Nam Nguyên, phóng viên RFA
2010-07-09
5 tháng sau khi tòa án nhân dân Tỉnh Hà Giang hủy bản án sơ thẩm, điều tra lại từ đầu vụ “hiệu trưởng” mua dâm, sự kiện được ví như quả bom thối đã nổ khi Ủy ban kiểm tra Trung ương vào cuộc.
Ngày 5/7 Ủy ban kiểm tra Trung ương Đảng đã đề nghị kỷ luật nặng ông Nguyễn Trường Tô, chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang vì lối sống sa đọa kéo dài. Ủy ban kiểm tra Trung ương đề nghị Ban Bí Thư cách hết các chức vụ trong đảng của ông Nguyễn Trường Tô, gồm chức danh phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư ban cán sự Đảng. Ủy Ban cũng đề nghị cấp có thẩm quyền bãi nhiệm chức danh đại biểu hội đồng nhân dân và cách chức chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Hà Giang của ông Nguyễn Trường Tô.>
Mua dâm hay cưỡng dâm?
Ông Nguyễn Trường Tô là một người có liên quan trong danh sách đen đã mua dâm, hoặc có thể đã cưỡng dâm các em nữ sinh nhỏ tuổi trong mạng lưới môi giới của ông Sầm Đức Xương. Nhân vật vừa nêu là nguyên hiệu trưởng trung học phổ thông Việt Lâm, ngôi trường ở huyện Vị Xuyên Tỉnh Hà Giang mà nay cả nước đều biết tiếng.
Tôi chỉ ngạc nhiên là bây giờ Ủy ban kiểm tra Trung ương mới vào cuộc chứ không ngạc nhiên về cách thế Ủy ban kiểm tra Trung ương giải quyết vấn đề này.
Ô. Nguyễn Quốc Thái
Được yêu cầu nhận định về sự kiện đang được dư luận quan tâm, không những báo chí trong nước mà ngay cả các hãng thông tấn quốc tế cũng đưa tin, nhà báo Nguyễn Quốc Thái nguyên tổng thư ký báo Doanh Nghiệp phát biểu từ Saigon:
“Tôi chỉ ngạc nhiên là bây giờ Ủy ban kiểm tra Trung ương mới vào cuộc chứ không ngạc nhiên về cách thế Ủy ban kiểm tra Trung ương giải quyết vấn đề này. Đáng lẽ chuyện này phải được giải quyết từ lâu rồi để phục hồi lại niềm tin của dân chúng đối với Đảng và chính quyền. Có thể còn có những ông Nguyễn Trường Tô khác và những quan chức ở những nơi khác thì Ủy ban kiểm tra Trung ương Đảng cũng làm một lần quyết liệt, sòng phẳng, minh bạch để người dân thấy rằng mình được lãnh đạo bởi những người thực tâm muốn làm trong sạch đất nước.”
Luật Sư Trần Đình Triển thuộc Văn Phòng Luật Sư Vì Dân, người bảo vệ hai nữ sinh trong vụ án hiệu trưởng mua dâm, phát biểu trên báo điện tử Dân Trí là, sau qui trình xử lý về Đảng về chính quyền với chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô, có đủ căn cứ khởi tố hình sự với ông này. Trả lời chúng tôi, LS Trần Đình Triển nhấn mạnh:
“Trong vụ việc này, mối quan hệ giữa một số vị đó đối với các cháu tùy theo từng trường hợp có thể cấu thành những tội phạm khác nhau. Ví dụ nếu các cháu đồng ý thì là tội giao cấu với trẻ vị thành niên, nếu việc đó có mua bán bằng tiền để quan hệ…thì đó ở dạng tội mua dâm đối với trẻ vị thành niên. Còn nếu dùng những biện pháp để cưỡng bức, hoặc quan hệ với các cháu dưới 13 tuổi thì theo qui định của pháp luật, dù các cháu có đồng ý vẫn là phạm tội hiếp dâm. Trường hợp dùng quyền uy của mình, uy tín của mình đối với người phụ thuộc để bắt buộc người ta đáp ứng nguyện vọng tình dục của mình thì đó lại là tội cưỡng dâm. Ví dụ trong trường hợp cháu Thúy khai tại phiên tòa cũng như khai tại cơ quan điều tra, tôi đã được thẩm định lời khai đó trong trường hợp của cháu Thúy đối với ông Nguyễn Trường Tô và nếu đúng như lời cháu thì ở đây là một trường hợp cưỡng dâm có tổ chức, không phải là tội giao cấu với trẻ vị thành niên nữa.”
Chủ tịch Tô được che chắn
Vụ hiệu trưởng Sầm Đức Xương Trường Trung Học Phổ Thông Việt Lâm Huyện Vị Xuyên Tỉnh Hà Giang mua dâm hoặc cưỡng ép hàng chục nữ sinh vị thành niên đã gây chấn động dư luận từ năm ngoái.
Ngược dòng thời gian, tháng 9/2009 hiệu trưởng Xương bị một số phụ huynh tố cáo có hành vi mua dâm nữ sinh. Công an Hà Giang xác định hai nữ sinh Nguyễn Thị Hằng sinh năm 1991 và Nguyễn Thanh Thúy sinh năm 1992 có liên quan vụ việc. Hằng và Thúy lúc đó vừa mới tốt nghiệp trường Trung học phổ thông Việt Lâm, nơi ông Xương làm hiệu trưởng. Tháng 11/2009, tòa án nhân dân huyện Vị Xuyên tuyên phạt ông Sầm Đức Xương 10 năm 6 tháng tù về hành vi mua dâm nhiều lần với trẻ vị thành niên. Hằng và Thúy dù được tòa xác định là nạn nhân ‘mua vui’ cho hiệu trưởng, nhưng lần lượt bị kêu án 6 năm và 5 năm về tội môi giới mại dâm.
Trường hợp của cháu Thúy đối với ông Nguyễn Trường Tô và nếu đúng như lời cháu thì ở đây là một trường hợp cưỡng dâm có tổ chức, không phải là tội giao cấu với trẻ vị thành niên nữa.
LS Trần Đình Triển
Sau phiên xử cả 3 bị cáo kêu oan, xin giảm án, còn phía gia đình các nữ sinh bị hại đòi tòa tăng án. Ngày 20/1/2010 ngay sau khi phiên phúc thẩm được đình hoãn, trong trại giam Hằng và Thúy viết đơn tố cáo nhiều lần bị hiệu trưởng Sầm Đức Xương bắt ép đi phục vụ tình dục cho bạn bè của ông ta. Trong đơn Hằng, Thúy nêu đích danh khoảng 10 nhân vật có chức có quyền, cùng số điện thoại nơi công tác của những người này. Đặc biệt trong đó có trường hợp đi phục vụ tình dục cho ông Nguyễn Trường Tô, Chủ tịch ủy ban nhân dân Tỉnh Hà Giang. LS Trần Đình Triển là người tiếp xúc với Hằng và Thúy trong trại giam kể lại:
“Hôm đó, cháu Thúy khai là ngày mai thi thì hôm nay ông Sầm Đức Xương gọi cho cháu, ra lệnh cho cháu phải nghe và thực hiện theo lời của một phụ nữ. Cháu bảo rằng ngày mai thi rồi cho nên không thể đi được thì thầy Xương nói rằng, nếu không đi thì kể cả học cũng không đậu, còn đi thì không học cũng đậu.
Cháu buộc phải nghe, đến khách sạn để gặp một phụ nữ chính là người lễ tân của khách sạn. Ngoài người phụ nữ đó thì gặp anh Sáng là Phó bí thư của Huyện đoàn Vị Xuyên - người cháu rất biết vì cháu là cán bộ đoàn của trường. Phó Bí thư Huyện đoàn đưa cháu lên phòng gặp một người và giới thiệu đó là ông Nguyễn Trường Tô, chủ tịch tỉnh.
Sau đó thì ông Nguyễn Trường Tô quan hệ với cháu và ra về.
Tình tiết này thì không phải là quan hệ tình dục với vị thành niên nữa mà ở đây là một vụ cưỡng dâm và có tổ chức.”
Ngày 25/1/2010 những lá đơn tố cáo từ trại giam đã được Văn phòng luật sư Vì Dân thay mặt hai bị cáo chuyển tới các vị lãnh đạo cơ quan trung ương, Ủy ban tư pháp Quốc Hội cũng như chính quyền tỉnh Hà Giang. Ngày 27/1 danh sách đen gồm những giới chức mà Thúy và Hằng cho là đã được hai cô phục vụ tình dục được trình lên hội đồng xét xử. Ngày 01/2 Tòa án nhân dân tỉnh Hà Giang đã tuyên hủy án sơ thẩm, trả hồ sơ để điều tra lại vụ mua dâm nữ sinh liên quan tới cựu hiệu trưởng Sầm Đức Xương. Tòa cho rằng cấp sơ thẩm sai phạm nghiêm trọng về thủ tục và vụ án còn nhiều vấn đề phải làm rõ. Ngày 5/7 Ủy ban kiểm tra Trung ương Đảng thông báo đề nghị cách chức ông Nguyễn Trường Tô cả về mặt Đảng lẫn chính quyền. Ủy Ban xác định 2 ông bí thư tỉnh ủy và giám đốc công an tỉnh biết những sai phạm của ông Nguyễn Trường Tô từ năm 2005 nhưng không báo cáo tổ chức Đảng có thẩm quyền xem xét giải quyết. Hai ông này sẽ bị hình thức kỷ luật là kiểm điểm.
Dân chúng quá bức xúc
Những em học sinh dính vào trong đường dây mua bán dâm cho các quan chức thì nhất mực kêu oan quá trời! Dư luận người ta rất bức xúc về chuyện này.
Ô. Phan Bá Thọ
Ông Phan Bá Thọ, một cư dân TP.HCM nói rằng dân chúng bức xúc đã lâu về sự bao che trong vụ án hiệu trưởng mua dâm và môi giới ép buộc nữ sinh vị thành niên đi phục vụ tình dục các quan chức tỉnh Hà Giang
“Những em học sinh dính vào trong đường dây mua bán dâm cho các quan chức thì nhất mực kêu oan quá trời! Dư luận người ta rất bức xúc về chuyện này, có lẽ vì vậy nên Trung Ương Đảng thấy là phải có biện pháp…Nói chung khi mà không bao che được thì người ta xử thôi. Ngươi ta bàn tán rất là nhiều, mà nó kéo dài âm ỉ đã lâu rồi từ khi vụ này mới nổ ra.”
Hai nhân vật được Ủy ban kiểm tra Trung ương Đảng ‘sờ gáy’ vì đã bao che cho ông chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô là Bí thư Tỉnh Ủy và Giám đốc Công An tỉnh. Ngày 8 tháng 7 trên VnExpress, ông Hoàng Trung Luyến, trưởng ban tuyên giáo Tỉnh Ủy Hà Giang xác nhận, mới đây ông Hoàng Minh Nhất có báo cáo trước tập thể, trước Ủy ban kiểm tra Trung ương Đảng, theo đó năm 2006 ông Vận giám đốc công an tỉnh có báo cho ông Nhất là công an bắt được 1 cô gái mãi dâm ở một khách sạn ở phường Minh Khai thị xã Hà Giang. Công an kiểm tra điện thoại di động của cô này, phát hiện một số ảnh ông Nguyễn Trường Tô khỏa thân, tuy nhiên ông Nhất chỉ nhắc nhở ông Tô mà không báo cáo lên tổ chức Đảng có thẩm quyền. Đây là một chuyện bên lề về đời sống sa đọa của chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô.
Theo Vietnam Net, ông Tô thừa nhận 4 ảnh khỏa thân trong điện thoại di động của một gái mãi dâm đúng là bản thân ông. Vụ việc xảy ra từ cuối tháng 11/2006 và đã bị chìm xuồng cho tới khi Ủy ban kiểm tra Trung ương vào cuộc.
Nếu không có chuyện phụ huynh học sinh tố giác nguyên hiệu trưởng Sầm Đức Xương, dùng thủ đoạn đưa nữ sinh vị thành niên vào con đường mua bán tình dục, nếu không có chuyện nữ sinh bị hại vẫn bị án tù thì không có chuyện danh tính các quan chức được nữ sinh vị thành niên phục vụ tình dục được khai trước tòa và gởi tới các cấp lãnh đạo ở trung ương. Tức nước vỡ bờ đó là cách người dân lý giải khi nói tới vụ bê bối của các quan chức tỉnh Hà Giang. Những giai thoại mà người nghe cứ ngỡ mình đang sống dưới thời thực dân đô hộ, khi các quan đầu tỉnh có quyền sinh quyền sát.
Theo dòng thời sự:
- Bao nhiêu quan chức ở Hà Giang mua dâm nữ sinh?
- Nữ sinh ở Hà Giang, nạn nhân vụ mua dâm đột ngột biến mất
- Bức tranh xã hội Việt Nam - Mảng tối và Nỗi ưu tư
- Hiệu trưởng mua dâm bị kêu án 126 tháng tù
- “Thống nhất” tạo oan sai (Phần 1)
- “Thống nhất” tạo oan sai (Phần 2)
- Đạo đức suy đồi hay thủ đoạn chính trị? (Phần 1)
- Đạo đức suy đồi hay thủ đoạn chính trị? (Phần 2)
- Trẻ em bị bán làm “nô lệ tình dục”
- Hàng ngàn trẻ em bị bán làm nô lệ tình dục
*
VOA * MỸ BÁC BỎ LUẬN ĐIỆU CỦA TRUNG QUỐC
Viên tư lệnh các lực lượng Hoa Kỳ ở Nam Triều Tiên đã bác bỏ chỉ trích của Trung Quốc đối với những cuộc thao dượt trên biển với Nam Triều Tiên. Tuy nhiên Đại tướng Walter Sharp cũng kêu gọi Bắc Kinh hợp tác chặt chẽ hơn với Washington và Seoul để đối phó với mối đe dọa của Bắc Triều Tiên. Từ thủ đô của Nam Triều Tiên, thông tín viên Steve Herman của đài VOA gởi về bài tường thuật sau đây. Steve Herman | Seoul Thứ Sáu, 09 tháng 7 2010
Hình: ASSOCIATED PRESS Ðại Tướng Sharp, người chỉ huy 28.000 binh sĩ Mỹ ở Nam Triều Tiên, cảnh báo rằng mối đe dọa quân sự của Bắc Triều Tiên tiếp tục là một mối đe dọa nghiêm trọng Chia sẻ Digg Yahoo Buzz Facebookdel.icio.us StumbleUpon
Tin liên hệ
Tư lệnh lực lượng Hoa Kỳ ở Nam Triều Tiên, Đại tướng Walter Sharp, tuyên bố rằng quốc gia nào cũng có bổn phận huấn luyện quân đội của mình trên lãnh thổ của mình để chống lại các mối đe dọa.
Tướng Sharp nói: "Nam Triều Tiên có quyền đó. Và Nam Triều Tiên cùng với Hoa Kỳ làm việc rất chặt chẽ với nhau để có thể bảo đảm là chúng tôi có những khả năng phòng ngự về mặt quân sự để răn đe và đánh bại kẻ địch. Và đó chính là mục đích của những cuộc thao dượt này."
Cuộc diễn tập hải quân hỗn hợp này là một phần trong số những phản ứng của Nam Triều Tiên đối với vụ một chiến hạm của họ bị đánh chìm hồi tháng 3. Kết quả một cuộc điều tra quốc tế cho thấy một ngư lôi của Bắc Triều Tiên đã đánh chìm chiến hạm Cheoan, giết chết 46 binh sĩ hải quân Nam Triều Tiên.
Cuộc thao dượt này sẽ diễn ra ở Hoàng Hải, khiến cho Trung Quốc đưa những lời phản đối. Bắc Kinh cho rằng cuộc tập trận được tiến hành quá gần lãnh hải của họ.
Hoa Kỳ và Nam Triều Tiên không chịu cho biết ngày giờ và địa điểm chính xác của cuộc thao dượt cho tới khi Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc hoàn tất cuộc tranh luận về một nghị quyết về vụ chiến hạm Cheoan.
Phát biểu ngày hôm nay tại một cuộc họp báo ở Seoul, Đại tướng Sharp bác bỏ những lời phản đối của phía Trung Quốc. Thay vào đó ông hối thúc Bắc Kinh, với tư cách là một thành viên hàng đầu của cộng đồng quốc tế, hãy hợp tác chặt chẽ với Seoul và Washington để ngăn chận mối đe dọa quân sự của Bắc Triều Tiên.
Người chỉ huy 28.000 binh sĩ Mỹ ở Nam Triều Tiên cảnh báo rằng mối đe dọa đó tiếp tục là một mối đe dọa nghiêm trọng. Ông nêu lên sự kiện lãnh tụ Kim Jong Il của Bắc Triều Tiên đã tuyên bố là sẽ biến nước ông thành “một quốc gia vĩ đại và hùng cường” trước năm 2012.
Ông Sharp nói: "Phương cách hầu như là duy nhất để ông ấy tìm cách đạt được mục tiêu đó là thông qua những hành vi khiêu khích quân sự và đe dọa các nước láng giềng. Vì vậy tôi e rằng trong vài năm tới đây, từ nay cho tới năm 2012, Bắc Triều Tiên sẽ có thêm những hành động khiêu khích."
Hoa Kỳ và Nam Triều Tiên đã đồng ý triển hạn thêm 3 năm, cho tới năm 2015, việc chuyển giao cho chính phủ ở Seoul quyền chỉ huy các lực lượng Nam Triều Tiên trong thời chiến. Đại tướng Sharp giải thích là Nam Triều Tiên cần có thêm thời giờ để chuẩn bị cho việc lãnh đạo công tác chiến đấu.
Ông cho biết những cuộc thảo luận về thủ tục chuyển giao quyền chỉ huy sẽ bắt đầu diễn ra trong tháng này khi ngoại trưởng Hillary Clinton và Bộ trưởng quốc phòng Robert Gates đến Seoul để hội kiến các giới chức của Nam Triều Tiên.
Vụ tàu Cheoan bị đánh chìm đã làm gia tăng mối căng thẳng trên bán đảo Triều Tiên. Bắc Triều Tiên tuyên bố sẽ trả đũa nếu Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc kết luận rằng Bình Nhưỡng là thủ phạm của vụ này.
Cuộc đàm phán 6 bên nhằm chấm dứt chương trình hạt nhân của Bắc Triều Tiên đã bị gián đoạn cách nay gần 2 năm và Bình Nhưỡng tiếp tục từ chối mở lại cuộc thương thuyết.
http://www1.voanews.com/vietnamese/news/us-china-south-korea-07-09-2010-98100934.html
BBC * PHẢN ỨNG CỦA TRUNG QUỐC
Phản ứng trước việc Mỹ-Hàn tập trận chung
Hoa Kỳ và Nam Hàn đã loan báo kế hoạch tập trận chung tại Hoàng Hải sau những diễn biến liên quan tới việc tàu Cheonan của Hàn Quốc bị đánh chìm.
Trung Quốc đã chính thức lên tiếng phản đối kế hoạch tập trận chung này. Người phát ngôn cho Bộ Ngoại giao Trung Quốc, ông Tần Cương, nói "các bên cần bình tĩnh, kiềm chế, không gây căng thẳng, không làm tổn hại đến lợi ích an ninh của các quốc gia trong khu vực".
Trong khi đó, tờ Quang Minh Nhật báo của Trung Quốc đăng bài của tác giả Tôn Nhất Sơn phân tích về những việc nước này cần làm khi Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tham gia tập trận ở Hoàng Hải.
Bài báo viết thông qua cuộc tập trận này, Mỹ chứng tỏ nhiều dụng ý. Đầu tiên là gây áp lực lên Trung Quốc. Thứ hai là ngăn chặn sự phát triển lớn mạnh của Trung Quốc. Mỹ tin rằng nếu có chiến tranh với Trung Quốc lúc này thì Mỹ sẽ thắng.
Thứ ba, nếu xảy ra chiến tranh giữa hai bên, thì Mỹ sẽ không phải trả nợ Trung Quốc nữa. Nhưng thứ tư, Mỹ cho rằng Trung Quốc sẽ chẳng ḍai gì mà tham chiến với Mỹ vì khoản nợ khổng lồ của Mỹ với Trung Quốc giống như "gót chân Achilles" của Trung Quốc vậy.
Tác giả Tôn phân tích rằng trong tình hình khủng hoảng tài chính hiện tại, Hoa Kỳ đang rất cần nước ngoài gánh nợ và do vậy, đang gây áp lực lên các nước nhất là Trung Quốc để nước này "mua" các khoản nợ khổng lồ của chính phủ Mỹ. Cuộc tập trận sắp tới cũng là một dạng áp lực quân sự.
Bài báo cũng viết rằng Hoa Kỳ tin tưởng sẽ thắng nếu có chiến tranh với Trung Quốc vì công nghệ thông tin của Mỹ phát triển nhất thế giới và Mỹ có thể vô hiệu hóa hệ thống chỉ huy điện tử của Trung Quốc trong vòng một tiếng đồng hồ. Thêm nữa, quân đội Trung Quốc còn yếu tính chiến đấu. Mỹ cho rằng bây giờ là thời điểm lý tưởng để gây chiến với Trung Quốc.
Ông Tôn Nhất Sơn cho rằng vì những lý do như vậy mà Hoa Kỳ quyết định tập trận tại Hoàng Hải nhưng đó là một quyết định sai lầm.
Theo ông, Trung Quốc hoàn toàn có khả năng đối phó với chiến lược của Mỹ.
Lỗi hoàn toàn ở Mỹ
Bài trên Quang Minh Nhật báo viết cần phải hiểu rằng gần như toàn bộ các vấn đề mà Trung Quốc đang phải giải quyết đều nảy sinh từ trò chơi xấu của Mỹ. Các vấn đề như Đài Loan, Tây Tạng, Tân Cương, Ấn Độ, Việt Nam, Biển Đông, Trung Á và Pháp Luân Công.
Vì thế, đương đầu với Mỹ cũng là giải quyết tận gốc các vấn đề trên.
Theo tác giả bài báo, Trung Quốc trước hết cần tự hoàn thiện, sau đó quay sang trấn trị ảnh hưởng của Hoa Kỳ. Cách thức nhanh chóng và đơn giản nhất là tấn công trực diện.
"Trong quá khứ nếu ai nói thế này thì chắc bị coi là điên rồ. Nhưng nay, đây là điều hoàn toàn thực tế."
Hoa Kỳ trỗi dậy nhờ môt loạt các cuộc chiến tranh, từ chiến tranh với Tây Ban Nha, tới Thế chiến I, rồi Thế chiến II... tất cả đều có liên quan trực tiếp tới sự lớn mạnh c̉a nước Mỹ. Thế nhưng cũng có những cuộc chiến tranh khiến Mỹ "thân bại danh liệt" như chiến tranh Triều Tiên, cuộc chiến Việt Nam, Iraq và Afganistan.
Xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ.
Kể từ sau Chiến tranh thế giới lần thứ hai, chỉ có cuộc chiến vùng Vịnh lần thứ nhất năm 1991 là mang lại lợi ích cho Hoa Kỳ.
Trong khi đó, cuộc khủng hoảng kinh tế-tài chính ở nước này tuy đã khá hơn nhưng chưa phải đã chấm dứt. Có ý kiến cho rằng ngành ô tô có phục hồi đôi chút là vì "chơi bẩn" với tập đoàn Toyota của Nhật Bản và những rắc rối gần đây với tập đoàn BP của Anh cũng là để giúp các tập đoàn dầu khí Mỹ.
Thế cho nên, Mỹ sẽ không dám chiến tranh với Trung Quốc vì ngay cả trong trường hợp chiến thắng, Mỹ sẽ "mất máu nặng".
Bài trên Quang Minh Nhật báo nói nếu thực muốn đánh nhau với Trung Quốc, thì cuộc chiến này sẽ là dấu chấm hết cho quyền lực của Hoa Kỳ.
"Xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ."
Nếu như Mỹ đụng độ với Trung Quốc, thì đồng Mỹ kim sẽ mất vị thế thống lĩnh trong thanh toán thương mại quốc tế vì nhiều quốc gia sẽ cho rằng Mỹ sẽ phá sản nếu thua trận.
"Đối thủ của Mỹ là Trung Quốc, chứ không phải một quốc gia nào khác. Mỹ đã không thể đối phó với Iraq và Afghanistan, thì cơ hội với Trung Quốc là bao nhiêu?"
"Ban lãnh đạo của Hoa Kỳ đang hành xử như những kẻ điên dại, nhưng chúng ta không sợ những kẻ điên dại đó."
Bài báo đặt câu hỏi: "Khi mà Mỹ có trong tay bom hạt nhân và Trung Quốc không có, chúng ta đã chẳng sợ gì Mỹ. Tại sao bây giờ chúng ta lại phải sợ?"
Trung Quốc cần làm gì?
Tác giả Tôn Nhất Sơn cho rằng trong trường hợp Hoa Kỳ mang hàng không mẫu hạm tới Hoàng Hải để tập trận thì "chúng ta phải đánh chìm hàng không mẫu hạm" đó.
"Đây là cơ hội Trời cho."
Bài báo phân tích đây là lúc có thể đánh cho Hoa Kỳ một đòn chí mạng.
"Vấn đề của chúng ta hiện nay là chúng ta là chủ nợ lớn của Mỹ và có thể chúng ta sẽ không đòi được nợ nếu chiến tranh xảy ra."
"Thế nhưng món nợ đó thật ra cũng chỉ như bánh vẽ, chúng ta không bán được và cũng không trao đổi được."
Ông Tôn nói tuy nhiên, chiến tranh nổ ra sẽ là lúc Hoa Kỳ mất hết uy tín và phá sản.
"Hãy tưởng tượng khả năng Đài Loan trở về với Đại lục, rồi các vấn đề khác như Nhân dân tệ, Dalai Lama, Pháp Luân Công và Tân Cương sẽ được giải quyết."
"Hơn thế nữa, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Trung Quốc vì đây cũng là lúc thuận lợi để tiến hành cải cách sâu rộng, đổi mới Trung Quốc."
Tác giả bài báo nói không cần cảnh báo đối với hàng không mẫu hạm của Mỹ mà nên xông lên tiêu diệt chúng.
"Chúng ta sẽ kiên quyết tiêu diệt bất cứ kẻ nào dám xâm lăng bờ cõi của chúng ta."
Quang Minh Nhật báo, ra đời năm 1949, là tờ báo lớn trực thuộc Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc. Báo này được nói hướng tới các độc giả trí thức.
*
BÙI TÍN * ĐẢNG CỘNG SẢN PHÁP
Đảng Cộng sản Pháp: Vỡ từng mảng lớn
Hình: ASSOCIATED PRESS
Tin liên hệ
Ðường dẫn liên hệ
Đảng Cộng sản Pháp vừa họp cuộc Đại hội đảng thứ 35 tại phòng họp lớn CNIT giữa khu Défense thủ đô Paris trong 3 ngày 18, 19 và 20-6-2010. Các báo Pháp bình luận nhận xét: «lịch sử đảng CS Pháp qua Đại hội 35 đã sang trang», «trang sử mới», «một trang sử buồn», «vỡ từ bên trong - implosion»…
Từ khi bức tường Berlin sụp đổ cuối năm 1989, từ khi phe Xã hội chủ nghĩa tan biến sau đó, nhất là từ khi đảng CS Liên xô vỡ tan cuối năm 1991, đảng CS Pháp lâm vào khủng hoảng triền miên không sao gượng dậy được.
Ngày 11-6 vừa qua, đúng 1 tuần lễ trước khi Đại hội 35 khai mạc, một số hơn 200 đảng viên cộng sản, toàn là nhân vật có địa vị chính trị - xã hội, bao gồm một số dân biểu đang tại chức, một số chủ tịch hội đồng thị xã, một số ủy viên trung ương đảng, một số trí thức có uy tín, giáo sư sử học, giáo sư triết học, nhà báo… cùng nhau thống nhất ý kiến, ra tuyên bố chung long trọng ly khai đảng Cộng sản Pháp, cùng nhau tuyên bố từ biệt đảng cộng sản, cùng chung ý kiến sẽ đi đến thành lập một tổ chức chính trị khác ở cánh tả, theo xu hướng tranh đấu cho những phúc lợi xã hội và môi trường, vì một nước Pháp tiến bộ, phát triển và công bằng.
Bản tuyên bố chung chỉ rõ lý do của cuộc ra đi của một mảng lớn có chất lượng cao về chính trị và trí tuệ là vì Ban lãnh đạo hiện nay ngày càng co mình lại, ôm chặt thái độ bảo thủ giáo điều, không hề đáp ứng đòi hỏi cấp bách xây dựng lại đảng, ngăn chặn đà suy sụp của đảng.
Xin kể tên một vài nhân vật tiêu biếu trong số hơn 200 nhà ly khai trên đây: đó là dân biểu Patrick Braouezec, dân biểu François Asensi và nữ dân biểu Jacqueline Freysse, là chủ tịch thị xã Montluçon Pierre Goldberg và chủ tịch thị xã Nanterre Patrick Jarry; đó còn là những nhà trí thức, giáo sư sử học Roger Martelli, giáo sư triết học Lucien Sève, nhà báo Pierre Zarka từng là chủ nhiệm báo l’ Humanité - cơ quan trung ương của đảng Cộng sản Pháp.
Đáng chú ý là trong số hơn 200 nhân vật ly khai lần này, có quá nửa là những người đã gần 20 năm nay chủ trương «đổi mới» - Réformer –, rồi «Reconstruire» - Xây dựng lại -đảng cộng sản Pháp nhưng đều không sao thực hiện nổi, vấp phải một hạt nhân gíáo điều cực kỳ bảo thủ cổ hủ ở chóp bu, tiêu biểu là ông Robert Hue và bà Marie - George Buffet, 2 thư ký toàn quốc của trung ương đảng những năm gần đây.
Tại Đại hội 35, bà Buffet xin thôi chức Bí thư toàn quốc (như Tổng bí thư), ông Pierre Laurent, 53 tuổi lên thay, từng một thời gian là chủ nhiệm báo l’ Humanité, đúng vào lúc báo ế ẩm, số phát hành tụt dốc từng ngày. Pierre Laurent được biết là con người kín đáo, mờ nhạt, thiếu khả năng giao tiếp và viết lách.
Các nhà bình luận của báo le Monde, Libération, le Figaro…đều bàn đến sự kiện đáng chú ý trên đây, cho rằng lần này, tháng 6-2010, đảng cộng sản Pháp đã vỡ ra một mảng cực lớn, khi nó đang ở tình trạng suy yếu đến cùng cực, «những nhà đổi mới cuối cùng đã ra đi», họ thuộc tinh hoa quyền lực và trí tuệ còn sót lại của đảng CS Pháp. Sau vụ này, đảng CS tuy chưa tan biến, nhưng cũng chỉ còn như cái bóng của chính nó.
Đảng cộng sản Pháp vốn là một đảng cộng sản lớn, oanh liệt, sung mãn một thời để rồi lâm vào khủng hoảng triền miên cả về học thuyết và hoạt động, để lâm vào tình trạng rơi tự do bi thảm hiện nay.
Trong Thế chiến 2, nhờ vào thanh thế của đảng CS Liên Xô liên minh với các nước dân chủ chống phát xít, đánh bại trục phát xít Đức – Ý - Nhật, nên thanh thế đảng CS Pháp lên mạnh theo. Trong thời gian chiếm đóng nước Pháp, bọn phát xít Hitler đã diệt Do thái và những người kháng chiến Pháp, trong đó có nhiều đảng viên cộng sản. Chiến tranh kết thúc, thế chính trị của đảng CS Pháp lên cao; cuối năm 1945, đảng CS Pháp là đảng có đông đảo đảng viên và quần chúng, chỉ đứng sau đảng MRP – Mouvement Rassemblement Populaire – Phong trào Tập họp Dân chúng.
Cuối năm 1946, qua bầu cử, đảng Cộng sản Pháp trở thành đảng lớn nhất của nước Pháp. Ông Tillon của đảng được cử làm bộ trưởng không quân, rồi bộ trưởng Tái thiết đất nước. Tổng bí thư Cộng sản Maurice Thorez được cử làm Phó Thủ tướng Chính phủ. Các tổ chức Thanh niên Cộng sản, Sinh viên Cộng sản, Nữ thanh niên Cộng sản, Công đoàn CGT của đảng CS đều phát triển rất mạnh. Báo l’ Humanité và Humanité - Chủ nhật, cùng nhà xuất bản của đảng, tạp chí Cahiers du Communiste … cũng phát triển mạnh mẽ.
Lúc ấy lực lượng của đảng CS Pháp rất mạnh ở các trung tâm công nghiệp, các mỏ than, vùng quặng sắt, các hải cảng, công nhân vận tải, hàng hải, đường sắt, điện lực, trong giới đại học, nghiên cứu khoa học, truyền thông …Có lúc đảng CS Pháp hy vọng chiếm chính quyền qua nổi dậy của quần chúng lao động như Công xã Paris thuở trước – năm 1871 - để đưa Pháp gia nhập phe XHCN, theo chỉ đạo của Quốc tế CS là thực hiện thời kỳ quá độ lên CNXH trên phạm vi toàn cầu (!).
Đảng CS Liên Xô hỗ trợ mọi mặt cho đảng Pháp. Trong Thế chiến 2, tên chính thức của đảng CS Pháp hồi ấy là: PCF – SFIC (Parti Communiste Français – Section Française de l’Internationale Communiste ), là một Phân bộ của Phong trào Cộng sản Quốc tế.
Sau Thế chiến sự giúp đỡ của đảng CS Liên xô cho đảng CS Pháp càng thêm hùng hậu.
Đảng CS Pháp suy tôn Staline là lãnh tụ kính yêu nhất, gọi thân mật Staline là Le Petit Père des Peuples - Người Cha thân thương của các dân tộc (!), Liên Xô giúp mỗi năm hàng tỷ Rúp cũng như trong đào tạo cán bộ. Trụ sở đảng CS Pháp ở Place Phabien giữa Paris do Liên xô giúp xây dựng rất bề thế, có hầm sâu, được truyền tụng là chống được bom nguyên tử.
Thế rồi cuộc khủng hoảng nội bộ nổ ra, khi Đại hội 20 đảng CS Liên xô phơi bày tệ sùng bái cá nhân Staline. Đảng CS Pháp lúng túng, chia rẽ, phân hóa lớn, đảng viên ra đảng hàng chục ngàn, nhất là trí thức, đảng viên trẻ. Sự can thiệp của quân đội Liên Xô vàoTiệp khắc, Ba lan… bị thế giới lên án, làm cho cuộc chia rẽ trong đảng Pháp mở rộng. Học thuyết Cộng sản châu Âu, cổ súy một chủ nghĩa Cộng sản Nhân bản, mang tính Người, nhưng vẫn theo học thuyết đấu tranh giai cấp của Mác không những không giải quyết được cuộc khủng hoảng cả về lý luận và thực hành, còn làm cho tình hình xấu hơn.
.
Thế rồi Bức tường Berlin đổ sập, phe XHCN tan biến, đặc biệt là sau khi đảng CS Liên Xô vỡ nát cuối năm 1991, đảng CS Pháp lâm vào tình trạng suy sụp không sao gắng gượng nổi. Để đến những năm gần đây, từ có lúc là đảng số 1, đảng CS Pháp tụt xuống thứ 3, rồi thứ 5, đến nay là thứ 8, xếp hàng sau các đảng cánh hữu, cũng sau cả các đảng cánh tả, thua xa đảng Xã hội Pháp, thua đảng Dân chủ ở trung tâm, thua kém đảng Xanh, rồi thua cả đảng trôtskýt ở cực tả, lại thua luôn cả đảng cực hữu Mặt trận Quốc gia của Le Pen.
Trong các cuộc bầu cử toàn quốc và địa phương, hàng chục năm nay đảng CS Pháp đều ở vị trí đèn đỏ, từ không đạt 10 % số phiếu bầu, rồi không đạt cả con số 5% phiếu để được hưởng trợ cấp tranh cử. Tại Quốc hội số đại biểu CS khi xưa đông đảo, có uy thế hàng đầu, nay không còn đủ số để thành nhóm riêng, các đại biểu CS Maxime Grémetz và Marie George Buffet phải nhập với Nhóm «cánh tả, dân chủ và cộng hòa» - Groupe Gauche + Démocrate + Républicain. Tiếng nói CS trong quốc hội vang lên thưa thớt, yếu đuối, có khi cả 4 phiên suốt tháng không có một lời phát biểu nào.
Trong cuộc bầu cử Tổng thống Pháp năm 2007, bà Buffet chỉ được có 1,93 % phiếu bầu, càng thêm bẽ bàng vì ngay trong đảng CS đông đảo người can ngăn đảng không nên ứng cử, chỉ thêm mất tín nhiệm. Cùng với đảng CS Pháp, đoàn Thanh niên CS gần như hấp hối, còn đoàn Sinh viên CS Pháp không còn sức sống, Tổng liên đoàn CGT cũng teo lại.
Mười năm nay số đảng viên giảm nhanh, không kết nạp được đảng viên mới, nhiều đảng bộ phải giải tán, có nơi chỉ còn đảng viên cao tuổi, từ 60 đến 90 tuổi, sinh hoạt chi bộ CS trong Nhà Già. Trong đảng nhiều nhóm và nhân vật chủ trương xây dựng lại đảng, từ bỏ giáo điều Mác-xít, nhưng không đưa ra được phương án cụ thể, sáng rõ.
Sự ra đi rất ồn ào, hoành tráng của một mảng nhân vật cộng sản có tên tuổi vào tháng 6 này chứng tỏ đảng CS Pháp không còn có khả năng tự đổi mới, tự xây dựng lại nữa. Đây là biểu hiện cuối cùng của hiện tượng rơi tự do của một đảng CS vào loại lớn nhất ở châu Âu. (đảng CS Ý đã sáng suốt tự giải thể từ năm 1992).
Đảng CS Pháp suy sụp đến tận cùng đã vỡ từ bên trong, không phải do kẻ thù nào từ bên ngoài phá hoại, lật đổ. Nó suy sụp, thở hắt ra vì học thuyết Mác – Lênin, nguyên lý đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản nó theo đuổi không có sức sống.
Nó chứng minh rằng mọi đảng CS theo học thuyết Mác – Lênin và theo nguyên lý đấu tranh giai cấp là phạm sai lầm từ gốc, cần phải từ bỏ dứt khoát càng sớm càng tốt.
Chính nhiều trí thức CS Pháp đã ra đảng và chung sức viết nên cuốn sách đồ sộ «Sách đen của chủ nghĩa Cộng sản» chứng minh phe XHCN hiện thực là một sai lầm bi thảm của Lịch sử, là tội phạm tiêu diệt gần 100 triệu nhân mạng của loài người.
Đúng như ông Gorbachốp từng nói: các đảng Cộng sản quá cũ không còn khả năng tự đổi mới, chỉ có xóa bỏ, giải thể, xây dựng tổ chức mới, dân chủ, đi với thời đại.
Cũng theo tinh thần ấy, bản Tuyên bố chung của hơn 200 nhân vật ly khai nói trên chủ trương «sẽ chung sức xây dựng một tổ chức chính trị mới ở cánh tả, theo hướng hành động, đấu tranh cho phúc lợi xã hội và bảo vệ môi trường», vĩnh biệt chủ nghĩa Mác Lênin, vĩnh biệt đấu tranh giai cấp và chuyên chính vô sản, từ đó cống hiến thiết thực cho xã hội Pháp và nước Pháp
Tất nhiên sự kiện trên đây không được báo Nhân dân và các báo trong nước đưa tin. Nhưng làm sao bưng bít được thông tin trong thời đại thông tin điện tử cực nhạy.
Đảng CS Việt nam vốn có quan hệ chặt chẽ với đảng CS Pháp. Cuộc khủng hoảng chính trị dai dẳng của đảng CS Pháp, cảnh rơi tự do bi thảm của nó, sự đổ vỡ từ bên trong của nó, sự ra đi vĩnh biệt của một mảng lớn hơn 200 nhân vật tiêu biểu của nó là những gợi ý sinh động cho những ai còn muốn nuôi ảo tưởng «đổi mới» đảng CSVN, hay trở lại với danh xưng đảng Lao động VN. Cần chỉ rõ những sai lầm bi thảm của Cải cách Ruộng đất và chính sách chiếm đóng miền Nam, đày đọa trả thù sỹ quan viên chức miền Nam, nuốt chửng lời cam kết hòa giải và hòa hợp dân tộc chính là những chủ trương của lãnh đạo đảng Lao động VN.
Trong lúc các Đại hội đảng CSVN các cấp đang họp, tin nóng hổi về đảng CS Pháp là một tin tham khảo có giá trị đặc biệt.
Đã đến lúc mọi tinh hoa dân tộc yêu nước, thương dân chung sức dựng lên một tổ chức mới bắt nguồn từ truyền thống dân tộc, tiếp thu thật sự những giá trị dân chủ, bình đẳng của thời đại, mang tên đảng Dân chủ Mới VN, hay đảng Xã hội – Dân chủ VN, hay đảng Công Dân VN, hay đảng Dân tộc VN…Hãy vĩnh biệt dứt khoát những học thuyết và chính sách của chủ nghĩa Mác Lênin, của đấu tranh giai cấp, của chuyên chính độc đảng, nguồn tai họa kinh hoàng của nhân dân ta, dân tộc ta trong hơn nữa thế kỷ qua, và đặc biệt là ngay lúc này.
Friday, July 9, 2010
SƠN TRUNG * TRUNG QUỐC BÀNH TRƯỚNG
Sơn Trung
Trong mấy năm lên cầm quyền, Kennedy chủ trương hòa bình (1). Ông đã tìm cách mật đàm với phe cộng sản nhưng lúc này phe cộng sản còn làm cao (2). Phải đến khi Khrushchev lên tiếng chỉ trích Stalin và chủ trương sống chung hòa bình với Tây phương thì công cuộc hòa đàm càng ngày càng tiến triển. Theo thiển kiến việc Mỹ đem binh vào Việt Nam chỉ là chiến thuật "đả đả đàm đàm ". Việc này binh thư Tôn Tử gọi là muốn tiến phải thoái, muốn thoái phải tiến. Một anh bạn tôi cũng nghiên cứu về chiến tranh Việt Nam, cho rằng sau 1960 Mỹ chưa đem quân Việt Nam thì làm gì mà lui quân. Sự thật trong chiến tranh Việt Pháp, Mỹ đứng đàng sau yểm trợ, và khoảng 1954, Mỹ đã có 16 ngàn cố vấn quân sự (3). Theo các tài liệu về Tổng thống Kennedy, chúng ta thấy ông đã cổ võ việc giải trừ chiến tranh lạnh và rút lui khỏi Việt Nam (4).
Như đã nói, sau Kennedy, các Tổng Thống Mỹ đều chủ trương hòa đàm lui binh mặc dầu Việt Nam cường độ chiến tranh chưa ác liệt. Nhưng Việt Nam, Nga, Tàu đều quyết chiến đấu đến giọt máu cuối cùng. Cuối cùng, Mỹ cũng đã ký kết với Nga và Tàu để giải quyết chiến tranh Đông Dương với hiệp định Paris 1973.
Như đã nói, chiến tranh Việt Nam chỉ là một cuộc chiến tranh hạn chế không có mục đích chiếm đất đai và cai trị lâu dài của chính sách thực dân(5). Chính sách này vẫn tiếp tục qua các tổng thống sau. Vì mục đích lui binh cho nên Mỹ không chủ trương chiến thắng. Các tướng Mỹ đã than phiền việc này. Không những thế, mỗi khi Mỹ rải bom B52 đều có thông báo cho cộng sản biết. Trong thời gian học tập chính trị 1975-1977 tại Đại Học Văn Khoa Sài Gòn, chúng tôi được cán bộ cộng sản cho biết tại cổ thành Quảng Trị, hai phe phải ngồi yên tại chỗ, phe cộng sản hay phe cộng hòa mà tiến công thì bị Mỹ dội bom lên đầu! Như vậy là Mỹ muốn hai bên phải phải dừng lại, đừng ai hơn ai nghĩa là Mỹ không muốn chiến thắng.
Một sĩ quan khác trong cuộc học tập trên cho biết là trong thời gian oanh kích Hà Nội, nếu kéo dài vài ngày nữa thì Hà Nội phải đầu hàng. Nhưng ngay lúc nguy hiểm đó, Mỹ đã ngưng oanh tạc. Đó là ngẫu nhiên hay do Mỹ không muốn Việt cộng nằm xuống?
Nay một tài liệu khác cho biết Hà Nội đã đánh điện tín đầu hàng mà tòa đại sứ Mỹ ở Sài Gòn ỉm đi. (6) . Chúng tôi không biết tài liệu này hư hay thực. Nếu việc này là đúng thì chính người Hà Nội phải hiểu tại sao Mỹ không muốn Việt Cộng thất bại. Mỹ mong muốn gì ở Việt Cộng? Ngoài ra, nhiều việc "thấy dzậy mà không phải dzậy". Mỹ đánh Việt Cộng nhưng Mỹ cũng đã viện trợ cho Việt Cộng trong chiến tranh. Trong khoảng 1980, tôi nghe đài BBC có kẻ hỏi một tổng thống Mỹ hay một yếu nhân nào đó: "Mỹ viện trợ cho Việt Cộng bao nhiêu?' Yếu nhân Mỹ trả lời:
-Chính phủ Mỹ không viện trợ chọ Bắc Việt mà nhân dân Mỹ viện trợ cho Bắc Việt mỗi năm nửa triệu Mỹ kim!
Đúng rồi, Mỹ không viện trợ nhưng các giáo phái như Quarker.. .đã viện trợ cho Bắc Việt!
Tại sao Mỹ rút lui?
Phe cộng sản thì cho họ đại thắng. Trong khi đó phe Mỹ thì coi chiến tranh Việt Nam là một "hội chứng", mà đoàn quân viễn chinh trở về nước lại bị chính phủ và dân chúng quay lưng! Nhiều chính khách viết hồi ký công nhận sự thất bại của Mỹ. Một vài tài liệu cho rằng vì chiến tranh tốn kém, vì dân chúng phản đối, vì nước Mỹ rách đôi vì chiến tranh Việt Nam mà Mỹ phải rút lui.
Tuy nhiên, vấn đề không đơn giản như thế.
(1).Theo thiển kiến, Mỹ muốn lui binh vì Mỹ muốn hòa bình như đã nói từ 1960, Kennedy đã chủ trương hòa bình, chấm dứt chiến tranh lạnh nhất là khi với chủ trương xét lại, Khrushchev muốn sống chung hòa bình với tư bản.
(2). Lúc này Nga Hoa đang căng thẳng, có thể xảy ra chiến tranh, Mỹ muốn đứng ra ngoài nhìn xem cuộc long tranh hổ đấu. Nhưng cuộc chiến này không xảy ra vì Gorbachev đã hạ lệnh lui binh ở biên giới Nga Hoa. Không những đứng ngoài, mà Mỹ còn thúc cho Nga Hoa đánh nhau, cho hai phe này tan rã. Vì muốn thân Trung Quốc, chiến tranh Việt Nam là không cần thiết.
Vì muốn kéo Trung Cộng vào phe cánh, Hoa Kỳ qua Nixon-Kissinger đã chủ động đề nghị viện trợ tối đa cho Tàu, tất cả những quân dụng vũ khí chiến lược, kể cả cung cấp vệ tinh để Tàu thu lượm tin tức tình báo từ Liên Xô. Theo Bill Burr, chuyên gia nghiên cứu các vấn đề ngoại giao của Mỹ, thuộc Ðại Học Washington, cũng là chủ biên hồi ký Bí lục Kissinger, cho biết cuộc đi đêm bí mật của Kissinger tai Bắc Kinh , khởi đầu từ năm 1971 qua đề nghị Hoa Kỳ sẽ thiết lập một chương trình vệ tinh tình báo, để tặng Trung Cộng. Sau đó tại trụ sở LHQ ở New York vào tháng 12-1971, Kissinger đã cho Ngoại trưởng Hoàng Hoa nhiều tin tức liên quan tới quân sự của Liên Xô, để chuyển về Tàu. Tuy vậy để che mắt Liên Xô và thế giới, Hoa Kỳ cũng như Trung Cộng luôn đóng kịch kình chống nhau tại bàn hội nghị.
Tháng 4-1975, theo yêu cầu của Ðặng Tiểu Bình, Tổng thống G.Ford đã viện trợ cho Trung Cộng rất nhiều quân trang dụng chiến lược, trong đó có nhiều thiết bị điện tử dùng để chế tạo vũ khí bom đạn hiện đại. Kissinger còn tiết lộ nội dung cuộc họp thượng đỉnh giữa Nga-Mỹ cho Trung Cộng.
Vì vậy trong thập niên 70 ký hiệp ước hòa bình thì thập niên 80-90 tư bản đầu tư vốn, mang hãng xưởng và kỹ thuật sang Trung Quốc, Việt Nam và Ấn Độ.
(4). Nhiều người đa nghi, cho rằng đàng sau "Toàn Cầu hóa" là cả một chính sách ghê gớm nhằm dứt " cái họa da vàng" .
Như đã trình bày ở trên, Mỹ đã dùng hai sách lược giúp Trung Cộng bành trướng. Một là trao khoa học và quân sự và hai là trao kinh tế gồm tiền bạc, hãng xưởng, máy móc cho con ếch Trung cộng để nó tự mình phình bụng to hơn con bò rồi bể bụng mà chết!
Nhiều người cho rằng quân sư Trung Quốc thần cơ diệu toán nhưng e không phải vậy. Một vài người cho rằng từ đệ nhất thế chiến cho đến nay, Mỹ đứng đàng sau xui thiên hạ đánh nhau để Mỹ thủ lợi. Lập luận đó thiếu bằng chứng. Hơn nữa lý luận đó cũng quá đáng vì trên thế giới này rất nhiều kẻ hiểm độc không phải riêng Mỹ. Pháp, Anh, Đức, Ý, Nhật, Nga, Trung Quốc là những đế quốc, thực dân chánh gốc. Việt Nam nhỏ xíu mà cũng chiếm Kampuchia và Lào. Họ không phải là những kẻ hiền lành bị lường gạt. Chính là "mạt cưa mướp đắng" một loài với nhau.
Chúng ta chỉ nói chuyện cận đại và hiện đại. Âu Mỹ đã triệt hạ quân phiệt Nhật trong đệ nhị thế chiến và trong tương lai , Trung Quốc cũng sẽ là con mồi bị vây trong lưới. Có kẻ cho rằng đó là kế hoạch "Vỗ béo để làm thịt". Chính tư bản đã đưa vốn liếng, kỹ thuật, máy móc cho Trung Cộng làm giàu. Đó chính là cơ mưu của những kẻ đưa tiền cho con bạc vay nợ để cuối canh, con bạc sẽ mất cửa nhà, ruộng đất.
Không lẽ tư bản ngu mà đưa súng, đưa tiền cho Trung Quốc để Trung Quốc giết hại mình? Tư bản bán cái dây cho Trung Quốc để Trung Quốc thắt cổ tư bản hoặc Trung Quốc tự treo cổ mình? Có tiền tất là sinh ra xã hội bất công, tham nhũng , bóc lột công nhân và dân chúng khiến cho dân ghét. Có tiền thì phải tiêu thụ nhiều, phải nhập cảng nguyên liệu ngoại quốc. Họ sẽ làm thủy điện hoặc chiếm Biển Đông để khai thác dầu. Hai việc này sẽ làm cho chính Trung Quốc bị hủy hoại và bị các nước căm thù. Có tiền thì phải mua sắm vũ khí và phe quân phiệt sẽ sinh lòng hiếu chiến. Nay Trung quốc xâm chiếm Việt Nam, và trong tương lai sẽ chiếm Kampuchia, Lào, Thái Lan và Ấn Độ đồng thời tấn công Đài Loan, Nam Hàn.. . như Nhật Bản đã chiếm các nước lân cận trong đó có Trung Quốc. Cái hình lưỡi bò của Trung Quốc chính là lưỡi gươm treo trên đầu Trung Quốc.
Tâm lý kẻ hãnh tiến là kiêu căng, phách lối và hung hăng. Tâm lý này đã bộc lộ ngay trong Olympic Bắc Kinh và trong việc khoa trương thanh thế quân sự tại Biển Đông.Tâm lý này cũng thể hiện trong những trang web của Trung Quốc nhằm hù dọa Việt Nam và thế giới.
Đầu tháng 7-2010, Mỹ và Trung Quốc đều tập trận. Cả hai đều tập trận mà Trung Quốc lại cho là lỗi ở Mỹ! Trung Quốc cho là Mỹ cố ý gây chiến và Trung Quốc sẽ chiến đấu chống Mỹ.
Qua bài báo của Trung Quốc, ta thấy họ tin tưởng rằng phải chiến đấu và sẽ chiến thắng.
Họ phải chiến đấu vì:
+Họ cần đánh Mỹ để giải quyết mộng thống nhất và bá chủ.
"Hãy tưởng tượng khả năng Đài Loan trở về với Đại lục, rồi các vấn đề khác như Nhân dân tệ, Dalai Lama, Pháp Luân Công và Tân Cương sẽ được giải quyết."
"Hơn thế nữa, chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Trung Quốc vì đây cũng là lúc thuận lợi để tiến hành cải cách sâu rộng, đổi mới Trung Quốc."
Chiến lược của Trung Quốc gồm ba bước:
+Hiện đại hóa để chuẩn bị chiến tranh.
+Lấn át Mỹ, đe dọa Mỹ.
+Tấn công lập tức.
Trung Quốc tin rằng họ chiến thắng vì:
+Mỹ đã "thân bại danh liệt " ở Triều Tiên, Việt Nam, Iraq, Afghanistan thì làm sao mà chiến thắng Trung Quốc?
+Mỹ là đich thủ của Trung Quốc nay đang suy sụp về kinh tế. "Đây là cơ hội trời cho". "Thế cho nên, Mỹ sẽ không dám chiến tranh với Trung Quốc vì ngay cả trong trường hợp chiến thắng, Mỹ sẽ "mất máu nặng".
+"Xung đột vũ trang với Trung Quốc ở Hoàng Hải hay Biển Đông sẽ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của nước Mỹ."
Bài trên Quang Minh Nhật báo nói nếu thực muốn đánh nhau với Trung Quốc, thì cuộc chiến này sẽ là dấu chấm hết cho quyền lực của Hoa Kỳ.
(BBC * Phản ứng trước việc Mỹ-Hàn tập trận chung )
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2010/07/100709_china_us_military.shtml
Cái truyền thống đế quốc từ Tần Hán được sống lại với Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình và Hồ Cẩm Đào. Nếu Trung Quốc thắng thì cả thế giới sẽ phải làm nô lệ cho bọn mọi rợ . Nếu Trung Quốc bại thì Trung Quốc sẽ bị chia năm xẻ bảy vì các sứ quân cát cứ. Và đây chính là lúc Việt Nam được giải phóng.
Theo thiển kiến, những lực lượng Nhật Bản, Đài Loan, Nam Hàn và Ấn Độ cũng đủ sức đương cự với Trung Quốc. Trung Quốc nhờ Âu Mỹ mà thu nhiều đô la nhưng nội lực kém. Khoa học kỹ thuật Trung Quốc không có gì ngoài việc sao chép Nga, Singapore, Philippines và Mỹ. Vũ khí mới của Trung Quốc lạc hậu, thua Mỹ gần nửa thế kỷ. Nghèo thì nên an phận đã đành mà giàu cũng nên tri túc. Duy tân mà trở thành đế quốc xâm lưọc như Nhật Bản thì Trung Quốc nên suy ngẫm. Nhưng e chậm mất rồi. Trung Quốc không thể nâng giá đồng nguyên vì hàng sẽ đắt, không lời được bao nhiêu. Lại nữa, hàng Trung Quốc xấu, làm giả và làm hàng độc hại đã bị quốc tế tẩy chay. Đó là kết quả trước mắt của những kẻ gian ác trong chính trị và kinh doanh.
Mỹ không cần dùng quân sự, chỉ riêng vài biện pháp kinh tế thì tự nhiên việc thương mại của Trung quốc sẽ suy sụp và kéo theo chế độ cộng sản Trung Quốc bị hủy diệt. Nhưng Mỹ không dùng quân sự mà Trung Quốc để yên à? Thất bại về kinh tế, Trung Cộng sẽ dùng quân sự. Tổ tiên ta nói" thua me gở bài cào"! Ngày xưa Trung Quốc đã "thắng" Mỹ ở Triều Tiên, Pháp và Mỹ ở Việt Nam thì sợ gì Mỹ? Với phi cơ, hỏa tiễn, hạm đội tối tân sau mấy thập niên "hiện đại hóa", chắc chắc Trung Quốc sẽ "dạy" cho Mỹ một vài bài học, trong đó sẽ khởi đầu bằng một Trân châu cảng bất ngờ như NHật Bản đã làm khiến cho Mỹ xính vính! Có thật thế không?
Dù chiến tranh có xảy ra, chúng ta cũng đừng bi quan. Nhân loại không tận diệt vì vũ khí hạch nhân như các nhà tiên tri hoặc các nhà hòa bình khéo lo xa vì Mỹ đã chế ra những vũ khí mới không giết người hàng loạt, không phá hủy môi trường và có thể ngăn cản vũ khí hạch nhân của đối phương.
Chúng ta chờ xem cơ trời xoay chuyển trong giai đoạn sắp tới.
Sơn Trung.
__
CHÚ THÍCH
(2). Tại hội nghi Vienne năm 1961, Kennedy và Nikita Khrushchev gặp nhau, Kennedy muốn giải quyết hòa bình nhưng Khrushchev lại coi đó là một dấu hiệu Mỹ yếu kém nên không chấp thuận. Kết quả chíến tranh lạnh vẫn tiếp tục, và Kennedy vẫn phải tiếp tục chính sách của các bậc tiền nhiệm, trong đó có việc ủng hộ Nam Việt Nam. Tuy vậy, tổng thống Kennedy vẫn tiếp trục tìm kiếm hòa bình, Kennedy giao cho đại sứ Mỹ John KennethGalbraith tại Ấn Độ, thực hiện việc liên lạc với Bắc Việt vào tháng 4, năm 1962 qua trung gian ngoại giao Ấn Độ. Và theo sự hối thúc của Nerhu, Galbraith gặp ngoại trưởng Ba Lan Adam Rapacki tại New Delhi ngày 21-tháng 1- 1963, và tại đây đại sứ John Kenneth Galbraith đã trình bày ý định của tổng thống Kennedy là ngưng chíến tại Việt Nam và tổ chức bầu cử mới tại miền Nam, nhưng việc không thành .
( http://www.vietnamwar.com/PresidentNixonsRole.htm) .
Năm 1962, Kennedy bổ nhiệm Mac Manara làm bộ trưởng Quốc Phòng và định 1965, Mỹ sẽ rút lui khỏi Việt Nam
( http://www. freedomspeace.blogspot.com/2005/ 01/kennedys-vietnam-all-over-again.html)
(Sơn Trung. CHÍNH QUYỀN KENNEDY VÀ TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM
(3)Tài liệu thì nhiều, chúng tôi chỉ đưa ra một vài tài liệu vắn tắt, giản di.
In South East Asia, Kennedy followed Eisenhower's lead by using limited military action to fight the Communist forces ostensibly led by Ho Chi Minh. Proclaiming a fight against the spread of Communism, Kennedy enacted policies providing political, economic, and military support for the unstable French-installed South Vietnamese government, which included sending 16,000 military advisors and U.S. Special Forces to the area
John F. Kennedy: Vietnam War http://www.lycos.com/info/john-f-kennedy--vietnam-war.html
(4).Kennedy now had serious doubts about his Vietnam policy. He told Kenneth O'Donnell and Mike Mansfield that he intended to get out of Vietnam. Robert S. McNamara, the Secretary of Defense... thought that Kennedy would withdraw once he was re-elected. http://www.lycos.com/info/john-f-kennedy--vietnam-war.html.
(5) In South East Asia, Kennedy followed Eisenhower's lead by using limited military action to fight the Communist forces ostensibly led by Ho Chi Minh.John F. Kennedy: Vietnam War http://www.lycos.com/info/john-f-kennedy--vietnam-war.html
Chiến tranh hạn chế có nhiều ý nghĩa. Đó là một cuộc chiến tranh ở ngoài lãnh thổ của các quốc gia chính. Mỹ và Trung Quốc, Liên Xô đánh nhau tại Việt Nam để tránh khỏi thiệt hại cho chính quốc.
Chiến tranh hạn chế cũng có nghĩa là không đánh mạnh, đánh thắng, không dùng toàn lực.
Ðây cũng là kết quả như lời cảnh giác của Tướng Maxwell Taylor, nguyên cố vấn quân sự của Tổng Thống J.Kennedy, từ năm 1961 ‘ Nếu Hoa Kỳ tới VN với mục đích tối hậu, là giúp cho nước này chống lại sự xâm lăng của cọng sản, thì cuộc chiến sẽ không có giới hạn, nên chúng ta không thể không đánh thẳng ra Hà Nội, để tiêu diệt sào huyệt của chúng "
Ðã vậy TT Johnson còn cấm quân Mỹ không được tấn công hay truy sát quân Bắc Việt, tại lãnh thổ Lào và Kampuchia giáp ranh với VN. Trong khi đó ai cũng biết trên phần đất này, Hà Nội đang mở đường mòn HCM, lập các khu hậu cần, mật khu, tích trử lương thực quân dụng và tập trung quân để tấn công vào lãnh thổ VNCH .
No comments:
Post a Comment