TRUNG CAN
NGHĨA ĐẢM
Lúc bấy giờ quân Trịnh chiếm
bắc sông Gianh, còn miền nam sông Gianh thuộc chúa Nguyễn. Tại Thuận Hóa, chúa Nguyễn ấu thơ, quyền vào
tay thái sư Trương Phúc Loan tàn ác,
gian tham khiến cho muôn dân thống khổ. Hoàng Ngũ Phúc tuyên bố sẽ vào Nam Hà
trừ khử Trương Phúc Loan để giải phóng cho dân lành, chứ không có tham vọng
nào khác. Các quan trong triều một số sợ hãi, bèn bắt Trương Phúc Loan giao cho
Hoàng Ngũ Phúc để Hoàng Ngũ Phúc khỏi vào Thuận Hóa. Sau khi giết Trương Phúc Loan,
quân Trịnh lại tuyên bố rằng Trịnh quân sẽ đánh vào Quy Nhơn để hủy diệt bọn Tây Sơn tham tàn cứu dân lành khỏi nạn cướp
bóc chứ họ không hề muốn xâm chiếm Nam Hà.
Hoàng Ngũ Phúc đem đại binh chiếm đánh Phú Xuân, chúa Nguyễn bỏ chạy vào
Gia Định. Quân Trịnh muốn dùng Tây Sơn để chiếm Gia Định bèn sai Nguyễn Hữu Chỉnh đem cờ và ấn vào phong cho anh em Nguyễn Nhạc
chức Tiên phong tướng quân Tây Sơn hiệu
trưởng. Được ít lâu, quân Tây Sơn chiếm
Gia Định, chúa Nguyễn thất trận phải bỏ chạy ra ngoài.
Quân Trịnh tiến vào Thuận Hóa và Quảng
Nam.
Lúc này tại đây có ba hạng dân chúng: và ba hạng quan quân: Hạng uy quyền nhất
là quân chúa Trịnh, hạng thứ hai là quân Tây Sơn, và hạng thứ ba là dân chúng và
quan quân chúa Nguyễn đã bại trận.Trong Quảng Nam học hiệu, các giáo thụ cũng
chia thành ba phe: một phe theo chúa Trịnh, một phe theo chúa Nguyễn, và một
phe theo Tây Sơn. Ông cử Dương, cử Lâm và cử Hiền thấy quân Trịnh hùng mạnh nên
chạy theo quân Trịnh. Mấy ông này nhân dịp Tết bèn góp tiền bạc mua lụa là gấm vóc, và đặt một
tấm liễn sơn son thếp vàng có ba chữ “ Như Đông Hải” dâng Hoàng Ngũ Phúc. Ba chữ
“Như Đông Hải “ xuất xứ từ thành ngữ
“ Phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam sơn” thường
được dùng để chúc thọ. Nay không phải lúc khánh thọ của Hoàng Ngũ Phúc mà các ông
này dâng ba chữ “Như Đông Hải” là có y ca tụng Hoàng Ngũ Phúc
uy quyền to lớn, phúc lộc dồi dào như biển đông!
