Monday, December 13, 2010

NHỮNG BÀI THƠ QUÊ HƯƠNG MIỀN NAM







NGUYÊN SA

Áo Lụa Hà Đông

Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
Mà mua thu dài lắm ở chung quanh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa

Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

Em không nói đã nghe từng gia điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt

Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại

Để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi
Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng

Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng.






DU TỬ LÊ


Ðêm nhớ trăng Sài Gòn


Ðêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố sương quàng cỏ cây .

Ngỡ hồn ta xứ mưa bay
Tôi chiên trống gọi mỗi ngày mỗi xa
Ðêm về theo bánh xe qua
Nhớ em xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh .

Nhớ em kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học, chiều lành khóm tre .
Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giảng, trưa hè Tự Do .

Nhớ nghĩa trang: quê bạn bè
Nhớ pho tượng lính buồn se bụi đường
Ðêm về theo vết xe lăn
Tôi trăng viễn xứ sầu em bến nào ?


NHÃ CA

Khi trở lại Sài Gòn


Mùa mưa lũ với lời hứa của chàng
vết bẩn trên mũi giầy
bàn chân em yêu quý
lòng tủi hờn hay mặt tối tăm
linh hồn em một hòn đá nhỏ
Khi trở lại Sài Gòn
dĩ vãng giương mắt nhìn
vồ vập hỏi han
và nhớ lại
Mỗi người thì quay, ngồi đứng hay nhìn
và sống lại
rồi trời mưa trời mưa
và tiếng cười
bàn chân trong vũng bùn hối tiếc
Bây giờ đứa con gái đã mù lòa
thân thể cùng tuổi trẻ
đã không bao giờ có
bây giờ đứa con gái đã đi qua
trên đầu mũi giầy anh vết bẩn bàn chân
yêu quý đó
một chân
Bây giờ đứa con gái không còn
không còn nữa.
Lời hứa của chàng cùng với mùa mưa lũ
anh đã không quên em
chuyến xe đêm những bầy sao tình tự
trời mưa trời mưa vẫn trời mưa
má ơi má ơi con còn sống
Ôi đáng thương
và cám ơn anh mùa mưa lũ Sài Gòn sắp dứt





TRẦN HỒNG CHÂU



Xe Đi Ngang Dọc Mấy Mùa

Ai lên Phú Nhuận Cầu Bông
Hỏi thăm cô Tú có chồng hay chưa?
Xe đi ngang dọc mấy mùa
Xe ơi có nhớ ngọt chua cuộc đời?
Xe đi Bình Thuận sầu non nước,
Cay đắng lá trầu mười tám thôn.
Xe về Phú Thọ vó câu dồn,
Đỏ đen tỉnh mộng trắng vòng tay.

Cây Mai xe có về hôm nay,
Vàng trắng hoa xưa còn thắm không?
Lớp lớp phế hưng ai xướng họa
Tao đàn hội chủ tóc tang bồng

Mỗi chiều thứ bảy tôi lại lên xe Bình Tây,
Về thăm người tình bé bỏng
Ở cuối sông Tương
Đường Trần Hưng Đạo nối dài
Đại lộ thẳng băng màu chung thủy
Đại lộ trổ bông như môi hồng em gái Triều Châu.

Mùa mưa về nước dâng trên kênh Khánh Hội
Xe dẫn tôi qua cảng Nhà Rồng,
Để nhìn những con tàu trôi lênh đênh,
Để nhớ thương mãi
Những đại dương và những thiên đường ngọt lịm
Đã chết đi trong kỷ niệm bồi hồi
Theo dấu chân vũ hội
Loài mối gỗ si tình
Vật vờ cánh phù du vòng ảo hóa
Như mưa hoa sầu muộn ngoài bến xuân

Xe đưa tôi về Nhà Bè nước chảy chia đôi
Lòng phân vân chẳng biết ở hay đi
Xe qua Tân cảng tới cầu ái ân
Cong cong mình liễu như quầng mắt em

Chuyện mãi văn chương cờ thế sự,
Duyên thơ bạn cũ mấy đầu xanh
Rượu đắng vài chung coi trời nhẹ
Sóm chiều xe đón ghé Bồn binh


Xe đi mưa gió nửa cuộc đời
Đường xưa lối cũ vết xe mòn,
Màu bạc tang hương tám hướng trời
Đêm về xe ngủ giấc buồn tênh!
Xe đ ngang dọc mấy muà
Xe ơi có nhớ ngọt chua cuộc đời?

