Đùa với gió và mây
Từng giọt nắng thơ ngây
Tròn mắt trên vách lá
Em yêu nắng mùa Hạ
Như yêu lá trên cành
Như yêu gió ngọt lành
Như yêu mây màu trắng
Nhưng Hồng Kông sao nắng
Chẳng thấy đẹp chút nào
Nắng bị nhốt trong rào
Không có mây cùng gió
Bàn tay em nho nhỏ
Nâng niu nắng trên tay
Để đợi chờ mai này
Đưa nắng ra trại cấm.
PHẠM TRUNG THÀNH
(1989= 10 tuổi, nay ở Belgium)
The sunshine is cavorting around,
in its play With wind and clouds:
what freedom composition!
I feast my eyes upon each innocent beam, ray,
Like a round eye wide open on the leafy partition.
Oh, how much I cherish that summer sunshine?
As I am quite a lot fond of the leaves on the trees;
I also love the sweet wind and to see it run fine
Like the white clouds softly floating in the breeze.
But the Hongkong sunshine, to me, is not nice
Especially to all of boat people here these crowds.
Poor sunshine! It cannot get of the cake any slice:
Locked in, with us, it enjoys no wind and clouds.
I catch to fondle in each caring though little hand
Each jot of sunshine, like me, the fences cramp.
To await a tomorrow, I will together with it stand,
To take dear sunshine out of this forbidden camp.
Translation by THANH-THANH
Giữa đêm lén dậy dòm khe hở
Nhìn những can-nhân bị bắt về.
Tiếng khóc thơ nhi làm nghẹn thở;
Trái tim thắt bóp nhói đau tê .
Kìa, người thiếu-phụ bồng con dại;
Đứa lớn lưng đìu, tay dắt em.
Ánh mắt nhìn con đầy ái-ngại:
Một bầu đen tối mấy trời lem...
Cuộc đời như một trò may rủi;
Không được thì thua, lẽ hiển-nhiên:
Vốn sạch, sòng tan, tay trắng phủi;
Hướng lai tâm-sự đối sầu miên...
Ngó người tự thấy mình trong cuộc,
Không khóc mà sao lệ bỗng trào !
Tình-cảm vô-hình mà trói buộc
Cho cùng hạnh-phúc, tận thương-đau !
Hôm kia, nàng soạn xong hành-lý,
Chỉ chọn mang theo cái tối-cần:
Trước mắt, đàn con là của qúy,
Một phần xương thịt chính châu-thân.
Hôm qua, nàng mặc cho con ấm,
Buộc tóc, trùm khăn, kín cả người;
Lũ trẻ mừng như ăn trái cấm
(Không cho ai biết chuyến "đi chơi")
Hôm nay, tất cả dầm sương giá,
Mũi buốt xuyên thâu tận đáy lòng.
Đám nhỏ ngỡ-ngàng "Sao thế, má?"
Nghẹn-ngào nàng biết nói sao xong!
Nàng đi tìm sống cho ra sống,
Cho bản-thân và cho các con:
Không chỉ cơm canh và áo xống,
Mà còn... chí cả với lòng son...
Những ai cất bước lên đường trước?
Ai gặp duyên may, mộng ước thành?
Ai gửi xương tàn về đáy nước?
Và ai ... mai mốt sẽ xuyên ranh?
Thời-gian tưới tắt bao nhiêu lửa,
Quét sạch tàn tro bếp củi rừng...
Nhưng, những hỏa-sơn còn mãi thở:
Lửa lòng âm-ỷ thuở nào ngưng!
Người đi, không nói bằng lời nói,
Mà nói xuyên qua việc dám làm:
Bản án tuyên trên đầu hổ sói!
Vết thương lở giữa óc phu phàm!
Nhưng đàn con dại làm sao hiểu ?
Từ độ đông về, đã mấy xuân!
Đứa mới nhi-nhô hồn ấu-tiểu,
Đứa chưa kết hạt bụi trong trần!
Ngày mai mới thấy thân tù-tội,
Chúng sẽ buồn hơn kiếp chó hoang:
Chấp-nhận đêm đen là dạ-hội,
Biết đâu địa-ngục với thiên-đàng!
Ngày kia, nhiễm thói đời điên-đảo,
Chúng sẽ căm-thù chính mẫu-thân:
Chẳng chịu an-tâm đời "thiện-hảo",
Kéo con cùng kẹt cảnh gian-truân!
Hỡi người thiếu-phụ không quen biết!
Tôi khóc trong này, nàng biết chi!
Nàng khổ từ đây cùng cốt-huyết,
Từ lâu ... tôi khổ... với thê-nhi ...
Trại Kho Đạn (Chợ Cồn) Đà Nẵng 80-81
MÁI TÓC
MÁI TÓC Cho Vân-Anh Nàng có mái tóc huyền Tóc như múa nghê-thường; Khi nàng về với tôi, Tôi vuốt dợn tóc êm, Đời rộng cánh bằng+âu; Nhưng, chớp bể, mưa nguồn! Nàng lặn-lội thăm tôi; Rồi, một hôm (ngỡ-ngàng!) Ôi! Mới một thời-gian Mắt nàng đã quầng thâm; Tóc hết múa nghê-thường! Tôi muốn vuốt tóc nàng, Nàng thương tôi mặn-nồng, THANH-THANH |
No comments:
Post a Comment