Lá vàng rụng kín mặt sông
Anh hời! Anh hỡi! Đẹp công ông Trời
Sao không theo nước gọi mời
Chúng mình hóa lá, rong chơi nơi này?
Lá rơi rơi!
Hồn chơi vơi giữa không trung u ám.
Mây sáng nay lam lam se lạnh, lá vàng theo những cơn gió, nhẹ nhàng bay bay vàng cả bầu trời. Trên đoạn đường từ trạm xe điện đến bệnh viện, tôi băng qua một dòng sông hiền hòa và tha hồ ngắm cảnh thu mỗi ngày. Tuần này là tuần lễ đẹp nhất của mùa thu Calgary, rừng thay sắc lá mà tiếc là tôi đã không có máy hình trong cặp sáng nay để chụp lại những màu sắc tuyệt vời của thiên nhiên: những khoảng vàng, đỏ, tím, xanh chen nhau thật hài hòa, trong khi đôi dày của tôi xào xạc nghịch ngợm trên những chiếc lá vàng trải thảm dưới chân.
Cỏ xanh lấm-tấm lá về
Thu vàng rực-rỡ, nắng nhòe câu thơ
Nhớ người của tuổi mộng-mơ
Ðan tay áo trắng ngây-thơ sân trường
Cội về lá đổ một phương
Em đi! Đi mãi sao đường vẫn xa?
Một mình không Má, chẳng Ba
Anh em bốn bể, đâu nhà Việt Nam?
Chiều thu thơ khóc âm-thầm:
Gọi Người Yêu Nước chớ lầm đường đi!
Hôm nay đã là thứ 6 rồi! Nếu thứ 2 tôi nhớ đem theo máy hình thì lá cũng đã rơi theo từng cơn gió đi qua và mưa thu cũng sẽ làm cho lá rơi nhiều nữa. Rồi tất cả cũng sẽ xơ xác như:
Hồng vàng nụ mới vừa ra
Tuần hoàn thu đến, thế là nụ… đi
Lá vàng cũng đẹp cách chi
Thì thôi nhường nhé! Cũng y sắc… vàng!
Thứ 2! Rồi lá vàng cũng sẽ theo gió rụng đi rất nhiều, những chiếc lá vàng sẽ bớt bay bay trong gió như bây giờ. Tiếc ghê!
Lá đang bay bay theo từng đoạn đường mà tôi đang đi qua. Đẹp quá! Nên thơ quá! Tôi muốn gọi chàng và thì thầm với chàng cảnh đẹp sáng nay nhưng không thể, vì chàng cũng đang tất bật với chuyện áo cơm. Tại sao cứ thấy nét đẹp nào là tôi lại nhớ đến chàng? Tôi cũng không biết nữa? Chàng như một cần thiết mà tôi luôn muốn thì thầm, thủ thỉ những vui buồn trong đời sống hàng ngày. Ước chi có chàng lúc này bên cạnh nhỉ, hai đứa sẽ tung tăng trong gió, trong lá vàng rơi rơi và tôi sẽ kiểng chân hôn chàng một nụ thật nồng nàn để chàng biết rằng tôi yêu chàng lắm.
Đêm qua tôi đã nói với chàng là sáng nay tôi sẽ đi bộ lang thang với thu. Cái thú lang thang ngắm thu mỗi năm trong gió nhè nhẹ, trong nắng dìu dịu, dưới mây lam lam… như một cơn ghiền không thể bỏ hàng năm. Tất cả như quyện vào với thơ, với lãng mạn trữ tình khó tả. Chỉ cần một cánh chim nghiêng nghiêng cánh cũng làm lòng tôi lâng lâng kỳ ảo. Đưa bàn tay lành lạnh se sắt trong gió thu, nhón một hạt đậu phộng, nhai cho vị thơm thơm, dòn dòn, ngọt ngào… thấm vào từng kẻ răng, tôi nghe thấm tháp một nỗi niềm tha thiết sống biết là bao!
Một mình thế này cô đơn quá!
Thu hời! Thu hỡi! Thu ơi!
Mai vàng màu lá, ai mời mình xanh?
Tôi nhớ chàng da diết, dưng không tôi thèm một nụ hôn ngọt ngào của chàng ngay lúc này, cũng… biết là bao! Tôi lại đang hư rồi! Chàng vẫn hàng ngày bên tôi kia mà. Nhớ làm chi! Tôi chợt thấy thẹn với lòng khi nhớ về một bài thơ tự nhắc của tôi năm ngoái:
THU ƠI NHẮC NHÉ LÒNG YÊU NƯỚC!
Viết cho những người đang chiến đấu.
Một trận mưa thu, lá rụng vàng
Những làn gió lạnh gọi đông sang
Bài thơ nhớ nước dòng ta thán
Thu hỡi! Thu hời! Úa ruột gan
Thu hời! Thu hỡi! Thơ dài trang
Trang ngắn, xin đừng: Em nhớ chàng!
Trang khóc dân mình không “ánh sáng”
Phải dài Thi Ký một thuyền nhân!
Thuyền nhân! Đất khách tạm dung thân
Trung, nghĩa… làm sao được lưỡng toàn?
Trên mến, dưới thương, người nể trọng?
Học trò: càng học giỏi, càng ngoan!
Nhìn kiếp phù sinh lá, động lòng
Nhìn đời, rồi cũng Sắc cùng Không
Mênh mông biển rộng đi chưa tới
Chiến đấu, sao ai sông hẹp dòng?
Bước dưới mưa thu, chí chửa thành
Đường dài đăng đẳng! Hỡi em, anh!
Thương dân khổ nạn, lòng căm phẩn
Nhắc nhé! Thu hời! Thu hỡi thu!
Tôi nhắm mắt đón từng chiếc lá rơi rơi trên áo mà nhớ về tuổi học trò với áo dài trắng nữ sinh, guốc gỗ mộc mạc khua vang phố phường, theo bạn đi dưới những hàng me, đón lá, lắng nghe… Tiếng cười khúc khích của tôi và nhỏ bạn, thân nhất và duy nhất trong đời, như còn vọng âm sang đây, dù bạn đã nằm sâu dưới đáy biển vì hai chữ TỰ DO...
Ô kìa tôi lại đang nhớ bạn!
Rơi rơi! Góp nhạc, lá vàng
Rơi rơi! Từng chiếc, cảnh càng thêm thu
Mơ gì người chọn cõi tu?
Ước chi, em lựa cửa “tù” mở tâm?
Nhớ chàng thì niềm vui tăng lên, nhớ bạn lòng sao ngậm ngùi? Trên từng bước chân, tôi niệm Phật cho bạn, được một lúc, tôi lại nhớ… chàng.
Chàng quả thật có phước ghê! Phật nhìn xuống chắc cũng tức cười cho con bé này, nó niệm Phật nửa chừng lại nghĩ ngợi lung tung. Đúng là tâm bất định! Mà định sao được trước cảnh lá vàng cả đường đi thế này! Không gian man mác cả một hơi thu vời vợi. Những người đi bộ nhàn tản như tôi, ai cũng ngắm cảnh thu, chỉ riêng tôi ngửa mặt lên trời, nhắm mắt đón từng chùm lá vàng li ti rơi rơi trên đầu, trên áo
Hạ đi, thu đến, rồi đông
Một vòng sinh… lão. Sắc Không cũng… rồi!
Cỏ xanh vàng kín lá rơi
Vô Thường, như huyễn! Hạ ơi! Thu ời!!!
&&&
THU MANG NỖI NHỚ
Tặng chị T.
Lá vàng trải phố, thu rồi!
Anh đang nơi ấy có ngồi ngắm mây?
Một mình em ở nơi này
Chân đi muốn đứng, tim đầy nhớ thương
Gió gom lá lại một phương
Em gom nhung nhớ một chương thơ rồi
Nhớ anh trong gió, từng ngồi
Hát em nghe bản nhạc, lời thương yêu.
Á Nghi, 17.9.2008.
No comments:
Post a Comment