Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh:
Nhân Dân Ta Nghĩ Gì? Vì Đâu Nên Nỗi Này?
!
Việt Nam không hề khiêu khích và xâm phạm vào đất Trung Quốc. Thế mà năm 1979, Trung Quốc huy động hàng chục sư đoàn “dạy cho Việt Nam một bài học”, giết hại dân và tàn phá bốn tỉnh của Việt Nam; đánh chiếm cao điểm 1509 trong huyện Vị Xuyên – Hà Giang của chúng ta; năm 1988, đánh đắm tàu hải quân, giết hơn 70 chiến sĩ, sĩ quan và chiếm một số bãi đá ngầm trong quần đảo Trường Sa của chúng ta.
Trong đàm phán biên giới, họ ép ta làm ta mất một nửa thác Bản Giốc, dân ta cũng không được đặt chân đến Ải Nam quan nữa, tất cả ta mất hàng trăm km2 đất. Họ xóa hiệp định phân định ranh giới vịnh Bắc Bộ giữa hai Chính phủ Pháp – Thanh (do lịch sử để lại) đòi chia lại, ăn hơn của ta một phần hải phận.
Sau khi nêu ra phương châm 16 chữ và 4 tốt với lãnh đạo ta, họ đã nghiễm nhiênđứng được trên nóc nhà Đông Dương, vị trí chiến lược xung yếu của ta, khai thácBốc-xít, di hậu họa cho hàng triệu đồng bào ta.
Các công ty của họ thuê rừng 50 năm để trồng cây bạch đàn, trước tiên là chặt cây phá rừng, tạo thêm nguyên nhân gây lũ lụt cho ta. Bạch đàn là cây ăn rất hại đất, hết hạn thuê, họ rút đi để lại cho ta hàng dãy hecta đất trống đồi trọc, vì không cây gì mọc được. Đây là một mưu kế rất thâm hiểm hại ta. Nguy hiểm hơn nữa là các công ty của họ thuê các khoảnh rừng trong đó ôm cả những đồi cao 600-700m tại các huyện Tràng Định, Bảo Lộc của Lạng Sơn và Tiên Yên của Quảng Ninh, có nơi chỉ cách biên giới Trung Quốc 700m. Họ phá rừng để trồng bạch đàn, phá rừng làm đường vào khu rừng họ thuê, họ làm đường xoáy trôn ốc lên đỉnh các đồi cao nói trên. 50 năm không ai kiểm soát được, họ có xây dựng công sự gì trên đỉnh các cao điểm ấy cũng không ai biết, liệu có để sau này sử dụng như cao điểm 1509 ở Vị Xuyên trước đây không?
Ngoài việc năm 1974, đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của ta, họ tự ý vẽ một cái“lưỡi bò” rất phi pháp bao chiếm gần hết biển Đông của Việt Nam, khoanh vùng cấm ngư dân ta vào đánh cá trong hải phận của mình, bắn chết, bắt ngư dân ta, tịch thu tài sản, ngư cụ, giam giữ, phạt tiền, dùng “tàu lạ” đâm chìm tàu cá của ngư dân ta.
Cậy có hải quân mạnh, tập trận diễu võ dương oai ở Biển Đông, uy hiếp ta, luôn tuyên bố sẽ “thu hồi” Tây Sa, là Trường Sa của Việt Nam, mà họ to mồm nhận xí là của họ.
Họ thuê dài hạn một đoạn bờ biển ở Đà Nẵng, nói là để xây dựng “khu vui chơi giải trí”, xây nhà máy điện nguyên tử chỉ cách biên giới tỉnh Quảng Ninh 60km, nếu rò rỉphóng xạ thì bên ta mang họa.
Trên thượng nguồn sông Mê Kông, Trung Quốc xây một hệ thống đập trong đó có đập Tiểu Loan, chặn mất một khối nước vô cùng lớn. Nam Bộ của chúng ta ở cuối dòng sông, mùa khô đồng bằng sông Cửu Long sẽ thiếu nước, liệu còn nuôi được cá tra, cá basa nữa không? Có đủ nước tưới cho các vùng cây trái không? Vựa lúaNam Bộ có bị ảnh hưởng không? Sông cạn, nước mặn sẽ dâng sâu vào nội địa, triều cường càng dữ, nhân dân thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh liên quan sẽ sống ra sao? Trung Quốc chặn nguồn nước thượng lưu của một con sông quốc tế, thật là một kế hoạch ích kỷ, ác độc.
Họ trúng thầu một loạt nhà máy nhiệt điện và một số công trình, họ tự do đưa ồ ạt lao động của họ vào. Thế là, trên khắp đất nước ta, từ “nóc nhà Đông Dương”, từ rừng núi tới đồng bằng, đến ven biển đã có hàng vạn người Trung Quốc rải ra, có là mối nguy tiềm ẩn không?
Từ những tình hình trên, rõ ràng Việt Nam ta bị hại đủ đường, và bị o ép tứ phía. Vì đâu nên nỗi này? Nhân dân ta nghĩ gì?
Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh
@http://boxitvn.wordpress.com/
Chưa bao giờ Việt Nam bị hại bởi người láng giềng “hữu nghị” như từ 1979 đến nay
Thư gởi quốc hội của bà Nguyễn Nguyên Bình:
Thư một cử tri gửi Đại biểu Quốc hội
Hà Nội, ngày 21 tháng 11 năm 2010
Kính gửi: Đại biểu Quốc hội
Chúng tôi là những cử tri luôn cảm thấy mình thấp cổ bé họng khi bàn đến các việc quốc gia đại sự. Như tôi năm nay đã trrên 60 tuổi, đã được thực hiện quyền và nghĩa vụ công dân trên 40 năm, cụ thể là đã cầm lá phiếu bầu cử Quốc hội từ khoá 4, tính đến nay đã qua 9 lần được tự tay lựa chọn đại biểu “của mình” rồi. Tuy vậy, dù sống ngay ở trung tâm thủ đô nhưng chưa bao giờ tôi được vinh dự có mặt trong bất kỳ một cuộc “tiếp xúc cử tri” nào, kể cả khi đại biểu tiếp xúc tận cấp phường – cấp thấp nhất về hành chính.
Đại biểu tiếp xúc cử tri khi nào, ở đâu chúng tôi không hề được thông báo, mà có biết thời gian và địa điểm thì cũng chẳng ai để mình được “tự tiện” vào tiếp xúc đại biểu do mình bầu ra. Từ trước đến nay chỉ có các cử tri được chọn lựa mới được tiếp xúc mà thôi, cả 9 khoá mà tôi đi bầu đều như vậy…
Giờ đây, trước bao nhiêu vấn đề gai góc, cấp bách, liên quan đến an nguy, thậm chí là sự tồn vong của dân tộc, của đất nước, tôi (và rất nhiều cử tri xung quanh tôi) đều rất bức xúc, rất muốn phát biểu. Nhưng làm sao để chúng tôi đưa được tiếng nói của mình ra trước quốc dân đồng bào? Nếu viết thư gửi Quốc hội thì thư chỉ đến được Văn phòng Quốc hội là cùng, và nội dung thư có thể không bao giờ được công bố. (Ngay cả thư của người cử tri vĩ đại của các vị là Bác Võ Nguyên Giáp gửi Quốc hội mà còn không được công bố nữa là!).
Vì vậy tôi nghĩ chỉ còn một cách là gửi đến tận tay một số đại biểu mà chúng tôi hi vọng là các vị sẽ cảm nhận được tư tưởng của chúng tôi, và thay mặt chúng tôi phát biểu công khai trước Quốc hội (nếu đại biểu may mắn được dành thời gian phát biểu).
Ý chúng tôi muốn đề cập một khía cạnh tác hại của việc để những cái hồ bùn đỏ trên Tây Nguyên, ở độ cao từ 700m trở lên; một ý chưa thấy các nhà khoa học và đại biểu đưa ra. Đó là hồ bùn đỏ rất có thể trở thành mục tiêu của các hành động quân sự thù địch. Có thể họ sẽ tập kích bằng đường không thì sao? Từ trên máy bay, chưa cần dùng đến các loại khí tài quan sát tối tân hiện đại, ngay mắt thường cũng có thể nhìn rõ một mục tiêu màu đỏ gắt giữa cao nguyên xanh (diện tích đất đỏ bazan bị bóc đi làm nhà máy, công trường khai thác và hồ bùn đỏ cộng lại là hang ngàn hecta – riêng hồ bùn đỏ hàng trăm hecta).
Ông bộ trưởng Khôi Nguyên từng cam đoan hồ bùn đỏ có thể chịu được động đất cấp 9, câu nói đó đã bị nhiều nhà khoa học phân tích chỉ ra là khó tin. Tôi cứ cho rằng ông Khôi Nguyên đúng đi, nhưng ai bảo đảm hồ bùn đỏ (tồn tại vĩnh viễn trên nóc nhà Đông Dương) sẽ không bị đánh phá bởi các máy bay cường kích của kẻ lạ từ cự ly rất gần? Bom đạn tuy không tạo ra lực công phá cường độ và quy mô lớn như động đất, nhưng về xác suất xảy ra chắc chắn là lớn hơn nhiều.
Chắc các vị đại biểu không thể quên rằng trong thời đại ngày nay, đã từng có những cuộc chiến tranh xuất phát từ quyền lợi ích kỷ phe nhóm của những nước lớn, họ đã liều lĩnh áp đặt cho nước nhỏ những cuộc chiến ác hại phá hoại các nền văn hoá cổ kính quý giá của cả nhân loại, phá cả những di tích thiêng liêng nhất của “nước nhỏ”. Lý do gây chiến thì rất vu vơ nhưng hành động thì rất đột ngột và quyết liệt (việc đó đã xảy ra trên đất nước chúng ta chưa xa, và trên thế giới cũng không chỉ có một). Tôi muốn hỏi ông bộ trưởng Khôi Nguyên, vậy ta sẽ phải bố trí các trận địa phòng không thế nào để bảo vệ không để hồ bùn đỏ bị đánh vỡ đập, bị đánh thủng đáy? Phải nói thêm là hồ bùn đỏ dễ bị tổn thương hơn rất nhiều so với hồ thủy lợi, thuỷ điện khi gặp phải những loại “địch họa” như trên nói. Hồ nước chỉ nguy hiểm khi bị địch đánh trúng đập, còn hồ bùn đỏ thì bất kỳ bị đánh vào đâu cũng nguy hiểm chết người ngay lập tức hoặc di hại lâu dài.
