Mai
mốt anh về
Mai
mốt anh về có thằng túm hỏi
Mày
qua bên Mỹ học được củ gì
Muốn
biết tài nhau đưa ông cây chổi
Nói
mày hay ông thượng đẳng cu li
Ông
rửa bát chì hơn bà nội trợ
Ông
quét nhà sạch hơn em bé ngoan
Ngày
ngày phóng xe như thằng phải gió
Ðêm
về nằm vùi nước mắt chứa chan
Nghệ
thuật nói bỗng hóa trò lao động
Thằng
nào nói nhiều, thằng ấy tay to
Tiếng
mẹ đẻ thường chỉ dùng chửi đổng
Hay
những đêm sầu tí toáy làm thơ
Ông
học được Mỹ đất trời bát ngát
Nhưng
tình người nhỏ hơn que tăm
Nhiều
đứa hồn nhiên giống bầy trẻ nít
Còn
hồn ông: già cốc cỡ nghìn năm
Bài
học lớn từ khi đến Mỹ
Là
ngày đêm thương nước mênh mang
Thù
hận bọn làm nước ông nghèo xí
Hận
gấp nghìn lần khi chúng đánh ông văng
Nếu
mai mốt bỗng đổi đời phen nữa
Ông
anh hùng ông cứu được quê hương
Ông
sẽ mở ra nghìn lò cải tạo
Lùa
cả nước vào học tập yêu thương
Cuộc
chiến cũ sẽ coi là tiền kiếp
Phản
động gì cũng chỉ sống trăm năm
Bồ
bịch hết không đứa nào là Ngụy
Thắng
vinh quang mà bại cũng anh hùng.
(tháng
3, 77)
Chốn
tạm dung
Nhà
tôi ở toòng teng đỉnh đồi
Buổi
mai đi làm thấy đời xuống dốc
Sau
lưng sương ngập cao lưng trời
Trước
mặt thông sầu reo đáy vực
Bắt
đầu ngày bằng một chút vui
Hát
nghêu ngao trong lòng xe rỗng tuếch
Bài
ca quen bỗng chợt quên lời
Chút
kỷ niệm còn lại mất khơi khơi
Tiếng
Việt trong ta ngày mỗi héo
Hồn
Việt trong ta ngày mỗi khô
Dốc
mở như đời ta trước mặt
Sương
kín như đời ta hôm xưa
Giang
hồ một túi bài ca cũ
Hát
nhảm cho qua nốt tuổi già
Qua
những bình minh còn ngái ngủ
Còn
như chưa lạc mất quê ta
Giữa
đỉnh sương mù thông đáy vực
Trên
đường chênh chếch nắng mênh mang
Trôi
xuôi một mảnh hồn lưu lạc
Ðã
chán nhân gian ở cuối đường
Chiều
về lên dốc thân tơi tả
Một
quả hoàng hôn đỏ kín trời
Mình
mới ngoi lên ngày đã ngã
Ðêm
phờ lăn lóc ngủ thay chơi
Giữa
đỉnh sương mù thông đáy vực
Ngược
xuôi ngơ ngẩn một linh hồn
Còng
lưng gánh nốt đời lưu lạc
Nặng
trĩu nghìn cân nhớ nước non.
(tháng
5, 77)
No comments:
Post a Comment