Monday, September 3, 2012

NGUYỄN CHÍ THIỆN *TRĂNG NƯỚC SÔNG HỒNG

                                             Trăng Nước Sông Hồng 
                                      Nguyễn Chí Thiện 
                                     Trích Tập Truyện Hỏa Lò

                    - Thôi vào buồng đi, để người khác còn ra vệ sinh, muộn rồi. 
                    - Mới có dăm phút đã đuổi vào. "Dựa cột"* tới nơi rồi, tôi cũng
                    chẳng hít thở không khí được mấy nữa đâu. Không chừng ngày mai,
                    ngày kia là được ăn kẹo đồng. Đứng ngoài sân thoáng đãng, nhìn trời
                    mây, non nước. Một giờ nữa sẽ vào. 
                    Tên quản giáo đấu dịu: 
                    - Còn bao nhiêu người, thôi, anh chịu khó vào đi. Nếu không thì hết
                    cả buổi sáng, vệ sinh cũng chưa xong! 
                    Gã thanh niên mang án tử hình, cởi trần, mặc chiếc quần đùi bộ đội,
                    đôi mắt sếch trợn lên, nói như quát: 
                    - Mặc xác họ, tôi chưa vào! Họ còn sống lâu, tha hồ mà hưởng
                    không khí. 
                    Nhìn thấy ở ngoài sân trại thấp thoáng một người mặc áo choàng tr
                    ắng, gã nghển cổ, gào toáng lên: 
                    - Báo cáo y sĩ đao phủ, bố của mày xin thuốc từ hôm qua mà mày
                    không cho! A, mày lủi! Tiên sư y sĩ đao phủ! Tiên sư y sĩ dê cụ! 

                    Tên y sĩ xuất hiện trước cửa sân khu xà-lim, nói ngọt như dỗ trẻ:
                    - Anh đau ngực phải không? Tôi sẽ cho người mang thuốc tới ngay.
                    Cứ bình tĩnh! Cứ bình tĩnh! 

                    Dứt câu, hắn quay đi, chuồn thẳng. 

                    Những chuỗi cười khúc khích của cả nam lẫn nữ từ các buồng xà-lim
                    bay ra, thích thú. Tên quản giáo hầm hầm đứng dậy, đập tay xuống
                    bàn, rầm một cái: 

                    - Câm hết! Ông khoá mõm lại tất cả! 

                    Mấy con nhặng xanh lè bay vo vo trong nắng sớm vàng mượt, lấp
                    lánh. 

                    Tên quản giáo giơ tay xem đồng hồ, vẻ sốt ruột: 

                    - Vào đi thôi, anh không thấy bao nhiêu người chờ đợi một mình anh
                    sao? 

                    Gã tử tù cười hềnh hệch: 

                    - Việc gì phải chờ tôi. Có mót, họ cứ tương vào bô của họ ấy. Tôi
                    cùm 24 trên 24. Cả ngày có mấy phút thoải mái. Vào để ông cùm
                    ngay lại à? Tôi cũng chỉ mong được "đòm" một cái là đi đoong, đỡ
                    khổ! 

                    Tên quản giáo xua tay: 

                    - Đừng quá bi quan. Anh đã làm đơn lên chủ tịch nước xin ân xá. Có
                    nhiều triển vọng lắm. Anh đã từng đi bộ đội chiến đấu... 

                    Gã tử tù nhăn mặt, cắt ngang: 

                    - Ông đừng động viên lừa tôi. Từ xưa tới nay, Đồng chí
                    Trường-Chinh kính mến có ân xá cho ai đâu! Nói thật với ông chứ,
                    giá viên đạn của bọn bành trướng Trung-Quốc bắn vào ngực tôi đây
                    này, mà lệch đi độ 3 phân nữa thì trúng tim, tôi đâu có phải kéo lê
                    cuộc sống đểu này đến bây giờ để những người như các ông ôm chặt
                    chữ thọ, không biết hưởng khói lửa chiến trường là gì, nay lại đuổi
                    vào bằng được, không cho cả thằng sắp lìa đời hưởng tí không khí
                    suông. Không khí của trời đất, chứ phải của riêng nhà các ông đâu!
                    Tôi còn đứng ngoài này hai tiếng nữa. Ông muốn làm gì thì làm!  

                    Tên quản giáo không biết xử lý thế nào, rút điếu thuốc ra châm hút.
                    Lũ tử tù này mà khùng lên thì nguy lắm. Đã có lần, lão phó giám thị bị
                    một tên ụp cả bô phân lên đầu, làm trò cười cho cả Hỏa-Lò. Dây
                    vào đám cùi này chỉ thiệt. 

                    Nghĩ vậy, tên quản giáo quay ra điều đình: 

                    - Thôi, anh vào buồng đi. Khi nào tất cả vệ sinh xong, tôi mới cùm
                    anh. Quyền hạn của tôi chỉ có thể linh động cho anh được tới thế.
                    Đồng ý chứ? 

