Sunday, September 2, 2012

VÕ ĐỨC HIẾU * TRẦU TÊM CÁNH PHƯỢNG

Trầu têm cánh phượng (truyện ngắn)

- Chuyên mụcGiải trí|Sách báo - Văn thơ|
Đêm khuya, trăng rải bạc khắp mặt sông. Theo thường lệ, Dân cầm đèn pin xuống bến. Xong trở lên lán. Đến nửa dốc, chợt nghe có tiếng hát lạ, ngọt ngào. Tiếng hát vọng từ bên kia sang. Chưa bao giờ Dân nghe hát hay thế.
Cô gái mù Kỳ Duyên cắp chiếc rổ đựng đầy trầu cau bước nhanh xuống bến. Mân mê từng miếng trầu, tay thoăn thoắt như người sáng mắt. Miệng vẫn cất tiếng hát. Cô thả từng đôi trầu cau xuống nước. Tay thả trầu cau, miệng hát và mắt vẫn hướng ra giữa mặt sông chờ người.
Chiếc thuyền đồng sáng rực một khúc sông. Hai người ngồi hai đầu. Một người chèo thuyền, một cô gái thổi sáo. Tiếng sáo vi vút trong đêm, lan toả khắp mặt sông. Đêm thanh vắng. Chiếc thuyền đồng lướt ra giữa mặt sông, chạm những cánh trầu. Cô gái thổi sáo trúc hạ tay xuống nhặt từng đôi một xếp lên thuyền. Thuyền lướt nhanh theo bàn tay cô gái, đánh sóng nhẹ vào mạn. Tiếng sáo lặng đi giây lâu. Kỳ Duyên thả hết trầu cau, toan đứng dậy về.

Trầu têm cánh phượng.
Cô gái cho thuyền vào sát mép nước, gật đầu chào Kỳ Duyên. Duyên cúi đầu chào cô gái lạ. Không hiểu sao Duyên thấy rõ khuôn mặt ấy, sáng như ánh trăng. Trong đêm khuya, ánh trăng phủ đầy soi kỹ hơn mỗi đường nét, đẹp lạ lùng. Cô gái bước lên bờ, hỏi:
- Trầu này em têm phải không?
- Ngày bé theo bà lên chùa, sờ thấy lạ và làm theo, mẹ bảo đấy là trầu cánh phượng. Em không biết.
Cô gái hạ cây sáo trúc xuống, đưa cho Kỳ Duyên, bảo giữ làm kỷ niệm.
Kỳ Duyên lom khom bước lên giường. Chị Ban thấy động, quay lại tát một cái. Kỳ Duyên đang mơ màng chợt tỉnh hẳn và sờ tay lên má. Những lời nói ngập ngừng. Gió thu thổi mạnh đập vào cửa sổ. Trăng nhạt dần rồi lặn sau mây. Cửa sổ mở toang, lóng lánh những tia sáng cuối cùng.
Chị Ban đẹp, một vẻ đẹp kiêu kỳ và dường như được sinh ra để người ta ngắm. Chị luôn là niềm tự hào của họ hàng, của bố và của cả ngôi làng nằm chênh vênh bên triền sông này. Chị Ban kề Duyên, hát hay, múa giỏi và xinh đẹp. Chị yêu anh Dân chèo đò và anh Dân cũng yêu chị. Duyên ngưỡng mộ mối tình của họ. Mỗi lần anh Dân đến, cô đều trốn vào trong. Chị Ban không thích Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên không biết vì sao mình thích ra sông lúc nửa đêm. Nhìn trong tưởng tượng, đi trong mơ hồ. Như chiếc thuyền đồng, như cô gái thổi sáo có vẻ đẹp huyễn hoặc kia, như từng đôi trầu cau thả trôi trên mặt nước, lấp loáng trăng đêm.
Dân hay đến nhà Ban chơi, thi thoảng lại hỏi về Kỳ Duyên, nhưng Ban lắc đầu. Yêu chị mấy năm mà chưa gặp em. Lạ quá.
Bà Hai Hồ sinh đứa con gái út vào một ngày rất lạ. Năm Tuất, ngày Tuất, tháng Tuất và giờ Tuất, thuần âm nên phải mang đi bán cho chùa. Bố không thích Kỳ Duyên. Ông bảo cô giống ma hơn người. Mẹ thương cô, nhưng tình thương đó không đủ lớn để bênh vực trước người khác.
Kỳ Duyên nhè nhẹ bước ra khỏi giường. Chị Ban thấy động bước theo. Kỳ Duyên cắp rổ đựng đầy trầu cau, đi nhanh ra bến sông. Ban đi theo một đoạn, Kỳ Duyên mất hút. Ban đứng giữa đường, không biết đang đứng đâu. Cô òa khóc.
Kỳ Duyên ngồi bên bờ sông, nhìn lên cửa hang Nhà Trò, vòm kín bưng không một màu sắc khác. Những miếng trầu cô thả kết lại thành một tấm thảm xanh lấp lánh dưới làn nước. Kỳ Duyên đứng dậy, bước nhẹ lên tấm thảm ấy, thấy nó vẫn nổi và có thể nâng được mình. Cô nằm xuống, tấm thảm trôi nhẹ ngược về ghềnh Đan, nhẹ nhàng đến trước cửa hang Nhà Trò. Kỳ Duyên lại cất tiếng hát.
Dân đang mơ màng, lại nghe tiếng hát lần trước. Của ma hay người? Nghĩ thế nào bật dậy chạy nhanh xuống sông. Không cần đèn, anh đã quen với khúc sông này.
Dân đứng bên này sông thấy bên kia một màu kỳ lạ. Một dáng người uyển chuyển tự dưng đứng thẳng dậy rồi bước lên bờ. Anh nhảy tót lên thuyền, tay chống rất nhanh. Thuyền sang đến bờ, không một bóng người cũng chẳng thấy con thuyền nào.
Mọi người ồn ào chuyện Ban bị ma nhập phải đưa vào viện. Cô mê sảng mấy hôm liền. Dân vào thăm người yêu. Một đôi trầu cánh phượng để trên đầu giường. Chẳng lẽ đêm đó, người hát bài hát kỳ lạ đó là Ban? Có lẽ ngồi chờ Dân mãi không thấy sang, Ban về trúng gió. Mấy ông già rỗi việc, động đến cái gì cũng cho là ma nhập.
Dân gặp người già nhất làng, kể câu chuyện nghe hát mỗi đêm cho cụ nghe. Cụ hỏi Dân nghe phía nào. Anh chỉ về ghềnh Đan. Cụ vuốt chòm râu bạc. Đấy chẳng phải cửa hang Nhà Trò sao? Cụ bảo ngày trước có cái hang thật. Mỗi bận trăng sáng, có ba thầy trò chèo thuyền đồng ra chơi. Trăng lấp loáng trên sông, người chèo, người hát, người thổi sáo, nôn nao cả khúc sông dài. Qua năm tháng lụt lội, cửa hang chìm dần vào làn nước. Người ta vẫn quen gọi đấy là hang Nhà Trò. Vào mỗi dịp giữa thu, thi thoảng có người nghe tiếng sáo trúc réo rắt gọi người.
- Nếu cháu nghe được tiếng hát, có khi cháu sẽ khám phá ra một bí mật mới ở cái hang này. Chỉ có điều, đến bao giờ ông cũng không biết.
***
Kỳ Duyên đang hát thì nghe tiếng bước chân rất nhẹ. Duyên quẳng mọi thứ, chạy ngược lên dốc. Nghĩa địa về đêm tắm trăng sáng loáng. Cô chạy nhanh đến mức người kia đuổi không kịp.
Dân đứng im giữa ngã ba về làng và xuống nghĩa địa. Một cô gái. Cô hát bài anh vẫn hay nghe. Cô ấy vừa đứng đây đã mất hút trong một ngôi mộ nào. Dân thấy run run, cô ấy là ma. Nhưng sao mình lại có thể nghe được tiếng cô ấy hát. Phải chăng mình sắp chết? Dân chầm chậm bước xuống sông. Cái rổ vẫn còn đó, bên trong đựng đầy trầu cau. Dưới ánh trăng là những miếng trầu têm cánh phượng rất đẹp, giống hệt hai miếng trầu để trên đầu giường Ban hôm nào.

Khoảng nửa đêm, Dân nghe tiếng sáo trúc vi vu. Tiếng hát lúc nãy hòa vào, rồi anh nhìn rõ chiếc thuyền đồng lướt trên mặt sông. Thấp thoáng dáng kiều nữ cúi xuống sông, quay ngược quay xuôi tìm cái gì đó. Dân nhìn xuống bến, một nam một nữ đẹp lộng lẫy. Nét đẹp kỳ ảo và lạ lẫm. Anh lao nhanh xuống bến. Không thấy thuyền đâu nữa. Tĩnh lặng như chưa xảy ra chuyện gì. Người con gái xõa tóc đứng ở cửa lán xin lại cái rổ đựng trầu cau. Dân tỉnh dậy, cái rổ vẫn nằm nguyên chỗ cũ và bên trong có cây sáo trúc.
Bà Hai Hồ mời ông thầy cúng về. Ông lải nhải căn nhà đầy âm khí. Khi ông đến bên giường Duyên, ông bật trở ra lạy rối rít.                                                                                         
****                             

Dân quyết định lặn xuống hang Nhà Trò.
Sau vài chục sải tay, anh nhìn thấy cửa hang rộng mở. Anh lách qua cửa đá. Bên trong không nhiều nước. Không gian u ám, lạnh thấu tâm can. Anh bước vào sâu hơn. Mùi trầu cau hòa quyện, xộc lên mũi. Dưới chân là một bãi cát. Anh sờ phải một vật cứng, gõ kêu leng keng. Anh đi dọc theo vật cứng. Nó là một con thuyền, một con thuyền lớn. Có mái chèo. Liệu đây có phải là con thuyền trong truyền thuyết về hang Nhà Trò không? Có cái gì đó rơi xuống chân anh, anh nhặt lên, nhét vào túi áo, đi một vòng rồi ra cửa hang và bơi lên mặt nước.
Trên bờ mọi người tập trung rất đông. Bố mẹ anh đang khóc nức nở. Anh đã lặn gần hai tiếng đồng hồ. Mọi người không tin anh còn sống.
Dân lấy trong túi áo những thứ mình lượm được trong hang. Những miếng trầu cánh phượng. Mọi người chuyền tay nhau rồi nhìn Dân. Làm gì có ai vào đó mà trầu tươi xanh như vừa được têm cách đây một lúc. Ban tiến vào xem rồi bảo:
- Những thứ này chính tay Kỳ Duyên têm.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, nhìn Dân, nhìn lên cửa hang rồi quay sang nhìn Ban nghi hoặc. Dân lắc đầu, ý chừng không hiểu.
Buổi tối Dân qua nhà Ban chơi. Ban không ra tiếp anh như mọi khi. Tự nhiên Ban thấy sợ chàng trai này. Anh ta cũng có một cái gì đó rất lạ mà bây giờ Ban mới nhận ra. Ban sợ anh ta cũng như sợ đứa em của mình, nhưng dẫu sao em cô cũng là máu mủ ruột thịt.
Kỳ Duyên không ngồi trên giường têm trầu như mọi hôm. Cô đang khóc. Dân đến bên cô. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô. Tay anh cầm mấy miếng trầu và cây sáo trúc. Anh đưa cây sáo tận tay Duyên. Cô ngửng lên, vồ lấy tay Dân, miệng nói rất nhanh:
- Đúng là nó rồi. Cây sáo của em.
- Cả cái này nữa - vừa nói Dân vừa giơ mấy miếng trầu rồi bỏ vào tay cô.
Kỳ Duyên ngạc nhiên. Duyên cảm thấy đôi mắt mình cứ sáng dần và nhìn rất rõ khuôn mặt Dân. Bây giờ cô hiểu vì sao chị Ban yêu anh đến vậy. Cô đưa tay sờ mặt mình, sờ vào hai con mắt. Cô không tin chỉ thoáng chốc, mọi sự vật trước mắt hiện ra, rõ mồn một.
- Buổi tối hôm đó là em phải không? Em chạy vào nghĩa địa để trốn anh. Thực ra em không như mọi người nói. Em vẫn bình thường, chỉ thi thoảng bị mộng du thôi, đúng không?
Kỳ Duyên không trả lời. Cô với tay cầm cây sáo trúc bước vào màn.
- Cây sáo này không phải của em?
- Là người ta cho em.
Dân thấy một cảm xúc lạ qua nhanh. Cô gái này có một cái gì đó rất khó nói thành lời. Anh theo Kỳ Duyên vào trong, nhìn kỹ trong chiếc màn phủ kín. Còn rất nhiều trầu nữa, tất cả được xếp thành đôi, bỏ gọn trong rổ. Kỳ Duyên mù, sao têm trầu đẹp thế!
- Em chuẩn bị cho ngày vui của chị Ban. Nhưng chị bảo chẳng có đám cưới nào cả, không dùng đến. Em bảo chị mang cho mọi người ăn, chị bảo đồ em làm người ta không dám dùng. Em sẽ vứt nó - Duyên toan hất xuống nền nhà.
- Anh sẽ ăn hết mớ trầu cau này. Nó là của em têm, đúng không? Chưa có ai ở làng này têm trầu đẹp như em.
Nói rồi Dân nhặt từng đôi bỏ vào túi áo.
Theo www.baodatviet.vn


No comments: