NGHÌN TAY ĐIẾU CÀY Nghe tin anh mất tay
Lòng già đau như cắt
Trời có còn nước mắt
Cùng ta thương Điếu Cày?
Bàn tay vàng ghi hình Bản Giốc
Cánh tay vàng ôm dọc giang sơn
Lũ bán nước chặt bàn tay ấy
Giọt máu loang nuôi lớn căm hờn.
Cánh tay Anh rụng nơi đâu
Dân tộc hồi sinh từ nơi đó
Tổ quốc bị cụt dần lãnh thổ
Cũng “Xót xa như rụng bàn tay” (*)
Những cuộc biểu tình tới đây
Ngàn cánh tay
đấm lên trời khẳng định
Máu Hồng Lạc
không nuôi phường khuyển nịnh !
Nuôi những cánh tay bất tử Điếu Cày !
Sống muôn đời
Như Đức Phật nghìn tay !
CHUYỆN ANH ĐIẾU CÀY
20-7-2011
Chỉ có con người như anh, và rất hiếm có con người như anh đang sống trong xã hội Việt Nam mà biết thương yêu bạn bè, người Việt, dân tộc Việt. Một bằng chứng đơn giản, trước khi đi lánh mặt công an, anh còn dặn dò anh em còn ở lại: “kỳ này chắc chắn tụi nó sẽ dập mình! anh em cố gắng mà vững tiến, chăm lo và hỗ trợ cho nhau, tù trong tù ngoài cũng là tù”.
Biết được bấy nhiêu cũng đủ làm cho tôi nghẹn lòng muốn trào lên khóe mắt. Rõ ràng người ta rất sợ cái tinh thần quốc gia, dân tộc của anh. Chính vì sợ nên họ mới hèn. Mà ai hèn? Đương nhiên, một công an đầu tỉnh hay thành phố thì không thể đủ thẩm quyền làm chuyện phi pháp kể từ lúc anh bị bắt cho đến nay. Bởi lẽ, người ta cấm người làm chuyện mà người ta cho rằng phi pháp.
Trường hợp như anh, chỉ có tình yêu quê hương, dân tộc; bắt anh là họ đã làm chuyện phi pháp, phơi bày trước thế giới rõ như ban ngày, thì chỉ có người đứng đầu ngành công an quốc gia mới được quyền làm chuyện phi pháp đó mà không ai có thể cấm cản được. Chỉ có người đứng đầu ngành công an quốc gia, vì muốn bảo vệ chế độ mới bất chấp danh dự và liêm sĩ của đảng, mới dám làm chuyện bỉ ổi đó mà thôi. Và chỉ có người đứng đầu ngành công an, vì quyền lợi sống còn mới dám tự phỉ nhổ vào mặt công an của họ như thế.
Qua chuyện kể của chị Dương Thị Tân, vợ anh mới đây, người ta nói rằng Điếu Cày bị cụt. Tôi không tin, không muốn tin, mà chỉ muốn hiểu khác đi những lời lẽ lập lờ đó. Vì muốn an ủi trong lòng phần nào, tôi muốn hiểu rằng sở dĩ người ta nói thế, mang hàm ý rằng trong mấy tháng nay anh không được gặp thân nhân, không có tin tức bạn bè, không liên lạc để biết được một chút gì về câu lạc bộ sinh hoạt của anh, tức là người ta đã "chặt tay, chặt chân" anh rồi. Anh đã "cụt"! Điều đó nói lên con người anh không ai có thể khuất phục. Nếu khuất phục được, thì chúng đã thả anh đúng hạn rồi. Tình hình rối ren trong ngoài như hiện nay, họ lại càng sợ anh nhiều hơn.
Cũng như chuyện của cô Trần Khải Thanh Thủy trước đây, vì muốn an ủi mình, tôi cũng không muốn tin, không dám tin công an Vn đã chỉ đạo cấp dưới đối xử hèn hạ đối với cô như thế. Nhưng đó là sự thật mà tưởng như đùa, nói giỡn chơi để xuyên tạc chính quyền Việt Nam. Lần đó tôi cũng có cảm xúc, phẫn nộ tương tự như trường hợp của Điếu Cày hiện nay.
Đó là cấp lãnh đạo ngành công an tối cao chỉ đạo; còn hạng công an cắc ké cấp dưới đối với dân thì biết rồi, khổ lắm, nói mãi, nhàm!
"Giám đốc Công an Hà Nội Nguyễn Đức Nhanh cho rằng, nguyên nhân của tình trạng chống người thi hành công vụ đang gia tăng là do việc xử lý hành vi này (giao thông) quá nhẹ; cần xử phạt nặng hơn".
Tôi thắc mắc, không hiểu nặng hơn đến cỡ nào?! Cỡ cha của cháu Kim Tiến "chống người thi hành công vụ(!)", hay cháu Khương ở Bắc Giang? Và còn rất nhiều vụ đem về đồn công an rồi thân nhân đến bệnh viện nhận xác!
Đâu phải chỉ có phía giao thông, còn những tệ nạn khác; có những nhóm côn đồ coi thường pháp luật, chém, chặt, đâm, đánh công an, người thi hành công vụ xảy ra không phải là ít trên khắp cả nước. Là tại sao vậy?
Ông Nhanh còn đổ thừa huề tiền, theo cách nhận thức bằng đầu óc nông cạn rằng một phần do công an, một phần do người dân. Ông là giám đốc công an thành phố, tôi tưởng ông phải có cái nhìn rộng hơn, xa hơn! Tôi nhớ hình như có một bậc vĩ nhân đã từng nói: trái banh càng đập mạnh xuống đất thì càng tưng cao (hình như là đấu tranh bất bạo động thì phải).
Tôi không là nạn nhân trực tiếp, nhưng cho đến ngày hôm nay tôi đã bộc lộ qua nhiều bài viết có tính cách diễu cợt, chua chát, phẫn nộ với chính quyền đảng cộng sản Vn. Là tại sao vậy? Thôi đi! Đừng đổ thừa là tại tôi bị xúi dục, lôi cuốn, phản động, xía vào chuyện người khác... Tôi đang coi mình như là một.. trái banh đó!
Chuyện Điếu Cày, chuyện của cô Trần Khải Thanh Thủy, chuyện công an đánh người biểu tình chống Trung Quốc... đã nói lên tư cách công an, thì đừng hỏi tại sao càng ngày càng nhiều người coi thường pháp luật, chống người thi hành công vụ. Xã hội loạn! Chưa đủ đâu, nếu không thay đổi thì sẽ còn loạn dài dài. Đừng có mà nằm mơ, lấy sự trấn áp, xử lý nặng hơn là đạt kết quả.
ĐIẾU CÀY NGƯỜI TỰ VIẾT BẢN ÁN CỦA MÌNH
Vũ Đông Hà (danlambao) - Trước khi đi Đà Lạt, anh vừa cười vừa nói: “kỳ này chắc chắn tụi nó sẽ dập mình! anh em cố gắng mà vững tiến, chăm lo và hỗ trợ cho nhau, tù trong tù ngoài cũng là tù”. Tháng sau, anh bị bắt và bị tuyên án. Anh vào nhà tù nhỏ với nụ cười khí phách. Anh em ở lại nhà tù lớn vẫn lo lắng cho nhau, vẫn cùng nhau vững tiến trong sự nhớ thương và cảm kích về người anh lớn.
Những anh em, bạn bè ấy là các thành viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do. Người anh lớn đó là Điếu Cày – Nguyễn Văn Hải. Bản án của anh đã được anh tự viết bằng trái tim, trí óc và hành động để cuối cùng nó có được một cái tên, một tội danh: Yêu Nước.
Bản án tự viết bắt đầu tại địa đầu của tổ quốc khi anh đứng nhìn dòng thác Bản Giốc đã không còn là máu thịt của tổ tiên.
Người cựu chiến binh Nguyễn Văn Hải đã từng dâng hiến tuổi thanh xuân của mình để bảo vệ sự toàn vẹn của tổ quốc quay về và trở thành Blogger Điếu Cày. Nơi anh ở nhiều con chim líu lo ghé đậu cùng anh hát khúc tự do. Trong tự do xác định thái độ sống của mình, anh và các bạn đã cất tiếng, đã bước xuống đường và tự viết bản án cho những người tù yêu nước trong tương lai.
Cách đây hơn 3 năm, vào ngày 16 tháng 12 năm 2007 anh Điếu Cày đã hòa nhập cùng hàng ngàn thanh niên sinh viên xuống đường bày tỏ lòng yêu nước và đồng thanh lên tiếng xác nhận chủ quyền lãnh hải lãnh thổ của cha ông.
Nếu mãi cho đến ngày 23 tháng 2, 2010, thủ tướng của đảng và nhà nước mới kêu gọi báo chí thông tin “tốt hơn” về chủ quyền lãnh thổ thì hơn 2 năm trước, anh Điếu Cày, cùng với các thành viên của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do đã bày tỏ thái độ kiên cường, xứng đáng là hậu duệ của Trần Bình Trọng – thà làm Quỷ Nước Nam còn hơn làm Vương Đất Bắc, khi anh và các bạn viết lên áo trắng: Việt Nam muôn năm – Bọn Trung Quốc xâm lược hảy cút khỏi Hoàng Sa và Trường Sa.
Nhìn lại, anh em vẫn đùa về chuyện yêu nước trước-sau của anh Điếu Cày và… của đảng:
Bác Điếu vác cày đi trước
đảng mình lẻo đẻo theo sau
đảng ta theo hoài tắt thở
điên tiết tống bác vào tù.
Nếu về sau này công an của đảng ngày đem rình rập những công dân Việt Nam phải yêu nước lén lút với 6 chữ vàng HS-TS-VN thì ngày ấy Điếu Cày đã cười thách đố với những Lê Chiêu Thống của thế kỷ 21 bằng hàng chữ đàng hoàng, công khai và đầy lòng ái quốc ngay trên đầu của anh: Hoàng Sa & Trường Sa là của Việt Nam. Nhớ lại, anh em vẫn đùa bác Điều chơi khôn, đội nón bảo hiểm, công an không dám gõ đầu.
Vậy đó, từ những niềm đau và nỗi nhục Hoàng Sa – Trường Sa anh đã khai bút viết lên tội trạng đầu tiên của anh: dám xâm phạm, dám tranh dành “độc quyền yêu nước” của đảng, dám không yêu nước theo “kiểu” của đảng.
Ngọn lửa yêu nước bùng lên tại Sài Gòn, Hà Nội vào cuối năm 2007 đã bị dập tắt bởi công cụ công an còn đảng còn mình, dưới sự chỉ đạo của TW Hà Nội, theo lệnh của triều đình Bắc Kinh. Dù bị dập tắt nhưng nó đã là một bước ngoặt lịch sử. Lần đầu tiên sau ngày đất nước thống nhất dưới sự toàn trị của đảng, hàng ngàn thanh niên học sinh biểu tình không theo ý đảng. Rõ ràng hơn bao giờ hết, mặt nạ yêu nước vì dân tộc của đảng đã bị rớt xuống bùn bằng chính thái độ của đảng. Quan trọng hơn cả, biến cố này đã chứng minh rằng yếu tố để kết hợp lòng người, tạo động lượng cùng nhau dấn thân chính là sự toàn vẹn lãnh thổ của đất nước.
Blogger Điếu Cày hiểu rõ điều đó. Anh trở về cùng với các bằng hữu mở ra một mặt trận thông tin qua trang blog Điếu Cày, trang mạng Dân Báo, trang blog Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do. Mỗi người dân phải là một chiến sỹ thông tin! Mỗi tất đất trên cạn, mỗi hòn sỏi dưới bờ đều phải được thông tin khi bị rơi vào tay ngoại bang. Mọi thái độ buôn đất bán biển, mọi âm mưu dâng hiến gia sản của tổ tiên phải được vạch trần và lên án. Điếu Cày đã tự làm dài thêm bản án cáo trạng cho chính mình. Anh đã chạm nọc và trở thành cái gai của những Trần Ích Tắc và Lê Chiêu Thống. Tuy vậy Điếu Cày vẫn ung dung, cười và gọi những việc mình làm là: chơi blog.
Chơi. Người ta nói, anh chơi. Người ta làm, anh chơi. Những “trò chơi” đầy chiến lược mà người cựu-chiến-binh-trở-thành-blogger đã ngày đêm suy nghĩ để làm sao có tác động lớn nhất, bảo vệ sự an toàn tối đa cho anh em trong môi trường luật rừng náo loạn cung đình của đất nước. Chính vì thế mà anh tạo được niềm tin, dấy lên được lòng can đảm để nhiều bằng hữu của anh đã bước qua biên giới của sợ hãi. Sau ngày anh bị bắt, một thành viên trẻ, tuổi mới ngoài 20 tâm sự: “thật ra em cũng nhát, nhưng bác Điếu đã làm cho em can đảm bằng chính hành động dứt khoát, chơi tới bến của bác ấy. Em follow the leader”. Anh đã trở thành người anh cả của Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do. Anh trở thành một trong những biểu tượng của blogger Việt Nam. Và anh Điếu Cày quý mến, đứa em nhút nhát của anh hôm nào, bây giờ đang là một blogger chơi tới bến, đang cùng với nhiều bằng hữu ngày đêm miệt mài phát triển phong trào Dân Báo.
Đấu tranh một mình đảng và nhà nước xem đó là chuyện ruồi. Khi có những bằng hữu, anh em chung quanh và “follow the leader”, blogger Điếu Cày đã trở thành một lực lượng. Đối với những kẻ ngồi xổm trên pháp luật thì đó là hiểm họa và họ đã phải ra tay. CA còn đảng còn mình được lệnh hạ mình làm bẹt giê trước nhà, làm tài lọt đưa đón ngày đêm cho Điếu Cày và các thành viên của CLBNBTD. Uống cà phê? có mặt!. Mua rau cho vợ? có mặt! Đi nhậu? có mặt luôn!. An ninh được lệnh bằng mọi cách ngăn chận cuộc biểu tình ngày 29/04/2008 rước đuốc Thế vận hội Bắc Kinh. Tuyên giáo họp và ra thông tư, chỉ thị mỗi phóng viên phải là một bồi bút của đảng viết bài dựng chuyện bôi nhọ Điếu Cày…
Ngày 10 tháng 9 năm 2008, khúc đại hòa tấu "Lời chó tru đêm" chấm dứt. Triều đình Lê Chiêu Thống tuyên án Điếu Cày. Bản án đã có sẵn do chính anh tự viết. Công an quan tòa chỉ việc đóng cửa sửa lại tội danh: Yêu nước đổi thành trốn thuế.
Một blogger vào tù hàng ngàn blogger khác tiếp nối. Một trang blog bị đánh sập hàng trăm trang blog khác mọc lên. Cư dân mạng đã nói thế. Đúng như vậy, công an có thể tước đoạt tự do của anh Điếu Cày nhưng đã không làm tắt ngọn lửa tự do thông tin của blogger Việt Nam. Chỉ nhìn vào 1,2 năm qua cũng đủ thấy. Mọi vấn đề to lớn của đất nước, ngay cả một số quyết định mà lãnh đạo đảng buộc lòng phải thay đổi đều thấy có ảnh hưởng bởi thông tin chủ động, đồng khắp và mau lẹ của blogger. Từ dự án đường sắt cao tốc đến vấn nạn bằng giả trường dỏm, từ chuyện mua dâm học sinh của chủ tịch Hà Giang đến Nông cha lợi dụng tình thế công an Bắc Giang giết người đưa Nông con vào ghế bí thư tỉnh để dọn đường vào TW, từ 80.000 tỉ Vinasink cho tới Đại lễ 10% GPD, từ công hàm bán nước, âm mưu "đồng thuận" cho đến đạp mặt người dân yêu nước… blogger Việt Nam đã trở thành tấm gương trong suốt phản ảnh bức tranh Việt Nam và bộ mặt thật của đảng.
Trong bối cảnh trên, viễn ảnh anh Điếu Cày ra khỏi tù nhỏ do đó đã trở thành nỗi ám ảnh của đảng. Trước ngày anh mãn hạn tù, 19.10.2010, công an được lệnh lên kế hoạch đàn áp, khủng bố tù nhân và bằng hữu của anh. Họ đã bắt blogger Anhbasg Phan Thanh Hải, một trong những người bạn cộng tác thân tín nhất của anh. Họ đã bao vây tìm mọi cách cô lập và khủng bố tinh thần các thành viên của CLBNBTD và người thân của anh. Ngày 21.10.2010, công an ra công văn 927/TB/ANĐT tiếp tục giam giữ anh Điếu Cày để điều tra anh tội tuyên truyền chống phá chế độ khi anh đang ở trong tù!.
Ngày hôm nay anh Điếu Cày đã bị giam giữ trái phép 9 tháng sau khi anh đã mãn hạn tù. Hôm nay lại có tin anh bị mất một cánh tay. Tin dữ chỉ mong là tin không thật, không có. Không thể nào được!!!
Bác Điếu ơi, nhớ lắm nụ cười hiền nhưng đầy tự tin của bác. Nhớ lắm những ngày bác cùng anh em ngạo nghễ phản đối Bắc triều. Bác đang ở trong tù, thể xác bác có thể bị đọa đày, hủy diệt, nhưng tinh thần của bác chắc chắn vẫn nguyên vẹn. Vì bác là bác Điếu!. Ở ngoài này, trong cái nhà tù lớn, cả nước đang bừng bừng uất hận vì họa xâm lăng leo thang, vì lòng yêu nước bị đạp vào mặt. Những tuần qua, con đường mang tên Yêu Nước đang réo gọi người người xuống đường. Những ngày qua, vẫn còn đó và luôn còn đó những gót chân của lớp lớp người tiếp tục tiến bước, cho dù họ có phải vừa đi vừa phải tự viết cho mình một bản án như anh đã tự viết năm nào: bản án dành cho những công dân Việt Nam yêu nước.
Viết lại trong ngày nhận được tin về anh.
TẨY CHAY HÀNG TRUNG CỘNG LÀ YÊU NƯỚC THƯƠNG NÒI!
Tàu cộng tung ra thị trường,
Hàng hóa độc hại, rõ phường vô nhân !
Thức ăn mỗi ngày thấm dần,
Phá trong cơ thể, suy ngầm kháng sinh.
Đồ dùng gây phản ứng nhanh,
Ngứa, xưng, đỏ biến thành bệnh ngay.
Tâm ma, phù thủy bàn tay,
Óc quỷ mong thế giới này đảo điên.
Ai ơi ! Đừng ham rẻ tiền
Nguy hiểm sinh mạng, thuốc tiên khó lành!
Cộng-Đồng tuyên cáo, soạn thành,
Bán tin quan trọng phát thanh lan truyền.
Nguyệt-San, Tuần-Báo khẩn tin,
Hàng hóa Tàu cộng gây bao hiểm nghèo!
Tai ương đất VIỆT chúng gieo,
Lấy người, chiếm đất bao điền ngược ngang.
Chủ nhiều cơ sở chúng làm,
Nhân công dân VIỆT, đói than thấu Trời!
Khấn xin diệt lũ đười ươi,
Không còn ách nạn, xây đời hiển vinh
Trần-Chinh-Nương
TIẾNG TIỀN NHÂN RÉO GỌI
Giữa chốn sa trường mộng vó câu,
Gởi ai người ở chốn tuyến đầu.
Gởi ai chôn kín đời lao lý,
Thế kỷ trần ai Nguyễn Hữu Cầu.
Dựa lưng vách núi giữa trời,
Ta mơ được sống cuộc đời dọc ngang.
Ta mơ khí phách ngang tàng,
Tiếng kêu sông núi rền vang đời đời.
Xõa tóc dài chợt nghe hồn yếu đuối,
Phận đàn bà vách núi treo leo.
Tiếng tiền nhân ngàn năm réo gọi,
Bước chân đi đau nhói một góc trời.
“Ai cũng sống một lần rồi phải chết,
Khác nhau chăng chết để sống muôn đời”.
Ta thét vang lồng lộng giữa núi đồi,
Tổ Quốc này phải trả lại dân tôi.
LÊ CHÂN
TỔ QUỐC BÊN TRỜI
Tổ Quốc bên trời lệ đớn đau,
Tim ta đau nhói lệ tuôn trào.
Hoàng Sa đẫm máu đồng bào Việt,
Trường Sa ơi hỡi Anh Hào ở đâu?
Nước mất nhà tan cảnh bể dâu,
Tương lai dân tộc về đâu hỡi người?
Cất cao tiếng thét giữa trời,
Gởi về sông núi vạn lời xót xa!
Sơn Hà lắm cảnh can qua,
Ai ơi Tổ Quốc cần ta đáp lời.
Non sông dầu có đổi dời,
Tình yêu Tổ Quốc ngàn đời không phai.
LÊ CHÂN
TỔ QUỐC RỀN TIẾNG GỌI THANH NIÊN
Thanh niên Việt Nam ơi!
Nước Non ta dãy giang san tuyệt vời.
Giờ can qua đắm chìm trong tăm tối,
Bởi nội thù nối giáo giặc xâm lăng.
Giặc nhuộm đỏ non sông,
Bởi thái thú bạo tàn.
Giặc nhuộm đỏ non sông,
Bởi tập đoàn bất nhân .
Chúng hèn với giặc ác với dân,
Cúi đầu bán nước để vinh thân.
Ta thề tưới máu báo đền ân,
Ân Tổ Quốc đồng bào cao vời vợi.
Thanh Niên Việt Nam tiếng kêu Phù Đổng,
Dậy đi thôi sông núi ngã nghiêng.
Thề hy sinh cho Đất Mẹ bình yên,
Tổ Quốc rền tiếng gọi Thanh niên.
Thanh niên ơi! Tiếng non sông gọi mời,
Thanh niên Việt Nam ơi! Lịch sử đời đời.
Hãy vùng lên viết trang sử mới,
Trang sử này viết bởi Thanh Niên.
LÊ CHÂN
GIẶC ĐÃ ĐẶT KHOAN DẦU VÀO ĐẤT NƯỚC
Giặc Tàu đã đặt khoan dầu vào đất nước,
Thách thức dân ta đọ sức với bạo cường.
Ta phải đánh chìm tàu quân cướp nước,
Như tiền nhân Trần Quốc Tuấn ngày xưa.
Bạch Đằng Giang từng loang máu quân Tàu,
Gương dũng liệt ngàn năm còn bia đá.
Hãy thét vang hỡi anh hùng hào kiệt,
Kìa non sông Hùng Khí Việt bùng lên.
Đốt lên đi ngọn lửa chính tim mình,
Thắp sáng trong lòng hai chữ hy sinh.
Đốt lên đi đuốc nhân quyền công lý,
Thét lên đi cơ hội báo đền ân.
Một tấc đất rơi vào tay giặc,
Là chúng ta đắc tội với tiền nhân.
Lấy máu đào rửa nhục núi sông,
Ơn Tổ Quốc đồng bào tình lai láng.
Nhưng ta khác hơn Trần Nguyên Hãn,
Gạt thù nhà vì nhục nước xông pha.
Bởi ngày xưa triều đại của vua ta,
Khác cộng sản chính là tay sai của giặc.
Sĩ Phu ơi! Có nghe lòng quặn thắt,
Hào kiệt ơi! Nước việt mất thật rồi.
Anh hùng ơi! Tổ quốc tả tơi,
Ta nuốt lệ nhẹ hồn mình bão tố.
Đồng bào ơi trước cơn sóng vổ,
Thách thức ta lòng yêu nước không sờn.
Để hợp nhau đoạt thành chí lớn,
Sống một ngày khí tiết để ngàn sau.
Lê Chân
MẸ VIỆT NAM ƠI!
Me ơi chốn linh thiêng,
Nơi gốc trời An Biên.
Con cúi đầu ôm đất,
Khóc ngất kêu Mẹ hiền.
Mẹ ơi! Con khấn nguyện,
Đất nước được bình yên.
Dân tộc qua tang tóc,
Con gởi thân cửa thiền.
Nay muôn ngàn đổi đời,
Hồn dân tộc chơi vơi.
Con kêu gào thế giới,
Có thấu chăng hỡi trời.
Con thét gào thế giới,
Có thấu chăng hỡi trời.
Giặc tràn sang biên giới,
Ngàn máu đổ thịt rơi.
Máu con Hồng cháu Lạc,
Có thấu chăng mẹ ơi.
Tổ quốc đã mất rồi,
Có thấu chăng ai ơi.
Lê Chân
BỘ CHÍNH TRỊ TRUNG ƯƠNG ĐẢNG CSVN: MỘT LỦ HÈN VỚI GIẶC ÁC VỚI DÂN
No comments:
Post a Comment