                    Gã tử tù ngần ngừ một phút, rồi cúi xuống, cầm cái bô lên, vừa đi vào
                    buồng, vừa cười sằng sặc. 

                    - Ông chiếu cố như vậy thì tôi vào. Tôi cũng không muốn để mấy
                    "Amie xanh tươi" phải nhăn nhó ôm bụng, cố nhịn vì tôi. 

                    Tới trước cửa buồng kỷ niệm Hoàng-văn-Thụ, gã đứng lại nhìn vào,
                    chửi đổng: 

                    - Đ... mẹ thằng Pháp thế mà nhân đạo! Phía sau buồng, cửa sổ toang
                    hoác, nắng gió tha hồ ùa vào. Phía trước lại có hai lỗ thông hơi to
                    đùng, trẻ con chui lọt! Bây giờ bịt kín tất. Tối như bưng, nóng như
                    nung! 

                    Tên quản giáo xua xua chùm chìa khóa: 

                    - Đừng phản tuyên truyền nữa, vào đi! 

                    - Sự thực sờ sờ ngay trước mặt mà còn bảo là phản tuyên truyền.
                    Ông nhìn xem buồng kỷ niệm ông Trần-Đăng-Ninh kia kìa. Hồi Pháp
                    thế nào, giữ nguyên như vậy, giống như buồng này, thoáng đãng.
                    Thôi, nói với ông cũng bằng thừa! 

                    Gã tử tù vào buồng, quăng chiếc bô xoảng một cái xuống sàn
                    xi-măng làm tên quản giáo giật mình. Tiếng cửa đóng rầm, tiếng khóa
                    lọc xọc. 

                    Tên quản giáo mở buồng bên cạnh. Hai phụ nữ xanh nhớt, một trẻ
                    măng, một đứng tuổi, người cầm bô, người mang quần áo, khăn mặt,
                    cập rập bước ra. 

                    - Hôm nay tôi bận họp. Mỗi buồng đúng năm phút. Khẩn trương lên! 

                    Suốt trong khoảng một giờ đồng hồ, hơn một chục buồng lần lượt ra
                    vệ sinh. Tất cả vội vã, cuống quít. Tiếng quát tháo, tiếng thúc giục,
                    tiếng chân chạy uỳnh uỵch, tiếng nắp bô rơi loảng xoảng, tiếng cửa
                    buồng đóng, mở, ầm ầm liên tục. Rồi tất cả chìm trong yên lặng.  

                    Tên quản giáo khóa cửa ngoài hành lang, lặng lẽ bỏ đi.  

                    Mười phút sau, một anh tù nhà bếp, mập mạp, da xạm nắng, bộ quần
                    áo tù mầu xanh chật căng, gánh cơm vào sân xà-lim. Anh lặng lẽ đặt
                    xoong bột luộc xám xịt, xoong nước muối đen xì như nước cống
                    xuống chiếc bàn dài kê sát tường. Trên bàn, một chồng bát men, một
                    chồng đĩa men, một đống thìa. Tất cả đều han gỉ, sứt mẻ, bẩn thỉu.
                    Anh lầm lì làm công việc chia bôi, không hề liếc mắt về phía buồng
                    xà-lim, coi như không có ai. 

                    Trong một buồng, gã phạm cán đứng ghé mắt nhìn qua khe mấy tấm
                    ván bịt cửa sổ, thông báo cho mọi người: 

                    - Lại mì luộc, nước cống! 

                    Những tiếng chửi tục bực bội, những tiếng chép miệng ngao ngán,
                    những tiếng thở dài cam phận... 

                    - Này, anh hai cấp dưỡng, sắp có rau muống chưa? 

                    - 19 tháng 8 này có "ăn tươi" (có thịt) không, anh hai? 

                    - Bao giờ thì mới có gạo, cho đàn em biết một tí! 

                    - Đ... mẹ mày, điếc, câm à? 

                    Mặc những câu hỏi, câu chửi từ các buồng văng ra, anh nhà bếp vẫn
                    thản nhiên, lờ tịt, giữ đúng nội quy, không quan hệ, không liên lạc.
                    Xong việc, anh đặt mấy cái xoong không vào quang, toòng teng gánh
                    đi... 

                    Gã tử tù cất giọng oang oang: 

                    - Bố nó bị án chết mà bữa nào cũng chỉ nước cống với mấy miếng mì
                    luộc nhỏ như lưỡi mèo. Thời Tây, thằng Phạm-Hùng, thằng
                    Hoàng-văn-Thụ, sau khi tòa tuyên án tử hình là muốn ăn gì, có nấy,
                    hơn cả "bìa A" (bìa ăn cao cấp) ở Tôn-Đản! Còn các bố nó bây giờ,
                    cứ bị tử hình là cùm miết, cấm gặp luôn cả gia đình. Đ... mẹ cái chế
                    độ! 

                    - Sao chú mày biết thời Tây, tử tù ăn uống sướng như vua chúa vậy? 

                    Giọng miền Trung của gã phạm cán mỉa mai vọng sang. 

                    - Sao biết à? Chính các ông ấy viết kể lại trong hồi ký cách mạng
                    "Nhân Dân Ta Rất Anh Hùng". Cứ hỏi ông Bộ-Trưởng Bộ Công An
                    Phạm-Hùng thì biết. Ông ấy được Tây ân xá tha chết, sống sót viết lại
                    đấy. Ông ấy còn kể là cả tử tù cướp của giết người muốn ăn gì thì ăn,
                    theo ý thích! Sáng nào cai ngục cũng cầm sổ, cầm bút vào tận xà-lim
                    án chém hỏi chúng muốn ăn gì. Thằng Thanh rỗ ở cùng với ông ấy đòi
                    gà sống thiến và thuốc xì gà. Còn ông Trần-Đăng-Ninh trước bị giam
                    ở cái buồng số 2 kia kìa, thì kể là Hoàng-văn-Thụ ăn mửa ra không
                    hết, thường đem cho các nữ phạm nhân. Mấy quyển sách này, thư
                    viện nào chả có! 

                    Ở buồng 14, buồng năm 1925 cụ Phan-Bội-Châu đã từng nằm, cửa
                    sổ trông ra sân, gần ngay bàn chia cơm, xoang xoảng tiếng bô đập
                    vào mấy miếng ván bịt.  

                    Gã tử tù cười khanh khách: 

                    - Chú em ơi, đập vỡ bô thì lấy gì mà "Trút bầu tâm sự". Chuột
                    Hỏa-Lò nó không sợ cái trò ấy đâu. Cứ để nó ăn, nó đái, nó ỉa vào.
                    Ai chê, đưa tao. Tất cả có 14 suất, tao có thể một mình đớp sạch
                    một lúc. Không tin thì cứ thử một bữa! 

                    Có tiếng giầy bộp bộp. Tên quản giáo lủng lẳng chùm chìa khóa trong
                    tay, đi vào. Ba, bốn con chuột cống béo múp, xám xịt, to như những
                    con mèo con, đương xục mõm vầy vò trên mấy đĩa bột luộc, hốt
                    hoảng nhẩy ào xuống đất, thoăn thoắt chui vào lỗ cống, mất hút... 

                    Từng buồng lần lượt được mở cửa ra lấy suất ăn mang vào. Đến lượt
                    gã tử tù, tên quản giáo giọng tử tế: 

                    - Đây, thuốc xoa ngực của anh đây. Từ nay trở đi, đến giờ này tôi
                    mới cùm anh. Nếu anh chấp hành tốt, không mất trật tự, tôi sẽ bảo
                    nhà bếp chia phần anh gấp đôi. 

                    - Tôi không thèm ăn của người khác! Phần tôi tăng, thì những phần
                    khác rút đi. Cả cái xà-lim này sẽ chửi thầm tôi. Ông chỉ được cái của
                    người, phúc ta! 

                    - Nếu anh sĩ diện hão, thì thôi. 

                    Tên quản giáo ngượng nghịu nói, rồi lẳng lặng đi ra, quên cả hạch
                    xách những người tù khác như thường ngày y vẫn làm. 

                    Đối với bọn tù Hỏa-Lò, ăn sáng xong là coi như hết buổi sáng. Họ lại
                    ngong ngóng đợi bữa chiều. Ăn chiều xong là coi như hết ngày. Lại
                    ngong ngóng đợi bữa hôm sau. Hai bữa ăn là hai cái mốc chính trong
                    đời của những người tù đói quặn, đói thắt, đói run, đói sa sẩm cả mặt
                    mày, đói tiêu hao cả máu thịt, ngày này sang ngày khác, tháng này
                    sang tháng khác, năm này sang năm khác. 

                    Ngày hôm đó, sau bữa ăn chiều, đột nhiên trời đất đen ngòm, rồi gió
                    ầm ầm, mưa ào ào, sấm đùng đùng, dữ dội như trời long, đất lở. Mặc
                    cho cành gẫy, cây đổ, cột đèn nghiêng, mái nhà tung bay bên ngoài.
                    Tường xà-lim dầy nửa mét bằng bê-tông cốt sắt cứ trơ trơ!  

                    Lũ tù hả hê, gào lên: 

                    - Đã quá, cơn bão này giá trị hơn đĩa phở xào! 

                    - Rôm sẩy khắp người sẽ lặn hết! 

                    - Nóng thêm vài hôm nữa thời phát điên bố nó cả! 

                    - Gió bão hãy thổi tung mẹ nó cái thế giới này đi! 

                    Trùm lấp tất cả những tiếng la thét khác là tiếng gã tử tù rú lên, liên
                    hồi: 

                    - Hoan hô Bác Hoàng-văn-Hoan!  

                    - Hoan hô Đại Quân Trung Quốc!  

                    - Giải phóng Việt-Nam! 

                    Nhộn nhạo, ầm ĩ một hồi, tất cả dần dần thiếp đi, mê mệt. Hàng chục
                    hôm liền, không khí xà-lim như hơi nước sôi. Những mụn đỏ lăn tăn
                    nổi đầy người. Ngứa, rát. Mồ hôi lúc nào cũng ròng ròng. Rệp, muỗi
                    đua nhau đốt, cắn. Ai ngủ được! Hôm nay mát mẻ, chỉ một lúc là vật
                    ra ngủ cả, li bì. 

                    Lúc gã tử tù bừng thức giấc thời bão đã tan, mưa đã tạnh từ lâu.
                    Toàn bộ Hỏa-Lò lặng ngắt. Trong xà-lim nghe rõ tiếng ngáy hồng
                    hộc, tiếng nghiến răng ken két từ mấy buồng vọng ra. Không biết
                    mấy giờ. Nhưng chắc đã khuya lắm. Gã ngồi dậy, dùng hai bàn tay
                    xoa mắt, xoa mặt một lúc cho tỉnh táo. Rồi gã lấy túi ni-lông nước,
                    ngửa cổ uống ừng ực, nước chảy cả xuống cổ, xuống ngực. Đặt túi
                    ni-lông vào góc cùm, gã đằng hắng mấy cái, rồi cất tiếng hát. Giọng
                    trầm, ấm, buồn. Trong đêm tù âm u, nghe ai oán, não nuột: 

                         Mòn con mắt 
                         Trông về Nam cánh nhạn lẻ loi... 
                         Tình tang tình... 
                         Ờ cô mình...Thấu chăng tình...

                    Gã ngừng hát, nghe ngóng. Buồng trước mặt vẫn im lìm. Chắc "Em"
                    ngủ. Gã mới chuyển từ xà-lim 2 sang xà-lim 1 này được hơn một
                    tuần. Từ mấy đêm nay, đoán chừng khi mọi người đã yên giấc, gã
                    vẫn dùng mấy câu hát này làm tín hiệu cho "Em" biết là "câu chuyện
                    tâm tình" có thể bắt đầu. Đợi một lúc không động tĩnh gì, gã nhoài
                    người, lấy tay đập vào cửa buồng thình thình mấy tiếng. 

                    Buồng trước mặt vọng sang giọng một cô gái, nhỏ nhẹ, âu yếm như
                    ve vuốt: 

                    - Sao hôm nay thức sớm thế, có ngủ được không? 

                    - Ngủ được. Em có ngủ được không?  

                    - Em chỉ nằm mơ mơ màng màng thôi. Lâu lắm rồi, không bao giờ
                    ngủ ngon cả. Mà cũng chẳng cần ngủ. Rồi sẽ tha hồ mà ngủ! 

                    - Anh đang ngồi. Còn em đang nằm hay ngồi? 

                    - Em đang nằm. 

                    - Nằm nghiêng hay nằm ngửa? 

                    - Nằm nghiêng về phía bên ngoài. 

                    - Cùm mà nằm nghiêng được à? 

                    - Em gầy đi nhiều. Cổ chân nhỏ đi, có thể xoay người được. 

                    - Em có thích anh sang với em không? 

                    - Vớ vẩn! Sang làm sao được? Chết đến nơi cả rồi, còn đùa! 

                    - Anh không đùa. Anh hỏi nghiêm chỉnh là em có thích không? 

                    - Ai mà chẳng thích! Giá chúng mình gặp nhau ở ngoài nhỉ! 

                    - Em nói thế là anh thỏa lòng rồi. Cảm ơn ông Trời đã cho anh
                    chuyển sang đây gặp em, lại được nằm đối diện với buồng em. 

                    - Anh cũng tin ở Trời à? 

                    - Nói thế thôi, chứ Trời đất gì! Đời toàn bịp bợm, đểu cáng, dối trá.
                    Càng lương thiện, hiền lành, càng bị chúng nó bóp cổ đến phòi cả con
                    ngươi mắt ra. Từ lâu rồi, anh chẳng tin gì cả. Cả Trời, cả đất, cả
                    người! Chỉ riêng có em là anh tin thôi. 

                    - Tại sao anh lại đi tin em? 

                    - Ờ ờ...Cái này khó giải thích lắm. Lần đầu tiên chỉ thấp thoáng nhìn
                    thấy hình dáng em khi em đi làm vệ sinh thôi, anh đã thấy bồi hồi cả
                    lòng. Nghe tiếng guốc em kéo lê ngoài hành lang, mòn mỏi, buồn nản,
                    anh tự nhiên thấy thương cảm vô hạn. Rồi cái hôm trong giờ vệ sinh,
                    lợi dụng lúc thằng quản giáo đang đấu hót với con y tá ngoài bàn, anh
                    mở lỗ cửa gió buồng em. Nhìn thấy em xanh xao đang ngồi trên sàn,
                    chân trong cùm, thân gầy, tóc xõa ngang vai. Dưới ánh đèn vàng, vẻ
                    mặt em rầu rầu, nhưng thanh tú lắm. Em hơi giật mình khi nhìn thấy
                    anh. Em có đôi mắt quyến rũ lắm, hút được cả hồn người! Nhìn vào
                    mắt em, anh thấy xao động cả một trời mơ ước, một trời hạnh phúc...
                    Rồi tối hôm đó, em tìm cách quăng dây sang buồng anh, cho anh
                    đường, kẹo, bánh quy, kim, chỉ, tăm. Cả một hộp cao Sao Vàng
                    nữa. Từ khi thầy mẹ anh mất, đời anh chẳng được ai thương cảm
                    chăm sóc như thế cả. Đêm ấy anh khóc rất nhiều. Anh yêu em từ
                    buổi đó. Mà đã yêu thời phải tin nhau. Người ta gọi là "tin yêu" mà lại.
                    Hơn nữa, anh còn phục em. 

                    - Em có gì đáng phục mà anh phục? 

                    - Chuyện em "đánh hỏa công", dùng một can xăng đốt chết cả nhà
                    thằng công an hộ khẩu, trấn động cả Hà-Nội. Đáng phục quá đi chứ!

                    - Em ức quá đấy thôi. Em chỉ mua bán tem phiếu ở cửa mậu dịch để
                    kiếm sống, có hại ai đâu. Thằng hộ khẩu đó ở gần nhà em chuyên
                    môn ăn chạc, uống chạc, hút chạc của mấy hàng phở gánh, của mấy
                    bà bán nước, của mấy em bé bán thuốc lá. Thế mà nó tự tiện khám
                    nhà em nhiều lần. Lợi dụng khám cả người em! Em chửi nó. Nó đưa
                    em ra khu phố đấu tố. Mẹ em dạy học cũng bị nhà trường lôi ra kiểm
                    điểm. Em cố nhịn mãi. Tới khi vì nó mà em bị chính quyền bắt đi kinh
                    tế mới khai hoang, em không nén được nữa, mới ra tay. Còn anh, chỉ
                    mang tội "đột vòm"* thôi mà sao cũng bị tử hình nhỉ, lạ thật! 

                    - Em không biết. Anh là đầu vụ. Bình thường ra thì chỉ mười năm tù là
                    tối đa. Nhưng bọn anh vô tình chơi phải kho thuốc tây của trung ương
                    Đảng ở phố Đinh-Liệt gần hồ Hoàn-Kiếm mới bỏ mẹ. Ông luật sư
                    Đỗ-xuân-Sảng, trước hôm xử, gặp bọn anh, đã nói trước: "Các cháu
                    dại lắm! Chết rồi. Các cháu dám sờ vào dái ngựa. Hết cứu. Bác đành
                    chịu!" Đời anh thực là khốn nạn. Đi bộ đội từ năm 17 tuổi. Đánh nhau
                    cả với Mỹ lẫn Trung-Quốc. Quăng quật trên chiến trường hàng chục
                    năm. Rút cuộc chỉ được một vết thương ở ngực, một vết thương ở
                    đùi, và phải giải ngũ. Anh sống bằng nghề thợ điện, có biết trộm cắp
                    là gì đâu. Chỉ vì anh mê một con văn công quân đội. Nó thích trưng
                    diện. Nhiều sĩ quan tặng quà cho nó. Anh nghèo lại muốn chơi trội,
                    định tặng nó một món thực sang. Thế là anh tổ chức đánh quả thuốc
                    tây này, và bị tử hình. Từ ngày anh bị bắt, nó lờ tịt, chẳng thăm hỏi gì.
                    Anh hận lắm. Nhiều bạn bè đã khuyên anh là đừng dính với bọn văn
                    công. Loại gái này không xài được. Họ bảo phải nhớ câu "giường
                    bệnh xá, má văn công". Anh hối hận là đã không nghe họ. Gặp em,
                    anh coi như mối tình đầu của anh đấy. Em đúng là người trong mộng
                    tưởng của anh. Nhưng anh tồi tệ như vậy, em có thương anh không?  

                    - Hai đứa bị tử hình không thương nhau thời thương ai? Hôm anh nhìn
                    vào buồng em, thấy mặt anh ngây ra, buồn cười quá! Chắc chúng
                    mình có duyên nợ với nhau từ kiếp trước. Năm nay em 19 tuổi. Ở
                    ngoài, em chưa yêu ai đâu! 

                    - Mười chín tuổi. Mới có trăng tròn lẻ bốn. Chưa một mảnh tình vắt
                    vai. Tuổi mới bước vào đời, mà đã phải bước ra. Tiếc thật. Giá anh
                    có thể chết thay cho em được thì tốt biết bao! Anh hơn em đúng một
                    giáp. Nhưng sao anh thấy em bình tĩnh thế. Không như anh, nhiều lúc
                    muốn điên loạn. 

                    - Em bình tĩnh là vì em tin có linh hồn, có luân hồi. Con người không
                    phải chỉ có một cuộc đời, mà có nhiều cuộc đời. Miễn là sống cho
                    tốt, gieo nhân tốt, thì kiếp sau hái quả tốt. Mẹ em thương em, tiếp tế
                    cho em đủ ăn. Nhưng thấy các bạn tù ở đây nhiều người chỉ sống
                    bằng hai suất ăn của trại, đói khổ quá, em thương, em phân phát cả.
                    Em có gầy đi cũng chẳng sao. Béo, gầy, đằng nào cũng ngủ với giun
                    tới nơi. Bác già ở buồng cạnh em giảng giải cho em về lẽ sống, chết,
                    nên em mới hiểu và an tâm như vậy. 

                    Lão già buồng bên vẫn nằm thẳng cẳng, hai tay buông xuôi, mắt nhắm
                    nghiền, hít thở đều đều. Nghe thấy nói tới mình, lão hơi mở mắt, rồi lại
                    nhắm ngay lại. 

                    - Cái lão già phản cách mạng ấy nói thiên thối để an ủi em đấy. Anh
                    xông pha chiến trận, bao nhiêu người chết. Anh chẳng bao giờ thấy
                    linh hồn họ cả. 

                    - Em cũng chưa thấy. Nhưng bác ấy là người từng trải, có tư cách,
                    không nói dối đâu. Bác ấy kể chuyện một số người đã chết, rồi lại
                    sống lại. Tất cả đều nói rằng khi linh hồn thoát khỏi xác thì bay tới
                    một vùng đầy hào quang, tưng bừng hương sắc, vui lắm, không ai
                    muốn trở lại. Nhưng vì số chưa hết, nên hồn bị trả về thể xác. Còn
                    chuyện đầu thai nữa, có nhiều bằng chứng được các nhà nghiên cứu
                    khoa học xác nhận. Bác ấy quả quyết là Thượng-đế tạo ra vũ trụ, tạo
                    ra muôn loài. Đơn giản như cái bát, cái thìa, cũng phải có người tạo ra
                    mới có. Huống chi con người, không thể tự nhiên mà có được đâu. 

                    - Nghe có lý đấy. Mấy đêm trước, anh nằm mơ thấy thầy mẹ anh.
                    Hai "cụ vía" vui lắm, nói là sắp được đón anh. Kiếp sau hai đứa mình
                    sẽ chung sống nhé! Nhưng nếu đầu thai thì em với anh đầu thai vào
                    hẳn nước Mỹ cho nó sướng cái thân. Chớ có đầu thai vào cái nước
                    Việt Nam này, mà lại bỏ mẹ cả! 

                    - Đợi kiếp sau lâu lắm, em không đợi được đâu. Sau khi chết, hai linh
                    hồn chúng mình gặp nhau ngay cơ! Chúng mình chọn một nơi thật thơ
                    mộng, như bên Hồ-Tây, trên đường Thanh-Niên ấy. Vào những đêm
                    trăng sáng, mặt nước Hồ-Tây bát ngát, êm ả, lấp loáng, gió thổi mơn
                    man. Chúng mình sẽ ngồi trên ghế đá. Em ngả đầu vào ngực anh. Anh
                    vuốt má em... 

                    - Ý kiến hay quá! Nhưng bên Hồ-Tây có nhiều cặp lắm. Bọn "thanh
                    niên cờ đỏ" lại hay đi lùng sục, hạch hỏi, mất cả thú! 

                    Cô gái cười khúc khích: 

                    - Chúng mình là ma cơ mà. Chúng nó làm sao nhìn thấy được. Nếu
                    thấy, chúng cũng sợ chết ngất đi, làm sao có thể phá rối nổi tình yêu
                    chúng mình được. 

                    - Theo ý anh, để tránh phiền phức, chúng ta gặp nhau ở trên đê sông
                    Hồng. Chỗ Đồn-Thủy đi thẳng ra ấy. Hồi mười bốn, mười lăm tuổi,
                    anh với bọn bạn thường nô đùa trên bãi cát, rồi bơi qua sông, sang bờ
                    bên kia, lủi vào các bãi ngô rậm rạp, bẻ trộm ngô, nướng ăn. Cảnh
                    trăng nước sông Hồng lồng lộng, đẹp lắm em ạ. Hoàn toàn thanh
                    vắng, trên tài* Hồ-Tây nhiều. Lại không bị bọn "thanh niên cờ đỏ"
                    quấy rầy. Em thấy thế nào? 

                    - Thế mà em không nghĩ ra! Hồi bé, gia đình em ở chỗ đó. Mẹ em đẻ
                    em ở đó đấy. Vào những đêm trăng sáng, chúng ta cứ gặp nhau ở đó.
                    Có anh bên cạnh thì nơi nào em cũng thấy hạnh phúc. Ngay cả ở
                    trong cái xà-lim bẩn thỉu, đang bị cùm kẹp như thế này. 

                    - Anh cũng vậy, sao ý nghĩ chúng mình giống nhau quá nhỉ ! Đúng là
                    có duyên số, có Trời dun dủi cho anh trước khi chết được gặp em,
                    được yêu em, được em yêu. Anh tin có Trời rồi em ạ. Cứ tưởng
                    tượng tới cảnh hai hồn ma chúng mình được ôm ấp, quay cuồng quấn
                    lấy nhau, trong cảnh trăng nước sông Hồng dạt dào, mênh mông, anh
                    sung sướng quá, không sợ chết nữa. Niềm tin và tình yêu mạnh hơn
                    cái chết! 

                    - Này, nếu ở thế giới bên kia mà anh phụ em, em sẽ "hỏa thiêu" luôn
                    cả linh hồn anh đấy. Anh sẽ không được đầu thai nữa đâu! 

                    - Trời đã thương anh, ban em cho anh. Anh mà phụ em nghĩa là phụ
                    cả ân đức của Trời rồi. Chẳng cần phải em hỏa thiêu. Trời sẽ cho sét
                    nổ lên đầu, đánh chết tươi anh ngay. Em ơi, anh muốn sang buồng em
                    quá. Nghĩ tới được ôm ấp em, vuốt ve em, anh run cả người lên đây
                    này. 

                    - Em cũng muốn lắm. Mồ hôi em lấm tấm ở trán đây này. Hay là
                    chúng mình cứ tưởng tượng nằm bên nhau như vợ chồng đi. Từ nay
                    chúng mình là vợ chồng nhé, đêm nay là đêm tân hôn nhé. 

                    Gã tử tù ngạc nhiên: 

                    - Em cũng nghĩ tới chuyện cưới nhau, coi nhau như vợ chồng à? Anh
                    cũng đã nghĩ tới. Sao trùng hợp lạ thế nhỉ? Em có biết tại sao sáng
                    nay anh quậy thế không? 

                    - Bình thường anh lầm lì. Sao sáng nay anh phá dữ thế? Tên quản
                    giáo sợ, cũng phải nhượng bộ. 

                    - Không nhượng bộ thì anh sẽ cho nó ăn "mỹ kim"! 

                    - Mỹ kim? Đô la mỹ à? 

                    Gã cười hăng hắc: 

                    - Anh làm gì có đô la Mỹ. Bọn anh gọi lê, dao là mỹ kim, nghĩa là kim
                    loại quý để trang sức. Anh đã mài một cái đinh bảy phân nhọn hoắt,
                    sáng quắc. Nếu nó hỗn với anh, anh sẽ "trang sức" vào mặt nó mấy
                    mũi để kỷ niệm suốt đời. Hoặc sơi nó một "pha", cho nó thành độc
                    nhỡn! Anh đã từng là đặc công, nhanh như sóc. Nó không đỡ nổi
                    đâu. 

                    - Thế sáng nay anh quậy phá là để được thoải mái vài giờ chứ gì? 

                    - Em đoán đúng. Buổi sáng, cả em cũng được thả cùm như anh phải
                    không? 

                    - Ừ, tới lúc lấy cơm nó mới cùm em. 

                    - Thế là đạt mục tiêu rồi! 

                    Cô gái chép miệng: 

                    - Thả cùm một, hai tiếng đồng hồ thì bõ bèn gì mà anh phải phí hơi
                    với nó. 

                    - Mục tiêu không phải thế. Anh định thế này. Em tha lỗi cho anh
                    trước, anh mới dám nói. 

                    - Đã là vợ chồng, có thể trao thân gửi phận cho nhau, có gì không nói
                    được mà phải giào đón như người xa lạ ấy. 

                    Gã tử tù hạ thấp giọng, nói nhỏ bớt đi: 

                    - Em đã thông cảm, thời anh mạnh dạn nói. Đêm qua nằm, anh nghĩ
                    anh sẽ đề nghị với em là chúng mình trở thành vợ chồng. Nhưng
                    chuyện động phòng là không thể được rồi. Anh chỉ muốn chúng mình
                    ngắm thân thể của nhau. Nhưng cả hai cùng bị cùm cả thì làm thế nào
                    đứng lên nhìn sang buồng nhau được. Vì vậy anh mới lập mưu để hết
                    giờ vệ sinh nó mới cùm chúng mình. Như thế, từ sáng mai, sau khi vệ
                    sinh vào, anh sẽ đứng lên cùm, nhìn sang buồng em. Đến lượt em, lại
                    đứng lên cùm, nhìn sang buồng anh. Nếu như chưa đủ cao để nhìn
                    được, em kê thêm cái chăn, cái bô. May mà giờ vệ sinh đèn lại chưa
                    tắt! Nhớ phải cởi hết ra đấy! 

                    - Được, anh cũng phải thế đấy. Nếu có cơ hội, anh mở lỗ cửa gió
                    buồng em như hôm nọ. Em sẽ để môi ra cho anh hôn. 

                    - Sáng kiến lắm! Anh sẽ hôn. Ờ... mà không phải hôn. Anh sẽ uống
                    linh hồn em! 

                    - Em cũng uống linh hồn anh. Cho hai linh hồn chúng mình hòa với
                    nhau làm một! 

                    Đột nhiên, nhiều tiếng giầy thình thịch đi vào sân. Rồi tiếng mở khóa
                    loảng xoảng. 

                    Gã tử tù tim như ngừng lại, hốt hoảng: 

                    - Có lẽ anh "đi" đấy! 

                    Giọng cô gái hồi hộp: 

                    - Có thể là em! 

                    - Dù là ai, cũng bình tĩnh lại. Phải chết cho đàng hoàng. Anh đã chuẩn
                    bị đón giờ này từ lâu rồi. 

                    - Em cũng thế. 

                    - Tiếng cửa sắt rít lên. Tên quản giáo và bốn tên công an vũ trang rầm
                    rập bước vào hành lang xà-lim. Bọn tù ở các buồng dọc theo dẫy
                    hành lang đều ngồi nhỏm dậy, nín thở, nghe ngóng. 

                    Tên quản giáo mở cửa buồng gã tử tù. Hai tên vũ trang xông vào,
                    quát: 

                    - Ngồi im, không được cử động! 

                    Chúng bẻ hai cánh tay gã tử tù ra sau lưng, dùng còng số 8 khóa lại.
                    Tên quản giáo bước vào mở khóa cùm. 

                    Gã tử tù nói to: 

                    - Anh đi trước, anh sẽ đợi em ở bờ sông Hồng. Nhớ trăng nước sông
                    Hồng, đừng sai hẹn! 

                    Cô gái đập cửa buồng thình thình, gào lên: 

                    - Xin các ông đưa tôi đi bắn cùng với anh ấy! Xin các ông! 

                    Một tên công an vũ trang cười hà hà: 

                    - Chúng nó sợ hóa điên cả rồi. Có gan ăn cướp thì phải có gan chịu
                    đòn chứ. 

                    Một tên khác lấy mảnh vải bịt mắt gã tử tù lại, rồi đẩy gã ra khỏi
                    buồng: 

                    - Đi! 

                    Gã tử tù ra ngoài hành lang, hướng về buồng cô gái: 

                    - Tạm biệt em. Có em, anh rất mãn nguyện. Đừng buồn. Hãy giữ lấy
                    tư cách. Đừng cầu xin chúng nó gì cả. Chắc chắn chúng mình sẽ gặp
                    nhau. 

                    Tiếng cô gái nức nở: 

                    - Anh ơi! Tạm biệt anh! Em thương anh quá! Em muốn đi cùng với
                    anh. Chúng mình phải gặp nhau! Trên bờ sông Hồng, em sẽ tới đó! 

                    Gã tử tù thét to: 

                    - Chào các bạn, vĩnh biệt các bạn! Tạm biệt em! 

                    Tên quản giáo gằn giọng: 

                    - Tiên sư mày, chết đến nơi rồi, còn mất trật tự! Trước khi ăn đạn,
                    ông phải cho mày ăn đòn hẵng! 

                    - Ông mà động tới anh ấy, ông sẽ hối không kịp với tôi! 

                    Tiếng cô gái thét lên. 

                    - Giờ phút này mà ông còn định đánh người ta, ông mất hết tính người
                    rồi sao? Tôi sẽ báo việc này lên Trên! 

                    Tiếng lão phản cách mạng sang sảng, nghiêm nghị, đĩnh đạc. 

                    Hai tên vũ trang xốc nách gã tử tù, lôi mạnh: 

                    - Đi! Đi! 

                    Ra tới sân, gã ngoái cổ lại, kêu lớn: 

                    - Em đừng buồn, anh đợi em! Anh đợi em! 

                    - Anh đi trước! Em đi sau! Chúng mình nhất định sẽ gặp nhau, anh ơi!

                    Trong xà-lim, các tù nhân nữ thút thít khóc. Nhưng có một tiếng khóc
                    nấc lên từng hồi, thảm thiết, xé ruột, xé gan tất cả những ai còn là
                    người. 

                    Xa xa, tiếng gã tử tù vọng lại, nhỏ dần, loãng dần... 

                    - Trăng nước sông Hồng... Trăng nước... sông... Hồng... Trăng
                    nước... Em ơi........ 
                      
 

                                      Nguyễn Chí Thiện 
                                     Trích tập truyện Hỏa Lò

                    * Dựa cột: Bị xử bắn. 
                    * Đột vòm: vào nhà hay nhà kho ăn trộm. 
                    * Trên tài: vượt trội.
 

  Trang Bìa   Đầu trang 

No comments: