, sắt vụn thành nhà lầu, xe hơi như Tố Hữu đã nói. Dầu có 5 tỷ hay mười tỷ, tất cả cũng chui vào dạ dày vĩ đại của tập đoàn cộng sản thống trị, người dân chẳng được xơ múi gì, vì nay hải ngoại gửi về 5, 6 tỷ, tiền quốc tế viện trợ và cho vay thế mà ngân hàng trống trơn, cộng sản mắc nợ như chúa chổm!
Trần Quang Cơ cựu thứ trưởng Ngoại giao Việt Cộng viết về việc này:
Ngày 2-3.6, đàm phán vòng 2, Mỹ nêu lại các đề nghị hồi tháng 5. Ngày 19.7.77, tại Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc (LHQ), Mỹ quyết định rút bỏ việc phủ quyết Việt Nam vào LHQ. Sau vòng 2, anh Phan Hiền đã phải bay về Hà Nội báo cáo và xin chỉ thị, thực chất là đề nghị trên nên có thái độ thực tế và đối sách mềm dẻo hơn, nhưng nghe nói cả 4 vị lãnh đạo chủ chốt của ta lúc đó đều nhất trí lập trường trên. Trước đòi hỏi kiên quyết của ta, tại vòng 3 (19-20.12.78), Mỹ đề nghị nếu chưa thoả thuận được về việc thiết lập quan hệ ngoại giao đầy đủ thì có thể lập Phòng Quyền lợi thủ đô hai nước, nhưng như vậy thì chưa bỏ cấm vận được. Sau khi có Phòng quyền lợi thì sẽ tuỳ tình hình mà xét bỏ cấm vận, song ta vẫn giữ lập trường cũng nhắc đòi giải quyết “cả gói” 3 vấn đề....Đến lúc này khi ta quyết định rút bỏ đòi hỏi “Mỹ phải bồi thường chiến tranh – viện trợ 3,2 tỷ đô la mới bình thường hoá quan hệ” và nhận công thức “bình thường hoá quan hệ không điều kiện” của Mỹ thì đã muộn. ” (TRẦN QUANG CƠ * HỒI KÝ I )
Vấn đề thứ hai mà đại tướng Võ Nguyên Giáp đòi hỏi là bồi thường chất độc da cam. Ngày 31 tháng 1 năm 2004, nhóm bảo vệ quyền lợi của nạn nhân Chất độc da cam/Dioxin là Hội Nạn nhân Chất độc da cam/dioxin Việt Nam (The Vietnam Association of Victims of Agent Orange/Dioxin - VAVA) đã kiện 37 công ty Mỹ phải bồi thường do trách nhiệm gây ra thương tích vì đã sản xuất chất hóa học này. Dow Chemical và Monsanto là hai công ty sản xuất chất độc da cam (CĐDC) lớn nhất cho quân đội Hoa Kỳ đã bị nêu tên trong vụ kiện cùng các công ty khác. Cho đến nay, vụ kiện đã qua hai phiên tòa sơ thẩm Tòa án liên bang tại quận Brooklyn và tòa phúc thẩm ở Tòa kháng án liên bang khu vực 2 ở New York bác đơn kiện của nguyên đơn với lý do chính: bên nguyên chưa có bằng chứng khoa học chứng minh mối quan hệ giữa bệnh tật của họ với chất dioxin, không có căn cứ pháp luật quốc tế, các công ty hóa chất chỉ sản xuất theo đơn đặt hàng của chính phủ Mỹ nhưng chính phủ Mỹ lại có quyền miễn tố. Do đó ngày 2 tháng 3 năm 2009 tòa án Tối cao Mỹ bác đơn thỉnh cầu của nguyên đơn Việt Nam.
Trong khoảng thời gian 2004-2008 là giai đọan mà Việt Cộng hy vọng vào món tiền này. Cộng sản hy vọng và có lẽ cũng nghe lời luật sư mà tin tưởng sẽ được vài tỷ Mỹ kim, nếu không thì cũng vài trăm triệu dư sức chia chác, con cháu của họ sẽ mua xe hàng triệu Mỹ kim đi khắp phố phường Hà Nội - Saigon cho thiên hạ lác mắt.
Cái số của đại tướng là số làm tay sai, làm cha hờ. Theo Trần Nhu, đại tướng là "tướng đi đêm", bị tụi đầu sõ ở sau giật giây! Ông yều cầu Mỹ bồi thường chất độc da cam thì nghe ra được vì lúc này tòa án Mỹ đang xử. Nhưng đại tướng quên mất một điều là bên Mỹ hành pháp, tư pháp độc lập, không như bên cộng sản, tòa án và công lý do bọn tàn ác và ngu dốt cầm đầu.
Còn vụ bồi thường chiến tranh 3 ,2 tỷ Mỹ kim thì thật vô ích vì ông cố sức mở cánh cửa đã đóng chặt. Tội nghiệp cho ông, suốt đời phải vâng lệnh cộng sản đàn em, cúi đầu làm một nô lệ mà không có chút tự do bởi vì ông bị các đồng chí ông, đàn em ông và chế độ do ông phục vụ đã dùng vợ con ông mà uy hiếp ông (Xem TRẦN NHU * TƯỚNG ĐI ĐÊM )
Còn một vấn đề nữa mà đại tướng đề cập là vấn đề giáo dục Mỹ. Đây cũng là tâm lý chung của các ông Việt Cộng cao cấp. Ông nào cũng căm thù Mỹ đế quốc xâm lược, tên tư bản đầu sõ, kẻ thù của giai cấp vô sản nhưng bản thân họ thích học Anh Pháp, đi công tác hoặc lao động tại các nước tư bản. Nay thì con cháu của họ hàng ngàn, hàng vạn đứa sang Âu Mỹ du học. Cháu của đại tướng cũng đi du học Mỹ kia mà! Những kẻ bé cổ thấp miệng thì đi Malaysia, Singapore du học, không ai hoặc rất it đi Nga, Trung Quốc. Tại sao vậy?Nhật, Mỹ, Pháp, Anh đã cung cấp học bổng cho du sinh Việt Nam nhưng một số mang danh du sinh để rồi đi làm chui, buôn bạch phiến, một số ở lại lấy chồng, lấy vợ ngoại quốc như vậy thì họ có yêu Việt Nam, yêu chủ nghĩa cộng sản không hở đại tướng? Trong trườp hợp một đi không trở lại, đại tướng mong mỏi gì ở những người này và ông có thực coi các định chế giáo dục của Hoa Kỳ là quan trọng đối với tương lai của Việt Nam."?
Ý tưởng của đại tướng về phát triển giáo dục với Mỹ là đúng ngay boong nhưng cũng vẫn là một giọng cầu tài, xin tiền. Đó là cái thuật căn bản trong chính sách đối nội, đối ngoại của cộng sản, nghĩa là bóc lột và lừa đảo để lấy tiền bạc, địa vị.
Ba điều này khác nhau nhưng vẫn là một chữ TIỀN! Đúng là trong chế độ cộng sản "Tiền là tiên là Phật" mặc dầu Mao cho rằng trong chế độ cộng sản tiền, vàng bạc trở thành vô giá trị, kim cương, châu ngọc chỉ để lót cầu tiêu!
Ngoài ra bản tin trên còn cho chúng ta hai điều cần thảo luận.
(1).Đại tướng nói về Việt kiều rằng " Việt Nam cần có sự hòa giải tốt hơn nữa với cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Hoa Kỳ cho dù đã có nhiều cố gắng trong vấn đề này. ....người Mỹ gốc Việt, nói đa số họ đều muốn về "quê hương", và chính sách của Việt Nam là ngày càng "cởi mở", cả về chính trị và kinh tế".
Nhân dân Việt Nam đã từng bị cộng sản lường gạt cụ thề là bọn Giải Phóng Miền Nam,nhưng sau 1975 thì bị đá văng và giai cấp vô sản tiên phong thì trở thành giai cấp bị cộng sản bóc lột. Cộng sản thực tâm hòa giải nghĩa là quên hận thù, từ bỏ chính sách tàn ác thì mới gọi chân thật. Hòa giải sao được thì cộng sản cướp nhà, cướp đất của các giáo hội và nhân dân?Hòa giải làm chi khi mà cộng sản cướp đoạt mọi quyền tự do, dân chủ của nhân dân? Hòa giải có giá trị gì khi cộng sản phá hoại các cộng đồng người Việt? Hòa giải hay không là do cộng sản Việt Nam, là do bọn đầu sõ Hà Nội, tại sao đại tướng không nói thẳng với Nông Đức Mạnh, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng mà nói với người Mỹ? Nước Mỹ là nước tự do, cộng đồng hải ngoại cũng có tự do. Chính phủ cộng sản có quyền bắt dân đi lính, bắt dân vào HTX, bắt dân sang Kampuchia nhưng Chính phủ Mỹ không thể ra lệnh cho người Việt hải ngoại phải đi về Việt Nam , hoặc bắt họ cúi đầu làm tay sai bọn Việt Cộng phản quốc hại dân. Nếu quả thật Việt Nam cởi mở, có tự do, dân chủ thì người Việt hải ngoại sẽ về luôn chứ không phải chỉ về thăm rồi đi!
(2). Ông nói người Việt Nam rất yêu nước nhưng cũng yêu hòa bình và độc lập. Điều này rõ ràng là tuyên truyền. Trong khi Việt Cộng kết tội Bảo Đại theo Pháp, Ngô Đình Diệm theo Mỹ thì Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Trường Chinh và bản thân ông đã coi Trung Quốc và Liên Xô là mẫu quốc. Có lẽ ông cũng như Trường Chinh, Phạm Văn Đồng đã sang Trung Quốc ký các hiệp định bán nước để cho Trung Cộng viện trợ cố vấn,binh sĩ và vũ khí. cho phe ông theo cái lợi trước mắt. Ông nghĩ sao về việc Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng bán nước. Lúc họ làm vậy thì có ông ở đó, ông cúi đầu tức là ông cam tâm làm nô lệ Trung Cộng. Thế mà ông bảo Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản yêu nước ư?(Xem TRẦN NHU * TƯỚNG ĐI ĐÊM )
Ông bảo kinh tế, chính trị Việt Nam tiến bộ ư? Ông nói nói thật ư?Chúng tôi thấy không phải như vậy. Ông không nghe vụ Vinashin, Công ty dầu khí, Air Vietnam suy sụp ư? Năm 2010 thì công khai thâm thủng nhưng sự kiện tham nhũng ăn cắp của công, bè phái, trộm cướp thì thiên hạ đã biết từ lâu, ông thật không biết ư?
Ông là quốc lão nhưng thực tế là kẻ tù bị giam lỏng, mọi hành vi của ông cũng bị đảng của ông giám sát. Con ông Võ Điện Biên bị cộng sản giam cầm, phải vào tù ra khám. Con gái lớn của ông bị nghi làm gián điệp Mỹ và cái chết của bà đã tạo ra nhiều nghi vấn trong dân Hà Nội. Việc đặt máy ghi âm trong phòng khách của ông khi tiếp đại sứ Mỹ là một bằng chứng cho thấy Cộng sản Việt Nam giám sát ông chặt chẽ. Như vậy ông có tự do không? Nhân dân Việt Nam có tự do, hạnh phúc không?Ông là đại tướng mà người ta bắt ông đi ngửa thai cai đẻ mà ông không thấy nhục ư? Ông là đại tướng mà khốn khổ như vậy thì hạng dân đen sống ra sao? Ông chỉ là con vẹt thuộc lòng những câu nói của Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh. Ông chỉ là con rối bị giật dây.
Việc đặt máy thâu âm cũng là một lối sống phổ biến trong chế độ cộng sản. Nếu đảng cộng sản không ra lệnh đặt máy ghi âm thì chính đại tướng hoặc vợ con đại tướng cũng phải làm việc này. Nhất là nhà báo, nhà văn phỏng vấn ai thì phải có dụng cụ đầy đủ theo nguyên tắc "Nói có sách, mách có chứng" . Như việc NHẬT HOA KHANH * GẶP TỐ HỮU , ông đã cẩn thận thu băng không thì đã bị ở tù mục xương! Đại tướng phải thâu băng để rồi có ai bảo rằng ông giao thiệp bí mật với Mỹ thì ông có chứng cớ là nói theo lời Tổng bí thư, không sai một chữ. Người ta thường chê mấy tay cộng sản, ngu quá, lúc nói phải cầm giấy. Điều này cũng đúng một phần nhưng cái chính là họ phải nói đúng từng chữ của Tổng bí thư dù rằng bài viết sẵn này không liên hệ gì đế câu hỏi của các nhà báo!
Sau vụ án Xét lại hiện đại, danh dự của đại tướng bị chôn vùi. Trong khi bọn Duẩn Thọ lông hành bắt bớ văn nghệ sĩ, hãm hại các đảng viên cộng sản cao cấp, ông vẫn điềm nhiên tọa thị . Vũ Thư Hiên trong tác phẩm "Đêm Giữa Ban NGày" đã nói rằng dân Hà Nội không còn hy vọng gì về tướng Giáp. Còn quần chúng nhân dân thì làm đủ câu thơ ca mỉa mai về sự nghiệp của đại tướng:
"Khi xưa đại tướng cầm quân,
Bây giờ đại tướng cầm chân đàn bà"
"Khi xưa đại tướng công đồn...
Bây giờ đại tướng sờ.....chúng em.."
Tuy nhiên, sau khi đại tướng viết thư phản đối vụ Bauxit Tây Nguyên, người ta thấy đại tướng chưa chết hẳn. Đài BBC 2009 đã cho ông là nhà lãnh đạo tinh thần của Việt Nam (http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/2009/06/090622_vonguyengiap_opinion.shtml)
Năm 2011, Võ Nguyên Giáp tròn trăm tuổi. Không biết ông còn sống hay đã chết nhưng đám Hà Nội tổ chức sinh nhật của ông xôm tụ. Trong lễ sinh nhật này, Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng chúc mừng ngày sinh lần thứ 100 của Anh Văn - đại tướng, Tổng Tư lệnh Võ Nguyên Giáp, người học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh, người con ưu tú của dân tộc, được nhân dân cả nước và bạn bè quốc tế yêu mến, ngưỡng mộ. http://vnexpress.net/gl/xa-hoi/2011/08/lanh-dao-dang-nha-nuoc-chuc-tho-dai-tuong-vo-nguyen-giap/
Có thật ông là người được toàn đảng toàn dân ngưỡng mộ không?
Người cộng sản luôn luôn dối trá. Người ta dựng huyền thoại Võ Nguyên Giáp, lợi dụng huyền thoại này bắt Võ Nguyên Giáo làm tay sai như việc Lê Đức Thọ đã phế bỏ địa vị của Võ Nguyên Giáp nhưng lúc cần họ bắt ông phải sang Bắc Kinh cầu thân sau khi họ đã trở mặt với thầy Trung Cộng (Xem TRẦN NHU * TƯỚNG ĐI ĐÊM ). Họ cũng lợi dụng ông sai ông tiếp ông sư bà vãi Nhất Hạnh và Chân Không trong màn kịch lừa đảo thế giới.
|
Đại tướng Võ Nguyên Giáp và phu nhân chụp ảnh lưu niệm cùng Thiền sư Thích Nhất Hạnh và Chân Không |
Cả cuộc đời ông là cuộc đời bị người lợi dụng, ông chỉ là cái tượng gỗ sơn son thiếp vàng. Cánh quân đội thuộc phe Võ Nguyên Giáp thì ca ngợi thầy mình, còn cánh Văn Tiến Dũng thì nói xấu Võ Nguyên Giáp. Chính Việt Cộng khinh Võ Nguyên Giáp. Trong CCRD, HỒ Chí Minh đã chặt chân tay Võ Nguyên Giáp. Tiếp theo Lê Duẩn, Lê Đức Thọ muốn gạt Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp để đưa Nguyễn Chí Thanh lên làm chủ tịch nước ( Xem Nguyễn Văn Trấn, Thư Gửi Cho Mẹ và Quốc Hội). Chính Lê Duẩn, Lê Đức Thọ tống Võ Nguyên Giáp ra khỏi trung ương đảng. Ban đầu quyển Mùa Xuân Đại Thắng đứng tên Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng, sau in lần thứ hai chỉ có tên Văn Tiến Dũng. Ý kiến quân sự của ông bị gạt bỏ. Báo chí lúc bấy giờ nêu lên việc ông chống ý kiến Lê Duẫn, Lê Đức Thọ chiếm miền Nam, theo ông nên tiến đến Nha Trang mà thôi! Và ông cũng chống đối ý kiến Lê Đức Anh đánh Kampuchia. Vì các lý do trên, ông mất chức bộ trưởng Quốc phòng và trở thành trưởng ban ngừa thai cai đẻ.
Sự thật ý kiến của Võ Nguyên Giáp là khôn nhưng Thiên ngoại hữu thiên,.Một khi từ Quảng Trị, Huế Nha Trang, Bình Thuận bỏ trống, CS dại gì mà không thừa thắng xông lên. Lại nữa, không đánh Kampuchia sao được khi quân Khmer đỏ tấn công các tỉnh miền Nam? Việt Cộng tất nhiên sẽ sa vào kế không thành của Mỹ để rồi Mỹ có lý do chính đáng phủi tay 3,2 tỷ Mỹ kim!
Những điều đó cho thấy rằng không phải toàn đảng, toàn dân tin tưởng Võ Nguyên Giáp! Chính cộng sản đã coi khinh thiên tài quân sự Võ Nguyên Giáp. Lê Duẩn đã hành sử như mắng vào mặt Võ Nguyên Giáp: "Mày không đáng làm tướng, mày chỉ đáng sờ mu rùa!" ...Lại nữa, cách đầy vài năm, vụ Tổng cục 2.Tổng cục 2, Bộ Quốc phòng Việt Nam tức Tổng cục Tình báo quốc phòng được thành lập trên cơ sở Cục Tình/Quân báo (Cục 2), Bộ Quốc phòng năm 1995 và hoạt động theo Pháp lệnh tình báo do Chủ tịch Quốc hội Nông Đức Mạnh ký ngày 14 tháng 12 năm 1996 và nghị định 96/CP do Thủ tướng Võ Văn Kiệt kí ngày 11 tháng 9 năm 1997.
Vụ Tổng Cục 2 nổ ra bắt nguồn từ lá thư của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp ngày 3/1/2004 gửi cho Ban chấp hành TW, Ban Bí thư, Ủy ban Kiểm Tra TW dài 7 trang, trong đó lần đầu tiên tương Giáp dùng từ “Siêu nghiêm trọng ” để chỉ Vụ án Tổng cục 2. Tướng Giáp yêu cầu giải thể ngay TC 2, đưa nó trở về chỗ cũ, là Cục Quân Báo thuộc Bộ Tổng Tham mưu.
Còn vụ T4 là vụ do TC2 của Nguyễn Chí Vịnh bịa ra rằng họ đã cài được một nội gián trong CIA Mỹ mang bí danh T4, và T4 cho biết hàng loạt các vị như: Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Trần văn Trà, Lê Khả Phiêu, Nguyễn văn An, Võ Văn Kiệt , Võ thị Thắng … đều làm việc, công tác với CIA.
Vu án Siêu nghiêm trọng TC 2 bị bóp chết, ỉm đi, chủ yếu là do Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh cùng Đỗ Mười và Lê Đức Anh cùng nhau duy trì hiện trạng ổn định bên ngoài, theo ý muốn của Bắc Kinh.
Vụ Tổng CỤc 2 cho thấy Võ Nguyên Giáp không phải là người được đảng cộng sản tín nhiệm và tôn sùng.
Ngày nay chúng ta không biết rõ là đại tướng còn sống hay chết nhưng đảng cộng sản vẫn dùng ông như người ta dùng cái hình nộm của Khổng Minh để an lòng binh sĩ và hù dọa đối phương. Trung Quốc có sợ Võ Nguyên Giáp không?
Trong khoảng 1954, Võ Nguyên Giáp đạt đỉnh cao danh vọng. Chính cái danh vọng này, huyền thoại này đã hại ông vì Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đều sợ ông lên cao mà đá văng họ theo chủ trương và xu thế Liên Xô xét lại và dạp đổ thần tượng Stalin ..Hồi ký của các nhà lãnh đạo Việt Minh trong đó có Tướng Giáp, Tổng Tư Lệnh Quân Ðội, có Ðặng Văn Việt, Trung Ðoàn Trưởng Trung Ðoàn 174, con Hùm Xám của Ðường Số 4 biên giới, đều nói tới nguồn viện trợ duy nhất và thiết yếu này nhưng nói tương đối ít. Những chiến thắng của Việt Minh từ các trận Ðông Khê và Cao Bằng trong chiến dịch Việt Bắc tới trận Ðiện Biên Phủ theo các chỉ huy người Việt này là do sự hoạch định chiến lược và chiến đấu của chính người Việt. Các cố vấn Trung Quốc trong tập hồi ký của La Quý Ba đã nói ngược lại. Họ cho rằng họ cho không mọi thứ như súng ống, đạn dược, quân trang, quân dụng, soạn thảo tài liệu huấn luyện, tái tổ chức lại quân đội với chủ trương đặt nặng vai trò của chinh trị trong quân đội, thành lập và võ trang những đại đơn vị mới như các Ðại Ðoàn 316, 320, 325, 351 và một trung đoàn công binh bên cạnh các đại đoàn 304, 308, 312 và một số trung đoàn đã có từ trước, mà còn giúp Việt Minh giải quyết những khó khăn về kinh tế, tài chánh, đặc biệt là về tiền tệ, lương thực để Việt Minh từ thế gần như thụ động, bị bao vây trên nhiều mặt trở thành quân đội mạnh mẽ.. .Nói thẳng ra, quân Việt Cộng không là gì cả, đánh Pháp thắng lợi là do công lao, xương máu Trung Cộng.
Võ Nguyên Giáp không là gì cả đưới mắt Trung Quốc bá quyền . Hiện tại Trung Cộng chỉ hù dọa để bọn Việt Cộng nhường đất, nhường biển, nhường bát cơm của dân Việt cho hổ đói Trung Cộng. Trong tương lai, Trung Cộng đánh chiếm Việt Nam và các nước khác hay không , đánh lúc nào là do kế hoạch của họ. Nếu họ e ngại là e ngại Mỹ sẽ kiếm cớ nhảy vào chứ không phải sợ cái hình nộm Võ Nguyên Giáp! Dù ông còn sống thì cũng là một tấm thân tàn phế, bất động, không thể đánh đấm cũng không thể chỉ huy, so với cái xác chết nào có khác gì! Dù ông có mạnh khoẻ, trẻ trung ở lứa tuổi 30-40, thì chủ nhân Trung Cộng cũng không thể nào kính trọng một thằng tôi tớ, huống hồ cọp già đã rã xương! Ai thắng lợi Điện Biên? Thiên hạ ca tụng Việt Nam và Võ Nguyên Giáp nhưng Trung quốc vỗ ngực bảo là Việt Nam vô dụng, Võ Nguyên Giáp bất tài , thắng lợ sự thực đó là xương máu của quân Trung Quốc, tướng Trung Quốc, vũ khí Trung Quốc và mưu lược Trung Quốc. Việt Nam chỉ là cha hờ, là con rối của Trung Cộng!
Các cán bộ dưới quyền của Võ Nguyên Giáp giận lắm, trả lời rằng đại tướng là thiên tài quân sự. Trung Cộng chủ trương " biển người" để chiến đấu và chiến thắng, nhưng nhờ Võ Đại tướng thương lính nên không áp dụng chiến thuật này!
Trái với những lời biện hộ và hằn học của đàn em, trong quyển "Hồi Ức của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp'", đại tướng tỏ ra rất là ngoại giao và chính trị, cho rằng tình cảm Việt Hoa rất thắm thiết, như các đoạn sau đây nói về trận Điện Biên Phủ:
“Dọc đường, tôi tiếp tục theo dõi sự chuyển quân của các đơn vị trên các mặt trận, đặc biệt chú trọng những diễn biến mới ở Điện Biên Phủ. Tôi thường xuyên thông báo tình hình mới ở các chiến trường với anh Vi Quốc Thanh. Giữa chúng tôi tiếp tục có những cuộc trao đổi ý hợp tâm đầu. Anh Vi và tôi đều thống nhất cách tốt nhất để giải quyết tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ là tiến hành tiêu diệt dần từng trung tâm đề kháng.” (trang 86-87).
“Sáng ngày 26 tháng 1 năm 1954, Văn phòng thông báo cuộc họp Đảng uỷ Mật trận. Trước cuộc họp, tôi bảo đồng chí Hoàng Minh Phương, trưởng đoàn phiên dịch của Bộ, chuẩn bị cho tôi gặp ngay đồng chí Trưởng đoàn Cố vấn quân sự. Đồng chí Vi Quốc Thanh ngạc nhiên nhìn nắm ngải cứu trên trán tôi. Đồng chí ân cần hỏi thăm sức khoẻ, rồi nói:
Trận đánh sắp bắt đầu. Đề nghị Võ Tổng cho biết tình hình tới lúc này ra sao? Tôi đáp:
Đó cũng là vấn đề tôi muốn trao đổi với đồng chí Trưởng đoàn. Qua theo dõi tình hình, tôi cho rằng địch không còn trong trạng thái lâm thời phòng ngự, mà đã trở thành một tập đoàn cứ điểm phòng ngự kiên cố. Vì vậy không thể đánh theo kế hoạch đã định… Tôi nói tiếp ba khó khăn lớn của bộ đội, rồi kết luận:
Nếu đánh là thất bại.
Vậy nên xử trí thế nào?
Ý định của tôi là ra lệnh hoãn cuộc tiến công lại theo phương châm “đánh chắc tiến chắc”. Sau giây lát suy nghĩ, đồng chí Vi nói:
Tôi đồng ý với Võ Tổng. Tôi sẽ làm công tác tư tưởng với các đồng chí trong đoàn cố vấn.” (trang 107-108)
Phía các cố vấn Trung Quốc thì viết khác. Thực tế thì cho thấy ban đầu Võ đại tướng cũng có ý kiến tranh luận với các tướng Trung Cộng như La Quý Ba, Vy Quốc Thanh, Trần Canh trong trận biên giới và Điện Biên Phủ. (Hồi Ký cố Vấn Trung Quốc. HỒI KÝ III * VU HÓA THẦM) cho biết "Trước khi đoàn cố vấn vào Việt Nam, Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc đã cử La Quý Ba làm đại diện liên lạc, trung tuần tháng 3 đã đến trụ sở của Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, thảo luận nhiều lần với Việt Nam về vấn đề phát động chiến dịch biên giới, quyết định vùng Cao Bằng biên giới đông bắc Việt Nam giáp Quảng Tây làm hướng tấn công chính của chiến dịch... . . Phía Việt Nam đã làm rất nhiều việc chuẩn bị cho chiến dịch, nhưng chưa thống nhất ý kiến đối với cách đánh trong chiến dịch, càng chưa hình thành phương án tác chiến. Lúc này, không ít tư tưởng chỉ đạo trong Quân đội Nhân dân vẫn câu nệ ở chỗ được mất một thành phố này một địa phương kia, mà không chú trọng vào tiêu diệt sinh lực địch. Vì vậy họ chủ trương đánh Cao Bằng trước ... .Sự phân tích có hệ thống, thấu đáo đó của Trần Canh thuyết phục người lãnh đạo phía Việt Nam. Qua thảo luận, lãnh đạo Việt Nam nhất trí, đồng ý ý kiến của Trần Canh. Căn cứ vào đó, Đoàn cố vấn quân sự giúp cụ thể Bộ Tổng Tham mưu Quân đội Nhân dân Việt Nam vạch kế hoạch tác chiến chiến dịch biên giới. .. Sau khi cuộc chiến đấu kết thúc điều tra ra, quân địch đóng giữ Đông Khê chỉ có hơn 2 đại đội, không đến 400 tên, quân đội Việt Nam với binh lực 7000 người, tấn công hai đêm, thương vong 500 người mới thắng. Mặc dù cái giá rất lớn, nhưng mục tiêu bước đầu của chiến dịch đã đạt được, tức là một thắng lợi không nhỏ.(Hồi Ký cố Vấn Trung Quốc. HỒI KÝ III * VU HÓA THẦM) ).
Rốt cuộc, lệnh Mao và Hồ quyết đánh Đông KHê, Thất Khê, ý kiến của Võ Nguyên Giáp bị cho vào sọt rác. Như vậy là Võ Nguyên Giáp phải theo chủ trương đánh đường số bốn và theo chiến thuật " biển người" của Trung Cộng!
Sau khi thắng lợi biên giới, Trung Cộng và Việt Cộng mở rộng chiến tranh. Đánh chỗ nào? Hai bên mâu thuẫn nhau. Hồi Ký cho biết:
"Sau chiến thắng lớn biên giới, phát triển thắng lợi như thế nào là vấn đề Vi Quốc Thanh suy nghĩ trước tiên. Ở Bắc Bộ Việt Nam, có hai chiến trường có thể lựa chọn. Một là vùng đồng bằng sông Hồng, ở đây dân cư đông đúc của cải dồi dào, giao thông thuận tiện, là khu vực phòng thủ trọng điểm của quân Pháp. Một là vùng Tây Bắc, núi cao rừng rậm, dân cư thưa thớt, giao thông bất tiện quân Pháp phòng ngự tương đối yếu. Vi Quốc Thanh, Mai Gia Sinh, Đặng Dật Phàm đều cho rằng : mở chiến trường Tây Bắc, đánh mấy chiến dịch, giành lấy vùng Tây Bắc làm cho nó liền một dải với căn cứ địa Việt Bắc, tiến có thể công thoái có thể thủ, tương đối có lợi. Nhưng kiến nghị này không được phía Việt Nam chấp nhận.(Hồi Ký cố Vấn Trung Quốc. HỒI KÝ III * VU HÓA THẦM)
Cuối cùng, Việt Cộng phải tuân phục Vy Quốc Thanh. Sau đó là chiến dịch trung du, hai bên cũng mâu thuẫn. Hồi Ký trên cũng ở đoạn trên cho biết:
"Sau chiến dịch Trung Du, Vi Quốc Thanh đề xuất với Việt Nam, kết quả của chiến dịch Trung Du cho thấy, tác chiến với quân Pháp ở vùng đồng bằng có rất nhiều điều bất lợi, không dễ đánh tiêu diệt chiến, chi bằng chuyển sang vùng Tây Bắc, mở chiến trường Tây Bắc. Ý kiến của Vi Quốc Thanh vẫn không được phía Việt Nam chấp nhận. (Hồi Ký cố Vấn Trung Quốc. HỒI KÝ III * VU HÓA THẦM)
Theo hồi ký trên sau mấy tháng , Việt Cộng vẫn thất bại, sau một tháng chiến đấu giết được 1.100 quân địch, còn Cộng sản mất 1.700 người. Trận Ninh Bình, Hòa Bình, Việt Cộng cũng thua. Trần Canh về nước. Đến tháng 9-1951, Hồ Chí Minh bí mật sang Trung Quốc, Liên Xô và nhận lênh của Mao mở mặt trận Tây Bắc. Trần Canh được lệnh sang Việt Nam Võ Nguyên Giáp cũng không đồng ý.
TRong khioảng tháng 3-1953-đến tháng 5-1954, Navarre sang Việt Nam. Tướng Võ Nguyên Giáp lại không tuân lệnh Trung Quốc, chủ trương đánh vùng đồng bằng sông Hồng. La Quý Ba báo tin cho Mao, Mao gọi Hồ, cuối cùng Việt Cộng tuân lênh Mao Trước hết tiêu diệt địch ở vùng Lai Châu, giải phóng miền Bắc và miền Trung nước Lào, sau đó từng bước đẩy chiến trường sang Nam Lào và Cao Miên, uy hiếp Sài Gòn. (Hồi Ký cố Vấn Trung Quốc. HỒI KÝ III * VU HÓA THẦM)
Hồi Ký La Quý Ba đoạn trên cho biết ý nghĩ của họ về Võ Nguyên Giáp và tướng lãnh Việt Cộng như sau:
"Mao Trạch Đông nói : “ La Quý Ba điện về nói Hồ Chí Minh tán thành kiến nghị đó, Bộ Chính trị cũng đã ra quyết định, nhưng kế hoạch tác chiến mùa đông của quân đội Việt Nam vẫn chần chừ chưa vạch ra được là sao ? ”. Vi Quốc Thanh nói : “ Trước chiến dịch Tây Bắc năm ngoái, trong cán bộ trung, cao cấp quân đội Việt Nam, có thể nói là đa số người không muốn đi Tây Bắc tác chiến. Chủ yếu là sợ gian khổ, sợ khó khăn, thiếu tầm nhìn chiến lược, cho rằng Tây Bắc đất rộng người thưa, là nơi nghèo, có giải phóng cũng không có ý nghĩa lớn bao nhiêu. Người phụ trách chủ yếu Tổng cục hậu cần quân đội Việt Nam lại nói Đoàn cố vấn tích cực chủ trương giải phóng Tây Bắc là vì có lợi cho Trung Quốc, có thể tiêu diệt tận sào huyệt tàn quân phỉ Quốc dân đảng ở đó, không quấy rối biên giới Vân Nam Trung Quốc nữa. Họ cho rằng, chỉ có giải phóng đồng bằng sông Hồng thì mới đã nghiện, mới có thể giành được kháng chiến thắng lợi. Qua làm công tác tư tưởng này lúc bây giờ về cơ bản được uốn nắn. Bây giờ quân địch đã rút khỏi Nà Sản, họ lại để mắt chằm chằm vào sông Hồng. Đó là bệnh cũ tái phát ”.(Hồi Ký cố Vấn Trung Quốc. HỒI KÝ III * VU HÓA THẦM)
Vi Quốc Thanh trở lại Việt Nam, Hồ Chí Minh ôm hôn họ Vy và nói:
Hồ Chí Minh nói luôn : “ Rất tốt, rất tốt, hoàn toàn nhất trí với suy nghĩ của tôi ; đồng chí phải giúp đồng chí Võ Nguyên Giáp vạch ra kế hoạch tác chiến thật nhanh, đưa Bộ chính trị thảo luận thông qua. Việc này giao cho đồng chí ”..(Hồi Ký cố Vấn Trung Quốc. HỒI KÝ III * VU HÓA THẦM)
Lời này chẳng khác gì bậc phụ huynh xin lỗi thượng khách về lỗi lầm của con em mình và xin khách tha thứ và dạy dỗ cho con em ngỗ nghịch nên người! Kết cuộc rồi Võ Nguyên Giáp cũng xếp giáp quy hàng Trung Cộng, bởi lẽ tớ không có quyền cãi lại chủ. Kể ra đại tướng lúc trẻ cũng hào hùng, ngang bướng, nhưng mình nhờ cậy người từ súng đạn, lương thực, kế hoạch, quân lính, tướng tá người ta, nhất là người ta dân đông thế mạnh, sao dám chống lại người ta. Ông Giáp không bị giết, bị cách chức là may phước!
hoài nghi đối với năng lực chỉ huy tác chiến của đồng chí Trần Canh, là một biểu hiện tự cho mình hơn người của số ít cán bộ quân đội Việt Nam. (Hồi Ký Cố Vấn Trung Quốc. HỒI KÝ IV * VƯƠNG NGHIÊN TUYỀN )
Năm 1951, quân đội Việt Nam chưa chấp nhận kiến nghị đặt hướng phát triển chiến lược nhằm vào Tây Bắc, Lào đặt hướng phát triển chiến lược ở đồng bằng Bắc Bộ Việt Nam có trọng binh quân Pháp đóng giữ, đánh phá cái gọi là phòng tuyến “boongke” của quân Pháp, nhiều lần không đạt được mục đích chiến dịch, không những không thể thay đổi tình hình đồng bằng Bắc Bộ, mà còn hầu như đánh mất quyền chủ động chiến trường Bắc Bộ Việt Nam đã giành được qua chiến dịch biên giới, ngược lại quân Pháp đã chuyển từ thế thủ sang thế công, đánh chiếm vùng Hoà Bình lần nữa. Mùa đông năm 1952 quân đội Việt Nam bắt đầu chấp nhận kiến nghị của Chủ tịch Mao Trạch Đông, sử dụng chủ lực vào vùng Tây Bắc Việt Nam có vị thế chiến lược quan trọng, binh lực địch suy yếu, đã giành được thắng lợi của chiến dịch Tây Bắc mùa đông năm 1952, chiến dịch Thượng Lào mùa xuân 1953, làm cho tình hình chung trên chiến trường Đông Dương bắt đầu có thay đổi, bất lợi cho quân Pháp, có lợi cho quân đội Việt Nam.
Tháng 9/1953, trong cán bộ lãnh đạo Việt Nam, có một số người nêu ra ý kiến khác với hướng chiến lược và tiếp tục nhằm vào Tây Bắc, Lào, nảy sinh dao động lại muốn sử dụng bộ đội chủ lực vào đồng bằng Bắc Bộ Việt Nam. Rất may là, Chủ tịch Hồ Chí Minh kiên trì áp dụng kiến nghị của Chủ tịch Mao Trạch Đông, tiếp tục đưa chủ lực nhằm vào Tây Bắc, Lào và giành được thắng lợi rất lớn trong tấn công chiến lược đông xuân 1953-1954, không những làm rối loại bố trí chiến lược của quân Pháp, giành quyền chủ động về chiến lược, mà còn giữ chân quân Pháp ở Điện Biên Phủ, tạo điều kiện cho quân đội Việt Nam tiến hành quyết chiến chiến lược với quân Pháp (Hồi Ký Cố Vấn Trung Quốc.HỒI KÝ VI* VƯƠNG NGHIÊN TUYỀN)
Sau khi đại tướng Võ Nguyên Giáp gửi thư cho bộ chính trị, người ta cũng đã bớt khinh miệt ông. Tuy nhiên những thức giả khác thì bảo nhau ông với bọn Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh cũng là một duộc. Ông làm bộ yêu nước, ông chẳng có tài cán gì, khả năng gì để chống Trung Quốc xâm lược. Từ Duẩn Thọ, ông đã xếp giáp rồi. Tuổi trẻ không hành động, già 80- 90 rồi còn làm được gì mà mong?
No comments:
Post a Comment