Trong tháng 5 năm 2012, Viện Việt học California đã xuất bản hai tác phẩm của GS Nguyễn Văn Sâm.
NGƯỜI HÙNG BÌNH ĐỊNH
Khổ sách: 5.5"x8.5", bìa thường,
492 trangGiá ủng hộ: $25
Liên lạc: Viện Việt Học (www.viethoc.org)
QUÊ HƯƠNG VỤN VỠ
khổ thường, 270 trang
Giá ủng hộ: $25
Liên lạc: Viện Việt Học 714-775-2050
ĐỌC QUÊ HƯƠNG VỤN VỠ
CỦA NGUYỄN VĂN SÂM
NGUYỄN THIÊN-THỤ
Tháng 5 năm 2012, Viện Viêt Học California đã phát hành tập truyện " Quê Hương Vụn Vỡ" của Nguyễn Văn Sâm . Tuy tập truyện xuất bản năm 2012, một số truyện ngắn của ông đã đăng tải trên các tạp chỉ online hải ngoại. Tập truyện này gồm 20 truyện ngắn , dày 270 trang. Đây là cái nhìn của tác giả về quê hương Việt Nam hiện tại với nỗi bi thương:
" Quê hương vụn vỡ lòng man mác
Đất nước tan hoang dạ ngậm ngùi".
I. QUÊ HƯƠNG
Nguyễn
Văn Sâm đưa ta về Việt Nam, một Việt Nam trước 1975 và một Việt Nam sau
1975. Trước 1975, miền Nam là một xã hội thanh bình. Địa danh của
truyện là Saigòn, Ông Tạ, Cầu Ông Lãnh, Mỹ Tho, Tây Ninh, Bến Tre với các nhân vật bình dân như bà
Hương giáo Hải, ông Hương giáo, bà ngoại, thằng Quang, con Nhàn, con
Bông, với các đĩa hátAsia, các tiểu thuyết Gia Long Tẩu Quốc, Giọt Máu Chung Tình (156-176) và Câu hò Vân Tiên ( 188-207). Khoảng 1960, đa số thanh niên đều phải vào lính như Trịnh trong "Truyện ngắn đời dài".
Trong trận chiến, một số binh sĩ VNCH phải hy sinh một phần thân thể.
Sau 1975, những thương binh này phải lăn mình ra đời kiếm sống như Tư
Cụt hành nghề vá xe (Những tấm vé số).
Sau 1975, một số người dân miền Nam bỏ nước ra đi, trong đó có những quân nhân, những giáo chức bị chế độ mới cho ra ngoài biên chế, và dòm ngó nặng nề . Hơn nữa họ đau khổ vì phải chứng kiến những cảnh bất công hàng ngày xung quanh (141). Dân nơi thành thị và thôn quê đều bị bọn cường hào mới cướp nhà đất, bị bắt giam vì tội làm dân oan khiếu kiện rồi chết vì tàn sức (Chuyện ngắn đời dài, 149)
Miền Nam phải chịu nhiều cảnh tang thương. Gia đình nào cũng có một vài kẻ chết trận, chết trong tù và chết giữa biển cả như chị bán quán trong " Tàn cuộc chơi", ba đứa con : thằng Hai Biệt động quân, thằng Ba du kích,thằng Út vượt biên đi đường khác nhau, chết khác nhau ( 57) nhưng đều ngồi với nhau trên một bàn thờ. Trong thế kỷ XXI, gia đình Út Chột chết vì " bị tàu lạ đâm chìm" khi đánh cá ờ biển Đông. (56)
Sau 1975, một số người dân miền Nam bỏ nước ra đi, trong đó có những quân nhân, những giáo chức bị chế độ mới cho ra ngoài biên chế, và dòm ngó nặng nề . Hơn nữa họ đau khổ vì phải chứng kiến những cảnh bất công hàng ngày xung quanh (141). Dân nơi thành thị và thôn quê đều bị bọn cường hào mới cướp nhà đất, bị bắt giam vì tội làm dân oan khiếu kiện rồi chết vì tàn sức (Chuyện ngắn đời dài, 149)
