Saturday, September 8, 2012

SƠN TRUNG * DÂN TỘC VIỆT NAM BI LƯỜNG GẠT

Dân tộcViệt Nam  hai lần bị lường gạt
Sơn Trung

Trong lịch sử hiện đại, dân tộc Việt Nam hai lần bị lường gạt. Lần thứ nhất là tập đoàn Hồ chí Minh, lần thứ hai là tập đoàn Ngô Đình Diệm. Hai kẻ này đã dùng nhãn hiệu tự do, dân chủ, nhưng thực sự họ chỉ là bọn gian manh xảo quyệt, buôn dân bán nước, không kể gì đến vận mệnh đất nước, tưong lai dân tộc và đời sống của nhân dân Việt Nam.
I.Tập đoàn cộng sản
Tập đoàn cộng sả n Việt Nam tuyên bố giương hai ngọn cờ giải phóng dân tộc khỏi ách thực dân và gỉải phóng giai cấp vô sản thoát cảnh nghèo khổ và bị bóc lột.
Về mục tiêu giải phóng dân tộc, họ chỉ là kẻ thay chủ Pháp Mỹ bằng chủ Nga Hoa. Hồ Chí Minh và bè lũ cộng sản thực tế là những kẻ nô lệ của cộng sản quốc tế. Ngày nay, Nga Sô và Trung quốc nghiễm nhiên trở thành bọn đế quốc mới. Sau 1975, người ta đã bắt dân miền Nam học tiếng Nga, và họ đã bắt dân miền Trung vào Nam làm đồn điền cho Liên Sô( hai việc này dều bất thành). Việc Pol Pot đánh phá miền Nam làm cho chương trình kinh tế mới và chương trình làm đồn điền Liên Xô bị phá sản. Phạm Văn Đồng trước đây đã hoan hô việc Trung cộng chiếm Hoàng Sa, Trường Sa, và nay Lê Khả Phiêu đã nhượng đất cho Trung quốc đã nói lên bản chất nô lệ, mãi quốc cầu vinh của những con người cộng sản.
Về mục tiều giải phóng giai cấp vô sản lại càng vô cùng giả dối.
Mác tuyên bố thiết lập xã hội chủ nghĩa không giai cấp, không còn chủ và thợ, không còn giai cấp cai trị và bị trị, nhưng thực tế trong chế độ cộng sản có nhiều giai cấp, nhất là giai cấp mới nay đã trở thành tư bản đỏ với bao đặc quyền đặc lợi.
Hồi Mác còn sống đã tuyên bố xanh dờn rằng giai cấp tư bản đang dẫy chết và giai cấp vô sản sẽ là kẻ đào mồ chôn giai cấp tư bản. Mác còn bảo chủ nghĩa xã hội sẽ gấp năm gấp mười tư bản( cũng như tư bản đã gấp năm gấp mười phong kiến), nhưng than ôi, chế độ cộng sản chỉ gây chiến tranh và nghèo đói và là một chủ nghĩa đc tài vô nhân đạo. Vậy thì rõ ràng là Mác là kẻ hoang tưởng và không tưởng nếu không là kẻ gian giảo, lường gạt thiên hạ. Nay thì cộng sản đã sụp đổ tại Liên Xô và Đông Âu trong khi Trung Quốc, Việt Nam đang chạy theo tư bản để cầu xin cơm thừa canh cặn của tư bản! Trong hành động, cộng sản lại càng tỏ ra gian manh xảo quyệt. Sau 1954, cộng sản cải cách ruộng đất, chia ruộng cho dân nghèo nhưng được vài tháng, hay một năm là họ thu hồi đắt đai, bắt nông dân phải làm nông nô trong các hợp tác xã. Họ tuyên bố sẽ giải phóng nông dân khỏi ách trâu cày nhưng ngoài bắc từ 1955 cho tới nay, nông dân vẫn phải còng lưng cày thay trâu. Lần nữa, chúng ta thấy cộng sản chỉ là kẻ lừa bịp, dùng chiêu bài chia ruộng đất, của cải cho dân nghèo để họ tin mà theo mình.
Mỗi nông dân xuất sắc trước đây làm ở HTX mỗi ngày chỉ đuợc 1 ký lúa. Ngày nay nông dân làm khoán thực ra cũng chỉ là kiếp làm đầy tớ nộp tô nộp tức chẳng khác gì nông dân nghèo trước 1945. Sau 1975, cộng sản tuyên bố từ nay dân Việt Nam sẽ được các nước anh em tái thiết, nhân dân ta ai cũng sẽ có nhà mới, mỗi nhà đều có TV, máy lạnh, quạt máy...nhưng cho đến nay nhân dân ta nghèo vẫn hoàn nghèo, chỉ có bọn cán bộ tỉnh, thành phố và truơng ương là béo bở. Rõ ràng cộng sản vẫn gian giảo, xảo quyệt, hứa hẹn hão huyền , cho dân chúng đi tàu bay giấy.
Ngày nay cộng sản chủ trương đổi mới, vì đổi mới kinh tế sẽ đem lại lợi nhuận cho chúng về nhiều mặt. Ngày nay, chúng đã làm chủ nhiều công ty, nhiều ngân hàng. Con cái chúng sang Âu Mỹ du học, và chúng đã tẩu tán tài sản ra ngoại quốc để phòng khi hữu sự. Chúng bán đất đai nông dân để lấy tiền bỏ túi trong khi nông dân thiếu đất canh tác. Các cuộc nổi loạn ở Thái Bình, Hà Đông đã bị dẹp yên và những chiến sĩ cách mạng đã chết hoặc ngắc ngoải trong lao tù. Bao giờ những chiến sĩ này đưọc thấy ánh mặt trời tự do, dân chủ thực sự?