( Nửa Khuya Giấy Trắng)





Tháng Tư...Mưa Ngâu Dầm Dề


Chùa Ngọc Hoàng có những nén hương vòng quanh co
Kim Tự tháp vô thường trong hương khói thiền lâm
Chùa Ngọc Hoàng có nhữngtượng âm cung
Chúng sinh lũ lượt giăng hàng sầu tủi.
Đầu cụt chân què lê bước tha ma về mộ địa
Ngạ quỷ, ma vương
Vạc dầu, Bến Mê
Tiếng rên la pha sắc màu đỏ
Tiếng rên la xé tan trời địa ngục đen.

Chợ An Đông có những đường ngõ quanh co
Những rác rưởi trẩm ngâm kim tự tháp
Những tay chân hủi cùi
Nằm trong bụi đất
Máu đỏ mặt xanh

Ngã Sáu Sàigon có nhựng bộ lạc về từ rừng sâu tiền sử
Từ kinh tế mới âu sầu mất hướng
Trại lưu đầy dựng trên bờ đai lộ quê hương
Bên Kim tự tháp rác rưởi trầm ngâm
Lửa hờn căm đốt sôi lòng nồinhỏ
Sưởi ấm ruột gan rét cónmg giữa trưa hè
Bằng mấy hạt cơm trừu tượng
Bằng vài lời hứa...thiên đường trần gian
Áo quần tả tơi
Bướm say vào mắt bão
Thịt xuơng lở lói
Tranh lập thể mơ hồ

Đường Lê Lợi có những bước đi vào tâm hồn quanh co
Những Kim tự tháp đau thương sông núi phuì trầm
Những đứa trẻ bụi đời
Tìm nguồn sống trong đống rác đìu hiu
Tìm nguồn sống trong băng giá lòng người
Những hình hài cổ quái
Sơn cẩu
Giữa sa mạc thờ ơ
Trên quê hương đọa đầy

Đường Lê Lợi có những người đi lang thang
Miệng lản nhảm
Thần kinh rối chỉ
Mắt loạn cuồng điên
Tâm hồn tan tác
Bọt biển phù du
Mưa nước mắt mặn chát
Ngập đại lộ đô thành

Đường Lê Lợi có những nhạc công
Mình đầy thương tích
Dìu dắt nhau
Từ núi đồi hỏa tinh về đây
Qua lớp phù sa lịch sử
Trên sân khấu cuộc đời
Đàn não nuột
Đàn thương đau
Thương cho quê hương
Thương cho tuổi trẻ
Đàn kêu tích tịch tình tang:
Thể xác tàn phế
Núi sông tiêu điều
Ôi ta có ngờ đâu!

Tiếng đàn lịm chết từ lâu
Người dân phố vẫn im lìm
Cúi gằm mặt đi
Như cỏ rầu
Trên lề đường nắng chói...

Tôi đứng giữa Sàigon hay vẫn còn trong chùa Ngọc hoàng
Ở đâu có những âm cung
Rợn tóc gáy
Sởn da gà
Đường xuống địa ngục khúc khuỷu
Đường lên dương thế quanh co?
Tôi theo dấu Phạm công
Hay tôi là Mục Kiền Liên
Đêm Vu Lan đêm vô vọng
Trong mưa ngâu dầm dề
Mưa ngâu nhỏ lệ...tháng Tư
Trời hụt hẫng muời hai đau xót

Tôi đi tìm bóng ai
Bóng em chơi vơi?
Bóng mẹ Việt ngàn đời?
Có biển xanh va gió lộng trời mây
Quê hương tâm tưởng
Quê hương thịt xương
Quê hương còn hay mất?