Miền Nam phải chịu nhiều cảnh tang thương. Gia đình nào cũng có một vài kẻ chết trận, chết trong tù và chết giữa biển cả như chị bán quán trong " Tàn cuộc chơi", ba đứa con : thằng Hai Biệt động quân, thằng Ba du kích,thằng Út vượt biên đi đường khác nhau, chết khác nhau ( 57) nhưng đều ngồi với nhau trên một bàn thờ. Trong thế kỷ XXI, gia đình Út Chột chết vì " bị tàu lạ đâm chìm" khi đánh cá ờ biển Đông. (56)
Tác giả cho biết vài nét về đời sống của ngư dân Việt Nam:
" Thoát chết lần này thì có nhưng sau này chắc chết đói cả nhà quá. Ghe
tàu bể hết, sửa lại tiền đâu? Ai vô đó mà bồi thường cho mình. Xã nói
tàu lạ biết nước nào mà thưa gửi. Hai bác coi mặt mũi tôi nè. Tụi nó
đánh thấy ông bà ông vải! Tụi nó nói với
nhau xí xô xí xáo như trong phim truyện Hongkong mà Xã cứ nhất định
bắt mình khai tàu lạ họ mới chịu làm việc.(60)
Hàng
hóa thị trường tràn ngập hóa chất độc hại của Trung Quốc (149). Ngoài
ra, trong kinh doanh, người Việt Nam mất vệ sinh, chuyên dùng hàng độc
hại để lừa bịp nhân dân. . . Hàng lạp xường, đồ lòng thì đầy ruồi nhặng và
mùi thịt thúi. Người ta dùng màu sơn đỏ của tiệm hòm để ướp thịt (48)
Xã
hội lừa đảo, gian phi này đã làm cho bao con người đi vào tội ác với
tâm bình thản. Người đổi chó đã dựng được một triết lý cho mình:
Phải sống trước đã, thiên hạ cả nước mấy chục năm nay ai cũng xạo, ai
cũng trơ mặt bóng tội gì mày làm người mã thượng ngu, sĩ diện hão để
chịu thiệt thòi. Ai bù lỗ cho mày đây?" (Người đổi chó, 49)
Một bà vợ nạn nhân dân oan, chồng chết vì tù tội, đã tâm sự:
Phải
bươn chải để sống, tôi nhập bọn với những người phân phối hàng Trung
Quốc, bất kể thứ gì tới tay, bột màu để làm nước tương, làm nước cam,
làm Vitamin C...chất tẩy trắng để tẩy trắng bún, hủ tiếu, bánh phở...
Ban đầu tôi còn nghi ngại người ta ăn bị ngộ độc sau đó chẳng thấy ai
nói gì tới mình nếu đóng thuế đủ và biết điều với khu vực...(149)
Quê hương Việt Nam sau gần nửa thế kỷ xây dựng xã hội chủ nghĩa và đổi mới, một số tư sản đỏ giàu lên trông thấy rõ, còn đại đa số nhân dân thì nghèo nàn.
Đất nước nghèo nàn không có tương lai, đàn bà con gái đua nhau đi lấy chồng Hàn, chồng Đài. Nết, có gái lấy chồng Đài sau một thời gian trở về đã nhân định:
Đời sống ở quê nhà cũng như bao năm trước, trầm lặng tiếp nối... Thay đổi tuy có nhưng chậm như rùa nên không lạ lẫm bao nhiêu.Ông lão ngày nay đi bừa là con ông lão ngày xưa đi cày...(104)
Nền y tế nơi thôn quê vẫn là thuốc nam.
Quê hương Việt Nam sau gần nửa thế kỷ xây dựng xã hội chủ nghĩa và đổi mới, một số tư sản đỏ giàu lên trông thấy rõ, còn đại đa số nhân dân thì nghèo nàn.
Mở đầu tập truyện là truyện" Người quét mộ cụ Phan". Đọc mấy câu đầu, tôi bỗng nhớ lời ca của một bài hát năm xưa "Quê hương em nghèo lắm ai ơi"!
Đó là hình ảnh những đưá trẻ nghèo trên quê hương Việt Nam sau gần nửa thế kỷ thụt xuống Xã hội chủ nghĩa:
Năm
sáu đứa học trò coi bộ thiếu ăn, ốm nhom, chừng 12, 13 tuổi nhảy chưn
sáo chung quanh đoàn du khách, nhìn ngó lom lom từng người như muốn khám
phá điều gì đó.(26)
Đất nước nghèo nàn không có tương lai, đàn bà con gái đua nhau đi lấy chồng Hàn, chồng Đài. Nết, có gái lấy chồng Đài sau một thời gian trở về đã nhân định:
Đời sống ở quê nhà cũng như bao năm trước, trầm lặng tiếp nối... Thay đổi tuy có nhưng chậm như rùa nên không lạ lẫm bao nhiêu.Ông lão ngày nay đi bừa là con ông lão ngày xưa đi cày...(104)
Nền y tế nơi thôn quê vẫn là thuốc nam.
Giai cấp tận cùng là những thương binh VNCH. Họ tàn tật nhưng phải lăn lộn vào đời kiếm sống. Tư Cụt là con người lương thiện. Anh than thở với đời:
" Ở đây oải quá, tiền bạc khó kiếm mà thức ăn thì mắc dàn trời. Giá cả hễ có dịp là thăng thiên rồi không chịu tuột xuống, bệnh hoạn gì thì chầu chực cả ngày cũng chưa khám được..." (96)
Kinh
khủng nhất là bọn Công an. Bọn này bây giờ lộng hành, họ muốn đánh ai là
đánh chết, người dân đành im miệng không biết kêu ca vào đâu. Em của
Nết cãi với công an bị nhốt rồi chết, người ta bảo thằng Na tự tử!
Nghe
tin em trai chết, Niết vô cùng xúc động .Niết bám vô cái bàn nuớc giữa nhà định thần. Chợt Nết như nghẹn cứng họng, nổi quạu:
"Thắt cổ gì? ra đâu mà có sẵn trong tủ? Con nít nghe cũng biết có gì đó không ổn.Cái quân ác đức quá! (107)
Cái
xã hội Miền Nam bây giờ lây nhiễm bệnh tham nhũng của cộng sản
miền Bắc nhập cảng. Một cựu cán bộ thôn quê tâm sự với bạn già: Nhậu
nhẹt là một hình thức hối lộ,
Anh
Sáu à, Nói thiệt nghe nè! mấy tháng nay tui mới được khoan khoái khi
ngồi nhậu.... Lúc trước hả, nói thiệt, nhậu cầm chừng cho có vì biết
tỏng tòng tong là sau này mình há họng mắc quai.. (54)
Tham nhũng phổ biến từ trung ương cho tới xã thôn. Tám Chinh , chủ tịch xã là kẻ ăn cắp (31), Năm Đơ, cựu bí thư tiêu biểu cho hạng tham nhũng cấp thấp ở xã thôn trong hệ thống đảng . Bên hệ thống nhậu thường xuyên, còn có hệ thống giáo dục đại học "thi dùm", " học thuê" của Đảng (56). Đấy là đường lối giáo dục, đào tạo những thạc sĩ, tiến sĩ của bầy người "trí tuệ" nhất hành tinh!
Sơn Đông mãi võ là một truyện có ý tưởng thâm trầm về xã hội Việt Nam hiện nay." Đảng ta" chính là một đoàn Sơn Đông mãi võ, làm thuốc giả mà cứ hô hào cứu nhân độ thế. Họ đánh trống, khua thanh la ầm ỉ và thiên hạ đổ tới xem ầm ầm. Tác giả viết:
" Tiếng phèng la của đoàn Sơn Đông mãi võ với những khẩu hiệu trời ơi đất hỡi có khác gì đâu nà. Kỷ niệm của tuổi trẻ bây giờ hả? Ác mộng ( 230).
Tham nhũng phổ biến từ trung ương cho tới xã thôn. Tám Chinh , chủ tịch xã là kẻ ăn cắp (31), Năm Đơ, cựu bí thư tiêu biểu cho hạng tham nhũng cấp thấp ở xã thôn trong hệ thống đảng . Bên hệ thống nhậu thường xuyên, còn có hệ thống giáo dục đại học "thi dùm", " học thuê" của Đảng (56). Đấy là đường lối giáo dục, đào tạo những thạc sĩ, tiến sĩ của bầy người "trí tuệ" nhất hành tinh!
Sơn Đông mãi võ là một truyện có ý tưởng thâm trầm về xã hội Việt Nam hiện nay." Đảng ta" chính là một đoàn Sơn Đông mãi võ, làm thuốc giả mà cứ hô hào cứu nhân độ thế. Họ đánh trống, khua thanh la ầm ỉ và thiên hạ đổ tới xem ầm ầm. Tác giả viết:
" Tiếng phèng la của đoàn Sơn Đông mãi võ với những khẩu hiệu trời ơi đất hỡi có khác gì đâu nà. Kỷ niệm của tuổi trẻ bây giờ hả? Ác mộng ( 230).
II.NHÂN VẬT
Các nhân vật trong Quê Hương Vụn Vỡ là những nhân vật bình dân giản dị của Nam Kỳ Lục Tỉnh, hay nói đúng hơn là những hạng người ở dưới đáy xã hội mới. Truyện của Nguyễn Văn Sâm có hai xã hội, và hai loại người. Đó là người trong nước và Việt kiều. Hai hạng người này cũng có thể tạm chia thành hai loại đơn giản: tốt và xấu.
Xã
hội Việt Nam đầy màu sắc u ám nhưng trong bóng đêm vẫn sáng ngời những tâm
hồn cao thượng, và chính nghĩa dân tộc. Bọn trẻ nhỏ nhiệt tình với ông
Sáu Hấu, và ông Sáu nhiệt tình với quan đại thần
Phan Thanh Giản. Ông tự nguyện làm người quét mộ cụ Phan, săn sóc nấm
mộ cụ Phan. Không ai bắt buộc, không ai trả lương, ông tình nguyện để tỏ
lòng tôn kính một người ái quốc chân chính. Thế mà Tám Chinh, chủ tịch
xã đuổi ông, ngăn cấm ông. Ngăn cấm thì ngăn cấm, ông Sáu Hẩu vẫn ngày
ngày quét mộ cụ Phan tại huyện Ba Tri, Bến Tre.. .
Tác giả cho biết mộ cụ Phan gần mộ Nguyễn Đình Chiểu nhưng phong cảnh khác xa:
Điều đầu tiên làm tôi thất vọng khi so sánh mộ Cụ Phan
khiêm nhường ở trong một rẻo đất, chung quanh đầy nhà cửa dân chúng, cây cối
mọc lan tràn lấn chiếm, trong khi đó lăng Nguyễn
Đình Chiểu cách không xa bao nhiêu nằm ở một vị thế trang trọng, có đền thờ, có
quá nhiều bậc thềm lên lăng, có mấy cô thuyết minh duyên dáng lịch thiệp, có
nhiều người săn sóc, quét tước, tỉa cây và nhang đèn cung cấp cho khách viếng
với giá tự nguyện.
Ông Sáu Hấu cười như mếu:
‘Điều vui cho Cụ Phan là Cụ có bạn láng giếng’, ông vừa nói
vừa hất hàm chỉ về ngôi mộ của Võ Trường Toản ở gần đó. ‘Nhà thơ Nguyễn Đình
Chiểu chỉ có người sống đến làm lễ nầy lễ kia, còn đại thần Phan Phan Thanh
Giản có bạn cõi âm cận kề tâm sự luôn luôn. Chưa biết điều nào làm thỏa lòng
người đã khuất hơn!’ (27)
Có lẽ nhiều người cũng như tác giả đã ngạc nhiên về sự đối xử phân biệt này:
‘Sao mộ Cụ Phan không được chánh quyền địa phương săn sóc
trong khi ông là đại thần dính dáng đến lịch sử và đất địa nầy, ông đã sống
tiết tháo và chết oai hùng với nhiệm vụ. Cụ Nguyễn Đình Chiểu chỉ là nhà văn
lên tiếng chống ngoại xâm thôi, không có dịp chứng tỏ sự anh dũng bằng hành
động dầu rằng văn ông bốc lửa khi nước nhà ngữa nghiêng?’ (28)
Có
gì lạ đâu! Người ta tự xưng là anh hùng và kết tội vua quan nhà Nguyễn
bán nước, đầu hàng giặc Pháp! Vua Tự Đức, Đồng Khánh, Khải Định, cho
đến Phan Thanh Giản, Hoàng Diệu, Nguyễn Tri Phương đều bị cộng sản kết
tội phong kiến phản quốc cho nên lớp sau tuân theo lớp trước, không dám
trái lời!
Còn Nguyễn Đình Chiểu làm thơ chống Pháp nên được cộng sản lợi dụng, nếu
ông còn sống ở Bắc thì CCRĐ 1954 ông cũng như Nguyễn Du, Nguyễn Văn
Siêu, Cao Bá Quát đã bị đấu tố rồi! Nếu bây giờ Nguyễn Đình Chiểu, Phan
Văn Trị còn sống, viết báo bày tỏ lòng yêu nước, hoặc xuống đường chống xâm lược thì sẽ bị công an
đánh bể đầu. Họ lợi dụng Nguyễn Đình Chiểu, mạt sát Phan Thanh Giản
nhưng thực tế họ cũng phải nhượng đất và đầu hàng nào có gì hơn mà khoe mẽ và kết tội người ta?
Đó là cái nhìn thông suốt của Sáu Hẩu từ quá khứ đến hiện tại. Khi tự nguyện quét mộ cụ Phan, ông Sáu đã có một quan điểm chính trị và tầm nhìn chiến lược sáng suốt. Ông Sáu Hẩu nói:
‘Chuyện đời, ở bên ngoài biết hết bí ẩn bên trong được
đâu nà! Giao thành để cứu dân ba
tỉnh hay nướng hết dân đen ba tỉnh cho súng lớn súng nhỏ cái nào hay? Nói nhón
một câu, khó biết lắm ông Việt Kiều ơi? Bàng nhơn thiên hạ phê bình thì dễ, tới
chừng đụng chuyện mới biết khó dàng trời mây, bứt hết tóc cũng tính không ra
kế.’ (29)
Hành
động của Sáu Hẩu là muốn chống bất công, chống tầm nhìn thiển cận của
đám tự xưng là anh hùng bách chiến bách thắng. Tác giả thật ra đã hiểu
tâm tư ông Sáu, biết ông Sáu muốn viết lại trang sử của Phan Thanh Giản
bằng ngọn chổi với tấm lòng chân thành, không quá khích, không a dua
theo thời thế:
Và ông cho rằng biết thời thế để xử trí như Cụ Phan là anh
hùng. Quét lau mộ Cụ, ông chứng tỏ rằng mình theo bảng giá trị khác với người
đời phải không? Nói thiệt đi ông bạn!’ Tôi dùng chữ ông
bạn với giọng thân mật, cầu hòa.
Ông Sáu Hấu ngó xuống cườm tay mình, đen mốc, khét nắng,
sần sùi thẹo, rải rác mấy chỗ da chai, không trả lời thẳng, chỉ nhẹ nhàng:
‘Ừ thì làm nhón vậy mà. Cực khổ gì đâu chú em. Ngồi
ngó mong ra ngoài sân cũng hết ngày, hết đời. Bóng thiều quang có chờ đợi ai
bao giờ đâu. Quét tướt quơ quào ba cái lá khô, mấy đống chó ị cho mát dạ tiền
nhơn vậy mà! Tôi nói bậy bạ vậy mà chú em thấy phải không chớ. (30)Thời Việt Nam Cộng Hòa, dân ta có những người tốt mà cũng không thiếu kẻ lưu manh. Chú Ba Chịu là người tốt, hết lòng cứu bạn, nhưng Tư Chơi đã cướp cái cặp tiền của Ba Chịu . Ba Chịu than thở : "Đã thua trận, đã bị mất nước còn bị gạt, bị giựt, buồn không chịu được" (41).
Tư Cụt, thương binh VNCH là người tốt. Anh sửa xe nhưng anh không mánh mung như đa số thợ sửa xe ngày nay. Anh nói với cô gái đến sửa xe:
Xe rồi nè cô. cái ruột này còn tốt. Đừng nghe tụi nó vẽ thay cái khác uổng tiền nha. Còn chạy được cả năm là ít ( Những tấm giấy số, 96)
Nguyễn Văn Sâm cũng cho ta biết vài nét về những Việt hải ngoại và quốc nội. Một số lưu lạc tha phương, mang dòng máu Âu, Á, Phi nhưng lòng vẫn hướng về Việt Nam. Cô gái Bali đã về Việt Nam thăm quê nội Vĩnh Long để " ghi thật sâu vào tâm trí quê hương của ông tổ chính khí của mình" nhưng đã thất vọng vì sự phũ phàng của văn hóa Việt Nam ngày nay:
Và tôi thất vọng, tôi bị giựt bóp, bị giựt máy ảnh, mất giấy thông hành, té trầy mặt, lổ đầu. Không ai giúp tôi. Người ta chỉ đứng ngó, có người còn cười....(Viên ngọc Bali,72)
Còn người Việt Nam quốc nội cũng thất vọng về một số Việt kiều vì họ "quậy phá, ăn cắp ăn gian tiền nọ tiền kia của đất nước rộng mở bao dung" (32)
Đa số Viêt kiều sống khốn khổ là lúc mới chập chững bước vào xã hội Âu Mỹ, và ngày nay thời buổi kinh tế toàn cầu suy thoái. Khổ nhất là nạn thất nghiệp mặc dầu có an sinh xã hội...Thằng Khoái và ông già Tân đã nói lên sự thật của người Mỹ:"Tui không sợ chết, tui chỉ sợ hết hạn lãnh tiền thất nghiệp mà vẫn chưa kiếm được việc thì mất công lắm lắm. Gia hạn sáu tháng rồi".
-Tao cũng vậy, tao đâu sợ, tao đâu sợ cái chết, chỉ sợ khi chết mà không có đồng bạc dính túi, làm nặng gánh cho xã hội, gây hệ lụy cho người xung quanh" (Thanh thản về quê, 89)
Ông già Tân là người tốt. Chết rồi mà vẫn nghĩ đến những gia đình neo đơn...(90)
Có những Việt xấu như anh em nhà nọ cãi cọ nhau về món tiền bảo hiểm trong khi người cha đang nằm trên giường cấp cứu (Vô đề, 81).
Nguyễn Văn Sâm đã nối tiếp được dòng văn học Nam Kỳ Lục Tỉnh.Truyện của ông cũng đã nối kết quá khứ với hiện tại, với quốc nội và quốc ngoại.Tất cả là sự thật. Sự thật của lịch sử bi thương của Việt Nam chúng ta!
Canada ngày 5tháng 6 năm 2012
Nguyễn Thiên Thụ
No comments:
Post a Comment