Đại biểu hãy hỏi giúp chúng tôi tại sao các vị có quyền thế của đất nước cứ nhăm nhăm cố để hồ bùn đỏ trên nóc nhà đất nước? Vì quyền lợi của ai mà bất chấp tất cả mọi nguy cơ như vậy? Các vị đó có dám cam đoan là đất nước mình từ nay trở đi vĩnh viễn không phải hứng chịu bất cứ loại chiến tranh phá hoại nào không?
Rất mong đại biểu lưu ý và cố gắng tìm cách đưa ý kiến của chúng tôi ra trước Quốc hội.
Xin cảm ơn đại biểu.
Cử tri Nguyễn Nguyên Bình
Số 9 – Ngõ 8 – Hoa Lư – Hà Nội
Điện thoại: 04. 39781121
02-03-2010
THĂM THIẾU TƯỚNG NGUYỄN TRỌNG VĨNH
Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh: "CÒN HƠI CÒN SỨC CÒN LÊN TIẾNG"
.
Chiều nay, tôi sang thăm nhà Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (cùng khu Kim Liên với tôi), một người mà tôi rất ngưỡng mộ. Gần đây, dư luận và truyền thông trong nước, quốc tế rất quan tâm đến các ý kiến và bài viết, bài phỏng vấn Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh về vấn đề khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên, việc 10 tỉnh biên giới phía bắc cho nước ngoài thuê rừng đầu nguồn, và nhất là chuyện quan hệ với Trung Quốc.
Cụ Nguyễn Trọng Vĩnh năm nay đã 95 tuổi, nhưng giọng nói, sức khỏe vóc dáng thì vẫn rất tốt, người mới gặp lần đầu đoán cụ chỉ khoảng ngoài bảy mươi. Tinh thần và ý chí, sự minh mẫn của cụ thì chắc vẫn “mười phân vẹn mười” như thưở tráng niên.
Cụ tự tay pha trà rót nước mời tôi. Sau vài câu tôi tự giới thiệu, thì hai người một già một trẻ đã trò chuyện với nhau rất thân tình. Cụ hỏi thăm về văn bản tờ lệnh Lý Sơn khẳng định chủ quyền Việt Nam đối với Hoàng Sa mà tôi đã từng tiếp cận và dịch nay để ở đâu. Rồi cụ nói chuyện phim Lý Công Uẩn do một hãng phim tư nhân làm, mà đạo diễn, trường quay, diễn viên quần chúng, đạo cụ đều phải thuê của Tàu và làm phim trên đất Tàu. Và nhiều chuyện khác nữa ….
Những nét ưu tư hiện rõ trên khuôn mặt của vị tướng già đầu bạc. Câu chuyện của hai ông cháu đôi khi lại lắng xuống, dường như cả hai đang chọn lấy những từ ngữ thích đáng nhất để nói thật rõ và đúng điều mình đang nghĩ trong lòng về thế sự.
Trò chuyện từ 16h30 đến 17h30 thì tôi có việc nhà phải từ biệt cụ. Cụ đọc cho tôi nghe bài thơ của cụ. mà sau khi đọc xong, cụ mới nói rằng tạm đặt là Canh Dần tự bạch.
Tuổi thọ trời cho đã chín nhăm
Cuộc đời nếm trải đủ thăng trầm.
Đầu còn minh mẫn, tai còn tỏ,
Mắt vẫn tinh tường, tính chửa hâm.
Ấm lạnh tình đời còn phán xét,
Thịnh suy thế nước vẫn quan tâm!
Còn hơi còn sức còn lên tiếng,
Là muốn quyền uy bớt lỗi lầm.
Tôi mời cụ đến dự chầu hát ca trù đầu Xuân Canh Dần (mà tôi làm MC) do Đại sứ quán Pháp tổ chức vào lúc 18h ngày 10 tháng 3 năm 2010 tại 24 Tràng Tiền, Hà Nội. Cụ nói cụ rất thích nghe ca trù, và cụ sẽ đến dự. Tôi xin được chụp bức hình làm kỷ niệm, cụ đã vui vẻ nhận lời.
Xin kính chúc Cụ dồi dào sức khỏe, minh mẫn tinh thần để đóng góp tiếng nói phản biện, góp phần gìn giữ dựng xây đất nước mà cha ông ta gây dựng bằng cả máu xương tâm huyết nghìn đời nay!
Nguyễn Xuân Diện
Được đăng bởi Nguyễn Xuân Diện vào lúc 20:13
No comments:
Post a Comment