LÂU LÂU HÁT LẠI
BÀI CA CŨ
Lâu lâu nhớ, hát bài ca cũ,
Nhìn thấy núi sông chợt khóc cười,
Cứ tưởng cờ bay nơi giới tuyến,
Chân còn qùy xuống quê hương ơi.
Lời ca bão nổi oai hùng lắm
Rực lửa đun giòng máu sục sôi,
Từng lớp dưới cờ xanh áo trận,
Máu thay mực viết sử còn tươi.
Đã quen giấc ngủ bên sông lạch,
Bao lần cạn nước liếm mồ hôi,
Cũng bởi lời ca như kiếm bén
Đâm vào xương thịt tuổi đôi mươi!
Thuở xưa đá mềm vì chân cứng,
Đạp bằng, dù máu đổ xương phơi,
Giết kẻ bạo tàn trên ngựa chiến
Cho đường sông núi đẹp trăng soi.
Ai biết giờ đây rưng nước mắt
Nhìn quanh sông núi đã xa rồi.
Mượn tách trà tìm về cố quận
Đọc thơ Nguyễn Trãi để mà vui (*)
Ô hay chỉ có người tù cũ
Thường hát Quốc ca, với ngậm ngùi!
Nào đâu sông núi, ơi sông núi
Trọn cả đời ta muốn đáp lời.
NGUYỄN PHÚC SÔNG HƯƠNG
(*) Đọc Bình Ngô Đại Cáo
SINGING THE OLD SONG
I still miss and sing the
old song time and again;
Seeing my country
like this I suddenly laugh and cry in pain.
I think of the
national flag in the front line to stand
When I still kneeled setting hopes on, oh homeland!
When I still kneeled setting hopes on, oh homeland!
That song sounded like rising storms with
its beat
So sublime and flaming my fervor to heat.
Waves in green fatigues under the flag spirit-in-flesh
Used their blood to write history which is yet fresh.
Accustomed to sleeps alongside brooks as a bet
Many a time they ran dry, we had to lick our sweat.
Just for that because the lyrics like a sharp sword
Penetrated our heart, touching the right chord.
In those days, stones soft, feet firm, as of renown,
Despite casualties all obstacles we trampled down;
Riding the chargers we were to fight the malign swine
For our country to bathe in the moonlight so fine.
Who could guess I would bitterly cry this day
Looking around for my fatherland already far away.
Thru the tea flavor I reminisce about my native place,
Reading the Declaration of Independence: such grace!
Alas! Only the former political prisoners as I
Often sing the old song to swallow sorrow and sigh.
Where are rivers and mountains, my dearest of all?
All my life I am ready to respond to your sacred call!
So sublime and flaming my fervor to heat.
Waves in green fatigues under the flag spirit-in-flesh
Used their blood to write history which is yet fresh.
Accustomed to sleeps alongside brooks as a bet
Many a time they ran dry, we had to lick our sweat.
Just for that because the lyrics like a sharp sword
Penetrated our heart, touching the right chord.
In those days, stones soft, feet firm, as of renown,
Despite casualties all obstacles we trampled down;
Riding the chargers we were to fight the malign swine
For our country to bathe in the moonlight so fine.
Who could guess I would bitterly cry this day
Looking around for my fatherland already far away.
Thru the tea flavor I reminisce about my native place,
Reading the Declaration of Independence: such grace!
Alas! Only the former political prisoners as I
Often sing the old song to swallow sorrow and sigh.
Where are rivers and mountains, my dearest of all?
All my life I am ready to respond to your sacred call!
MẮT BIẾC HỒ THU
Mắt
em là cả hồ thu
Tiếng em thánh thót như ru men tình
Ước sao chỉ có đôi mình
Nhưng đâu chỉ có chúng mình ước ao
Đêm nào ngước mắt trông sao
Cùng em mơ ước nơi nào viễn du
Nhìn em đáy mắt hồ thu
Anh quên giấc mộng viễn du nơi nào
Bâng khuâng gió lọt song đào
Nhớ đôi mắt biếc hôm nào tương tư
Đường trần một cõi hoang vu
Đi hoài mới biết thiên thu nhớ người
Nơi đây có núi cùng đồi
Có con suối nhỏ da trời màu xanh
Em ngồi xoã tóc bên mành
Bài thơ anh mới viết thành tặng
em
Toàn Phong NGUYỄN XUÂN VINH
YOUR EYES, AN AUTUMN LAKE
Your nice eyes look like an autumn
lake,
Your sweet voice lulls me in love to
partake.
I wish there only were the two of us
Although not only we two to yearn
for thus:
That night, while looking up at each
star,
I dreamed of, together with you,
traveling afar.
But, admiring your deep eyes, the
lake of fall,
Our long trip dream of that time I
forgot all.
With the wind through the window
prolonged
I recall your eyes for which those
days I longed.
How the ways of life have seemed
desolate:
As I go farther my missing you is to
escalate.
In this place there are enough
mountains, hills,
And the blue sky, the small spring,
the gills.
You sit by the blind, your hair
hangs down;
This is the poem I just wrote for
you as a crown.
Translation by THANH-THANH
PHƠI-PHỚI
Đạp nhẹ chân cho xe chạy chậm,
Phổi phồng khoan-khoái khí ban mai.
Trời không nóng, lạnh; trời âm-ấm;
Tôi thấy lâng-lâng nhẹ cả người.
Sớm nay, Xuân mới về theo gió,
Dáng-dấp duyên-duyên những phút đầu
(Thiên-hạ vô-tình từ vạn thuở
Có cùng thông-cảm với tôi đâu!)
Ngựa xe rộn-rịp qua muôn nẻo,
Hình-ảnh cuồng quay, loạn dấu đường.
Không hội mà tin ngầm mách-lẻo,
Kéo về tụ-họp khách mười phương.
Vớ-vẩn đôi môi nhoẻn nụ cười,
Sớt chia cho họ nỗi lòng tôi.
Chao! quen thân quá, chào không ngớt!
– Bốn bể là nhà, bạn-hữu ơi!
Hoa sống vườn ai nở ngập đường,
Đóa thì lơi-lả, đóa đoan-trang.
Có đàn em nhỏ – ngây-thơ quá –
Trán đẹp xinh như những mái trường.
Đất rộng, sông dài, trời cao xa,
Lượng lòng tôi cũng rộng bao-la.
Những người chỉ đáng cho khinh-ghét
Cũng dễ thương như gái nõn-nà!
Cuộc sống ai tô nét vẽ thuần,
Tươi như hoa thắm buổi đầu xuân,
Xinh như mộng-ảnh ngày xanh trẻ,
Và thiết-tha như khúc nhạc hồng!
Những ý tình xen những nỗi-niềm;
Ước gì thâu-góp lại thành phim,
Ghi trong ký-ức thời niên-thiếu
Để những khi buồn chiếu lại xem!
THANH-THANH
NẮNG
tặng Như Trị
Từ khi trời đất kết
uyên-ương,
Nắng đã reo cười khắp
bốn phương;
Nắng dệt ngày xanh bằng
ánh nhạc,
Huy-hoàng như giấcmộng
yêu-đương.
Sáng nay, nắng lại bừng
sông núi;
Men dậy nồng như rượu
ái-ân.
Muôn sợi tơ đan thành
gấm lụa,
Dáng-duyên như áng
phấn-hương xuân.
Ta đi trong nắng, bước
trong mơ;
Nắng rắc vàng trên mái
tóc tơ;
Nắng nhuộm son quanh gò
má mịn;
Nắng phơi hồng dưới gót
non thơ.
Nắng ơi! Em đã qua muôn
xứ,
Khắp những sơn-thôn,
những thị-thành,
Những chốn u-trầm hay
tráng-lệ
Phô-bày trong ánh nắng
mông-mênh.
– Kể đi! Nào những ánh
vàng son:
Trí-óc lao-lung, thể-xác
mòn;
Những kiếp thiêu-thân
cuồng-dại ấy,
Buông xuôi cho đọa-lạc
tâm-hồn!
– Kể đi! Nào những hẻm
u-âm:
Sống cỗi-cằn bao kiếp
tối-tăm;
Lao khổ vì lưng cơm,
mảnh áo,
Đói nghèo đày-đọa đến
trăm năm!
– Kể đi! Nào những bãi
sa-trường:
Biển lệ và sông máu, núi
xương;
Nhân-loại tranh nhau
quyền với lợi,
Muôn đời chưa dứt cảnh
tang-thương!
Và đây: một kẻ siết hai
tay
Đẩy bánh thời-gian
vùn-vụt quay,
Một kẻ chỉa chân ra
ngáng lại;
Nắng nhìnmànắng chán
buồn thay!
Nhưng, kia! Có kẻ khuân
vôi đá,
Có kẻ đào sông, kẻ bắc
cầu;
Tất cả chen vai thành
thế-hệ,
Đắp xây nền-móng: một
ngày sau...
Hôm nay, ta khát mộng
bình-yên...
Nắng! thí cho ta chút
dịu-hiền!
Nắng! sưởi giùm ta mùa
gió lạnh
Cho lòng ráo tạnh giữa
hoa-niên!
1950
No comments:
Post a Comment