Quân Tây Sơn chỉ là lực lượng phụ thuộc, ở đưới
quyền Hoàng Ngũ Phúc. Quân Trịnh mới là
lực lượng chính quy, là chủ nhân ông của đất nước. Quân Trịnh lợi dụng quân Tây
Sơn mà Tây Sơn cũng muốn lợi dụng quân
Trịnh để tránh giao tranh với cường địch và phát triển lực lượng. Quân Tây Sơn
rất ghét quân Trịnh. Họ chờ cơ hội thuận tiện giết sạch quân Bắc Hà để làm chủ
đất Nam Hà. Lúc này dân Nam Hà cũng rất ghét
quân Trịnh. Nếu dân Thăng Long ghét bọn Kiêu binh bảy, tám phần thì dân Nam Hà
ghét quân họ Trịnh chín, mười phần vì bọn Trịnh quân cậy thế là người chiến thắng,
anh hùng vô địch, coi khinh thiên hạ. Hơn nữa chúng lại hống hách và cướp bóc dân
chúng. Khi quân Trịnh đánh Quảng Bình,
Quảng Trị. chiếm kinh đô Phú Xuân, và Quảng Nam, Quảng Ngãi, dân chúng bỏ chạy
vào Gia Định hay chạy ra nước ngoài thì quân Trịnh xông vào chiếm nhà cửa, vàng
bạc, ruộng đất của dân chúng. Nhà có người ở, chúng cũng xông vào cướp vàng bạc,
quần áo, vải vóc, và đuổi dân chúng ra khỏi nơi cư ngụ bắt dân phải về thôn quê
hay lên rừng canh tác. Hễ nghe giọng Bắc chua như dấm và giọng Thanh Nghệ trọ
trẹ là dân Nam
ngảnh mặt quay lưng. Nhà nhà thấy bóng quan quân xe ngựa họ Trịnh ngoài phố là
vội đóng của. Lúc này, quân Trịnh hoàn toàn chiếm Thuận Hóa, còn quân Tây Sơn
và quân Trịnh chia nhau nắm giữ quyền lợi tại Quảng Nam và Quảng Ngãi.
Hoàng Thanh Tâm là người Biên Hòa thi đỗ cứ
nhân rồi được chúa Nguyễn bổ nhiệm làm giáo thụ (giáo sư) tại Quảng Nam học hiệu. Cử Hoàng là người hiền
hậu, thật thà và chăm đọc sách. Tiên sinh it nói, không thích chưng diện, ít bạn
bè nhưng tính tình thẳng thắn và trung hậu. Cử Hoàng có mấy bạn theo quân Tây
Sơn cho nên tiên sinh trở thành nhân vật khá quan trọng trong trường. Trong trường này
cũng như đa số trường học tại Nam Hà, các giáo thụ phần nhiều là người cũ của
chúa Nguyễn còn lại. Ban điều hành gồm các quan Bắc Hà , còn các quan lại Tây Sơn
chỉ giữ chức tổ trưởng hay thư lại làm việc văn phòng là những chức không mấy
quan trọng mặc dầu họ cớ ưu thế hơn các giáo viên thuộc loại ‘’ngụy Nguyễn’’.
Cử Hoàng được các quan Tây
Sơn cho biết nay mai quân Trịnh sẽ lui về Bắc, giao lại Nam Hà cho anh em nhà Tây
Sơn như lời Hoàng Ngũ Phúc đã tuyên bố trước đây. Nghe tin trên, cử Hoàng rất
phấn khởi. Cử Hoàng là người bộc trực thường chê bai các bậc danh thần Bắc Hà như Lê Quý Đôn, Nguyễn Khản, Bùi Huy Bích, Ngô
Thời Sĩ là một lũ bất trung, bất nghĩa, phò Trịnh mà chẳng phò Lê, theo cường
quyền mà bỏ quên chính nghĩa. Ông cũng chỉ trích đường lối giáo dục của xứ Đàng Ngoài là thối
nát, và quan lại Đàng Ngoài ngu dốt và tham ô. Lời của ông không phải là không
căn cứ. Lúc bấy giờ ngoài Bắc giặc giã nổi lên liên tiếp, quân sĩ phải đi chinh
chiến liên miên, mà triều đình thì cạn kiệt tài chánh. Niên hiệu Cänh Hưng thứ
11 (1750), triều đình bắt mỗi thí sinh đóng
năm tiền, gọi là tiền thông kinh để chi tiêu cho trường thi. Ngày xưa, học trò thi hương phải qua một kỳ khảo hạch trước, ai đỗ mới được địa phương cấp giấy dự thi Hương. Sau Đỗ Thế Giai cầm quyền trong phủ
chúa, y bèn có sáng kiến bắt thí sinh đóng ba quan tiền thì được vào thi khỏi
phải khảo hạch. Vì vậy hạng sĩ tử ngu
dốt, con quan quyền hay nhà giàu, hạng thợ thuyền, hạng đi buôn cũng nạp tiền mà đI thi rất đông, dẫm đạp nhau mà chết ở
cổng trường thi. Và trong trường
thi, thí sinh quá đông, các giám thí không thể kiểm soát được, cho nên sĩ tử mặc
tình mở sách chép bài hoặc mượn người làm
bài. Trường thi trở thành cái chợ hỗn loạn.
Dân chúng mĩa mai những ông cử, ông tú thời này là “cử nhân
ba quan”’, “’tú tài ba quan “. Cử Hoàng
cực lực phản đối quan hiệu trưởng cho con cháu quân Trịnh ngu dốt mà vẫn
vào thẳng các học hiệu, không cần tuyển
lựa như trước đây. Ông lại lên tiếng chất vấn ông hiệu trưởng vốn là một võ
quan Bắc Hà:
-Thưa quan hiệu trưởng, chúng tôi nghe tin đồn rằng một vài giáo quan bản
trường đã có vợ ngoài Bắc nay lại ve vản
gái nhà lành. Chúng tôi cũng nghe tin đồn vài võ quan nhà Trịnh đã cướp vàng bạc,
ngựa xe của nhân dân thành Quảng Nam . Xin hỏi đại nhân, đại nhân có nghe những tin đồn đó
hay không?
Viên hiệu trưởng phủ nhận mọi
việc , bảo rằng đó là những tin
thất thiệt.
Nghe lời chất vấn của cử Hoàng, các bạn đồng
nghiệp Nam Hà và Tây Sơn rất thích thú nhưng họ đều im lặng không dám bày tỏ
thái độ. Họ thầm khen ông là người trung can nghĩa đảm, dám nói sự thật và tố cáo
bạo quyền.
Rồi ngày tháng cũng trôi qua. Ít lâu sau, quân
Trịnh bất chợt tấn công quân Tây Sơn, tất cả người Tây Sơn đều bị giáng chức, bị
giết hoặc bị bắt giam. Trong một cuộc họp, viên hiệu trưởng lên tiếng cho rằng
hiện nay có nhiều bọn phản động có ý đồ phá hoại thanh danh quân đội và quan lại
triều đình. Đó là bọn phản quốc, cần phải nghiêm trị. Ông tuyên bố một số giáo
quan là tay sai của “ngụy Nguyễn” và “ngụy Tây Sơn” cần phải đuổi ra khỏi học hiệu. Trong số đó có cử nhân Hoàng Thanh Tâm.
Cử Hoàng sau ngày bị sa thải liền thu xếp
hành lý về quê nhà Biên
Hòa, song gia đình nhà vợ khuyên ông không nên về Biên Hòa vì
đường xa, con nhỏ, vợ yếu, và thời loạn không an toàn. Vì vậy, ông ở lại
quê vợ ở Hương Trà, Thừa Thiên cày ruộng.
It lâu sau, nhân ngày giỗ
thân phụ, cử Dương mời các bạn đồng nghiệp đến nhà ăn giỗ. Các giáo quan cũ gặp
nhau. Họ rất mừng vì sau cơn bão tố, họ và gia đình vẫn được an bình.
Ông cử Hiền nói:
-Nhờ
ơn trên phù hộ, chúng ta được tai qua nạn khỏi.
Ông cử Lâm nói:
-Ơn
trên là một chuyện, ở đời cần phải khôn khéo thì mới tồn tại. Lưỡi mềm thì còn, răng cứng thì gãy, thánh hiền
đã dạy. Ngu thì chết , chẳng có ai thương xót!
Ông tú Mỹ vui vẻ góp ý kiến:
-Việc
chúng ta dâng tấm liễn chúc mừng Hoàng tướng quân là một hành động trí tuệ và đầy
ý nghĩa!
Ông tú Chiêu cười mà bảo rằng:
-Cử
Hoàng kiêu ngạo, coi mình là anh hùng, là trung trực. Chúa thượng khai ân, rộng
lượng khoan hồng, không giết , không bỏ tù là may cho y. Nay bị
đuổi ra khỏi trường thật là đáng
kiếp!
No comments:
Post a Comment