Còn Hay Không Còn Tổ Quốc?
Huỳnh
Quốc Bình
Tổ
Quốc không chỉ là mảnh đất do tiền nhân để lại cho con cháu qua các thời đại, mà
Tổ Quốc là vô hình, là niềm hảnh diện của con dân một đất nước. Giang sơn của
một quốc gia có thể mất vào tay kẻ cướp hay kẻ thù dân tộc, nhưng Tổ Quốc vẫn là
“máu thịt” không thể tách rời khỏi thân thể của con dân. Và chắc chắn không một
kẻ thù nào có thể lấy hình ảnh thiêng liêng của Tổ Quốc ra khỏi tim óc những
người biết yêu Tổ Quốc. Hình ảnh Tổ Quốc chỉ lu mờ khi người ta tìm cách chối bỏ
gốc gác của mình để chọn một loại “tổ quốc” xã hội chủ nghĩa, một thứ “tổ quốc”
phi nhân” và tình nguyện làm thân nô lệ kẻ thù và mang súng đạn của chúng về dày
xéo quê hương. Điều đáng mỉa mai là những tên thuộc loại “khôn ngoan trong việc
ác, dốt nát trong việc lành” này, lại ngạo mạn cho rằng mình là "đỉnh cao trí
tuệ loài người".
Diện
tích đất đai quốc gia này có thể to lớn hơn quốc gia kia, nhưng niềm tự hào về
Tổ Quốc của con dân mỗi nước không thể do lường theo sự lớn nhỏ của phần đất mà
họ có. Người ta nói “Tổ Quốc với con dân giống cha mẹ với con cái” không phải là
quá đáng. Một người yêu ông bà, cha mẹ, người thân, nhưng có thể không yêu Tổ
Quốc; nhưng chắc chắn một người biết yêu Tổ Quốc không thể không yêu người thân
mình. Và một khi đã yêu thì người đó sẽ tìm đủ cách để nói hay làm những điều có
lợi cho những gì mình "yêu". Điều này không khác chi một người lính chiến yêu
đời binh nghiệp. Người đó xem quân đội là sự nghiệp đời mình. Bằng chứng là có
một vị Tướng trong quân đội Hoa Kỳ đã tuyên bố: “Người ta có thể mang tôi ra khỏi quân
đội, nhưng không thể mang quân đội ra khỏi tôi”. (They can bring me out of the army, Abut
they can never tear the Army out of me.)
Trở
lại chuyện “Tổ Quốc”. Phía người Việt
Nam , có những
tên muốn chứng tỏ mình hiểu biết, thông thái hơn người, nên buông lời xúc phạm
và nguyền rủa tiền nhân anh hùng. Chúng lên án tổ quốc của chúng bằng những nhận
xét hết sức hời hợt, bất công. Chúng đánh mất lòng tự trọng và liêm sỉ tối thiểu
để tìm cách đồng hóa những khuyết điểm của chính thể này với tội lỗi tày trời
của một đảng gian ác khác. Hãy chịu khó nghe Nguyễn Gia Kiểng trong “Tổ Quốc Ăn
Năn ” của đương sự: “Tổ quốc của phe cộng sản là một tổ quốc
gian ác, trong khi tổ quốc của các chính quyền quốc gia là một tổ quốc tầm
phào.” Chỉ có chế độ
gian ác hay chính thể sai lầm chứ không thể có một loại tổ quốc nào là “gian ác”
hoặc “tầm phào” cả… Dĩ nhiên, bài viết này không dành để tranh luận với
những tên “trí thức” thuộc loại không sử dụng óc để nhận xét. Tôi chỉ muốn chứng
minh rằng: Tổ Quốc Việt
Nam là vô hình chứ không chỉ là dãy
giang sơn hữu hình đang nằm trong tay những tên VC gian ác để ngày nay chúng tạo
không biết bao nhiêu điều tồi tệ trên đó.
Bây
giờ chúng ta thử thu gọn hình ảnh một đất nước trở thành hình ảnh của một gia
đình. Gia đình kia chẳng may bị kẻ cướp xông vào nhà khống chế tất cả mọi người
và hãm hiếp, vơ vét của cải mà họ có. Chỉ vài người may mắn thoát thân. Người
kẹt lại bên trong, ngày đêm phải sống đời đói rách, tủi nhục và mong chờ người
chạy thoát quay về cứu mình. Trong khi đó người chạy thoát vì phải lo kiếm sống
để sinh tồn. Sau khi đời sống ổn định, bắt đầu lo hưởng thụ, lâu ngày quên mình
cũng từng là nạn nhân của bọn cướp. Có người quên luôn cả ông bà, cha mẹ, chú
bác, cô dì và anh chị em của mình vẫn còn nằm trong tay bọn cướp... Điều đáng
buồn, đáng trách là những người này ung dung trở về căn nhà đó như một người
hàng xóm về thăm nhà theo kiểu "áo gấm về làng". Có người còn nhẫn tâm bỏ vài
mươi Mỹ kim ra để ngủ trên thân xác “tiều tụy” của chị em “ruột thịt” với mình.
Chưa hết, họ còn tỏ ra
thân thiện và bắt tay làm ăn với bọn cướp trong các vỏ bọc “tôn giáo”, “từ
thiện” và “văn hoá”. Ai lên tiếng cản ngăn, họ bảo rằng "tôi không làm chính
trị". Ai lên tiếng phản đối, họ bảo "thôi dừng làm chính
trị".
Trong
sinh hoạt tại hải ngoại, tôi thấy không ít người chẳng làm gì cả, tối ngày chỉ
ngồi một chỗ mà than phiền hết điều này việc kia. Mỗi năm họ chỉ "yêu nước"
một vài lần trong những ngày lễ lớn. Họ thường xuyên "thương nòi" chung
quanh tách cà phê hay chén trà. Họ chỉ bàn thảo "chuyện đại sự" trong những bữa
tiệc linh đình, đầy ắp rượu Mỹ rượu Tây. Họ “yêu” đất nước và dân tộc họ bằng
những chuyến về thăm nhà theo cung cách của một người ngoại quốc đến Việt
Nam sử dụng tài chánh theo kiểu “vung
tiền qua cửa sổ”. Họ ra vào Việt
Nam như người ta đi chợ qua nhiều “vỏ
bọc” khác nhau, nhưng thực chất là mang đô-la về nộp cho bọn cướp. Để biện minh
cho hành động tiêu cực của chính mình, họ không ngại nói lời ta thán, chê bai
những khuyết điểm trong các sinh hoạt cộng đồng… Nhưng lại không biết hay không
chịu làm một điều gì cho cộng đồng tốt hơn. Họ hết lời ca ngợi các cộng đồng Do
Thái, Nhật Bản, Đại Hàn, Trung Hoa, Lào và Cam Bốt nhưng lại chê bai, thống
trách, thậm chí còn "nguyền rủa" những khuyết điểm của cộng đồng
mình.
Nói
đến đây tôi nhớ đến bài diễn văn của cựu Tổng Thống Hoa Kỳ John F Kennedy đọc
trong buổi lễ nhậm chức tại Washington DC, ngày 20 tháng Giêng năm 1961, ông đã
để lại câu nói bất hủ không chỉ cho nhân dân Hoa Kỳ mà cho cả thế giới về tương
quan giữa đất nước và dân tộc: "Ask not
what your country can do for you--ask what you can do for your country". Xin
tạm dịch "Đừng hỏi Tổ Quốc đã làm gì cho
bạn, mà hãy hỏi bạn đã làm gì cho Tổ Quốc”.
Mới
đây tôi có dịp đọc bài viết ngắn, tiêu đề "Chuyện Bình Thường" của nhà văn "Tiểu
Tử". Tác giả có kèm theo một tấm
hình và đoạn văn diễn tả những lời trao đổi giữa hai người bạn, người này đang
sống tại Việt
Nam và người kia đang sống đời lưu
vong tại hải ngoại. Họ không nói điều gì xa vời. Họ không "nói chuyện chính trị". Họ cũng không
bàn chuyện "thiêng liêng nửa vời",
nhưng lại nói về những gì thuộc loại "chuyện bình thường" trên đất nước Việt
Nam hiện nay: "Khoá xe vào chân để yên
tâm ngủ trưa cho … ngon lành là chuyện bình thường ở xứ nầy, đâu có gì lạ ! Bồ
coi, như tôi bây giờ, trên xe đạp lúc nào cũng có ba (3) cái khoá : một cái để
khoá bánh trước vô sườn xe, một cái để khoá bánh sau vô sườn xe, còn cái thứ ba
là để khoá sườn xe vô cột điện. Vậy là an toàn ! Không làm vậy, nghĩa là chỉ
khoá một bánh xe vô cột điện là chúng nó tháo lấy bánh xe còn lại, có khi lấy
luôn cái sườn xe nữa ! Chuyện bình thường mà bồ !"
Dân
lao động nghỉ trưa trên vỉa hè phải cẩn thận khoá xe đạp vào chân để khỏi bị mất
cắp
Bây
giờ chúng ta thử hỏi:
-
Có
một đất nước nào mà phụ nữ, trẻ con bị bán ra nước ngoài làm nô lệ tình dục
nhiều như Việt
Nam ? Chỉ có Việt
Nam .
-
Có
một đất nước nào mà phụ nữ phải trần truồng xếp hàng để cho đàn ông ngoại quốc
ngắm nhìn và chọn lựa để mang về “làm vợ” cho cả nhà họ hay không? Chỉ có Việt
Nam .
-
Có
một đất nước nào mà nhà tù nhiều hơn trường học? Chỉ có Việt
Nam .
-
Có
đất nước nào mà người dân phải ăn toàn khẩu hiệu (bánh vẻ) thay cơm? Chỉ có Việt
Nam .
-
Và
còn nhiều điều nghịch lý khác nữa, không sao kể hết trong khuôn khổ một bài
viết.
Phụ
nữ VN xếp hàng chờ đợi được tuyển chọn để có thể "loã lồ" cho đàn ông Đại Hàn,
Hồng Kông, Đài Loan ngắm nhìn và chọn lựa mang về làm… vợ
Do sự
tình cờ tôi đọc được bài viết "Tiếng nói
từ trái tim" của một người Việt tỵ nạn VC tại Hoa Kỳ. Bài viết rất cảm động
và tình người. Tác cho biết rằng vợ chồng ông đã trên dưới 70 tuổi. Họ sống
chung với con cháu thật vui vẻ, hạnh phúc. Họ không có gì phải than thở, phàn
nàn. Họ sống như tất cả những người Việt
Nam tỵ nạn cộng
sản khác, rồi già đi, rồi chết đi, nhường chỗ cho con, cháu. Họ tự hỏi: “Thế
cũng xong một cuộc sống bình thường như tất cả mọi người. Thế thì trăn trở cái
gì? Thế thì khó chịu cái gì?” Cuối cùng ông đã thố lộ: “Tôi chưa trả nợ cho Tổ Quốc Việt
Nam của tôi một cách trọn vẹn. Tổ
Quốc đã cho tôi tất cả, nhưng tôi chưa đáp ứng lại được một phần. Và đến ngày 30
tháng Tư 1975, tôi đã mất Tổ Quốc. Gia đình còn, nhưng Tổ Quốc không còn. Tôi là
một người không còn Tổ Quốc từ năm 1975…”
Dù
không hoàn toàn đồng ý với tác giả nhưng tôi hết sức cảm thông cho tác giả. Tôi
xin mượn phần kết luận bài viết này để nói lên ý của tôi về vấn đề “còn hay
không còn Tổ Quốc?”
Kết
luận: Một
người vì hoàn cảnh phải lìa xa quê hương sống đời lưu lạc một cách lâu dài, chưa
hẵn là đã "mất Tổ Quốc". Người ta có thể sống bất cứ
nơi nào trên thế giới miễn là vẫn còn nhớ mình là ai và vẫn còn muốn làm một cái
gì đó lợi cho đất nước và dân tộc mình. Hoặc nếu không làm được một điều gì có
lợi nhưng dứt khoát không làm hại cho đất nước và dân tộc mình, thì người đó vẫn
còn Tổ Quốc. Bất cứ ai có những hành động tàn phá tài nguyên quốc gia,
bất chấp nền luân lý và đạo đức dân tộc mình bị suy đồi, chọn ngồi chung bàn ăn
chung mâm với bọn độc tài gian ác vì quyền lợi cá nhân, tiếp tay bọn độc tài
gian ác để để hãm hại đồng bào, làm tay sai cho ngoại bang để được vinh thân,
phì da... thì đó mới chính là những kẻ không còn Tổ Quốc.
Huỳnh
Quốc Bình
Viết
xong tại Salem ,
Oregon ,
USA
Chiều
ngày 4 tháng 7 năm 2012
No comments:
Post a Comment