Tóm lại, cộng sản đã hoàn toàn lừa đảo nhân dân Việt Nam, nhất là dân nghèo. Trong khi dân chúng ngày càng nghèo khổ, bọn cộng sản gộc ngày càng giàu sang phú quý, chúng dã cho ta thấy tất cả những lời hứa hẹn của chúng về độc lập, tự do, hạnh phúc, công bằng, bình đẳng chỉ là những lời xàm láp, không đáng nửa đồng xu. Nếu chúng bất lực thì còn đáng tha thứ nhưng chúng đã giết hại và giam cầm bao nhiêu người, làm tốn bao xương máu đồng bào và chúng là một lũ lưu manh , gian tham để cho dân chúng nghèo đói thì tội ác của chúng không thể tha thứ. Đồng bào ta phải vùng lên, tiêu diệt chúng để đòi lấy cơm no, áo ấm cho chính mình.
II. Tập đoàn Ngô Đình Diệm
Tập đoàn Ngô Đình Diệm đã tạo cho họ một nhãn hiệu ‘ chống cộng’ cho nên họ đã được Mỹ trong giai đoạn chống cộng ủng hộ họ. Nhìn về bề ngoài, gia đình Ngô Đình Diệm quả xứng đáng nhận lãnh vai trò chống cộng ở xứ này bởi các lý do sau:
a. Gia đình Ngô Đình Diệm theo Thiên Chúa giáo là một tôn giáo đã bị Cng Sản coi là kẻ thù số một, rất nhiều tín đồ Thiên chúa giáo đã bị cộng sản giết hại.
Vả lại, khi đến Việt Nam, người Pháp cũng như người Mỹ thường muốn dùng những người Thiên chúa giáo là những người cùng tín ngưỡng với họ.
b. Gia đình Ngô Đình Diệm là kẻ thù của cộng sản vì cộng sản đã sát hại cha và anh của Ngô Đình Diệm là Ngô Đình Khả , và Ngô Đình Khôi.
c. Người Mỹ thích dân chủ, ghét quân chủ . Sau thắng trận đệ nhị thế chiến, Mỹ tính bỏ chế độ quân chủ tại Nhật nếu không có sự can thiệp của đại sứ Mỹ tại Nhật .
Vì ghét quân chủ cho nên Mỹ ủng h Khomeni ở Iran, kết quả ông dân chủ này lại quá độc tài dã man hơn ông quân chủ! Vì ghét quân chủ cho nên Mỹ không ưa Bảo Đại, muốn đưa một nhân vật khác, và họ đã chọn Ngô Đình Diệm là một kẻ đã sống lâu năm tại Mỹ, được thế lực tôn giáo tại Mỹ và Vatican ủng hộ. Vì Pháp đã rút lui và người Mỹ lại muốn Ngô Đình Diệm thay thế mình, Bảo Đại thấy mình hoàn toàn mất chỗ đứng. Nếu trái ý họ thì một là ông sẽ bị giết, hai là ông sẽ bị Ngô Đình Nhu đảo chánh! Đằng nào thì cũng mất hết cho nên Bảo Đại đành nhượng bộ, bằng lòng cử Ngô Đình Diệm làm thủ tướng, để từ đó Ngô Đình Diệm cướp chính quyền.
Bọn Cần Lao đã tô điểm cho tập đoàn Ngô Đình Diệm, tạo ra những huyền thoại nào là yêu nước, thương dân, và chống cộng, chống thực dân triệt để( bài phong, phản thực, chống cộng).
Khi lên cầm quyền, Ngô Đình Diệm đã đi cái lốt chống cộng và đạo đức yêu nước thương dân cho nên nhiều người trong đó có Mỹ đã lầm tưởng gia đình họ Ngô là tốt. Đó chỉ là bề ngoài. Bề trong , họ Ngô chi vì quyền lợi cá nhân, quyền lợi phe nhóm mà thôi. Họ cần ông Diệm làm tổng thống để họ có cơ hội bóc lột, đàn áp nhân dân Viêt Nam và ăn chận viện trợ Mỹ. Họ không quan tâm chút xíu nào đến quốc gia dân tộc, họ chỉ vì cá nhân họ , và vì phe nhóm họ. Tự do, dân chủ, chống cộng chỉ lằ nhãn hiệu dán ở bên ngoài. Họ bất chấp thủ đoạn, họ đã làm lợi cho cộng sản và họ đã bắt tay với cộng sản ngay từ buổi đầu.
1. Làm lợi cho cộng sản
Khi lên cầm quyền, tập đoàn Ngô Đình Diệm chỉ nghĩ đến việc củng cố quyền lực mà không nghĩ đến tương lai đất nước. Những ngày đầu tiên, họ Ngô đã bắt bớ, giết hại những người không thuộc phe đảng của mình, nhất là những người quốc gia đang làm việc cho chính quyền quốc gia thời bấy giờ bởi vì họ ra sức triệt hạ vây cánh Bảo Đại. Họ khủng bố các tôn giáo, đảng phái vì họ bắt chước cộng sản, muốn chỉ một mình Ngô Đình Diệm làm chính trị, một mình Ngô Đình Diệm được tôn sùng và một mình Thiên chúa giáo ngự trị ở xứ này. Gia đình họ Ngô xem đất nước này tài sản của họ, họ mặc sức chia chác, chiếm đoạt. Ngô Đình Cẩn thao túng miền Trung như là một vương quốc. Ngô Dình Nhu quản lý thanh niên,và vợ y cai trị phụ nữ, và Ngô Đình Thục cai quản tôn giáo. Họ coi khinh luật pháp. Ngô Dình Cẩn, Ngô Đình Nhu và Trần Lệ Xuân không có chức vụ chánh thức trong guồng máy quốc gia thế mà nắm trọn mọi quyền hành khiến cho tướng lãnh và trí thức phải sụp lạy, tôn thờ. Ngoài Ngô Đình Diệm là tổng thống, Ngô Đnh Cẩn, Ngô Đình Nhu đều có công an mật vụ riêng, chúng muốn bắt ai, giết ai là tùy ý. Ngô Đình Cẩn đã vì đãu thầu thua mà bắt nhà thầu Nguyễn Đắc Phương tra tấn đến chết, đoạn quăng xác xuống đất mà bảo là tự tử! Ngô Đình Cẩn đã hãm hại Nguyễn Văn Yến để chiếm khách sạn Morin ở Huế. Ngoài ra những linh mục thuộc tập đoàn Ngô Đình Diệm đã ra sức thao túng, bóc lột, cướp tài sản dân chúng như linh mục Đinh Xuân Hải ở Sàigon. Có những linh mục bắt các quận trưởng phải nộp tiền bạc, để làm cái này, làm cái kia, nếu ai không tuân lệnh, chúng sẽ báo cáo xấu lên tổng thống mà bị mất chức hoặc bị ngồi tù. Vì muốn Ngô Đình Thục đuợc làm hồng y, bọn Ngô Đình Diệm đã dùng mọi thủ đoạn để gia tăng giáo dân trong đó có việc cưỡng bách sĩ quan, binh sĩ và dân chúng theo Thiên Chúa giáo, ai không theo bị chúng vu khống là cộng sản rồi bắt bỏ tù. Họ khủng bố Cao Đài , Hòa Hảo, tận diệt Quốc dân đảng và Đại Việt. Nguyễn Chánh Thi đã nhận định rất đúng về sự lộng hành của một số linh mục thời Diệm Nhu:
'Cứ hầu như mỗi mt tỉnh của miền Nam, nhất là tại Miền Trung, cứ mỗi một tỉnh có
một linh mục có quyền sinh sát trong tay mà chả ai đả động đến, vì đằng sau linh mục
là sức mạnh chánhquyền. Họ còn lộng hành hơn là nhận đơn kiện cáo của con chiên,
rồi phê vào đơn, đưa đến tỉnh trưởng hay quận trưởng, bảo phải xử theo ý của linh mục,
không thì mất chức. Các ông linh mục ở dưới chế độ Ngô Đình Diệm, phần đông sống
như các ông vua của một xứ xưa kia! (1).
Tài liệu của Nguyễn Mạnh Quang rất đầy đủ về tội ác của họ Ngô, gồm có những điểm chánh yêu như:
- Ngô Đình Cẩn độc quyền khai thác quế ở miền Trung.
- Ngô Đình Thục dùng quân đi và quân xa bảo vệ và vận chuyển trong việc khai thác gỗ rừng trong các tỉnh Biên Hòa, Long Khánh, lấy vật liệu của công và nhân viên chính quyền để xây cư xá Vĩnh Long, tổ chức Ngân khánh 1963 cưỡng ép công chức cao cấp và thương gia nộp tiền.
- Nguyễn Văn Thuận lấy vỏ đồng đại bác đem bán.
- Bà Cả Lễ nắm độc quyền xây cất, cung cấp quân nhu và thực phẩm quân đội, thầu cơm lính tại các trung tâm huấn luyện quân sự.
- Ngô Đình Cẩn giết 300.000 người ở Quảng Nam, Quảng Ngãi, Bình Định, Khánh Hòa.
- Chính quyền Diệm giết các nhà chính trị như Hồ Hán Sơn, Vũ Tam Anh, Nguyễn Bảo Toàn, Tạ Chí Diệp, Võ Côn, Phạm Xuân Gia, Lê Quang Vinh, Vương Quang Nhường, Hoàng Thụy Năm.(2).
Làm như thế là họ đã vì quyền lợi cá nhân, coi khinh quyền lợi tổ quốc. Hành động của họ chẳng khác gì hành động của bọn lưu manh ngoài chợ, thấy vàng bạc, cá thịt là cướp giật, coi thường luân lý, pháp luật và dư luận quần chúng trong nước và quốc tế . Làm như thế là họ cố tình bôi xấu chế độ, làm dân chúng bất mãn, họ làm cho cộng sản thêm vây cánh, thêm lợi thế chính trị, và rõ ràng là đẩy dân chúng chạy về cộng sản. Việc tập đoàn Ngô Đình Diệm khủng bố dân chúng và các tôn giáo, đảng phái chỉ làm cho nước mất về tay cộng sản như lời của Võ Văn Hải, chánh văn phòng đặc biệt của ông Diệm nói với Nguyễn Chánh Thi trước 1960:
Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì chẳng mấy chốc Việt Cộng sẽ thay thế ông Diệm trong dinh Độc lập này (3).
Và sau này, ngày 7-7-1963, nhà văn Nhất Linh đã viết trong di chúc của ông để kết tội và cảnh cáo Ngô Đình Diệm và bè lũ:
Sự bắt bớ và xử ti tất cả các phần tử đối lập Quốc gia là mtộ tội nặng sẽ làm cho nước mất vào tay cộng sản(4).
2. Bắt tay với cộng sản
Vì tiền bạc, vì mưu chiếm lợi ích cá nhân, gia đình Ngô Đình Diệm thủơ đãu tiên đã bắt tay với cộng sản. Đó là việc Ngô Đình Cẩn và bà Cả Lễ đã bán hàng tấn gạo cho cộng sản năm 1956, Mỹ phát giác nhưng nhờ thế lực Ngô Đình Diệm mà Ngô Đình Cẩn trắng án, trong khi phó tỉnh trưởng Quảng Nam là Bùi Quang Sơn làm vật tế thần, bộ trưởng kinh tế Trần Văn Mẽo và Ung Bảo Toàn bị đầy Côn Đảo đến 30-4-1963 mới được tự do(5) . Chính nhờ vụ này mà luật sư Lê Trọng Quát được bè lũ Ngô Đình Diệm ban ơn cho làm chân tay thân tín , đuợc ban cho nhiều ân huệ lớn lao.
Quyển hồi ký của Nguyễn Chánh Thi đã cho ta biết ông là một con người trung trực, yêu nước, có lập trường quốc gia thực sự vì khi ông bôn đào sang Cao Miên, dù khó khăn vẫn giữ lập trường quốc gia, không vì tức giận Ngô Đình Diệm mà chạy theo cộng sản như một số người khác. Điều quan trọng nhất là quyển này nói lên một sự thực quan trọng mà ít người quốc gia lưu tâm. Quyển hồi ký này cho ta biết lịch sử Việt Nam hiện đại mà trong đó tập đoàn Ngô Đình Diệm đã cấu kết với cộng sản, làm giàu trên xương máu quân đội và nhân dân Việt Nam. Bọn Ngô Đình Diệm dùng chiêu bài chống cộng để ăn tiền viện trợ Mỹ và ngồi trên đầu trên cổ nhân dân Việt Nam nhưng thực chất chúng nuôi chiến tranh, sống và làm giàu nhờ chiến tranh. Nói rõ hơn, tập đoàn Ngô Đình Diệm đã buôn bán với cộng sản, bắt tay với cộng sản, bọn họ không yêu nước Việt Nam mà yêu tiền bạc.
Trong khoảng 1958, mặt trận Giải phóng đã hoạt động mạnh mẽ. Ngô Đình Diệm cấm người vào rừng chặt cây đốn củi vì sợ họ liên lạc với cộng sản. Nhưng sự thực là họ giành độc quyền khai thác lâm sản cho Ngô Đình Thục. Làm sao Ngô Đình Thục có thể ra vào Long Khánh và các nơi núi rừng? Xin thưa là họ đã bắt tay với cộng sản! Làm sao một vị lãnh đạo Thiên Chúa giáo, một vị chống cộng, từng khởi xướng thuyết cần lao nhân vị. ..lại có thể làm ăn tại mật khu cộng sản? Chính là họ đã đem quốc gia trao đổi cho cộng sản để lấy tiền! Chúng ta cũng chẳng cần có trong tay một văn kiện mật, hay một băng cassette thu buổi mật đàm giữa tập đoàn họ Ngô với cộng sản mới hiểu biết việc này. Chỉ cần nhìn những đoàn xe chở gỗ từ Long Khánh chạy về sờ sờ giữa thủ đô Sài gòn là chúng ta biết có việc làm ăn, buôn bán giữa tập đoàn Ngô Đình Diệm mà đại diện là Sáu Tộ và cộng sản. Nguyễn Chánh Thi đã viết về việc này:
Riêng chúng tôi trong chiến dịch đốt nhập chiến khu D của Việt cng, tuy kế
hoạch đã thực hiện đúng mức trăm phần trăm, niềm vui của chúng tôi không được
trọn vẹn. Vì ngay giữa trung tâm sào huyệt của đối phương, chúng tôi lại có thêm
bằng chứng phản bi của lớp ngưòi cầm quyền. Trong các căn cứ của chúng, Việt
cộng ăn thứ gạo hạng tốt, thắp đèn bằng dầu hôi và xăng, dùng một số xa xỉ phẩm
nhập cảng như xà phòng thơm, thuốc đánh răng ngoại hóa, thuốc lá thơm Anh, Mỹ.
Để ấn hành các tài liệu tuyên truyền, chúng dùng máy ronéo và có đủ các loại giấy
tốt. Theo lời khai của các tù nhân, những thứ này đều do nhóm thợ rừng tiếp tế từ
Biên Hòa lên. Những lúc cần, Việt cộng chỉ cần cải trang thành công nhân theo
xe gỗ về tận Sài gon. Các xe này thường đưọc gọi là xe chở gỗ của’ Đức Cha’,
và các cơ quan kiểm soát không bao giờ dám đụng tới. Thế là công ty làm gỗ đã đem
lại cho Đức Cha Ngô Đình Thục hàng tỷ bạc lãi. Các xe này đã chở luôn cả cộng sản
về tận thủ đô để chúng gây ra cảnh máu đổ xương rơi trong đám quần chúng hiền
lương vô tội (6)
Tiến sĩ Hoàng Ngọc Thành cũng xác nhận việc này. Ông viết:
Tổng giám mục Ngô Đình Thục giao cho ngưòi tin cẩn là Sáu Tộ lo viêc khai thác
( gỗ rừng trong tỉnh Long Khánh và Biên Hòa). Sáu T ộ trả thuế cho cộng sản để
được tự do khai thác và thâu lợi tức lớn. Sau khi đức cha Thục thuyên chuyển ra Huế
làm tổng giám mục, bà Nhu tiếp tục việc này.(7)
Ông Ngô Đình Diệm yêu nước, gia đình Ngô Đình Diệm chống cộng là như thế đó! Trời cao đất dầy ơi! Chúa ơi! Phật ơi, tội nghiệp dân tộc tôi bị người ta lừa gạt, buôn bán trên xương máu mình mà đâu có hay! Chúng tôi trước đây cũng nghe tin rằng. trong khi hành quân vào mật khu cng sản, quân ta thấy rõ từng kho thuốc men, dụng cụ y khoa của các nhà tư bản thuộc tập đoàn Ngô Đình Diệm như là Trang Hai, La Thành.. Làm sao cộng sản có cả những kho hàng lớn lao như thế nếu những nhà tư bản này không chở từng xe lên chiến khu cho Cộng sản? Và chúng tôi trước đây cũng nghe tin rằng nhiều đơn vị hành quân trong rừng, nửa chừng đuợc lệnh bỏ lại vũ khí, đạn dược, xe tăng.. .Ai đã tiếp thu những thứ này? Tất nhiên là cộng sản. Họ Ngô tiếp tay cho cộng sản để cộng sản giết hại nhân dân ta, chiến sĩ ta. Trong thời gian chiến tranh, tập đoàn Ngô Đình Diệm thỉnh thoảng vẫn tiếp xúc mật với cộng sản. Để làm gì? Chính là để thương lượng, để buôn bán, trao đổi với cộng sản. Nếu hiểu đưọc điều này, chúng ta sẽ không còn thắc mắc về việc cộng sản nằm trong dinh Độc Lập. Đàng sau những tên nằm vùng là có cả các ông cha lừng danh chống cộng. Chính là tập đoàn Ngô Đình Diệm đã chịu điều kiện với cộng sản, đúng là ‘ bánh ít đi, bánh quy lại’. Tôi để cho anh vào mật khu thì anh phải đem tôi vào thành, vào dinh! Tập đoàn Ngô Đình Diệm không yêu đất nước Việt Nam mà là yêu tiền. Họ yêu quyền lực vì quyền lực đem lại tiền bạc cho họ.
Khoảng 1960, ngưòi Mỹ đã thấy rõ con người tham lam, lạm quyền thế của vợ chồng Ngô Đình Nhu nên đã khuyến cáo vợ chồng y nên đi ra nước ngoài. Tức giận vì bị người Mỹ ngăn cản hành động của vợ chồng y nên Ngô Đình Nhu càng lộng hành hơn, tỏ ra thách đố với người Mỹ. Tâm lý của Ngô Đình Nhu là tâm lý trả thù của kẻ cùng quẫn. Vợ chồng tổng thống Marcos của Phi Luât Tân, bị Mỹ khuyến cáo, họ quay ra thân thiện với Liên Xô để chọc tức Mỹ. Ngô Đình Nhu cũng thế. Ngô Đình Nhu lúc này bèn mật đàm với cộng sản, ôm chân cộng sản để mong cộng sản cho họ tồn tại.
Về việc tập đoàn Ngô Đình Diệm mật đàm với cộng sản dã có nhiều tài liệu đề cập đến. Khởi đầu có lẽ là Mặc Đỗ trong cuốn Bốn Mươi xuất bản tại Sài gòn sau 1963 . Trung tướng Trần Văn Đôn cũng như Mặc Đỗ đã nói đến việc đại sứ Ba Lan Manelie, và Robert Shaplen đứng ra làm trung gian mật đàm giữa Hà Nội và Sài gon. Các tạp chí Mỹ cũng đăng tải tin tức này.
Trung tướng Trần Văn Đôn đã cho biết việc ông Nhu tiếp xúc với Phạm Hùng:
Đầu tháng hai, 1963, trung tá Bường, tỉnh trưởng Bình Tuy dùng xe Dodge 4x4 chở
ông Nhu và ông C. đi săn. Trung tá Bường đưa ông Nhu đến chỗ hẹn. Đến nơi trung tá
Bường và ông C. chờ ngoài xe. Chỉ có ông Nhu vào. Người đương nói chuyện là Phạm
Hùng, có hai ngưòi nữa ngồi bên cạnh. Ông Nhu hứa khi nối xong xe lửa thì bà Nhu và
Ngô Đình Lệ Thủy sẽ đi xe đầu tiên ra Hà Nội.(8)
Việc mật đàm là chuyện bí mật nhưng anh em ông Diệm đã cố ý khoe cho mọi người biết. Đó là chuyện cành đào mừng xuân. Trần Văn Đôn cho biết đầu năm quý mão(1963),tổng thống Diệm chỉ một cành đào trong dinh Độc lập và bảo đó là của Văn Tiến Dũng gửi (9). Nhiều tài liệu khác lại nói là của Hồ Chí Minh gửi cành mai. Dù ai thì cũng là cộng sản trung ương gửi, dù mai hay đào cũng không có gì khác biệt nhưng đó là một sự kiện chứng thực việc mật đàm giữa ông Diệm và cộng sản. Tại sao ông Diệm lại công khai nói điều này? Ông tin chắc là mật đàm đã thắng lợi, ông đã thoát khỏi gọng kìm của' đế quốc Mỹ'? Ông càng kiêu căng, thách đố thì ông càng chết sớm!
Người Mỹ có biết việc tập đoàn Ngô Đình Diệm thỏa hiệp với cộng sản không ? CIA Mỹ nhất định là biết. Tài liệu của Ngũ Giác Đài cho thấy là họ đã được báo động về hành vi phản bội của Ngô Đình Diệm đối với tổ quốc Việt Nam và nước Mỹ.
Sự báo động của người Mỹ về những ý định của chế độ ông Diệm gia tăng kể từ
tháng 9 năm 1963. Trong tháng ấy, các bản tường trình được công bố tiết lộ
rằng ông Diệm đã bí mật hi kiến với một nhà ngoại giao người Pháp, đuợc cử sang
Hà Nội, sau khi chủ tịch Bắc Việt Hồ Chí Minh công khai đề cập đến mọt cuộc ‘
ngưng bắn’ có thể có trong cuộc chiến, và tổng thống De Gaulle ở Ba Lê bất thần kêu
gọi mới, loại bỏ hết’ ảnh hưởng ngoại quốc’ khỏi toàn thể Việt Nam’(10).
Theo tài liệu Ngũ Giác Đài, Ngô Đình Nhu đã nửa úp nửa mở khi tuyên bố với báo chí:
Đại diện Ba Lan trong ủy hội quốc tế kiểm soát đình chiến tại Việt Nam là ông
Miecayslaw Manelli, tiếp theo đó có gặp ông Nhu, và có tin đã mang theo một thư
của thủ tướng Bắc Việt. Ông Nhu tuyên bố rằng trong thư ấy thủ tướng đã xin tôi mở
các cuộc thương thuyết trên căn bản đề nghị ngưng bắn của Hồ Chí Minh và đã nêu
ra nhiều chi tiết có thể coi ‘ hầu như là một đề nghị hấp dẫn’(11).
Theo Cao Thế Dung , bà Tố Liên ở Sài gon, có chồng là bạn với Ngô Đình Nhu, đuợc Ngô Đình Nhu trao cho nhiệm vụ sang Vientiane, trao một bức thư cho môt người từ Hà Nội sang, vốn là bạn cũ của Ngô Đình Nhu, trước cùng làm ở thư viện Hà Nội. Tết quý mão cũng người này đem cây mai quý của Hồ Chí Minh qua Hồng Kông, rồi qua Lào, từ Lào vào Saigon tặng Ngô Đình Diệm. Cao Thế Dung dã hỏi Trần Kim Tuyến, Cao Xuân Vỹ thì hai ông đều phủ nhận việc họ Ngô mật đàm với cộng sản mà chỉ có thể là sự thăm dò. Tuy nhiên, tình báo của Trung Hoa quốc gia thì quả quyết có sự tiếp xúc giữa ông Nhu và Phạm Hùng ở rừng Lá Phan Thiết năm 1962. Ông Vương Vũ Văn,trưởng lưới tình báo Trung hoa quốc gia tại Chợ Lớn khi về Đài Loan, được Tưởng Kinh Quốc cho xem tài liệu của CIA về ngày giờ và địa điểm ba lần ông Nhu gặp Phạm Hùng và một sứ giả đặc biệt của Hồ Chí Minh từ Hà Nội vào. Và cũng theo Cao Thế Dung, Lưu Thành Hữu, cựu sĩ quan tùy viên của ông Nhu, vào năm 1970 kể lại chi tiết với tác giả việc ông Nhu gặp Phạm Hùng ở Rừng Lá trong một chuyến đi săn mà Lưu Thành Hữu được tháp tùng vì ông là chuyên viên săn bắn(12) . Đỗ Mậu đã viết đầy đủ nhất về việc Ngô Đình Diệm bắt tay với cộng sản(13) . Ông kể rõ mọi việc từ việc đại sứ Ba Lan , Ấn Đ và Pháp đã cùng nhau giúp Nhu Diệm mật đàm, và cuộc trao đổi giữa ông và Võ Văn Hải bí thư ông Diệm:
‘Ông cụ và ông Nhu đã thay đổi lập trường rồi anh Mậu ơi. Bây giờ là chống Mỹ, bắt tay Pháp để nói chuyện với Hà Nội, chúng ta làm gì chứ?(14).
Một tài liệu rất đặc biệt, đó là tác phẩm ‘Ngô Đình Diệm , nỗ lực hòa bình dang dở’ của Nguyễn Văn Châu nói về việc ông Diệm và ông Nhu tiếp xúc với cộng sản. Tập tài liệu này là luận án cao học về sử học của ông ở đại học Paris VII, nhan đề tiếng Pháp là ‘ Ngô Đinh Diêm En 1963: Une Autre Paix Manquée’ . Ông Nguyễn Văn Châu là người phủ Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình, là người đồng châu và đồng tôn giáo với ông Diệm. Năm 1961, ông thăng trung tá, và làm chủ tịch quân ủy Cần Lao, đồng thời là giám đốc cơ quan phụ trách tuyên truyền bí mật ở miền Bắc Việt Nam. Ông lấy bà chị của Trần Lệ Xuân, là Trần Lệ Chi nhưng bàn dân thiên hạ lúc đó kháo nhau rằng bà Lệ Chi yêu người khác, một Pháp kiều, hai bên ly dị. Vì việc này, bà Nhu ban hành luật gia đình cấm đàn ông bỏ vợ, đàn bà bỏ chồng, nhưng ông Châu bất tuân luật gia đình, bỏ sang Pháp học và tiếp xúc với cộng sản như thầy Nhu và Diệm của ông. Cái nhan đề tiểu luận và lời nói đầu của ông đã công nhận việc hai ông Diệm Nhu liên lạc với cộng sản là có thực. Ông viết:
It người biết rõ là trong năm 1963, Ngô Đình Diệm và Hồ Chí Minh đã chuẩn bị cho
một thỏa ước ngầm để chấm dứt cuộc chiến anh em bắc nam, đồng thời loại bỏ sự
can dự của ngoại quốc (15).
Nguyễn Văn Châu vốn là đệ tử họ Ngô, lại dày công tìm đọc ở thư viện Pháp, thư viện quốc hi Mỹ và gặp gỡ các viên chức tình báo Mỹ cho nên tài liệu của ông rât đáng tin cậy. Ông đã cho ta biết về việc Ngô Đình Diệm mật đàm với cộng sản như sau:
Không khí căng thẳng mà William Colby , Richard Nixon và một số tác giả, bình
luận gia khác cảm nhận đó, trở nên sôi nổi khi các cơ quan thông tấn và thông
tin Mỹ mở chiến dịch chống đối chính quyền Ngô Đình Diệm nhân vụ’Phật giáo nổi
dậy’. Sự chống đối người Mỹ càng lúc càng lớn mạnh cho hiểu tại sao tổng thống
Diệm đã để cho ông Nhu nối lại dây liên lạc bằng hữu với nước Pháp để đi đến thỏa
hiệp với anh em thù hận Bắc Việt đồng thời vẫn giữ thành đồng chống cộng tại Đông
Nam Á. Kể từ tháng 6-1963, vài liên lạc và thảo luận được thiết lập giữa hai chính
phủ Nam và Bắc Việt qua trung gian của đại sứ Ấn Đ Ram C.Goburdhyn và đại sứ Ba
Lan Mieczylaw Maneli thuộc Ủy Hội quốc Tế kiểm Soát Đình Chiến đưọc thành lập
sau hiệp định Genève 1954. Trong cuộc phỏng vấn dành cho nhà báo thiên cộng
người Úc Wilfred Burchett vào tháng 7 năm 1963, Hồ Chí Minh tuyên bố:
-Sự can thiệp ngoại bang phải chấm dứt. Trong viễn tượng đó, cuc ngưng bắn sẽ là
đối tượng của một thỏa hiệp. Dù sao đi nữa, ông Diệm vẫn là một ngưòi yêu nước dù
theo cách của ông ta. Cũng theo Wilfred Burchett, trong hai năm cuối cùng của chế
độ Ngô Đình Diệm, đại sứ Pháp ở Sài gòn Roger Lalouette đã yết kiến thường xuyên
ông cố vấn Ngô Đình Nhu, có lúc kéo dài nhiều giờ. Không ai biết rõ nội dung của
những cuộc gặp gỡ này, nhưng bắt đầu có dư luận tungtin’ chính sách của người Mỹ
ở miền Nam Việt Nam trong thực tế nhằm che dấu một âm mưu nhắm thanh toán anh
em tổng thống Diệm. Một thời gian ngắn sau đó có một sự kiện khá bất thường xảy
ra. Chính quyền Băc Việt vẫn cấm tất cả mọi chuyến bay trực tiếp từ Hà Nội vào Sài
gòn, nay cho phép tổng lãnh sự Pháp ở HàNội Jacques de Burzon bay vào Sài gòn
để gặp tổng thống Diệm. Đại sứ Lalouette đưa ông tới dinh Gia Long trình bày với
tổng thống Diệm rằng Hồ Chí Minh không còn coi ông là ‘kẻ phản bội, bù nhìn
trong tay người Mỹ’ mà nói về tổng thống Diệm như ‘ một con người tốt, một người
Việt yêu nước dù thế nào đi nữa.’ Ngày 29-9-1963, tướng De Gaulle tuyên bố đề
nghị một giải pháp cho vấn đề Việt Nam, sau đó đại sứ Lalouette siêng năng tới yết
kiến ông cố vấn Nhuoacute; nhiều người chạy theo Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu nhưng khi thấy gió đã xoay chiều, họ quay ra chống Diệm và Thiệu mà mục đích là rửa tay, là ve vản cộng sản, cầu xin chút ân huệ khi cộng sản vào Nam như Trần Hữu Thanh, Nguyễn Thị Thanh, Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Lý Chánh Trung. . . Ngô Đình Diệm cũng thế . Cả gia đình họ Ngô làm tay chân cho Pháp nhưng thấy Pháp thất bại bèn quay sang thờ Mỹ, tuyên bố là chống thực dân Pháp, nhưng khi bị Mỹ khuyến cáo thì quay sang ôm chân De Gaulle và cộng sản. Tinh thần Ngô Đình Diệm là tinh thần gian xảo, bịp bợm, phản quốc hại dân. Ông Nguyễn Hữu Châu đã quá tô son điểm phấn cho Ngô Đình Diệm khi cho việc họ Ngô bắt tay với cộng sản là ‘ một nỗ lực hòa bình’ là thỏa hiệp với anh em thù hận Bắc Việt đồng thời vẫn giữ thành đồng chống cộng tại Đông Nam Á (20). Ông Diệm Nhu đã cao mà ông Châu càng cao hơn! Làm sao có thể vừa bắt tay với cộng sản mà lại vừa ăn tiền viện trợ Mỹ và làm tiền đồn chống cộng ở Đông Nam Á hỡi ông Nguyễn Hữu Châu? Cộng sản bằng lòng chăng? Mỹ chấp thuận việc đó sao? Dân tộc Việt Nam tin vào điều đó chăng?
Sự tàn sát nào cũng là xấu, nhưng việc giết anh em nhà họ Ngô về chính trị và quân sự là việc khôn ngoan. Sau cách mạng 1963, nếu để anh em họ Ngô sống thì nhiều tai họa sẽ xảy đến cho Mỹ và Việt Nam, nhiều người sẽ chết hơn là hai cái mạng của anh em Diệm Nhu. Việc đầu tiên là bọn họ có thể tuyên bố đuổi Mỹ ra khỏi nước và đầu hàng cộng sản. Nếu không, họ sẽ gây một cuộc nội chiến trong một cuộc nội chiến. Việc này sẽ làm tiềm lực quốc gia suy yếu, và giúp cộng sản nhanh chóng chiếm miền Nam. Hơn nữa, đời người chỉ một lần gặp may, và không ai bị lừa đảo hai lần. Anh em ông Diệm đã đuợc tha trong đảo chánh 11- 1960 của Nguyễn Chánh Thi, nhưng họ đã nuốt lời cam kết, lịch sử không cho họ tái diễn tấn tuồng lừa đảo! Đó là quy luật trong chính trị và trong cõi đời! Nhiều người cho rằng nếu anh em họ Ngô còn sống, thì đất nước Việt nam đâu có rơi vào tay cộng sản! Đây lại là một điều hão huyền. Bản thân họ Ngô là trục lợi, họ đã thương thuyết, buôn bán với cộng sản, đâu có nghĩ đến quốc gia dân tộc! Mỹ đưa họ về, chi viện mỗi năm 10 tỷ mỹ kim, trong lúc cộng sản chưa phát động vùng dậy thì ai cũng có thể làm tổng thống được. Còn ai có thể làm gì khi Mỹ cắt viện trợ, rút lui quân, trong khi Liên Xô viện trợ ào ạt cho cộng sản ? Anh em ông Diệm làm gì? Họ đã tính đầu hàng cộng sản chứ làm được ích lợi gì mà trông mong!
Vì việc này, người Mỹ và hội đồng cách mạng đã tiến hành việc lật đổ Ngô Đình Diệm. Nhìn cảnh tượng dân chúng hoan hô quân đội trong ngày 1-11-1963, chúng ta đã thấy lòng dân là như thế nào. Dường như trong ngày 1-11-63, báo chí, tướng lãnh và ngưòi Mỹ đều không nói gì về việc hai ông Diệm Nhu mật đàm với cộng sản cho nên người ta cứ tưởng vì Phật giáo mà Mỹ và tướng lãnh đã lật đổ họ Ngô! Người ta không nói rõ việc mật đàm, vì đó là một việc cơ mật, là niềm tủi nhục của Việt Nam cộng hòa,là nỗi đáng cay của Mỹ, nói ra sẽ làm cho lòng dân chúng và quân sĩ rúng động, chỉ có lợi cho cộng sản mà thôi! (Ai đời một ông tổng thống mà đi bắt tay với cộng sản thì còn nước non gì cái đường lối chống cộng nữa! Một hậu quả về việc này là một số chân tay Diệm theo đường lối của chủ quay ra bắt tay với cộng sản, trong đó có Nguyễn Hữu Châu). Đỗ Mậu sau này mới nói lên lý do cuộc cách mạng này:
Âm mưu thỏa hiệp với chánh quyền cng sản Hà Ni của chế đ Diệm là mt trong những đng cơ quan trọng nếu không nói là đng cơ thách đố nhất, thúc đảy quân đi cùng với toàn dân đứng lên làm cuc cách mạng 1-11-63 để ngăn chận và trừng phạt họ Ngô dâng miền Nam cho cộng sản(21).
Các tướng lãnh trong hội đồng cách mạng quả đã vì nước vì dân. Một số người trách Đỗ Mậu phản bội Ngô Đình Diệm nhưng Đỗ Mậu là người can đảm, dám nói sự thực. Và hành động của ông là chính nhân quân tử vì Nho gia không coi Kiệt, Trụ là vua, mà là kẻ giặc hại dân, hại nước phải giết! Nếu ai đó trung thành với ông Diệm dù ông Diệm bắt tay với cng sản, kẻ đó là xuẩn trung. Họ trung với chủ Diệm Nhu, với danh lợi chứ không trung thành với đất nước Việt Nam. Nếu trách thì phải trách ông Diệm bất nhân, bất nghĩa với Bảo Đại, với nhân dân Việt Nam. Kẻ hại gia đình ông Ngô Đình Diệm chính là lòng tham sân si của Ngô Đình Diệm, và tập đòan của ông, và đám bộ hạ ác ôn, chỉ biết theo chủ làm ác mà không tôn trọng luật pháp, và yêu tự do, và dân chủ, và theo đường lối bác ái của Chúa.
Người Á Đông chúng ta cũng như người Tây phương rất tin tưởng lời thề. Một lời nói thường cũng ứng nghiệm huống chi lời thề! Ông Diệm đã đặt tay lên thánh kinh trước mặt Bảo Đại, ông Diệm lại nói trong lễ song thất 1963: Tôi tiến thì theo tôi! Tôi lùi thì bắn tôi! (22). Lời thề và lời nói của ông đã ứng nghiệm! Ông bắt tay với cộng sản thì ông bị bắn hạ! Ông phản bội quốc gia thì ông phải chết! Không phải là đại úy Nhung, không phải Dương Văn Minh, không phải Mai Hữu Xuân, không phải Trí Quang, không phải Cabot Lodge, cũng không phải Kennedy! Chính ông Diệm hạ sát ông Diệm, gia đình ông, tập đoàn ông đã giết ông! Nhiều thông điệp của hữu hình và vô hình đã gửi đến ông, nhưng ông không thức ngộ. Khoảng 1957, sét đánh mả Ngô Đình Khả, một ngôi mộ gần cố đô Huế, do công binh giỏi nhât và vật liệu tốt nhất xây dựng . Việc Nguyễn Chánh Thi nổi dậy, việc Nguyễn Văn Cứ thả bom dinh Độc Lập, nhiều nhân sĩ trong và ngoài nước như Cao Văn Luận, Vũ Văn Mẫu, Trần Văn Chương, và rất nhiều người Mỹ cảnh cáo ông, khuyên bảo ông nhưng ông và tập đoàn ông trong đó có bà Nhu lại càng điên cuồng, dữ tợn hơn!
Nói tóm lại, Ngô Đình Diệm và tập đoàn là một lũ buôn dân bán nước, lừa bịp dân chúng, họ dùng danh nghĩa quốc gia để chiếm đoạt đất nước này làm tài sản riêng, họ dùng danh nghĩa chống cộng nhưng thực tế là bắt tay với cộng sản từ khởi đầu cho đến chung cuộc.
Trong thế kỷ XX, dân tộc Việt Nam đã đau khổ triền miên vì cộng sản và bè lũ Ngô Đình Diệm. Hai tập đoàn này khác nhau về nhãn hiệu, màu cờ, sắc áo, thành phần giai cấp và học thức, nhưng cùng chung tính chất là gian tham và tàn ác. Họ tuyên bố tranh đãu cho tự do, dân chủ, vì quyền lợi tổ quốc, vì nhân dân Việt Nam nhưng sự thực họ chỉ vì họ, họ đàn áp, giết hại nhân dân, họ làm mọi cách để vơ vét tài sản trong nước, trong khi dân chúng càng ngày càng đói khổ. Họ dùng danh nghĩa nào đi nũa thì nhân dân ta cũng thấy họ là kẻ lưu manh giả dối, đã phản bội nhân dân và đất nước Việt Nam. Ngô Đình Diệm đã mất nhưng cng sản vẫn còn. Chúng ta còn phải tranh đãu để giải phóng đất nước khỏi ách cộng sản, thiết lập một nền tự do, dân chủ thực sự.
Sơn Trung
Chú thích:
1. Nguyễn Chánh Thi, Việt Nam Một TrờI Tâm Sự, Xuân Thu, CA, 1987, 80.
2. Nguyễn Mạnh Quang, Việt Nam Đệ Nhất Cng Hòa Toàn Thư 1954-1963. tác giả xuất bản,
WA, 1998, 191-192.
3. Nguyễn Chánh Thi, 81.
4. Hồ sơ cái chết Nhất Linh .Văn Học, Saigon. số 109, th.10-1962.
5. Đỗ Mậu, Việt Nam Máu Lửa Quê Hương Tôi. Văn Nghệ, CA, 1993,.406.
6. Nguyễn Chánh Thi, 47-51.
7. Nguyễn Mạnh Quang, 400.
8. Trần Văn Đôn, Việt Nam Nhân Chứng, Xuân Thu, CA, 1989, 183-184.
9. Ibid, .597.
10. Hồ Sơ Mật Của Ngũ Giác Đài. Lan Vi, Hồng Hà, Dương Hùng dịch. Đai Nam, 1971, 199.
11. Ibid, 205.
12. Cao Thế Dung, Việt Nam Ba Mươi Năm Máu Lửa. Alpha,1991,.545-548.
13. Đỗ Mâu, ibid. chương XVI, Từ đồng minh vớI Mỹ đến thỏa hiệp vớI cng, 537 -602.
14. Đỗ Mậu, 556.
15. Nguyễn Văn Châu, Ngô Đình Diệm: Nỗ Lực Hoà Bình Dang Dở. Nguyễn Vy Khanh dịch.
Xuân Thu, CA, 1989, 13-14.
16. Ibid.,140-142.
17. Ibid.,142.
18. ibid.142-143.
19. Trần Văn Đôn, 37.
20. Nguyễn Hũu Châu, 140
21. Đỗ Mậu,568-69.
22. Nguyễn Văn Châu.246.
  

No comments: