DIỄN VĂN CỦA TỔNG THỐNG OBAMA
Những điểm đáng chú ý trong bài diễn văn của Tổng thống Obama
Vài giờ đồng hồ nữa, Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama sẽ đọc bản thông điệp hàng năm gửi quốc hội và nhân dân Mỹ, trình bày về tình hình quốc gia và những điều ông muốn thực hiện trong những ngày tháng tới. Diễm Thi của Ban Việt Ngữ có cuộc trao đổi ngắn với anh Nguyễn Khanh để gửi đến quý vị những điểm đáng chú ý trong bản thông điệp liên bang mà Tổng Thống Hoa Kỳ sắp đọc.
Nhiều thay đổi?
Diễm Thi: Chào anh, theo anh điểm nào là điểm anh chú ý nhất liên quan đến bản thông điệp liên bang 2015?
Nguyễn Khanh: Theo tôi, điều đáng chú ý nhất là những năm trước đây, chỉ vài giờ đồng hồ trước khi Tổng Thống đọc bản thông điệp thì Nhà Trắng tiết lộ cho giới truyền thông biết những điểm quan trọng. Nam nay hoàn toàn khác, bằng chứng là trong 2 tuần lễ qua, có thể nói là hầu như mỗi ngày Nhà Trắng lại tiết lộ cho báo chí biết một hoặc 2 điều mà Tổng Thống sẽ trình bày.
Diễm Thi: Tại sao vậy?
Nguyễn Khanh: Tôi thấy có nhiều lý do.
Thứ nhất là Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ bây giờ thuộc về đảng Cộng Hòa, do đó vị Thổng Thống Dân Chủ đi tìm sự ủng hộ của dân chúng, và cách tốt nhất là cho người dân biết những gì ông sẽ nói trước khi ông trình bày trước Quốc Hội. Điểm thứ nhì là Tổng Thống Obama đang ở 2 năm cuối cùng của nhiệm kỳ 2, tức là ông sửa soạn rời Nhà Trắng, và người ta thường nói rằng ở những năm cuối đó thì người lãnh đạo quốc gia hầu như chẳng làm điều gì quan trọng cả, chỉ ngồi chờ người sẽ kế nhiệm mình. Ông Obama không muốn người dân Mỹ nghĩ như thế, do đó, ông cho công bố những điều muốn làm để chứng tỏ với người dân Mỹ là ông làm việc cho đến ngày cuối cùng, giờ cuối cùng, phút cuối cùng, trước khi ông rời Nhà Trắng.
Diễm Thi: Dựa theo những điều đã được Nhà Trắng “bật mí”, theo anh thì những điểm nào đáng chú ý nhất?
Nguyễn Khanh: Tôi thấy điều nào Tổng Thống Hoa kỳ nói đều là điều quan trọng, đáng chú ý cả. Về mặt đối ngoại, ông sẽ khẳng định lập trường chống khủng bố và chống tin tặc, nhắc lại cho mọi người biết ông đã thực hiện đúng lới cam kết ông đưa ra 7 năm trước đây khi vận động tranh cử nhiệm kỳ đầu tiên là kết thúc hai cuộc chiến Iraq và Afghanistan. Ông cũng sẽ nói đến việc nối lại quan hệ với Cuba, và những quyết định ông đưa ra để giảm bớt mức cầm vận với quốc gia láng giềng này của Hoa Kỳ, gọi đó là những bước đầu nhưng rất quan trọng, giúp các nhà đầu tư Mỹ có cơ hội thuận lợi khi bỏ vốn đầu tư ở Cuba.
Điều đang được nói tới ở Hoa Kỳ và gây rất nhiều tranh cãi là chính sách đối nội. Vài giờ nữa, Tổng Thống Hoa Kỳ sẽ nhắc lại chuyện ông nhận lãnh trách nhiệm lãnh đạo quốc gia lúc kinh tế nước Mỹ đang ở bờ vực thẳm, nhưng 6 năm vừa qua tình hình đã đổi khác, kinh tế ngày một vững mạnh hơn, tỷ lệ người thất nghiệp cũng ngày một giảm bớt, người dân không còn lo âu như trước, đã bắt đầu có thể để dành, đã có tiền tiêu xài để thúc đẩy kinh tế quốc gia. Từ điểm đó, ông mới nói đến một trong những mục tiêu mà ông muốn đạt được trước ngày rời Nhà Trắng, mục tiêu đó là phải chú ý đến tầng lớp trung lưu nhiều hơn nữa, vì tầng lớp này tiêu biểu cho quốc gia, cho xã hội và cho nền kinh tế của nước Mỹ.
Để có thể kiện toàn ước mơ ông đặt ra, vị Tổng Thống Dân Chủ sẽ yêu cầu Quốc Hội Cộng Hòa sửa đổi quy định về thuế, ông muốn các đại công ty, những người có mức thu nhập cao, và những người đầu tư có lời phải đóng thuế nhiều hơn, dùng số tiền đó vào việc giảm thuế cho người trung lưu. Số tiền đó cũng sẽ được dùng để trả một phần học phí cho những sinh viên theo học ở các đại học cộng đồng trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ, giúp giới trẻ Mỹ cơ hội để bước vào những đại học 4 năm. Ngoài ra, Tổng Thống Obama cũng sẽ yêu cầu Quốc Hội thông qua đạo luật giải quyết tình trạng di trú của 14 triệu người đang cư ngụ bất hợp pháp trên đất Mỹ, phần lớn là người gốc Châu Mỹ La Tinh, cho những người này ở lại, đương nhiên là có những điều kiện kèm theo mà tập thể này phải tuân theo.
Diễm Thi: Phản ứng từ phía Quốc Hội Cộng Hòa như thế nào?
Nguyễn Khanh: Câu trả lời từ Quốc Hội là không chấp nhận những ý kiến mà Tổng Thống Obama đưa ra, từ ý kiến tăng mức thuế cho đến ý kiến sửa đổi luật di trú. Tôi nhớ là 2 ngày trước đây, Thượng Nghị Sĩ Cộng Hòa Orin Hatch, Chủ Tịch Ủy Ban Tài Chánh Thượng Viện nói rằng kinh tế vẫn chưa thật sự vững mạnh như ông Obama nói, do đó chuyện bắt các đại công ty, thành phần có mức thu nhập cao, hay giới đầu tư phải đóng thuế nhiều hơn là điều không thể thực hiện ngay lúc này. Cả Thượng Viện lẫn Hạ Viện đều cho rằng ông Obama phải cắt giảm chi tiêu chứ không thể đòi tăng thuế. Tôi cũng còn nhớ văn phòng ông Chủ Tịch Hạ Viện John Boehner cho biết chưa quyết định có đem vấn đề di trú ra thảo luận trong năm nay hay không, lý do là vì vẫn chưa có sự ủng hộ của cử tri.
Xin nói rõ hơn là người Mỹ đồng ý phải giải quyết chuyện 14 triệu người đang cư ngụ bất hợp pháp, nhưng có cho họ ở lại và mai sau trở thành công dân Hoa Kỳ hay không lại là vấn đề khác. Thành phần chống đối cho rằng những người này cố ý vi phạm luật khi trốn ở lại Mỹ, thì không thể chấp nhận chuyện cho những người cố tình vi phạm luật trở thành công dân Hoa Kỳ trong tương lai. Cũng xin nói thêm là thành phần chống đối không phải là nhỏ.
Tôi cũng xin được nói thêm là ngay chính nhân viên Nhà Trắng cũng nói cho cánh nhà báo biết trước là những điều Tổng thống Obama sẽ trình bày tối nay đều bị Quốc Hội Cộng Hòa bác bỏ.
Diễm Thi: Biết trước là bị Quốc Hội lắc đầu mà tại sao Tổng Thống Hoa Kỳ vẫn trình bày những điều sẽ bị chống đối?
Nguyễn Khanh: Câu trả lời nghe được từ nhiều nhà quan sát chính trị cho rằng dù biết trước những điều đưa ra sẽ không được Quốc Hội Cộng Hòa tán thành, nhưng Tổng Thống Obama vẫn trình bày kế hoạch của ông để gây ảnh hưởng đến cuộc bầu cử tổng thống 2016. Các nhà phân tích nói rằng chuyện tăng thuế nhà giàu, giảm thuế cho người trung lưu là chuyện chính phủ nào cũng nói tới, chuyện giúp trả tiền học cho sinh viên là chuyện tổng thống nào cũng muốn làm, do đó những ý kiến ông Obam đưa ra ngày hôm nay sẽ là để tài tranh luận cho năm tới, các chính trị gia muốn trở thành tổng thống phải trả lời những câu hỏi này.
Cũng có người bảo với tôi là Tổng Thống Obama đưa những điều này ra để giúp cho ứng cử viên Dân Chủ, tức là người cùng đảng với ông. Ông muốn vẽ ra hình ảnh đảng Dân Chủ lo cho tập thể trung lưu, người nghèo, trong khi đảng Cộng Hòa lại lo cho người giàu. Ngay cả chuyện di trú cũng vậy, ông muốn kiếm phiếu cho đảng từ cử tri thuộc tập thể Hispanic, cho họ biết là đảng Dân Chủ muốn giải quyết vấn đề như đảng Cộng Hòa ủng hộ.
Diễm Thi: Cám ơn anh Nguyễn Khanh. Cũng xin thưa thêm cùng quý khán thính giả là trong số khách mời ngồi chung với Đệ Nhất Phu Nhân Michelle để nghe Tổng Thống Obama đọc bản thông diệp liên bang hàng năm, có một người Việt Nam là Cô Kathy Phạm.
Cô Kathy từng làm việc với Google, dựng hệ thống điện toán giúp Obamacare, kết nối dữ liệu của các bệnh viện, sau đó hợp tác với chính phủ để giúp các cựu chiến binh Hoa Kỳ xin trợ giúp y tế qua chương trình của Bộ Cựu Chiến Binh. Mẹ cô Kathy bị ung thư, được chữa trị mà không phải lo lắng nhiều về phí tổn nhờ Obamacare. Cô có một người em trai bị thương ở chiến trường Afghanistan.
Một lần nữa, cám ơn anh Nguyễn Khanh.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/state-of-the-union-2015-nk-01202015113648.html
Phản ứng của các nhà lập pháp Mỹ sau diễn văn của TT Obama
Đây là bài diễn văn đầu tiên của Tổng thống Obama đọc trước một Quốc Hội mới nằm dưới sự kiểm soát của đảng Cộng Hòa.
Richard Green
21.01.2015
Tại sao các tổng thống Hoa Kỳ đọc bài Diễn văn Về Tình trạng Liên bang?
Hiến Pháp Hoa Kỳ quy định, tổng thống “thỉnh thoảng phải cung cấp cho Quốc hội thông tin về Tình trạng Liên bang và đề nghị Quốc hội cân nhắc các biện pháp mà ông xét thấy là cần thiết và thiết thực.” - Điều II, Mục 3, khoản 1.
Diễn Văn Về Tình Trạng Liên Bang
- Tổng thống George đọc bài diễn văn về tình trạng của liên bang đầu tiên vào năm 1790.
- Tổng thống Franklin D. Roosevelt là người đầu tiên gọi bài diễn văn là “Diễn văn về Tình trạng Liên bang’ trong thập niên 1940, và tên này trở thành thông dụng từ đó.
- Bài Diễn văn về Tình trạng Liên bang lần đầu tiên được phát thanh vào năm 1923 là diễn văn của Tổng thống Calvin Coolidge.
- Bài diễn văn đầu tiên được truyền hình là diễn văn của Tổng thống Harry Truman.
- Bài diễn văn của Tổng thống George W. Bush là bài đầu tiên được trực tiếp đưa lên mạng năm 2002.
- Đáp từ của khối đối lập về bài diễn văn thường niên này của tổng thống được chính thức truyền hình lần đầu tiên vào năm 1966, theo trang web Senate.gov. Từ năm 1982, đáp từ của đảng đối lập thường là thành viên của Quốc hội trở thành lệ thường.- Tổng thống Ronald Reagan là tổng thống đầu tiên mời các khách mời đặc biệt ngồi cạnh Đệ nhất Phu nhân vào năm 1982, và tỏ sự cảm kích họ trong bài diễn văn của ông.
Nguồn: AP, history.house.gov
Các nhà lập pháp Hoa Kỳ đã bày tỏ những phản ứng lẫn lộn trước bài diễn văn về Tình trạng Liên bang của Tổng thống Barack Obama, với trọng tâm đặc biệt nhấn mạnh vào các chính sách kinh tế của ông và các cuộc đàm phán quốc tế đang diễn tiến về chương trình hạt nhân của Iran. Từ thủ đô Washington, thông tín viên VOA Richard Green ghi nhận chi tiết.
Nhiều đề nghị mà Tổng thống Obama đưa ra trong bài phát biểu, kể cả lời kêu gọi tăng thuế đánh vào người Mỹ giàu có hơn để hỗ trợ cho việc giảm thuế dành cho giới trung lưu chắc chắn sẽ bị bác bỏ bởi các đảng viên Cộng hoà, như Thượng nghị sĩ vừa đắc cử Cory Gardner.
“Tổng thống đã tại chức 6 năm và tình hình đã trở nên tệ hại hơn trong khi dân chúng làm việc khó nhọc hơn mỗi ngày để cố gắng sống qua ngày, và chúng ta phải bảo đảm rằng chúng ta sẽ không tăng thuế đối với các gia đình Mỹ làm việc khó nhọc, và những người Mỹ tạo ra công ăn việc làm – và điều không may là điều đó dường như lại là kế hoạch duy nhất của Tổng thống.”
Về Iran, Tổng thống Obama nói áp dụng các biện pháp trừng phạt mới sẽ “gần như bảo đảm là các cuộc thương nghị sẽ thất bại, nhưng Thượng nghị sĩ Gardner nói nỗ lực hiện nay đã dành quá nhiều nhượng bộ cho Tehran.
“Tôi nghĩ vấn đề mà chúng ta thấy đối với các cuộc thương nghị ngay lúc này là dường như chúng ta đang tiến gần hơn đến các yêu sách của họ mà không có chút nhượng bộ nào từ phía Iran, và tôi rất lo ngại rằng chính quyền dường như đã từ bỏ mọi thứ mà không được đáp trả cái gì.”
Dân biểu Eliot Engel của đảng Dân chủ cũng muốn áp đặt thêm các biện pháp trừng phạt.
“Tôi bỗng dưng có cảm tưởng và vẫn còn cảm thấy rằng các biện pháp trừng phạt đã đưa Iran đến bàn thương nghị và thêm các biện pháp trừng phạt có thể buộc Iran phải thương lượng một cách chân thành hơn.”
Và các nỗ lực của Tổng thống Obama trong việc chống khủng bố toàn cầu đã khơi ra lời chỉ trích từ phía một số đảng viên hàng đầu của đảng Cộng Hoà. Dân biểu David Scott của đảng Dân chủ cũng có một quan điểm tương tự:
“Tôi rất muốn thấy ông tỏ ra kiên quyết hơn trong cuộc chiến chống khủng bố Hồi giáo cực đoan – ông rất yếu ở điểm đó và ông đã và đang bị coi là yếu trên sân khấu thế giới ở điểm đó. Ông là một người vĩ đại nhưng ta không thể lập chính sách đối ngoại theo cách ta muốn thế giới sẽ trở thành như thế nào – mà ta phải lập chính sách ngoại giao căn cứ vào thế giới thực tế.”
Đây là bài diễn văn đầu tiên của Tổng thống Obama đọc trước một Quốc Hội mới nằm dưới sự kiểm soát của đảng Cộng Hoà. Đảng này đã giành quyền kiểm soát Thượng viện từ tay đảng Dân chủ của Tổng thống trong các cuộc bầu cử tháng 11 năm ngoái, cũng như đã chiếm được thế đa số mạnh hợn tại Hạ viện.
Tổng thống Obama: Bóng tối của khủng hoảng đã qua
Tổng thống Obama nói với người dân Mỹ rằng sự chấn hưng kinh tế của Hoa Kỳ là có thật trong bài diễn văn về Tình trạng Liên bang.
Tin liên hệ
- Phản ứng của các nhà lập pháp Mỹ sau diễn văn của TT Obama
- TT Obama nêu viễn kiến cho nước Mỹ trong diễn văn Tình trạng Liên bang
- TT Obama sẽ nêu bật sự phục hồi kinh tế trong diễn văn về tình trạng liên bang
- TT Obama sẽ nhấn mạnh về an ninh mạng trong bài diễn văn tình trạng liên bang
- Tổng thống Obama muốn nâng mức đánh thuế người giàu
Luis Ramirez
21.01.2015
TÒA BẠCH ỐC—
Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã đọc bài diễn văn về tình trạng liên bang, và nói rằng “bóng tối khủng hoảng đã qua” khi nền kinh tế Mỹ đang khá hơn và đa số binh sĩ Mỹ đã rời khỏi Iraq và Afghanistan. Thông tín viên VOA Luis Ramirez tại Toà Bạch Ốc ghi nhận chi tiết.
Bài phát biểu là một hình thức tuyên ngôn chiến thắng và được đọc vào lúc điểm ủng hộ dành cho Tổng thống Obama bắt đầu lên, nhờ điều ông gọi là một nền kinh tế khá hơn và thêm các con số lành mạnh hơn về công ăn việc làm.
“Chúng ta đã thấy tăng trưởng kinh tế nhanh nhất trong hơn 1 thập niên, mức thâm hụt mậu dịch sụt xuống 2/3, một thị trường chứng khoán tăng gấp đôi, và lạm phát bảo hiểm y tế ở mức thấp nhất từ 50 năm nay. Thưa đồng bào, đây là tin vui.”
Tổng thống Obama nói với người dân Mỹ rằng sự chấn hưng kinh tế của Hoa Kỳ là có thật. Hoa Kỳ đã kết thúc sứ mạng tác chiến ở Afghanistan lần đầu tiên kể từ sau các vụ tấn công khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001, và phần lớn binh sĩ nay đã trở về nhà. Ông nói đất nước đã lật qua một trang sử mới.
“Nhờ tất cả những gì chúng ta đã chịu đựng; nhờ tất cả công lao khó nhọc, nước Mỹ cần phải phục hồi; nhìn vào tất cả các nhiệm vụ trước mắt, ta nên biết điều này: Bóng tối khủng hoảng đã qua đi, và Tình trạng Liên bang đang vững mạnh.”
Tổng thống Obama nói nay là lúc giúp giới trung lưu ở Mỹ bằng cách thúc đẩy chăm sóc thiếu nhi, đại học miễn phí, và mức lương bình đẳng cho công việc bình đẳng đối với phụ nữ.
Tổng thống Obama phát biểu trước một Quốc hội dưới quyền kiểm soát của đảng Cộng hoà, lần đầu tiên từ khi ông nhậm chức, và ông phải đối mặt với một cuộc tranh đấu gay go để thúc đẩy nghị trình làm việc của mình.
Để tài trợ cho các chương trình của mình, tổng thống muốn nâng thuế đánh vào lợi tức tư bản đối với người Mỹ giàu có hơn – một đề nghị mà các đảng viên Cộng hoà bác bỏ.
Có nhiều lãnh vực bất đồng khác, trong đó có sự hối thúc của các nhà lập pháp – kể cả các thành viên trong chính đảng Dân chủ của ông Obama – đòi siết chặt các biện pháp trừng phạt Iran. Tổng thống từng tuyên bố ông sẽ phủ quyết một dự luật như thế, và nói rằng các biện pháp trừng phạt có thể làm chệch hướng các cuộc đàm phán hạt nhân mong manh và làm tăn nguy cơ chiến tranh.
Tổng thống đã được sự hoan hô nồng nhiệt của các ủng hộ viên tại Quốc hội. Nhưng trong một dấu hiệu chống đối vẫn tồn tại, ông cũng nhận được những lời reo hò của các đối thủ khi ông đề cập đến thời gian còn lại trong nhiệm kỳ của ông.
“Tôi không còn cuộc tranh cử nào phải chạy đua nữa. Nghị trình duy nhất của tôi trong hai năm tới cũng giống như nghị trình tôi đã có kể từ ngày tôi tuyên thệ nhậm chức trên bậc thềm của điện Capitol này - là làm những gì tôi tin là tốt đẹp nhất cho nước Mỹ.”
Tuy bài phát biểu của ông tập trung chủ yếu vào các vấn đề kinh tế trong nước, Tổng thống Obama cũng nói về sự cần thiết nước Mỹ phải lãnh đạo một cách khôn ngoan và tránh những quyết định vội vã lôi kéo đất nước vào tình huống mà ông mô tả là những cuộc xung đột không cần thiết.
Đồng thời, ông hô hào Quốc Hội chấp thuận một nghị quyết cho phép sử dụng vũ lực trong cố gắng hạ cấp và tiêu diệt các phần tử chủ chiến Nhà nước Hồi giáo, một cuộc chiến mà ông cho rằng sẽ phải mất nhiều năm.
Tổng thống Obama chỉ đề cập thoáng qua đến những vụ tấn công khủng bố ở Pháp mới đây.
http://www.voatiengviet.com/content/tong-thong-obama-noi-bong-toi-cua-khung-hoang-da-qua/2607277.html
http://www.voatiengviet.com/content/ngoai-truong-nga-chi-trich-dien-van-cua-tt-my-la-hung-hang/2607578.html
Tại sao các tổng thống Hoa Kỳ đọc bài Diễn văn Về Tình trạng Liên bang?
Hiến Pháp Hoa Kỳ quy định, tổng thống “thỉnh thoảng phải cung cấp cho Quốc hội thông tin về Tình trạng Liên bang và đề nghị Quốc hội cân nhắc các biện pháp mà ông xét thấy là cần thiết và thiết thực.” - Điều II, Mục 3, khoản 1.
Diễn Văn Về Tình Trạng Liên Bang
- Tổng thống George đọc bài diễn văn về tình trạng của liên bang đầu tiên vào năm 1790.
- Tổng thống Franklin D. Roosevelt là người đầu tiên gọi bài diễn văn là “Diễn văn về Tình trạng Liên bang’ trong thập niên 1940, và tên này trở thành thông dụng từ đó.
- Bài Diễn văn về Tình trạng Liên bang lần đầu tiên được phát thanh vào năm 1923 là diễn văn của Tổng thống Calvin Coolidge.
- Bài diễn văn đầu tiên được truyền hình là diễn văn của Tổng thống Harry Truman.
- Bài diễn văn của Tổng thống George W. Bush là bài đầu tiên được trực tiếp đưa lên mạng năm 2002.
- Đáp từ của khối đối lập về bài diễn văn thường niên này của tổng thống được chính thức truyền hình lần đầu tiên vào năm 1966, theo trang web Senate.gov. Từ năm 1982, đáp từ của đảng đối lập thường là thành viên của Quốc hội trở thành lệ thường.
- Tổng thống Ronald Reagan là tổng thống đầu tiên mời các khách mời đặc biệt ngồi cạnh Đệ nhất Phu nhân vào năm 1982, và tỏ sự cảm kích họ trong bài diễn văn của ông.
Nguồn: AP, history.house.gov
Hiến Pháp Hoa Kỳ quy định, tổng thống “thỉnh thoảng phải cung cấp cho Quốc hội thông tin về Tình trạng Liên bang và đề nghị Quốc hội cân nhắc các biện pháp mà ông xét thấy là cần thiết và thiết thực.” - Điều II, Mục 3, khoản 1.
Diễn Văn Về Tình Trạng Liên Bang
- Tổng thống George đọc bài diễn văn về tình trạng của liên bang đầu tiên vào năm 1790.
- Tổng thống Franklin D. Roosevelt là người đầu tiên gọi bài diễn văn là “Diễn văn về Tình trạng Liên bang’ trong thập niên 1940, và tên này trở thành thông dụng từ đó.
- Bài Diễn văn về Tình trạng Liên bang lần đầu tiên được phát thanh vào năm 1923 là diễn văn của Tổng thống Calvin Coolidge.
- Bài diễn văn đầu tiên được truyền hình là diễn văn của Tổng thống Harry Truman.
- Bài diễn văn của Tổng thống George W. Bush là bài đầu tiên được trực tiếp đưa lên mạng năm 2002.
- Đáp từ của khối đối lập về bài diễn văn thường niên này của tổng thống được chính thức truyền hình lần đầu tiên vào năm 1966, theo trang web Senate.gov. Từ năm 1982, đáp từ của đảng đối lập thường là thành viên của Quốc hội trở thành lệ thường.
- Tổng thống Ronald Reagan là tổng thống đầu tiên mời các khách mời đặc biệt ngồi cạnh Đệ nhất Phu nhân vào năm 1982, và tỏ sự cảm kích họ trong bài diễn văn của ông.
Nguồn: AP, history.house.gov
Bài phát biểu là một hình thức tuyên ngôn chiến thắng và được đọc vào lúc điểm ủng hộ dành cho Tổng thống Obama bắt đầu lên, nhờ điều ông gọi là một nền kinh tế khá hơn và thêm các con số lành mạnh hơn về công ăn việc làm.
“Chúng ta đã thấy tăng trưởng kinh tế nhanh nhất trong hơn 1 thập niên, mức thâm hụt mậu dịch sụt xuống 2/3, một thị trường chứng khoán tăng gấp đôi, và lạm phát bảo hiểm y tế ở mức thấp nhất từ 50 năm nay. Thưa đồng bào, đây là tin vui.”
Tổng thống Obama nói với người dân Mỹ rằng sự chấn hưng kinh tế của Hoa Kỳ là có thật. Hoa Kỳ đã kết thúc sứ mạng tác chiến ở Afghanistan lần đầu tiên kể từ sau các vụ tấn công khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001, và phần lớn binh sĩ nay đã trở về nhà. Ông nói đất nước đã lật qua một trang sử mới.
“Nhờ tất cả những gì chúng ta đã chịu đựng; nhờ tất cả công lao khó nhọc, nước Mỹ cần phải phục hồi; nhìn vào tất cả các nhiệm vụ trước mắt, ta nên biết điều này: Bóng tối khủng hoảng đã qua đi, và Tình trạng Liên bang đang vững mạnh.”
Tổng thống Obama nói nay là lúc giúp giới trung lưu ở Mỹ bằng cách thúc đẩy chăm sóc thiếu nhi, đại học miễn phí, và mức lương bình đẳng cho công việc bình đẳng đối với phụ nữ.
Tổng thống Obama phát biểu trước một Quốc hội dưới quyền kiểm soát của đảng Cộng hoà, lần đầu tiên từ khi ông nhậm chức, và ông phải đối mặt với một cuộc tranh đấu gay go để thúc đẩy nghị trình làm việc của mình.
Để tài trợ cho các chương trình của mình, tổng thống muốn nâng thuế đánh vào lợi tức tư bản đối với người Mỹ giàu có hơn – một đề nghị mà các đảng viên Cộng hoà bác bỏ.
Có nhiều lãnh vực bất đồng khác, trong đó có sự hối thúc của các nhà lập pháp – kể cả các thành viên trong chính đảng Dân chủ của ông Obama – đòi siết chặt các biện pháp trừng phạt Iran. Tổng thống từng tuyên bố ông sẽ phủ quyết một dự luật như thế, và nói rằng các biện pháp trừng phạt có thể làm chệch hướng các cuộc đàm phán hạt nhân mong manh và làm tăn nguy cơ chiến tranh.
Tổng thống đã được sự hoan hô nồng nhiệt của các ủng hộ viên tại Quốc hội. Nhưng trong một dấu hiệu chống đối vẫn tồn tại, ông cũng nhận được những lời reo hò của các đối thủ khi ông đề cập đến thời gian còn lại trong nhiệm kỳ của ông.
“Tôi không còn cuộc tranh cử nào phải chạy đua nữa. Nghị trình duy nhất của tôi trong hai năm tới cũng giống như nghị trình tôi đã có kể từ ngày tôi tuyên thệ nhậm chức trên bậc thềm của điện Capitol này - là làm những gì tôi tin là tốt đẹp nhất cho nước Mỹ.”
Tuy bài phát biểu của ông tập trung chủ yếu vào các vấn đề kinh tế trong nước, Tổng thống Obama cũng nói về sự cần thiết nước Mỹ phải lãnh đạo một cách khôn ngoan và tránh những quyết định vội vã lôi kéo đất nước vào tình huống mà ông mô tả là những cuộc xung đột không cần thiết.
Đồng thời, ông hô hào Quốc Hội chấp thuận một nghị quyết cho phép sử dụng vũ lực trong cố gắng hạ cấp và tiêu diệt các phần tử chủ chiến Nhà nước Hồi giáo, một cuộc chiến mà ông cho rằng sẽ phải mất nhiều năm.
Tổng thống Obama chỉ đề cập thoáng qua đến những vụ tấn công khủng bố ở Pháp mới đây.
http://www.voatiengviet.com/content/tong-thong-obama-noi-bong-toi-cua-khung-hoang-da-qua/2607277.html
Ngoại Trưởng Nga chỉ trích diễn văn của TT Mỹ là 'hung hăng'
21.01.2015
Ngoại Trưởng Nga Sergei Lavrov nói bài diễn văn về tình trạng liên bang của Tổng Thống Obama phản ánh điều mà ông mô tả là 'ý đồ của Mỹ muốn chi phối các vấn đề quốc tế'.
Lên tiếng hôm nay trước một cuộc họp ở Berlin để thảo luận về vấn đề Ukraine, Ngoại Trưởng Nga nói thêm rằng Hoa Kỳ đã định ra một đường lối “hung hăng”. Nhưng ông tuyên bố Moscow sẽ tiếp tục hợp tác với phương Tây chống lại chủ nghĩa khủng bố, bất chấp những căng thẳng liên quan tới Ukraine.
Trong bài diễn văn về tình trạng liên bang Mỹ, Tổng Thống Obama nói Hoa Kỳ đoàn kết chặt chẽ với các đồng minh, trong khi Nga bị cô lập với nền kinh tế đang tả tơi. Kinh tế Nga đã chịu thiệt hại chủ yếu vì những biện pháp chế tài do các nước Phương Tây áp đặt vì cuộc khủng hoảng ở Ukraine.
Chiều tối hôm nay ở Berlin, ông Lavrov sẽ gặp các giới chức đến từ Ukraine, Pháp và Đức. Ông dự kiến các cuộc thảo luận sẽ tập trung vào việc rút các vũ khí nặng ra khỏi vùng tiền tuyến tại Ukraine, nơi các cuộc giao tranh giữa binh sĩ Ukraine và các phần tử ly khai thân Nga đã leo thang.
Ông Lavrov cũng tái khẳng định rằng Nga không hỗ trợ các thành phần ly khai.
Hôm qua, Ukraine tố cáo các lực lượng Nga đã tấn công các đơn vị quân sự đang chiến đấu chống phe ly khai ở vùng Luhansk thuộc vùng đông bộ Ukraine. Nga bác bỏ lời tố cáo này.
Lên tiếng hôm nay trước một cuộc họp ở Berlin để thảo luận về vấn đề Ukraine, Ngoại Trưởng Nga nói thêm rằng Hoa Kỳ đã định ra một đường lối “hung hăng”. Nhưng ông tuyên bố Moscow sẽ tiếp tục hợp tác với phương Tây chống lại chủ nghĩa khủng bố, bất chấp những căng thẳng liên quan tới Ukraine.
Trong bài diễn văn về tình trạng liên bang Mỹ, Tổng Thống Obama nói Hoa Kỳ đoàn kết chặt chẽ với các đồng minh, trong khi Nga bị cô lập với nền kinh tế đang tả tơi. Kinh tế Nga đã chịu thiệt hại chủ yếu vì những biện pháp chế tài do các nước Phương Tây áp đặt vì cuộc khủng hoảng ở Ukraine.
Chiều tối hôm nay ở Berlin, ông Lavrov sẽ gặp các giới chức đến từ Ukraine, Pháp và Đức. Ông dự kiến các cuộc thảo luận sẽ tập trung vào việc rút các vũ khí nặng ra khỏi vùng tiền tuyến tại Ukraine, nơi các cuộc giao tranh giữa binh sĩ Ukraine và các phần tử ly khai thân Nga đã leo thang.
Ông Lavrov cũng tái khẳng định rằng Nga không hỗ trợ các thành phần ly khai.
Hôm qua, Ukraine tố cáo các lực lượng Nga đã tấn công các đơn vị quân sự đang chiến đấu chống phe ly khai ở vùng Luhansk thuộc vùng đông bộ Ukraine. Nga bác bỏ lời tố cáo này.
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 347
PHE NÀO THẮNG ?
Nhân sự cấp cao Việt Nam: ai đi, ai ở?
Trong cả ba danh sách không chính thống, những cái tên như Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Thị Kim Ngân và Phùng Quang Thanh đều ở top đầu.
21.01.2015
Hội nghị của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam đã bế mạc được 10 ngày, nhưng dư âm của kỳ họp mà giới quan sát cho là ‘đặc biệt’ này vẫn còn.
Một điểm gây nhiều đồn đoán nhất, đó là cuộc bỏ phiếu tín nhiệm lần đầu tiên đối với các lãnh đạo chóp bu của Đảng Cộng sản Việt Nam, gồm 16 Ủy viên Bộ Chính trị và 4 thành viên Ban Bí thư, nhưng kết quả lại không được công bố.
VOA Việt Ngữ đã hỏi chuyện các nhà quan sát tình hình chính trị Việt Nam ở cả trong lẫn ngoài nước, nhưng đa phần đều từ chối đưa ra nhận định vì “không có đủ thông tin”.
Tuy nhiên, cuối tuần qua, giáo sư Carl Thayer, chuyên gia kỳ cựu về chính sự Việt Nam, đã công bố một bản phân tích và đánh giá cuộc bỏ phiếu tín nhiệm này, dựa trên các nguồn tin của ông cũng như kết quả (chưa được nhà nước xác nhận) đăng trên trang blog 'Chân dung Quyền lực'.
Theo trang blog được hơn 15 triệu người truy cập này, 197 ủy viên trung ương (3 người dự khuyết) đã được yêu cầu đánh giá các vị lãnh đạo theo các mức “tín nhiệm cao”, “tín nhiệm” và “tín nhiệm thấp”.
Giáo sư Thayer cho biết, có hai danh sách kết quả chưa hoàn chỉnh đã được lan truyền trong giới quan sát ở Hà Nội trước cả khi được trang blog “bí hiểm” công bố.
Các tin đồn ở Hà Nội cho rằng ông Nguyễn Tấn Dũng có tham vọng trở thành Tổng bí thư kế tiếp của Đảng Cộng sản Việt Nam. Và nhiều khả năng, ông Trương Tấn Sang và ông Nguyễn Phú Trọng sẽ phản đối điều này.
Giáo sư Carl Thayer viết.
Trong cả ba danh sách không chính thống, những cái tên như Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Thị Kim Ngân và Phùng Quang Thanh đều ở top đầu.
Chuyên gia về chính trị Việt Nam viết rằng vì thiếu thông tin từ những người bỏ phiếu nên không thể biết được lý do vì sao các thành viên Bộ Chính trị, như Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, nhận được số phiếu ‘tín nhiệm cao’ nhiều nhất.
Theo ông Thayer, hiện có nhiều đồn đoán ở trong nước về người nhắm vào ghế Tổng bí thư.
Ông viết: "Các tin đồn ở Hà Nội cho rằng ông Nguyễn Tấn Dũng có tham vọng trở thành Tổng bí thư kế tiếp của Đảng Cộng sản Việt Nam. Và nhiều khả năng, ông Trương Tấn Sang và ông Nguyễn Phú Trọng sẽ phản đối điều này".
Giáo sư Carl Thayer viết thêm: "Trong khi đó, cũng có tin đồn về việc ông ông Trọng đang vận động cho ông Phạm Quang Nghị hoặc Trần Đại Quang lên thay thế ông. Còn các trang blog chính trị thì lại gợi ý đương kim Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh".
Hình ảnh trang web 'Chân dung Quyền lực'.
Còn trong một bài viết mới có tên gọi “Những bất ngờ trên đường lựa chọn lãnh đạo kế vị”, Tiến sỹ Jonathan London, chuyên gia về Việt Nam, tại Đại học Thành thị Hong Kong, cho rằng việc lựa chọn nhân sự kế vị ở Việt Nam “được che giấu một cách có hệ thống”.
Ông London cũng nói thêm rằng “diễn biến của các sự kiện hiện nay đang vén bức màn phơi bày hoạt động chính trị chóp bu ở Việt Nam mà xưa nay chưa có tiền lệ”.
Ông viết: “Kết cuộc đáng chú ý và có phần oái ăm cuối cùng của Hội nghị Trung ương 10 chính là những kết quả lấy phiếu tín nhiệm. Được biết chẳng ai khác hơn chính Nguyễn Tấn Dũng nhận được số phiếu cao nhất. Ngược lại, nhiều ứng cử viên khác, trong đó có hai người được đề cập trên trang 'Chân dung Quyền lực' trước cuộc lấy phiếu tín nhiệm, xếp gần chót bảng”.
Tranh giành quyền lựcNhà quan sát này từng nói với VOA Việt Ngữ rằng nhiều người Việt, cả ở trong lẫn ngoài nước, “đều muốn Việt Nam hướng tới một chế độ chính trị minh bạch hơn”.
Việc đảng cộng sản Việt Nam chưa sẵn sàng công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm là một hạn chế. Và nếu đảng cộng sản Việt Nam thực sự muốn nâng cao lòng tin của dân thì họ phải phấn đấu để làm cho quá trình này hết sức minh bạch.
Tiến sỹ Jonathan London nói.
Ông London nói: "Việc Bộ Chính trị Việt Nam có một quá trình lấy phiếu tín nhiệm để đánh giá sự hài lòng đối với việc lãnh đạo đảng cũng có thể được xem là một phát triển hứa hẹn cho nền chính trị của Việt Nam nếu ý nghĩa của quá trình này là cố gắng nâng cao hiệu quả của lãnh đạo chính trị Việt Nam".
Nhà quan sát này nói thêm: "Việc đảng cộng sản Việt Nam chưa sẵn sàng công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm là một hạn chế. Và nếu đảng cộng sản Việt Nam thực sự muốn nâng cao lòng tin của dân thì họ phải phấn đấu để làm cho quá trình này hết sức minh bạch".
Tờ Nikkei Asian Review, thuộc quyền sở hữu của một trong những tập đoàn truyền thông lớn nhất Nhật Bản, nhận định rằng “các trang mạng xã hội như Facebook và các trang blog bí hiểm sẽ được dùng làm công cụ tranh giành quyền lực trước khi một bộ chính trị mới được lựa chọn”.
“Các trang này sẽ rò rỉ các thông tin về một số cá nhân nhất định, làm sao nhãng công chúng trước các vấn đề quốc gia cấp bách khác”, tờ báo viết.
Ban biên tập trang blog Chân dung Quyền lực mới thông báo sẽ ‘dọn dẹp bất cứ lúc nào’ các thông tin mà họ cho là ‘thóa mạ Đảng Cộng sản Việt Nam và Chủ tịch Hồ Chí Minh’, dẫn tới các đồn đoán về những người đứng sau trang này.
http://www.voatiengviet.com/content/nhan-su-cap-cao-o-vietnam-ai-se-di-ai-se-o-lai/2607485.html
http://www.voatiengviet.com/content/nhan-su-cap-cao-o-vietnam-ai-se-di-ai-se-o-lai/2607485.html
Những bất ngờ trên đường chọn lãnh đạo kế vị
Tiến sỹ Jonathan London Đại học City University of Hong Kong
- 20 tháng 1 2015
Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam thường không minh bạch vừa có một màn công khai rầm rộ bằng hội nghị toàn thể lần thứ 10 của Trung ương Đảng mới kết thúc. Ván bài này cược cao thắng lớn và có nhiều ý nghĩa đối với không chỉ sự phát triển của Việt Nam mà cả triển vọng chiến lược của cả khu vực. Vậy thực hư ra sao?Hấp dẫn nhất là vấn đề chọn lãnh đạo kế vị và kèm theo đó là chuyện tranh giành quyền lực. Năm 2016 Đảng Cộng sản sẽ tổ chức đại hội 12 và trước đại hội đó, đảng phải chọn lứa lãnh đạo mới. Nhiều ủy viên của Bộ Chính trị gồm 16 người của Việt Nam sẽ đến tuổi về hưu. Sau đại hội 12, bốn vị trí cao nhất trong nền chính trị Việt Nam – tổng bí thư, thủ tướng, chủ tịch nước, và chủ tịch quốc hội – sẽ do những người mới nắm giữ. Những nhân vật nào và liên minh nào sẽ thắng và theo tổ hợp nào là vấn đề được quan tâm.Như ở hầu hết các nhà nước độc đảng, hoạt động chính trị chọn nhân sự kế vị ở Việt Nam tất yếu sẽ diễn ra ở hậu trường. Bằng chứng về những gì thực sự đang diễn ra được che giấu một cách có hệ thống. Chính việc hiện nay Việt Nam đi chệch khỏi khuôn mẫu này đã khiến giới quan sát lưu ý. Thực vậy, diễn biến của các sự kiện hiện nay đang vén bức màn phơi bày hoạt động chính trị chóp bu ở Việt Nam mà xưa nay chưa có tiền lệ. Có nhiều bất ngờ đã xảy ra.Bất ngờ thứ nhất xuất phát từ quy trình và các kết quả được cho là đã đạt được nhưng không kiểm chứng được của một vòng lấy phiếu tín nhiệm khác thường và bí mật trên danh nghĩa, trong đó 197 ủy viên Trung ương xếp hạng các ủy viên Bộ Chính trị theo mức độ tín nhiệm đối với thành tích của các ủy viên. Việc Bộ Chính trị chịu để cho Trung ương Đảng, vốn có vai trò giám sát chính thức đối với Bộ Chính trị, lấy phiếu tín nhiệm nhắc cho ta nhớ rằng, về chuyện chính trị, đảng cộng sản Việt Nam đã làm theo cách riêng của mình. Trung Quốc thì không như vậy.Cuộc lấy phiếu tín nhiệm trì hoãn lâu nay đã được Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đề xuất để chỉ tên điểm mặt phê bình hành vi xấu trong Bộ Chính trị. Nên nhớ là vào năm 2012, Nguyễn Phú Trọng và các ủy viên Bộ Chính trị tìm cách trừng trị một ủy viên Bộ Chính trị không được nêu tên (được nhiều giới cho là Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng) nhưng bất thành khi Trung ương Đảng không chấp thuận, mà thay vì thế bắt buộc toàn thể Bộ Chính trị tự phê bình các khuyết điểm tập thể của mình. Việc lấy phiếu tín nhiệm dường như là một cách khác để kỷ luật những ủy viên có thành tích kém cỏi, dù tiến hành trong cảnh cửa chốt then cài.20 tháng 1 2015Dù phần lớn người dân Việt Nam không theo dõi sát sao hoạt động chính trị của đảng, trong những năm gần đây Việt Nam đã phát triển một văn hóa chính trị ngày càng năng động, nhờ sự truyền bá nhanh chóng của Internet và những cơ hội mà Internet mang lại người dân Việt Nam đọc và bình luận về hầu như bất cứ chuyện gì khiến họ quan tâm, trong đó có chính trị.Điều này dẫn đến một diễn biến lý thú thứ ba, đó là sự xuất hiện của trang mạng Chân dung Quyền lực bí ẩn và có lượng truy cập rất lớn. Trong vài tuần qua, trang mạng này đã đăng những câu chuyện động trời nhưng dường như trích dẫn tư liệu đầy đủ về chuyện xấu xa được cho là của nhiều ủy viên Bộ Chính trị, trong đó có ít nhất hai ủy viên được xem có thể đương nhiên nắm chức vụ lãnh đạo vào năm 2016. Sự xuất hiện của trang mạng này và việc trang mạng này khiến thiên hạ bàn tán xôn xao rõ ràng đã có tác động, và khiến chính phủ kêu gọi tránh xa nó.Tuy có người xem Chân dung Quyền lực là một “chiến dịch bôi nhọ”, trang mạng này nhằm mục đích theo dõi tất cả các ủy viên Bộ Chính trị đương nhiệm. Một trong những đặc điểm đáng chú ý nhất của trang này là cách tường thuật dường như dựa trên bằng chứng. Ở một nước mà báo chí hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của giới quyền lực chóp bu, một trang mạng kiểu này có những tác động kinh thiên động địa. Người dân Việt Nam chắc chắn đang để ý. Ví dụ ai mà biết được người nhà của một ủy viên Bộ Chính trị có chủ trương bảo thủ và ứng cử viên cho một vị trí lãnh đạo hàng đầu lại dường như sở hữu hai ngôi nhà ở miền nam California? Sau cuộc lấy phiếu tín nhiệm, trang này đăng những cáo buộc và bằng chứng cho rằng một bộ trưởng chủ chốt – người cũng đã được nhắc đến như một ứng cử viên cho một chức vụ cao cấp – cùng với gia đình ông đã tích lũy cơ ngơi tài sản bằng những cách mờ ám. Vẫn chưa biết những cáo buộc này có căn cứ xác đáng hay không.Kết cuộc đáng chú ý và có phần oái ăm cuối cùng của Hội nghị Trung ương 10 chính là những kết quả lấy phiếu tín nhiệm. Được biết chẳng ai khác hơn chính Nguyễn Tấn Dũng nhận được số phiếu cao nhất. Ngược lại, nhiều ứng cử viên khác, trong đó có hai người được đề cập trên trang Chân dung Quyền lực trước cuộc lấy phiếu tín nhiệm, xếp gần chót bảng.Trong số bốn lãnh đạo cao cấp nhất hiện nay của Việt Nam, chỉ có Nguyễn Tấn Dũng đủ tiêu chuẩn làm lãnh đạo sau năm 2016. Sau Nguyễn Tấn Dũng và loại trừ vị bộ trưởng gần đây bị cáo buộc là đã tích lũy tài sản bất chính, hai ủy viên Bộ Chính trị có số phiếu tín nhiệm cao nhất và cũng đủ tiêu chuẩn làm lãnh đạo sau năm 2016 đều là đồng minh của Nguyễn Tấn Dũng. Tất cả những điều này cho thấy chính trị ở Việt Nam đang diễn biến theo chiều hướng có lợi cho thủ tướng.Ở một nước mà báo chí hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của giới quyền lực chóp bu, một trang mạng kiểu này có những tác động kinh thiên động địa
Trong 85 năm tồn tại, Đảng Cộng sản Việt Nam đã tìm cách tiến hành các đợt chọn lựa nhân sự lãnh đạo kế vị dựa trên các nguyên tắc một mặt là đồng thuận kín và một mặt là trung thành với đảng. Công thức này, vốn đã được xem tạo nên sức mạnh trong thời chiến, cũng đã bị nhiều người chỉ trích là tạo nên các lãnh đạo bất tài vô dụng, càng làm tăng các bế tắc chính trị, gây phương hại cho các nguyên tắc trọng nhân tài, và ngăn cản sự trỗi dậy của một giới lãnh đạo quyết đoán hơn. Phải chăng tình hình đã chín muồi để có thay đổi?Tuy còn quá sớm nên chưa biết ai sẽ chiếm được các vị trí lãnh đạo cao nhất trong năm tới, hiện nay có vẻ như Nguyễn Tấn Dũng là người có cơ may cao nhất để trở thành tổng bí thư kế tiếp trong khi nhiều nhân vật cùng phe với Nguyễn Tấn Dũng dường như nhận được sự tín nhiệm tương đối cao của các đảng viên. Vì sao điều này có thể có ý nghĩa quan trọng?Nguyễn Tấn Dũng vẫn còn là một điều bí ẩn. Tuy có người nghi vấn sự thành thật của ông, ông vẫn là chính khách hùng biện nhất của Việt Nam và là tác giả của kế hoạch có chủ trương tự do nhất cho sự phát triển của Việt Nam, đó là bài phát biểu Năm Mới 2014 của ông. Ông nhiều lần tuyên bố rằng “dân chủ là tương lai”, không nao núng trước những trò gây hấn hung hăng của Bắc Kinh ở Biển Đông, và dường như rất thoải mái với ý tưởng bang giao mật thiết với Mỹ.Tuy chúng ta không thể tiên liệu tương lai, những sự kiện gần đây cho thấy nền chính trị ở Việt Nam minh bạch hơn. Tuy không phải do chủ đích, điều này vẫn là một diễn biến quan trọng. Nó hé mở một góc bé xíu để ta nhìn vào chính trường ngày càng năng động của Việt Nam.Bài được tác giả viết bằng tiếng Anh, do Phạm Vũ Lửa Hạ dịch, đã đăng trên blog cá nhân và tác giả đồng ý để BBC tiếng Việt đăng lại.
Labels: BÊN KIA BỜ ĐẠI DƯƠNG 347
NHẠC SĨ LÊ DINH * VIỆT CỘNG
VIỆT CỘNG
NHẠC SĨ LÊ DINH
Hai tiếng này, tôi không hiểu sao, cho đến ngày nay, nó trở thành hai tiếng xấu xa, kinh tởm nhất trong số những danh từ để ám chỉ những hạng người mà ai ai cũng oán ghét, hận thù và muốn xa lánh. Nhưng hai tiếng Việt Cộng nguyên thủy đâu có gì là xấu xa, nó chỉ là một danh từ ghép thường thôi, như rừng núi, biển khơi, đồng áng… nhưng theo thời gian biến đổi, nó trở thành một danh từ ghê tởm và rùng rợn lúc nào chúng ta không hay.
Nếu ai chỉ một tên nào đó mà nói “Mầy là thằng Việt Cộng” thì có nghĩa người đó là một người xấu xa nhất trong xã hội hiện nay. Chẳng thà chửi cha người ta, người ta không giận bằng chủi “Mầy là thằng Việt Cộng”. Như vậy đủ biết hai chữ Việt Cộng bị người đời thù ghét như thế nào rồi. Mà nghĩ cũng đúng thôi.
Nhớ lúc tôi còn nhỏ, năm tôi 11 tuổi, còn học ở trường Tiểu học Vĩnh Lợi, cách làng Vĩnh Hựu của tôi chừng ba cây số. Mỗi sáng thứ hai đầu tuần, mẹ tôi phải đưa tôi đến trường và tôi lưu trú tại nhà dì tôi cho đến cuối tuần mới trở về Vĩnh Hựu. Một buổi sáng thứ hai đầu tuần, cũng như mọi khi, mẹ tôi xếp đâu 2 chục trứng gà vào một cái giỏ để khi đưa tôi đến trường xong là mẹ tôi ra chơ bán 2 chục trứng gà đó, lấy tiền mua các thức ăn khô khác.
Hai mẹ con đang đi, độ còn nửa đường là tới làng Vĩnh Lợi, thình lình trong một bụi cây rậm rạp, có một người mặc đồ đen, tay cầm khẩu súng ngắn sáng loáng, nhảy ra chận mẹ con tôi lại, quát to: Đứng lại! Anh ta đưa họng súng ngay truớc trán mẹ tôi, rồi đưa sang qua tôi, quơ qua quơ lại trên đầu tôi, hỏi mẹ con tôi có phải đem trứng ra chợ để bán cho Tây không? (Lúc đó, ở tại chợ Vĩnh Lợi, ngay phía bên kia đầu cầu sắt, có một cái đồn của người Pháp đóng tại đó). Mẹ tôi run run nói:
- Dạ thưa ông, đâu phải, tôi đem trứng này ra chợ bán để lấy tiền mua thức ăn.
- Chứ không phải mẹ con bà đem lương thực cung cấp cho Tây sao?
- Dạ thưa ông, đâu có phải như vậy.
- Thôi lần này tôi tha cho mẹ con bà đó, nhưng giỏ trứng thì bị Ủy ban tịch thu. Nhớ lần sau, còn gặp mẹ con bà đem trứng ra chợ như vậy nữa là tôi sẽ bắn bỏ.
- Dạ mẹ con tôi đội ơn ông.
Thật hú hồn hú vía. Lần đầu tiên trong đời, tôi mới nhìn thấy khẩu súng lục. Sao nó uy dũng, hiên ngang, trông rất dễ sợ. Và cũng lần đầu tiên trong đời tôi mới biết đó là những kẻ được gọi là Việt Minh, những người mặc đồ đen, đầu quấn khăn rằn, rồi sau này trở thành Việt Cộng và hai chữ Việt Cộng đã ám ảnh tôi từ suốt thời bé thơ cho đến khi khôn lớn.
Nếu không có lần bị đón đường, bị đe dọa bắn bỏ hôm đó, tôi đã trở thành một tên Việt Minh từ thời trẻ dại này rồi. Tôi còn nhớ rất rõ, ở tuổi 11, 12, tôi say mê những bài hát êm đềm, như:
“Còn đâu trên chiến khu trong rừng chiều
Bên đèo lắng suối reo, ngàn thông reo
Còn đâu trên chiến khu trong rừng chiều
Bên đèo đoàn quân réo, đạn bay vèo…”
Hay hùng dũng, như:
“ Mùa thu rồi ngày hăm ba, ta ra đi theo tiếng gọi sơn hà nguy biến…”
Hoặc:
“Đoàn giải phóng quân một lòng ra đi
Nào có sá chi đâu ngày trở về…”
Và còn nữa:
“Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng
Kiếm nguồn tươi sáng…”
Hay là những bài thơ mà giờ đây hơn 60 năm qua, tôi vẫn còn nguyên trong trí nhớ:
“Tôi muốn tôi là một cứu thương
Cạnh theo chiến sĩ đến sa trường
Nằm lăn trên lá hay rơm ủ
Băng trắng đầu mình những vết thương”
Thật là lãng mạn, thật là dễ thương. Làm sao mà tôi không bị quyến rũ bởi nét nhạc, lời thơ như vậy được. Cho nên tôi có ý nghĩ là mình sẽ phải theo mấy anh lớn để được vào bưng, được nghe tiếng suối reo, ngàn thông reo, được nằm lăn trên lá hay rơm ủ, được nữ y tá săn sóc vết thương… Rồi một ngày nọ, tôi được theo đoàn biểu tình đi bộ từ làng Vĩnh Hựu của tôi lên tới tỉnh Gò Công, cách xa làng tôi 14 cây số, để gọi là… ủng hộ Việt Minh.
Thức dậy từ 3 giờ khuya, chuẩn bị cơm vắt muối mè, tập hợp lại rồi tháp tùng đoàn người, đi theo nhịp trống quân hành “rập rập thùng, rập rập thùng”… lội bộ suốt 14 cây số, nhờ vừa đi vừa hát “Nào anh em ta cùng nhau xông pha lên đàng”, cho nên thằng con nít 11 tuổi như tôi, khi đến nơi, nào có thấy chút mệt mỏi gì đâu? Nhưng sau lần gặp gã Việt Minh với khẩu súng giết người đó, tôi đã bừng tỉnh giấc mơ bỏ học, trốn cha mẹ để ra bưng biền.
Việt Cộng! Chỉ hai tiếng thôi, nhưng sao thiên hạ hoảng hốt, kinh hoàng khi nghe đến nó. Năm 1954, gần một triệu đồng bào miền Bắc, cũng vì hai tiếng này mà phải bỏ hết của cải, quê hương, làng xóm, mồ mả ông bà để chạy vô miền Nam xa lắc xa lơ, trốn khỏi bè lũ Việt cộng.
Năm 1975 cũng vậy, vì hai tiếng này mà hơn hai triệu người dân miền Nam phải liều chết, bằng đủ mọi cách để lánh xa loài quỷ dữ. Ở thôn quê miền Nam, khi nghe mấy tiếng “Việt Cộng về” hay “Mấy ổng về” là bà con gồng gánh, già trẻ, bé lớn chạy trối chết về phía thành phố để trốn khỏi bọn Việt Cộng.
Rồi nào Việt Cộng pháo kích vào thành phố, vào quận lỵ giết hại dân lành, giết hại trẻ thơ nơi trường học. Việt Cộng đào lộ, đấp mô, đặt mìn, phá cầu… Còn Việt Cộng ngày nay thì ngoài tham nhũng còn tội bán nước, buôn dân, bàn tay chúng phạm trăm ngàn thứ tội ác. Việt Cộng ngày nay bán rừng, bán biển, bán giang sơn cha ông cho Tàu, Việt Cộng ngày nay độc ác, tàn nhẫn với dân chúng, nhưng co ro, cúm rúm trước thằng Tàu như sợ ông nội, ông cố của chúng, bắt dân bỏ tù nếu dân đứng lên yêu nước chống lại lũ Hán xâm lăng.
Rồi tôi miên man suy gẫm, không biết những tên như Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Phú Trọng nghĩ sao - nhưng không biết những tên này có biết suy nghĩ không – chúng có thấy rằng sao mình đi đến đâu, thiên hạ bỏ chạy hết vậy? Mình giành được phân nửa xứ sở miền Bắc, đáng lẽ dân chúng phải ở lại với mình để kiến thiết xứ sở chứ, sao gần cả triệu người lại bỏ chạy vào Nam. Rồi mình cướp được luôn phân nửa miền Nam còn lại, thiên hạ lại ùn ùn bỏ chạy nữa, cả hơn hai triệu người xa lánh mình. Tại sao và tại sao?
Chúng không tự đặt câu hỏi đó với chính chúng sao? Mình đi đến đâu thì người ta chạy trối chết khỏi nơi đó. Mình là thứ gì vậy? Nhìn hình ảnh cuộc di cư năm 1954, trên những chiếc tàu há mồm, nhìn những gương mặt hớt hơ hớt hãi, mất hồn, chạy đôn chạy đáo để rời khỏi Saigon tháng tư năm 1975, rồi nhìn những cảnh liều chết vượt biển lên đến cao điểm, từ năm 1975- 1980, nếu chúng là người, chúng phải suy nghĩ chứ? Mình cũng là người như họ, đầu, mắt tay chân cũng đầy đủ như họ, tại sao họ sợ mình mà chạy hết như thế? Mình có phải là quỷ dữ hay ác thú gì đâu?
Nhưng tôi nghĩ, Việt Cộng còn đáng sợ hơn là quỷ dữ nữa. Nhìn lại, từ cái thời bé thơ, thuở mà mẹ con tôi đem hai chục trứng gà ra chợ bán để có tiền mua thức ăn cho gia đình, đến ngày nay, đã hơn 60 năm trôi qua, tôi cảm thấy rùng mình, ghê sợ. Từ những việc bắt người cho mò tôm, thả xác trôi sông thuở đó, cho đến những vụ lường gạt, gian dối cướp giật của Việt Cộng ngày nay, nhìn sự dã man tàn ác của Việt Cộng đối với người dân cùng chung máu mủ … thật không thể nào tưởng tượng nổi.
Quỷ chỉ nhát, chỉ hù người ta thôi, chứ không hại người ta, mà nếu quỷ có hại thì chỉ hại một người thôi. Còn Việt Cộng hại cả một dân tộc, tiệu diệt tất cả, đất đai, sông biển, núi rừng không còn, nhưng đó là nói về mặt những gì còn nhìn thấy được. Còn về mặt không nhìn thấy được thì là Việt Cộng tàn phá cả đạo đức, dung dưỡng tội ác, giết chết sự trong trắng trong lòng trẻ thơ, đưa nhiều thế hệ con em chúng ta vào vòng tối ám, dạy chúng dối trá, dạy chúng tội ác…
Nhưng như vậy cũng chưa đủ. Những nguời đã quá sợ chúng mà bỏ xứ ra đi, để xứ cho chúng ở cũng chưa được yên thân. Chúng còn cho tay chân bộ hạ, núp bóng dưới danh nghĩa này, danh nghĩa nọ, chạy theo ra ngọai quốc để quyết hành hạ những người tỵ nạn Cộng sản này cho đủ… 36 kiểu của chúng. Thật trời không dung, đất không tha.
Ngày xưa, chúng đã chiếm được phân nửa nước Việt Nam, tưởng đâu rằng chúng cùng miền Nam thi đua làm cho dân giàu nước mạnh, nhưng như chúng ta đã biết, Việt Cộng cho đến 1975, còn chưa thấy cái thang máy “biết tàng hình” là gì, chưa được nhìn chiếc đồng hồ “12 trụ, 2 cửa sổ, không người lái” là gì, không hiểu cái bồn cầu “để rửa rau” hay để làm gì, trong khi miến Nam lúc đó đã là một trong những quốc gia tân tiến ở Đông Nam Á châu.
Rồi lòng tham vô đáy, thực hành chủ nghĩa Cộng sản toàn cầu của chúng, chúng cướp luôn miền Nam. Thiên hạ lại bỏ chạy, chúng rượt theo ra đến ngọai quốc để áp dụng… 36 kiểu lên đầu lên cổ người đã sợ chúng mà bỏ chạy 36 năm trước.
Nếu tôi có làm anh muôn vàn bực tức, xin anh cứ chửi tôi là thằng mất dạy, thằng láu cá, thằng bỉ ổi, thằng đê tiện, thằng vô học, thằng… thằng gì cũng được, hay bảo tôi là thằng không cha không mẹ, hay là thằng do… con gì sanh ra cũng được nốt, nhưng xin đừng bảo tôi là Việt Cộng. Mầy là thằng “Việt Cộng”, hai tiếng này nặng lắm anh biết không? Nói như thế là anh chửi tôi đấy, mà chửi tôi thât nặng, đó là tiếng chửi ghê gớm nhất, đáng sợ nhất trong những tiêng chửi đương thời.
Vì hai tiếng này đồng nghĩa với ác nhân, hung đảng, ác quỷ, ác tinh, man di, mọi rợ, lưu manh, gian xảo, côn đồ, thảo khấu…, lọai quỷ quái tinh ma, ...nghĩa là bọn trời đánh thánh đâm, trời tru đất diệt.
Lê Dinh
NGUYỄN DƯ * TÌNH HÌNH NỘI BỘ NHÀ BA KHÍA
Tình hình nội bộ đảng ta diễn biến khá phức tạp
Nguyễn Dư (Danlambao) - Cái sai lầm lớn nhất của đảng ta là không còn để đồng chí X tam thừa chống tham nhũng nữa. Nếu đồng chí ấy còn nắm quyền lực về chống tham nhũng thì nội bộ đảng ta đâu có diễn biến phức tạp như hiện nay.
Nhớ lại cái thời vàng son của đồng chí X tam thừa, các anh em trong đảng ta ai cũng "ăn" ngon ngủ yên, tiền bạc gái gú chân dài chân ngắn muốn gì được nấy. Một đồng chí về hưu mà còn có mấy căn biệt thự, đất đai của chìm của nổi phủ phê. Anh em mần ăn, đầu tư tự do theo kinh tế thị trường định hướng bởi đồng chí X tam thừa nên dễ chia chác ụ chìm ụ nổi, hốt cũng khá bộn đem về chia nhau xài. Sướng ở cái chỗ là đồng chí X tam thừa rất là hào phóng, sẵn sàng chi đẹp rồi cứ để cho anh em nạnh ai nấy làm theo tổ sản xuất tự quản; muốn bổ nhiệm, đặc cách ai thì tùy ý miễn sao đừng ai nói đá động gì đến X là được. Cứ thế mà làm.
Một đàn em đồng chí X đồng hội đồng thuyền được che chở nên rất tự hào và rất ư là độc lập tự do, quen muốn làm gì thì làm ở cái thời của đổng chí X tam thừa còn độc quyền chống tham nhũng; quên là vật đã đổi, sao đã dời khi đồng chí X tam thừa hết quyền hành chống tham nhũng nữa, cho nên trước khi sắp hưu, tưởng bở, lại bổ nhiệm lung tung được một lô một lốc cán bộ để kiếm chác thêm chút đỉnh phòng thân trước khi lui về vườn vui thú điền viên, nên bị khui. Thì chúng ta thấy không tiếc nối làm sao được cái thời huy hoàng đem lại lợi lộc mà X tam thừa với anh em vào sanh ra tử, sát cánh cùng nhau... chống tham nhũng!
