Tuesday, September 4, 2012

NGƯỜI GỌI GIÓ * MƯA KHUYA

MƯA KHUYA
Người Gọi Gió


(1) Đây là lần đầu tiên con bé nhận làm phù dâu. Con bé vốn nhát. Ngồi
trong "khu nhà lá" trong lớp thì phá phách không thua ai, nhưng bị đẩy ra trước
đám đông là con bé run như cầy sấy, nước mắt chạy quanh, chỉ chực khóc.
Mà đi làm phù dâu thì làm sao tránh khỏi chuyện chường mặt ra. Nhà Hạnh
Diệp lại ở trong cái khu Bàn Cờ, ở cái khu mà chỗ nào cũng thấy con nít. Cứ
nghĩ đến chuyện phải đi giầy cao gót, cúi mặt "biểu diễn" qua cái đám cả
trăm đứa con nít mắt mở thao láo, miệng đồng ca :" cô dâu chú rể đội rế
lên đầụ.."là con bé muốn xỉu.
Cũng tại gã. Cũng tại gã nên mới ra cớ sự. Chả là gã cứ đi biền biệt. Con
bé vẫn tưởng là tại cái việc của gã phải như vậy, tại cái số của gã phải
như vậy. Con bé chỉ buồn. Cho đến tháng trước, con bé nghe lén từ "tai mắt"
của con bé trong sở gã là có trống một chỗ làm việc với mấy ông nhà
thầu. Việc không phải đi xa. Việc cũng "chấm mút" được, vì ba ông thầu nổi
tiếng là "biết điều". Cái "ông" phó giám đốc chỗ này lại là bạn "nối khố"
với gã. Con bé đã mừng trong bụng, chắc mẩm ngôi sao Thiên Mã đã ..tắt
trong cung Thân ở lá số tử vi của gã. Gã được gọi khẩn cấp về. Nhưng chỉ
một tuần sau là gã dấu con bé, dấu tên bạn "nối khố" của gã, nộp đơn
tình nguyên "ra biên cương" trở lại. Con bé tức đến phát khóc. Con bé nhận
lời HD đi làm phù dâu ngay lập tức để ...trả thù gã.
(2) Đám rước dâu dời nhà HD vào lúc 2 giờ trưa vì chỉ có giờ đó là giờ tốt.
Mấy tuần nay không mưa, trời nóng hầm hập. Chú rể bị nhét vào băng sau
với cô dâu và hai cô phù dâu coi bộ hơi bực. Đoàn xe đi một quãng thì bị lạc
mất cái xe có mấy ông già đi đầu. HD bắt đầu ...bực. Cái bực lây qua chú
rể ngay vì hai vợ chồng...y ùhợp tâm đầu. Thế là không khí trong xe ... nóng hơn. Con bé phải khều nhẹ vào khủyu tay HD nhắc khéo. Phía băng trước, 2 ông
phù rể cũng quay lại "lái" chú rể qua câu chuyện khác. Con bé thấy giận
mình hết sức. Con bé vẫn ghét ba cái lễ lạc vô duyên này. Rồi còn vụ "bị
mất duyên" vì đi phù dâu như chi Y dọa. Cũng tại gã. Cũng tại gã nên mới ra
cái nông nỗi này.
Suốt từ hôm gã đi trở lại đến nay con bé không thèm trả lời thư gã. Gã
gửi về nhà cho con bé mà không thấy tăm hơi gì nên gửi tới Vân Khanh
"nhờ chuyển". Con bé chỉ coi xong rồi xếp vào chiếc hộp biscuit. Cho đáng đời
gã. Cho gã biết là con bé cũng dữ như ...lời đồn.
(3) Thực ra cũng ít có người mời con bé đi làm phù dâu. Lý do giản dị là
người phù dâu phải "xí" hớn cô dâu. Người phù dâu chỉ đóng vai "câm"
múa may làm cảnh cho cô dâu hát. Người phù dâu chỉ cúi đầu làm cái
"nền" tối cho cô dâu lộng lẫy sáng rực lên. Mà "kiếm cô dâu nào đẹp hơn
bé thì là ...mission impossible", gã vẫn "nịnh" con bé như vậy. "Bé mà làm phù
dâu thì không ai "nghía" cô dâu mà chỉ "nghía" bé", gã còn "đá" thêm
thê'nữa.
HD mời con bé làm phù dâu cho đám cưới là có nhiều lý do. Chả là cả nhà
HD ai cũng "chấm" con bé cho anh Bảo, anh ruột của HD. Anh Bảo coi bộ cũng chiếm được lòng tin của bố. Chỉ có anh Bảo và tiểu đội em gái của anh là
được bố cho phép dẫn con bé đi chơi tối. HD muốn nhân dịp này "tạo cơ hội"
cho anh Bảo...thân hơn với con bé. HD cũng khôn ngoan mượn dịp này, "nửa
nạc nửa mỡ" báo cho các hào kiệt trong "cái đuôi" dài thậm thượt lẽo đẽo đi
theo con bé biết là "hoa đã có chủ", là ..."muốn sống thì đi chỗ khác chơi".
(4) Trong thư cuối tuần trước, gã kể chuyện trồng trụ điện cho đường dây cao
thế dẫn vào cái nhà máy gã đang xây. Gã phải mướn những toán người
Thượng làm việc, vì chỉ có người Thượng mới leo núi mang đồ lên được chân
tru. Người Thượng đòi tiền mỗi ngày. Người Thượng lại không chịu chia chác.
Nói nôm na là ngày nào mấy người trưởng toán của gã cũng phải lo đổi
tiền lẻ, rồi vác cái bao tải tiền trên vai.
Trong thư trước, gã còn kể chuyện người Nhật mời pháp sư từ Nhật qua cúng
ban phép cho cái "turbine". Gã còn kể chuyện "ngôn ngữ quốc tế" tại nơi gã
ở. Chả là hãng thầu Nhật ráp máy, theo giao kèo, phải "truyền nghề",
huấn luyện thợ người mình. Cả nhà máy chỗ nào cũng cặp kè từng cặp
Nhật-Việt. Người Nhật lại không"hợp" tiếng Anh, nên trong túi chú lùn nào
cũng có cuốn tự điển Nhật-Anh bỏ túi. Hở ra là móc tự điển chỉ. Gã cũng
nói nhà máy sắp "nghiệm thu", gã làm việc như trâu, làm việc túi bụi, làm
việc không kịp thở. Gã lại làm con bé bực. Tật của gã đúng là "thân lừa ưa
...nặng". Ưa nặng thì "thư kệ" gã. Nhưng ưa nặng quá đến nỗi ít ...nhớ đến con
bé thì không thể tha thứ được.
(5) Trong bữa tiệc buổi tối con bé bị xếp giữa hai anh chàng phù rể. Thực ra
thì cô dâu chú rể đã khéo léo xếp chỗ ngồi theo cặp, một phù dâu bên
một phù rể. Nhưng cái anh chàng D quên phứt cái cô phù dâu ngồi phía trái
anh, mà chỉ quay qua phải hỏi chuyện "ké" với con bé. Kết quả là con bé
chỉ lo trả lời, chẳng ăn được gì. Con bé lại bị mỏi cổ. Con bé bực. Cũng tại
gã. Trăm sự cũng tại gã.
Tiệc nửa chừng thì anh Bảo thay mặt họ nhà gái, chạy tới chạy lui mời khách,
xong đứng lỳ đằng sau con bé. Con bé lại càng mỏi cổ hơn. Mà nói chuyện
với anh Bảo còn tự nhiên hơn nói chuyện với hai chàng phù rể gầm gừ nhau
nay. Anh Bảo tính kéo con bé qua bàn anh thì cả bàn phản đối um sùm. Các
bàn bên quay qua nhìn. Con bé đỏ mặt rồi ...bực. Cũng tại gã. Đầu đuôi là
tại gã.
(6) Gã viết hồi này gã ngủ đêm ở Dalat thường. Gã cũng viết gã chỉ ở
khách sạn Duy Tân, ngay cái phòng có kỳ con bé đã ở. Gã còn nhớ từng chi
tiết nhỏ kỳ gia đình con bé lên. Gã nhớ con bé co ro bên bát phở xe bốc
khói trên đầu dốc. Gã nhớ mùi thơm những trái chuối Nàng Hương trong tay
con bé cái buổi chiều đi chợ. Gã nhớ cà phê Tùng đen và sánh hơn khi đi với
con bé. Gã nhớ những cơn mưa nhẹ. Gã nhớ những chiều đút tay trong áo
khoác leo dốc với con bé trong mưa, vừa leo vừa khúc khích cười.
Gã viết hồi này gã nhớ những cơn mưa Saigon. Gã nhớ những đêm mưa ngồi
chờ con bé trước hội Việt Mỹ. Gã nhớ những đêm mưa đi ăn vội bánh cuốn
Tây Hồ với con bé trước khi đưa con bé về trước 10 giờ. Gã nhớ những cơn
mưa khuya. Gã nhớ mái tóc của con bé trong cơn mưa khuya. Gã nhớ chiếc bàn tay nhỏ và ấm của con bé trong cơn mưa khuya. Gã nhớ hơi thở thơm và ấm
của con bé trong cơn mưa khuya.
(7) Khi món tráng miệng vừa dọn ra thì cô hầu bàn cầm mảnh giấy tới hỏi
nhỏ chú rể, xong chạy lại đưa cho con bé. Mảnh giấy có chữ viết của gã.
Mảnh giấy còn ấm mùi thuốc Camel gã vẫn hút. Con bé nhìn ra cửa sổ. Cơn
mưa đã đến từ lúc nào. Ô thì ra cơn mưa đã đến từ lúc nào.
Khi người khách đầu tiên đứng lên thì con bé đã ra tới cầu thang. Con bé
vừa chạy xuống thang vừa tháo tung mái tóc cho xõa xuống sau lưng. Con bé
vẫn nắm chặt mảnh giấy của gã trong tay. Mảnh giấy viết: "Đi ăn bánh
cuốn Tây Hồ không bé ?".
Người Gọi Gió
(Trích Serie Cầu Gió)
  

No comments: