*
Bản Tin Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ
BẢN TƯỜNG TRÌNH CỦA ÔNG ĐỖ BÁ TÂN VỀ SỰ VIỆC
BỊ 2 KẺ LẠ MẶT HÀNH HUNG TẠI TRƯỚC CỬA NHÀ VÀO 20 GIỜ 20 PHÚT
NGÀY 8/10/2009
BẢN TƯỜNG TRÌNH
* Kính gửi: -
-Ông Viện trưởng Viện Kiểm Sát nhân dân thành phố Hà nội
- Ông Giám đốc sở công an thành phố Hà nội
- Ông Viện trưởng Viện Kiểm Sát nhân dân quận Đống Đa, Hà nội
Tôi tên là Đỗ Bá Tân - sinh năm 1959 - Nơi cư ngụ: số 46 Ngỏ 188 phố chợ Khâm Thiên - Phường Trung Phụng Đống Đa Hà nội. Tôi xin viết bản tường trình sự việc xảy ra vào hồi 20 giờ 20 ngày 8/10/2009 tại trước cửa nhà tôi (số 46 ngách nhà 38 - Ngỏ 178 - phố chợ Khâm Thiên). Lúc đó tôi đi mua cháo về cho vợ tôi là Trần Khải Thanh Thủy đang bị ốm.
Tôi đi xe máy về đến gần ngách cạnh nhà 38 thí thấy Bảo vệ dân phố ngồi rất đông (khoảng 14,15 người), tôi dừng xe lại và từ từ đi vào nhà; tôi nhìn mọi người thì có một Bảo vệ chửi đổng: ‘’nhìn cái L. à’’! Tôi tỏ ra khó chịu và đáp lại: ‘’Cái L. to như cái mặt’’. Khi tôi dừng xe trước cửa (nhà cậu Thắng đối diện trước cửa nhà tôi đi vắng, nên tôi dựng xe sát cửa nhà cậu Thắng).
- Ngách vào nhà tôi rất nhỏ khoảng 1,2m rất ít người đi lại, chứ không phải ‘’dựng xe giữa ngỏ 178 cản trở đường đi như báo chí đã đăng’’. Khi tôi thò tay vào trong cửa để mở khóa thì có 1 thanh niên lạ mặt đứng sát sau lưng chửi đổng: ‘’Đ. mẹ mày, để xe giữa đường này à’’, tôi đang ngạc nhiên không hiểu thì hắn đấm vào bụng tôi - tôi thanh minh: ‘’tôi phải mở cửa thì mới dắt được xe vào chứ!’’ Hắn tiếp tục tấn công tôi. Cũng lúc đó có một người thứ 2 cũng rất lạ, tôi không hề quen biết, đến cùng đánh tôi.
Khi tôi bị đánh rất đau, chúng đấm đá vào bụng, vào ngực, vào mắt vào đầu. (Tôi có cảm giác chúng đánh bằng vật cứng). Sau đó tôi mới phát hiện chúng dùng mủ bảo hiểm của tôi đặt trên xe máy khi tôi mở cửa, và chiếc đèn pin màu đen đường kính khoảng 3,5 – 4cm, dài khoảng 30cm. Tôi bị dồn đè vào cửa xếp nhà cậu Thắng và bị đánh tới tấp. Tôi vừa ôm đầu ôm mặt chịu đòn và kêu cứu rất to. Tôi thấy mấy nhà hàng xóm đứng ra cửa xem rất đông. Điều ngạc nhiên là cạnh đấy là đội Bảo vệ dân phố ngồi rất đông, mà họ không hề can ngăn.
Vợ và con tôi, khi nghe thấy tôi kêu cứu, thì chạy từ từng 3 xuống, loay hoay mãi mới mở được cửa. Tôi thì vẫn tiếp tục bị đánh. Vợ tôi lao ra can liền bị xô ngã về phía cửa. Vợ tôi vớ được viên gạch trong cửa (viên gạch này tôi dùng chặn chiếc dây điện đầu nối phía góc tường nhà). Vừa cầm lên quay ra liền bị tên mặc áo đồng phục dân phòng cướp. Vợ tôi liền quay lại thì tôi thấy vợ tôi kêu ‘’bị vở đầu rồi’’. Máu chảy ướt hết tóc, vai áo và nền gạch trước cửa nhà. Vợ tôi tay cầm đoạn gậy khua khoắng làm cho 2 tên hành hung giãn ra. Tôi thấy tên mặc áo trắng cộc tay to cao (là tên đến đánh tôi lúc đang mở cửa) lùi và bị ngã ra đằng sau chới với (vì phía trái cửa nhà tôi, các nhà bên cạnh thấp hơn 50cm).
Khi 2 tên này giản ra, tôi liền lấy cạp lồng cháo đưa cho vợ, khi vợ tôi cầm mang vào liền bị tay to cao mặc cộc tay trắng đá văng cạp lồng cháo đi. Khi vợ tôi thoát vào nhà, hắn đứng ngoài và bảo: ‘’Mày có giỏi ra đây!’’ Hắn còn chửi đổng: ‘’Đ...mẹ mày! mai tao sẽ cho mày một mũi SIDA cho chết mẹ mày đi!’’. Chứ tôi có thấy hắn bị làm sao đâu? mà báo chí giùm beng lên là ‘’bị đánh ngất xỉu, công an phường và nhân dân đến đưa đi cấp cứu!?’’ Lúc đó, tôi còn phải nói lời ‘’xin để tôi dắt xe vào nhà!’’.
Sau khi vào nhà, vợ chồng tôi lo lắng nên đi viện cấp cứu bằng kiểu gì. Khi vợ tôi bị chảy quá nhiều máu, tôi tìm khăn sạch để cầm máu cho vợ tôi. Lúc này mẹ vợ tôi là bà Lê Thị Thanh Phong đến chơi, đã chứng kiến cô con gái bị đánh và mất nhiều máu. Khoảng 15 phút sau thì ông Trần Việt Dũng trưởng phường công an Trung Phụng và 1 số chiến sĩ công an, Bảo vệ dân phố và cả công an quận cũng có mặt . Khi họ gõ cửa thì chúng tôi đã mở cửa để họ vào. Chúng tôi yêu cầu họ cho chúng tôi đi bệnh viện để cấp cứu thì ông Trần Việt Dũng có hứa: ‘’Mời anh chị ra trụ sở, chúng tôi sẽ viết giấy cho anh chị đi bệnh viện để cấp cứu’’. Khoảng 3 phút sau đó, vợ chồng tôi đã ra trụ sở phường - chớ không như tin đã đưa của mấy tờ báo Dân trí – An ninh thủ đô – Công an Nhân dân – Lao động gán cho vợ chồng tôi là ‘’khóa trái cửa không cho chính quyền vào nhà’’.
Vợ tôi không hề to tiếng chửi bới như báo đã đăng. Vợ chồng tôi ra trụ sở khoảng tầm 21 giờ kém 10’ và ngồi đợi... Chúng tôi yêu cầu anh Dũng, trưởng Công an phường Trung Phụng cho chúng tôi đi bệnh viện khám thương, thì anh Dũng đã đổi giọng "yêu cầu anh chị viết bản tường trình và lập biên bản rồi mới đi bệnh viện". Chúng tôi vẫn phải ngồi chờ, điều làm tôi hoang mang là thấy 1 số cán bộ công an quận Đống Đa và công an thành phố đi vào lên gác, họ tổ chức cuộc họp rất quan trọng. Đến 2 giờ sáng ngày 9/10/2009, chúng tôi mới được cán bộ điều tra của công an thẩm vấn và yêu cầu chúng tôi viết bản tường trình sự việc xảy ra trước cửa nhà tôi. Chúng tôi luôn yêu cầu được gặp đối tượng đến hành hung tôi, để đối chất, nhưng bị công an phường làm ngơ.
Tôi có yêu cầu trực tiếp ông Trần Việt Dũng cho tôi được gặp người thanh niên đánh tôi, thì ông Dũng từ chối nói là "chúng tôi đang lấy lời khai trên gác’’!? Khi chúng tôi nghe loáng thoáng là "người này bị đánh trọng thương bị đi cấp cứu", chúng tôi sửng sốt và phản đối không thể có chuyện ấy xảy ra, vì chúng tôi không có cơ hộì đánh lại họ, họ đã chủ động tấn công chúng tôi, khi chúng tôi vào được trong nhà, hai thanh niên kia đứng ngoài còn hậm hực và chửi đổng, chứ có ai bị thương và ngất xỉu đâu. Tôi bắt đầu hiểu vấn đề và cảm thấy rất hoang mang : vợ chồng tôi bị hành hung (bị hại) tự nhiên thành kẻ có tội. Đến khoảng hơn 7 giờ sáng 9/10/2009, vợ chồng tôi bị tiếp tục thẩm vấn và được "khám người để kiểm tra thương tích". Lúc này tôi thấy rất nhiều cán bộ công an quận sắc phục chỉnh tề, trang bị camera, máy ảnh. Khoảng gần 10 giờ sáng, tôi được dẫn độ về nhà, tôi mở khóa để họ vào nhà và đọc lệnh khám nhà khẩn cấp về tội "cố ý gây thương tích"
- Lúc này vợ tôi (Thủy) vẫn bị giữ ngoài trụ sở công an phường, tôi thắc mắc phải đưa vợ tôi về chứng kiến, thì nhà chức trách giải thích "Chỉ cần mình anh đại diện". Khi cán bộ công an quận đọc lệnh khám nhà với lý do "cố ý gây thương tích" thì tôi đã kịch liệt phản đối, vì vợ chồng tôi mới là người bị hành hung, bị hại. Tôi phản đối quyết định chụp mũ, vu cáo tội của cơ quan điều tra công an quận Đống Đa, cán bộ công an tên là Thắng đã giải thích là muốn giải thích tranh cãi thì ra tòa mà cãi. Tôi đã không ký bản quyết định khám nhà, lúc này có tới 3 camera và 2 máy ảnh thi nhau quay - chụp ảnh tôi. Cuộc khám xét diễn ra khoảng 10 phút, họ thu 1 chiếc mũ bảo hiểm xe máy của tôi đang treo ở xe máy, 1 thanh gỗ dài khoảng 80cm và 1 viên gạch xi măng tôi dùng chèn dây dẫn điện ở góc cửa. Đoàn khám xét lấy ra dựng ở góc nhà để chụp ảnh. Sau đó họ niêm phong chiếc gậy gỗ và chiếc mũ BH và yêu cầu 2 ông tổ trưởng dân phố tổ 23 và tổ 45 ký làm chứng.
Họ bỏ lại viên gạch không niêm phong và không mang đi. Tôi được dẫn độ trở lại trụ sở công an phường, làm tiếp thủ tục còn lại của việc khám nhà. Khoảng hơn 11 giờ, họ cho tôi xuống ngồi cạnh vợ, bên cạnh là những Bảo vệ dân phố canh chừng - thức trắng đêm, lại không được ăn gì, chúng tôi rất mệt và đói. Vợ tôi vết thương ở đầu máu chảy ra tóc, ra áo bị khô cứng không hề được băng bó hay rửa vết thương. Vợ tôi rất muốn về nhà để tắm gội và chăm sóc vết thương. Họ vẫn hứa là lát nữa anh chị sẽ về. Càng đợi, càng sốt ruột... đến 14 giờ 15’ chúng tôi hết sức bất ngờ, không 1 lời tuyên bố lý do, họ xích tay 2 vợ chồng tôi và có 1 chiến sĩ nói giễu "Đi bệnh viện!".
Chúng tôi bị đưa lên chiếc xe tải nhỏ và lên phòng tạm giam quận. Ở nhà, gia đình tôi không hề biết - khoảng giờ con gái tôi mang cơm ra cho bố mẹ, cháu được một cán bộ nói vẻ thương xót "khổ thân con bé, bố mẹ bị đưa lên công an quận mà không biết" - Con tôi ngơ ngác và về báo tin cho bà ngoại biết - chúng tôi bị giam giữ - Mẹ của cô Thủy phải sang trông nhà. Đến 17giờ 00 ngày 12-10-2009, tôi nhận được quyết định hủy bỏ biện pháp ngăn chặn do thượng tá Nguyễn Văn Thành, phó thủ trưởng cơ quan cảnh sát điều tra ký. Khi tôi về, đọc những bài báo của báo An ninh Thủ đô - báo Công an nhân dân - báo Lao động và báo mạng Dân trí thì tôi thấy chuyện thật nực cười và chua xót - thời bây giờ viết báo dễ thế, không kiểm duyệt chất lượng bài viết, không xác minh tính trung thực của sự việc, họ có đăng tới tới, tha hồ nói xấu bôi nhọ kẻ yếu, họ đã tự nhổ toẹt đi sự nghiêm túc của Luật báo chí.
Trên đây là những dòng tường trình sự việc xảy ra tại gia đình tôi, bằng cảm xúc thật nhất, chua xót nhất, trong tâm trạng minh mẫn, tự tin, an toàn, sau những ngày bị giam giữ khắc nghiệt. Tôi đã bình tâm nhớ lại những sự việc đã xảy ra trước mắt tôi như một cuốn phim định mệnh! Với sự thật rõ ràng này, vợ chồng tôi là người bị hành hung, chúng tôi hoàn toàn không có tội ! Đề nghị ông viện trưởng viện kiểm sát nhân dân thành phố Hà nội - ông giám đốc sở công an thành phố Hà nội - ông viện trưởng viện kiểm sát nhân dân quận Đống Đa - ông trưởng công an quận Đống Đa, xem rõ sự việc, kết luận đúng người đúng tội. Hãy mau trả tự do cho vợ tôi là Trần Khải Thanh Thủy, cô ấy vô tội.
Hà nội, ngày 15/10/2009 người trình bày ký tên Đỗ Bá Tân *
Bản Tường Trình viết tay của ông Đỗ Bá Tân, chồng nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, tù nhân ngôn luận và lương tâm, đã được Trung tâm Nhà Văn Việt Nam lưu vong (CEVEX) đánh máy lại đúng theo nguyên văn. Genève ngày 26 tháng 11 năm 2009 Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ Ligue Vietnamienne des Droits de l’Homme en Suisse Vietnamese League for Human Rights in Switzerland
*
* Kính gửi: -
-Ông Viện trưởng Viện Kiểm Sát nhân dân thành phố Hà nội
- Ông Giám đốc sở công an thành phố Hà nội
- Ông Viện trưởng Viện Kiểm Sát nhân dân quận Đống Đa, Hà nội
Tôi tên là Đỗ Bá Tân - sinh năm 1959 - Nơi cư ngụ: số 46 Ngỏ 188 phố chợ Khâm Thiên - Phường Trung Phụng Đống Đa Hà nội. Tôi xin viết bản tường trình sự việc xảy ra vào hồi 20 giờ 20 ngày 8/10/2009 tại trước cửa nhà tôi (số 46 ngách nhà 38 - Ngỏ 178 - phố chợ Khâm Thiên). Lúc đó tôi đi mua cháo về cho vợ tôi là Trần Khải Thanh Thủy đang bị ốm.
Tôi đi xe máy về đến gần ngách cạnh nhà 38 thí thấy Bảo vệ dân phố ngồi rất đông (khoảng 14,15 người), tôi dừng xe lại và từ từ đi vào nhà; tôi nhìn mọi người thì có một Bảo vệ chửi đổng: ‘’nhìn cái L. à’’! Tôi tỏ ra khó chịu và đáp lại: ‘’Cái L. to như cái mặt’’. Khi tôi dừng xe trước cửa (nhà cậu Thắng đối diện trước cửa nhà tôi đi vắng, nên tôi dựng xe sát cửa nhà cậu Thắng).
- Ngách vào nhà tôi rất nhỏ khoảng 1,2m rất ít người đi lại, chứ không phải ‘’dựng xe giữa ngỏ 178 cản trở đường đi như báo chí đã đăng’’. Khi tôi thò tay vào trong cửa để mở khóa thì có 1 thanh niên lạ mặt đứng sát sau lưng chửi đổng: ‘’Đ. mẹ mày, để xe giữa đường này à’’, tôi đang ngạc nhiên không hiểu thì hắn đấm vào bụng tôi - tôi thanh minh: ‘’tôi phải mở cửa thì mới dắt được xe vào chứ!’’ Hắn tiếp tục tấn công tôi. Cũng lúc đó có một người thứ 2 cũng rất lạ, tôi không hề quen biết, đến cùng đánh tôi.
Khi tôi bị đánh rất đau, chúng đấm đá vào bụng, vào ngực, vào mắt vào đầu. (Tôi có cảm giác chúng đánh bằng vật cứng). Sau đó tôi mới phát hiện chúng dùng mủ bảo hiểm của tôi đặt trên xe máy khi tôi mở cửa, và chiếc đèn pin màu đen đường kính khoảng 3,5 – 4cm, dài khoảng 30cm. Tôi bị dồn đè vào cửa xếp nhà cậu Thắng và bị đánh tới tấp. Tôi vừa ôm đầu ôm mặt chịu đòn và kêu cứu rất to. Tôi thấy mấy nhà hàng xóm đứng ra cửa xem rất đông. Điều ngạc nhiên là cạnh đấy là đội Bảo vệ dân phố ngồi rất đông, mà họ không hề can ngăn.
Vợ và con tôi, khi nghe thấy tôi kêu cứu, thì chạy từ từng 3 xuống, loay hoay mãi mới mở được cửa. Tôi thì vẫn tiếp tục bị đánh. Vợ tôi lao ra can liền bị xô ngã về phía cửa. Vợ tôi vớ được viên gạch trong cửa (viên gạch này tôi dùng chặn chiếc dây điện đầu nối phía góc tường nhà). Vừa cầm lên quay ra liền bị tên mặc áo đồng phục dân phòng cướp. Vợ tôi liền quay lại thì tôi thấy vợ tôi kêu ‘’bị vở đầu rồi’’. Máu chảy ướt hết tóc, vai áo và nền gạch trước cửa nhà. Vợ tôi tay cầm đoạn gậy khua khoắng làm cho 2 tên hành hung giãn ra. Tôi thấy tên mặc áo trắng cộc tay to cao (là tên đến đánh tôi lúc đang mở cửa) lùi và bị ngã ra đằng sau chới với (vì phía trái cửa nhà tôi, các nhà bên cạnh thấp hơn 50cm).
Khi 2 tên này giản ra, tôi liền lấy cạp lồng cháo đưa cho vợ, khi vợ tôi cầm mang vào liền bị tay to cao mặc cộc tay trắng đá văng cạp lồng cháo đi. Khi vợ tôi thoát vào nhà, hắn đứng ngoài và bảo: ‘’Mày có giỏi ra đây!’’ Hắn còn chửi đổng: ‘’Đ...mẹ mày! mai tao sẽ cho mày một mũi SIDA cho chết mẹ mày đi!’’. Chứ tôi có thấy hắn bị làm sao đâu? mà báo chí giùm beng lên là ‘’bị đánh ngất xỉu, công an phường và nhân dân đến đưa đi cấp cứu!?’’ Lúc đó, tôi còn phải nói lời ‘’xin để tôi dắt xe vào nhà!’’.
Sau khi vào nhà, vợ chồng tôi lo lắng nên đi viện cấp cứu bằng kiểu gì. Khi vợ tôi bị chảy quá nhiều máu, tôi tìm khăn sạch để cầm máu cho vợ tôi. Lúc này mẹ vợ tôi là bà Lê Thị Thanh Phong đến chơi, đã chứng kiến cô con gái bị đánh và mất nhiều máu. Khoảng 15 phút sau thì ông Trần Việt Dũng trưởng phường công an Trung Phụng và 1 số chiến sĩ công an, Bảo vệ dân phố và cả công an quận cũng có mặt . Khi họ gõ cửa thì chúng tôi đã mở cửa để họ vào. Chúng tôi yêu cầu họ cho chúng tôi đi bệnh viện để cấp cứu thì ông Trần Việt Dũng có hứa: ‘’Mời anh chị ra trụ sở, chúng tôi sẽ viết giấy cho anh chị đi bệnh viện để cấp cứu’’. Khoảng 3 phút sau đó, vợ chồng tôi đã ra trụ sở phường - chớ không như tin đã đưa của mấy tờ báo Dân trí – An ninh thủ đô – Công an Nhân dân – Lao động gán cho vợ chồng tôi là ‘’khóa trái cửa không cho chính quyền vào nhà’’.
Vợ tôi không hề to tiếng chửi bới như báo đã đăng. Vợ chồng tôi ra trụ sở khoảng tầm 21 giờ kém 10’ và ngồi đợi... Chúng tôi yêu cầu anh Dũng, trưởng Công an phường Trung Phụng cho chúng tôi đi bệnh viện khám thương, thì anh Dũng đã đổi giọng "yêu cầu anh chị viết bản tường trình và lập biên bản rồi mới đi bệnh viện". Chúng tôi vẫn phải ngồi chờ, điều làm tôi hoang mang là thấy 1 số cán bộ công an quận Đống Đa và công an thành phố đi vào lên gác, họ tổ chức cuộc họp rất quan trọng. Đến 2 giờ sáng ngày 9/10/2009, chúng tôi mới được cán bộ điều tra của công an thẩm vấn và yêu cầu chúng tôi viết bản tường trình sự việc xảy ra trước cửa nhà tôi. Chúng tôi luôn yêu cầu được gặp đối tượng đến hành hung tôi, để đối chất, nhưng bị công an phường làm ngơ.
Tôi có yêu cầu trực tiếp ông Trần Việt Dũng cho tôi được gặp người thanh niên đánh tôi, thì ông Dũng từ chối nói là "chúng tôi đang lấy lời khai trên gác’’!? Khi chúng tôi nghe loáng thoáng là "người này bị đánh trọng thương bị đi cấp cứu", chúng tôi sửng sốt và phản đối không thể có chuyện ấy xảy ra, vì chúng tôi không có cơ hộì đánh lại họ, họ đã chủ động tấn công chúng tôi, khi chúng tôi vào được trong nhà, hai thanh niên kia đứng ngoài còn hậm hực và chửi đổng, chứ có ai bị thương và ngất xỉu đâu. Tôi bắt đầu hiểu vấn đề và cảm thấy rất hoang mang : vợ chồng tôi bị hành hung (bị hại) tự nhiên thành kẻ có tội. Đến khoảng hơn 7 giờ sáng 9/10/2009, vợ chồng tôi bị tiếp tục thẩm vấn và được "khám người để kiểm tra thương tích". Lúc này tôi thấy rất nhiều cán bộ công an quận sắc phục chỉnh tề, trang bị camera, máy ảnh. Khoảng gần 10 giờ sáng, tôi được dẫn độ về nhà, tôi mở khóa để họ vào nhà và đọc lệnh khám nhà khẩn cấp về tội "cố ý gây thương tích"
- Lúc này vợ tôi (Thủy) vẫn bị giữ ngoài trụ sở công an phường, tôi thắc mắc phải đưa vợ tôi về chứng kiến, thì nhà chức trách giải thích "Chỉ cần mình anh đại diện". Khi cán bộ công an quận đọc lệnh khám nhà với lý do "cố ý gây thương tích" thì tôi đã kịch liệt phản đối, vì vợ chồng tôi mới là người bị hành hung, bị hại. Tôi phản đối quyết định chụp mũ, vu cáo tội của cơ quan điều tra công an quận Đống Đa, cán bộ công an tên là Thắng đã giải thích là muốn giải thích tranh cãi thì ra tòa mà cãi. Tôi đã không ký bản quyết định khám nhà, lúc này có tới 3 camera và 2 máy ảnh thi nhau quay - chụp ảnh tôi. Cuộc khám xét diễn ra khoảng 10 phút, họ thu 1 chiếc mũ bảo hiểm xe máy của tôi đang treo ở xe máy, 1 thanh gỗ dài khoảng 80cm và 1 viên gạch xi măng tôi dùng chèn dây dẫn điện ở góc cửa. Đoàn khám xét lấy ra dựng ở góc nhà để chụp ảnh. Sau đó họ niêm phong chiếc gậy gỗ và chiếc mũ BH và yêu cầu 2 ông tổ trưởng dân phố tổ 23 và tổ 45 ký làm chứng.
Họ bỏ lại viên gạch không niêm phong và không mang đi. Tôi được dẫn độ trở lại trụ sở công an phường, làm tiếp thủ tục còn lại của việc khám nhà. Khoảng hơn 11 giờ, họ cho tôi xuống ngồi cạnh vợ, bên cạnh là những Bảo vệ dân phố canh chừng - thức trắng đêm, lại không được ăn gì, chúng tôi rất mệt và đói. Vợ tôi vết thương ở đầu máu chảy ra tóc, ra áo bị khô cứng không hề được băng bó hay rửa vết thương. Vợ tôi rất muốn về nhà để tắm gội và chăm sóc vết thương. Họ vẫn hứa là lát nữa anh chị sẽ về. Càng đợi, càng sốt ruột... đến 14 giờ 15’ chúng tôi hết sức bất ngờ, không 1 lời tuyên bố lý do, họ xích tay 2 vợ chồng tôi và có 1 chiến sĩ nói giễu "Đi bệnh viện!".
Chúng tôi bị đưa lên chiếc xe tải nhỏ và lên phòng tạm giam quận. Ở nhà, gia đình tôi không hề biết - khoảng giờ con gái tôi mang cơm ra cho bố mẹ, cháu được một cán bộ nói vẻ thương xót "khổ thân con bé, bố mẹ bị đưa lên công an quận mà không biết" - Con tôi ngơ ngác và về báo tin cho bà ngoại biết - chúng tôi bị giam giữ - Mẹ của cô Thủy phải sang trông nhà. Đến 17giờ 00 ngày 12-10-2009, tôi nhận được quyết định hủy bỏ biện pháp ngăn chặn do thượng tá Nguyễn Văn Thành, phó thủ trưởng cơ quan cảnh sát điều tra ký. Khi tôi về, đọc những bài báo của báo An ninh Thủ đô - báo Công an nhân dân - báo Lao động và báo mạng Dân trí thì tôi thấy chuyện thật nực cười và chua xót - thời bây giờ viết báo dễ thế, không kiểm duyệt chất lượng bài viết, không xác minh tính trung thực của sự việc, họ có đăng tới tới, tha hồ nói xấu bôi nhọ kẻ yếu, họ đã tự nhổ toẹt đi sự nghiêm túc của Luật báo chí.
Trên đây là những dòng tường trình sự việc xảy ra tại gia đình tôi, bằng cảm xúc thật nhất, chua xót nhất, trong tâm trạng minh mẫn, tự tin, an toàn, sau những ngày bị giam giữ khắc nghiệt. Tôi đã bình tâm nhớ lại những sự việc đã xảy ra trước mắt tôi như một cuốn phim định mệnh! Với sự thật rõ ràng này, vợ chồng tôi là người bị hành hung, chúng tôi hoàn toàn không có tội ! Đề nghị ông viện trưởng viện kiểm sát nhân dân thành phố Hà nội - ông giám đốc sở công an thành phố Hà nội - ông viện trưởng viện kiểm sát nhân dân quận Đống Đa - ông trưởng công an quận Đống Đa, xem rõ sự việc, kết luận đúng người đúng tội. Hãy mau trả tự do cho vợ tôi là Trần Khải Thanh Thủy, cô ấy vô tội.
Hà nội, ngày 15/10/2009 người trình bày ký tên Đỗ Bá Tân *
Bản Tường Trình viết tay của ông Đỗ Bá Tân, chồng nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, tù nhân ngôn luận và lương tâm, đã được Trung tâm Nhà Văn Việt Nam lưu vong (CEVEX) đánh máy lại đúng theo nguyên văn. Genève ngày 26 tháng 11 năm 2009 Liên Hội Nhân Quyền Việt Nam ở Thụy Sĩ Ligue Vietnamienne des Droits de l’Homme en Suisse Vietnamese League for Human Rights in Switzerland
*
No comments:
Post a Comment