TÔI ĐÃ KHÓC
Tôi đã khóc từ khi rời lòng mẹ
Sợ hay mừng đời đã tiếp nhận tôi
Và từ đó một hình hài nhỏ bé
Lớn khôn dần ngọt sữa mẹ thơm môi
Tôi đã khóc mẹ dãi dầu cơ cực
Vì cha còn nặng nợ bước chinh
nhân
Nghĩa hy sinh trong tim người thắm rực
Dưỡng dục con còn lận đận nuôi chồng
Tôi đã khóc mẹ ra đi vĩnh viễn
Bởi giặc về cày nát xóm thôn
Những đạn pháo vô tình gây tai biến
Người đớn đau quằn quại trút linh hồn
Tôi đã khóc tối ba mươi hôm đó
Tháng tư buồn vụn vỡ bảy mươi lăm
Những con tàu vượt trùng dương sóng gió
Chở bao người mang thống khổ hờn căm
Tôi đã khóc được tin anh ngã gục
Trong trại giam cải tạo tận Miền Trung
Muời mấy năm, niềm tin không rã mục
Chí kiên cường khó lay động chuyển rung
Tôi đã khóc cảnh quê nhà điêu đứng
Mỗi địa danh mang chiến sử oai
hùng
Đã bao đời ông cha ta gầy dựng
Nay còn chăng những hoang phế tàn
vong
Tôi đã khóc suốt quãng đời lưu lạc
Khóc cho người và khóc cả cho tôi
Bao tang tóc, bao lầm than dân
tộc
Đoạn trường này còn khóc mãi khôn
nguôi
DƯ THỊ DIỄM BUỒN
I HAVE CRIED
I began to cry on coming into this world here,
When life received me, anyhow for joy or for fear;
And thenceforth a small shape, this, has through skips
Grown up out of Mom’s sweet milk and scented lips.
I wept witnessing my Mom so poor and miserable
While my Dad was
doing his soldier’s duty venerable.
Her sense of sacrifice she kept her heart warm to arouse,
Bringing up their kids and also catering to her spouse.
As the enemy came to hamlets destroy and people slay,
The insensible bullets and shells to human bodies sever:
How she writhed in agony to part from us for ever.
I also sobbed that night, defeated by the hostile drive,
Of the broken April thirtieth, nineteen seventy five.
The frail boats crossed the windy and wavy ocean
To carry those souls with resentment-filled emotion.
I again mourned for my brother who deceased
In the Central Region’s prison, ill-treated like a beast;
Over ten odd years his belief had become perpetuation,
Thus had not been shaken by the adverse situation.
I have lamented seeing our homeland distressed,
Each place-name
a majestic feat – They are so blessed.
Thru many
generations our ancestors’ proud display
Now remains,
alas! if not decline, mere decay!
I have bewailed all my adrift life – For them, for you,
I have cried for my compatriots and for myself too.
Deaths and grief
aim at our people’s heart to rend,
In this poor
plight I might continue to cry without end.
No comments:
Post a Comment