Tài nguyên quốc gia thì X tam thừa cho đàn em bán thả cửa sạch sành sanh. X rất là chịu chơi! Mặc dù có nhiều người can ngăn, X cũng gật gật lấy lệ cho qua chuyện, nhưng khi về nhà thì X sẵn sàng chôm sổ hồng sổ đỏ, ký giấy thế chấp sang nhượng và bán cả đất đai mồ mả ông bà tổ tiên. Người ta đồn đồng chí X tam thừa hay còn gọi là anh Ba miệt vườn là dân miền Tây nên tính tình rất phóng đãng, chơi là chơi tới bến, sống chết hết mình với anh em, không khiển trách xử lý bất kỳ một ai, nhưng khi đã xử thì cho đàn em xử đẹp, sạch, không để lại dấu vết.
Khổ nỗi có một điều, chơi cái kiểu của Ba miệt vườn thì bà con ta thán dữ lắm! Cho nên đồng chí Tư sâu nham hiểm biết nhìn xa trông rộng, sợ thằng Ba làm quá, thiên hạ trông vào gọi là một bầy sâu trong đó có cả đồng chí ấy nữa thì đâu có được. Thế rồi nội bộ anh em họp bàn với nhau, để xoa dịu quần chúng, đánh lừa dư luận là đổi mới nên để Bí lú làm tiếp vai trò của Ba mặc dầu đường lối thì cũng không có gì là mới cả.
Đồng chí Bí lú thì nắng bề nào che bề đó, hiền như cục bột, ăn nói ngô nghê, ai vo tròn bóp méo gì cũng được miễn sao yên thân. Nghe mách nước, ở xứ Quảng có một đồng chí sát thủ, miệng bằng tay, tay bằng miệng, nói là làm không sợ ai, đòi hốt ai là hốt liền. Đồng chí này là khắc tinh của Ba miệt vườn nên Bí lú mừng lắm, định đem về sai đâu đánh đó; núp sau lưng đồng chí này "vạch lá tìm sâu" thì an toàn; còn đánh thì chỉ đạo trực tiếp triển khai đồng bộ theo tinh thần nghị quyết, nghị định và nghị... gật đúng luật cho đồng chí này đánh đông dẹp bắc.
Đồng chí Bí lú quyết tâm làm trong sạch hàng ngũ đảng ta nhưng không dám vì thế lực Ba miệt vườn mạnh lắm. Trong bộ tứ còn không ai dám gọi Ba miệt vườn bằng tên cúng cơm mà phải bóng gió là đồng chí X, thì đủ biết số má đàn anh của Ba miệt vườn trong giới giang hồ ghê gớm đến bực nào.
Đồng chí sát thủ mới xử được mấy trự thì tình hình đảng ta diễn biến phức tạp thêm. Phe ta nhiều đồng chí đã anh dũng hy sinh, sắp định cho làm dê... thui mấy con trong đó có một con được tuyên dương trở thành liệt sĩ; thì phe mình, sát thủ đầu mưng mủ nên cũng phải vào nhà thương. Phe mình và phe ta rồi thì phe nào cũng từ chết cho tới bị thương cả, chỉ có điều là phe nào hy sinh trong cuộc chiến này ít hay nhiều mà thôi.
Qua nhiều hiện tượng thì người ta xác định chăm phần chăm là đồng chí sát thủ bị phe ta luộc là cái chắc: Thí dụ như an ninh sân bay đón đồng chí sát thủ trở về - sau khi thầy chạy hết thuốc chữa - từ nhà thương được thắt chặt; kiểm soát, ra lịnh cho báo chí tuyên truyền, định hướng dư luận; và cái quan trọng mà thiên hạ đang chờ là không biết "giờ này anh ở đâu?"... Đó là một loạt hiện tượng bài bản ngăn chận độc tố của "cơn bịnh" của đảng lây lan mà ai cũng nhìn thấy họ mần tuồng để giữ uy tín cho nội bộ mà thôi. Nhưng có giữ được hay không thì lại là chuyện khác.
Thế thì câu hỏi đặt ra là bàn tay nào đã luộc đồng chí sát thủ? Chắc chắn không phải là như người ta tung tin thủ phạm (không thuyết phục) lên mạng. Đó chỉ là cái trò dương đông kích tây, gắp lửa bỏ tay người mà thôi. Cái mà phe ta muốn nhắm đến là tạo dư luận một cách mờ mờ ảo ảo cho quần thần thiên hạ biết chính xác bị luộc bằng ngón đòn phóng xạ để trả thù; chận đứng tên sát thủ kịp thời, không thì phe ta bị sập tiệm phá sản dây chuyền như chơi.
Qua cái màn đánh đông dẹp bắc bình thiên hạ, xử đẹp để dằn mặt đáng nể vừa qua thì trong giới giang hồ, Ba miệt vườn được anh em tín nhiệm cao (!). Hy vọng rồi đây Ba miệt vườn còn có thể trở thành một tổng thống trong một nước độc lập nhưng không có tự do cũng giống như mấy nước châu Phi và trung Đông vậy.
Sự thật ở đằng sau của mấy tên tổng thống châu Phi và trung Đông, khi họ bị thẳng cẳng một cách nhục nhã thì người ta mới biết được gia tài của họ được tẩu tán đi khắp nơi lớn lao đến mức độ nào.
Còn hiện nay thì trong giới giang hồ quần thần thiên hạ phải bái phục sát đất vì nhìn thấy rõ Chân Dung Quyền Lực ngầm của Ba miệt vườn ghê lắm.
LÊ NGUYỄN * VIỆT CỘNG HÈN HẠ
Hèn là sự thật không thể loại trừ của lãnh đạo CSVN
Le Nguyen (Danlambao) - Cuộc đấu đá tranh giành quyền lực trong nội bộ đảng nhằm vào các vị trí lãnh đạo quyền lực tối cao của đảng, nhà nước CSVN thời a còng (@). Xét ra lãnh đạo CSVN đã có tiến bộ “vượt bậc”, nghĩa là đấu đá nội bộ tuy không còn quá man rợ nhưng không kém phần quyết liệt so với thời loa đài của thời đại Hồ Chí Minh và cũng không khó để chúng ta nhận ra cái sự man rợ lẫn không man rợ này: một là không còn cảnh đồng chí đi chiến trường về dự đại hội đảng bị địch ném bom chết trên đường về hay trong hội nghị được đồng chí mời cốc nước, uống vô sùi bọt mép, ngã lăn đùng ra á khẩu chết; hai là không còn cảnh đảng viên rỉ tai, truyền tay tờ rơi nói xấu, bôi nhọ đồng chí lãnh đạo suy thoái đạo đức lối sống hay làm gián điệp âm mưu phản đảng, chống chế độ mà “các đồng chí lãnh đạo” đã biết sử dụng kỹ thuật internet tung tin tố cáo, kể tội, nói xấu, xúc phạm nhau trên các trang blog, trang mạng xã hội?...
Hiện nay theo đồn đoán trang Chân Dung Quyền Lực là phương tiện hiện đại để các “đồng chí” lãnh đạo CSVN ra đòn hạ gục nhau. Đến thời điểm hiện tại có nhiều phân tích, suy đoán nhưng chưa có ý kiến thống nhất về phe nhóm, thế lực nào nằm đằng sau chỉ đạo trang Chân Dung Quyền Lực. Dù có nhiều suy đoán khác nhau nhưng tựu trung các suy đoán đều cho là ông chủ thật sự của Chân Dung Quyền Lực phải là một trong các phe nhóm nắm giữ quyền lực trong nội bộ đảng CSVN và không loại trừ khả năng có liên hệ ít nhiều đến Tàu Cộng(?)
Những thông tin nổi cộm đăng tải trên trang blog Chân Dung Quyền Lực gây xôn xao dư luận xã hội, làm chấn động nội bộ đảng CSVN là thông tin về tài sản khủng của gia đình các ông chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh... và thông tin trưởng Ban nội chính trung ương Nguyễn Bá Thanh bị hạ độc bằng chất phóng xạ gây bệnh ung thư là nóng nhất. Trong số thông tin mờ mờ ảo ảo khó kiểm chứng vừa kể chỉ có những kẻ trong cuộc hoặc các ủy viên bộ chính trị nắm giữ các tài liệu thanh tra, điều tra và đặc trách công tác an ninh nội bộ mới có xác suất phần trăm cao để xác định thông tin trên là thật hay giả.
Dù thế nào đi nữa thì những ông ủy viên bộ chính trị có tên trong danh sách có tài sản khủng do trang Chân Dung Quyền Lực loan tải “ghi vào sổ bìa đen” như bị lưỡi gươm treo ngang cổ. Trò chơi này quả thâm độc, nó có tính khủng bố tinh thần cao bởi thông tin xấu về các ông, rất có khả năng bị “các đồng chí lãnh đạo” sử dụng làm vũ khí hạ độc thủ bất cứ lúc nào và thông tin có tính răn đe, khủng bố cao nhất là chuyện ông Nguyễn Bá Thanh bị hạ độc đã được đảng cộng sản chỉ đạo cho các phương tiện truyền thông lề đảng nhập cuộc loan tin mang tính chất “mê tín, thần bí” nhằm mục đích khủng bố tinh thần các đồng chí ủy viên bộ chính trị lẫn ủy viên trung ương đảng chưa thần phục một phe phái nào đó nằm trong đảng cộng sản, phải ngầm hiểu sẽ bị thịt nếu có ý chống lại thế lực ma quỷ này!
Nhận định về việc báo lề đảng sử dụng sự kiện Nguyễn Bá Thanh bị bệnh hết thuốc chữa để khủng bố tinh thần “đồng chí” trong cuộc đấu đá tranh giành quyền lực là có cơ sở bởi báo lề đảng được phép đăng tin về Nguyễn Bá Thanh nhưng không đưa tin để giải tỏa áp lực thắc mắc các đồn đoán của dư luận xã hội về Nguyễn Bá Thanh mà các báo lề đảng lại đi tin úp úp mở mở như thầy pháp đuổi tà, như vong nhập chỉ nghe ông Thanh nói thế này, ông Thanh bảo thế kia nhưng không ai thấy hình ảnh của ông trên báo chí, truyền thanh, truyền hình nào cả. Thế là thế nào, nếu không phải đây là đòn phép khủng bố phục vụ mục tiêu chính trị của thế lực ngầm trong nội bộ CSVN?
Xét qua lời nói, hành động giúp cho mọi người thấy nhân cách, đạo đức của các đầu lãnh CSVN thật đáng khinh và khi thấy chúng sử dụng thủ đoạn đánh nhau còn đáng khinh hơn nữa. Chúng đánh đấm tranh giành quyền lực điên cuồng, chúng điên cuồng đến độ mù quáng bất kể đến sự an nguy, độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc và mục đích của các phe phái trong đảng CSVN từ trước tới nay là bằng mọi giá để nhận được sự bảo hộ của thiên triều phương bắc, dù có phải hợp tác với quan thầy Tàu Cộng biến Việt Nam thành một tỉnh của Tàu như Tân Cương, Tây Tạng... chúng cũng không ngần ngại chối từ.
Quan sát từ bên ngoài quan hệ ngoại giao, giao lưu của hai đảng, hai nhà nước Tàu - Việt và dù không nắm nhiều thông tin nội bộ đảng CSVN nhưng không ít người dân có quan tâm đến tình hình đất nước vẫn có thể nhận ra âm mưu thôn tính Việt Nam của Tàu Cộng, huống hồ chi những kẻ lãnh đạo CSVN nắm giữ nhiều bí mật đã được hai bên ký kết, cam kết trên lưng dân tộc Việt Nam của hai đảng cộng sản Tàu - Việt lại không nhân ra tham vọng bành trướng của cộng sản Tàu?
Người Việt Nam tuy biết lãnh đạo CSVN có ngu nhưng không ai tin CSVN ngu đến độ Tàu Cộng từng bước thực hiện kế hoạch sáp nhập Việt Nam vào Tàu mà chúng không hay biết? Chỉ có một cách giải thích là lãnh đạo CSVN tuy có đấu đá tranh giành quyền lực với nhau nhưng chúng có truyền thống rất “đoàn kết, thống nhất” trong việc phản quốc, làm tay sai biến Việt Nam thành chư hầu của Tàu.
Điển hình như “đồn đoán” lãnh đạo đảng CSVN bán nước trong Nghị Hội Thành Đô năm 1990 qua việc “Linh, Mười, Giáp” khấu đầu xin làm vùng tự trị của Tàu vào năm 2020, cho giống với các dân tộc anh em Mông, Mãn, Tạng, Hồi... Cũng như hình ảnh bán nước khác, là việc lãnh đạo CSVN tự nguyện làm ngôi sao thứ sáu trên lá cờ Tàu Cộng, được giới hữu trách đưa cho các em thiếu niên Việt Nam cầm tay đón tiếp “hoàng đế Tập” lúc Tập chưa là tổng bí thư kim chủ tịch nước Tàu.
Có lẽ hình ảnh cờ sáu sao trên truyền hình, trên tay các em thiếu niên cầm đi đón tiếp Tập Cận Bình và đồn đoán về việc Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Võ Nguyên Giáp... bán nước Việt Nam cho Tàu Cộng ở nghị hội Thành Đô... được tuyên giáo trung ương đảng xua văn nô, bồi bút, báo nô, dư luận viên... đổ cho các thế lực thù địch, phản động lưu vong nước ngoài bịa đặt, vu khống đảng, nhà nước và xuyên tạc bôi nhọ, xúc phạm lãnh đạo (?) nhưng chúng không có nổi lý lẽ nào thuyết phục, ngoài những lý luận ngớ ngẩn rất trẻ con về lý do xuất hiện cờ sáu sao và thông tin “đồn đoán” lãnh đạo CSVN thỏa thuận sáp nhập Việt Nam vào lãnh thổ Tàu năm 2020!
Để thấy rõ hơn hành động bán nước của CSVN qua việc giao nạp từng phần lãnh thổ, lãnh hải và từng bước tập cho cán bộ, quan chức, đảng viên làm quen dần với tổ chức chi bộ đảng, với cơ chế tổ chức hành chánh cấp tỉnh trực thuộc trung ương Bắc Kinh, là việc chúng lộ liễu giao nộp Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Bãi Tục Lãm... cùng hàng vạn cây số vuông vùng vịnh Bắc Bộ qua hiệp ước phân định, cấm mốc biên giới trá hình.
Với cách giao nộp lộ liễu của CSVN đã gặp phản ứng quyết liệt của người dân lẫn một số cán bộ, đảng viên có thể dẫn đến sự sụp đổ của đảng, chế độ nên chúng thay đổi cách giao nộp chủ quyền Việt Nam núp với danh nghĩa hợp tác, hợp đồng kinh tế như khai thác bauxite Tây Nguyên, trồng rừng đầu nguồn, đặc khu kinh tế Vũng Áng, thành phố Việt Nam của Trung Quốc ở Bình Dương... cùng với nhiều làng mạc phố xá mọc lên trên khắp lãnh thổ Việt Nam, chưa kể “dân Tàu, thương buôn Tàu”(?) tư do tung hoành ngang dọc trên toàn cõi Việt Nam như chỗ không có chính quyền?
Đó là chuyện trên đất liền, còn ngoài biển đảo xa xôi người dân khó tiếp cận sự thật và chỉ được nghe thông tin từ loa đài của đảng, nhà nước. Sự thật chỉ được phơi ra khi người dân tiếp cận thông tin khách quan trung thực của các cơ quan truyền thông quốc tế và qua đó người dân mới biết được Tàu Cộng tuyên bố thành lập thành phố Tam Sa phủ trùm lên quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam. Cũng như qua các cơ quan truyền thông quốc tế lẫn truyền thông báo chí Tàu người dân mới biết được Tàu Cộng tôn tạo các đảo đá ngầm, bãi hoang chim ỉa đủ tiêu chuẩn sống, làm việc phục vụ mục tiêu dân sự lẫn quân sự, hoàn thiện cột mốc cho bản đồ lưỡi bò chín đoạn nhằm thực hiện ý đồ độc chiếm biển đông vĩnh viễn. Thế thì chuyện loa đài đảng ta la lối góp đá cho Trường Sa hay những lá thư tình lãng mạn của các em gái hậu phương gởi các anh lính đảo Trường Sa chỉ là màn kịch diễn cho vui thôi bởi các đảo còn lại trong quần đảo Trường Sa đã nằm gọn trong bản đồ tự vẽ của Tàu Cộng.
Chuyện đến nước này rồi mà các ông bà lãnh đạo “đảng ta” rất đỗi vô tư, hòa nhã cho là “...xích mích chuyện gia đình... vừa hợp tác vừa đấu tranh...” chỉ là trò mỵ dân bởi ai cũng biết âm mưu của Tàu Cộng độc chiếm biển đông làm bàn đạp tiến xuống phía nam để thể hiện sức mạnh “trỗi dậy hòa bình” của nhà nước đại hán, có lý nào lãnh đạo đảng ta tự hào “tài tình, sáng suốt” lại không biết (?)
Thật ra thì không phải tất cả lãnh đạo CSVN đều tham dự vào việc bán nước cho Tàu nhưng bản chất hèn không dám lên tiếng phản kháng, chống lại “đồng chí” của chúng bán nước thì không thể chối cãi vì đã có không ít “đồng chí” chết bất đắc kỳ tử do không đồng tình với chủ trương, đường lối của đảng, của đồng chí lãnh đạo. Trước kia có tướng Nguyễn Bình, Nguyễn Chí Thanh... ngày nay có Phạm Quý Ngọ, Nguyễn bá Thanh... như tấm gương sờ sờ ra đó làm cho chúng sợ rồi trở thành hèn.
Thế cho nên, những động thái nhằm chuẩn bị cho việc sáp nhập Việt Nam thành một tỉnh của Tàu được các thế lực dấu mặt từng bước thực hiện đã không gặp sự phản đối tích cực của tầng lớp lãnh đạo cấp cao đảng CSVN. Cụ thể là những cuộc gặp gỡ, học tập, trao đổi làm quen với cung cách làm việc trực tiếp với lãnh đạo Bắc Kinh không thông qua hoặc vai trò rất mờ nhạt của đảng, nhà nước CSVN, chẳng hạn như:
Về mặt tổ chức đảng là trường hợp bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh, bộ trưởng bộ công an Trần Đại Quang dẫn phái đoàn tướng tá học tập tổ chức sinh hoạt quân đội, công an làm theo chỉ thị của Tàu và việc chủ tịch mặt trận tổ quốc Nguyễn Thiện Nhân đưa hàng ngàn đoàn viên thanh niên sang Tàu học tập làm theo đoàn thanh niên cộng sản Tàu là nằm trong kế hoạch sáp nhập của Tàu Cộng.
Về mặt tổ chức nhà nước thì bộ phận lãnh đạo nguyên tắc chỉ đạo cơ bản của Tàu luôn nhắc nhở nhà nước CSVN thúc đẩy các bộ, ngành Việt Nam hợp tác làm việc với các bộ, ngành Tàu Cộng như là một bộ phận cấp dưới, trực tiếp lệ thuộc, không thể tách rời của nhà nước trung ương Bắc Kinh và những động thái học tập về mặt tổ chức nhà nước cũng không nằm ngoài mục đích làm cho cán bộ đảng viên quen dần với tính cách một tỉnh trực thuộc Tàu.
Qua một số sự việc liên quan đến việc của Tàu Cộng - Việt Cộng thực hiện âm mưu biến Việt Nam thành một tỉnh của Tàu mà mọi người ai thấy cũng kinh sợ. Thế còn biết bao nhiêu sự việc bí ẩn nằm đằng sau thỏa thuận của hai đảng cộng sản Việt - Tàu, chính xác là văn kiện bí mật ký kết, hứa hẹn của lãnh đạo CSVN với lãnh đạo Tàu Cộng hẳn sẽ gay cấn, rùng rợn hơn nhiều, nhất là về việc lãnh đạo CSVN hung hăng, lạnh lùng, độc ác với dân, với đồng chí nhưng lại cực hèn, sợ quan thầy Tàu “... chích thuốc, cho nhiễm độc phóng xạ...” là một phần sự thật hèn không thể loại trừ của những tên lãnh đạo đảng CSVN.
CAO ĐẮC TUẦN * GIÁO DỤC VNCH
Nền giáo dục VNCH - một kinh nghiệm bản thân
Cao-Đắc Tuấn (Danlambao) - Tóm lược: Nền giáo dục dưới thời Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) trong hai thập niên 1960 và 1970 nhắm vào ba mục tiêu dân tộc, khoa học và nhân bản. Theo kinh nghiệm bản thân, các mục tiêu này được thể hiện qua đường lối giáo dục, từ tiểu học đến trung học, khuyến khích tự do tư tưởng, sáng tạo; duy trì đạo đức và luân lý; phát huy tinh thần dân tộc và quê hương đồng bào; và cổ võ tinh thần tự do dân chủ. Mối liên hệ giữa thầy cô và học sinh thường biểu lộ tình thân mật và quý mến lẫn nhau và dựa vào căn bản đạo đức.
*
Đã có nhiều bài viết về nền giáo dục thời VNCH. Đặc biệt, Huỳnh Minh Tú biên soạn một bài rất công phu về toàn diện nền giáo dục VNCH (Huỳnh 2013). Độc giả nên đọc bài của Huỳnh Minh Tú để hiểu rõ thêm về cơ cấu, tổ chức, chương trình học, và các điểm liên quan khác. Trong bài này, tôi viết về kinh nghiệm cá nhân qua những mẩu chuyện vụn vặt khi tôi học trong thời Đệ Nhất Cộng Hòa (tiểu học) và Đệ Nhị Cộng Hòa (tiểu học và trung học).
Có bốn điểm tôi cần phải nêu ra: (1) Bài này chỉ nói về kinh nghiệm bản thân với những mẩu chuyện và nhận xét cá nhân và không có tính chất tổng quát, và do đó không phản ảnh toàn diện cho nền giáo dục thời VNCH; (2) Tôi ghi lại dựa vào trí nhớ về quá khứ xa xưa, từ hơn 40 cho tới 50 năm, nên chắc chắn có nhiều thiếu sót hoặc không chính xác tuyệt đối; (3) Những gì tôi ghi nhận trong bài này xảy ra vào thập niên 1960 và 1970, cách đây hơn bốn năm chục năm; do đó, mọi so sánh thời bấy giờ với hiện tại đều không cân xứng; và (4) Tôi cố cho những chi tiết rõ rệt và cụ thể nhưng vì lý do tôn trọng những khía cạnh tế nhị, riêng tư, liên hệ nhiều người khác nên tôi chỉ cho biết một cách khái quát. Tuy nhiên, tôi tin là những mẩu chuyện, giai thoại, nhận xét, và cảm nghĩ của tôi phản ảnh trung thực phần nào nền giáo dục tôi hấp thụ trong thời VNCH trong những năm tiểu học và trung học.
Theo Hiến Pháp VNCH 1967, Điều 10 quy định: "Nền giáo dục Đại Học được tự trị" (Wikisource 2012). Tự trị trong Đại Học có nghĩa là Đại Học không ở dưới sự quản trị của chính phủ (Bộ Quốc Gia Giáo Dục), mà được độc lập quản trị bởi thành phần giáo sư của trường. Điều 11 quy định: "Văn hóa giáo dục phải được đặt vào hàng quốc sách trên căn bản dân tộc, khoa học và nhân bản" (Wikisource 2012). Căn bản dân tộc, khoa học và nhân bản được thể hiện rõ rệt nhất trong giáo dục tiểu học và trung học.
Trường tiểu học và trung học mà tôi theo học là trường công, nằm trong vùng quanh Sài Gòn. Học sinh toàn là nam, và đa số thuộc gia đình nghèo hoặc trung lưu. Cả hai trường không lớn mà cũng không nhỏ về số học sinh, có lẽ thuộc vào hàng trung bình trong các trường tại Sài Gòn và vùng phụ cận bấy giờ. Một cách tổng quát, tôi được dậy dỗ một cách chu đáo trong một môi trường tự do, giúp tôi phát triển trí tuệ, khả năng lý luận và suy nghĩ, đạo đức, và tinh thần tự do dân chủ.
A. Tôi được hấp thụ một nền giáo dục khuyến khích tự do tư tưởng và sáng tạo:
Một trong những điểm đặc sắc nhất mà tôi ghi nhớ trong lúc đi học là không hề có sự cấm cản tự do tư tưởng, nếu không muốn nói là có sự khuyến khích. Lúc ấy còn nhỏ, tôi không biết đó là một khía cạnh tốt đẹp nhất trong nền giáo dục trẻ em. Trong suốt hơn mười năm học tiểu học và trung học, tôi chưa hề thấy hoặc nghe nói đến thầy cô nào cấm đoán hoặc chỉ trích học trò phát biểu ý kiến riêng tư. Thực ra, các thầy cô còn làm ngược lại, là khuyến khích chúng tôi bày tỏ ý tưởng hoặc đưa ra những sáng kiến.
1. Sự khuyến khích tự do phát biểu tư tưởng, dùng đầu óc suy luận, và duy trì bản chất trung thực có ngay từ lớp ba tiểu học:
Một mẩu chuyện mà tôi nhớ mãi xảy ra vào năm tôi học lớp ba (lớp 3 bây giờ) tiểu học. Thầy tôi thường hay kể chuyện sau khi dạy xong bài. Thầy kể chuyện rất hay, mỗi lần thầy kể chuyện là cả lũ chúng tôi cứ há hốc mồm lắng tai nghe. Các câu chuyện thầy kể thường là về cách cư xử, sử ký, địa lý, và các chuyện cổ tích thật hay. Một hôm, thầy kể về cuộc nổi dậy của Hai Bà Trưng. Tôi không nhớ lúc đó lớp ba có học sử ký về Hai Bà Trưng không, nhưng chỉ biết là lúc ấy chúng tôi say mê nghe câu chuyện. Thầy kể Trưng Trắc vì thù chồng bị Tô Định giết mà cùng em lãnh đạo hàng ngàn người đánh đuổi Tô Định rồi thừa thế lan tràn khắp nơi chiếm 65 thành trì. Khi nghe tới đó, tôi, lúc bấy giờ là một thằng nhãi con 7-8 tuổi nhưng cũng có chút suy nghĩ, phát biểu ý kiến, "Chắc Hai Bà có ý đánh Tàu trước rồi làm bộ kiếm cớ trả thù chồng, chứ làm sao mà dân theo hai bà đông vậy." Lúc bấy giờ, tôi không biết sự khác biệt giữa nguyên do của cuộc nổi dậy vì trả thù chồng và vì đánh đuổi Tàu rất là tinh tế và cũng rất là quan trọng. Nhưng hẳn nhiên là thầy biết. Tôi vẫn còn nhớ rõ khi nghe câu tôi nói, ông nhìn tôi chằm chằm một lúc. Tôi không hiểu tại sao thầy nhìn tôi lâu vậy, chắc ông tưởng tôi sửa sai ông. Sau đó, thầy gật gù nói, "Chắc con nói đúng. Thầy chỉ kể theo sách vở, nhưng sách vở cũng có khi sai." Rồi ông quay qua nói cả lớp, "Các con đi học phải biết xài cái đầu để suy nghĩ." Tôi vẫn nhớ hình ảnh thầy lấy ngón tay chỉ vào đầu mà nói đi nói lại, "Phải biết xài cái đầu." Sau này, khi có dịp tìm hiểu về chuyện Hai Bà Trưng, quả thật có chứng cớ lịch sử cho thấy khi Hai Bà khởi nghĩa, chồng bà Trưng Trắc (tên là Thi, không phải là Thi Sách) vẫn còn sống (Cao-Đắc 2014, 336). Các sử gia bấy giờ, vẫn còn có ý tưởng trọng nam khinh nữ, không muốn, hoặc không nghĩ là Hai Bà nổi dậy với ý chính là đánh đuổi Tàu, mà quy gán là vì trả thù chồng bị giết. Điểm quan trọng là thầy tôi không la tôi là con nít nói tầm bậy, mà lại còn tôn trọng ý kiến của tôi. Ngoài ra, thầy còn dùng đó để khuyên học trò là phải biết dùng đầu óc để suy nghĩ về các câu chuyện lịch sử và đừng có mù quáng tin tưởng vào sách vở. Nên nhớ lúc đó tôi đang học lớp ba tiểu học.
Năm lớp ba tiểu học, tôi đã được khuyến khích tự do phát huy tư tưởng và không nên tin vào sách vở một cách mù quáng mà phải biết dùng đầu óc để suy luận.
Một điểm đặc biệt trong lối dạy của thầy là ông đối xử chúng tôi như những cá nhân có bản chất trung thực, lương thiện. Thầy không bao giờ nghi ngờ chúng tôi nói láo, gian lận, hoặc chối tội. Thí dụ có đứa đi học trễ hoặc quên bài, ông hỏi lý do, và lúc nào cũng tin lời học trò. Ông không căn vặn, hoạnh họe, hoặc hỏi thêm, cho dù lý do nghe hơi khó tin. Việc này được thể hiện cụ thể qua kiểu thầy ghi điểm vào sổ như sau. Thỉnh thoảng, ông khảo bài học trò. Lối khảo bài của ông khác hẳn các thầy cô sau này tôi học. Thay vì gọi từng đứa lên đứng bên cạnh bàn, ông đi xuống chỗ ngồi đám học trò, và đảo qua một vòng. Ông lấy quyển vở học trò, hỏi bài và ghi điểm vào vở, có lúc có lời phê, có lúc không. Tôi không nhớ là thầy khảo bài cả lớp hay chỉ một số, nhưng hình như cả lớp, vì sau đó ông trở về bàn và gọi tên từng đứa để ghi vào sổ điểm. Thầy không hề thắc mắc hoặc lo sợ học trò nói sai điểm, và ghi xuống điểm học trò nói. Một cách kỳ lạ, không có đứa nào nói sai điểm. Trong suốt cả năm học, có cả hàng mấy chục lần ghi điểm như vậy, chúng tôi biết là nếu muốn gian lận nói điểm cao hơn, thầy cũng chẳng biết. Nhưng không đứa nào nói sai điểm cho cao hơn. Làm sao tôi biết chuyện đó? Tôi không biết chắc 100%, nhưng chúng tôi thường coi điểm lẫn nhau, và tôi biết những đứa quanh tôi không nói sai dù điểm tụi nó rất tệ (chỉ có 2-3 trên 10 điểm). Tôi không nghe đứa nào kiện cáo bạn mình nói sai điểm. Hình như sự trung thực tiềm tàng trong mỗi đứa nên không đứa nào nghĩ đến chuyện gian lận. Lúc bấy giờ, tôi cũng chẳng suy nghĩ gì về chuyện đó và coi nó bình thường, không có gì đáng nói. Nhưng sau này khi nghĩ lại, tôi thật cảm phục cách đối xử đó.
Chúng tôi là những đứa bé lương thiện vì thầy đối xử chúng tôi như những người lương thiện.
2. Trong những năm trung học, chúng tôi luôn luôn được khuyến khích tự do phát huy sáng tạo:
Khi lên trung học, cái tinh thần tôn trọng học sinh và khuyến khích tự do tư tưởng đó vẫn tiếp tục, với một mức độ rõ rệt và mạnh mẽ hơn. Tôi không nghĩ là Bộ Quốc Gia Giáo Dục đặt ra quy chế rõ rệt về chuyện đó, mà cái tinh thần đó đã tiềm tàng trong xã hội bấy giờ. Hoặc cũng có thể thầy cô hấp thụ tinh thần đó trong lúc học trường sư phạm, và áp dụng một cách tự phát trong lúc hành nghề.
Năm Đệ Thất (lớp 6 bây giờ) là năm mới lạ với tôi, vì tôi có nhiều bạn và có nhiều thầy cô, mỗi người dạy một môn. Thông thường mỗi thầy cô dạy một kiểu, và ít khi giống nhau. Chúng tôi học hỏi những đề tài học vấn, nhưng nhiều khi cũng qua cách thức cư xử đạo đức và đường lối làm việc khoa học của các thầy cô. Chính những sắc thái khác biệt của các lối dạy đó tạo cho chúng tôi có khái niệm tự do. Ngoài ra, thầy cô lúc nào cũng trực tiếp và gián tiếp khuyến khích chúng tôi phát huy tinh thần tự do sáng tạo trong việc học hành. Vài thí dụ là thầy cô đều khuyến khích khi tôi có những sáng kiến hoặc làm những chuyện khác lạ không theo bài dạy, như vẽ biểu đồ cho dễ học cho các sự kiện lịch sử, dùng mẩu đối thoại là nhập đề trong bài luận văn, tìm tòi và cắt dán hình ảnh thú vật trong các tạp chí Tây phương cho môn vạn vật.
Ngay ở năm Đệ Thất, tôi đã được khuyến khích tự do sáng tạo, khiến tôi yêu tiếng Việt và quý sự tự do diễn tả ý tưởng, và tự do tìm tòi và nghiên cứu.
3. Những buổi thuyết trình trong lớp và toàn trường cho chúng tôi tự do tư tưởng và giúp phát huy khả năng tìm tòi, suy luận, và tinh thần cư xử trưởng thành:
Trong năm lớp Đệ Ngũ (lớp 8 bây giờ), trường phát động chương trình thuyết trình. Chương trình này nhằm giúp học sinh phát huy kh̉ả năng nghiên cứu, bình luận, lý luận, ăn nói trước công chúng, và quan trọng nhất là tạo cơ hội cho học sinh phát biểu ý kiến tự do. Tôi không rõ chương trình này chỉ áp dụng cho lớp Đệ Ngũ, hay chỉ xảy ra trong niên khóa đó, vì các năm kế tiếp không còn chương trình này nữa. Ngoài ra, tôi không rõ đây có phải là một chương trình đưa ra từ Bộ Quốc Gia Giáo Dục hay chỉ là sáng kiến của hội đồng giáo sư trường tôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật không ngờ lúc bấy giờ, vào cuối thập niên 1960, nước VNCH lại có thể có một chương trình giáo dục đầy sáng tạo và cách mạng như vậy.
Đại khái chương trình đó hoạt động như sau. Thỉnh thoảng, thầy cô cho học sinh tình nguyện làm "giáo sư," thuyết trình về đề tài mà giáo sư giảng dạy. Nếu có nhiều người tình nguyện thì thầy cô sẽ chọn một người, hoặc chia đề tài ra phân phối cho mỗi người một phần. Nếu không có ai tình nguyện, thì giáo sư sẽ giảng bài như thường lệ. Mỗi thuyết trình viên có một tuần để chuẩn bị. Anh ta phải tự tìm tòi, nghiên cứu về đề tài đó, tham khảo vị giáo sư đang dạy nếu cần. Anh thuyết trình viên phải nghiên cứu đề tài thật kỹ lưỡng và chuẩn bị cho mọi câu hỏi, "bồ tèo" hay "thù địch." Tới ngày thuyết trình, anh thuyết trình viên sẽ đứng trên bục giảng và giảng về đề tài. Sau bài giảng, học sinh trong lớp sẽ có dịp "quay" thuyết trình viên, hỏi đủ mọi câu hỏi về đề tài đó. Chương trình đó chỉ áp dụng cho vài môn mà phương pháp thuyết trình có hiệu quả. Tôi nhớ chắc chắn có hai môn là Việt văn và Vạn vật, và có khoảng cả chục lần thuyết trình như vậy.
Bạn sẽ tự hỏi làm sao mà một thằng nhóc 14-15 tuổi biết gì về văn chương, cách hành văn và ý nghĩa của các truyện, hoặc địa chất học và cấu trúc đá mà giảng bài về đề tài đó? Bạn sẽ ngạc nhiên khi biết được sức mạnh của tự do và sáng tạo khi học sinh được cho phép tìm tòi nghiên cứu độc lập. Chính tôi cũng không hiểu tại sao các thuyết trình viên làm được chuyện đó. Không những thế, nhiều thuyết trình viên giảng bài còn hay hơn cả thầy cô. Học sinh thường chăm chú nghe bạn mình thuyết trình hơn là nghe lời thầy giảng.
Phần hỏi đáp là phần cao đỉnh của buổi thuyết trình. Thông thường, khi thầy cô giảng bài, chúng tôi ít khi giơ tay hỏi. Nhưng khi bạn mình lên giảng bài thì chúng tôi được dịp "quay" thuyết trình viên túi bụi, y hệt như những tranh luận trong các diễn đàn trên Internet bây giờ. Cũng có lúc thuyết trình viên "bí" thì có các bạn "cứu bồ" hoặc thầy cô ra tay. Phần hỏi đáp, nhất là trong môn Việt văn, kéo dài hơn nửa tiếng, nhiều khi hết cả giờ, phải tiếp tục kỳ sau. Điểm độc đáo nhất là thầy cô thường đứng ngoài cuộc tranh cãi, và để chúng tôi tự do phát biểu ý kiến, và chỉ can thiệp khi các câu hỏi ra ngoài đề hoặc cuộc tranh cãi trở nên gay go, hoặc khi thuyết trình viên tự động "cầu cứu." Một điểm kỳ lạ nữa là chúng tôi thường "mày tao chi tớ" với nhau trong cuộc nói chuyện hàng ngày, nhưng trong cuộc hỏi đáp hoặc tranh cãi trong buổi thuyết trình, chúng tôi cư xử với nhau rất nhã nhặn và lịch sự.
Tuy chương trình thuyết trình không còn tiếp tục trong lớp trong những năm sau, một chương trình thuyết trình đặc biệt được tổ chức ở phạm vi cao và rộng rãi hơn trong một niên khóa sau đó. Năm tôi học Đệ Tam (lớp 10 bây giờ), khối Học Tập toàn trường tổ chức các buổi thuyết trình trên mọi đề tài, không nhất thiết dính líu đến đề tài học trong lớp, và bất cứ học sinh nào, từ các em Đệ Thất tới các anh Đệ Nhất (lớp 12 bây giờ), cũng có thể tham dự là thuyết trình viên hoặc chỉ là người tham dự. Chúng tôi có một vị giáo sư hướng dẫn. Nhiệm vụ vị giáo sư hướng dẫn là duyệt xét nội dung đề tài và thời giờ và địa điểm của các buổi thuyết trình. Mọi đề tài nộp lên đều được chấp thuận. Các đề tài gồm có đề tài về triết lý, sử ký, khoa học, và xã hội. Thuyết trình viên có khoảng 20-30 phút nói về đề tài mình, vả sau đó là phần hỏi đáp và thảo luận.
Điểm nổi bật của các buổi thuyết trình này là không hề có sự tham dự, kiểm soát hay giám thị của nhà trường. Nhà trường để chúng tôi tự do tổ chức, tự do chọn đề tài (với sự chấp thuận của vị giáo sư hướng dẫn), tự do chọn thuyết trình viên, tự do kêu gọi học sinh tham gia, tự do đi xin sách vở từ các tiệm sách để làm phần thưởng cho các thuyết trình viên. Chúng tôi có toàn quyền thảo luận và phát biểu ý kiến trong các buổi thuyết trình. Bạn nên nhớ lúc bấy giờ phong trào biểu tình của sinh viên học sinh chống chính phủ đang rầm rộ trên đường phố. Các dân biểu của phe đối lập đang hô hào xuống đường. Nhưng chính phủ không hề can thiệp vào các sinh hoạt học sinh trong trường. Nhà trường tin tưởng chúng tôi, thầy cô tin tưởng chúng tôi, và để chúng tôi tự do hội họp thuyết trình. Nhà trường đối xử chúng tôi như những người trưởng thành, và do đó chúng tôi cư xử như những người trưởng thành. Chúng tôi hành xử rất có trật tự và lịch sự mặc dù không có thầy cô giám thị hiện diện. Có những lúc tranh cãi gay go, nhưng chúng tôi vẫn lễ độ với nhau, và trao đổi ý kiến một cách nhã nhặn.
Những hoạt động thuyết trình trong lớp năm Đệ Ngũ và toàn trường năm Đệ Tam nhắm vào các đề tài học đường. Nhưng thu thập kiến thức học hành chỉ là một trong nhiều thành quả. Xung quanh thành quả học tập này là các thành quả phụ thuộc nhưng quan trọng trong việc hun đúc chúng tôi trở thành những công dân hữu ích cho xã hội. Các thành quả phụ thuộc này dựa vào một căn bản tối thượng: tự do. Chính cái tinh thần tự do tiềm tàng trong xã hội và học đường bấy giờ khiến chúng tôi phát huy sáng tạo, khả năng tìm tòi nghiên cứu và lý luận, và tinh thần nhã nhặn, lịch sự, tôn trọng lẫn nhau. Một hậu quả tinh tế nhưng sâu đậm của những hoạt động thuyết trình này là tạo cho chúng tôi niềm tự tin và lòng can đảm. Khi không bị kềm chế trong tư tưởng, con người thường biểu lộ những cái hay và tốt đẹp nhất.
Chúng tôi được đối xử với đầy đủ mọi quyền con người, ngay từ lúc còn bé trong học đường, và được hưởng tự do hoàn toàn trong tư tưởng và sáng tạo. Cái tinh thần tự do đó là một trong nhiều khía cạnh nhân bản của nền giáo dục VNCH.
B. Các sinh hoạt học sinh biểu lộ tinh thần dân tộc và tự do dân chủ cao độ:
Sinh hoạt học sinh là những hoạt động do học sinh làm, có thể tự phát hoặc dưới sự hướng dẫn của nhà trường. Ở tiểu học, theo như tôi nhớ, hầu như không có sinh hoạt học trò, ngoại trừ các buổi văn nghệ vào dịp phát phần thưởng cuối năm. Trên trung học, chúng tôi có nhiều sinh hoạt học sinh ngoài chuyện học, như làm việc xã hội, văn nghệ, báo chí. Những việc này được thực hiện qua ban đại diện học sinh trong lớp và toàn trường.
1. Tinh thần dân tộc và thương yêu đồng bào được thể hiện từ tiểu học đến trung học:
Năm lớp Nhất (lớp 5 bây giờ), lễ ra trường và phát phần thưởng được tổ chức tại một cơ sở hành chánh địa phương. Cuộc trình diễn văn nghệ là phần sáng chói trong buổi lễ. Tôi nhớ rất rõ cuộc trình diễn đó vì đứa hàng xóm nằm trong toán diễn viên nên hắn ta tập dượt nghêu ngao hát cả ngày. Màn trình diễn là ca kịch "Hội Nghị Diên Hồng" với bài hát "Hội Nghị Diên Hồng." Anh chàng diễn viên chính, đóng vai Trần Hoàng (Trần Thánh Tông), hát thật oai, "Toàn dân nghe chăng, sơn hà nguy biến. Hận thù đằng đằng, biên thùy rung chuyển." Tôi còn nhớ đám nhóc mặc khăn đóng áo dài sặc sỡ và hóa trang là bô lão. Đứa hàng xóm nhà tôi đeo bộ râu đáng ghét. Đám nhóc xếp hàng đi ra sân khấu với gậy chống, đập đập xuống sàn sân khấu theo nhịp hát "Kìa vừng hồng, tràn lan trên đỉnh núi." Lúc bấy giờ, tôi không hiểu tại sao nhà trường chọn ca kịch "Hội Nghị Diên Hồng" cho buổi lễ phát phần thưởng, nhưng cuộc trình diễn tạo một ấn tượng sâu sắc và lâu dài trong tâm trí tôi, nhất là lúc đám nhóc bô lão la lớn "Quyế̉t chiến" khi diễn viên chính hỏi "Trước nhục nước nên hòa hay nên chiến?" và "Hy sinh" cho câu hỏi "Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh?"
Tinh thần dân tộc đã nảy mầm trong tâm trí tôi trong những năm tiểu học với hình ảnh Hai Bà Trưng và Hội Nghị Diên Hồng.
Tinh thần dân tộc không những thể hiện qua những quý trọng lịch sử mà còn thể hiện qua mọi hình thức của tình thương yêu đồng bào. Như sẽ đươc̣ trình bày sau, ở trung học, học sinh có ban đại diện mỗi lớp và toàn trường. Đây không phải là những ban đại diện bù nhìn hoặc là công cụ của nhà trường, mà các đại diện học sinh thực sự hoạt động cho học sinh. Một trong những ban đại diện là ban xã hội. Ban này chuyên môn làm những chuyện xã hội, tình nguyện cho các công tác cộng đồng, tham gia các hoạt động từ thiện. Nhà trường chỉ cung cấp giáo sư hướng dẫn và các giúp đỡ hành chánh, như viết giấy giới thiệu hoặc xin phép. Một hoạt động xã hội hầu như xảy ra hàng năm là quyên tiền trợ giúp đồng bào lụt lội miền Trung. Các lớp tham gia tích cực đóng góp và có sự ganh đua trong việc thâu tiền. Các trưởng ban xã hội làm việc tích cực, hô hào anh em trong lớp đóng góp. Anh trưởng ban lớp tôi ăn nói rất hay và lớp tôi hầu như năm nào cũng đóng góp khá cao.
Năm Đệ Tam, có vụ Cam Bốt "cáp duồn" người Việt Nam sống tại Cam Bốt. Hàng trăm ngàn người Việt Nam phải rời Cam Bốt về Việt Nam sống trong các trại tị nạn. Khối xã hội toàn trường phát động phong trào giúp người tị nạn. Theo tôi biết, phong trào này do học sinh phát động và không do chỉ thị của nhà trường. Chúng tôi hưởng ứng tích cực và cả trăm học sinh đi tới các khu đất tị nạn và giúp dựng lều trại. Tôi nhớ tôi cuốc đấ̃t cả buổi đến độ đau nhức cả hai tay. Lúc ấy, khái niệm "bầu ơi thương lấy bí cùng" hình như không rõ rệt trong tâm trí chúng tôi vì chúng tôi coi chuyện đó là chuyện tự nhiên, như là chuyện người trong gia đình mình bị hoạn nạn và mình có bổn phận giúp đỡ mà không phải suy nghĩ đắn đo.
Suy tôn lãnh tụ là chuyện không xảy ra trong nền giáo dục VNCH. Dưới thời Đệ Nhất Cộng Hoà, khi tôi còn học tiểu học, chương trình phát thanh thường phát thanh bài hát ca ngợi Tổng thống Ngô Đình Diệm, nhưng chuyện đó không xảy ra trong học đường. Thời Đệ Nhị Cộng Hòa lại càng không có chuyện suy tôn bất cứ một ai. Một cách kỳ lạ, tuy Hoa Kỳ giúp đỡ miền Nam Việt Nam rất nhiều, chúng tôi không hề có bài học hoặc lời lẽ ca ngợi Hoa Kỳ, hoặc học hỏi về kinh tế tư bản trong học đường, ngoại trừ những sự kiện có thật về sử ký địa lý thế giới. Chúng tôi học về Hoa Kỳ như học về các quốc gia khác trên thế giới.
2. Tinh thần tự do dân chủ thể hiện qua các cuộc bầu cử ban đại diện học sinh và các hoạt động của ban đại diện:
Sinh hoạt học sinh khởi sự bằng cuộc bầu cử ban đại diện. Mỗi lớp có trưởng lớp, phó trưởng lớp, và các trưởng ban. Toàn trường có Tổng thư ký, phó tổng thư ký, và các trưởng khối tương ứng với các trưởng ban. Chúng tôi rất khoái bầu cử vì không phải học trong lúc bầu cử và anh em có dịp cãi cọ tranh luận.
Thông thường, các ban trong mỗi lớp gồm có: học tập, kỷ luật, xã hội, văn nghệ khánh tiết, và báo chí. Trong lớp tôi, các cuộc bầu cử trong mọi niên khóa xảy ra dựa hoàn toàn trên căn bản dân chủ. Ai cũng có thể ứng cử và ai cũng có thể đề cứ bất cứ người nào. Ai được nhiều phiếu nhất là thắng, bất kể anh ta thuộc thành phần gì. Thực ra, đa số kết quả không ngạc nhiên lắm và những ai đắc cử xứng đáng với chức vụ mình. Năm Đệ Thất, vì mới lạ nên chúng tôi không biết ai vào ai. Có anh chàng bự con nhất ra ứng cử trưởng lớp và được đắc cử. Té ra anh chàng này chẳng làm gì nên chuyện, nên gần cuối năm chúng tôi đòi bầu lại (re-call) và bầu một trưởng lớp khác xứng đáng hơn. Năm Đệ Nhị (lớp 11 bây giờ), có chuyện tức cười là anh chàng phá phách nhất lớp lại được bầu làm trưởng ban kỷ luật. Thầy cô bực lắm, nhưng chẳng biết làm sao, vì đó là ý "dân."
Ly kỳ nhất là cuộc bầu cử ban đại diện toàn trường, nhất là cho chức Tổng thư ký và phó Tổng thư ký. Tới ngày bầu cử, các "cử tri" (trưởng lớp và phó trưởng lớp) và các ứng cử viên tụ họp trong một lớp học trống. Thầy cô hướng dẫn thường hiện diện để giám sát cuộc bầu cử. Mỗi liên danh có độ 10-15 phút nói về lý do ứng cử và những hoạt động hoặc chương trình họ muốn thực hiện cho học sinh. Sau đó là cuộc bỏ phiếu kín. Kết quả được công bố ngay sau đó. Hình thức bầu cử này cũng áp dụng cho các trưởng khối. Tôi thấy ai có tài ăn nói và có những kế hoạch hoặc chương trình thực tế là đắc cử.
Bạn sẽ thắc mắc có lợi gì làm Tổng thư ký, trưởng khối, trưởng lớp hoặc trưởng ban. Trên thực tế, chẳng có lợi lộc gì cả, nếu không muốn nói là mất thì giờ. Nhưng chúng tôi rất thích những hoạt động đó vì những hoạt động đó giúp chúng tôi đóng góp vào sinh hoạt học đường ngoài việc học hành. Cũng có một chút lợi nhỏ là chúng tôi có dịp tiếp xúc với xã hội bên ngoài như các công tác từ thiện, giao tiếp thư viện nhà sách, nhà in trong việc làm báo. Ngoài ra, các trưởng lớp và trưởng ban thỉnh thoảng được phép ra khỏi lớp để đi họp, và cũng là dịp xả hơi như là một hình thức "cúp cua" hợp pháp.
Có lẽ một trong những lợi lộc lớn nhất là các đại diện trường có dịp tiếp xúc với các đại diện trường bạn, nhất là các trường nữ. Một hoạt động rầm rộ trong năm là làm báo Xuân, và mang báo đi bán ở các trường bạn. Mỗi năm, vào dịp Tết, chúng tôi tích cực làm việc cho ra giai phẩm Xuân cho trường. Đây l̀à lúc các trưởng ban báo chí bận rộn nhất. Họ hô hào cổ võ học sinh viết bài, đọc bài, và lựa bài cho đăng vào giai phẩm. Chúng tôi có khá nhiều tự do trong việc làm giai phẩm Xuân. Chúng tôi tự do chọn bài, vẽ minh họa, trang trí tờ bìa. Giáo sư hướng dẫn thường duyệt xét bản thảo cuối cùng, và thường là chấp thuận. Ngoài chuyện mang báo đến các trường bạn, ban đại diện trường còn phải tiếp đón trả lễ khi các đại diện trường bạn đến. Đó là dịp chúng tôi tiếp xúc và làm quen các nữ sinh trường bạn.
Các hoạt động học sinh và ban đại diện cho chúng tôi cơ hội hiểu biết và thực hiện thể chế tự do dân chủ. Nền giáo dục VNCH đào tạo những công dân yêu chuộng tự do dân chủ qua những hoạt động học đường và bầu cử ban đại diện học sinh.
C. Liên hệ giữa thầy cô và học sinh dựa vào căn bản đạo đức và không hề có những vụ tai tiếng:
Trong suốt thời gian sống dưới thời VNCH, tôi không hề nghe hoặc đọc về một vụ tai tiếng nào trong ngành giáo dục, liên hệ đến thầy cô, tiểu học hay trung học. Theo trí nhớ tôi, tôi không hề biết đến tai tiếng tình dục, sách nhiễu hoặc gây khó dễ, đánh nhau, tranh giành, hối lộ, đút lót, gian lận thi cử, yếu kém khả năng, hoặc bất cứ chuyện gì vi phạm đến đạo đức, luân lý, hoặc thuần phong mỹ tục. Vì là trường nam, chuyện sách nhiễu tình dục đương nhiên không xảy ra. Cùng lắm là có vài anh chàng "thầm yêu trộm nhớ" cô giáo trẻ đẹp nào đó. Tôi không rõ các trường nữ thế nào, chắc cũng có những mối tình câm như vậy, nhưng tuyệt nhiên tôi không hề biết hoặc nghe đến một vụ sách nhiễu tình dục nào.
Ngay từ tiểu học, chúng tôi đã phải học công dân giáo dục, dạy cách cư xử ăn nói và những giá trị đạo đức. Những bài học thường có những câu chuyện giải thích thêm về ý nghĩa trừu tượng trong bài học. Trên tường có treo bảng "Tiên học lễ, hậu học văn" là lời nhắc nhở chúng tôi hàng ngày, và chúng tôi coi đó là châm ngôn. Trên trung học, lớp công dân giáo dục tiếp tục cho tới hết trung học đệ nhất cấp. Chương trình học bao gồm những đề tài về đạo đức luân lý, và nghĩa vụ người công dân với xã hội, quốc gia, và tổ quốc.
Phụ huynh tham dự rất ít trong việc giao du với thầy cô, có lẽ vì tránh né những "áp lực" không thích hợp hoặc vì không cần thiết vì ít khi có những chuyện phải cần đến phụ huynh dính líu. Theo tôi biết, lương lậu thầy cô không cao lắm và chỉ đủ sống. Trong suốt hơn mười năm mài đũng quần ở tiểu học và trung học trong thời VNCH, tôi chưa hề nghe thầy cô nào than vãn về cuộc sống hoặc lương lậu. Nhưng tôi biết đa số thầy cô có cuộc sống đạm bạc qua nhà cửa, quần áo họ mặc và xe cộ họ đi. Đa số thầy cô ăn mặc đơn giản nhưng đứng đắn. Các thầy thường mặc áo sơ mi và quần tây. Có vài người thỉnh thoảng thắt cà vạt hoặc mặc áo vét. Các cô luôn luôn mặc áo dài. Màu sắc áo dài thường một màu. Thỉnh thoảng có cô xinh đẹp mặc áo có chút thêu màu sặc sỡ, nhưng cũng chỉ có một vài lần "chơi nổi" rồi sau đó cũng mặc áo màu sắc nhàm chán. Đa số thầy cô đi xe đạp, xe solex, xe Honda dame, Honda 90. Có vài người đi xe buýt hoặc xích lô. Trong suốt trung học, chỉ có một hai thầy lái xe hơi đi dạy.
Có vài thầy cô mở lớp dạy kèm học sinh, nhưng luôn luôn là trong dịp hè, và học phí phải chăng. Các thầy cô đó thường không dạy khóa sau, nên không có chuyện học sinh bị áp lực đi học để được nâng đỡ sau này. Một trong những lý do các thầy cô không mở lớp dạy kèm học sinh trong lớp là có những trường tư dạy hè, hoặc nhiều sinh viên học sinh nhận dạy kèm tư gia. Tôi cũng đã từng dạy kèm tư gia cho các em học sinh để phụ thêm vào chi phí gia đình. Có thầy mở lớp dạy kèm, nhưng nhận đủ mọi học sinh khắp nơi chứ không phải chỉ dành cho học sinh trong lớp hoặc trong trường. Những lớp dạy kèm này thường đông nghẹt học trò, nhất là các lớp Toán Lý Hóa luyện thi Tú Tài I và II.
Chuyện biếu xén, quà cáp, phong bì cho thầy cô hoàn toàn không có, cho dù là cuối năm hoặc vào các dịp lễ như Tết Nguyên Đán. Nên nhớ dưới thời VNCH, tệ trạng tham nhũng cũng có nhiều, nhưng phần lớn là trong quân đội. Ngành giáo dục như thể được cô lập tách ra chuyện tham nhũng. Tôi nghĩ chắc cũng có những vụ gửi gấm con em, nhưng thường chỉ giới hạn vào chuyện nhập học hoặc chuyển trường, và số đó rất ít. Theo tôi nghĩ, có hai lý do. Thứ nhất, thầy cô thời VNCH có tinh thần đạo đức cao và có lòng tự trọng. Họ không bao giờ làm những chuyện đi ngược lại đạo đức và phẩm cách nhà giáo. Thứ nhì, chuyện đút lót cũng không cần thiết hoặc vô ích, vì thầy cô cũng chẳng làm được gì cả cho dù có muốn nhận hối lộ. Lý do đơn giản là tinh thần tự do dân chủ tiềm tàng trong xã hội và học đường tự động vô hiệu hóa các vụ đút lót. Không cách chi một học sinh kém cỏi mà được điểm cao, vì có sự ganh đua giữa học sinh và tính chất trong suốt của cơ chế học tập. Ngay cả con cái của hiệu trưởng, giám học, giám thị, giáo sư cũng phải học chết bỏ như mọi học sinh khác, và thầy cô cũng chẳng ai thiên vị con cái những người này.
Hầu hết học trò rất kính trọng thầy cô và thầy cô cũng thương yêu và quý mến học trò. Thầy trò thường đối xử với nhau thân mật và xuề xòa. Tuy có vài thầy cô nghiêm khắc, chúng tôi không hề có thái độ hỗn láo hoặc coi thường thầy cô. Thỉnh thoảng có giám thị "hắc ám" thì chúng tôi thường trêu chọc, chứ cũng ít khi gây gỗ. Tình nghĩa thầy trò thường rất thắm thiết và thân mật, nhất là ngoài giờ học. Tôi chỉ còn nhớ vài câu chuyện điển hình. Năm Đệ Lục (lớp 7 bây giờ) có hôm cô giáo dạy Pháp văn bị ốm và có giáo sư dạy thế. Sau giờ học, chúng tôi tự động hùn tiền mua quà và đến nhà thăm cô giáo. Cô đang nằm liệt giường, nhưng cũng ráng ngồi dậy cám ơn chúng tôi, một lũ vây quanh nhà cô. Năm Đệ Tam, thầy dạy Anh văn, sinh ngữ phụ, mới cưới vợ, nên nghỉ vài ngày. Thế là chúng tôi kéo nhau một đám đến nhà thầy sau giờ học tới chúc mừng. Gặp lúc thầy và cô vợ mới cưới đang đi ra ngoài chắc sắp đi chơi đâu. Thấy một đám học trò tới, thầy ngạc nhiên, nhưng cười thích thú và giới thiệu cô vợ mới thiệt đẹp, và mời chúng tôi vào nhà.
Chỉ có một trường hợp là năm tôi học Đệ Ngũ (lớp 8 bây giờ), có vị giáo sư dạy Toán rất nghiêm khắc, và hay la mắng học sinh. Tuy nhiên, thầy rất tôn trọng những học sinh giỏi. Thầy dạy rất hay, giảng bài mạch lạc rõ rệt, cho nhiều thí dụ cụ thể. Ông dạy chúng tôi lý luận vững chắc, lúc nào cũng phải viết ra tiền đề, trình bày các bước chứng minh mạch lạc để đưa đến kết luận. Thầy không kiên nhẫn với lối chứng minh không đầu không đuôi. Đứa nào mà nói nhăng nói cuội là bị lườm. Đứa nào mà "dốt hay nói chữ" là bị quạt ngay. Ông la mắng khá nặng nề, nhưng đích đáng.
Nói đến cuộc sống học trò mà không nói đến những phá phách, nhất là lũ học trò con trai, là cả một sự thiếu sót trầm trọng. Câu "Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò" được thể hiện liên tục trong suốt hơn mười năm. Tôi không thể kể hết những vụ phá phách nghịch ngợm. Một cách tổng quát, những vụ phá phách thường vô hại, và chỉ phản ảnh bản chất nghịch ngợm của học trò, như là những lúc xả hơi cho bớt căng thẳng. Đa số những vụ phá phách nhắm vào bạn bè, rất ít khi nhắm vào thầy cô. Nếu có thì cũng chỉ là những nghịch ngợm trong giờ học như ca hát nhảm nhí, giấu khăn lau bảng, kê lại bàn ghế, phóng máy bay giấy trong lúc thầy giảng bài, hoặc nói chọc ghẹo các cô giáo trẻ xinh đẹp. Thỉnh thoảng nạn nhân chúng tôi là các giám thị, nhưng thường thì cũng không có gì tai hại lắm, chỉ làm họ bị quê một cục trước mặt học sinh.
D. Kết Luận:
Tôi sinh trưởng và sống trong thời VNCH trong suốt tuổi niên thiếu cho tới ngày tôi rời Việt Nam năm 1975. Trong khoảng thời gian này, tôi không có ý thức rõ rệt về bản chất nhân bản, khoa học, và dân tộc của nền giáo dục VNCH nhưng tôi biết tôi hấp thụ một nền giáo dục tôn trọng con người, đề cao đạo đức, tinh thần dân tộc và đồng bào, khuyến khích sáng tạo, tự do, và dân chủ.
Cho đến giờ, khi nghĩ lại, tôi kinh ngạc về những khía cạnh tốt đẹp ấy của thời VNCH. Với nền giáo dục VNCH đó, quốc gia Việt Nam đã có thể hiện nay trở thành một siêu cường trên thế giới với một xã hội đạo đức, trật tự, và nhân bản.
_________________________________________
Tài Liệu Tham Khảo:
1. Cao-Đắc, Tuấn. 2014. Lửa Cháy Trong Mưa. Hellgate Press, Oregon, U.S.A.
2. Huỳnh Minh Tú. 2013. Nhìn lại nền Giáo dục VNCH: Sự tiếc nuối vô bờ bến. 1-12-2013. http://tuxtini.com/2013/12/01/nhin-lai-nen-giao-duc-vnch-su-tiec-nuoi-vo-bo-ben/ (truy cập 22-1-2015).
3. Wikisource. 2012. Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa 1967. Thay đổi chót: 26-4-2012. http://vi.wikisource.org/wiki/Hi%E1%BA%BFn_ph%C3%A1p_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a_1967 (truy cập 22-1-2015).
© 2015 Cao-Đắc Tuấn
NGUYỄN ĐĂNG QUANG * PHIẾU TÍN NHIỆM
22/01/2015
Phiếu tín nhiệm, sự thật và lòng tin
Nguyễn Đăng Quang
Ngày 10/01/2015 tại Hội nghị Trung ương 10, Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã tiến hành lấy phiếu tín nhiệm đối với các ủy viên Bộ Chính trị và Ban Bí thư. Trước đấy, qua phương tiện thông tin đại chúng, người dân đã được hứa là Đảng sẽ công khai kết quả phiếu tín nhiệm trong Đảng cho nhân dân biết để nhân dân giám sát. Đến hôm nay, Hội nghị Trung ương 10 đã bế mạc được 10 ngày, nhưng không thấy Đảng thực hiện cam kết như đã hứa. Người dân thắc mắc hỏi lẫn nhau là điều gì đã xảy ra mà Đảng phải giấu giếm, không công bố cho nhân dân biết? Chẳng người dân nào có thể biết được sự thật nó diễn ra như thế nào và hiện nó đang nằm ở đâu? (Ngoại trừ số gần 200 vị ủy viên Trung ương Đảng -gồm 173 ủy viên trung ương chính thức và 24 ủy viên dự khuyết - tham dự Hội nghị này biết mà thôi!) Nhưng rất bất ngờ, sáng ngày 16/01/2015, một trang mạng lạ có tên là “Chân dung Quyền lực” công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm đối với BCT và BBT tại Hội nghị lần thứ 10 BCHTW Đảng khóa XI. Điều này gây ngạc nhiên và tò mò cho không ít người! Đọc bản “Kết quả bỏ phiếu tín nhiệm Bộ Chính trị, Ban Bí thư tại Hội nghị Trung ương 10” đăng trên Blog “Chân dung Quyền lực” sáng ngày 16/01/2015, đa số người đọc rơi vào tâm trạng phân tâm, họ rất băn khoăn, chưa biết là nên tin hay là không nên tin, một số người thể hiện sự thận trọng, chỉ dám “tạm thời ghi nhận như vậy”, số đông còn lại rơi vào ở trạng thái “bán tín, bán nghi” để chờ Trung ương công bố chính thức, dù có chậm nhưng đáng tin hơn cái anh “Chân dung Quyền lực “ này! Cho đến hôm nay, 10 ngày đã trôi qua kể từ sau khi Hội nghị Trung ương 10 kết thúc, nhiều bạn đọc - trong đó có người viết bài này - vốn rất hy vọng và trông chờ “sự thật” do các cơ quan ngôn luận chính thống của Đảng và Nhà nước công bố, trở nên thất vọng! Đơn giản bởi lâu nay hàng ngày họ chỉ trông chờ ở “sự thật” chính thống mà không được!
Còn trang mạng “Chân dung Quyền lực” đâu có thể dễ tin vào, vì đây là một trang mạng phi chính thống, không thuộc lề phải, nó “rất bí hiểm và đáng ngờ” mà các nhà tuyên giáo của Đảng thường bỏ tuốt vào một rọ, được đặt tên chung là “các thế lực thù địch, chống đối Đảng và Nhà nước và thực hiện diễn biến hòa bình”! Theo họ, bọn này sinh ra là để xuyên tạc, bịa đặt, vu khống,… nhằm gây chia rẽ, làm phân hóa nội bộ, gieo hoang mang trong dư luận quần chúng, làm suy giảm lòng tin (vốn đã cạn kiệt) của nhân dân đối với Đảng và chế độ, chia rẽ khối Đại đoàn kết dân tộc, v.v… nên toàn dân phải hết sức cảnh giác, phải kiên quyết đấu tranh, làm thất bại mọi âm mưu, thủ đoạn thâm độc của các thế lực xấu xa này! Khi tung lên mạng “Kết quả phiếu tín nhiệm” nói trên, trang mạng “Chân dung Quyền lực” khẳng định đây là “ nguồn tin đáng tin cậy được tập hợp từ các UVTƯ Đảng vừa tham dự Hội nghi Trung ương 10”, và Ban Biên tập trang mạng này còn trưng ra số liệu rất đầy đủ và chi tiết, kèm theo bản phân tích khá khoa học và lời bình có vẻ rất khách quan! Một tuần lễ đã trôi qua, các cơ quan thông tin chính thống lề phải của ta vẫn lặng im, không khẳng định và cũng chẳng phủ nhận, cứ để trang “Chân dung Quyền lực” một mình độc chiếm sân chơi. Không chỉ đưa thông tin về kết quả lấy phiếu tín nhiệm, trang “Chân dung Quyền lực” còn đưa thêm nhiều thông tin “có sức lôi cuốn” khác, kể cả việc đưa ra những bằng chứng cụ thể tố cáo đích danh 3 Ủy viên BCT đang tại chức về hành vi tiêu cực, tham nhũng, vi phạm pháp luật, v.v… Nhưng thôi, ta chẳng nên mất thời gian đi sâu tìm hiểu xem ba chuyện đó là hư hay thực, hãy trở lại bàn thêm về bản kết quả “Phiếu tín nhiệm” được công bố trên blog “Chân dung Quyền lực”.
Theo thiển nghĩ của người viết bài này, có thể vụ việc sẽ dẫn đến 2 kịch bản như sau: Kịch bản 1 như nó đang xảy ra là Đảng vẫn tiếp tục im lặng, không công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm BCT và BBT tại Hội nghị Trung ương 10 vừa rồi và cũng không phủ nhận hoặc xác nhận bản kết quả “Phiếu tín nhiệm” của trang “Chân dung Quyền lực” công bố, vì Đảng cho rằng đây là “vấn đề nhạy cảm”, nên phải thận trọng, cảnh giác để khỏi mắc mưu “ các thế lực thù địch”! Nếu kịch bản này vẫn như vậy, không thay đổi lại, nghĩa là vẫn kiên quyết “giữ kín” kết quả lấy phiếu tín nhiệm vừa qua trong Đảng, không cho nhân dân biết, thì hệ quả đương nhiên là người dân sẽ mất lòng tin, sẽ rất thất vọng vì họ cảm thấy là bị gạt ra bên lề! Người dân sẽ thấy mình ở một phía, còn Đảng thì ở phía ngược lại! Xưa nay Đảng vẫn tự coi Đảng là của dân, phụng sự mọi lợi ích của dân nhưng Đảng lại không thực hiện lời hứa với dân, Đảng vẫn còn giấu dân thì khác nào Đảng đang ngày đẩy dân ra xa khỏi Đảng. Nhân dân là chủ nhân ông của đất nước, họ phải biết và có quyền được biết các vấn đề liên quan đến những người “đang nắm vận mệnh nhân dân, vận mệnh đất nước” tức những người đang lãnh đạo họ, về các mặt như năng lực, uy tín, phẩm chất, đạo đức, nhân cách, v.v… và ngay cả tài sản, sức khỏe hoặc bệnh tật nữa! Việc này là hết sức bình thường ở các quốc gia dân chủ. Khi người dân bị từ chối, không được đáp ứng, thì hệ quả tất nhiên là người dân từ chỗ do dự hoặc nghi ngờ chưa tin vào những gì họ biết qua không gian mạng, họ sẽ dễ dàng tin vào “những thực đơn” hàng ngày mà thế giới mạng trong đó có trang “Chân dung Quyền lực” và các trang mạng lề trái khác thường xuyên cung cấp cho họ! Còn kịch bản thứ hai là trong vài ngày tới, sau khi cân nhắc kỹ các mặt lợi và hại, Đảng sẽ dũng cảm công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm ở HNTƯ 10 vừa qua như TBT Nguyễn Phú Trọng đã hứa.
Nếu kết quả do Đảng công bố trùng với kết quả mà trang mạng “Chân dung Quyền lực” đưa công khai hôm 16/01/2015 thì rõ ràng là trong trường hợp này, Đảng đã thua – nói theo ngôn từ của bóng đá – là “thua ngay trên sân nhà”, vì Đảng đã tự nhường trận địa truyền thông cho “các thế lực thù địch” chiếm lĩnh! Và mọi sự lên án, kết tội trang “Chân dung Quyền lực” và “các trang mạng lề trái khác” là xuyên tạc, bịa đặt, vu khống, nói xấu Đảng và Nhà nước, v.v… sẽ tự nó mất hiệu nghiệm và phản tác dụng. Đây là điều hết sức tối kỵ trong công tác truyền thông của mọi thể chế! Cùng kết quả như nhau, nhưng việc người dân biết do Đảng chủ động thông tin cho họ biết với việc họ biết bởi một nguồn tin phi chính thống cung cấp cho họ biết trong khi Đảng cố tình giấu diếm, thì điều này hoàn toàn khác nhau xa và có ý nghĩa trái ngược nhau rất nhiều! Còn nếu kết quả mà Đảng công bố lại khác với kết quả mà trang “Chân dung Quyền lực” công bố cho người đọc biết thì vấn đề hẳn sẽ còn đi xa hơn nữa. Người viết bài này cũng không dám tưởng tượng được là kết cục sẽ đi đến đâu và sẽ như thế nào, lúc đó vấn đề “Sự thật nằm ở đâu” hẳn sẽ không chỉ giới hạn trong “cuộc chiến truyền thông” mà chắc chắn nó sẽ mở rộng sang các cuộc chiến khác nữa! Vì giả thiết thứ hai này chưa xảy ra nên mọi luận bàn đều là vội vàng và võ đoán. Xin bạn đọc cứ yên tâm chờ đợi, mọi sự hạ hồi sẽ phân giải!
N.Đ.Q.
Tác giả gửi BVN
VŨ HOÀNG * TÀU SÂN BAY TRUNG QUỐC
23/01/2015
Doanh nhân tiết lộ bí mật trong vỏ tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc
Vũ Hoàng
“Chiếc tàu sân bay Liêu Ninh vẫn sở hữu 4 động cơ còn nguyên vẹn khi được mua về và chuyển giao cho quân đội Trung Quốc”, người đàn ông đứng sau thương vụ mua bán đình đám 17 năm trước tiết lộ.
- Ông Từ Tăng Bình (phải) và cựu phó tư lệnh hải quân Trung Quốc Tô Sỹ Lương trên boong tàu Liêu Ninh. Ảnh: SCMP
Đó là một nhiệm vụ chưa từng có. Ngay sau khi Liên Xô vừa sụp đổ, một doanh nhân nắm trong tay lượng tiền mặt khổng lồ cùng câu chuyện về ước mơ xây dựng casino đã khiến cả thế giới bất ngờ khi quyết định mua phần vỏ một chiếc tàu sân bay chưa hoàn thiện của Ukraine. Con tàu mới đầu được mua với mục đích tuyên bố là dùng để làm casino này về sau trở thành tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc.
Lần đầu phát biểu trước báo giới về nhiệm vụ năm xưa, doanh nhân người Hong Kong Từ Tăng Bình đã tiết lộ một loạt chi tiết liên quan đến thương vụ ít ai biết đến này, những dàn xếp nơi hậu trường nhằm hiện thực hóa ước vọng sở hữu tàu sân bay bấy lâu của Bắc Kinh.
Động cơ của chiếc tàu vẫn trong tình trạng nguyên vẹn khi Ukraine năm 1998 quyết định bán nó. Đây là một chi tiết nhạy cảm về mặt quân sự và hoàn toàn trái ngược so với những gì Trung Quốc tuyên bố vào thời điểm đó.
"4 động cơ vẫn được phủ lớp dầu bảo vệ một cách hoàn hảo" sau khi việc đóng tàu bị ngưng lại vào năm 1992, một tín hiệu về kỹ thuật khá hấp dẫn đối với những quốc gia đang tìm mọi cách để hiện đại hóa đội ngũ quân sự của mình như Trung Quốc.
Đây là lần đầu tiên một người có liên quan tới thương vụ này công khai xác nhận các động cơ của tàu sân bay vẫn còn khi nó được mua lại. Theo những báo cáo trước đây, hệ thống phát điện, điện tử và vũ khí của tàu đã bị tháo dỡ tại xưởng đóng tàu Nam Nikolayev của Ukraine trên Biển Đen trước khi ông Từ mua nó với giá 20 triệu USD vào năm 1998.
"Khi kỹ sư trưởng của xưởng đóng tàu đưa tôi đến phòng động cơ, tôi phát hiện ra 4 động cơ vẫn còn mới nguyên và được phủ dầu rất cẩn thận. Một chiếc trong số này đã có giá gốc là 20 triệu USD rồi", SCMP dẫn lời ông Từ cho hay đồng thời thêm rằng cả 4 động cơ đều hoạt động trơn tru, bình thường sau một đợt đại tu được hoàn thành vào năm 2011.
Cái mà ngày nay thường gọi là tàu Liêu Ninh của Trung Quốc được đóng dựa trên một phần thân vỏ của chiếc Varyag, tàu sân bay lớp Kuznetsov của Liên Xô. Khi xưởng đóng tàu Biển Đen chuẩn bị hoàn thành 2/3 khối lượng thi công thì quá trình lắp đặt tàu bị ngừng lại do Liên Xô sụp đổ. Khối sắt thép khổng lồ trị giá nhiều triệu USD bị bỏ không cho đến khi ông Từ, với tư cách là người môi giới cho hải quân Trung Quốc, đưa ra lời đề nghị mua lại.
Ông Từ cho biết xưởng đóng tàu đồng ý bán bởi tình hình chính trị bất ổn khiến họ rơi vào tình trạng tài chính kiệt quệ.
"Phía Trung Quốc cố ý đưa thông tin sai về việc động cơ bị tháo dỡ để giúp ông Từ dễ dàng đàm phán hơn với xưởng đóng tàu", South China Morning Post dẫn lời một nguồn tin thông thạo vấn đề cho hay. Truyền thông phương Tây thời đó cũng khẳng định Mỹ đã gây sức ép buộc Ukraine phải tháo rời mọi thiết bị lắp đặt trên chiếc tàu sân bay và chỉ bán duy nhất phần vỏ cho khách hàng Trung Quốc.
Một đại tá nghỉ hưu thuộc lực lượng hải quân Trung Quốc nhận định "nhiều khả năng" tàu Liêu Ninh hiện tại vẫn sử dụng các động cơ nguyên bản của Ukraine. "Công nghệ động cơ của Ukraine tốt hơn so với Trung Quốc", ông nói. "Theo như tôi hiểu, hải quân sau đó đã nhờ cậy phía Ukraine giúp đỡ để khiến các động cơ tàu sân bay, vốn bị niêm phong trong quãng thời gian dài, hoạt động trở lại".
Việc mua lại chiếc tàu sân bay chỉ là bước khởi đầu. Phải đến 4 năm sau người ta mới có thể kéo nó từ Ukraine về tới bến cảng Đại Liên, thuộc tỉnh Liêu Ninh, đồng thời mất thêm 10 năm nữa để trùng tu nó.
Theo Antony Wong Dong, nhà quan sát quân sự tại Macau, sau nhiều năm thương lượng, xưởng đóng tàu Biển Đen của Ukraine cũng đã chuyển giao công nghệ động cơ cho công ty tua bin Cáp Nhĩ Tân, một nhà máy chuyên sản xuất nồi hơi, tua bin và thiết bị hơi nước của Trung Quốc.
Có những dấu hiệu cho thấy các động cơ đã được nâng cấp. "Hệ thống đẩy nguyên bản được thiết kế cho tàu Liêu Ninh giống với tàu sân bay lớp Kuznetsov của Nga, với vận tốc tối đa đạt 32 hải lý/h. Tuy nhiên, tải trọng của tàu Liêu Ninh lại nặng hơn tới 6.000 tấn. Vì thế, theo logic thì nó phải chậm hơn", ông Wong nhận xét. "Nhưng những đợt chạy thử trên biển lại cho thấy tốc độ lớn nhất của tàu Liêu Ninh cũng tương đương 32 hải lý/h. Điều này cho thấy hệ thống đẩy rõ ràng đã có cải tiến".
Chiếc tàu sân bay được đổi tên thành Liêu Ninh khi chuyển giao cho quân đội Trung Quốc vào tháng 9/2012 và tới nay vẫn đang sử dụng cho mục đích huấn luyện. Số cờ hiệu của nó là 16. "Bạn có biết vì sao Liêu Ninh lại được đánh số 16 không?", ông Từ hỏi. "Đó là vì chúng tôi phải mất 16 năm để hoàn thành mọi công việc, từ bước thỏa thuận đến tân trang lại nó".
Ông Từ (phải) và thiết kế trưởng của tàu sân bay Varyag, tại Mykolaiv, Ukraine tháng 1/1998. Ảnh: SCMP
V.H. (theo SCMP)
THE GIỚI QUANH TA
Tây Tạng: Tu viện Sakya tổ chức biểu diễn Thần Hộ pháp khiêu vũ
(PGVN)
Hôm thứ Hai, ngày 19/01/2015, quần chúng địa phương mặc trang phục và đeo mặc nạ thần Hộ Pháp xếp hàng để chuẩn bị cho cuộc biểu diễn trước công chúng.
Mỗi năm vào ngày 29/11 lịch Tây Tạng, tu viện Sakya đều tổ chức biểu diễn “Thần Hộ pháp khiêu vũ”, truyền thống lịch sử hơn 500 năm trôi qua vẫn duy trì, do các vị tăng và cư sĩ phật tử nghệ sĩ biểu diễn, mỗi trang phục và mặt nạ với trọng lượng 50kg, Thần Cự Phúc Hộ Pháp, Thần Ngưu . . . xem rất ngoạn mục hấp dẫn.
Có những nông dân Tây Tạng họ cùng cả gia đình mặc quốc phục mới đi hơn 70km trên đường đến tu viện Sakya để dự Lễ hội. Những người chăn gia súc các nơi từ Lazi, Angren, Dinggye, Gamba và các quận lân cận khác, đều kéo nhau về dự Lễ hội hơn 40.000 người.
Thích Vân Phong
MÙA THU KHẮP NƠI TRÊN THẾ GIỚ
1. Con đường Thủy sam, Hàn Quốc
Nếu bạn là fan trung thành của những bộ phim lãng mạn của xứ sở Kim chi thì hẳn bạn đã nhìn thấy con đường này trên màn ảnh. Đây chính là con đường Thủy sam nổi tiếng – một trong những con đường đẹp nhất Hàn Quốc.
Nếu bạn là fan trung thành của những bộ phim lãng mạn của xứ sở Kim chi thì hẳn bạn đã nhìn thấy con đường này trên màn ảnh. Đây chính là con đường Thủy sam nổi tiếng – một trong những con đường đẹp nhất Hàn Quốc.
Con đường này dài khoảng 8,5km, chạy dọc theo Quốc lộ 24 và là một trong những tuyến đường chạy xe phổ biến nhất ở xứ Hàn.
Con đường Thủy sam khi còn xanh mướt…
Những cây Thủy sam ở đây đã hơn 40 tuổi và cao hơn 20m. Những tán cây đan vào nhau, che chắn ánh nắng Mặt trời. Vào mùa hè, tán cây Thủy sam như cao vút hơn với màu xanh mướt.
… rực rỡ khi vào thu…
Nhưng mùa thu mới là lúc con đường đẹp nhất, khi những cây Thủy sam bắt đầu thay màu lá. Chúng tạo thành một con đường tuyệt đẹp và kỳ lạ khiến người đi có cảm giác như đang đi trên con đường trong một câu chuyện cổ tích vậy.
2. Đường cây bạch quả, Nhật Bản
Không ồn ào như đường bạch quả (ginkgo) nổi tiếng ở Icho Namiki (Aoyama), con đường cây bạch quả ở công viên Showa Kinen (Tachikawa) mang nét tĩnh lặng hơn. Có lẽ vì thế mà khung cảnh ở đây càng trở nên thơ mộng và quyến rũ.
Hai đường cây bạch quả nổi tiếng này nằm ngay lối vào của công viên, được ngăn cách giữa một con kênh nhân tạo. Vào mùa thu, hơn 100 cây bạch quả thi nhau chuyển mình thay màu lá vàng rực rỡ. Con đường ngập tràn trong sắc lá thu vàng tạo thành một bức tranh vô cùng nên thơ.
3. Đại lộ Diaoyutai, Trung Quốc
Mùa thu đến, đại lộ Diaoyutai Ginkgo, Bắc Kinh (Trung Quốc) lại bước vào mùa du lịch đẹp nhất trong năm với sắc vàng kỳ diệu, lung linh, óng ả của những hàng cây bạch quả ngàn năm tuổi.
Con đường này nằm gần Diaoyutai State Guesthouse và được mệnh danh là con đường tình yêu của thành phố Bắc Kinh. Nơi đây thu hút rất nhiều cặp tình nhân bởi vẻ đẹp thơ mộng, lãng mạn của nó.
Còn đối với giới văn nghệ sĩ, đặc biệt là nhiếp ảnh và hội họa, Diaoyutai lại được coi là thiên đường nghệ thuật, nơi thỏa sức sáng tạo, đem đến nguồn cảm hứng sáng tác vô tận cho tâm hồn yêu nghệ thuật.
4. Đại lộ Blue Ridge, Mỹ
Blue Ridge Parkway là một con đường nổi tiếng về cảnh đẹp tự nhiên và được cho là một trong những con đường đẹp nhất nước Mỹ. Tuyến đường trải dài thơ mộng này bắt đầu ở công viên quốc gia Shenandoah, thuộc tiểu bang Virginia kéo dài xuống tận công viên quốc qua Great Smoky Moutains của tiểu bang North Carolina.
Với chiều dài gần 755km, Blue Ridge Parkway được mệnh danh là “con đường xanh” bởi những tán cây xanh mượt bao phủ khắp con đường. Nhưng thực sự Blue Ridge Parkway đẹp nhất lại chính là vào mùa lá đổi màu.
Trong mùa thu, hơn 100 loài cây khác nhau trải dài theo con đường núi cùng “rủ” nhau “rực cháy” với đủ các màu vàng, đỏ, nâu… tạo nên một bức tranh sắc thu khổng lồ ngây ngất lòng người.
5. “Con đường văn học”, Mỹ
Literary Walk (tạm dịch: Con đường văn học) là một con đường xinh đẹp nằm trong khuôn viên Central Park, New York (Mỹ). Cứ mỗi mùa thu sang, Literary Walk lại khoác lên mình một tấm áo vàng tươi tắn.
Con đường êm ái trải đầy lá vàng này là địa điểm lý tưởng nếu bạn muốn vừa thả bộ vừa ngắm cảnh. Hoặc bạn cũng có thể thư giãn ngồi trên ghế và thưởng thức một cuốn sách hay.
Literary Walk không chỉ nổi tiếng là con đường mùa thu lãng mạn nhất nhì Central Park mà còn nổi tiếng là khu vực đặt nhiều pho tượng các tác gia và nhà thơ nổi tiếng thế giới như William Shakespeare, Sir Walter Scott, Robert Burns…
6. Đại lộ Niagara, Canada
Canada là điểm đến tuyệt vời cho những ai yêu thích mùa thu. Sắc màu ấn tượng của rừng thu với những con đường êm ái trải đầy lá phong đỏ có thể được tìm thấy ở tất cả những khu rừng của Canada vào tháng 9 và tháng 10.
Thủ tướng Anh Winston Churchill trong một lần tới thăm đại lộ Niagara thuộc bang Ontario, Canada đã thốt lên rằng: “Nơi đây là con đường đẹp nhất thế giới trong một chiều Chủ nhật mùa thu”.
Chạy men theo con sông Niagara, phân cách nước Mỹ và Canada, quả thực đại lộ Niagara chính là con đường đẹp nhất Canada trong sắc thu thơ mộng với rừng cây lá đỏ tuyệt đẹp. Dọc theo đại lộ, bạn cũng có thể ghé vào thị trấn nhỏ Queenston để thưởng thức thứ rượu Niagara thơm nức như mùi nhựa thông.
7. Đường phố ở Vancouver, Canada
Miền Đông Canada thường được nói đến nhiều nhất nếu bạn muốn khám phá các màu sắc mùa thu ở đất nước có biểu tượng lá phong này. Nhưng thậm chí nếu bạn đang ở một vùng khác, bạn vẫn có thể tận hưởng cảm giác tuyệt vời này. Vancouver là một ví dụ điển hình. Nằm ở miền Tây của Canada, nhưng mùa thu ở đây cũng vô cùng thơ mộng.
Từ giữa tháng 9 đến giữa tháng 10, những con phố ở Vancouver lại ngập tràn trong những tán lá phong mùa thu tuyệt đẹp. Điều đặc biệt là những con phố ở đây không mang một màu sắc giống nhau mà đa dạng với các sắc vàng, đỏ, nâu…
8. Đường kênh đào Midi, Pháp
Kênh đào Midi (Canal du Midi) đem lại cho du khách cảm giác của một miền Tây Nam nước Pháp thật yên bình, trong sáng và đầy thơ mộng. Khác với cảnh tượng hoành tráng của con sông lớn nhất nước Pháp – Garonne – nằm liền kề, dòng kênh Midi thật nhỏ xinh và gợi lên chút gì đó rất riêng tư, tĩnh lặng.
Đây chính là nơi để bạn thoát khỏi cái ồn ào của thành phố, để đắm chìm trong dòng nước xanh trong. Bạn có thể tảo bộ trên con đường trải đầy lá phong đỏ dọc con kênh, hay lang thang trên những cây cầu nhỏ xinh rồi ngồi thư giãn tại chiếc ghế đá ven đường…
Kênh đào Midi hiện lên thật xinh đẹp và bình dị trong sắc thu huyền ảo. Kênh đào Midi đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới năm 1996.
nguồn: kenhsinhvien.net
Màu sắc mùa thu vòng quanh thế giới
Mùa hè oi ả đã đi qua để nhường chỗ cho một mùa thu dịu dàng với những sắc màu rực rỡ. Cùng chiêm ngưỡng những địa điểm tuyệt vời để cảm nhận sự quyến rũ của cảnh sắc mùa thu.
Agawa Canyon, Canada: Đến Agawa Canyon vào mùa thu, du khách sẽ được chiêm ngưỡng bức tranh thiên nhiên sắc màu đẹp nhất hành tinh. Du khách sẽ được đi xe từ Saul Ste Marie qua biên giới Canada – Mỹ và trên chặng đường dài gần 190km, cảnh đẹp của Canada hiện lên đầy lãng mạn. Thời gian tốt nhất để tới đây là khoảng cuối tháng 9 hoặc đầu tháng 10.
Rừng Dean, Anh: Tọa lạc ở Gloucestershire, rừng Dean được coi là một trong những rừng cây sồi lớn nhất và cổ đại nhất nước Anh, từng được sử dụng như một vùng săn bắn của hoàng gia. Đến đây, du khách sẽ được tản bộ hoặc đi xe đạp dưới những tán rừng để chiêm ngưỡng cảnh sắc mùa thu lãng mạn dưới bàn tay nhào nặn nghệ thuật của thiên nhiên.
Công viên Núi Trắng – New Hamshire, Mỹ: New England là nơi đẹp nhất nước Mỹ vào mùa thu, ở đó có công viên Núi Trắng với những phong cảnh đẹp nổi tiếng không chỉ riêng ở New England mà còn toàn thế giới. Vào đầu tháng mười, đi qua những rặng núi xanh ngắt, bạn sẽ vô cùng thích thú với cảnh sắc rực rỡ của những rừng phong ngập chìm trong sắc đỏ, khám phá sự phong phú của đời sống hoang dã trong vùng.
< Thung lũng Loire, Pháp: Mùa thu là thời điểm tốt nhất để ghé thăm thung lũng Loire và khám phá vùng sản xuất rượu vang danh tiếng với những cánh đồng nho ánh lên sắc vàng, cam và đỏ. Bạn sẽ vừa được thưởng thức một ly rượu vang, vừa được chiêm ngưỡng vô số lâu đài cổ kính ẩn mình trong bức tranh mùa thu ở thung lũng Loire huyền ảo.
Núi Hoàng Sơn, Trung Quốc: Thuộc tỉnh An Huy, phía đông Trung Quốc, ngọn núi Hoàng Sơn, hay còn gọi là Núi Vàng, nổi tiếng với phong cảnh tuyệt đẹp, nhất là vào mùa thu. Sắc đỏ bạt ngàn cùng với cảnh đẹp ẩn hiện trong mây trời khiến hàng nghìn du khách đều kéo tới đây để được chiêm ngưỡng và chụp ảnh. Bình minh là thời điểm núi Hoàng Sơn đẹp nhất trong cảnh thu.
Dãy Dandenong, Australia: Mùa thu ở Australia thường diễn ra vào tháng 3, bởi vậy, tới Dandenong bạn sẽ kết hợp được những hoạt động trên bãi biển, lướt sóng trong mùa hè sống động, vừa được ngắm sắc màu rực rỡ của mùa thu. Là một công viên quốc gia có vẻ đẹp kỳ diệu, Dandenong càng trở nên rực rỡ khi những chiếc lá đổi màu khiến du khách luôn được đắm mình trong những vườn hoa tràn ngập sắc đỏ, vàng, xanh nơi đây.
.
Bishop Creek Canyon – California, Mỹ: Hình ảnh những khu rừng thay đổi màu sắc xanh thông thường sang màu vàng cam hay đỏ khi thay lá ở California khiến Bishop Creek Canyon trở thành một trong những điểm đến mùa thu lý tưởng nhất. Nép mình trong dãy núi Sierra Nevada, Bishop Creek Canyon luôn khiến du khách phải sững sờ bởi vẻ đẹp tuyệt vời, rực rỡ trong nắng thu.
Pitlochry, Scotland: Rừng thông ở Scotland có thể không thay đổi màu sắc nhưng những chiếc lá rụng lại tạo thành một màu sắc đặc biệt tạo nên một cảnh quan tuyệt đẹp phản chiếu trên mặt nước hồ Faskally. Vào tháng mười mỗi năm, du khách tới Pitlochry còn được tham gia vào một lễ hội âm thanh và ánh sáng mùa thu, tham quan công viên tuần lộc hoặc viếng thăm những lâu đài long lanh trong vùng.
Hàn Quốc: Hơn 100 hình ảnh Sơn môn Cổ tự mùa Thu
Tu viện vàng trên núi dựng đứng độc nhất thế giới
- Việc xây dựng một tu viện bế thế trên những vách núi đá dốc đứng là
Tu viện Phật giáo Taung Kalat ở Myanmar được coi là một trong những công
trình tôn giáo được xây dựng ở nơi hiểm trở nhất thế giới.
Tu viện này được xây dựng trên đỉnh nú Popa, một ngọn núi lửa
Tu viện tọa lạc ở độ cao 737m so với mặt đất. Muốn lên tới đây, du khách phải leo tổng cộng777 bậc thang.
Vạn Lý Trường Thành đang thành đống gạch vụn khổng lồTrái với hình ảnh hoành tráng thường thấy trong phim ảnh, sách báo, phần lớn chiều dài của Vạn Lý Trường Thành đang rơi vào tình trạng xuống cấp đáng kinh ngạc...
Vạn Lý Trường Thành, được xây dựng ở Trung Quốc từ cách đây 2.200 năm được coi là công trình nhân tạo lớn nhất thế giới với chiều dài hàng nghìn km. Tuy nhiên, gần 2/3 công trình này hiện tại đã bị hư hại hay đổ nát.Ngoài một số đoạn tường thành được khai thác để phục vụ du lịch, hàng nghìn km Vạn Lý Trường Thành đã nằm trong tình trạng hoang phế từ hàng tHập niên qua.
Bên cạnh sự tác động từ thiên nhiên, hoạt động của con người cũng góp phần không nhỏ vào việc hủy hoại công trình kiến trúc kì vĩ này.
Tại một số vùng ở Trung Quốc, Vạn Lý Trường Thành đã được sử dụng làm nguồn cung cấp đá để người dân xây nhà và đường xá.Có những đoạn tường thành đã bị phá sập để mở lối đi đến các công trình xây dựng hoặc hầm mỏ.Mặc dù chính quyền Trung Quốc đã đưa ra những quy định pháp luật khắt khe để bảo vệ Vạn Lý Trường Thành, nhưng những quy định này hầu như vô hiệu ở những khu vực xa xôi hẻo lánh.
Chiều dài hàng nghìn km cùng địa hình hiểm trở khiến việc bảo vệ Vạn Lý Trường Thành là nhiệm vụ vô cùng khó khăn và tốn kém.Trước tình trạng xuống cấp nghiêm trọng của Vạn Lý Trường Thành, quỹ Bảo tồn Di sản thế giới đã liệt công trình này vào danh sách những di sản bị đe dọa nặng nề nhất.
Theo Tân Hoa Xã, tại Hà Bắc, các chuyên gia bảo vệ văn hóa cho biết, chỉ còn khoảng 20% phần tường của Vạn Lý Trường Thành là “còn tốt hoặc được bảo tồn khá tốt”.Năm 2006, chính phủ Trung Quốc từng đưa ra kế hoạch trùng tu Vạn Lý Trường Thành, nhưng công trình này quá lớn nên chưa đủ kinh phí thực hiện.
LÊ NGUYỄN * VIỆT CỘNG HÈN HẠ
Hèn là sự thật không thể loại trừ của lãnh đạo CSVN
Le Nguyen (Danlambao) - Cuộc đấu đá tranh giành quyền lực trong nội bộ đảng nhằm vào các vị trí lãnh đạo quyền lực tối cao của đảng, nhà nước CSVN thời a còng (@). Xét ra lãnh đạo CSVN đã có tiến bộ “vượt bậc”, nghĩa là đấu đá nội bộ tuy không còn quá man rợ nhưng không kém phần quyết liệt so với thời loa đài của thời đại Hồ Chí Minh và cũng không khó để chúng ta nhận ra cái sự man rợ lẫn không man rợ này: một là không còn cảnh đồng chí đi chiến trường về dự đại hội đảng bị địch ném bom chết trên đường về hay trong hội nghị được đồng chí mời cốc nước, uống vô sùi bọt mép, ngã lăn đùng ra á khẩu chết; hai là không còn cảnh đảng viên rỉ tai, truyền tay tờ rơi nói xấu, bôi nhọ đồng chí lãnh đạo suy thoái đạo đức lối sống hay làm gián điệp âm mưu phản đảng, chống chế độ mà “các đồng chí lãnh đạo” đã biết sử dụng kỹ thuật internet tung tin tố cáo, kể tội, nói xấu, xúc phạm nhau trên các trang blog, trang mạng xã hội?...
Hiện nay theo đồn đoán trang Chân Dung Quyền Lực là phương tiện hiện đại để các “đồng chí” lãnh đạo CSVN ra đòn hạ gục nhau. Đến thời điểm hiện tại có nhiều phân tích, suy đoán nhưng chưa có ý kiến thống nhất về phe nhóm, thế lực nào nằm đằng sau chỉ đạo trang Chân Dung Quyền Lực. Dù có nhiều suy đoán khác nhau nhưng tựu trung các suy đoán đều cho là ông chủ thật sự của Chân Dung Quyền Lực phải là một trong các phe nhóm nắm giữ quyền lực trong nội bộ đảng CSVN và không loại trừ khả năng có liên hệ ít nhiều đến Tàu Cộng(?)
Những thông tin nổi cộm đăng tải trên trang blog Chân Dung Quyền Lực gây xôn xao dư luận xã hội, làm chấn động nội bộ đảng CSVN là thông tin về tài sản khủng của gia đình các ông chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh... và thông tin trưởng Ban nội chính trung ương Nguyễn Bá Thanh bị hạ độc bằng chất phóng xạ gây bệnh ung thư là nóng nhất. Trong số thông tin mờ mờ ảo ảo khó kiểm chứng vừa kể chỉ có những kẻ trong cuộc hoặc các ủy viên bộ chính trị nắm giữ các tài liệu thanh tra, điều tra và đặc trách công tác an ninh nội bộ mới có xác suất phần trăm cao để xác định thông tin trên là thật hay giả.
Dù thế nào đi nữa thì những ông ủy viên bộ chính trị có tên trong danh sách có tài sản khủng do trang Chân Dung Quyền Lực loan tải “ghi vào sổ bìa đen” như bị lưỡi gươm treo ngang cổ. Trò chơi này quả thâm độc, nó có tính khủng bố tinh thần cao bởi thông tin xấu về các ông, rất có khả năng bị “các đồng chí lãnh đạo” sử dụng làm vũ khí hạ độc thủ bất cứ lúc nào và thông tin có tính răn đe, khủng bố cao nhất là chuyện ông Nguyễn Bá Thanh bị hạ độc đã được đảng cộng sản chỉ đạo cho các phương tiện truyền thông lề đảng nhập cuộc loan tin mang tính chất “mê tín, thần bí” nhằm mục đích khủng bố tinh thần các đồng chí ủy viên bộ chính trị lẫn ủy viên trung ương đảng chưa thần phục một phe phái nào đó nằm trong đảng cộng sản, phải ngầm hiểu sẽ bị thịt nếu có ý chống lại thế lực ma quỷ này!
Nhận định về việc báo lề đảng sử dụng sự kiện Nguyễn Bá Thanh bị bệnh hết thuốc chữa để khủng bố tinh thần “đồng chí” trong cuộc đấu đá tranh giành quyền lực là có cơ sở bởi báo lề đảng được phép đăng tin về Nguyễn Bá Thanh nhưng không đưa tin để giải tỏa áp lực thắc mắc các đồn đoán của dư luận xã hội về Nguyễn Bá Thanh mà các báo lề đảng lại đi tin úp úp mở mở như thầy pháp đuổi tà, như vong nhập chỉ nghe ông Thanh nói thế này, ông Thanh bảo thế kia nhưng không ai thấy hình ảnh của ông trên báo chí, truyền thanh, truyền hình nào cả. Thế là thế nào, nếu không phải đây là đòn phép khủng bố phục vụ mục tiêu chính trị của thế lực ngầm trong nội bộ CSVN?
Xét qua lời nói, hành động giúp cho mọi người thấy nhân cách, đạo đức của các đầu lãnh CSVN thật đáng khinh và khi thấy chúng sử dụng thủ đoạn đánh nhau còn đáng khinh hơn nữa. Chúng đánh đấm tranh giành quyền lực điên cuồng, chúng điên cuồng đến độ mù quáng bất kể đến sự an nguy, độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc và mục đích của các phe phái trong đảng CSVN từ trước tới nay là bằng mọi giá để nhận được sự bảo hộ của thiên triều phương bắc, dù có phải hợp tác với quan thầy Tàu Cộng biến Việt Nam thành một tỉnh của Tàu như Tân Cương, Tây Tạng... chúng cũng không ngần ngại chối từ.
Quan sát từ bên ngoài quan hệ ngoại giao, giao lưu của hai đảng, hai nhà nước Tàu - Việt và dù không nắm nhiều thông tin nội bộ đảng CSVN nhưng không ít người dân có quan tâm đến tình hình đất nước vẫn có thể nhận ra âm mưu thôn tính Việt Nam của Tàu Cộng, huống hồ chi những kẻ lãnh đạo CSVN nắm giữ nhiều bí mật đã được hai bên ký kết, cam kết trên lưng dân tộc Việt Nam của hai đảng cộng sản Tàu - Việt lại không nhân ra tham vọng bành trướng của cộng sản Tàu?
Người Việt Nam tuy biết lãnh đạo CSVN có ngu nhưng không ai tin CSVN ngu đến độ Tàu Cộng từng bước thực hiện kế hoạch sáp nhập Việt Nam vào Tàu mà chúng không hay biết? Chỉ có một cách giải thích là lãnh đạo CSVN tuy có đấu đá tranh giành quyền lực với nhau nhưng chúng có truyền thống rất “đoàn kết, thống nhất” trong việc phản quốc, làm tay sai biến Việt Nam thành chư hầu của Tàu.
Điển hình như “đồn đoán” lãnh đạo đảng CSVN bán nước trong Nghị Hội Thành Đô năm 1990 qua việc “Linh, Mười, Giáp” khấu đầu xin làm vùng tự trị của Tàu vào năm 2020, cho giống với các dân tộc anh em Mông, Mãn, Tạng, Hồi... Cũng như hình ảnh bán nước khác, là việc lãnh đạo CSVN tự nguyện làm ngôi sao thứ sáu trên lá cờ Tàu Cộng, được giới hữu trách đưa cho các em thiếu niên Việt Nam cầm tay đón tiếp “hoàng đế Tập” lúc Tập chưa là tổng bí thư kim chủ tịch nước Tàu.
Có lẽ hình ảnh cờ sáu sao trên truyền hình, trên tay các em thiếu niên cầm đi đón tiếp Tập Cận Bình và đồn đoán về việc Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Võ Nguyên Giáp... bán nước Việt Nam cho Tàu Cộng ở nghị hội Thành Đô... được tuyên giáo trung ương đảng xua văn nô, bồi bút, báo nô, dư luận viên... đổ cho các thế lực thù địch, phản động lưu vong nước ngoài bịa đặt, vu khống đảng, nhà nước và xuyên tạc bôi nhọ, xúc phạm lãnh đạo (?) nhưng chúng không có nổi lý lẽ nào thuyết phục, ngoài những lý luận ngớ ngẩn rất trẻ con về lý do xuất hiện cờ sáu sao và thông tin “đồn đoán” lãnh đạo CSVN thỏa thuận sáp nhập Việt Nam vào lãnh thổ Tàu năm 2020!
Để thấy rõ hơn hành động bán nước của CSVN qua việc giao nạp từng phần lãnh thổ, lãnh hải và từng bước tập cho cán bộ, quan chức, đảng viên làm quen dần với tổ chức chi bộ đảng, với cơ chế tổ chức hành chánh cấp tỉnh trực thuộc trung ương Bắc Kinh, là việc chúng lộ liễu giao nộp Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Bãi Tục Lãm... cùng hàng vạn cây số vuông vùng vịnh Bắc Bộ qua hiệp ước phân định, cấm mốc biên giới trá hình.
Với cách giao nộp lộ liễu của CSVN đã gặp phản ứng quyết liệt của người dân lẫn một số cán bộ, đảng viên có thể dẫn đến sự sụp đổ của đảng, chế độ nên chúng thay đổi cách giao nộp chủ quyền Việt Nam núp với danh nghĩa hợp tác, hợp đồng kinh tế như khai thác bauxite Tây Nguyên, trồng rừng đầu nguồn, đặc khu kinh tế Vũng Áng, thành phố Việt Nam của Trung Quốc ở Bình Dương... cùng với nhiều làng mạc phố xá mọc lên trên khắp lãnh thổ Việt Nam, chưa kể “dân Tàu, thương buôn Tàu”(?) tư do tung hoành ngang dọc trên toàn cõi Việt Nam như chỗ không có chính quyền?
Đó là chuyện trên đất liền, còn ngoài biển đảo xa xôi người dân khó tiếp cận sự thật và chỉ được nghe thông tin từ loa đài của đảng, nhà nước. Sự thật chỉ được phơi ra khi người dân tiếp cận thông tin khách quan trung thực của các cơ quan truyền thông quốc tế và qua đó người dân mới biết được Tàu Cộng tuyên bố thành lập thành phố Tam Sa phủ trùm lên quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa của Việt Nam. Cũng như qua các cơ quan truyền thông quốc tế lẫn truyền thông báo chí Tàu người dân mới biết được Tàu Cộng tôn tạo các đảo đá ngầm, bãi hoang chim ỉa đủ tiêu chuẩn sống, làm việc phục vụ mục tiêu dân sự lẫn quân sự, hoàn thiện cột mốc cho bản đồ lưỡi bò chín đoạn nhằm thực hiện ý đồ độc chiếm biển đông vĩnh viễn. Thế thì chuyện loa đài đảng ta la lối góp đá cho Trường Sa hay những lá thư tình lãng mạn của các em gái hậu phương gởi các anh lính đảo Trường Sa chỉ là màn kịch diễn cho vui thôi bởi các đảo còn lại trong quần đảo Trường Sa đã nằm gọn trong bản đồ tự vẽ của Tàu Cộng.
Chuyện đến nước này rồi mà các ông bà lãnh đạo “đảng ta” rất đỗi vô tư, hòa nhã cho là “...xích mích chuyện gia đình... vừa hợp tác vừa đấu tranh...” chỉ là trò mỵ dân bởi ai cũng biết âm mưu của Tàu Cộng độc chiếm biển đông làm bàn đạp tiến xuống phía nam để thể hiện sức mạnh “trỗi dậy hòa bình” của nhà nước đại hán, có lý nào lãnh đạo đảng ta tự hào “tài tình, sáng suốt” lại không biết (?)
Thật ra thì không phải tất cả lãnh đạo CSVN đều tham dự vào việc bán nước cho Tàu nhưng bản chất hèn không dám lên tiếng phản kháng, chống lại “đồng chí” của chúng bán nước thì không thể chối cãi vì đã có không ít “đồng chí” chết bất đắc kỳ tử do không đồng tình với chủ trương, đường lối của đảng, của đồng chí lãnh đạo. Trước kia có tướng Nguyễn Bình, Nguyễn Chí Thanh... ngày nay có Phạm Quý Ngọ, Nguyễn bá Thanh... như tấm gương sờ sờ ra đó làm cho chúng sợ rồi trở thành hèn.
Thế cho nên, những động thái nhằm chuẩn bị cho việc sáp nhập Việt Nam thành một tỉnh của Tàu được các thế lực dấu mặt từng bước thực hiện đã không gặp sự phản đối tích cực của tầng lớp lãnh đạo cấp cao đảng CSVN. Cụ thể là những cuộc gặp gỡ, học tập, trao đổi làm quen với cung cách làm việc trực tiếp với lãnh đạo Bắc Kinh không thông qua hoặc vai trò rất mờ nhạt của đảng, nhà nước CSVN, chẳng hạn như:
Về mặt tổ chức đảng là trường hợp bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh, bộ trưởng bộ công an Trần Đại Quang dẫn phái đoàn tướng tá học tập tổ chức sinh hoạt quân đội, công an làm theo chỉ thị của Tàu và việc chủ tịch mặt trận tổ quốc Nguyễn Thiện Nhân đưa hàng ngàn đoàn viên thanh niên sang Tàu học tập làm theo đoàn thanh niên cộng sản Tàu là nằm trong kế hoạch sáp nhập của Tàu Cộng.
Về mặt tổ chức nhà nước thì bộ phận lãnh đạo nguyên tắc chỉ đạo cơ bản của Tàu luôn nhắc nhở nhà nước CSVN thúc đẩy các bộ, ngành Việt Nam hợp tác làm việc với các bộ, ngành Tàu Cộng như là một bộ phận cấp dưới, trực tiếp lệ thuộc, không thể tách rời của nhà nước trung ương Bắc Kinh và những động thái học tập về mặt tổ chức nhà nước cũng không nằm ngoài mục đích làm cho cán bộ đảng viên quen dần với tính cách một tỉnh trực thuộc Tàu.
Qua một số sự việc liên quan đến việc của Tàu Cộng - Việt Cộng thực hiện âm mưu biến Việt Nam thành một tỉnh của Tàu mà mọi người ai thấy cũng kinh sợ. Thế còn biết bao nhiêu sự việc bí ẩn nằm đằng sau thỏa thuận của hai đảng cộng sản Việt - Tàu, chính xác là văn kiện bí mật ký kết, hứa hẹn của lãnh đạo CSVN với lãnh đạo Tàu Cộng hẳn sẽ gay cấn, rùng rợn hơn nhiều, nhất là về việc lãnh đạo CSVN hung hăng, lạnh lùng, độc ác với dân, với đồng chí nhưng lại cực hèn, sợ quan thầy Tàu “... chích thuốc, cho nhiễm độc phóng xạ...” là một phần sự thật hèn không thể loại trừ của những tên lãnh đạo đảng CSVN.
CAO ĐẮC TUẦN * GIÁO DỤC VNCH
Nền giáo dục VNCH - một kinh nghiệm bản thân
Cao-Đắc Tuấn (Danlambao) - Tóm lược: Nền giáo dục dưới thời Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) trong hai thập niên 1960 và 1970 nhắm vào ba mục tiêu dân tộc, khoa học và nhân bản. Theo kinh nghiệm bản thân, các mục tiêu này được thể hiện qua đường lối giáo dục, từ tiểu học đến trung học, khuyến khích tự do tư tưởng, sáng tạo; duy trì đạo đức và luân lý; phát huy tinh thần dân tộc và quê hương đồng bào; và cổ võ tinh thần tự do dân chủ. Mối liên hệ giữa thầy cô và học sinh thường biểu lộ tình thân mật và quý mến lẫn nhau và dựa vào căn bản đạo đức.
*
Đã có nhiều bài viết về nền giáo dục thời VNCH. Đặc biệt, Huỳnh Minh Tú biên soạn một bài rất công phu về toàn diện nền giáo dục VNCH (Huỳnh 2013). Độc giả nên đọc bài của Huỳnh Minh Tú để hiểu rõ thêm về cơ cấu, tổ chức, chương trình học, và các điểm liên quan khác. Trong bài này, tôi viết về kinh nghiệm cá nhân qua những mẩu chuyện vụn vặt khi tôi học trong thời Đệ Nhất Cộng Hòa (tiểu học) và Đệ Nhị Cộng Hòa (tiểu học và trung học).
Có bốn điểm tôi cần phải nêu ra: (1) Bài này chỉ nói về kinh nghiệm bản thân với những mẩu chuyện và nhận xét cá nhân và không có tính chất tổng quát, và do đó không phản ảnh toàn diện cho nền giáo dục thời VNCH; (2) Tôi ghi lại dựa vào trí nhớ về quá khứ xa xưa, từ hơn 40 cho tới 50 năm, nên chắc chắn có nhiều thiếu sót hoặc không chính xác tuyệt đối; (3) Những gì tôi ghi nhận trong bài này xảy ra vào thập niên 1960 và 1970, cách đây hơn bốn năm chục năm; do đó, mọi so sánh thời bấy giờ với hiện tại đều không cân xứng; và (4) Tôi cố cho những chi tiết rõ rệt và cụ thể nhưng vì lý do tôn trọng những khía cạnh tế nhị, riêng tư, liên hệ nhiều người khác nên tôi chỉ cho biết một cách khái quát. Tuy nhiên, tôi tin là những mẩu chuyện, giai thoại, nhận xét, và cảm nghĩ của tôi phản ảnh trung thực phần nào nền giáo dục tôi hấp thụ trong thời VNCH trong những năm tiểu học và trung học.
Theo Hiến Pháp VNCH 1967, Điều 10 quy định: "Nền giáo dục Đại Học được tự trị" (Wikisource 2012). Tự trị trong Đại Học có nghĩa là Đại Học không ở dưới sự quản trị của chính phủ (Bộ Quốc Gia Giáo Dục), mà được độc lập quản trị bởi thành phần giáo sư của trường. Điều 11 quy định: "Văn hóa giáo dục phải được đặt vào hàng quốc sách trên căn bản dân tộc, khoa học và nhân bản" (Wikisource 2012). Căn bản dân tộc, khoa học và nhân bản được thể hiện rõ rệt nhất trong giáo dục tiểu học và trung học.
Trường tiểu học và trung học mà tôi theo học là trường công, nằm trong vùng quanh Sài Gòn. Học sinh toàn là nam, và đa số thuộc gia đình nghèo hoặc trung lưu. Cả hai trường không lớn mà cũng không nhỏ về số học sinh, có lẽ thuộc vào hàng trung bình trong các trường tại Sài Gòn và vùng phụ cận bấy giờ. Một cách tổng quát, tôi được dậy dỗ một cách chu đáo trong một môi trường tự do, giúp tôi phát triển trí tuệ, khả năng lý luận và suy nghĩ, đạo đức, và tinh thần tự do dân chủ.
A. Tôi được hấp thụ một nền giáo dục khuyến khích tự do tư tưởng và sáng tạo:
Một trong những điểm đặc sắc nhất mà tôi ghi nhớ trong lúc đi học là không hề có sự cấm cản tự do tư tưởng, nếu không muốn nói là có sự khuyến khích. Lúc ấy còn nhỏ, tôi không biết đó là một khía cạnh tốt đẹp nhất trong nền giáo dục trẻ em. Trong suốt hơn mười năm học tiểu học và trung học, tôi chưa hề thấy hoặc nghe nói đến thầy cô nào cấm đoán hoặc chỉ trích học trò phát biểu ý kiến riêng tư. Thực ra, các thầy cô còn làm ngược lại, là khuyến khích chúng tôi bày tỏ ý tưởng hoặc đưa ra những sáng kiến.
1. Sự khuyến khích tự do phát biểu tư tưởng, dùng đầu óc suy luận, và duy trì bản chất trung thực có ngay từ lớp ba tiểu học:
Một mẩu chuyện mà tôi nhớ mãi xảy ra vào năm tôi học lớp ba (lớp 3 bây giờ) tiểu học. Thầy tôi thường hay kể chuyện sau khi dạy xong bài. Thầy kể chuyện rất hay, mỗi lần thầy kể chuyện là cả lũ chúng tôi cứ há hốc mồm lắng tai nghe. Các câu chuyện thầy kể thường là về cách cư xử, sử ký, địa lý, và các chuyện cổ tích thật hay. Một hôm, thầy kể về cuộc nổi dậy của Hai Bà Trưng. Tôi không nhớ lúc đó lớp ba có học sử ký về Hai Bà Trưng không, nhưng chỉ biết là lúc ấy chúng tôi say mê nghe câu chuyện. Thầy kể Trưng Trắc vì thù chồng bị Tô Định giết mà cùng em lãnh đạo hàng ngàn người đánh đuổi Tô Định rồi thừa thế lan tràn khắp nơi chiếm 65 thành trì. Khi nghe tới đó, tôi, lúc bấy giờ là một thằng nhãi con 7-8 tuổi nhưng cũng có chút suy nghĩ, phát biểu ý kiến, "Chắc Hai Bà có ý đánh Tàu trước rồi làm bộ kiếm cớ trả thù chồng, chứ làm sao mà dân theo hai bà đông vậy." Lúc bấy giờ, tôi không biết sự khác biệt giữa nguyên do của cuộc nổi dậy vì trả thù chồng và vì đánh đuổi Tàu rất là tinh tế và cũng rất là quan trọng. Nhưng hẳn nhiên là thầy biết. Tôi vẫn còn nhớ rõ khi nghe câu tôi nói, ông nhìn tôi chằm chằm một lúc. Tôi không hiểu tại sao thầy nhìn tôi lâu vậy, chắc ông tưởng tôi sửa sai ông. Sau đó, thầy gật gù nói, "Chắc con nói đúng. Thầy chỉ kể theo sách vở, nhưng sách vở cũng có khi sai." Rồi ông quay qua nói cả lớp, "Các con đi học phải biết xài cái đầu để suy nghĩ." Tôi vẫn nhớ hình ảnh thầy lấy ngón tay chỉ vào đầu mà nói đi nói lại, "Phải biết xài cái đầu." Sau này, khi có dịp tìm hiểu về chuyện Hai Bà Trưng, quả thật có chứng cớ lịch sử cho thấy khi Hai Bà khởi nghĩa, chồng bà Trưng Trắc (tên là Thi, không phải là Thi Sách) vẫn còn sống (Cao-Đắc 2014, 336). Các sử gia bấy giờ, vẫn còn có ý tưởng trọng nam khinh nữ, không muốn, hoặc không nghĩ là Hai Bà nổi dậy với ý chính là đánh đuổi Tàu, mà quy gán là vì trả thù chồng bị giết. Điểm quan trọng là thầy tôi không la tôi là con nít nói tầm bậy, mà lại còn tôn trọng ý kiến của tôi. Ngoài ra, thầy còn dùng đó để khuyên học trò là phải biết dùng đầu óc để suy nghĩ về các câu chuyện lịch sử và đừng có mù quáng tin tưởng vào sách vở. Nên nhớ lúc đó tôi đang học lớp ba tiểu học.
Năm lớp ba tiểu học, tôi đã được khuyến khích tự do phát huy tư tưởng và không nên tin vào sách vở một cách mù quáng mà phải biết dùng đầu óc để suy luận.
Một điểm đặc biệt trong lối dạy của thầy là ông đối xử chúng tôi như những cá nhân có bản chất trung thực, lương thiện. Thầy không bao giờ nghi ngờ chúng tôi nói láo, gian lận, hoặc chối tội. Thí dụ có đứa đi học trễ hoặc quên bài, ông hỏi lý do, và lúc nào cũng tin lời học trò. Ông không căn vặn, hoạnh họe, hoặc hỏi thêm, cho dù lý do nghe hơi khó tin. Việc này được thể hiện cụ thể qua kiểu thầy ghi điểm vào sổ như sau. Thỉnh thoảng, ông khảo bài học trò. Lối khảo bài của ông khác hẳn các thầy cô sau này tôi học. Thay vì gọi từng đứa lên đứng bên cạnh bàn, ông đi xuống chỗ ngồi đám học trò, và đảo qua một vòng. Ông lấy quyển vở học trò, hỏi bài và ghi điểm vào vở, có lúc có lời phê, có lúc không. Tôi không nhớ là thầy khảo bài cả lớp hay chỉ một số, nhưng hình như cả lớp, vì sau đó ông trở về bàn và gọi tên từng đứa để ghi vào sổ điểm. Thầy không hề thắc mắc hoặc lo sợ học trò nói sai điểm, và ghi xuống điểm học trò nói. Một cách kỳ lạ, không có đứa nào nói sai điểm. Trong suốt cả năm học, có cả hàng mấy chục lần ghi điểm như vậy, chúng tôi biết là nếu muốn gian lận nói điểm cao hơn, thầy cũng chẳng biết. Nhưng không đứa nào nói sai điểm cho cao hơn. Làm sao tôi biết chuyện đó? Tôi không biết chắc 100%, nhưng chúng tôi thường coi điểm lẫn nhau, và tôi biết những đứa quanh tôi không nói sai dù điểm tụi nó rất tệ (chỉ có 2-3 trên 10 điểm). Tôi không nghe đứa nào kiện cáo bạn mình nói sai điểm. Hình như sự trung thực tiềm tàng trong mỗi đứa nên không đứa nào nghĩ đến chuyện gian lận. Lúc bấy giờ, tôi cũng chẳng suy nghĩ gì về chuyện đó và coi nó bình thường, không có gì đáng nói. Nhưng sau này khi nghĩ lại, tôi thật cảm phục cách đối xử đó.
Chúng tôi là những đứa bé lương thiện vì thầy đối xử chúng tôi như những người lương thiện.
2. Trong những năm trung học, chúng tôi luôn luôn được khuyến khích tự do phát huy sáng tạo:
Khi lên trung học, cái tinh thần tôn trọng học sinh và khuyến khích tự do tư tưởng đó vẫn tiếp tục, với một mức độ rõ rệt và mạnh mẽ hơn. Tôi không nghĩ là Bộ Quốc Gia Giáo Dục đặt ra quy chế rõ rệt về chuyện đó, mà cái tinh thần đó đã tiềm tàng trong xã hội bấy giờ. Hoặc cũng có thể thầy cô hấp thụ tinh thần đó trong lúc học trường sư phạm, và áp dụng một cách tự phát trong lúc hành nghề.
Năm Đệ Thất (lớp 6 bây giờ) là năm mới lạ với tôi, vì tôi có nhiều bạn và có nhiều thầy cô, mỗi người dạy một môn. Thông thường mỗi thầy cô dạy một kiểu, và ít khi giống nhau. Chúng tôi học hỏi những đề tài học vấn, nhưng nhiều khi cũng qua cách thức cư xử đạo đức và đường lối làm việc khoa học của các thầy cô. Chính những sắc thái khác biệt của các lối dạy đó tạo cho chúng tôi có khái niệm tự do. Ngoài ra, thầy cô lúc nào cũng trực tiếp và gián tiếp khuyến khích chúng tôi phát huy tinh thần tự do sáng tạo trong việc học hành. Vài thí dụ là thầy cô đều khuyến khích khi tôi có những sáng kiến hoặc làm những chuyện khác lạ không theo bài dạy, như vẽ biểu đồ cho dễ học cho các sự kiện lịch sử, dùng mẩu đối thoại là nhập đề trong bài luận văn, tìm tòi và cắt dán hình ảnh thú vật trong các tạp chí Tây phương cho môn vạn vật.
Ngay ở năm Đệ Thất, tôi đã được khuyến khích tự do sáng tạo, khiến tôi yêu tiếng Việt và quý sự tự do diễn tả ý tưởng, và tự do tìm tòi và nghiên cứu.
3. Những buổi thuyết trình trong lớp và toàn trường cho chúng tôi tự do tư tưởng và giúp phát huy khả năng tìm tòi, suy luận, và tinh thần cư xử trưởng thành:
Trong năm lớp Đệ Ngũ (lớp 8 bây giờ), trường phát động chương trình thuyết trình. Chương trình này nhằm giúp học sinh phát huy kh̉ả năng nghiên cứu, bình luận, lý luận, ăn nói trước công chúng, và quan trọng nhất là tạo cơ hội cho học sinh phát biểu ý kiến tự do. Tôi không rõ chương trình này chỉ áp dụng cho lớp Đệ Ngũ, hay chỉ xảy ra trong niên khóa đó, vì các năm kế tiếp không còn chương trình này nữa. Ngoài ra, tôi không rõ đây có phải là một chương trình đưa ra từ Bộ Quốc Gia Giáo Dục hay chỉ là sáng kiến của hội đồng giáo sư trường tôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật không ngờ lúc bấy giờ, vào cuối thập niên 1960, nước VNCH lại có thể có một chương trình giáo dục đầy sáng tạo và cách mạng như vậy.
Đại khái chương trình đó hoạt động như sau. Thỉnh thoảng, thầy cô cho học sinh tình nguyện làm "giáo sư," thuyết trình về đề tài mà giáo sư giảng dạy. Nếu có nhiều người tình nguyện thì thầy cô sẽ chọn một người, hoặc chia đề tài ra phân phối cho mỗi người một phần. Nếu không có ai tình nguyện, thì giáo sư sẽ giảng bài như thường lệ. Mỗi thuyết trình viên có một tuần để chuẩn bị. Anh ta phải tự tìm tòi, nghiên cứu về đề tài đó, tham khảo vị giáo sư đang dạy nếu cần. Anh thuyết trình viên phải nghiên cứu đề tài thật kỹ lưỡng và chuẩn bị cho mọi câu hỏi, "bồ tèo" hay "thù địch." Tới ngày thuyết trình, anh thuyết trình viên sẽ đứng trên bục giảng và giảng về đề tài. Sau bài giảng, học sinh trong lớp sẽ có dịp "quay" thuyết trình viên, hỏi đủ mọi câu hỏi về đề tài đó. Chương trình đó chỉ áp dụng cho vài môn mà phương pháp thuyết trình có hiệu quả. Tôi nhớ chắc chắn có hai môn là Việt văn và Vạn vật, và có khoảng cả chục lần thuyết trình như vậy.
Bạn sẽ tự hỏi làm sao mà một thằng nhóc 14-15 tuổi biết gì về văn chương, cách hành văn và ý nghĩa của các truyện, hoặc địa chất học và cấu trúc đá mà giảng bài về đề tài đó? Bạn sẽ ngạc nhiên khi biết được sức mạnh của tự do và sáng tạo khi học sinh được cho phép tìm tòi nghiên cứu độc lập. Chính tôi cũng không hiểu tại sao các thuyết trình viên làm được chuyện đó. Không những thế, nhiều thuyết trình viên giảng bài còn hay hơn cả thầy cô. Học sinh thường chăm chú nghe bạn mình thuyết trình hơn là nghe lời thầy giảng.
Phần hỏi đáp là phần cao đỉnh của buổi thuyết trình. Thông thường, khi thầy cô giảng bài, chúng tôi ít khi giơ tay hỏi. Nhưng khi bạn mình lên giảng bài thì chúng tôi được dịp "quay" thuyết trình viên túi bụi, y hệt như những tranh luận trong các diễn đàn trên Internet bây giờ. Cũng có lúc thuyết trình viên "bí" thì có các bạn "cứu bồ" hoặc thầy cô ra tay. Phần hỏi đáp, nhất là trong môn Việt văn, kéo dài hơn nửa tiếng, nhiều khi hết cả giờ, phải tiếp tục kỳ sau. Điểm độc đáo nhất là thầy cô thường đứng ngoài cuộc tranh cãi, và để chúng tôi tự do phát biểu ý kiến, và chỉ can thiệp khi các câu hỏi ra ngoài đề hoặc cuộc tranh cãi trở nên gay go, hoặc khi thuyết trình viên tự động "cầu cứu." Một điểm kỳ lạ nữa là chúng tôi thường "mày tao chi tớ" với nhau trong cuộc nói chuyện hàng ngày, nhưng trong cuộc hỏi đáp hoặc tranh cãi trong buổi thuyết trình, chúng tôi cư xử với nhau rất nhã nhặn và lịch sự.
Tuy chương trình thuyết trình không còn tiếp tục trong lớp trong những năm sau, một chương trình thuyết trình đặc biệt được tổ chức ở phạm vi cao và rộng rãi hơn trong một niên khóa sau đó. Năm tôi học Đệ Tam (lớp 10 bây giờ), khối Học Tập toàn trường tổ chức các buổi thuyết trình trên mọi đề tài, không nhất thiết dính líu đến đề tài học trong lớp, và bất cứ học sinh nào, từ các em Đệ Thất tới các anh Đệ Nhất (lớp 12 bây giờ), cũng có thể tham dự là thuyết trình viên hoặc chỉ là người tham dự. Chúng tôi có một vị giáo sư hướng dẫn. Nhiệm vụ vị giáo sư hướng dẫn là duyệt xét nội dung đề tài và thời giờ và địa điểm của các buổi thuyết trình. Mọi đề tài nộp lên đều được chấp thuận. Các đề tài gồm có đề tài về triết lý, sử ký, khoa học, và xã hội. Thuyết trình viên có khoảng 20-30 phút nói về đề tài mình, vả sau đó là phần hỏi đáp và thảo luận.
Điểm nổi bật của các buổi thuyết trình này là không hề có sự tham dự, kiểm soát hay giám thị của nhà trường. Nhà trường để chúng tôi tự do tổ chức, tự do chọn đề tài (với sự chấp thuận của vị giáo sư hướng dẫn), tự do chọn thuyết trình viên, tự do kêu gọi học sinh tham gia, tự do đi xin sách vở từ các tiệm sách để làm phần thưởng cho các thuyết trình viên. Chúng tôi có toàn quyền thảo luận và phát biểu ý kiến trong các buổi thuyết trình. Bạn nên nhớ lúc bấy giờ phong trào biểu tình của sinh viên học sinh chống chính phủ đang rầm rộ trên đường phố. Các dân biểu của phe đối lập đang hô hào xuống đường. Nhưng chính phủ không hề can thiệp vào các sinh hoạt học sinh trong trường. Nhà trường tin tưởng chúng tôi, thầy cô tin tưởng chúng tôi, và để chúng tôi tự do hội họp thuyết trình. Nhà trường đối xử chúng tôi như những người trưởng thành, và do đó chúng tôi cư xử như những người trưởng thành. Chúng tôi hành xử rất có trật tự và lịch sự mặc dù không có thầy cô giám thị hiện diện. Có những lúc tranh cãi gay go, nhưng chúng tôi vẫn lễ độ với nhau, và trao đổi ý kiến một cách nhã nhặn.
Những hoạt động thuyết trình trong lớp năm Đệ Ngũ và toàn trường năm Đệ Tam nhắm vào các đề tài học đường. Nhưng thu thập kiến thức học hành chỉ là một trong nhiều thành quả. Xung quanh thành quả học tập này là các thành quả phụ thuộc nhưng quan trọng trong việc hun đúc chúng tôi trở thành những công dân hữu ích cho xã hội. Các thành quả phụ thuộc này dựa vào một căn bản tối thượng: tự do. Chính cái tinh thần tự do tiềm tàng trong xã hội và học đường bấy giờ khiến chúng tôi phát huy sáng tạo, khả năng tìm tòi nghiên cứu và lý luận, và tinh thần nhã nhặn, lịch sự, tôn trọng lẫn nhau. Một hậu quả tinh tế nhưng sâu đậm của những hoạt động thuyết trình này là tạo cho chúng tôi niềm tự tin và lòng can đảm. Khi không bị kềm chế trong tư tưởng, con người thường biểu lộ những cái hay và tốt đẹp nhất.
Chúng tôi được đối xử với đầy đủ mọi quyền con người, ngay từ lúc còn bé trong học đường, và được hưởng tự do hoàn toàn trong tư tưởng và sáng tạo. Cái tinh thần tự do đó là một trong nhiều khía cạnh nhân bản của nền giáo dục VNCH.
B. Các sinh hoạt học sinh biểu lộ tinh thần dân tộc và tự do dân chủ cao độ:
Sinh hoạt học sinh là những hoạt động do học sinh làm, có thể tự phát hoặc dưới sự hướng dẫn của nhà trường. Ở tiểu học, theo như tôi nhớ, hầu như không có sinh hoạt học trò, ngoại trừ các buổi văn nghệ vào dịp phát phần thưởng cuối năm. Trên trung học, chúng tôi có nhiều sinh hoạt học sinh ngoài chuyện học, như làm việc xã hội, văn nghệ, báo chí. Những việc này được thực hiện qua ban đại diện học sinh trong lớp và toàn trường.
1. Tinh thần dân tộc và thương yêu đồng bào được thể hiện từ tiểu học đến trung học:
Năm lớp Nhất (lớp 5 bây giờ), lễ ra trường và phát phần thưởng được tổ chức tại một cơ sở hành chánh địa phương. Cuộc trình diễn văn nghệ là phần sáng chói trong buổi lễ. Tôi nhớ rất rõ cuộc trình diễn đó vì đứa hàng xóm nằm trong toán diễn viên nên hắn ta tập dượt nghêu ngao hát cả ngày. Màn trình diễn là ca kịch "Hội Nghị Diên Hồng" với bài hát "Hội Nghị Diên Hồng." Anh chàng diễn viên chính, đóng vai Trần Hoàng (Trần Thánh Tông), hát thật oai, "Toàn dân nghe chăng, sơn hà nguy biến. Hận thù đằng đằng, biên thùy rung chuyển." Tôi còn nhớ đám nhóc mặc khăn đóng áo dài sặc sỡ và hóa trang là bô lão. Đứa hàng xóm nhà tôi đeo bộ râu đáng ghét. Đám nhóc xếp hàng đi ra sân khấu với gậy chống, đập đập xuống sàn sân khấu theo nhịp hát "Kìa vừng hồng, tràn lan trên đỉnh núi." Lúc bấy giờ, tôi không hiểu tại sao nhà trường chọn ca kịch "Hội Nghị Diên Hồng" cho buổi lễ phát phần thưởng, nhưng cuộc trình diễn tạo một ấn tượng sâu sắc và lâu dài trong tâm trí tôi, nhất là lúc đám nhóc bô lão la lớn "Quyế̉t chiến" khi diễn viên chính hỏi "Trước nhục nước nên hòa hay nên chiến?" và "Hy sinh" cho câu hỏi "Thế nước yếu lấy gì lo chiến chinh?"
Tinh thần dân tộc đã nảy mầm trong tâm trí tôi trong những năm tiểu học với hình ảnh Hai Bà Trưng và Hội Nghị Diên Hồng.
Tinh thần dân tộc không những thể hiện qua những quý trọng lịch sử mà còn thể hiện qua mọi hình thức của tình thương yêu đồng bào. Như sẽ đươc̣ trình bày sau, ở trung học, học sinh có ban đại diện mỗi lớp và toàn trường. Đây không phải là những ban đại diện bù nhìn hoặc là công cụ của nhà trường, mà các đại diện học sinh thực sự hoạt động cho học sinh. Một trong những ban đại diện là ban xã hội. Ban này chuyên môn làm những chuyện xã hội, tình nguyện cho các công tác cộng đồng, tham gia các hoạt động từ thiện. Nhà trường chỉ cung cấp giáo sư hướng dẫn và các giúp đỡ hành chánh, như viết giấy giới thiệu hoặc xin phép. Một hoạt động xã hội hầu như xảy ra hàng năm là quyên tiền trợ giúp đồng bào lụt lội miền Trung. Các lớp tham gia tích cực đóng góp và có sự ganh đua trong việc thâu tiền. Các trưởng ban xã hội làm việc tích cực, hô hào anh em trong lớp đóng góp. Anh trưởng ban lớp tôi ăn nói rất hay và lớp tôi hầu như năm nào cũng đóng góp khá cao.
Năm Đệ Tam, có vụ Cam Bốt "cáp duồn" người Việt Nam sống tại Cam Bốt. Hàng trăm ngàn người Việt Nam phải rời Cam Bốt về Việt Nam sống trong các trại tị nạn. Khối xã hội toàn trường phát động phong trào giúp người tị nạn. Theo tôi biết, phong trào này do học sinh phát động và không do chỉ thị của nhà trường. Chúng tôi hưởng ứng tích cực và cả trăm học sinh đi tới các khu đất tị nạn và giúp dựng lều trại. Tôi nhớ tôi cuốc đấ̃t cả buổi đến độ đau nhức cả hai tay. Lúc ấy, khái niệm "bầu ơi thương lấy bí cùng" hình như không rõ rệt trong tâm trí chúng tôi vì chúng tôi coi chuyện đó là chuyện tự nhiên, như là chuyện người trong gia đình mình bị hoạn nạn và mình có bổn phận giúp đỡ mà không phải suy nghĩ đắn đo.
Suy tôn lãnh tụ là chuyện không xảy ra trong nền giáo dục VNCH. Dưới thời Đệ Nhất Cộng Hoà, khi tôi còn học tiểu học, chương trình phát thanh thường phát thanh bài hát ca ngợi Tổng thống Ngô Đình Diệm, nhưng chuyện đó không xảy ra trong học đường. Thời Đệ Nhị Cộng Hòa lại càng không có chuyện suy tôn bất cứ một ai. Một cách kỳ lạ, tuy Hoa Kỳ giúp đỡ miền Nam Việt Nam rất nhiều, chúng tôi không hề có bài học hoặc lời lẽ ca ngợi Hoa Kỳ, hoặc học hỏi về kinh tế tư bản trong học đường, ngoại trừ những sự kiện có thật về sử ký địa lý thế giới. Chúng tôi học về Hoa Kỳ như học về các quốc gia khác trên thế giới.
2. Tinh thần tự do dân chủ thể hiện qua các cuộc bầu cử ban đại diện học sinh và các hoạt động của ban đại diện:
Sinh hoạt học sinh khởi sự bằng cuộc bầu cử ban đại diện. Mỗi lớp có trưởng lớp, phó trưởng lớp, và các trưởng ban. Toàn trường có Tổng thư ký, phó tổng thư ký, và các trưởng khối tương ứng với các trưởng ban. Chúng tôi rất khoái bầu cử vì không phải học trong lúc bầu cử và anh em có dịp cãi cọ tranh luận.
Thông thường, các ban trong mỗi lớp gồm có: học tập, kỷ luật, xã hội, văn nghệ khánh tiết, và báo chí. Trong lớp tôi, các cuộc bầu cử trong mọi niên khóa xảy ra dựa hoàn toàn trên căn bản dân chủ. Ai cũng có thể ứng cử và ai cũng có thể đề cứ bất cứ người nào. Ai được nhiều phiếu nhất là thắng, bất kể anh ta thuộc thành phần gì. Thực ra, đa số kết quả không ngạc nhiên lắm và những ai đắc cử xứng đáng với chức vụ mình. Năm Đệ Thất, vì mới lạ nên chúng tôi không biết ai vào ai. Có anh chàng bự con nhất ra ứng cử trưởng lớp và được đắc cử. Té ra anh chàng này chẳng làm gì nên chuyện, nên gần cuối năm chúng tôi đòi bầu lại (re-call) và bầu một trưởng lớp khác xứng đáng hơn. Năm Đệ Nhị (lớp 11 bây giờ), có chuyện tức cười là anh chàng phá phách nhất lớp lại được bầu làm trưởng ban kỷ luật. Thầy cô bực lắm, nhưng chẳng biết làm sao, vì đó là ý "dân."
Ly kỳ nhất là cuộc bầu cử ban đại diện toàn trường, nhất là cho chức Tổng thư ký và phó Tổng thư ký. Tới ngày bầu cử, các "cử tri" (trưởng lớp và phó trưởng lớp) và các ứng cử viên tụ họp trong một lớp học trống. Thầy cô hướng dẫn thường hiện diện để giám sát cuộc bầu cử. Mỗi liên danh có độ 10-15 phút nói về lý do ứng cử và những hoạt động hoặc chương trình họ muốn thực hiện cho học sinh. Sau đó là cuộc bỏ phiếu kín. Kết quả được công bố ngay sau đó. Hình thức bầu cử này cũng áp dụng cho các trưởng khối. Tôi thấy ai có tài ăn nói và có những kế hoạch hoặc chương trình thực tế là đắc cử.
Bạn sẽ thắc mắc có lợi gì làm Tổng thư ký, trưởng khối, trưởng lớp hoặc trưởng ban. Trên thực tế, chẳng có lợi lộc gì cả, nếu không muốn nói là mất thì giờ. Nhưng chúng tôi rất thích những hoạt động đó vì những hoạt động đó giúp chúng tôi đóng góp vào sinh hoạt học đường ngoài việc học hành. Cũng có một chút lợi nhỏ là chúng tôi có dịp tiếp xúc với xã hội bên ngoài như các công tác từ thiện, giao tiếp thư viện nhà sách, nhà in trong việc làm báo. Ngoài ra, các trưởng lớp và trưởng ban thỉnh thoảng được phép ra khỏi lớp để đi họp, và cũng là dịp xả hơi như là một hình thức "cúp cua" hợp pháp.
Có lẽ một trong những lợi lộc lớn nhất là các đại diện trường có dịp tiếp xúc với các đại diện trường bạn, nhất là các trường nữ. Một hoạt động rầm rộ trong năm là làm báo Xuân, và mang báo đi bán ở các trường bạn. Mỗi năm, vào dịp Tết, chúng tôi tích cực làm việc cho ra giai phẩm Xuân cho trường. Đây l̀à lúc các trưởng ban báo chí bận rộn nhất. Họ hô hào cổ võ học sinh viết bài, đọc bài, và lựa bài cho đăng vào giai phẩm. Chúng tôi có khá nhiều tự do trong việc làm giai phẩm Xuân. Chúng tôi tự do chọn bài, vẽ minh họa, trang trí tờ bìa. Giáo sư hướng dẫn thường duyệt xét bản thảo cuối cùng, và thường là chấp thuận. Ngoài chuyện mang báo đến các trường bạn, ban đại diện trường còn phải tiếp đón trả lễ khi các đại diện trường bạn đến. Đó là dịp chúng tôi tiếp xúc và làm quen các nữ sinh trường bạn.
Các hoạt động học sinh và ban đại diện cho chúng tôi cơ hội hiểu biết và thực hiện thể chế tự do dân chủ. Nền giáo dục VNCH đào tạo những công dân yêu chuộng tự do dân chủ qua những hoạt động học đường và bầu cử ban đại diện học sinh.
C. Liên hệ giữa thầy cô và học sinh dựa vào căn bản đạo đức và không hề có những vụ tai tiếng:
Trong suốt thời gian sống dưới thời VNCH, tôi không hề nghe hoặc đọc về một vụ tai tiếng nào trong ngành giáo dục, liên hệ đến thầy cô, tiểu học hay trung học. Theo trí nhớ tôi, tôi không hề biết đến tai tiếng tình dục, sách nhiễu hoặc gây khó dễ, đánh nhau, tranh giành, hối lộ, đút lót, gian lận thi cử, yếu kém khả năng, hoặc bất cứ chuyện gì vi phạm đến đạo đức, luân lý, hoặc thuần phong mỹ tục. Vì là trường nam, chuyện sách nhiễu tình dục đương nhiên không xảy ra. Cùng lắm là có vài anh chàng "thầm yêu trộm nhớ" cô giáo trẻ đẹp nào đó. Tôi không rõ các trường nữ thế nào, chắc cũng có những mối tình câm như vậy, nhưng tuyệt nhiên tôi không hề biết hoặc nghe đến một vụ sách nhiễu tình dục nào.
Ngay từ tiểu học, chúng tôi đã phải học công dân giáo dục, dạy cách cư xử ăn nói và những giá trị đạo đức. Những bài học thường có những câu chuyện giải thích thêm về ý nghĩa trừu tượng trong bài học. Trên tường có treo bảng "Tiên học lễ, hậu học văn" là lời nhắc nhở chúng tôi hàng ngày, và chúng tôi coi đó là châm ngôn. Trên trung học, lớp công dân giáo dục tiếp tục cho tới hết trung học đệ nhất cấp. Chương trình học bao gồm những đề tài về đạo đức luân lý, và nghĩa vụ người công dân với xã hội, quốc gia, và tổ quốc.
Phụ huynh tham dự rất ít trong việc giao du với thầy cô, có lẽ vì tránh né những "áp lực" không thích hợp hoặc vì không cần thiết vì ít khi có những chuyện phải cần đến phụ huynh dính líu. Theo tôi biết, lương lậu thầy cô không cao lắm và chỉ đủ sống. Trong suốt hơn mười năm mài đũng quần ở tiểu học và trung học trong thời VNCH, tôi chưa hề nghe thầy cô nào than vãn về cuộc sống hoặc lương lậu. Nhưng tôi biết đa số thầy cô có cuộc sống đạm bạc qua nhà cửa, quần áo họ mặc và xe cộ họ đi. Đa số thầy cô ăn mặc đơn giản nhưng đứng đắn. Các thầy thường mặc áo sơ mi và quần tây. Có vài người thỉnh thoảng thắt cà vạt hoặc mặc áo vét. Các cô luôn luôn mặc áo dài. Màu sắc áo dài thường một màu. Thỉnh thoảng có cô xinh đẹp mặc áo có chút thêu màu sặc sỡ, nhưng cũng chỉ có một vài lần "chơi nổi" rồi sau đó cũng mặc áo màu sắc nhàm chán. Đa số thầy cô đi xe đạp, xe solex, xe Honda dame, Honda 90. Có vài người đi xe buýt hoặc xích lô. Trong suốt trung học, chỉ có một hai thầy lái xe hơi đi dạy.
Có vài thầy cô mở lớp dạy kèm học sinh, nhưng luôn luôn là trong dịp hè, và học phí phải chăng. Các thầy cô đó thường không dạy khóa sau, nên không có chuyện học sinh bị áp lực đi học để được nâng đỡ sau này. Một trong những lý do các thầy cô không mở lớp dạy kèm học sinh trong lớp là có những trường tư dạy hè, hoặc nhiều sinh viên học sinh nhận dạy kèm tư gia. Tôi cũng đã từng dạy kèm tư gia cho các em học sinh để phụ thêm vào chi phí gia đình. Có thầy mở lớp dạy kèm, nhưng nhận đủ mọi học sinh khắp nơi chứ không phải chỉ dành cho học sinh trong lớp hoặc trong trường. Những lớp dạy kèm này thường đông nghẹt học trò, nhất là các lớp Toán Lý Hóa luyện thi Tú Tài I và II.
Chuyện biếu xén, quà cáp, phong bì cho thầy cô hoàn toàn không có, cho dù là cuối năm hoặc vào các dịp lễ như Tết Nguyên Đán. Nên nhớ dưới thời VNCH, tệ trạng tham nhũng cũng có nhiều, nhưng phần lớn là trong quân đội. Ngành giáo dục như thể được cô lập tách ra chuyện tham nhũng. Tôi nghĩ chắc cũng có những vụ gửi gấm con em, nhưng thường chỉ giới hạn vào chuyện nhập học hoặc chuyển trường, và số đó rất ít. Theo tôi nghĩ, có hai lý do. Thứ nhất, thầy cô thời VNCH có tinh thần đạo đức cao và có lòng tự trọng. Họ không bao giờ làm những chuyện đi ngược lại đạo đức và phẩm cách nhà giáo. Thứ nhì, chuyện đút lót cũng không cần thiết hoặc vô ích, vì thầy cô cũng chẳng làm được gì cả cho dù có muốn nhận hối lộ. Lý do đơn giản là tinh thần tự do dân chủ tiềm tàng trong xã hội và học đường tự động vô hiệu hóa các vụ đút lót. Không cách chi một học sinh kém cỏi mà được điểm cao, vì có sự ganh đua giữa học sinh và tính chất trong suốt của cơ chế học tập. Ngay cả con cái của hiệu trưởng, giám học, giám thị, giáo sư cũng phải học chết bỏ như mọi học sinh khác, và thầy cô cũng chẳng ai thiên vị con cái những người này.
Hầu hết học trò rất kính trọng thầy cô và thầy cô cũng thương yêu và quý mến học trò. Thầy trò thường đối xử với nhau thân mật và xuề xòa. Tuy có vài thầy cô nghiêm khắc, chúng tôi không hề có thái độ hỗn láo hoặc coi thường thầy cô. Thỉnh thoảng có giám thị "hắc ám" thì chúng tôi thường trêu chọc, chứ cũng ít khi gây gỗ. Tình nghĩa thầy trò thường rất thắm thiết và thân mật, nhất là ngoài giờ học. Tôi chỉ còn nhớ vài câu chuyện điển hình. Năm Đệ Lục (lớp 7 bây giờ) có hôm cô giáo dạy Pháp văn bị ốm và có giáo sư dạy thế. Sau giờ học, chúng tôi tự động hùn tiền mua quà và đến nhà thăm cô giáo. Cô đang nằm liệt giường, nhưng cũng ráng ngồi dậy cám ơn chúng tôi, một lũ vây quanh nhà cô. Năm Đệ Tam, thầy dạy Anh văn, sinh ngữ phụ, mới cưới vợ, nên nghỉ vài ngày. Thế là chúng tôi kéo nhau một đám đến nhà thầy sau giờ học tới chúc mừng. Gặp lúc thầy và cô vợ mới cưới đang đi ra ngoài chắc sắp đi chơi đâu. Thấy một đám học trò tới, thầy ngạc nhiên, nhưng cười thích thú và giới thiệu cô vợ mới thiệt đẹp, và mời chúng tôi vào nhà.
Chỉ có một trường hợp là năm tôi học Đệ Ngũ (lớp 8 bây giờ), có vị giáo sư dạy Toán rất nghiêm khắc, và hay la mắng học sinh. Tuy nhiên, thầy rất tôn trọng những học sinh giỏi. Thầy dạy rất hay, giảng bài mạch lạc rõ rệt, cho nhiều thí dụ cụ thể. Ông dạy chúng tôi lý luận vững chắc, lúc nào cũng phải viết ra tiền đề, trình bày các bước chứng minh mạch lạc để đưa đến kết luận. Thầy không kiên nhẫn với lối chứng minh không đầu không đuôi. Đứa nào mà nói nhăng nói cuội là bị lườm. Đứa nào mà "dốt hay nói chữ" là bị quạt ngay. Ông la mắng khá nặng nề, nhưng đích đáng.
Nói đến cuộc sống học trò mà không nói đến những phá phách, nhất là lũ học trò con trai, là cả một sự thiếu sót trầm trọng. Câu "Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò" được thể hiện liên tục trong suốt hơn mười năm. Tôi không thể kể hết những vụ phá phách nghịch ngợm. Một cách tổng quát, những vụ phá phách thường vô hại, và chỉ phản ảnh bản chất nghịch ngợm của học trò, như là những lúc xả hơi cho bớt căng thẳng. Đa số những vụ phá phách nhắm vào bạn bè, rất ít khi nhắm vào thầy cô. Nếu có thì cũng chỉ là những nghịch ngợm trong giờ học như ca hát nhảm nhí, giấu khăn lau bảng, kê lại bàn ghế, phóng máy bay giấy trong lúc thầy giảng bài, hoặc nói chọc ghẹo các cô giáo trẻ xinh đẹp. Thỉnh thoảng nạn nhân chúng tôi là các giám thị, nhưng thường thì cũng không có gì tai hại lắm, chỉ làm họ bị quê một cục trước mặt học sinh.
D. Kết Luận:
Tôi sinh trưởng và sống trong thời VNCH trong suốt tuổi niên thiếu cho tới ngày tôi rời Việt Nam năm 1975. Trong khoảng thời gian này, tôi không có ý thức rõ rệt về bản chất nhân bản, khoa học, và dân tộc của nền giáo dục VNCH nhưng tôi biết tôi hấp thụ một nền giáo dục tôn trọng con người, đề cao đạo đức, tinh thần dân tộc và đồng bào, khuyến khích sáng tạo, tự do, và dân chủ.
Cho đến giờ, khi nghĩ lại, tôi kinh ngạc về những khía cạnh tốt đẹp ấy của thời VNCH. Với nền giáo dục VNCH đó, quốc gia Việt Nam đã có thể hiện nay trở thành một siêu cường trên thế giới với một xã hội đạo đức, trật tự, và nhân bản.
_________________________________________
Tài Liệu Tham Khảo:
1. Cao-Đắc, Tuấn. 2014. Lửa Cháy Trong Mưa. Hellgate Press, Oregon, U.S.A.
2. Huỳnh Minh Tú. 2013. Nhìn lại nền Giáo dục VNCH: Sự tiếc nuối vô bờ bến. 1-12-2013. http://tuxtini.com/2013/12/01/nhin-lai-nen-giao-duc-vnch-su-tiec-nuoi-vo-bo-ben/ (truy cập 22-1-2015).
3. Wikisource. 2012. Hiến pháp Việt Nam Cộng hòa 1967. Thay đổi chót: 26-4-2012. http://vi.wikisource.org/wiki/Hi%E1%BA%BFn_ph%C3%A1p_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a_1967 (truy cập 22-1-2015).
© 2015 Cao-Đắc Tuấn
NGUYỄN ĐĂNG QUANG * PHIẾU TÍN NHIỆM
22/01/2015
Phiếu tín nhiệm, sự thật và lòng tin
Nguyễn Đăng Quang
Ngày 10/01/2015 tại Hội nghị Trung ương 10, Ban Chấp hành Trung ương Đảng đã tiến hành lấy phiếu tín nhiệm đối với các ủy viên Bộ Chính trị và Ban Bí thư. Trước đấy, qua phương tiện thông tin đại chúng, người dân đã được hứa là Đảng sẽ công khai kết quả phiếu tín nhiệm trong Đảng cho nhân dân biết để nhân dân giám sát. Đến hôm nay, Hội nghị Trung ương 10 đã bế mạc được 10 ngày, nhưng không thấy Đảng thực hiện cam kết như đã hứa. Người dân thắc mắc hỏi lẫn nhau là điều gì đã xảy ra mà Đảng phải giấu giếm, không công bố cho nhân dân biết? Chẳng người dân nào có thể biết được sự thật nó diễn ra như thế nào và hiện nó đang nằm ở đâu? (Ngoại trừ số gần 200 vị ủy viên Trung ương Đảng -gồm 173 ủy viên trung ương chính thức và 24 ủy viên dự khuyết - tham dự Hội nghị này biết mà thôi!) Nhưng rất bất ngờ, sáng ngày 16/01/2015, một trang mạng lạ có tên là “Chân dung Quyền lực” công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm đối với BCT và BBT tại Hội nghị lần thứ 10 BCHTW Đảng khóa XI. Điều này gây ngạc nhiên và tò mò cho không ít người! Đọc bản “Kết quả bỏ phiếu tín nhiệm Bộ Chính trị, Ban Bí thư tại Hội nghị Trung ương 10” đăng trên Blog “Chân dung Quyền lực” sáng ngày 16/01/2015, đa số người đọc rơi vào tâm trạng phân tâm, họ rất băn khoăn, chưa biết là nên tin hay là không nên tin, một số người thể hiện sự thận trọng, chỉ dám “tạm thời ghi nhận như vậy”, số đông còn lại rơi vào ở trạng thái “bán tín, bán nghi” để chờ Trung ương công bố chính thức, dù có chậm nhưng đáng tin hơn cái anh “Chân dung Quyền lực “ này! Cho đến hôm nay, 10 ngày đã trôi qua kể từ sau khi Hội nghị Trung ương 10 kết thúc, nhiều bạn đọc - trong đó có người viết bài này - vốn rất hy vọng và trông chờ “sự thật” do các cơ quan ngôn luận chính thống của Đảng và Nhà nước công bố, trở nên thất vọng! Đơn giản bởi lâu nay hàng ngày họ chỉ trông chờ ở “sự thật” chính thống mà không được!
Còn trang mạng “Chân dung Quyền lực” đâu có thể dễ tin vào, vì đây là một trang mạng phi chính thống, không thuộc lề phải, nó “rất bí hiểm và đáng ngờ” mà các nhà tuyên giáo của Đảng thường bỏ tuốt vào một rọ, được đặt tên chung là “các thế lực thù địch, chống đối Đảng và Nhà nước và thực hiện diễn biến hòa bình”! Theo họ, bọn này sinh ra là để xuyên tạc, bịa đặt, vu khống,… nhằm gây chia rẽ, làm phân hóa nội bộ, gieo hoang mang trong dư luận quần chúng, làm suy giảm lòng tin (vốn đã cạn kiệt) của nhân dân đối với Đảng và chế độ, chia rẽ khối Đại đoàn kết dân tộc, v.v… nên toàn dân phải hết sức cảnh giác, phải kiên quyết đấu tranh, làm thất bại mọi âm mưu, thủ đoạn thâm độc của các thế lực xấu xa này! Khi tung lên mạng “Kết quả phiếu tín nhiệm” nói trên, trang mạng “Chân dung Quyền lực” khẳng định đây là “ nguồn tin đáng tin cậy được tập hợp từ các UVTƯ Đảng vừa tham dự Hội nghi Trung ương 10”, và Ban Biên tập trang mạng này còn trưng ra số liệu rất đầy đủ và chi tiết, kèm theo bản phân tích khá khoa học và lời bình có vẻ rất khách quan! Một tuần lễ đã trôi qua, các cơ quan thông tin chính thống lề phải của ta vẫn lặng im, không khẳng định và cũng chẳng phủ nhận, cứ để trang “Chân dung Quyền lực” một mình độc chiếm sân chơi. Không chỉ đưa thông tin về kết quả lấy phiếu tín nhiệm, trang “Chân dung Quyền lực” còn đưa thêm nhiều thông tin “có sức lôi cuốn” khác, kể cả việc đưa ra những bằng chứng cụ thể tố cáo đích danh 3 Ủy viên BCT đang tại chức về hành vi tiêu cực, tham nhũng, vi phạm pháp luật, v.v… Nhưng thôi, ta chẳng nên mất thời gian đi sâu tìm hiểu xem ba chuyện đó là hư hay thực, hãy trở lại bàn thêm về bản kết quả “Phiếu tín nhiệm” được công bố trên blog “Chân dung Quyền lực”.
Theo thiển nghĩ của người viết bài này, có thể vụ việc sẽ dẫn đến 2 kịch bản như sau: Kịch bản 1 như nó đang xảy ra là Đảng vẫn tiếp tục im lặng, không công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm BCT và BBT tại Hội nghị Trung ương 10 vừa rồi và cũng không phủ nhận hoặc xác nhận bản kết quả “Phiếu tín nhiệm” của trang “Chân dung Quyền lực” công bố, vì Đảng cho rằng đây là “vấn đề nhạy cảm”, nên phải thận trọng, cảnh giác để khỏi mắc mưu “ các thế lực thù địch”! Nếu kịch bản này vẫn như vậy, không thay đổi lại, nghĩa là vẫn kiên quyết “giữ kín” kết quả lấy phiếu tín nhiệm vừa qua trong Đảng, không cho nhân dân biết, thì hệ quả đương nhiên là người dân sẽ mất lòng tin, sẽ rất thất vọng vì họ cảm thấy là bị gạt ra bên lề! Người dân sẽ thấy mình ở một phía, còn Đảng thì ở phía ngược lại! Xưa nay Đảng vẫn tự coi Đảng là của dân, phụng sự mọi lợi ích của dân nhưng Đảng lại không thực hiện lời hứa với dân, Đảng vẫn còn giấu dân thì khác nào Đảng đang ngày đẩy dân ra xa khỏi Đảng. Nhân dân là chủ nhân ông của đất nước, họ phải biết và có quyền được biết các vấn đề liên quan đến những người “đang nắm vận mệnh nhân dân, vận mệnh đất nước” tức những người đang lãnh đạo họ, về các mặt như năng lực, uy tín, phẩm chất, đạo đức, nhân cách, v.v… và ngay cả tài sản, sức khỏe hoặc bệnh tật nữa! Việc này là hết sức bình thường ở các quốc gia dân chủ. Khi người dân bị từ chối, không được đáp ứng, thì hệ quả tất nhiên là người dân từ chỗ do dự hoặc nghi ngờ chưa tin vào những gì họ biết qua không gian mạng, họ sẽ dễ dàng tin vào “những thực đơn” hàng ngày mà thế giới mạng trong đó có trang “Chân dung Quyền lực” và các trang mạng lề trái khác thường xuyên cung cấp cho họ! Còn kịch bản thứ hai là trong vài ngày tới, sau khi cân nhắc kỹ các mặt lợi và hại, Đảng sẽ dũng cảm công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm ở HNTƯ 10 vừa qua như TBT Nguyễn Phú Trọng đã hứa.
Nếu kết quả do Đảng công bố trùng với kết quả mà trang mạng “Chân dung Quyền lực” đưa công khai hôm 16/01/2015 thì rõ ràng là trong trường hợp này, Đảng đã thua – nói theo ngôn từ của bóng đá – là “thua ngay trên sân nhà”, vì Đảng đã tự nhường trận địa truyền thông cho “các thế lực thù địch” chiếm lĩnh! Và mọi sự lên án, kết tội trang “Chân dung Quyền lực” và “các trang mạng lề trái khác” là xuyên tạc, bịa đặt, vu khống, nói xấu Đảng và Nhà nước, v.v… sẽ tự nó mất hiệu nghiệm và phản tác dụng. Đây là điều hết sức tối kỵ trong công tác truyền thông của mọi thể chế! Cùng kết quả như nhau, nhưng việc người dân biết do Đảng chủ động thông tin cho họ biết với việc họ biết bởi một nguồn tin phi chính thống cung cấp cho họ biết trong khi Đảng cố tình giấu diếm, thì điều này hoàn toàn khác nhau xa và có ý nghĩa trái ngược nhau rất nhiều! Còn nếu kết quả mà Đảng công bố lại khác với kết quả mà trang “Chân dung Quyền lực” công bố cho người đọc biết thì vấn đề hẳn sẽ còn đi xa hơn nữa. Người viết bài này cũng không dám tưởng tượng được là kết cục sẽ đi đến đâu và sẽ như thế nào, lúc đó vấn đề “Sự thật nằm ở đâu” hẳn sẽ không chỉ giới hạn trong “cuộc chiến truyền thông” mà chắc chắn nó sẽ mở rộng sang các cuộc chiến khác nữa! Vì giả thiết thứ hai này chưa xảy ra nên mọi luận bàn đều là vội vàng và võ đoán. Xin bạn đọc cứ yên tâm chờ đợi, mọi sự hạ hồi sẽ phân giải!
N.Đ.Q.
Tác giả gửi BVN
VŨ HOÀNG * TÀU SÂN BAY TRUNG QUỐC
23/01/2015
Doanh nhân tiết lộ bí mật trong vỏ tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc
Vũ Hoàng
“Chiếc tàu sân bay Liêu Ninh vẫn sở hữu 4 động cơ còn nguyên vẹn khi được mua về và chuyển giao cho quân đội Trung Quốc”, người đàn ông đứng sau thương vụ mua bán đình đám 17 năm trước tiết lộ.
- Ông Từ Tăng Bình (phải) và cựu phó tư lệnh hải quân Trung Quốc Tô Sỹ Lương trên boong tàu Liêu Ninh. Ảnh: SCMP
Đó là một nhiệm vụ chưa từng có. Ngay sau khi Liên Xô vừa sụp đổ, một doanh nhân nắm trong tay lượng tiền mặt khổng lồ cùng câu chuyện về ước mơ xây dựng casino đã khiến cả thế giới bất ngờ khi quyết định mua phần vỏ một chiếc tàu sân bay chưa hoàn thiện của Ukraine. Con tàu mới đầu được mua với mục đích tuyên bố là dùng để làm casino này về sau trở thành tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc.
Lần đầu phát biểu trước báo giới về nhiệm vụ năm xưa, doanh nhân người Hong Kong Từ Tăng Bình đã tiết lộ một loạt chi tiết liên quan đến thương vụ ít ai biết đến này, những dàn xếp nơi hậu trường nhằm hiện thực hóa ước vọng sở hữu tàu sân bay bấy lâu của Bắc Kinh.
Động cơ của chiếc tàu vẫn trong tình trạng nguyên vẹn khi Ukraine năm 1998 quyết định bán nó. Đây là một chi tiết nhạy cảm về mặt quân sự và hoàn toàn trái ngược so với những gì Trung Quốc tuyên bố vào thời điểm đó.
"4 động cơ vẫn được phủ lớp dầu bảo vệ một cách hoàn hảo" sau khi việc đóng tàu bị ngưng lại vào năm 1992, một tín hiệu về kỹ thuật khá hấp dẫn đối với những quốc gia đang tìm mọi cách để hiện đại hóa đội ngũ quân sự của mình như Trung Quốc.
Đây là lần đầu tiên một người có liên quan tới thương vụ này công khai xác nhận các động cơ của tàu sân bay vẫn còn khi nó được mua lại. Theo những báo cáo trước đây, hệ thống phát điện, điện tử và vũ khí của tàu đã bị tháo dỡ tại xưởng đóng tàu Nam Nikolayev của Ukraine trên Biển Đen trước khi ông Từ mua nó với giá 20 triệu USD vào năm 1998.
"Khi kỹ sư trưởng của xưởng đóng tàu đưa tôi đến phòng động cơ, tôi phát hiện ra 4 động cơ vẫn còn mới nguyên và được phủ dầu rất cẩn thận. Một chiếc trong số này đã có giá gốc là 20 triệu USD rồi", SCMP dẫn lời ông Từ cho hay đồng thời thêm rằng cả 4 động cơ đều hoạt động trơn tru, bình thường sau một đợt đại tu được hoàn thành vào năm 2011.
Cái mà ngày nay thường gọi là tàu Liêu Ninh của Trung Quốc được đóng dựa trên một phần thân vỏ của chiếc Varyag, tàu sân bay lớp Kuznetsov của Liên Xô. Khi xưởng đóng tàu Biển Đen chuẩn bị hoàn thành 2/3 khối lượng thi công thì quá trình lắp đặt tàu bị ngừng lại do Liên Xô sụp đổ. Khối sắt thép khổng lồ trị giá nhiều triệu USD bị bỏ không cho đến khi ông Từ, với tư cách là người môi giới cho hải quân Trung Quốc, đưa ra lời đề nghị mua lại.
Ông Từ cho biết xưởng đóng tàu đồng ý bán bởi tình hình chính trị bất ổn khiến họ rơi vào tình trạng tài chính kiệt quệ.
"Phía Trung Quốc cố ý đưa thông tin sai về việc động cơ bị tháo dỡ để giúp ông Từ dễ dàng đàm phán hơn với xưởng đóng tàu", South China Morning Post dẫn lời một nguồn tin thông thạo vấn đề cho hay. Truyền thông phương Tây thời đó cũng khẳng định Mỹ đã gây sức ép buộc Ukraine phải tháo rời mọi thiết bị lắp đặt trên chiếc tàu sân bay và chỉ bán duy nhất phần vỏ cho khách hàng Trung Quốc.
Một đại tá nghỉ hưu thuộc lực lượng hải quân Trung Quốc nhận định "nhiều khả năng" tàu Liêu Ninh hiện tại vẫn sử dụng các động cơ nguyên bản của Ukraine. "Công nghệ động cơ của Ukraine tốt hơn so với Trung Quốc", ông nói. "Theo như tôi hiểu, hải quân sau đó đã nhờ cậy phía Ukraine giúp đỡ để khiến các động cơ tàu sân bay, vốn bị niêm phong trong quãng thời gian dài, hoạt động trở lại".
Việc mua lại chiếc tàu sân bay chỉ là bước khởi đầu. Phải đến 4 năm sau người ta mới có thể kéo nó từ Ukraine về tới bến cảng Đại Liên, thuộc tỉnh Liêu Ninh, đồng thời mất thêm 10 năm nữa để trùng tu nó.
Theo Antony Wong Dong, nhà quan sát quân sự tại Macau, sau nhiều năm thương lượng, xưởng đóng tàu Biển Đen của Ukraine cũng đã chuyển giao công nghệ động cơ cho công ty tua bin Cáp Nhĩ Tân, một nhà máy chuyên sản xuất nồi hơi, tua bin và thiết bị hơi nước của Trung Quốc.
Có những dấu hiệu cho thấy các động cơ đã được nâng cấp. "Hệ thống đẩy nguyên bản được thiết kế cho tàu Liêu Ninh giống với tàu sân bay lớp Kuznetsov của Nga, với vận tốc tối đa đạt 32 hải lý/h. Tuy nhiên, tải trọng của tàu Liêu Ninh lại nặng hơn tới 6.000 tấn. Vì thế, theo logic thì nó phải chậm hơn", ông Wong nhận xét. "Nhưng những đợt chạy thử trên biển lại cho thấy tốc độ lớn nhất của tàu Liêu Ninh cũng tương đương 32 hải lý/h. Điều này cho thấy hệ thống đẩy rõ ràng đã có cải tiến".
Chiếc tàu sân bay được đổi tên thành Liêu Ninh khi chuyển giao cho quân đội Trung Quốc vào tháng 9/2012 và tới nay vẫn đang sử dụng cho mục đích huấn luyện. Số cờ hiệu của nó là 16. "Bạn có biết vì sao Liêu Ninh lại được đánh số 16 không?", ông Từ hỏi. "Đó là vì chúng tôi phải mất 16 năm để hoàn thành mọi công việc, từ bước thỏa thuận đến tân trang lại nó".
Ông Từ (phải) và thiết kế trưởng của tàu sân bay Varyag, tại Mykolaiv, Ukraine tháng 1/1998. Ảnh: SCMP
V.H. (theo SCMP)
THE GIỚI QUANH TA
Vạn Lý Trường Thành đang thành đống gạch vụn khổng lồTrái với hình ảnh hoành tráng thường thấy trong phim ảnh, sách báo, phần lớn chiều dài của Vạn Lý Trường Thành đang rơi vào tình trạng xuống cấp đáng kinh ngạc...
Vạn Lý Trường Thành, được xây dựng ở Trung Quốc từ cách đây 2.200 năm được coi là công trình nhân tạo lớn nhất thế giới với chiều dài hàng nghìn km. Tuy nhiên, gần 2/3 công trình này hiện tại đã bị hư hại hay đổ nát.Ngoài một số đoạn tường thành được khai thác để phục vụ du lịch, hàng nghìn km Vạn Lý Trường Thành đã nằm trong tình trạng hoang phế từ hàng tHập niên qua.
Bên cạnh sự tác động từ thiên nhiên, hoạt động của con người cũng góp phần không nhỏ vào việc hủy hoại công trình kiến trúc kì vĩ này.
Tại một số vùng ở Trung Quốc, Vạn Lý Trường Thành đã được sử dụng làm nguồn cung cấp đá để người dân xây nhà và đường xá.Có những đoạn tường thành đã bị phá sập để mở lối đi đến các công trình xây dựng hoặc hầm mỏ.Mặc dù chính quyền Trung Quốc đã đưa ra những quy định pháp luật khắt khe để bảo vệ Vạn Lý Trường Thành, nhưng những quy định này hầu như vô hiệu ở những khu vực xa xôi hẻo lánh.
Chiều dài hàng nghìn km cùng địa hình hiểm trở khiến việc bảo vệ Vạn Lý Trường Thành là nhiệm vụ vô cùng khó khăn và tốn kém.Trước tình trạng xuống cấp nghiêm trọng của Vạn Lý Trường Thành, quỹ Bảo tồn Di sản thế giới đã liệt công trình này vào danh sách những di sản bị đe dọa nặng nề nhất.
Theo Tân Hoa Xã, tại Hà Bắc, các chuyên gia bảo vệ văn hóa cho biết, chỉ còn khoảng 20% phần tường của Vạn Lý Trường Thành là “còn tốt hoặc được bảo tồn khá tốt”.Năm 2006, chính phủ Trung Quốc từng đưa ra kế hoạch trùng tu Vạn Lý Trường Thành, nhưng công trình này quá lớn nên chưa đủ kinh phí thực hiện.
Thursday, January 22, 2015
QUÊ HƯƠNG VIỆT NAM
10 ĐIỂM DU LỊCH HẤP DẪN Ở XỨ SỞ SƯƠNG MÙ SAPA
Nếu thành phố trong sương mù London là trái tim của Anh Quốc thì Sapa là trái tim của du lịch miền Bắc. Quanh năm, sương mù bao phủ đồi núi và bản làng khiến cho mỗi ai khi đặt chân đến Sapa cũng đều liên tưởng đến xứ sở sương mù London. Hãy cùng chúng tôi khám phá một Sapa xinh đẹp, đặc biệt quyến rũ lòng người này nhé!
Vẻ đẹp hùng vĩ và không kém phần thơ mộng của núi rừng Sapa - Ảnh: TanDS Le
Sapa thuộc tỉnh Lào Cai là một tỉnh vùng cao Tây Bắc. Nằm ở độ cao hơn 2.000 mét so với mực nước biển, khí hậu ở Sapa quanh năm mát mẻ, sương mù bao phủ mờ mịt trên những ngọn đồi, đỉnh núi. Đặc biệt, vào những buổi sáng sớm mùa đông, ra đường bạn có thể đưa tay ra là có thể chạm vào sương mù, cảm giác từng làn sương mỏng mảnh luồn qua tay thật thú vị.
Vẻ đẹp làm rung động lòng người của từng thửa ruộng bậc thang ở Sapa - Ảnh: mangviet.com
1. CHINH PHỤC NÓC NHÀ ĐÔNG DƯƠNG - ĐỈNH FANSIPAN
Điểm đến đầu tiên vô cùng hấp dẫn cho những du khách đam mê chinh phục những thử thách nguy hiểm đó là đỉnh Fansipan - được gọi là nóc nhà Đông Dương. Nằm ở dãy Hoàng Liên Sơn, với độ cao 3.143 m Fansipan xứng đáng là ngọn núi cao nhất nước ta và là nóc nhà của Đông Dương (cao nhất ba nước: Việt Nam, Lào, Campuchia.)Fansipan được mệnh danh là nóc nhà Đông Dương với độ cao 3.134 mét - Ảnh: Mytour.vn
Cảnh quan kỳ vĩ trên đỉnh Fansipan - Ảnh: fxhfh Eyrndj
Mặc dù chỉ cách Sapa 9 km nhưng để chinh phục Fansipan, tận hưởng trọn vẹn cảm giác vinh quang của chiến thắng thì bạn phải mất từ 6-7 ngày để leo núi. Khó khăn là thế, gian lao là thế nhưng Fansipan vẫn quyến rũ mãnh liệt đối với những nhà leo núi chuyên nghiệp và cả nghiệp dư.
Vẻ đẹp hùng vĩ của Sapa khi đứng từ đỉnh Fansipan phóng tầm mắt xuống - Ảnh: Mytour.vn
Ở Fansipan mưa suốt nhiều tháng liền nhưng quanh năm ở vùng núi cheo leo này lại ngập tràn sắc hoa, rực rỡ tỏa hương thơm ngát. Tại đây có hệ thực vật và động vật phong phú, đa dạng, một số loài động vật quý hiếm được đưa vào sách đỏ.
2. NGẮM ĐÈO Ô QUY HỒ HÙNG VỸ TỪ CỔNG TRỜI TRẠM TÔN
Bạn có thể tận hưởng không khí của Fansipan từ cổng trời Trạm Tôn - Ảnh: biletomsk.ru
Muốn chiêm ngưỡng đỉnh Fansipan thì bạn phải đi qua cổng trời Trạm Tôn. Cách Sapa khoảng 18 km, con đường Trạm Tôn dẫn đến cổng trời là một con đường uốn lượn quanh co khắp triền núi. Đến với cổng trời bạn mới cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của Sapa không chỉ qua những thửa ruộng bậc thang vàng óng trứ danh, những làn sương mù bao phủ quanh năm mà còn đẹp bởi vẻ hoang sơ, yên bình, và trong lành bởi không khí của vùng rẻo cao miền núi.
Vẻ đẹp của nơi đây là cảm hứng cho nhiều tác phẩm văn học kinh điển - Ảnh: hoang tuan anh
Từ cổng trời, bạn có thể thưởng thức trọn vẹn vẻ đẹp của con đèo Ô Quy Hồ đầy nguy hiểm đến thót tim. Con đèo này đã từng được đi vào văn học qua những câu văn sống động trong tác phẩm “Lặng lẽ Sapa” của tác giả Nguyễn Thành Long.
Đèo Ô Quy Hồ là một con đèo hiểm trở vào bậc nhất nước ta nhưng cảnh đẹp thì không bút nào tả xiết - Ảnh: fxhfh Eyrndj
3. KHÁM PHÁ BÃI ĐÁ CỔ
Bãi đá cổ Sapa là một danh lam thắng cảnh thu hút khách tour trong nước và tour nước ngoài tham quan mỗi khi đến Sapa. Bãi đá được phát hiện vào năm 1925 bởi một nhà khoa học người Pháp gốc Nga. Bãi đá rộng hơn 8 km2 với hơn 200 phiến đá có hình dạng và kích thước độc đáo. Bãi đá cổ được cho là dấu tích lịch sử của người Việt Cổ với những hình vẽ trên các phiến đá là hoa văn trang trí, hình người, hình cây cối hoa lá, hình bậc thang, hình mặt trời hay hình các vật dụng hàng ngày…Bãi đá cổ ở Sapa là một danh thắng thu hút khách du lịch - Ảnh: Internet
Nhiều nhà khoa học để giải thích ý nghĩa của bãi đá cổ đã cho rằng đây có thể là một cuốn sách ghi lại các hoạt động sống hằng ngày hoặc bản đồ của người Mông Cổ, cũng có giả thiết cho rằng đó là một cuốn sách ghi lại các sách lược của các trận đánh. Nhưng giả thiết vẫn là giả thiết, bãi đá cổ vẫn nằm đó thách thức với thời gian và là một bí ẩn chưa có lời giải đáp chính thức cho các nhà khoa học.
Những kí tự đặc biệt hiện vẫn còn là thách thức đối với các nhà khoa học - Ảnh: ferienvietnam.com
4. VẺ ĐẸP CỔ KÍNH VỚI NÉT KIẾN TRÚC ĐỘC ĐÁO CỦA NHÀ THỜ ĐÁ
Nhà thờ đá Sapa là một biểu tượng không thể thiếu khi nhắc đến Sapa. Tọa lạc tại trung tâm của thị trấn Sapa, phía trước có một khoảng trống rộng, là nơi mà mỗi sáng bà con dân tộc tụ tập buôn bán các nhu yếu phẩm hàng ngày. Đây cũng là nơi mà mỗi thứ 7 hàng tuần lại vang lên tiếng khèn réo rắt, những điệu múa duyên dáng mang âm hưởng núi rừng của những cô gái chàng trai bản trong phiên chợ tình.
Vẻ đẹp trường tồn với thời gian của kiến trúc Gothic - Ảnh: Sưu tầm
Nhà thờ đá mang phong cách gothic La Mã ấn tượng đặc trưng bởi mái nhà, tháp chuông và vòm cuốn, được xây dựng vào giữa thế kỷ XX, nhà thờ đá là một công trình kiến trúc được kiến trúc sư tài ba người Pháp đặt rất nhiều tâm huyết vào đó, lựa chọn rất kĩ từng nguyên vật liệu để hình thành. Tuy chịu nhiều tác động khắc nghiệt của thời gian nhưng nhà thờ đá Sapa vẫn đứng vững thách thức sự tàn phá của thiên nhiên và là niềm tự hào của người dân Sapa.
Nhà thờ đá Sapa lung linh trong ánh đèn vàng một tối mùa thu - Ảnh: Internet
5. DẠO CHƠI Ở THUNG LŨNG MƯỜNG HOA
Thung lũng Mường Hoa luôn là cái tên được nhắc đến nhiều nhất khi đến Sapa. Đây là một thung lũng non nước hữu tình, có phong cảnh tuyệt đẹp, lãng mạn và còn là nơi sinh sống của nhiều người dân tộc vùng cao. Bãi đá cổ cũng nằm ở đây nên Mường Hoa luôn là điểm đến hấp dẫn cho những du khách yêu thích du lịch.Khung cảnh lãng mạn của thung lũng Mường Hoa nhìn từ trên cao xuống - Ảnh: Mytour.vn
Nằm cách thị trấn Sapa khoảng 8 km về phía Đông Nam, thung lũng Mường Hoa được đánh giá là một trong những thung lũng đẹp và rộng lớn nhất Việt Nam. Dưới chân thung lũng có con suối Mường Hoa uốn lượn duyên dáng chảy qua. Vào mùa lúa chín, những con suối này mang nguồn nước dồi dào đi khắp các thửa ruộng bậc thang. Màu lúa chín vàng soi bóng xuống con suối làm nên một phong cảnh thơ mộng, đắm say biết bao du khách.
Mường Hoa nổi tiếng với những bậc thang lên thiên đường - Ảnh: truyenhinhanvien.vn
Sapa còn có rất nhiều điều lý thú và kỳ diệu nữa đang chờ đón để được khám phá. Mời các bạn đón đọc phần 2 của bài viết để có những trải nghiệm thú vị về một vùng đất quanh năm sương mù bao phủ này nhé!
Lọ Lem - Mytour.vn
Một thoáng Sàigòn xưa - CÓ AI CÒN NHỚ ?
HỦ TIẾU MÌ ĐÂY
KEM SỮA, ĐẬU ĐEN ĐÂYHỒ CON RÙA NGÀY XƯATrên bưu ảnh có ghi Le Chateau d'eau - người Việt gọi là xa-ta-đô tức là tháp nước (hoặc thủy đài), đến 1921 thì người Pháp đã cho xây dựng một tượng đài ba binh sĩ Pháp bằng đồng với hồ nước nhỏ, để đánh dấu cuộc xâm chiếm và biểu tượng của việc ngườiPháp làm chủ Đông Dương. Do đó người địa phương thường gọi nó là Công trường Ba hình. Đến 1964 thì Chính phủ Việt Nam CH phá bỏ và xây tháp mới, bây giờ còn một phần (thiếu tấm bia và con rùa chở bia tưởng niệm binh sĩ các nước đồng minh VNCH)
HỒ CON RÙA HỒ
Xe lam, một thời có khắp saigon
BÙNG BINH QUÁCH THỊ TRANG 1966
Và một thời trước đó 1960... XÍCH LÔ MÁY
TOÀN CẢNH CẦU BỘ HÀNH TRƯỚC CHỢ BẾN THÀNH
CẦU XA LỘ SAIGON ĐANG ĐƯỢC THI CÔNG - 1960
Và LỂ KHÁNH THÀNH của TT NGÔ ĐÌNH DIỆM
Và LỂ KHÁNH THÀNH của TT NGÔ ĐÌNH DIỆM
NHỮNG CON TEM MANG HÌNH XA LỘ SAIGON-BIÊN HÒA
DINH ĐỘC LẬP
DINH ĐỘC LẬP 1966
Dinh Độc lập được xây lên do kiến trúc sư Ngô Viết Thụ...khởi công từ năm 1961 và hoàn tất vào năm 1966.
Một hình ảnh lạ của chợ Bến Thành
Nhà hàng nồi MỸ CẢNH (Bến Bạch Đằng)
LĂNG TẢ QUÂN LÊ VĂN DUYỆT (Lăng ông - khu vực gần chợ Bà Chiểu)
Xe Huê Kỳ 1960 - Xe chuyên đón cô dâu trong thập niên 60 của thế kỉ 20
Bạn có còn nhớ hình ảnh này không ???...... GIỰT CÔ HỒN , RẰM THÁNG 7
Di tản 29.4.1975 - Bến BẠCH ĐẰNG - Bộ Tư Lệnh Hải Quân VNCH
AI ĐÂY NHỈ !???
SƠ LƯỢC T.S.:ÔNG DẠO DỪA
NGƯỜI SÁNG LẬP RA ĐẠO DỪA TÊN NGUYỄN THÀNH NAM,XUẤT THÂN TRONG 1.GIA ĐÌNH KHÁ GIẢ Ở HUYỆN CHÂU THÀNH TỈNH ĐỊNH TƯỜNG,ĐI DU HỌC Ở PHÁP VỚI TẤM BẰNG KỶ SƯ HÓA HỌC
ÔNG VỀ NƯỚC TỔ CHỨC SẢN XUẤT XÀ PHÒNG, NHƯNG VÌ KHÔNG CẠNH TRANH NỔI NÊN ĐÀNH PHẢI GIẢI NGHỆ,SAU ĐÓ ÔNG BỎ LÊN NÚI TU KHỔ HẠNH,MỖI NGÀY CHỈ ĂN 1.LẦN VÀO GIỜ NGỌ,BẰNG RAU VÀ HOA QUẢ,UỐNG NƯỚC DỪA XIÊM.TỪ NÚI ÔNG VỀ LẠI BẾN TRE DỰNG 1.TÚP LỀU Ở MỎM CÙ LAO TÂN LONG NĂM 1952,SAU MẤY THÁNG HOẠT ĐỘNG BẤT TIỆN, ÔNG VỀ QUÊ Ở ẤP 1,XẢ PHƯỚC THANH HUYỆN CHÂU THÀNH ,MUA 1.CÁI XÀ LAN,ĐẬU TRÊN MÉ SÔNG BA LAI VÀ DỰNG MỘT NGÔI CHÙA TRÊN MỘT MẪU VƯỜN DỪA,RỒI TU "TỊNH KHẨU"
TỪ ĐÓ ÔNG NGUYỄN THÀNH NAM BẮT ĐẦU XƯNG GIÁO CHỦ CỦA MỘT ĐẠO LẤY TÊN LÀ ĐẠO DỪA
NHẬN THẤY ĐỊA ĐIỂM NÀY CÓ NHIỀU BẤT LỢI ÔNG ĐẠO DỪA CHUYỂN TOÀN BỘ CƠ SỞ VỂ CỒN PHỤNG NẰM TRÊN TUYẾN PHÀ RẠCH MIỂU ĐỂ CÓ ĐIỀU KIỆN MỞ RỘNG HOẠT ĐỘNG .
“Ðoàn Văn Nghệ Vì Dân” và “Ðoàn Việt Nam”
- Nhạc sỹ Hoàng Thi Thơ là Trưởng Đoàn vào năm 1961.
- Nhạc sỹ Nguyễn Văn Ðông (đứng ngoài cùng, bên phải) và các ca nhạc sỹ, nghệ sỹ tên tuổi thời ấy: Hoàng Thi Thơ, Lê Thương, Lê Mộng Bảo, Thu Hồ, Mạnh Phát, Minh Kỳ, Hoài Linh, Út Trà Ôn, Trần Văn Trạch, Trịnh Toàn, Ngọc Phu, Bảy Xê, Ba Vân, Tùng Lâm, Phi Thoàn, Anh Sơn, Anh Lân, Quách Ðàm, Thúy Nga, Bạch Yến, Tuý Hoa, Tuý Phượng, Minh Diệu, Thẩm Thúy Hằng…
* Lưu ý : Nhạc sỹ Lê Thương, nhạc sỹ Lê Mộng Bảo (Giám đốc nxb “Tinh hoa miền Nam), và nghệ sỹ Út Trà Ôn là khách mời, không ở trong Ðoàn Vì Dân hay Ðoàn Việt Nam.
Nhạc sĩ TRẦM TỬ THIÊNG :Kỷ niệm 77 năm ngày sinh của cố nhạc sỹ Trầm Tử Thiêng. 1/10/1937 - 1/10/2014
Xe nước mía
nước sâm, nước đắng
xe nước sinh tố
Có ai còn nhớ những chiếc hủ này đựng gì ???
Vua Bao Dai 1913-1997 , vi Hoang De cuoi cung cua VietNam
Những đặc sản miền Tây níu chân khách phương xa
Thứ bảy, 17 Tháng 1 2015
Đăng tại Gia chánh Những đặc sản miền Tây níu chân khách phương xa
Ở miền Tây có rất nhiều rau cỏ hoang dại trở thành “đặc sản” xứ nước mặn đồng chua được nông dân mang đãi khách quý.
Ở miền Tây, khi khách quý đến chơi nhà, nông dân chẳng biết đãi khách thứ gì ngoài “đặc sản” cây nhà lá vườn, như khổ qua rừng mọc trong vườn tràm, mắm chưng chấm với chuối xanh và rau choại luộc.Đĩa rau sống ăn mắm chưng rất giản dị chất Nam bộ, gồm dưa leo, cà, rau thơm, diếp cá trồng trong vườn nhà với rau nhút hái vào từ đồng.Nhiều loại mắm cá đồng như nắm cá rô, cá lóc, cá trê vàng… mang chưng cách thủy với củ hành tím thơm nức mũi, chưa ăn khách đã thấy thèm.Người miền Tây có “sản vật” khá đặc biệt hái từ những vườn tràm hoặc rừng U Minh là rau choại. Dây choại luôn leo theo những cây tràm. Đến mùa khô, choại héo lá khiến cây tràm trông như những ngọn đuốc, nếu gặp lửa rất dễ gây cháy rừng. Vào mùa mưa, choại mới mọc hơn gang tay, nông dân hái về xào hoặc luộc chấm cá kho, mắm chưng ăn rất ngon.Khổ qua rừng chỉ to hơn ngón tay cái được ăn sống, chấm với mấm tôm, ăn vào không đắng mà có vị ngọt dần rất thú vị.Nhiều tỉnh đồng bằng sông Cửu Long người dân chọn nuôi tôm theo kiểu “thả hoang” vào những cánh đồng năn mọc hoang dại. Khi có khách quý, tôm sú từ đồng được mang vào hấp nước dừa ăn rất ngọt, thơm.Là cây cỏ hoang dại mọc ngoài đồng nước phèn chua, những năm gần đây, năn đã “lên ngôi” khi người thành thị rất thích ăn. Những phụ nữ miền Tây cứ mỗi sáng là trầm mình dưới nước nhổ lên những cọng năn non như thế này.Năn được lột vỏ, ruột bên trong trắng ngần.Cá nâu kho trái giác được nông dân miền Tây xếp vào danh sách các loại sản vật đồng bưng. Năn sống chấm với nồi cá kho như thế này đảm bảo hết cơm ngày nắng lẫn ngày mưa.Trái giác mọc hoang, có vị chua thanh được gọi là “nho rừng”.Trái giác kho cá, nấu canh chua ăn rất ngon, nhưng cần lưu ý không nên bóp lấy nước thoa vào người, gây ngứa khủng khiếp.Cá nâu kho trái giác cũng được dùng chung với món chấm có vị chát là lõi bắp chuối.Lõi bắp chuối còn dùng để nấu canh chua. Trong nồi canh chua cá chốt nấu cơm mẻ này, nông dân miền Tây cho lõi bắp chuối vào nấu ăn rất ngon.Một trong những loại rau dại được nhúng vào nồi canh chua không thể thiếu ở miền Tây là bông súng (góc trái). Bông súng cũng được trộn giấm đường chấm với cá kho.Canh chua cá chốt không chỉ làm ấm lòng người nông dân mà còn là đặc sản trong các nhà hàng miền Tây và TP.HCM. Nhờ người dân thành thị thích các món ăn từ động ruộng không sử dụng hóa chất khiến rau hoang, cây dại và các loại cá đồng ở miền Tây tăng giá, giúp nông dân có cuộc sống ổn định hơn nếu chí thú làm ăn. Với cá chốt, người nông dân này chỉ cần thả lưới xuống sông hoặc vuông tôm, 5 phút sau kéo lên cá chốt dính chùm thế này. |