Cho tôi một cánh chim bằng
Cho tôi một phép nhiệm màu!
Tôi thành Hộ Pháp vạn năng
Mắt trợn ngược bên Kim Tự tháp hương vòng quanh co
Tay xé nát những trang sử phi nhân
Những lầm than tủi nhục

Đâu đây có phải tiếng nói hồi sinh
Vọng vang từ lòng quê hương
Từ lòng thơ tôi nổi loạn
Thôi hết nhé hàng hàng chúng sinh hờn tủi!
Thôi hết nhé lớp lớp kim tự tháp đau buồn,

(Nửa khuya giấy trắng)



THANH TÂM TUYỀN

TUẦN GÁC

Bây giờ bốn giờ sáng đêm đang xoè cánh hư vô
Sông Sài Gòn trôi dưới chân một vết sương mờ
Trái hoả châu loè sáng rớt xuống
Rớt xuống
Lửa vàng hoen treo đầu tiếng ca
- Em ơi, em ơi ngồi đây anh nhớ em
Người lính gác trốn rét núp mình
Trong áo tơi chùm kín ủ khúc hát
Chợt đáp trên môi bay cao luồn khoả ngục
Vỗ cánh
Như con chim chập choạng vòng điếm hoang
Anh trèo rung thang sắt dốc ngược
Những chiếc xuồng đốt đuốc men bờ thành
Mò xác người chết đuối
(Thiếu nữ sẩy chân bến Đáy ban chiều)
Tiếng khóc bật chìm trên cù lao đối thủ
Như cỏ gianh khua
Như con tàu say lô cốt bấp bênh
Trái hoả châu rụng tàn
Mồi đuốc chập chờn cùng khúc hát âm vang
Anh bảo: Khua kẻng lên hãy kêu đồng bạn
Pha đèn sâu trong các vùng tử giác
Tiếng sắt dầy âm u truyền mãi hồi đối đáp
Trong hang động vô cùng rét lạnh và cô đơn
Lô cốt thả neo giữa không trung
Trái phá nổ ngậm miệt rừng chồi, hàng dừa nước ven sông ùa sáp tới
Anh bảo: Đừng ngủ em, chống mắt lên, chờ kẻ địch
Đừng ngủ em, trời sắp sáng, đừng ngủ em
Anh trở xuống lẩn vào đám cao ướt sắc vượt đầu
Và lại nghe khúc hát mỏng như tợ sợi rét dăng ngang mặt
- Em ơi, em ơi, ngồi đây anh nhớ em.


BÙI GIÁNG

HÓC MÔN NHÀ BÈ

Hóc Môn phố nhỏ dịu dàng
Nhà Bè bát ngát nước tràn lan sông
Xưa kia tôi đã nhiều lần
Về đây trú ngụ muôn phần tin yêu
Nhà Bè tôi nhớ rất nhiều
Tôi thương thân thiết mỹ miều Hóc Môn
Mỗi phen cảm thấy u buồn
Giật mình nhảy phóc một muôn xe đò
Phố gần gũi nên khỏi lo
Lang thang lạc lối trễ giờ hết xe
Túi tiền không đủ ngấp nghe
La cà quán trọ lè tè đêm đêm
Sài gòn trở lại thênh thênh
Thảnh thơi như thể thập thành tái sinh



TRƯỚC KHI VÀO SÀI GÒN

Tuổi thơ ở Huế dịu dàng
Sông Hương núi Ngự xuê xoang Trường Tiền
Với bao thục nữ thuyền quyên
Vì sao cứ mộng liên miên Sài Gòn ?
Bản đồ Nam Việt thong dong
Cái gì hấp dẫn khôn ngừa tâm linh
Ấy là vô hạn bình minh
Miền Nam vô tận bình sinh gọi người
Từ xưa tự hỏi mười mươi
Mai sau cơ hội có tươi cười cùng ta ?
Ấy rằng có nghĩa rằng là
Ta nhìn tận mặt ngọc ngà Miền Nam
Còn chăng phố thị hội đàm
Với Trăng Châu Thổ muôn vàn đã xa.



TÌNH THỨ NHẤT

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Và thứ hai ba bốn chin thêm mười
Bờ tang hải biển dâu xô lật đật
Bến phiêu bồng anh lật đật theo đuôi
Anh chỉ có một niềm vui trong chốc lát
Và nỗi buồn cũng chốc lát như nhiên
Tình thứ nhất thoảng đi qua thấm thoát
Tới trăm năm còn thấm thoát như thường
Anh vẫn tưởng đầu đường thương xó chợ
Ai có ngờ xó chợ cũng thương nhau
Hồn tan rã vỡ song đôi trong hơi thở
Ôi đầu đường ôi xó chợ nơi đâu
Là nơi đó chốn kia anh rất rõ
Trong máu me từng khoảnh khắc sơ đầu
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Và thứ nhì cũng đệ nhất như nhiên
Bờ dâu biển phiêu bồng trôi lật đật
Bến phiêu du chớp nhoáng mộng tang điền
Bây giờ anh dại anh điên
Biên Hòa bệnh viện bình yên anh về
Anh chào vĩnh biệt sương khê
Chào anh vĩnh quyết bốn bề nhà ma.



SẦU LỤC TỈNH

Hồng quần ướm bức tiêu tao
Mùa măng vĩnh phúc đưa vào hư không
Bóng du ải Bắc phiêu bồng
Thổi sương ngần bạch quyên vòng cõi Nam
Tin Xuân Lục Tỉnh mơ màng
Đồng trăng thủy thảo nguyệt cầm ra hoa
Chân trời mộng mị vàng pha
Mùa Phương Lan giậy bên tà dương buông
Vói tay sầu khổ hao mòn
Đầu nghiêng rũ tóc miệng tròn thơ ngây
Chiêm bao dàn rộng phai ngày
Liễu in dòng rụng thu đầy hồ phơi
Hào hoa tiếng lạnh trong lời
Về trong vân thạch em ngồi vén xiêm






THƯA EM SÀI GÒN

Phố hôm nay phủ xiêm người
Em về đây đủ môi cười bên răng
Ngày vui xê xích hai hàng
Tháng so le đếm bờ ngăn bên rào
Thưa em từ bữa xa nào
Nhìn nhau mộng đã bước vào trong mơ
Bụi bay lá láng mây mờ
Yêu nhau là hẹn sai giờ ngó nhau
Đồi xa sương xuống pha màu
Có chờ đợi bóng em giàu dung nhan
Con nai bốn vó băng ngàn
Gặp em thì cũng chạy quàng quanh em
Ta về mở mắt nhìn xem
Trăng mờ em vẫn là em Thu đầu




MƯA NGUỒN
Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không?
Ta đi còn gởi đôi dòng
Lá rơi có dội ở trong sương mù."


"Sài Gòn Chợ Lớn rong chơi
Đi lên đi xuống đã đời du côn."




HOÀNG ANH TUẤN

Sài Gòn của " Bài sinh nhật em":

"Thảo cầm viên chim đu đưa lá sớm
Từng vùng xanh cây mát rượi nâng niu
Ta qua đó nghe tay mình nghịch ngợm
Ngón học trò khẽ đụng áo người yêu
Tà áo mỏng đến ngàn năm ngơ ngẩn
Thương tay mình từng ngón đã cằn khô

Tiếng dương cầm như cúi đầu nín lặng
Chuỗi u hoài lần từng hạt tuổi thơ
Thảo cầm viên trong giấc mơ cỏ dại
Vẫn đong đưa tiếng guốc lúc tan trường
Ta ở đó nghe chân mình ríu lại
Xin đường ngoan đưa giùm tới Trưng Vương.."

VƯƠNG ĐỨC LỆ

Sài Gòn Mưa Tháng Sáu



Sài Gòn mưa
Sài Gòn mưa ... Tháng Sáu
Tan học về ướt cả áo em xanh
chim lẻ bạn, chim mồ côi biếng đậu
Sao em chưa về nương náu trái tim anh
Sài Gòn mưa ...
Chiều mưa - tháng Sáu
Cành cây khô vươn cây Phượng máu sân trường
Em chưa về! lời chim vừa mách bảo
anh bồi hồi yêu sắc áo người thương ...
Vương Đức Lệ (2005)





Ở Tháp Tro Chùa Vĩnh Nghiêm

Một chút tro tàn vừa đủ nhớ
Một bình sắc sắc đựng không không
Mấy tầng tháp cổ sau chùa đó
Ai nhớ ai thơm khói vẽ vòng?”

HÀ NGUYÊN DU

Sài gòn trong mơ
với lê minh sơn, quang, minh

sài gòn trong mơ, sài gòn trong thơ
ngày về xa không, ngày về có gần
nước mắt em sa, nụ cười anh lịm
dấu chấm than như cột cờ không chân!

sài gòn trong em, sài gòn trong anh
rừng tàn theo cây, rừng buồn thú lạc
núi tiếc thương sông, mạch nguồn vẫn đục
dấu chấm than như giọt buồn em rơi

sài gòn trong mơ, sài gòn trong thơ
máu anh rơi xuống, ruột em cũng mềm
ái ân tan tác, cơn thác nào xui?
ta sẽ điên lên, khi hoài trong đêm

sài gòn trong mơ, sài gòn trong thơ
người về bao lâu, đời mẹ có còn
tóc rối em rơi, bạc đầu anh rụng
dấu chấm than như lệ hờn anh rơi!

Thi Tập Vầng Thơ Trên Đóa Quỳ Vàng (sẽ in)



SƠN TRUNG


MÙA MƯA SÀI GÒN


Sài Gòn trời mưa tháng sáu
Ai buồn và ai vui?
Tôi ngồi trong quán nhỏ
Như nhìn những con sông trôi


Tôi muôn gần bên em
Những khi chiều xuống
Và thành phố lên đèn
Để nhìn đôi mắt em
Trong đêm sao thành phố.



Con đường xa xôi
Đi lên phi cảng
Con đường u tối
Đi ra ngoại ô.
Con đường quanh co
Đi vào thành phố
Con đường nào
Đi vào hành tinh em?


Mưa suốt buổi chiều
Mưa suốt mùa mưa
Những đêm dài không ngủ
Tôi nghe năm ngón tay em
Vân vê tà áo nhỏ
Xin giữ môi em còn nguyên son đỏ
Cánh bướm đừng bay!
6-62




GỬI VỀ XỨ HUẾ



Trời Huế đô giờ nắng hay mưa?
Tôi ngồi đây thương nhớ niềm xưa!
Áo trắng chiều nao đi về phố nhỏ
Buồn ơi! Buồn hơn bao giờ!



Trời Sài gòn hôm nay âm u,
Tôi lắng nghe tiếng gọi mùa thu.
Không gian phố phường xa lạ,
Tôi cúi đầu lang thang trong mưa.



Thành phố ơi, bao năm chung vui,
Lòng yêu thương tôi gửi cho người.
Khi tàu đi, ngồi trong toa vắng
Tôi thấy đâu người
buồn đưa tiễn tôi?



Trời Huế đô giờ mưa không em?
Tóc em mầu giòng sông ban đêm.
Nỗi u buồn xuôi về biển cả,
Những đêm dài đi qua vai em!



Có còn gì không? khi người đi xa,
Tôi biết rồi đây ngày tháng phai nhòa
Tôi sẽ ra đi tan vào đêm bể
Em sẽ quên người khách lạ đi qua. . .



Đêm Sài gòn đèn lên bao giờ
Đại lộ dài lòng nghe bơ vơ.
Bâng khuâng nỗi niềm xưa cũ
Trời Huế đô, trời mưa tạnh chưa?





NIỀM TIN ĐÃ MẤT

Anh vẫn là con trai
Dù qua bao nhiêu lần ân ái
Nhưng em không còn là con gái
Khi đã một lần yêu.

Trời Sài Gòn mưa nhiều
Mưa những chiều tháng bảy
Trời mau mưa. mau tạnh
Như tình người chóng qua.
Em tiếc một mùa hoa
Sao mà em khóc?


Con đường phố mênh mông
Những đêm khuya trống vắng
Anh không muốn nhìn đôi mắt em buồn
Những đêm không ngủ.


Con đường anh đi qua
Xa hàng thế kỷ
Anh vẫn còn dại khờ
Không khôn bằng người con gái khi đã từng yêu!
Những đêm dài đại lộ
Gần nhau trong vòng tay
Anh lắng nghe nỗi buồn thầm lặng
Không biết ngày mai
Một tháng hay một năm
Chúng mình không còn yêu nhau nữa?


Biết lấy gì mà tin
Khi mất tuổi mười sáu ?
Còn gì buồn hơn
Khi niềm tin đã mất!
8-62







NHẬT KÝ THÁNG TƯ


Tháng hai, tháng ba,mùa xuân buồn
Huế, Đà Nẵng,Buôn Mê Thuột...
Đã biến thành sa mạc, rừng hoang
Với bao nhiêu đạn bom và xác chết không nguyên vẹn.
Cộng quân đã tiến gần thành phố...
Tại Sàigòn, hàng ngàn người ,hàng vạn ngưòi
Bao quanh tòa đại sứ Mỹ ...
Để cầu xin ân huệ cuối cùng.
Ngày 27, 28 tháng tư,
Có những chuyến tàu ra đi
Có những người bị đạp xuống biển
Có những người bám vào trực thăng
Bị chém đứt tay
Có những nhà tu hành
Cũng tranh giành
Một chỗ ngồi trong địa ngục
Có những bà mẹ cười khóc
Ôm đứa con đã chêt bốn năm ngày.
Có những người tuyệt vọng.
Đi lang thang trên thành phố không đèn.
Đường Tự Do, Lê Lợi không còn quán cà phê
Trước rạp ci nê :" Cơn Đại Hồng Thủy" vài đứa trẻ bơ vơ.
Những Bình Khang , những Xóm Mới vắng khách giang hồ.
Những người bạn thân mến,
Đã đến giã từ...
Những cột đèn âm u
Của thế giới địa ngục
Đứng rời rã trong đêm lao tù
Đêm 29 tháng tư
Cộng quân pháo kích vào thành phố
Lửa cháy, nhà đổ!
Và sáng 30 tháng tư,
Cộng quân đã vào thành phố
Chúng đi trên những chiếc xe tăng
Mặt mũi hung hăng,
Chúng chĩa súng bắt dân hoan hô rầm rộ...
Lịch sử đã sang trang,
Những dòng chữ đen đúa, nghệch ngoạc
Những chủ nhân ông mới từ rừng sâu tiền sử
Và từ trong hang
Những quỷ dữ
Những quỷ nhập tràng
Đi cướp bóc các tư gia
Các ngân hàng
Các cơ quan, các kho tàng
Chúng chia nhau những căn nhà,những biệt thự
Những xe Suzuki, Honda
Tú Xương, Thanh Quan, Đồng Khánh, Rex
Cư xá Nguyễn Thiện Thuật, Nguyễn Kim, Thanh Đa
Đâu đâu cũng thấy dép râu, nón cối
Những đàn bò trong thành phố hoàng hôn...
Nhân dân tôi trở thành nô lệ
Hoặc trở thành những kẻ không hồn
Một nửa ngồi tù, một nửa thất nghiệp
Đọa đày, đói rách
Tất cả chúng tôi trở thành những con chuột bạch
Cho những kẻ ngu si hống hách
Tự xưng trí tuệ và anh hùng
Làm thí nghiệm hay làm trò chơi dối trá
Anh em chúng tôi
Một số cúi đầu
Một số đứng lên quật khởi
Vinh Sơn,Lê Quốc Quân,Trần Văn Bá
Một số xuyên rừng sâu
Một số vượt biển cả
Một số người đã chết ở Trường Sơn, Tam Biên
Một số bỏ xác trong miệng cá
Một số chết trong nhà tù
Nhưng hàng vạn người đã đứng lên
Thái Bình , Xuân Lộc, chùa Thiên Mụ
Quảng Độ, Huyền Quang,
Là những con người bất khuất
Chúng tôi đã viết thành lịch sử
Và sẽ viết nên những trang oai hùng
Của Lê Lợi, Quang Trung
Đấu tranh cho tự do và dân chủ
Xây dựng Việt Nam hùng cường




LÂM HẢO DŨNG

Chiều trên Cửu Long Giang

Đỏ một góc trời mây trắng lửng
Đây chiều trên xóm Cửu Long Giang
Vườn ai gió cuốn hàng cây dựng
Một nỗi buồn xưa dậy ngút ngàn

Đò dọc có mang hồn viễn xứ
Hay tình quê ngủ đến ngàn năm
Ôi chao! Giữa cảnh đời lưu lạc
Có gã ly hương khóc ngỡ ngàng

Là nhớ kinh hồn bên mái lá
Bóng con chim sẻ gốc ô môi
Tóc thơ em cuốn theo chiều gió
Như tỏa hương nồng gởi đến tôi

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

QUÊ HƯƠNG TRONG KÝ ỨC

Bây giờ bên ấy biết ra sao
Từ lúc cuồng phong bỗng thổi ào
Chim nhỏ lạc loài bay vạn hướng
Hồn quê vương vấn bước lao đao

Tôi thương liếp chuối, nhớ vườn cau!
Quê cũ xinh tươi một thuở nào
Lầy lội trời mưa đường đến chợ
Cầu Khum mùa lụt, nước tràn vào

Phất phơ gò nổng cỏ đuôi chồn
Mái lá khói vờn cuối tịch thôn
Là lúc bếp nhà hồng ánh lửa
Khi trời Tây rực nắng hoàng hôn

Nắng nhẹ chiều buông trải lối về
Cò con lạc mẹ ngóng trên đê
Người phang, kẻ rượt, chim bay mất
Giòn giã tiếng cười vang lối quê

Sông nhỏ chảy vào nhánh Cửu Long
Nước về Đồng Tháp ruộng mênh mông
Nước lên Mỹ Thuận qua An Hữu
Sông dẫu chia ba, vẫn một dòng

Xa đưa văng vẳng giọng hò lơ
Yêu khách thương hồ ghé bến mơ
Bên gốc bù lời nàng đứng đợi
Trên cành, con nhện khéo giăng tơ

Ánh trăng lai láng khắp sân hè
Cắm cúi ông ngồi chẻ lạt tre
Bà ốp trầu vàng mai bán chợ
Tiếng bìm bịp nước lớn buồn se

Đồn canh rời rạc trống điểm thùng
Cô thôn say ngủ giữa mông lung
Canh năm gà gáy trăng đà xế
Trắng xóa hơi sương tỏa mịt mùng.

dư thị diễm buồn
(Quê Hương Ngày Em Lớn)

2004-05-01 00:11:36



ĐỖ TRUNG QUÂN
TẠ LỖI TRƯỜNG SƠN
(1982)


1.

Một ngàn chín trăm bảy mươi lăm
Các anh từ Bắc vào Nam
Cuộc trường chinh 30 năm dằng dặc
Các anh đến
Và nhìn Sai Gon như thủ đô của rác
Của xì ke,gái điếm, ,cao bồi
Của tình dục,ăn chơi
“Hiện sinh-buồn nôn-phi lý!!!”
Các anh bảo con trai Sai Gòn không lưu manh cũng lính ngụy
Con gái Sai Gòn không tiểu thư khuê các,cũng đĩ điếm giang hồ

các anh bảo Sai Gòn là trang sách “hư vô”
văn hóa lai căng không cội nguồn dân tộc
ngòi bút các anh thay súng
bắn điên cuồng vào tủ lạnh ,ti vi
vào những đồ tiêu dùng mang nhãn Hoa Kỳ
các anh hằn học với mọi tiện nghi tư bản
các anh bảo tuổi trẻ Sài Gòn là “thú hoang” nổi loạn
là thiêu thân ủy mị,yếu hèn
các anh hùa nhau lập tòa án bằng văn chương
mang tuổi trẻ Sai Gòn ra trước vành móng ngựa!!!


2.

Tội nghiệp Sài Gòn quá thể
Tội nghiệp chiếc cầu Công Lý
Có anh thợ điện ra đi không về
Tội nghiệp những “bà mẹ Bàn Cờ” của những ngày chống mỹ
Lửa khói vỉa hè nám cả những hàng me
Tội nghiệp những người sài gòn đi xa
Đi từ tuổi hai mươi
Nhận hoang đảo tù đày để nói về lòng ái quốc
Có ai hỏi những hàng dương xanh
Xem đã bao nhiêu người Sài Gòn hóa thân vào sóng nước
Tội nghiệp nhưng đêm Sài Gòn đốt đuốc
Những “người cha bến tàu” xuống đường với bao tử trống không
Tội nghiệp nhưng ông cha rời khỏi nhà dòng
Áo chùng đen đẫm máu
Tội nghiệp những chiến trường văn chương,thi ca ,sách báo
những vị giáo sư trên bục giảng đường
ưu tư nhìn học trò mình nhiễm độc
Sài Gòn của tôi-của chúng ta.
có tiếng cười
và tiếng khóc


3-

Bảy năm qua đi với nhiều buồn vui đau xót
Một góc phù hoa ngày cũ qua rồi
Những con điếm xưa có kẻ đã trở lại làm người giã từ ghế đá công viên để sống đời lương thiện
Những gã du đãng giang hồ cũng khoác áo thanh niên xung phong lên rừng xuống biển
Tìm lại hồn nhiên cho cuộc sống của mình
Cuộc đổi thay nào cũng nhiều mất mát .hy sinh…


4-

Và khi ấy
Thì chính “các anh”
Những người nhân danh Hà Nội
Các anh đang ngồi giữa Sài Gòn bắt đầu chửi bới
Chửi đã đời .
Chửi hả hê
Chửi vào tên những làng quê ghi trong lý lịch của chính mình
Các anh những người nhân danh Hà Nội sợ đến tái xanh
Khi có ai nói bây giờ về lại Bắc!!!
Tội nghiệp những bà mẹ già miền Bắc
Những bà mẹ mấy mươi năm còng lưng trên đê chống lụt
Những bà mẹ làm ra hạt lúa
Những năm thất mùa phải chống gậy ăn xin
Những bà mẹ tự nhận phần mình tối tăm
để những đứa con lớn lên có cái nhìn và trái tim trong sạch
Bây giờ
Những đứa con đang tự nhận mình “trong sạch”
Đang nói về quê mẹ của mình như kẻ ngoại nhân
Các anh
đang ngồi giữa Sài Gòn nhịp chân
đã bờm xờm râu tóc,cũng quần jean xắn gấu
Cũng phanh ngực áo,cũng xỏ dép sa bô
Các anh cũng chạy bấn người đi lùng kiếm tủ lạnh ti vi,casette .radio…
Bia ôm và gái
Các anh ngông nghênh tuyên ngôn”khôn & dại”
Các anh bắt đầu triết lý “sống ở đời”
Các anh cũng chạy đứt hơi
Rượt bắt và trùm kín đầu những rác rưởi Sài Gòn thời quá khứ
Sài Gòn 1982 lẽ nào…
Lại bắt đầu ghẻ lở?


5-

Tội nghiệp em
Tội nghiệp anh
Tội nghiệp chúng ta những người thành phố
Những ai ngổn ngang quá khứ của mình
Những ai đang cố tẩy rửa “lý lịch đen”
Để tìm chỗ định cư tâm hồn bằng mồ hôi chân thật


6-

Xin ngả nón chào các ngài
“Quan toà trong sạch”
Xin các ngài cứ bình thản ăn chơi
Bình thản đổi thay lốt cũ
Hãy để yên cho hàng me Sài Gòn
Hồn nhiên xanh muôn thưở
để yên cho xương rồng,gai góc
Chân thật nở hoa
Này đây!
Xin đổi chỗ không kỳ kèo cho các ngài cái quá khứ ngày xưa
Nơi một góc (chỉ một góc thôi)
Sài Gòn bầy hầy ,ghẻ lở
Bây giờ…
Tin chắc rằng trong các ngài đã vô số kẻ tin vào” thượng đế”
Khi sống hả hê giữa một thiên đường

Ai bây giờ
Sẽ
Tạ lỗi
Với Trường Sơn?



No comments: