» Số lần xem: 5055
Họa sĩ Hiếu Đệ không có dáng vóc phong trần, lãng mạng, lạnh lùng, bất cần đời như chúng ta thường gặp ở những người nghệ
sĩ. Ông là hình ảnh của một ông công chức tươm tất hay một thầy giáo
người miền Nam vui tánh, đôi khi xuề xoà mà ai gặp cũng có cảm tình. ....
Lúc
còn bé, tôi thỉnh thoảng gặp chú tại nhà, khi chú lui tới thăm viếng
hàn huyên với thân phụ. Sau này, khi lớn lên, ra trường rồi lập gia
đình, đổi đi xa nên không gặp lại chú cho đến khi cô bé tí năm nào, giờ
là một thiếu phụ ngơ ngác cùng chồng con được định cư và sống cùng một
thành phố và sau này có dịp được làm việc chung với chú trong những sinh
hoạt Cộng Đồng của tiểu bang Michigan.
Thời
gian này, hình như chú chỉ vẽ biếm họa và viết bút ký. Chú viết rất
nhiều, kể lại đủ thứ chuyện trong đời với giọng văn tuy cà kê dê ngổng,
đôi khi châm biếm thật nhẹ nhàng nhưng người đọc sẽ nhận thấy ẩn chứa
trong đó những uất ức, những trăn trở trong nỗi thất vọng lực bất tòng
tâm.
Hầu như trong giới văn nghệ sĩ ngày trước ai cũng biết một trong những người lẫy lừng về biếm họa là họa sĩ Choé, ngoài ra, có chú
Hiếu Đệ nỗi tiếng với bức “ Mấy thằng VC đeo một nhánh đu đủ”. Vì vậy
mà nghe chú kể lại chú bị tụi quản giáo hành hạ tận tình trong trại cải
tạo. Mãn hạn tù ra ngoài, tại Saìgòn có thời gian chú phải đi đạp xích
lô gần như kiệt lực để nuôi vợ và đám con chiu chít.
Trong
hàng ngàn bức biếm họa mà chú thường vẽ về những tệ nạn của bọn cs
HÀNỘI, thì bức nào cũng thâm thúy và cay độc. Có lần tôi tò mò hỏi chú,
làm sao mà chú có nhiều ý tưởng để vẽ một cách tài tình như vậy, thì chú
mĩm cười nói nếu Trời cho chú sống thêm mươi năm nữa thì chú vẫn có đủ
đề tài để vẽ cho người ta thấy cái ác và cái xấu của tụi CS.
Trên
những bức biếm họa, chú Hiếu là người ăn miếng trả miếng với tụi VC,
nhưng với bạn bè thì chú ít khi nào làm mất lòng ai, chú giao tình với
mọi người bằng bụng dạ thiệt thà xởi lởi và cũng không bao giờ lên mặt
kẻ cả đối với đám hậu bối con cháu như chúng tôi. Gặp chú là thấy nụ
cười thật tươi, thật hào sảng trên khuôn mặt hiền hoà phúc hậu, chú cũng thường khuyên chúng tôi “Đời
chưa đủ buồn sao mà tụi bây cứ làm mặt nghiêm nhăn nhăn nhó nhó hoài
vậy, nếu tao có chết, tụi bây đứng kế quan tài cũng phải cười cho…tao
vui !”
Chú
Hiếu là người ăn nói bộc trực, không khách sáo câu nệ rào đón. Có lần
sau bửa cơm tại nhà tôi, tôi khoe chú mấy bức sơn dầu mà tôi mới tập
tểnh vẽ. Trong khi chú ngắm nghiá những bức tranh thì tôi hồi hộp gần
như nín thở đợi chờ. Chú xem xong, để trên bàn không khen không chê, tôi
tò mò nhìn vào mắt chú một hồi lâu mà cũng không thấy chú nói gì, tôi bậm gan hỏi khéo
“ Chú! Mình vẽ… bí quyết… sao đẹp chú?” Chú bật cười một hồi rồi mới trả lời
“ Bí quyết gì! Vẽ là đập vô…mặt họ?!” Tôi ngơ ngác không hiểu ý chú muốn nói gì, cứ suy nghĩ hoài nhưng không dám kêu chú giải thích thêm.
Mấy
tháng sau, gần đến ngày 30-4 năm 2009, trong một giấc ngủ, chú Hiếu
lặng lẽ ra đi. Nhận được tin, tôi bàng hoàng ngồi im sửng thật lâu và
không tin đây là sự thật.
Suốt
ngày hôm đó tôi sống lặng lờ, đầu óc cứ lãng đãng trong cõi mịt
mờ…Bỗng, như chợt nhớ ra điều gì, tôi bước thật nhanh vào phòng đọc
sách. Trên bức tường màu tím, hai bức hoạ chì mà chú Hiếu vẽ tôi năm nào
nằm đó. Tôi bỗng nghẹn ngào, những giọt nước mắt nóng hổi âm thầm chảy
dài trên má. Tôi bần thần nhìn hai bức vẽ và nhớ lại khi chú đưa tôi hai
bức tranh này, có một bức chú vẽ tôi trẻ hơn 20 tuổi, tôi thắc mắc, chú
cười xoà rồi nói đối với chú tôi lúc nào cũng chỉ là đứa cháu bé bỏng
nhỏ nhít như ngày xưa.
Năm
ngoái, khi chú biết tôi có ý sắp in một tuyển tập truyện ngắn, chú gọi
nói chú muốn xem bản thảo cuốn sách, nhưng thật bất ngờ và vô cùng cảm
động vì chú đã chu đáo vẽ tặng những minh họa cho từng câu chuyện trong
tuyển tập đó.
Kỷ
niệm về chú với những vụn vặt thường tình thì nhiều lắm, nhưng trong
nỗi choáng váng bất ngờ mất mát làm sao có thể viết ra trọn vẹn.
Ngày
tiển chú tại nhà quàng, tôi được gặp người học trò mà chú hết lòng kỳ
vọng, thương mến và hảnh diện- Điêu khắc gia nổi tiếng Phạm Thế Trung.
Lúc chúng tôi đứng kế bên chú đang thinh lặng nằm im để chào vĩnh biệt.
Tôi chợt nhớ lại lời chú nói hôm nào. Tôi cố nén không dám khóc, miệng
tôi cười méo xệch, đôi mắt sưng mọng đỏ ngầu được dấu kín trong cặp
kiếng màu đen thăm thẳm.
Chúng tôi cúi đầu, kính tiển chú đi.
thụyvi
Hầm Nắng, 30-4-2009 2009-05-22 10:27:16 |
No comments:
Post a Comment