Friday, December 24, 2010

SƠN TRUNG * HIỆN TƯỢNG NGUYỄN VĂN AN




Ông Nguyễn Văn An sinh ngày 1 tháng 10 năm 1937, tại xã Mỹ Tân, ngoại thành Nam Định. Xuất thân công nhân điện Nhà máy điện Hà Nội, rồi học về điện tại Trường đại học Bách khoa Donesk (Liên Xô, nay thuộc Ukraina) 5 năm. Đường công danh của ông khá thuận lợi, từ Phó Bí thư Tỉnh uỷ, Chủ tịch UBND tỉnh Hà Nam Ninh, rồi Đại biểu Quốc hội khoá VII, Uỷ viên Uỷ ban Kinh tế Kế hoạch và Ngân sách của Quốc hội. Ngày 27 tháng 6 năm 2001: tại kỳ họp thứ 9, Quốc hội khoá X, được Quốc hội bầu làm Chủ tịch Quốc hội nước CHXHCN Việt Nam. Ở địa vị này, ông có có thể trở thành Tổng Bí thư như Nông Đức Mạnh, không ngờ đường công danh ông chỉ có thế rồi bị về hưu!

Ông Nguyễn Văn An, năm nay 73 tuổi, là đã quá tuổi hưu, nay tuyên bố nhiều câu xanh rờn . Trước tiên, chúng tôi xin giới thiệu bài viết của ông đăng trên Tuần Việt Nam, nhan đề do Tuần Việt Nam đặt ra là Nguyên Chủ tịch Quốc hội bàn về phương thức cầm quyền của Đảng, đăng ngày 6-12-2010. (http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-12-05-nguyen-chu-tich-quoc-hoi-ban-ve-phuong-thuc-cam-quyen-cua-dang )

Bài của ông nhấn mạnh về dân chủ. Ông phê phán chủ nghĩa cộng sản phi dân chủ:

Dân chủ là mục tiêu nền tảng, là quốc hiệu của Việt Nam: "Việt Nam Dân chủ Cộng hòa", song tính dân chủ còn yếu hơn rất nhiều so với tính dân tộc...

Ông đề cao vai trò nhân dân, mặc dầu một đời ông đã theo Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng giết hại và bóp chẹt tự do và đời sống nhân dân:

Dân làm chủ thì dân phải quyết, quyết trực tiếp và quyết gián tiếp thông qua cơ quan đại diện. Song về bản chất là dân quyết chứ không phải vua quyết, cũng không phải đảng quyết.

Ông lên tiếng chỉ trích toàn bộ cơ chế cộng sản. Cộng sản xảo trá. Dân chủ của họ là dân chủ giả tạo. Các nước đặt ra tam quyền phân lập, cộng sản cũng phân biệt tam quyền: Dân làm chủ, đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý nhưng sự thực dân làm nô lệ, đảng nắm nhà nước và quốc hội cho nên đảng nắm trọn, không có đảng phái nào chen vô vì tất cả đã bị tiêu diệt. Dân thực tế không có quyền bầu cử và ứng cử. Không ai ngoài đảng được ứng cử, và dân chỉ được bầu một trong hai người đảng chọn! Quốc hội là bù nhìn đóng vai nghi gật trong màn trình diễn dân chủ giả tạo, mà thương ôi, chính ông Nguyễn Văn An là chủ gánh hát này với danh nghĩa chủ tịch Quốc hội trong bao nhiêu năm. Nay thì cóc mở miệng. Ông thú nhận tính phi dân chủ của cộng đảng vì mô hình Việt Nam là mô hình sao chép Liên Xô, tuy hiến pháp nói phân quyền, thực tế đảng cộng sản nắm hết:
Đây là mô hình của cộng hòa Xô Viết. Thông lệ quốc tế không có như vậy. Quốc hội là nhánh lập pháp có quyền lực cao nhất, song cũng còn nhiều hình thức, thực chất là Trung ương, Bộ Chính trị quyết. Chính phủ là nhánh hành pháp song cũng rất yếu, chủ yếu là chấp hành chỉ thị nghị quyết của Đảng.

Và ông đòi hỏi:
Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, dân làm chủ là cơ chế gồm ba chủ thể có chức năng, nhiệm vụ và quyền hạn riêng, không ai làm thay ai, không ai quyết thay ai. Nếu Đảng làm thay, quyết thay thì Nhà nước và dân sẽ trở thành hình thức, hữu danh vô thực, người ta sẽ có cảm giác Đảng là vua. Không phải là một ông vua như thời phong kiến mà là vua tập thể thời CH XHCN".

Ông cho rằng cộng đảng thiếu dân chủ vì không thực hiện Hiến Pháp 1946. Công sản đưa hiến Pháp 1946 để trang trí, còn thực chất là con số không vĩ đại. Lý thuyết cộng sản và Hiến Pháp thì tự do bầu cử và dân có quyền phủ quyết Hiến Pháp nhưng đó cũng là những lời giả dối của Hồ Chí Minh. Ông Nguyễn Văn An thú nhận:
Song đến nay dân ta mới được bầu và bãi miễn đại biểu Hội đồng nhân dân các cấp, bầu và bãi miễn Đại biểu Quốc hội, bầu và bãi miễn trưởng thôn. Chúng ta đều biết, chất lượng bầu cử còn thấp, còn việc bãi miễn thì hầu như chưa làm được bao nhiêu, nguyên nhân thì có nhiều.

Dân ta chưa được phúc quyết Hiến pháp và những việc quan hệ đến vận mệnh quốc gia thông qua trưng cầu dân ý. Tuy Hiến pháp 1946 đã ghi song chưa thực hiện được vì chiến tranh đã xảy ra ngay sau đó. Đến các Hiến pháp sửa đổi sau này lại bỏ quyền đó của dân mà Quốc hội tự giao cho Quốc hội có quyền lập hiến và lập pháp. . .Nghĩa là còn rất nhiều quyền dân chủ đương nhiên của một công dân của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà nay là nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, mà nhân dân ta đến nay vẫn chưa được hưởng một cách trọn vẹn.

Ngoài ra, ông còn trả lời các báo chí trong nuớc những câu rất oai hùng. Viêt Studies
(http://viet-studies.info/kinhte/NguyenVanAn_DoiMoiHeThong.htm) và Tuần Việt Nam đều đăng tải bài này vào ngày 7-12-2010 với nhan đề Nguyên chủ tịch quốc hội khuyến nghị đổi mới hệ thống chính trị do Thu Hà ghi nhận (http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-12-07-nguyen-chu-tich-quoc-hoi-khuyen-nghi-doi-moi-he-thong-chinh-tri )

Ông cho rằng toàn bộ hệ thống, cái hệ thống mà ông phục vụ và đã đưa ông lên đỉnh cao danh vọng là sai lầm, cần phá bỏ.

Về cương lĩnh đảng cộng sản cho đại hội XI, ông nói:
Cương lĩnh 2010 phải vượt qua cái khung cơ bản của Cương lĩnh 91 như dự thảo, để xây dựng một Cương lĩnh 2010 mới đáp ứng yêu cầu của Cách mạng Việt Nam trong giai đoạn mới, giai đoạn đổi mới toàn diện, triệt để, cả kinh tế và chính trị, tức là hoàn thiện ở mức độ cao hơn, mức độ SỬA LỖI HỆ THỐNG.. . khuynh hướng đổi mới tư duy toàn diện và triệt để, cả kinh tế và chính trị thì chúng ta mới khắc phục được lỗi hệ thống, vì chúng ta mắc lỗi hệ thống mà chúng ta chỉ chỉnh sửa theo khuynh hướng thứ nhất thì chúng ta không ra khỏi lỗi hệ thống được.

Ông nói đến lỗi hệ thống, và ông nói rõ đó là hệ thống độc tài, dân chủ giả mạo của Liên Xô mà Việt Nam cũng như Trung Quốc, Miên . . . là những đệ tử trung thành:
Quyền lực nhà nước được phân công ra làm ba nhánh song lại thống nhất ở nơi Đảng. Vậy, Đảng trở thành ông vua tập thể rồi. Không phải dân chủ nữa mà là đảng chủ rồi. Mô hình của cộng hòa Xô Viết là như vậy. Đây là cái sai từ gốc về hệ thống tổ chức quyền lực gây nên lỗi của hệ thống cần phải được khắc phục theo quy luật phổ quát là phân chia ba nhánh quyền lực nhà nước một cách rạch ròi, minh bạch, thống nhất theo Hiến pháp và Pháp luật, tức là thống nhất ở nơi dân, (tam quyền phân lập).

Nếu chúng ta hiểu ba nhánh quyền lực nhà nước đều đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng đã được thể chế hoá trong Hiến pháp và Pháp luật là đúng, còn nếu hiểu thống nhất trực tiếp ở ban lãnh đạo hoặc cá nhân lãnh đạo cụ thể nào đó thì lại là sai, lại là có vua cộng sản mất rồi, dân chỉ còn là người chủ hình thức, nhà nước trở thành công cụ của đảng chứ không phải công cụ của dân nữa rồi. Mọi chủ trương chính sách của đảng phải được cụ thể hoá bằng Hiếp pháp và Pháp luật.

Ông cho biết lỗi hệ thống chính là chủ nghĩa cộng sản diệt trừ tư hữu, tập trung kinh tế quốc dân vào tay cộng sản. Trong Tuyên Ngôn đảng Cộng sản. Marx đã tuyên bố bãi bỏ tư hữu, lập kinh tế quốc doanh, bắt nhân dân lao động cưỡng bách. Thêm vào chính sách hộ khẩu, đày nhân dân lên rừng thiêng nước độc, cộng sản đã bắt dân làm tù nhân , làm nô lệ.Danh nghĩa là tài sản nhà nước , tài sản công nhưng thực tế bọn cộng sản lãnh đạo đã cướp đoạt tài sản nhân dân mà bỏ túi. Giai cấp mới chính là bọn cộng sản nắm quyền, phổ biến từ Liên Xô, Hung, Ba Lan, Trung Quốc, Việt Nam.. . Vì tài sản nằm trong tay bọn gian tham và độc tài nên chúng tha hồ bán buôn, cướp đoạt như vụ Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Nông Đức Mạnh, Đỗ Mười bán nước, Nguyễn Tấn Dũng cướp đoạt tài sản quốc gia trong vụ Vinashin.. . bắt dân làm nô lệ và chịu bao nỗi thống khổ.

Ông Nguyễn Văn An nói:
Sở hữu tư nhân thực chất vẫn là vấn đề dân chủ tự do trên lĩnh vực kinh tế, trong mưu cầu hạnh phúc của mỗi người, nó là cội nguồn cảm hứng, là động lực to lớn cho sự phát triển. Kết quả của nó kỳ diệu như thế nào mọi người đã biết.
Vẫn biết rằng nó cũng đẻ ra những bất công mới, những mâu thuẫn mới đòi hỏi chúng ta phải nghiên cứu và điều chỉnh cho phù hợp với thực tiễn khách quan trong từng giai đoạn. Song đây là con đường dân chủ, con đường phát triển, con đường sống ngày càng hạnh phúc hơn.

Chúng ta cần sửa cái sai từ gốc này một cách toàn diện hơn, triệt để hơn như nhiều ý kiến đề xuất của quần chúng, của nhiều tổ chức và nhiều nhà khoa học, trí thức, nhân sĩ trong và ngoài nước.
Sở hữu tư nhân là động lực vô cùng to lớn, song không phải không cần đến sở hữu nhà nước. Nhưng sở hữu nhà nước không phải là mục đích, mà chỉ là phương tiện trong giai đoạn nào, thời điểm nào, trong lĩnh vực cụ thể nào, vì lợi ích đích thực của nhân dân và của nhà nước chứ không phải vì mục đích tự thân.

Được hỏi vì sao thành trì cộng sản Liên Xô sụp đổ, ông cho là do nguyên nhân nội tại, nghĩa là chính đảng cộng sản tàn bạo, thối nát đã tự diệt vong. Ông nhận thức rằng nguồn tội lỗi là đảng cộng sản. Đảng cộng sản phản dân hại nước, cản trở bước tiến của dân tộc:
Nhà nước và Xã hội do lỗi hệ thống gây ra. Đảng đã trở thành lực lượng cản trở sự phát triển của xã hội, đã trở thành lực cản của sự phát triển tự do dân chủ của xã hội. Nói theo tinh thần của Marx thì cái gì cản trở sự phát triển là thối nát, là phản động. Chính những người cộng sản chân chính, chính liên minh giai cấp công nhân với nông dân và nhân dân lao động, chính độ ngũ trí thức cũng không muốn bảo vệ một Đảng đã thoái hóa biến chất như vậy. Đó mới là nguyên nhân chính, chứ không phải do kẻ thù của chủ nghĩa xã hội phá hoại là chính. Chính những người cộng sản chân chính cũng muốn giải tán Đảng đã biến chất để xây dựng Đảng mới, để sửa lỗi hệ thống, để làm lại từ đầu.

Ở trên ông nói mọi sai lầm là do hệ thống Mác Lê và đảng cộng sản , chính cộng sản đã cản trở bước tiến của dân tộc, là thế lực phản động nhưng đoạn dưới ông lại muốn bảo vệ đảng, tuân theo chủ nghĩa Mác Lê :
Do đó, khi xây dựng Đảng, tôi đề nghị trở về với Lý luận - Hành động, với Tư tưởng - Minh triết Hồ Chí Minh làm nền tảng và kim chỉ nam cho hành động của chúng ta. Tôi đề nghị chúng ta vẫn giữ học thuyết Marx-Lenin .

Cộng sản chủ trương chuyên chế ( vô sản chuyên chính) thì sao có thể dân chủ. Ở trên ông đã nói đảng cộng sản thiếu dân chủ thế mà đoạn dưới cũng tờ báo trên ,ông hô hào dân chủ, quả là ông thích đùa!Và dân chủ sao được khi ông vẫn muốn độc đảng, chống đa đảng:
Nếu ta làm như các Đảng ở các nước có đa Đảng tham chính thì chẳng hóa ra Đảng ta tranh giành lá phiếu với dân à?

Ông nói đảng cộng sản sai lầm từ gốc nhưng ông vẫn muốn cái đảng thối nát đó tiếp tục cầm quyền , giữ vai trò " đảng lãnh đạo", " Đảng phải giành quyền lãnh đạo thông qua tranh cử trong Đảng và ngoài Xã hội" . Ông chủ trương độc đảng thì đảng độc quyền ứng cử , có ai trong xã hội nữa mà bảo là tranh cử ngoài xã hội?
Ông cho rằng Marx sai lầm, cả hệ thống sai lầm nghĩa là cả bè lũ cộng sản sai lầm tại sao ông vẫn ca tụng Marx và Hồ Chí Minh?




Một số báo đã khen ngợi . Một tờ báo nêu lên một hàng tít lớn Nguyễn Văn An , Người dám vượt lên chính mình . Cũng có tờ báo kẻ hàng chữ đặc biệt: Cựu CT Quốc hội Nguyễn Văn An nã đại pháo thẳng vào nhóm độc tài .


Trong thế giới cộng sản hiện nay có nhiều loại người. Một loại quyết tâm theo đảng để được quyền lợi . Hạng này thì nhiều lắm như Nông Đức Mạnh, Trương Tấn Sang, hai ông vẫn luôn miệng ca tụng Hồ Chí Minh, chống diễn biến hòa bình.
Một hạng giác ngộ, nói thẳng quan điểm minh dù có bị nguy hiểm đến bản thân. Hạng này có it như Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang. . .
Hạng thứ ba rất khôn ngoan, nửa nạc nửa mỡ, trong đó có Nguyễn Văn An.
Trước tiên, ở vào hàng chủ tịch Quốc Hội, ông An không phải là kẻ ngu dại và yếu thế. Trong bài trên, ông đứng vào phe nã trọng vào Nguyễn Tấn Dũng và vụ Vinashin. Và quá khứ, ông cũng ghê gớm lắm mới được đưa vào làm chủ tịch Quốc Hội.

Không biết sự thực như thế nào mà tờ Tuổi Trẻ Lên Đường viết vào 6-8-2002 có đoạn tố cáo Nguyễn Văn An là thầy của Năm Cam, là tay đại Mafia trong hệ thống trung ương đảng:
Tại Hà Nội, dư luận cho rằng Năm Cam nằm trong hệ thống tổ chức mà NguyễnVăn An trước đây làm Trưởng ban tổ chức phụ trách. Khi Nguyễn Văn An không còn làm trưởng ban tổ chức và được đề bạt lên làm Chủ tịch quốc hội thay thế Nông Đức Mạnh từ tháng 5 năm 2001, thì những liên hệ trong đường dây kinh tài đen của đảng bị thay đổi. Người thay thế Nguyễn Văn An trong vai trò Trưởng ban tổ chức trung ương đảng hiện nay là Trần Đình Hoan, nguyên bộ trưởng lao động - thương binh - xã hội. . . Vì thế, khi Trần Đình Hoan nắm vai trò tổ chức đảng thì đương sự phải bố trí lại hệ thống quyền lực của mình với những nhân sự mới và vì vậy mà Năm Cam và những liên hệ với nó đã phải cáo chung bằng những đòn thù nội bộ. Trần Mai Hạnh đã khai rằng Nguyễn Văn An có yêu cầu Lê Đức Anh can thiệp nhưng bất thành, như vậy thế lực của Nguyễn Văn An đã không thể nào che chở cho Bùi Quốc Huy, Trần Mai Hạnh và cho Năm Cam. http://www.lenduong.net/spip.php?article672


Ngoài ra, Nguyễn Văn An đúng là một con người cộng sản, đã hành động và nói năng đúng theo phong cách và truyền thống cộng sản. Phong cách đó, truyền thống đó là gì?

1. Nói dối
Marx là tay tổ nói dóc. Ông bảo Tư bản đang hấp hối và giai cấp vô sản chôn sống giai cấp tư bản! Marx còn bảo sau khi giết tư bản và cướp tài sản của giai cấp bóc lột thì xã hội không còn người bóc lột người.

Những danh từ Marx đưa ra như chủ nghĩa Marx khoa học, chủ nghĩa Marx tất yếu là những danh từ dối trá. Khoa học thì phải có thí nghiệm, chứng minh nhưng chủ nghĩa Marx chưa thí nghiệm, chứng minh mà đã áp dụng và kết quả thất bại. Chủ Nghĩa Marx thực ra cũng duy tâm, chủ quan, không khoa học. Nước sôi 100 độ thì ở Nga, Mỹ nước cũng sôi ở 100 độ nhưng lý thuyết của Marx đã bị Lenin, Stalin và Mao thay đổi. Nay thì Đặng Tiểu Bình quăng vào sọt rác. Chủ nghĩa cộng sản là tất yếu thì khi có điều kiện cần và đủ, tư bản sẽ tự động quỳ xuống đầu hàng, dân chúng sẽ xếp hàng cả ngày lẫn đêm để vào đảng, đảng không cần phù phép, cần khẩn, tuyên truyền và khủng bố nhân dân, bắt nhân dân phải tuân theo lệnh mình.

Lenin, Hồ Chí Minh lúc chưa cầm quyền thì tranh đấu cho tự do báo chí nhưng khi nắm quyền thì hai ông liền giết chết báo chí và đàn áp nhà báo. Hai ông ban đầu tuyên bố đoàn kết dân tộc nhưng khi lên cầm quyền, hai ông thẳng tay tàn sát đối lập. Hồ Chí Minh bày ra Hiến pháp 1946, nhưng hiến pháp nay không bao giờ được thực hiện. Ông Hồ đưa ra khẩu hiệu Độc lập, Tự do Hạnh phúc nhưng ông bán Tổ quốc cho Nga Tàu, bắt toàn dân làm nô lệ cộng đảng. Đặng Tiểu Bình buôn bán với tư bản, phá bỏ Hợp Tác xã tức là trở lại con đường tư bản chủ nghĩa. Thế mà ông dùng danh từ "xã hội chủ nghĩa định hướng " là một thuật ngữ dối trá. Cộng sản Việt Nam và Trung Quốc trở lại kinh tế tư bản, nghĩa là bắt chước kinh tế xưa cũ , sao gọi là "đổi mới"?

2. Đầu đuôi mâu thuẫn, hoặc mập mờ lươn lẹo.
Mao Trạch Đông chủ trương " Bước đại nhảy vọt" , Lê Duẩn bắt chước Mao mà kêu gào" Tiến mạnh, tiến nhanh, tiến vững chắc" .Người Trung Hoa có câu" dục tốc bất đạt", và người Việt Nam có câu:
"Đi đâu mà vội, mà vàng,
Mà vấp phải đá, mà quàng phải giây.
Thủng thỉnh như chúng anh đây,
Chẳng đá nào vấp, chẳng giây nào quàng".

Tiến mạnh , tiến nhanh thì lao xuống hố như ông Mao chứ làm thế nào mà vững chắc? Cách nói này là phổ biến. Vũ Thư Hiên trong chương 15 Đêm Giữa Ban Ngày đã kể đến văn tài thượng thừa của Trường Chinh trong nghị quyết 9 . Ông viết
Thế là vào cuối năm 1963, xuất hiện Nghị quyết 9, một nghị quyết nửa dơi nửa chuột, không có lập trường rõ ràng đối với cuộc xung đột tư tưởng đang diễn ra gay gắt trong lòng phong trào cộng sản quốc tế. Trong nghị quyết này Ðảng Việt Nam vừa nói chống chủ nghĩa xét lại hiện đại vừa nói chống chủ nghĩa giáo điều, với câu chữ kín kẽ, rất kinh viện, trong một hệ khái niệm độc đáo, khó mà hiểu được người viết nghị quyết muốn gì. Liên Xô đọc cũng không thể bực mình, Trung Quốc đọc cũng không thể tức giận. Theo lời đồn thì tác giả của cái nghị quyết nước đôi này, hay nói cho đúng hơn, người chấp bút nó, là nhà kinh viện Trường Chinh, đã nhoài người ra giúp rập chủ soái Lê Duẩn đóng thật đạt màn kịch "em chã, em chã" với cả hai bên tranh chấp.

Ây thế mà cái Nghị quyết 9 lươn lẹo, được nhào nặn bởi chủ gánh xiếc ngôn ngữ Trường Chinh, lại ra đời không được thông đồng bén giọt như các nghị quyết khác, theo thông lệ bao giờ cũng được "nhất trí" thông qua bằng những cánh tay giơ cao. Khốn thay, trong giai đoạn này đã xuất hiện làn sóng ngầm của xu hướng dân chủ trong Ðảng, được cả một số ủy viên Trung ương tán thành. Nghị quyết 9 là cái Lê Ðức Thọ và đàn anh Lê Duẩn cần có để trấn áp trào lưu dân chủ nọ. Nó phải được ra đời, bằng bất cứ giá nào. Và, về đại thể, Duẩn-Thọ đã thành công.
Trong Nghị quyết này, mặc dầu lời lẽ mù mờ, lập trường mao-ít của liên minh Duẩn-Thọ, là rõ ràng đối với bất cứ ai không mù.

Văn phong của Trường Chinh thật ra là vừa nói nước đôi, vửa giả dối bởi vì nghị quyết chống cả hai phe giáo điều và xét lại nhưng thực tế là chỉ giết phe xét lại.

Trong bài " Thư ngỏ gửi bạn đọc và nhà báo Huy Đức" đề ngày 16-12-2010 ,đăng trên DCVonline, bà Dương Thu Hương viết:
Nếu độc giả lật lại mớ báo cũ từ những năm 80, sẽ gặp mục “Thư bạn đọc”. Thời ấy, dù không phải người đọc báo thường xuyên nhưng cũng đã hai lần tôi bắt gặp tại mục trên, thư của các đảng viên kì cựu. Họ than thở, họ phàn nàn về tình trạng tham nhũng, về sự hà hiếp dân chúng của đám cán bộ sở tại, họ tha thiết đề nghị đảng sửa đổi chính sách, chấn chỉnh nội bộ và sau khi cầu khẩn bề trên dòm ngó lại đạo đức, họ cam kết lòng trung thành của mình bằng câu “Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”.

Khi đọc những dòng chữ này, tôi lặng đi vì kinh hoàng và mặt tôi nóng như hơ lửa vì nhục nhã. Dù đã biết từ lâu rằng dân ta bị ràng trói bởi các quan niệm phong kiến (điều này xảy ra trong chính gia đình tôi và tôi là nạn nhân đầu tiên), nhưng dẫu sao, tôi cũng không hình dung được cái di sản thối rữa kia còn khiến con người u mê đến thế.

http://dailyvnews.wordpress.com/2010/12/16/d%C6%B0%C6%A1ng-thu-h%C6%B0%C6%A1ng-th%C6%B0-ng%E1%BB%8F-g%E1%BB%ADi-b%E1%BA%A1n-d%E1%BB%8Dc-va-nha-bao-huy-d%E1%BB%A9c-ph%E1%BA%A7n-cu%E1%BB%91i/

Đấy, văn chương khuôn mẫu các đảng viên là thế đấy. Ngôn ngữ của Nguyễn Văn An cũng vậy. Vừa chửi, vừa lạy, là lối nói đầu đuôi mâu thuẫn và mập mờ đánh lận con đen. Dân chủ làm sao khi vẫn theo cộng sản độc tài? Hòa hợp tinh hoa Nho, Lão, Phật, Thiên Chúa giáo khi cộng sản vẫn tôn thờ Marx? Chỉ trích Marx sao lại muốn ôm xác chết của Mác Lê? Người cộng sản luôn nói "trí tuệ" và "logic", xem ra một số người trong bọn họ không có cả hai. Ôi, sao thơ văn Nhân Văn Giai Phẩm, và những bút ký của Trần Xuân Bách, Trần Độ, Nguyễn Kiến Giang thuận lý và thuận lòng người đến thế, còn văn chương của Marx, Lenin, Stalin, Hồ chí Minh, Tố Hữu thì giả dối , lường gạt!

Cách nói của Nguyễn Văn An cũng là cách nói tân thời của cộng sản. Gần đây, từ các anh bé như Chế Lan Viên, Nguyễn Khải, Tô Hải cho đến ông đầu bự như Dương Danh Dy, Hoàng Tùng, Trần Quang Cơ, Nguyễn Văn An đều hành xử giống nhau, nghĩa là lúc đương nhiệm thì cúc cung tận tụy, đến lúc về hưu , gần trời xa đất mới lên tiếng chỉ trích Đảng. . .

Sao họ không lên tiếng sớm hơn? Xin đừng trách họ! Ngu sao mà lên tiếng chống đảng? Đây là lúc đang có quyền, có thế, đang lúc ăn, dại gì mà bỏ? Đi xe hơi, ở nhà lầu ,mâm cao cỗ đầy không sướng mà lại muốn ngồi tù ư?

Họ là những người khôn ngoan và rất khéo léo mới lên đến chức tỉnh ủy, trung ương đảng và bộ chính trị, hoặc làm đầy tớ điếu đóm cho chủ. Họ hiểu cộng sản là một đảng bất lực, gian tham, thối nát nhưng vì quyền lợi của họ, họ phải theo, phải bám, dù phải giết cha mẹ, anh em, đồng bào. Tại sao họ không im miệng , sống để dạ, chết mang đi?

Họ phải nói vì họ là người khôn ngoan. Họ biết trong đảng, trong bàn tiệc, trong rạp hát cùng ngồi với họ có những kẻ cũng như họ phải đóng vai đầy tớ trung thành, hoặc vai Thúy Kiều trong lầu xanh. Và họ cũng biết quần chúng nhân dân ngoài kia đang chửi rũa cộng sản và bọn tay sai mà họ nếu không là chính phạm thì cũng tòng phạm. Họ phải nói lên dù muộn màng để thanh minh với nhân dân rằng họ vô tội, rằng họ cũng là người hiểu biết, biết cái xấu xa, tàn ác của cộng sản nhưng vì bắt buộc mà phải theo.

Và cũng lý do tâm lý. Họ không thể giữ mãi bí mật ở trong lòng. Họ buộc phải nói ra sự thực. Đó là chuyện vua Hy Lạp Midrat tai lừa. Nhà vua vì muốn bảo toàn bí mật này cho nên sau mỗi lần hớt tóc đều ra lệnh giết chết người thợ cắt tóc. Thế rồi cả kinh thành chỉ còn sót lại một ông thợ duy nhất, nếu nhà vua giết luôn thì lấy ai hớt tóc cho mình, nên nhà vua buộc người thợ phải thề là không được tiết lộ ra ngoài đôi tai lừa của mình, nếu không sẽ tru di tam tộc. Ông thợ thề với vua sẽ giữ bí mật, nhưng điều bí mật này lớn thành khối nặng trong lòng ông thợ. Ông tìm cách thổ lộ tâm tình một cách bí mật. Ông ra bờ sông, moi một hốc đá thật sâu và trút vào đó điều bí mật mà ông biết được. Ông gào to: "Vua Midrat có đôi tai lừa"...Dù đã lấp đất chôn chặt bí mật chết người đó, tin tức vẫn truyền qua cây sậy rồi theo gió rì rào đưa đi, khiến cho gần xa, ai đi qua bờ sông đều nghe rõ và khắp kinh thành rồi lan ra toàn quốc, ai cũng biết vua Midrat có đôi tai lừa.

Nói tóm lại, cộng sản gian dối. Chúng ta không thể tin vào những gì cộng sản nói và viết, nhất là bọn cộng sản cầm quyền và có thế lực. Họ nói giả dối, nói mù mờ, nói đầu đuôi xuôi ngược lươn lẹo, và dù họ lý luận đúng nhưng thực tế thì họ hành động trái với những điều họ nói và viết. Họ lừa dối nhân dân, họ khinh nhân dân và họ khinh họ.

Sơn Trung
Cuối tháng 12-2010.


____

Tài liệu:
(1).http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2010-12-05-nguyen-chu-tich-quoc-hoi-ban-ve-phuong-thuc-cam-quyen-cua-dang
(2).http://viet-studies.info/kinhte/NguyenVanAn_DoiMoiHeThong.htm.
(3).http://baotoquoc.maxforum.org/2010/12/15/nguyen-chu-tich-quoc-hoi-nguyen-van-an-khuyen-nghi/
(4). Dương Thu Hương. Thư ngỏ gửi bạn đọc và nhà báo Huy Đức" đề ngày 16-12-2010 ,đăng trên DCVonline.
(5). Vũ Thư Hiên .Đêm Giữa Ban Ngày, chương 15


No comments: