Yêu nước là một bổn phận và là một đức tính tốt. Nho gia đề cao Trung hiếu. Nguyễn Đình Chiểu nói:
"Trai thì trung hiếu làm đầu,
Gái thì tiết hạnh là câu trau mình."
Nguyễn Công Trứ viết:
"Có trung hiếu đứng trong trời đất"
Trần Bình Trọng thà chết chứ không hàng giặc:
"Thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc".
Nguyễn Biểu cũng nêu gương trung liệt khi sang sứ nhà Minh. Phan Thanh Giản, Hoàng Diệu, Nguyễn Tri Phương đã tận trung báo quốc. TRong ngày Miền Nam thất thủ, năm tướng lãnh VNCH là Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, Thiếu Tướng Phạm Văn Phú, Thiếu Tướng Lê Văn Hưng, Chuẩn Tướng Trần Văn Hai, Chuẩn Tướng Lê Nguyên Vỹ đã tuẫn tiết với Quốc gia Việt Nam.
Tuy theo Khổng tử, không phải ai cũng là trung thần. Trần Ích Tắc, Lê Tắc là những nho gia danh tiếng nhưng đã theo quân Nguyên phản lại dân tộc Việt Nam. Hồ Quy Ly là một danh nho và là đại thần nhưng phản chúa. Trần Nguyên Đán là nho gia và là tôn thất nhà Trần mà chạy theo gian thần Hồ Quý Ly. Và từ trước đến nay, nhiều người Việt Nam đã phản quốc.
Thế nào là yêu nước? Vấn đề cũng khá phức tạp.
Thế nào là yêu nước? Vấn đề cũng khá phức tạp.
Chúng ta theo chủ nghĩa quốc gia, còn cộng sản theo chủ nghĩa quốc tế -- quốc tế vô sản. Các cụ ta bảo cộng sản tam vô là vô tổ quốc, vô tôn giáo và vô gia đình . Đảng cộng sản lập ra Quốc tế I vào ngày 22-7-1863. Đại hội V của Quốc tế tổ chức tại La Hay từ ngày 2 đến ngày 7-9-1872 có Mác và Ăng ghen tham dự. Nhưng vì mâu thuẫn nội bộ, Quốc tế I không tồn tại lâu dài. Hội nghị cuối cùng của Quốc tế I họp ở Philađenphia ngày 15-7-1876 tuyên bố giải tán Quốc tế.
Sau đó it lâu, liên minh quốc tế của các đảng công nhân, thành lập tháng 7-1889 ở Paris. Hoạt động của QT II do Enghen trực tiếp hoặc gián tiếp chỉ đạo. Sau khi Enghen qua đời (1895) ,K. Kautsky, E. Bernstein lãnh đạo, phủ định hoặc đòi xét lại những nguyên lí cơ bản của chủ nghĩa Mac. Trên thực tế, khi Chiến tranh thế giới I bùng nổ (1914), QT II đã bị tan rã vì một số theo chủ nghĩa quốc gia chống Phát xit.
Đệ Tam Quốc tế còn gọi là Cộng sản Đệ Tam hay Comintern là tổ chức của những người cộng sản, được thành lập vào tháng 03 năm 1919 ở Moskva và giải tán năm 1943, được tái sinh lại năm 1947 và giải tán năm 1956, sau Đại hội XX của Đảng Cộng sản Liên Xô. Cương lĩnh hoạt động của Đệ Tam Quốc tế là đấu tranh lật đổ chế độ tư bản chủ nghĩa, xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa, thiết lập chuyên chính vô sản. Trong đệ nhất thế chiến, Lenin, Stalin đều chủ trương Cộng sản liên kết với Phát xít để chống tư bản dù Đức xâm lăng Nga. Lenin tuyên bố: Tôi không quan tâm đến nước Nga sẽ ra sao. Đồ quỷ tha ma bắt! Tất cả chỉ để hướng đến cách mạng thế giới mà thôi".(1)
Trong đệ nhị thế chiến, Stalin theo Đưc chống tư bản nhưng bị Đức đánh cho tan tành khiến Stalin phải xoay ra liên minh với Anh, Pháp Mỹ. . .
"Trung với đảng, hiếu với dân."
Và
"Yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa".
Theo quan điểm này và quan điểm "bạn và thù", ai không theo cộng sản thì không phải là nhân dân nữa, tức là kẻ thù, tức là phản quốc, đáng bị giết, bị bỏ tù. Vì vậy mà cộng sản cho rằng họ là yêu nước , họ có quyền giết tất cả những ai bị nghi ngờ phản động, Việt gian theo chủ trương" giết lầm hơn bỏ sót". Vì vậy trong thời chiến, ai quàng khăn trắng đỏ hay mặc áo trắng xanh đỏ thì bị giết vì CS cho rằng họ mang cờ tam tài của Pháp. Rồi những nông dân nghèo trong CCRD bị giết, bị tù, bị đấu tố vì bị kết tội địa chủ hoặc phản quốc, phản động. Nhóm Nhân Văn Giai Phẩm và nạn nhân trong vụ Xét lại hiện đại cũng bị giết, bị đày ải vì tội phản quốc, phản đảng, chống đảng.. .
Cộng sản muốn giữ độc quyền yêu nước. Từ 1945, chúng sát hại các lãnh tụ tôn giáo, các đảng phái quốc gia và đệ tứ quốc tế, vu cho họ là tay sai phát xít Đức, Nhật.
Năm 1939, trong ba bức thư từ Trung Quốc gửi về Việt Nam,Hồ Chí Minh nói rằng Troskist không còn là một khuynh hướng chính trị mà trở thành “một đàn chó săn cho phát xít Nhật và phát xít quốc tế”.(2)
Những dân di tản và vượt biên cũng bị coi là phản quốc cho nên họ bị tịch thu nhà cửa,và bị bắt giam. Bọn tuyên giáo tuyên truyền mạnh mẽ khiến cho đa số người XHCN cũng coi khinh người vượt biên hoặc dân "Mỹ ngụy". Công an đã tận tình "giáo dục " những người xuất cảnh bằng triết lý Mác Lê và cho nghe bài" Quê hương là chùm khế ngọt" của Đỗ Trung Quân!
Thật vậy, người cộng sản có nhiều tự hào và tự hào nhất là lòng yêu nước của họ! Nhưng ngày nay, trước việc Hồ Chí Minh và đảng cộng sản dâng Trường Sa, Hoàng Sa, biên cương miền Bắc, và cho Trung Cộng khai thác nhiều nơi khắp Nam Bắc, nhất là việc bọn Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh quý gối trước Trung Quốc láo xược, thì không còn ai tin vào lòng yêu nước của bọn cộng sản lớn nhỏ.
Trong kháng chiến, bao người đã vì lòng yêu nước mà theo cộng sản, cuối cùng bị cộng sản sát hại như trong CCRD, Chỉnh Đốn Đảng, và vụ án Xét lại hiện đại, nhưng bi thảm nhất là bọn Giải Phóng Miền Nam.. . Ngày nay, cộng sản vuốt ve người Việt hải ngoại bằng nhiều mỹ từ như hòa hợp, hòa giải, về nguồn, giúp nước, góp tiền cứu dân nghèo, nạn lụt và trẻ mồ côi, tật nguyền.
Yêu nước phải yêu dân. Cộng sản bán nước cho Tàu để cầu thắng lợi thì sao có thể xưng yêu nước. Than ôi!
Ái Quốc bán nước cho Tàu thành phản quốc!
Cộng sản nay cướp đất, cướp nhà của dân oan thì sao gọi là thương dân?
Cộng sản cấm tự do bầu cử, tự do tín ngưỡng và thi hành độc tài đảng trị thì phản dân chủ, nhân quyền thì sao tự nhận là yêu nước, yêu dân?
Ngày nay cộng sản ve vản dân chúng hải ngoại. Việt Cộng yêu Việt kiều ư? Việt Cộng không yêu Việt kiều, không coi những người Việt ở nước ngoài là dân Việt Nam.Trước đây, chúng ta quan niệm rộng rãi rằng những người Việt Nam sinh sống ở nước ngoài đều là Việt kiều, người Hoa sinh sống ở nước ngoài là Hoa kiều, còn cộng sản thì có quan niệm khác..
Trước đây, Cộng sản kết tội những người di tản, những người vượt biên là phản quốc, chạy theo "Mỹ ngụy". Nay trong đầu óc họ vẫn giữ nguyên mối căm thù này mặc dầu ngoài miệng họ cười cầu tài, gọi những người này là "khúc ruột ngàn dặm".
Cộng sản có chính sách bí mật, và công khai. Phần lớn họ nói xuôi cũng được, nói ngược cũng hay.Trong đảng và nhà nước, Việt kiều là Việt Cộng công tác hải ngoại như nhân viên tòa đại sứ, gián điệp cộng sản, hoặc tay sai cộng sản và du học sinh con ông cháu cha ra hải ngoại chuyển tiền. Còn những người Việt Nam mang quốc tịch ngoại quốc thì không xem như là người Việt Nam, không được hưởng quyền lợi gì. Tuy nhiên, khi có lợi cho họ, họ vẫn coi hạng này là người Việt như Lý Tống bị giam ở Thái Lan, Việt Cộng đòi trả về Việt Nam vì họ coi Lý Tống là người Việt Nam. Giáo sư Ngô Bảo Châu quốc tịch Pháp, nay cần lôi kéo ông, họ ca tụng ông, coi là người Việt yêu nước! Ấy thế , Việt kiều vẫn không được ứng cử bầu cử, và khó khăn lắm mới mua được nhà đất tại Việt Nam!
Theo định nghĩa này, những ai dù là người Việt Nam mang quốc tịch ngoại quốc đều là người ngoại quốc. Như vậy, ông Hồ không phải Việt Nam mà cũng không phải Việt kiều . Còn dân chúng vượt biên, HO; đoàn tụ gia đình.. .và con cháu họ đều là ngoại quốc, không phải Việt kiều. Tuy nhiên, khi cần tuyên truyền, họ nhập nhằng gọi tất là Việt kiều. Nnân dân ta có bài thơ Việt kiều như sau:
Ngày đi, Đảng gọi Việt gian
Ngày về Đảng lại chuyển sang Việt kiều
Chưa đi: phản động trăm chiều
Đi rồi: thành khúc ruột yêu ngàn trùng.
Trốn đi Đảng bắt đến cùng
Trở về mời gọi, săn lùng đô la
Đảng ta ân đức bao la
Làm cụ thằng đểu, làm cha thằng lừa...
Việt Minh, Việt Cộng, Việt Kiều,
Trong ba Việt ấy, Đảng yêu Việt nào?
Việt Minh thì tuổi đã cao!
Việt Cộng ốm yếu, xanh xao gầy còm!
Việt Kiều thì vẫn còn son.
Đảng yêu, đảng quý như con trong nhà!
Chỉ cần một ít Đô La
Việt Gian phản quốc hóa ra Việt Kiều!
Những người Việt Nam con em cán bộ đi lao động XHCN ở Liên Xô, Đông Âu là Việt kiều hay ngoại kiều?
Dù là Việt kiều, con ông cháu cha, là đồng chí anh em, CS cũng chẳng vui vẻ đón rước thứ dân này. Thâm tâm họ đẩy được ai ra khỏi nước đều tốt. Dân XHCN đi Đông Âu, Liên Xô cũng vậy mà thôi. Vì vậy mà khi Đông Đức trả người Việt về nước, họ không nhận. Họ đòi tiền. Vậy họ có thực sự cần người Việt về giúp nước không? Chắc chắn là không. Một số du học sinh ở Nga về nước, không thế mạnh,không xin được việc làm ở Hà Nội, đành phải lưu vong như bọn" Mỹ ngụy"! Ông Dũng Vũ cho biết khi Đông Âu sụp đổ, một số dân CHXHCN Việt Nam chạy sang Đông Đức , và họ tự hào là "cộng sản", vỗ ngực xưng là cộng sản, và gọi những dân "Mỹ ngụy" là Việt kiều! Đến khi chính phủ Đức muốn trả họ về "quê hương chùm khế ngọt", thì họ bèn hô to đả đảo Cộng sản , mang nhãn hiệu "chống Cộng" và "tị nạn" để xin ở lại (3). Mặc dầu tỏ lòng ưu ái với " người Việt ở nước ngoài", Quốc Hội Việt Nam chưa phê chuẩn cho người Việt về làm công chức, thì làm sao người Việt hải ngoại có chỗ đứng trong xã hội Việt Nam? Họ chỉ cần vài người để tuyên truyền mà thôi.
Ông Ngô Bảo Châu quốc tịch Pháp hay Mỹ nhưng cần tuyên truyền thì họ níu kéo. Nếu Ngô Bảo Châu chịu về phục vụ dưới ngọn cờ máu, trong thời gian đầu sẽ vui lắm, nhưng khi đã vào tròng như từ bỏ quốc tịch ngoại quốc thì mọi sự sẽ khác. Sau 1954, một số trí thức đã ở lại miền Bắc, họ được trả lương theo chế độ cũ, nghĩa là gấp vài chục lần lương cán bộ cộng sản. Cuối cùng, đảng vận động cho họ tình nguyện bớt lương. Một thí dụ nữa, sau 1975, Cộng sản vỗ về các trí thức ở lại, mỗi người được phụ cấp vài ngàn, nhưng cũng chỉ được vài tháng mà thôi! Tất cả chính sách của cộng sản là giả dối.
Có một ông đã dùng Tâm Hồn Cao Thượng để kêu gọi lòng yêu nước. Câu chuyện đó như sau:
Có một đứa bé 11 tuổi ở gần Padova,nước Ý, cha mẹ nó nghèo bèn đem bán cho một gánh xiếc rong. Nó học nhào lộn rồi theo gánh xiếc sang Pháp, Tây Ban Nha. Đứa bé bị hành hạ bèn bỏ trốn và tìm đến tòa lãnh sự Ý. Ông lãnh sự quán mua cho nó một vé tàu và gửi một bức thư c ho thị trưởng Genova nhờ ông trả nó về cho cha mẹ nó. Trên tàu, nó được hành khách cho tiền rất nhiều. Trong lúc đó, một số du khách nói chuyện về nước Ý, chê bai nước Ý bẩn thỉu, trộm cắp. Đứa bé tức giận bèn ném tất cả số tiền vào mặt các du khách (4)Cộng sản muốn giữ độc quyền yêu nước. Từ 1945, chúng sát hại các lãnh tụ tôn giáo, các đảng phái quốc gia và đệ tứ quốc tế, vu cho họ là tay sai phát xít Đức, Nhật.
Năm 1939, trong ba bức thư từ Trung Quốc gửi về Việt Nam,Hồ Chí Minh nói rằng Troskist không còn là một khuynh hướng chính trị mà trở thành “một đàn chó săn cho phát xít Nhật và phát xít quốc tế”.(2)
Những dân di tản và vượt biên cũng bị coi là phản quốc cho nên họ bị tịch thu nhà cửa,và bị bắt giam. Bọn tuyên giáo tuyên truyền mạnh mẽ khiến cho đa số người XHCN cũng coi khinh người vượt biên hoặc dân "Mỹ ngụy". Công an đã tận tình "giáo dục " những người xuất cảnh bằng triết lý Mác Lê và cho nghe bài" Quê hương là chùm khế ngọt" của Đỗ Trung Quân!
Thật vậy, người cộng sản có nhiều tự hào và tự hào nhất là lòng yêu nước của họ! Nhưng ngày nay, trước việc Hồ Chí Minh và đảng cộng sản dâng Trường Sa, Hoàng Sa, biên cương miền Bắc, và cho Trung Cộng khai thác nhiều nơi khắp Nam Bắc, nhất là việc bọn Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh quý gối trước Trung Quốc láo xược, thì không còn ai tin vào lòng yêu nước của bọn cộng sản lớn nhỏ.
Trong kháng chiến, bao người đã vì lòng yêu nước mà theo cộng sản, cuối cùng bị cộng sản sát hại như trong CCRD, Chỉnh Đốn Đảng, và vụ án Xét lại hiện đại, nhưng bi thảm nhất là bọn Giải Phóng Miền Nam.. . Ngày nay, cộng sản vuốt ve người Việt hải ngoại bằng nhiều mỹ từ như hòa hợp, hòa giải, về nguồn, giúp nước, góp tiền cứu dân nghèo, nạn lụt và trẻ mồ côi, tật nguyền.
Yêu nước phải yêu dân. Cộng sản bán nước cho Tàu để cầu thắng lợi thì sao có thể xưng yêu nước. Than ôi!
Ái Quốc bán nước cho Tàu thành phản quốc!
Cộng sản nay cướp đất, cướp nhà của dân oan thì sao gọi là thương dân?
Cộng sản cấm tự do bầu cử, tự do tín ngưỡng và thi hành độc tài đảng trị thì phản dân chủ, nhân quyền thì sao tự nhận là yêu nước, yêu dân?
Ngày nay cộng sản ve vản dân chúng hải ngoại. Việt Cộng yêu Việt kiều ư? Việt Cộng không yêu Việt kiều, không coi những người Việt ở nước ngoài là dân Việt Nam.Trước đây, chúng ta quan niệm rộng rãi rằng những người Việt Nam sinh sống ở nước ngoài đều là Việt kiều, người Hoa sinh sống ở nước ngoài là Hoa kiều, còn cộng sản thì có quan niệm khác..
Trước đây, Cộng sản kết tội những người di tản, những người vượt biên là phản quốc, chạy theo "Mỹ ngụy". Nay trong đầu óc họ vẫn giữ nguyên mối căm thù này mặc dầu ngoài miệng họ cười cầu tài, gọi những người này là "khúc ruột ngàn dặm".
Cộng sản có chính sách bí mật, và công khai. Phần lớn họ nói xuôi cũng được, nói ngược cũng hay.Trong đảng và nhà nước, Việt kiều là Việt Cộng công tác hải ngoại như nhân viên tòa đại sứ, gián điệp cộng sản, hoặc tay sai cộng sản và du học sinh con ông cháu cha ra hải ngoại chuyển tiền. Còn những người Việt Nam mang quốc tịch ngoại quốc thì không xem như là người Việt Nam, không được hưởng quyền lợi gì. Tuy nhiên, khi có lợi cho họ, họ vẫn coi hạng này là người Việt như Lý Tống bị giam ở Thái Lan, Việt Cộng đòi trả về Việt Nam vì họ coi Lý Tống là người Việt Nam. Giáo sư Ngô Bảo Châu quốc tịch Pháp, nay cần lôi kéo ông, họ ca tụng ông, coi là người Việt yêu nước! Ấy thế , Việt kiều vẫn không được ứng cử bầu cử, và khó khăn lắm mới mua được nhà đất tại Việt Nam!
Theo định nghĩa này, những ai dù là người Việt Nam mang quốc tịch ngoại quốc đều là người ngoại quốc. Như vậy, ông Hồ không phải Việt Nam mà cũng không phải Việt kiều . Còn dân chúng vượt biên, HO; đoàn tụ gia đình.. .và con cháu họ đều là ngoại quốc, không phải Việt kiều. Tuy nhiên, khi cần tuyên truyền, họ nhập nhằng gọi tất là Việt kiều. Nnân dân ta có bài thơ Việt kiều như sau:
Ngày đi, Đảng gọi Việt gian
Ngày về Đảng lại chuyển sang Việt kiều
Chưa đi: phản động trăm chiều
Đi rồi: thành khúc ruột yêu ngàn trùng.
Trốn đi Đảng bắt đến cùng
Trở về mời gọi, săn lùng đô la
Đảng ta ân đức bao la
Làm cụ thằng đểu, làm cha thằng lừa...
Việt Minh, Việt Cộng, Việt Kiều,
Trong ba Việt ấy, Đảng yêu Việt nào?
Việt Minh thì tuổi đã cao!
Việt Cộng ốm yếu, xanh xao gầy còm!
Việt Kiều thì vẫn còn son.
Đảng yêu, đảng quý như con trong nhà!
Chỉ cần một ít Đô La
Việt Gian phản quốc hóa ra Việt Kiều!
Những người Việt Nam con em cán bộ đi lao động XHCN ở Liên Xô, Đông Âu là Việt kiều hay ngoại kiều?
Dù là Việt kiều, con ông cháu cha, là đồng chí anh em, CS cũng chẳng vui vẻ đón rước thứ dân này. Thâm tâm họ đẩy được ai ra khỏi nước đều tốt. Dân XHCN đi Đông Âu, Liên Xô cũng vậy mà thôi. Vì vậy mà khi Đông Đức trả người Việt về nước, họ không nhận. Họ đòi tiền. Vậy họ có thực sự cần người Việt về giúp nước không? Chắc chắn là không. Một số du học sinh ở Nga về nước, không thế mạnh,không xin được việc làm ở Hà Nội, đành phải lưu vong như bọn" Mỹ ngụy"! Ông Dũng Vũ cho biết khi Đông Âu sụp đổ, một số dân CHXHCN Việt Nam chạy sang Đông Đức , và họ tự hào là "cộng sản", vỗ ngực xưng là cộng sản, và gọi những dân "Mỹ ngụy" là Việt kiều! Đến khi chính phủ Đức muốn trả họ về "quê hương chùm khế ngọt", thì họ bèn hô to đả đảo Cộng sản , mang nhãn hiệu "chống Cộng" và "tị nạn" để xin ở lại (3). Mặc dầu tỏ lòng ưu ái với " người Việt ở nước ngoài", Quốc Hội Việt Nam chưa phê chuẩn cho người Việt về làm công chức, thì làm sao người Việt hải ngoại có chỗ đứng trong xã hội Việt Nam? Họ chỉ cần vài người để tuyên truyền mà thôi.
Ông Ngô Bảo Châu quốc tịch Pháp hay Mỹ nhưng cần tuyên truyền thì họ níu kéo. Nếu Ngô Bảo Châu chịu về phục vụ dưới ngọn cờ máu, trong thời gian đầu sẽ vui lắm, nhưng khi đã vào tròng như từ bỏ quốc tịch ngoại quốc thì mọi sự sẽ khác. Sau 1954, một số trí thức đã ở lại miền Bắc, họ được trả lương theo chế độ cũ, nghĩa là gấp vài chục lần lương cán bộ cộng sản. Cuối cùng, đảng vận động cho họ tình nguyện bớt lương. Một thí dụ nữa, sau 1975, Cộng sản vỗ về các trí thức ở lại, mỗi người được phụ cấp vài ngàn, nhưng cũng chỉ được vài tháng mà thôi! Tất cả chính sách của cộng sản là giả dối.
Có một ông đã dùng Tâm Hồn Cao Thượng để kêu gọi lòng yêu nước. Câu chuyện đó như sau:
Truyện này ca tụng lòng yêu nước của một đứa trẻ nghèo đã vì tự ái dân tộc và yêu nước mà ném bỏ tiền bạc. Đa số thích bài này nhưng tôi lại có vài suy nghĩ gần xa.Đa số người nay muốn từ bỏ quốc gia nghèo đói để ra ngoại quốc sinh sống trong đó có người Việt Nam yêu quý của chúng ta., nhất là người CHXHCN Việt Nam. Mục đích của họ ra nước ngoài là vì tiền. Đứa bé 11 tuổi bị cha mẹ bán đi nay được một số tiền lớn lại ném đi hay sao? Tiền rất quý, tiền là tiên là Phật, các đảng viên cộng sản đã bán nước để lấy tiền đó hay sao? Câu chuyện này ở trên sự tưởng tượng của chúng ta! Nếu có một đứa bé như thế, chúng ta có thể nói tinh thần yêu nước của cậu bé này cao hơn bọn Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Nông Đức Mạnh phản quốc hại dân!
Con người có lòng yêu nước là tốt nhưng tự ái dân tộc có chỗ không đúng. Người ta phê bình đúng thì mình phải nhìn nhận. Cái quan trọng là tìm cách sửa chữa sai lầm, là vứt bỏ khối ung thư chứ không phải là bênh vực nó. Nhiều ông cộng sản khi nghe người ta phê bình cái xấu của Việt Cộng thì họ dẫy nẫy như đỉa phải vôi, và mắng chửi người ta là phản quốc, phản dân tộc, làm xấu nước Việt.
Làm ô nhục Việt Nam chính là bọn cộng sản hèn nhát cúi đầu trước Trung Cộng, và làm những việc ô danh dân tộc như việc ông Hồ giết Nông thị Xuân, cầu Cần Thơ vừa xây đã sập, vụ Vinashin, đại sứ Việt Nam ở Mỹ đứng tè ngoài đường, các tiếp viên hàng không và phi công Việt Nam buôn lậu, ăn cắp hàng trong các siêu thị ngoại quốc và rất nhiều chuyện ô danh khác.. . Muốn trừ những tật xấu này phải tiêu diệt nguồn gốc nó là đảng cộng sản. Còn người viết chỉ là những kẻ nói lên nói sự thật. Trần Dần, Phùng Quán, Phùng Cung, Nguyễn Chí Thiện, Dương Thu Hương, Tô Hải. . . là những người nói thật!
Việt Cộng kêu gọi người Việt hải ngoại yêu nước, người Việt hải ngoại cũng hô hào người Việt hải ngoại yêu nước. Trong các buổi phát bằng tốt nghiệp hay trong những cuộc phỏng vấn hoa khôi Việt Nam, một số người trẻ đã nói: sẽ về giúp Việt Nam.. . .
Tôi không hiểu họ là Việt Nam quốc tịch Mỹ hay du sinh Việt Nam. Người CHXHCN Việt Nam nói điều đó là đúng lý mặc dù đa số họ ra ngoại quốc là tính việc ở lại bằng hôn nhân, lao động, hoặc kinh doanh. Còn người Việt quốc tịch Mỹ mà nói câu ấy khiến người ta thắc mắc:
-Họ muốn về tiếp tay cho cộng sản bán nước hại dân hay sao?
-Họ về làm gì? Có việc làm cho họ ở Việt Nam hay không trong khi bao thanh niên nam nữ tìm cách bỏ nước ra đi?
Năm 1988, giáo sư Trần Quang Đệ, cựu Viện Trưởng Viện Đại Học Sài Gòn viết lời tâm sự:
‘‘Tôi. . . còn thắc mắc trong lòng vì quê hương và dân Việt chưa cằn cỗi và tiêu diệt mà còn phải mãi mãi tồn tại, tiến hoá không ngừng, còn tôi, tuy còn đó mà chẳng thể làm thêm được gì để phụng sự cho quê hương dân tộc. Tôi hy vọng điều gì tôi để lại sau cuộc đời không làm tôi bị liệt vào những kẻ đã làm điều sái quấy đối với quốc gia và điều đó, cùng vơí tình yêu hiến dâng cho nghề nghiệp, làm cho đồng bào và tổ quốc tôi được tốt đẹp hơn.’’ (5)
Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh ca tụng GS cựu viện trưởng:
Bài viết bằng tiếng Pháp chứa đầy chân tình của một nhà trí thức nặng lòng với đất nước, trong những tháng năm cuối của cuộc đời, hằng mong sao thế hệ sau tiếp nối công cuộc xây dựng một chương trình bảo vệ sức khỏe tân tiến và hữu hiệu cho quê hương (5).(1). I don’t care what becomes of Russia. To hell with it. All this is only the road to a World Revolution. http://quotes.liberty-tree.ca/quotes_by/vladimir+ilyich+leninChúng ta biết bác sĩ Viện trưởng là người quốc gia, nhưng câu trên của Ngài cựu Viện trưởng không rõ rệt. Ông nặng lòng với quê hương nhưng là quê hương nào? Lúc nào? Ông yêu Việt Nam cộng sản hay Việt Nam thời hậu cộng sản?
Trong bài "Trải hương theo gió", GS. Nguyễn Xuân Vinh đã nêu thành tích học tập và nghiên cứu, giảng dạy của người Việt khắp thế giới. Sau đây là một đoạn:
Nếu ai nhìn vào bất kỳ một sự phát triển nào trên giải đất Hoa Kỳ cũng phải công nhận rằng có sự đóng góp của ngươì dân gốc Việt. Lấy một thí dụ là theo Bộ Thương Mại thì có hơn 300 người Mỹ gốc Việt đã có ít ra là 3 bằng sáng chế cho mỗi người. Riêng kỹ sư Đoàn Chính Trung, hiện nay là một trong những phó chủ tịch của Micron Corporation ở tỉnh Boise, tiểu bang Idaho , đã được cấp 132 bằng sáng chế. Người Việt Nam đặc biệt là xuất sắc trong những ngành kỹ thuật và khoa học bao gồm cả y, nha và dược học. . . .
. . . Theo một ước lượng thật dè dặt thì hiện nay ở Hoa Kỳ có vào khoảng 4200 bác sĩ gốc Việt đang hành nghề và như thế thì cứ một ngàn người chúng ta lại có 4 bác sĩ. Nói chung cho toàn thể đất nước thì tỷ lệ này chỉ có được ở những vùng thật trù phú. Nhiều bác sĩ, ở lớp đàn em và con cháu sau này, cũng đã trở thành giáo sư y khoa ở những đại học danh tiếng như những vị thầy tiền bối khi xưa.(5)
Bài này rất có ích cho những ai muốn nghiên cứu về sự thành tựu của người Việt hải ngoại. Sau khi giới thiệu các gương thành công của người Việt Nam khắp thế giới, GS. Nguyễn Xuân Vinh viết về nỗi băn khoăn của ông: mình còn làm được điều gì lợi ích cho cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản, và rồi đây cho quốc gia và dân tộc? (5)Lời nói của GS Nguyễn Xuân Vinh là rõ ràng, chính xác, tiêu biểu cho hạng người, có kiến thức khoa học và có lập trường chính trị quốc gia."Việt Nam như thể cái lầu,
Ngày nay, chúng ta dầu đã vào quốc tịch Mỹ, Canada, Pháp, Nhật, Úc, nhưng chúng ta vẫn nặng lòng với đất nước Việt Nam. Chúng ta yêu đất nước và nhân dân Việt Nam bằng cách tranh đấu cho độc lập, tự do và dân chủ tại Việt Nam. Sau khi đã tiêu diệt cộng sản, với lực lượng trí thức hùng hậu ở hải ngoại, chúng ta sẽ xây dựng một nước Việt Nam hùng mạnh theo như các bậc tiền bối Cao Đài, Hòa Hảo mong ước:
Bốn phương thiên hạ tới chầu xung quanh."
Sơn Trung--------------------------------
(2).Nguyễn Khoa Khôi. Hồ Sơ Đệ Tứ Quốc Tế Việt Nam. tr.6. http://www.tusachnghiencuu.org/pdf_files/hsdt_I.pdf
(3).Dũng Vũ. Từ “ngụy”, “Việt kiều” cho tới “kiêu dân”
http://talawas2.multiply.com/journal/item/394
(4).EDMOND DE AMICIS. Tâm Hồn Cao Thượng,Hà Mai Anh dịch; "LÒNG YÊU NƯỚC CỦA CẬU BÉ THÀNH PADOVA". http://vantuyen.net/index.php?view=story&subjectid=196
(5).GS Nguyễn Xuân Vinh. Trải hương theo gió.
http://www.vannha.com/NXV/TraiHuongTheoGio.htm
No comments:
Post a Comment