TIN TỨC HOA KỲ
Hoa Kỳ :
Cuộc chạy đua nước rút tránh để bị vỡ nợ
Biểu tình trước Quốc hội Mỹ tại Washington, yêu cầu kết thúc tình trạng tê liệt các dịch vụ công cộng. Ảnh ngày 13/10/2013
REUTERS/Jonathan Ernst
Số phận của đồng đô la và công trái phiếu Hoa Kỳ vốn được coi
là an toàn nhất thế giới, tùy thuộc vào thành công hay thất bại của cuộc
đọ sức đang diễn ra trên sân khấu chính trị Mỹ. Ngày càng có nhiều
tiếng nói đòi xét lại quy chế ngoại tệ dự trữ của đồng đô la. Các thị
trường chứng khoán thế giới đang nóng lòng chờ đợi hồi kết của cuộc đấu
giữa hành pháp và lập pháp tại Washington.
tags: Chính trị - Hoa Kỳ - Khủng hoảng - Phân tíc
Một tuần lễ mang tính « quyết định » đang mở ra với nước Mỹ. Chính
trường Mỹ chỉ còn 4 ngày để thông qua một đạo luật gồm đúng 1 trang. Văn
bản đó cho phép Hoa Kỳ nâng trần nợ công lên cao hơn mức đang quy định
là 16 700 tỷ đô la. Về mặt chính thức, nếu đạo luật đó được Hạ viện
thông qua trước ngày 17/10/2013 thì viễn cảnh nước Mỹ mất khả năng thanh
toán được xua tan. Bằng không, kinh tế Hoa Kỳ bị đe dọa lại bị suy
thoái nghiêm trọng, và theo lời giám đốc Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế, bà
Christine Lagarde, « kèm theo đó là những rối loạn dồn dập đối với toàn
thế giới ». Hậu quả còn tai hại hơn so với những gì thế giới đã phải
hứng chịu sau khủng hoảng tài chính năm 2008.
Cốt lõi của vấn đề nằm ở Hạ viện Hoa Kỳ, nơi đảng Cộng hòa chiếm đa
số và vẫn đòi gắn liện việc bỏ phiếu nâng trần nợ công với việc bỏ phiếu
thông qua dự luật tài chính 2014. Như đã biết, từ gần hai tuần qua, phe
đa số ở Hạ viện đã từ chối thông qua dự luật tài chính 2014, đẩy nước
Mỹ vào tình trạng « shutdown », nhiều cơ quan hành chính bị tê liệt. Các
vòng đàm phán giữa phủ tổng thống với Hạ viện từ ngày 01/10/2013 để
chấm dứt tình trạng bế tắc ngân sách đã liên tục thất bại.
Cùng lúc, hạn nâng trần nợ công của Hoa Kỳ ngày càng cận kề. Sự trùng
hợp của hai sự kiện này càng khiến bầu không khí tại Washington thêm
căng thẳng.
Trước một cuộc đối thoại giữa hai người điếc – là bên hành pháp và Hạ
viện, thượng viện Mỹ hôm qua (13/10/2013) buộc lòng phải can thiệp,
tránh để lần đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ, nước Mỹ bị mất khả năng
thanh toán.
Sau cuộc thảo luận với lãnh đạo khối nghị sĩ Cộng Hòa, thượng nghị sĩ
Mitch McConnell ngày Chủ nhật, người đứng đầu đảng Dân chủ tại Thượng
viện, thượng nghị sĩ Harry Reid đã tỏ ra lạc quan về triển vọng tìm ra
được đồng thuận với đảng Cộng Hòa. Ông thông báo đôi bên sẽ thảo luận
tiếp vào hôm nay. Cho dù là cả nước Mỹ đang nghỉ phép, nhưng hôm nay
Thượng viện và kể cả Hạ viện sẽ họp lại.
Trên thực tế, đảng Cộng Hòa đã đưa ra nhiều đề nghị cả trên hồ sơ dự
luật tài chính lẫn trong vấn đề nâng trần nợ của Mỹ. Nhưng tất cả đều đã
bị Nhà Trắng bác bỏ.
Để tránh trường hợp Hoa Kỳ bị vỡ nợ, Hạ viện đề nghị nâng trần nợ
công của Mỹ, nhưng đó chỉ là một bộ luật mang tính tạm thời, có hiệu lực
cho tới ngày 22/11/2013 mà thôi. Hành động này nhằm duy trì áp lực lên
chính quyền Obama để buộc hành pháp phải tiếp tục mạnh dạn cải tổ ngân
sách và đặc biệt là đòi Washington rút lại luật bảo hiểm y tế bắt buộc
cho tất cả mọi công dân Hoa Kỳ.
Đảng Dân chủ và nhất là Nhà Trắng không thể chấp nhận những đòi hỏi
của đối lập đang chiếm đa số tại Hạ viện. Tổng thống Obama tuyên bố sẵn
sàng đối thoại với tất cả các bên để chấm dứt khủng hoảng về ngân sách,
nhưng không rút lại bộ luật bảo hiểm y tế còn được gọi là Obamacare. Hơn
nữa, cả tổng thống Obama lẫn đảng Dân chủ cùng cho rằng, việc nâng trần
nợ công trong ngắn hạn như đề nghị của bên đảng Cộng hòa không giải
quyết được thực chất của vấn đề, mà chỉ tiếp tục mở ra những cuộc đọ sức
chính trị khác tại Washington. Những tranh cãi đó càng làm mất niềm tin
nơi cường quốc kinh tế số 1 thế giới, càng đe dọa đến quy chế ngoại tệ
dự trữ của đồng đô la Mỹ.
http://www.viet.rfi.fr/quoc-te/20131014-hoa-ky-cuoc-chay-dua-nuoc-rut-tranh-de-bi-vo-no
Mỹ: Thương thảo về mức trần nợ có tiến bộ khi hạn chót gần kề
Các nhà báo vây quanh Thượng nghị sĩ Harry Reid khi ông rời văn phòng Thượng nghị sĩ Mitch McConnell, 14/10/13
CỠ CHỮ
14.10.2013
Tổng thống Barack Obama đã hoãn một cuộc họp chiều thứ Hai với các nhà
lãnh đạo của phe Dân chủ và Cộng hòa tại Quốc hội, nói rằng ông muốn
cho họ thêm thời gian để đạt được tiến bộ trong các cuộc thương thảo để
chấm dứt việc đóng cửa chính phủ Mỹ và ngăn chặn tình trạng vỡ nợ.
Lãnh đạo phe đa số Thượng viện Harry Reid của đảng Dân chủ cho biết ông
đã đạt được tiến bộ trong các cuộc thương thảo với lãnh đạo đảng Cộng
hòa Mitch McConnell. Ông Reid nói các cuộc đàm phán thiện chí đang tiếp
tục và rằng ông rất lạc quan sẽ có được một thỏa thuận trong tuần này.
Ông McConnell chia sẻ sự lạc quan với ông Reid. Ông McConnell nói ông đã
có một số trao đổi mang tính rất xây dựng. Người ta cũng thấy Chủ tịch
Hạ viện John Boehner thuộc đảng Cộng hòa rời khỏi văn phòng ông
McConnell ở Thượng viện chiều thứ Hai.
Trung tâm của các cuộc thương thảo hiện thời là đề nghị nâng hạn mức nợ
của chính phủ liên bang sang năm sau, cùng một biện pháp ngắn hạn mở cửa
lại chính phủ và cho phép bắt đầu thương thảo về ngân sách.
Nếu trần nợ không được nâng lên trước ngày thứ Năm, Mỹ có thể sẽ mất khả
năng thanh toán các khoản nợ của mình. Tổng thống Obama nói đó sẽ là
thảm họa cho nền kinh tế thế giới.
Không rõ Quốc hội thông qua kịp thời hạn thứ Năm hay không, ngay cả khi
các lãnh đạo đảng Dân chủ và Cộng hòa Thượng viện đạt được thỏa thuận
vào thứ Hai. Những nghị sĩ có chủ trương cứng rắn bảo thủ như Ted Cruz,
dân biểu Cộng hòa từ bang Texas, có thể khiến cuộc bỏ phiếu cuối cùng bị
chậm trễ.
Hạ viện cũng sẽ cần phải chuẩn thuận kế hoạch này. Các lãnh đạo đảng Cộng hòa đang chịu áp lực lớn từ phe bảo thủ không sẵn lòng nhượng bộ. Nhiều người trong số họ nói sẽ khước từ bất kỳ thỏa thuận nào không sửa lại luật chăm sóc y tế của ông Obama.
Mỹ: Nhiều bất ổn xảy ra nếu không tăng mức trần nợ đúng hạn
Bộ
trưởng Tài chính Hoa Kỳ Jack Lew tới ngày thứ Năm, chính phủ sẽ chỉ có
khoảng 30 tỉ đôla và một số thâu nhập tới từ nhiều nguồn khác nhau
CỠ CHỮ
14.10.2013
Các nhà phân tích tài chánh nói rằng nếu không trả nợ đúng hạn thì việc này sẽ gây ra tình trạng rối loạn trên thị trường tài chánh quốc tế bởi vì niềm tin của các nhà đầu tư vào sự an toàn của chứng khoán Hoa Kỳ sẽ bị đổ vỡ.
Một số dân biều Hạ Viện chỉ trích về việc chi tiêu của chính phủ -hầu hết là các thành viên Đảng Cộng Hòa đối lập với Tổng thống Barack Obama- nói rằng, chính phủ phải đặt ưu tiên cho những chi trả nào cần thực hiện trước.
Nhưng nhà phân tích tài chánh Steve Bell thuộc Trung tâm Chính sách Lưỡng đảng có trụ sở tại Washington nói rằng chính phủ không muốn thực hiện những quyết định như vậy về việc trả nợ cho ai trước.
Ông Bell nói rằng đó là tất cả vấn đề, nhưng về phương diện kỹ thuật, không thể định những ưu tiên như vậy bởi vì phương cách chính phủ thanh toán hơn ba triệu hối phiếu một ngày.
Ông nói rằng, tới một lúc nào đó, chính phủ sẽ hết tiền mặt và chắc chắn là sẽ phải hoãn lại, trả dần dần cho tới khi đủ tiền để thanh toán những hối phiếu lẽ ra phải trả nhiều ngày trước đó. Ông nói rằng, khi chuyện đó xảy ra “thì đó sẽ là tình trạng không trả nợ đúng hạn.”
Bộ trưởng Tài chánh Hoa Kỳ, ông Jack Lew nói rằng tới ngày thứ Năm, chính phủ sẽ chỉ có khoảng 30 tỉ đô la có sẵn và một số thâu nhập tới từ nhiều nguồn khác nhau. Ông nói rằng, sau đó, vì tiền lời phải trả cho các chứng khoán của chính phủ và những khoản chi trả cho hưu bổng và chăm sóc sức khỏe của các công dân cao niên đáo hạn vào ngày mùng 1-11-2013, chính phủ sẽ hết tiền mau chóng.
Các nhà lãnh đạo tại Washington tiếp tục thảo luận trong một nỗ lực nhắm chấm dứt việc đóng cửa một phần chính phủ liên bang kéo dài đã hai tuần lễ cũng như việc gia tăng mức trần vay nợ để chính phủ có thể tiếp tục vay đủ tiền hầu thanh toán hối phiếu kể cả tiền lời về các chứng khoán vay của Trung Quốc, Nhật Bản và các nhà đầu tư nước ngoài khác.
Thượng Viện Mỹ triệu tập phiên họp hiếm có vào Chủ nhật
Thượng nghị sĩ Harry Reid chỉ trích những nhà làm luật Cộng hòa ở Thượng Viện đã nói không trước kế hoạch của đảng Dân chủ.
CỠ CHỮ
13.10.2013
Trưởng nhóm Dân chủ, Thượng nghị sĩ Harry Reid nói ông và Thượng nghị sĩ Mitch McConnell, Trưởng nhóm Cộng hòa đã có một buổi họp tích cực hôm thứ Bảy, nhưng hai bên vẫn còn khoảng cách khá xa.
Thượng nghị sĩ Reid chỉ trích những nhà làm luật Cộng hòa ở Thượng Viện đã nói không trước kế hoạch của đảng Dân chủ, cho phép nâng giới hạn vay tiền của chính phủ đến sang năm.
Quỹ Tiền Tệ Quốc tế hôm thứ Bảy đã yêu cầu lãnh đạo Hoa Kỳ có “hành động
khẩn cấp để giải quyết những vấn đề tài chính ngắn hạn.”
Lời yêu cầu này cũng giống như lời yêu cầu của các nước trong nhóm G20 đưa ra trước đó một ngày.
Giám đốc Ngân hàng Thế giới, Bác sĩ Jim Yong Kim, kêu gọi các nhà làm luật Mỹ tránh để cho xảy ra cuộc khủng hoảng, nếu không, ông nói “sẽ tạo ra một sự kiện tai họa cho các nước đang phát triển,” và chính các nước phát triển cũng bị thiệt hại.
Tổng thống Obama cảnh báo kinh tế Hoa Kỳ sẽ bị tổn hại nếu Hoa Kỳ không trả các món nợ đúng hạn, một chuyện lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử.
Thời hạn chót để nâng giới hạn vay nợ cho chính phủ là ngày thứ Năm.
Các nhà lãnh đạo của đảng Dân chủ tại Quốc hội đã gặp tổng thống hôm thứ Bảy để tìm giải pháp nhưng chưa có một tiến bộ nào tiến tới một thỏa hiệp.
Chính phủ Mỹ tiếp tục đóng cửa một phần, bước sang ngày thứ 13.
Tuy nhiên, có ba điểm du lịch lớn đã mở cửa lại cho du khách. Đó là tượng Nữ thần Tự do ở New York, khu đại vực Grand Canyon ở Arizona, và chân dung bốn tổng thống khắc trên Núi Rushmore ở South Dakota.
Ba nơi này được mở lại nhờ các thống đốc chịu cấp ngân khoản điều hành.
Lời yêu cầu này cũng giống như lời yêu cầu của các nước trong nhóm G20 đưa ra trước đó một ngày.
Giám đốc Ngân hàng Thế giới, Bác sĩ Jim Yong Kim, kêu gọi các nhà làm luật Mỹ tránh để cho xảy ra cuộc khủng hoảng, nếu không, ông nói “sẽ tạo ra một sự kiện tai họa cho các nước đang phát triển,” và chính các nước phát triển cũng bị thiệt hại.
Tổng thống Obama cảnh báo kinh tế Hoa Kỳ sẽ bị tổn hại nếu Hoa Kỳ không trả các món nợ đúng hạn, một chuyện lần đầu tiên xảy ra trong lịch sử.
Thời hạn chót để nâng giới hạn vay nợ cho chính phủ là ngày thứ Năm.
Các nhà lãnh đạo của đảng Dân chủ tại Quốc hội đã gặp tổng thống hôm thứ Bảy để tìm giải pháp nhưng chưa có một tiến bộ nào tiến tới một thỏa hiệp.
Chính phủ Mỹ tiếp tục đóng cửa một phần, bước sang ngày thứ 13.
Tuy nhiên, có ba điểm du lịch lớn đã mở cửa lại cho du khách. Đó là tượng Nữ thần Tự do ở New York, khu đại vực Grand Canyon ở Arizona, và chân dung bốn tổng thống khắc trên Núi Rushmore ở South Dakota.
Ba nơi này được mở lại nhờ các thống đốc chịu cấp ngân khoản điều hành.
Giải Nobel kinh tế 2013 được trao cho ba giáo sư Mỹ
Ảnh 3 nhà nghiên cứu đoạt giải Nobel Kinh Tế 2013: Fama, Hansen và Shiller.
REUTERS/Claudio Bresciani/TT News Agency
Về phần mình, ông Robert Shiller, 67 tuổi, từ hơn 30 năm qua đã cho
thấy là riêng trên thị trường tài chính, giá cổ phiếu được dự báo một
cách chính xác hơn trong khoảng một thời gia dài (chừng vài năm). Lợi
nhuận cao trong tương lai được xem là khoản bù đắp cho việc nắm giữ tài
sản rủi ro trong những thời điểm rủi ro bất thường.
Giáo sư đại học Yale, Lars Peter Hansen, 60 tuổi đã phát triển một
phương pháp thống kê có thể phù hợp với việc thử nghiệm công thức tỷ lệ
trên vào việc định giá tài sản trên thực tế.
Chuyên gia kinh tế Nguyễn Xuân Nghĩa từ Hoa Kỳ giải thích thêm về
công trình nghiên cứu của ba giáo sư Shiller, Fama và Hansen và vì sao
các ông này lại được trao giải Nobel kinh tế vào thời điểm này.
Tản mạn về CP Mỹ shutdown
Trưa ngày 1/10 về nhà ăn cơm tự nhiên nghe thông tin chính phủ Mỹ
đóng cửa (nguyên gốc là shutdown). Tự dưng thấy hoang mang quá, cả một
chính phủ Mỹ như thế mà ngừng hoạt động (đúng từ nguyên gốc hơn) thì còn
cái gì khủng khiếp hơn nữa. Sau đó nó là cái gì, khủng hoảng, chiến
tranh, bạo động v.v. chăng? Tưởng là vậy hóa ra không phải vậy.
Đầu tiên là tin về việc shutdown, các bạn xem ở đây
http://www.usa.gov/shutdown.shtml. Còn giờ nếu vào trang
http://www.usa.gov này thì tình trạng chính phủ hiện tại đang là Cảnh
báo (Alert) và Đóng băng (Snow & Dismissal Procedures). Và trên thực
tế, việc Chính phủ có ngừng hoạt động hay không cũng không phải là vấn
đề nghiêm trọng.
Đầu tiên, đây không phải là lần đầu tiên Chính phủ Mỹ ngừng hoạt
động, lần gần đây nhất là cách đây 13 năm khi chính phủ của Clinton còn
đương nhiệm. Chỉ khác về cách thức. Năm 2013, Chính phủ Obama ngừng vì
Quốc hội không phê chuẩn Chính sách tài khóa cuối năm; còn năm 95-96 thì
Tổng thống phủ quyết Chính sách tài khóa và đương nhiên Chính phủ không
có quyền sử dụng tiền đâm ra ngừng hoạt động.
Ở Mỹ, Chính phủ được coi như 1 tổ chức dịch vụ, hoạt động phục vụ
người dân và hoạt động bằng tiền thuế người dân đóng góp. Toàn bộ dịch
vụ công ích đó bao gồm 800.000 người làm việc và để phục vụ người dân mà
thôi. Tiền thuế của hơn 320 triệu dân đó đóng góp vào 1 ngân quỹ, hàng
năm chi tiêu bao nhiêu thì được những người đại diện của hơn 320 triệu
người đó là những ông nghị bà nghị trong Thượng viện và Hạ viện phê
chuẩn (gọi chung là Quốc hội) Nếu tiêu nhiều quá trong khi quốc khố còn
không đủ, Quốc hội không thông qua và đương nhiên toàn bộ cái tổ chức
hoạt động phục vụ người dân đó phải dừng lại.
Ở đây việc phục vụ và không phục vụ rất rõ ràng. Có lương thì làm và
không có lương thì dừng. Và việc này được công bố công khai trên website
www.usa.gov Và thế là việc đóng cửa cả 1 chính phủ quốc gia chỉ đơn
giản như là cho một tổ chức ngừng hoạt động. Rất may, một số dịch vụ
công ích khác vẫn hoạt động như là : An sinh xã hội, Dịch vụ bưu chính,
Quân đội, Quản lý không lưu, Gác tù, Gác đường biên giới và NASA (nếu
không thế thì các bác trên trạm không gian đòi về hết hay dân các nước
khác đổ xô vào Mỹ mất)
Cùng với như vậy, Chính phủ cũng dọa nạt ghê gớm người dân để họ tạo
sức ép lên các dân biểu phê chuẩn Chính sách tài khóa của họ như
- Các công trình quốc gia từ Yosemite đến the Smithsonian hay tượng Nữ thần tự do đều đóng cửa (khách du lịch đên thì đứng ngoài nhé)
- EPA là tổ chức bảo vệ người tiêu dùng, bảo vệ an toàn sức khỏe người dân, chất thải, nguồn nước dừng hoạt động (nguy cơ uống nước bẩn cao)
- Toàn bộ nhân viên Liên bang bao gồm cả những người đang bảo vệ người dân Mỹ khỏi khủng bố, không vận đều hoạt động không lương (như vậy là CIA với FBI đều đang làm việc không lương hết)
…
- Các công trình quốc gia từ Yosemite đến the Smithsonian hay tượng Nữ thần tự do đều đóng cửa (khách du lịch đên thì đứng ngoài nhé)
- EPA là tổ chức bảo vệ người tiêu dùng, bảo vệ an toàn sức khỏe người dân, chất thải, nguồn nước dừng hoạt động (nguy cơ uống nước bẩn cao)
- Toàn bộ nhân viên Liên bang bao gồm cả những người đang bảo vệ người dân Mỹ khỏi khủng bố, không vận đều hoạt động không lương (như vậy là CIA với FBI đều đang làm việc không lương hết)
…
Ngược lại, vào tình cảnh này chúng ta lại thấy sự lớn mạnh của khu
vực kinh tế tư nhân như thế nào. Các công viên trường học bệnh viện (chủ
yếu là của tư nhân) vẫn hoạt động bình thường. Công sở vẫn làm việc.
Thị trường chứng khoán của họ thậm chí còn lên điểm. Nhưng dù sao thì
đâu cũng sẽ vào đó. Tất cả các cuộc ngưng trệ từ trước đến giờ đều lại
quay lại như cũ, như bức tranh biếm họa này. Và ít nhất người dân Mỹ
cũng biết được tình trạng hiện tại của bộ máy phục vụ mình như thế nào
và họ sẽ phải cố gắng đóng thuế thêm ra sao để bộ máy này tiếp tục phục
vụ họ (cho dù tiêu xài cũng hơi hoang phí) nhưng họ vẫn chính là người
bầu nên chính phủ này nên cứ phải cắn răng mà
chịu đến nhiệm kì sau
thôi)
Nhìn xứ họ mà ngẫm tới xứ mình …
Nhìn xứ họ mà ngẫm tới xứ mình …
TS NGUYỄN PHÚC LIÊN * ĐÓNG TIỆM/SHUTDOWN MỸ
ĐÓNG
TIỆM/SHUTDOWN MỸ
PHẢI
HIỂU TRONG DÀI HẠN
Giáo sư Tiến sĩ
NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva,
10.10.2013
Web: http://VietTUDAN.net
Đọc
trên Diễn Đàn, có nhiều bài viết về biến cố SHUTDOWN/ĐÓNG TIỆM tại Hoa kỳ như
cuộc chọi nhau giữa hai đảng, như một cú mà đảng Cộng Hòa chơi đảng Dân Chủ,
như một sự dằn mặt của đảng Cộng Hòa đối với TT.Obama, như một sự xuống cấp của
một nền Dân chủ… Thực ra đây là một cuộc Khủng Hoảng Ngân Sách Hoa kỳ phải được
hiểu trong một viễn tượng Kinh tế lâu dài và nhất là trong sự va chạm của hai
chủ trương Kinh tế Tư bản Tư nhân và Kinh tế Xã hội với sự can thiệp ít nhiều
của Nhà Nước.
Chủ
trương Kinh tế tư bản tư nhân
truyền
thống của Hoa kỳ
Sức mạnh Kinh tế Mỹ được xây dựng
trên chủ trương tư nhân hóa Xí nghiệp đến tối đa. Thực vậy, một số những Nhà Tù
tại Mỹ cũng được tư nhân hóa. Một số những Tổ chức Cảnh sát An ninh cho khu vụ
cũng được tư nhân hóa.
Khi dậy học về quản trị xí nghiệp,
chúng tôi đã chấp nhận định nghĩa của Hoa kỳ về một Xí nghiệp sản xuất:
“Xí
nghiệp là một Tổ chức, độc lập về Tài chánh, giới thiệu tới Thị trường trao đổi
những Sản phẩm Kinh tế nhằm thâu được LỢI NHUẬN TÀI CHÁNH TỐI ĐA“
Chính cái Mục đích tối hậu là Lợi
nhuận Tài chánh TỐI ĐA đã trở thành tiêu chuẩn cho những quyết định đường lối
quản trị như Nhân công, như Chi tiêu chẳng hạn.
Tỉ dụ
về Nhân công: Xí nghiệp Hoa kỳ quyết định sa thải người làm việc theo mức độ
Hiệu Năng (Efficacité). Về điểm này, quan điểm của Au châu (Pháp), theo Henri
FAYOL, mang tính cách nhân đạo và xã hội hơn chứ không phải chỉ xét người làm
việc theo nguyên có mức đo Hiệu Năng sản xuất. Khi Hiệu Năng người làm việc
cao, thì Xí nghiệp mới tăng được Lợi nhuận.
Tỉ dụ
về Chi tiêu: Xí nghiệp Mỹ làm việc với Thị trường trao đổi Cạnh tranh tự do. Ở
Thị trường Cạnh tranh tự do này, rất khó khăn tăng Giá bán để mong tăng Lợi
nhuận. Giáo sư Paul SAMUELSON, Nobel Kinh tế, đã nói rằng “Giá bán ở Thị trường
cạnh tranh dần dần tụt xuống tới Giá thành để triệt tiêu Lợi nhuận “. Vì vậy để
tăng được Lợi nhuận, chỉ còn cách giảm thiểu Chi tiêu cho Giá thành sản xuất,
nhất là những Chi tiêu cố định không được bao thầu bởi Thu nhập thương mại.
Ngay
cả những ý tưởng nhân đạo, xã hội cũng được chính Xí nghiệp tính toán giải
quyết theo tiêu chuẩn Lợi nhuận TỐI ĐA. Tỉ dụ Henri FORD đã nói :
“Tôi trả lương Công nhân cao để họ có thể
mua những chiếc xe hơi mà Xí nghiệp của tôi sản xuất “.
Việc
Henri FORD trả lương cao cho Công nhân không phải là vì lòng nhân đạo, vì tinh
thần xã hội của ông, mà chỉ là việc ông tính toán thương mại bán được những sản
phẩm để Xí nghiệp của ông thu được nhiều Lợi nhuận.
Đảng
Cộng Hòa theo sát Chủ trương Kinh tế Tư bản Tư nhân trên đây. Chính vì vậy mà
quyết định SHUTDOWN/ĐÓNG CỬA ngày 01.10.2013 phải được hiểu trong Chủ trương
Kinh tế/Tài chánh Tư bản Tư nhân truyền thống của nước Mỹ.
Chủ
trương Kinh tế Xã hội của Au châu
và
của TT.Obama (đảng Dân Chủ)
Sức đẩy của khuynh hướng Xã hội tại
Aâu châu đã từ Thế kỷ XIX. Sang Thế kỷ XX, Aâu châu còn bị ảnh hưởng mạnh bởi
những ý tưởng từ Khối Cộng sản. Vì ảnh hưởng này mà TT. De GAULLES đã chủ
trương việc Tham dự của Nhân Công vào Lợi nhuận của Xí nghiệp (Participation
des Ouvriers dans la Distribution des Bénéfices).
Hoa kỳ không những ở xa với tầm ảnh
hưởng này của Xã Hội Chủ nghĩa, mà còn cấm đoán những ý tưởng Xã hội Chủ nghĩa
(Cộng sản). “CHARLOT“ đã phải bỏ Hoa kỳ. Một số lớn các nước Tây Aâu theo Chủ
trương Kinh tế Xã hội, nghĩa là phải kể vấn đề nhân đạo, xã hội trong việc
quyết định quản trị những hoạt động Kinh tế của Xí nghiệp. Nhà Nước can thiệp
nhiều hơn vào sinh hoạt Kinh tế Xí nghiệp bằng những Luật lệ thuế khóa, tái
phân phối Lợi nhuận mà tầng lớp nghèo được hưởng.
Khuynh hướng Xã hội này đã làm cho
một số lớn những nước Aâu châu tích lũy chồng chất nợ công. Tình trạng nợ công
của Aâu châu hiện nay một phần là do Khuynh hướng Xã hội này gây ra.
Khi Oâng OBAMA đắc cử Tổng Thống Mỹ,
những tuyên bố của TT.Obama đã tỏ ra rõ rệt Khuynh hướng Xã hội Chủ nghĩa: thâu
thuế cao đối với người giầu, bảo hiểm sức khỏe cho mọi người và Nhà Nước phụ
giúp để mua bảo hiểm. Những lời tuyên bố này đã làm cho một số vốn Hoa kỳ chạy
ra tỵ nạn ở nước ngoài thành Offshore Funds hoặc những Lợi nhuận thu được của
những Xí nghiệp Liên quốc gia không mang về Hoa kỳ để bị đánh thuế cao.
TT.Obama công kích những cuộc Chiến
tranh thời TT.BUSH và Chính quyền của Oâng quy những nợ nần Ngân sách là từ
thời TT.BUSH. Nhưng nếu nhìn kỹ Thống kê, thì người ta thấy chính những năm của
TT.OBAMA, ngân sách Mỹ bị thâm hụt và nợ nần của Nhà Nước Hoa kỳ tăng gấp bội.
Theo
Annual Budget Deficit của Hoa kỳ, thì:
=> Thời
TT.BUSH: * Năm 2002: Deficit 200
Billions
*
Năm 2003: Deficit 400 B
*
Năm 2004: Deficit 400 B
*
Năm 2005: Deficit 300 B
*
Năm 2006: Deficit 200 B
*
Năm 2007: Deficit 200 B
*
Năm 2008: Deficit 500 B
=> Thời
TT.OBAMA: * Năm 2009: Deficit 1’400
Billions
*
Năm 2010: Deficit 1’300 B
*
Năm 2011: Deficit 1’300 B
*
Năm 2012: Deficit 1’300 B
*
Năm 2013: Deficit 1’300 B & …
Như
vậy, chỉ cần năm đầu của TT.OBAMA, mức Deficit đã gần bằng 7 năm thời TT.BUSH.
Việc thiếu hụt Ngân sách này còn tăng lên gấp bội khi mà Nhà Nước bắt đầu trợ
cấp cho mọi người nghèo mua Bảo Hiểm, thực hiện ObamaCare từ năm tới.
Tổng
số nợ công của Nhà Nước Hoa kỳ hiện nay là 16’700 Billions, trong số đó chỉ
nguyên thời TT.OBAMA đã chiếm gần 40% (6’600 Billions) của tổng số nợ công.
Tóm
lại:
* Việc
tăng thuế nhiều trên những người giầu làm thất thoát vốn Hoa kỳ ra nước ngoài
thành Offshore Funds và làm cho những Xí nghiệp Liên quốc gia không mang Lợi
nhuận về Mỹ để bị đánh thuế cao.
* Thực
hiện ObamaCare làm tăng trầm trọng Deficit
* Nợ
công sẽ vượt quá mức 16’700 Billions mà các Thế hệ trẻ sau này phải gánh chịu.
Tác
giả BÙI VĂN PHÚ đã có lý khi nhận định rằng:
“Nhiều người cho rằng Tổng
thống Obama có khuynh hướng theo xã hội chủ nghĩa. Những chính sách về thuế và
bảo hiểm y tế của ông phản ánh điều đó.
Một người Mỹ có thu nhập trên 150
nghìn đô-la một năm, 250 nghìn hay cao hơn cho một cặp vợ chồng nay sẽ phải trả
thuế nhiều hơn. Bây giờ mọi người dân lại có bảo hiểm y tế. Như thế Hoa Kỳ đang
gần giống với các nước bắc Âu, Anh, Pháp. Đó là khuynh hướng xã hội chủ nghĩa
nhằm tiến đến một xã hội công bằng hơn.”
Kết Luận
Vụ SHUTDOWN/ĐÓNG TIỆM ngày 01.10.2013 của Mỹ không phải
là trò chơi bực tức nào đó của đảng Cộng Hòa, cũng không phải là sự xuống cấp
của nền Dân Chủ Mỹ. Đảng Cộng Hòa đứng trước một viễn tượng tăng vọt Deficit
khi thực hiện ObamareCare để rồi Nợ Công Mỹ tăng vọt khiến những Tổ chức Thẩm Định Tín Dụng cho Mỹ
phải hạ thấp mức độ. Đảng Cộng Hòa phải quyết định can thiệp vào viễn tượng
Khủng hỏa Ngân Sách trong lâu dài.
Nó cũng là sự va chạm giữa hai Chủ trương Kinh tế:
* Chủ
trương Kinh tế Tư bản Tư nhân truyền thống đã làm cho Hoa kỳ làm Kinh tế với
Hiệu Năng tối đa.
* Trong khi
ấy Chủ trương Kinh tế Xã hội vốn đã làm cho Chi Tiêu Xã hội tăng (Couts sociaux
augmentent) và làm giảm Hiệu Năng Kinh tế.
Một số
những Lãnh đạo Chính trị, nếu chỉ nghĩ về ngắn hạn chiếm vị trí quyền hành, dễ
dàng tuyên bố tăng thuế người giầu và tái phân phối lợi nhuận từ người giầu cho
người nghèo. Họ dễ dàng kiếm được nhiều phiếu vì một số người nghèo sống với
hiện tại và cảm thấy khoái tỉ khi nghe những lời tuyên bố ấy.
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Geneva, 10.10.2013
Web: http://VietTUDAN.net
TIN TỨC TRUNG QUỐC
Bảy mối họa của Trung Quốc
Mao Trạch Đông qua lăng kính danh họa Andy Warhol.
DR
Theo François Bougon, tác giả bài viết việc trở lại với tư
tưởng Mao cho thấy sự suy yếu của dàn lãnh đạo mới của Trung Quốc, những
người không còn được hưởng tính chính đáng từ các cựu lãnh đạo tiếng
tăm, như là Giang Trạch Dân hay Hồ Cẩm Đào đã có thể làm.
Tác giả nhận định Mao Trạch Đông đã để lại di sản kế thừa quá nặng
nề. Tầm ảnh hưởng của ông lên đời sống chính trị Trung Quốc cho đến giờ
vẫn còn quá mạnh mẽ. Bất chấp những hậu quả nặng nề của cuộc Cách mạng
văn hóa và các chiến dịch thanh trừng nội bộ, đối với Đặng Tiểu Bình,
cha đẻ của các chính sách cải cách kinh tế, người sáng lập nước Cộng hòa
Nhân dân Trung Hoa chỉ phạm có 30% sai lầm, nhưng có đến 70% thành
công. Do đó, không có lý do gì để gạt bỏ tư tưởng Mao. Thế nhưng đối
những ai quan tâm đến lịch sử đất nước, đều nhận thấy là lý thuyết đưa
ra trong những năm 1980, theo đó mở cửa phát triển kinh tế sẽ đưa đến
nền dân chủ đã gặp thất bại hoàn toàn.
Giờ đây, trong năm 2013 này, người ta không khỏi tự hỏi làm thế nào
một Trung Quốc ngày càng theo chủ nghĩa tư bản lại bao quát được cả một
chủ nghĩa Mao được tái sáng tạo mới. Mà biểu tượng của hiện tượng này,
ấn bản sắp tới của Sách đỏ sẽ được bán với một cái giá 2000 nhân dân tệ
(khoảng 242 euro), một phiên bản hạng sang.
Theo François Bougon, trào lưu hoài Mao còn được các thế hệ lãnh đạo
mới sau này sử dụng để thăng tiến trên con đường sự nghiệp chính trị, mà
nhân vật điển hình là vị Bí thư đảng ủy thất sủng Trùng Khánh Bạc Hy
Lai, hiện đang bị kết án tù chung thân vì tội tham nhũng.
Giờ đây, ông Tập Cận Bình có thể ung dung thực hiện chiến dịch « hoài
Mao » mà không ngại một phe tả trong Đảng ngáng chân. Tư tưởng hoài Mao
được thể hiện rõ nét trong các bài diễn văn của chủ tịch Tập Cận Bình.
Không những ông khẳng định lập trường « quốc gia không bao giờ thay đổi
màu cờ » mà ông còn kêu gọi các cấp lãnh đạo phải ghi nhớ lời dạy của
Mao chủ tịch « phải khiêm tốn, cẩn trọng và không ngạo nghễ cũng như
liều lĩnh » và phải biết « gìn giữ một nếp sống giản dị ». Đến mức mà
giờ đây Tập Cận Bình còn được đặt cho một cái tên mới « Tân Mao Trạch
Đông ». Bởi vì, Tập Cận Bình đã từng tuyên bố là « Chúng ta không thể
nào gạt qua một bên chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông, vì
như vậy sẽ làm mất đi cội rễ của chúng ta ».
Tác giả lưu ý là lời nói phải đi kèm với hành động. Bộ máy cầm quyền
chống lại những ai dám yêu cầu tôn trọng Hiến Pháp hay cân bằng quyền
lực trước sự độc tôn của Đảng. François Bougon cho hay một cuộc tấn công
đang được tiến hành nhằm « tẩy rửa » giới tiểu blog, những trang mạng
xã hội lớn, để chấn chỉnh họ lại. Theo nhận định của Thường Bình, cựu
tổng biên tập tờ Nam Phương Chu Mạt, hiện sống lưu vong tại Đức, « Đảng
đang tìm cách cải cách mạng Internet sao cho các phương tiện này trở
thành một kiểu truyền thông chính thống ».
Theo một tài liệu nội bộ, được giới truyền thông Hồng Kông tiết lộ và
được xem như là « tài liệu trung ương số 9 », Trung Quốc kêu gọi quan
chức chiến đấu chống lại « những giá trị phương Tây nguy hiểm » khi chỉ
ra 7 mối nguy : Đó là các giá trị phổ quát ca tụng nhân quyền, tự do báo
chí, xã hội dân sự, quyền công dân, chỉ trích vô hư về các sai lầm của
Đảng, giới tư sản đặc quyền và độc lập tư pháp.
Theo Bougon, chủ trương « hoài Mao », vốn dĩ đang bóp nghẹt nền xã
hội dân sự là một trong những ba lựa chọn của chế độ để đối phó với
những thách thức đề ra cho cường quốc kinh tế thứ hai thế giới. Hai biện
pháp còn lại là chú trọng theo mô hình Đặng Tiểu Bình. Một mặt để cho
nền thị trường tự do nở rộ. Mặt khác, hạn chế tối đa việc dân chủ hóa xã
hội.
Tác giả bài viết cũng nhận thấy rằng sự hoài Mao này cũng chứng tỏ
cho thấy sự mong manh của dàn lãnh đạo mới của Trung Quốc. Tình trạng
bấp bênh đó là một nguồn bất ổn tiềm tàng cho một quốc gia muốn vượt mặt
Hoa Kỳ trong thế kỷ XXI này.
Cuối cùng, tác giả nhận xét, bất đồng gia tăng, khủng hoảng sinh
thái, tăng trưởng kinh tế ì ạch và thách thức về đô thị hóa có thể sẽ
biến đế chế Trung Hoa thành một gã khổng lồ với đôi chân bằng đất sét.
Trung Quốc : cường quốc kinh tế, cường quốc nhập khẩu năng lượng
Về điểm này, phụ san Kinh tế và Doanh nghiệp của Le Monde cũng đồng
quan điểm. Để đi lên thành cường quốc kinh tế thứ hai, Trung Quốc giờ
đây phải đối mặt với mối đe dọa lớn mang tính chiến lược đó là vấn đề
năng lượng.
« Trung Quốc trở thành quốc gia nhập khẩu dầu hỏa hàng đầu » là hàng
tựa nhận định trên Le Monde. Theo bản báo cáo của Cơ quan quản lý thông
tin năng lượng Hoa Kỳ EIA, công bố hôm thứ Ba 08/10, cho biết nhập khẩu
tịnh của Trung Quốc trong tháng Chín vừa qua đã đạt đến mức 6,3 triệu
thùng dầu/ngày, vượt qua Mỹ 6,24 triệu thùng/ngày.
Trên thực tế, từ năm 1993, Trung Quốc đã trở thành quốc gia nhập khẩu
năng lượng, trong khi chỉ cách đó có 8 năm (tức 1985) quốc gia này còn
là nước xuất khẩu. Sự lệ thuộc hoàn toàn vào nguồn năng lượng hóa thạch
như (dầu hỏa, khí đốt , than đá…) tăng mạnh do mức cầu cho giao thông
và sản xuất điện tăng.
Sự phát triển ngành công nghiệp ô tô cũng làm cho nhu cầu về nhiên
liệu hóa lỏng gia tăng. Theo ước tính, trong giai đoạn 2011-2014, mức
cầu này sẽ phải tăng thêm 13% để đạt ở mức 11 triệu thùng/ ngày.
Sự lệ thuộc hoàn toàn vào năng lượng đang để lại nhiều hậu quả « đáng
ngại » về môi trường và kinh tế, theo như đánh giá của Hội đồng Năng
lượng Thế giới. Trung Quốc hiện là quốc gia thải nhiều khí cácbon nhất
trên hành tinh.
Tình thế này cũng để lại nhiều hệ quả địa chính trị. Bắc Kinh buộc
phải tìm các nguồn cung ứng tại các khu vực Trung Đông và tại quốc gia
vùng Vịnh, thậm chí các những quốc gia châu Phi. Ngoài việc phải đảm bảo
nguồn cung ứng, Trung Quốc còn phải giám sát cả các con đường vận
chuyển dầu hỏa của mình. Bắc Kinh tăng cường chiến hạm và đầu tư nhiều
vào các hải cảng nằm dọc theo con đường hàng hải nối liền châu lục đen
và vùng Vịnh với Trung Quốc.
Fukushima : « địa ngục » cho những người làm công tác tháo dỡ
Nhìn sang Nhật Bản, báo Le Monde có bài viết quan tâm đến những con
người đang âm thầm làm công tác tháo dỡ khu trung tâm hạt nhân Fukushima
bị tai nạn do sóng thần và động đất năm 2011. Tờ báo chạy tựa, «
Fukushima : trong ‘địa ngục’ của những người làm công tác tháo dỡ ».
Philippe Pons, tác giả cho biết buổi nói chuyện được diễn ra tại một
địa điểm kín đáo. Bởi vì, trao đổi với các phóng viên là một việc làm
rất mạo hiểm. Công ty tuyển dụng có thể xem như đây là cái cớ để sa thải
họ.
Theo lời thuật của những người được hỏi, nhân sự làm việc tại đây
thường xuyên thay đổi. Ngoài việc do bị nhiễm xạ ở mức cao buộc phải rời
công việc sớm, rất nhiều người cho rằng lương bổng thấp, không được
hưởng đúng mức hỗ trợ rủi ro hay lương ngoài giờ là những nguyên nhân
chính dẫn đến nhiều người phải bỏ việc tại đây, gây ra tình trạng thiếu
nhân công triền miên.
Do đó, các doanh nghiệp nhà thầu lãnh nhận việc tháo dỡ trung tâm hạt
nhân buộc phải liên tục tuyển người. Hệ quả là họ không kịp có thời
gian để đào tạo và hầu như là những người thiếu kinh nghiệm, tay nghề
non kém. Họ còn cho biết thêm là những ai có tay nghề kém nhất lại không
được bảo đảm về an toàn lao động và còn bị các nhà tuyển dụng trung
gian rút rỉa tiền lương.
Theo quan sát của Philippe Pons, thì cuộc sống của những người làm
việc tại đây thật là buồn tẻ và đơn điệu. Tại nơi họ sinh sống, đường
phố vắng vẻ như là trong một thành phố chết. Không tuyến xe lửa, cũng
không có xe buýt, ngoại trừ chuyến xe ca chở họ đi làm và chở về nhà.
Trường học cũng vắng tanh. Nhà cửa, cửa hàng và quán ăn đóng im ỉm,
không chút ánh đèn. Những người làm việc tại đây hoặc sống trong những
căn phòng tạm bợ do doanh nghiệp dựng lên, hoặc sống thuê trong những
căn nhà mà ngay chính chủ nhà cũng không muốn ở.
Tokyo phản đối lệnh cấm vận lương thực của Trung Quốc và Hàn Quốc
Cũng liên quan đến Fukushima, nhật báo kinh tế Les Echos cho hay «
Tokyo nổi dậy chống lệnh cấm vận của Trung Quốc và Hàn Quốc ».
Tờ báo cho hay hôm qua, thứ Năm 10/10, nhân cơ hội gặp mặt các đồng
nhiệm Trung Quốc và Hàn Quốc, thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe đã kiên
quyết đề nghị lãnh đạo hai quốc gia dỡ bỏ lệnh cấm vận lên các mặt hàng
thủy sản đến từ nhiều vùng lân cận với tỉnh Fukushima.
Theo Tokyo, lệnh cấm áp đặt lên các mặt hàng này là không có cơ sở và
phủ nhận thực tế các xét nghiệm khẳng định có rất ít cá đến từ các vùng
biển Nhật Bản bị nhiễm xạ. Les Echos nhắc lại bối cảnh sự việc. Trung
Quốc đã áp dụng lệnh cấm ngay từ khi xảy ra sự cố Fukushima. Còn đối với
Hàn Quốc, Nhật Bản đặc biệt có những phản ứng mạnh mẽ. Vịn vào lý do rò
rỉ nước nhiễm xạ, ngoài các sản phẩm đến từ tỉnh Fukushima đã bị cấm,
Seoul còn mở rộng thêm lệnh cấm nhập khẩu hải sản Nhật Bản lên 8 tỉnh
khác, đôi khi cách Fukushima đến hàng trăm km.
Ấn Độ trả giá đắt cho sự đam mê vàng
Vàng đối với người Ấn Độ cũng như người Việt Nam được xem như là yếu
tố bảo đảm cho sự phồn thịnh. Thế nhưng, đối với nền kinh tế Ấn hiện
nay, kim loại màu vàng đó đang là một trong những mối đe dọa đè nặng lên
nền kinh tế đất nước. Chủ đề này được phụ san Kinh tế và Doanh nghiệp
báo Le Monde phản ảnh lại qua bài viết « Ấn Độ và vàng, cái giá cho một
niềm đam mê ».
Việc nhập khẩu vàng ồ ạt đang ngày càng đè nặng lên cán cân thương
mại của Ấn Độ. Quốc gia Nam Á này nhập khẩu đến 1/3 lượng vàng sản xuất
trên thế giới, bỏ xa cả Trung Quốc lẫn Hoa Kỳ. Vào thời điểm đồng rupee
bị trượt giá, trong bối cảnh tăng trưởng kinh tế èo uột, chính phủ lại
không có chút nỗ lực nhằm kìm hãm bớt nỗi thèm khát vàng của người dân.
Đối với chính quyền New Dehli, đây quả là một thách thức quá to lớn.
Vào cuối thập niên 2000, Ấn Độ nhập khẩu đến 1000 tấn vàng. Sự thèm khát
quả là quá đắt. Nhập khẩu vàng trong giai đoạn 2010-2011, đã ngốn của
chính phủ đến gần 40 tỷ đô-la, tức chiếm đến 10% tổng lượng nhập khẩu.
Giải thích cho sự đam mê đắt đỏ đó, Le Monde đưa ra hai lý do. Thứ
nhất, xuất phát từ tập tục cưới hỏi và các lễ hội truyền thống. Đây cũng
là dịp để người dân Ấn Độ mua sắm loại kim loại quý này. Thứ hai, xuất
phát từ những kinh nghiệm xa xưa, giờ vẫn còn in đậm trong tiềm thức của
người dân, đó là vàng được xem như là một giá trị bảo toàn tốt nhất,
dùng để phòng thân trong các trường hợp binh biến, loạn lạc (về điểm này
rất giống suy nghĩ của người Việt Nam). Vấn đề là đối với nền kinh tế,
việc trữ vàng lại được xem như một đầu tư « không sinh lợi ».
Alice Munro, giải Nobel Văn học ở tuổi 82
Trên lãnh vực văn hóa, một số báo Pháp hôm nay có bài viết về giải
Nobel Văn học 2013 được trao cho nữ sĩ người Canada, bà Alice Munro, 82
tuổi. Đa số các báo đều có chung nhận định bà là phụ nữ Canada đầu tiên
và cũng là phụ nữ thứ ba được nhận giải thưởng cao quý này.
Libération chạy tít lớn trên trang nhất « Nobel Văn học : Alice
Munro, tin vui ». Vượt qua các đối thủ nặng ký khác như nhà văn Nhật Bản
Haruki Murakami, hay như Svetlana Alexievitch, bà Alice Munro, bậc thầy
dòng tiểu thuyết mới đã được nhận giải thưởng cao quý từ Ủy ban Nobel
Thụy Điển. Sau Mạc Ngôn, một nhà văn Trung Quốc, Nobel văn học năm 2012,
đây là lần đầu tiên Viện Hàn lâm Thụy Điển trao giải thưởng cho một tác
giả thuộc dòng văn học đương đại. Libération đánh giá quyết định chọn
bà Munro là một sự chọn lựa mang tính chất thuần túy văn học không mang
màu sắc chính trị. Bởi vì, Alice Munro là một « bậc thầy của dòng văn
học đương đại ».
Nhật báo Công giáo La Croix, dành một góc nhỏ trên trang nhất để chạy
tựa « Tiểu thuyết gia Alice Munro được trao giải Nobel Văn học ». Cũng
như Libération, nhật báo công giáo công nhận « Alice Munro, bậc thầy
dòng truyện ngắn ». Hiếm có những tác giả đương đại nào lại có sự nghiệp
sáng chói ngang hàng với các đồng nghiệp, những tiểu thuyết gia khác :
kể từ cuối thập niên 60, nữ sĩ Alice Munro chứng tỏ sự thanh cao và cao
cả của nghề nghiệp khi tự đặt mình vào trong dòng xoáy của Goethe et
Schlegel, Balzac và Flaubert, Henry James, Tchekhov ou Sarraute. Một nữ
sĩ « kín đáo và lặng lẽ », theo như đánh giá của Le Figaro.
http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20131011-bay-moi-hoa-cua-trung-quoc
Chế độ Trung Quốc không tránh được sụp đổ hay bị lật đổ .
Trên đây phân tích của hai nhà trí thức có uy tín tại Bắc Kinh nhân 64
năm thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa : một người là thư ký
riêng của cố Tổng bí thư Triệu Tử Dương, một người là giáo sư đại học
Bắc Kinh.
Đảng Cộng sản Trung Quốc đã rệu nát từ bên trong
Một sinh hoạt tưởng niệm tại Bắc Kinh, nhân ngày Quốc khánh Trung Quốc thứ 64 hôm 01/10/2013.
REUTERS/Jason Lee
Trung Quốc dường như đang chiếm thế thượng phong trong mọi
lãnh vực ngoại giao đến quân sự nhờ vào nền kinh tế được xếp vào hạng
thứ hai trên thế giới. Tại thượng đỉnh APEC và ASEAN trong hai ngày 07
và 08 tháng 10, chủ tịch Trung quốc Tập Cận Bình nổi bật như ngôi sao
sáng trong khi lãnh đạo siêu cường Hoa Kỳ, Barack Obama phải vắng mặt
vì khủng hoảng chính trị và ngân sách.
Các nhà phân tích quốc tế không ngần ngại kết luận là chính sách « chuyển trục » sang Châu Á Thái Bình Dương của Mỹ gặp vấn đề và Trung Quốc với sức mạnh kinh tế, quân sự đang lên sẽ « lấp khoảng trống ».
Tuy nhiên đây không phải là nhận định của những nhà phân tích dám suy nghĩ độc lập tại Hoa lục : xem vậy mà không phải như vậy.
Công luận đã biết giải Nobel Hòa bình 2010 Lưu Hiểu Ba lãnh án 11 năm tù vì cùng với hơn 300 nhân sĩ (trong danh sách phổ biến đầu tiên) vào cuối năm 2008, công bố Hiến Chương 08 phân tích những nhược điểm của chế độ Trung Quốc và đề ra kế hoạch dân chủ hóa gồm 19 điểm để cứu nước, cứu dân và cứu đảng cầm quyền.
Vào lúc Trung Quốc rầm rộ kỷ niệm 64 năm chế độ được mệnh danh là « Cộng Hòa Nhân Dân » thì nhà ly khai Bào Đồng, nguyên là thư ký riêng của cố Tổng bí thư Triệu Tử Dương, nhà lãnh đạo cải cách bị cách chức vì chống biện pháp đàn áp phong trào Mùa Xuân Bắc Kinh năm 1989, khẳng định : Trung Quốc thực chất không phải là nền cộng hòa mà cũng không tôn trọng nhân dân.
Trong một bài phân tích dài với tựa đề : « Trung Quốc ăn mừng 64 năm chế độ xây dựng trên sự áp bức nhân dân » được phổ biến trên mạng của Asia News.it, nhà ly khai nhận định một cách thẳng thừng : Hệ thống chính trị Trung Quốc mang bản chất trấn áp, bất công và tham nhũng. Từ khi Trung Hoa được « giải phóng », quyền của công dân bị xem là « tà ngụy ». Dưới bảng hiệu « chuyên chế vô sản » một hệ thống độc tài khác khai sinh : đảng Cộng sản tự cho mình có toàn quyền thống trị mọi lãnh vực xã hội, kinh khiếp hơn bất kỳ chế độ phong kiến hay độc tài cá nhân nào. Nhân dân « được giải phóng » phải tuân thủ mệnh lệnh của đảng Cộng sản.
Nếu trước năm 1949, những hành vi áp bức, bóc lột được xem là phi lý thì sau ngày « giải phóng » hiện trượng thối nát đó được sống lại và được đảng tôn vinh : sau khi kích động bần cố nông tước đoạt tài sản của địa chủ thì tài sản khổng lồ này bị đảng tóm thu hết nhân danh hợp tác xã. Thực chất thì đất đai, công ty xí nghiệp được « biến hóa » thành tài sản riêng của những người gọi là cách mạng và con cháu họ dưới nhãn hiệu « tài sản xã hội chủ nghĩa » dù Mao không nói đến « chia chác » như vậy.
Đó chính là lý do sâu xa mà bộ máy tuyên truyền lờ đi giai đoạn « cướp chính quyền » mà tập trung vào chuyện bí ẩn « xây dựng nhà nước xã hội chủ nghĩa ».
Về niềm kiêu hãnh « nhờ Đảng mà Trung Quốc lên hàng cường quốc kinh tế thứ hai thế giới » thì ông Bào Đồng nhắc dân Trung Hoa hãy nhớ là trước năm 1949, Trung Quốc đã chiếm thứ hạng này, và phải mất 64 năm mới trở về thứ hạng cũ. Ông bình luận một cách mỉa mai : Phải mất 64 năm học tập, người dân Trung Hoa mới ngộ ra « sự thật » là xứng đáng được những kẻ cầm quyền hiện nay lãnh đạo. Mà « sự thật » trong chế độ này là do đảng quyết định.
Hệ quả là người dân Trung Hoa từ thế hệ này qua thế hệ khác phải chịu đựng tệ nạn tham nhũng tràn lan, nạn ô nhiễm từ trên trên trời xuống lòng đất.
Đó là « mô hình » Trung Quốc được xây dựng trong 64 năm qua. Trong khi đảng cố gắng phô bày bộ mặt phấn son với quốc tế thì trong nội bộ, họ ý thức được các nhược điểm cốt lõi này với những lời « bôi nhọ lẫn nhau » hay biện minh là « cần học hỏi thêm ».
Để kết luận, nhà ly khai Bào Đồng khẳng định ông không có ý hạ nhục chế độ, nhưng một cơ chế chính trị không chấp nhận đối kháng là một cơ chế tiêu vong, trừ phi còn có những người có tinh thần can đảm cải cách nó.
Đây cũng là nhận định của giáo sư Hạ Vệ Phương. Ông không phải là nhà ly khai hay đối lập mà là một chuyên gia luật pháp của Đại học Bắc Kinh. Trả lời phỏng vấn của nhật báo South China Morning Post, giáo sư Hạ Vệ Phương cho biết ông Tập Cận Bình đã làm giới trí thức thất vọng. Nếu không chấp nhận tự do báo chí và tư pháp độc lập để trong sạch hóa guồng máy chính quyền, thì chế độ này, theo giáo sư Hạ Vệ Phương, sẽ bị cáo chung : « Khi dân chúng mất hết niềm hy vọng, khi không còn gì để mất, thì chỉ còn giải pháp sau cùng : nổi dậy làm cách mạng ».
Các nhà phân tích quốc tế không ngần ngại kết luận là chính sách « chuyển trục » sang Châu Á Thái Bình Dương của Mỹ gặp vấn đề và Trung Quốc với sức mạnh kinh tế, quân sự đang lên sẽ « lấp khoảng trống ».
Tuy nhiên đây không phải là nhận định của những nhà phân tích dám suy nghĩ độc lập tại Hoa lục : xem vậy mà không phải như vậy.
Công luận đã biết giải Nobel Hòa bình 2010 Lưu Hiểu Ba lãnh án 11 năm tù vì cùng với hơn 300 nhân sĩ (trong danh sách phổ biến đầu tiên) vào cuối năm 2008, công bố Hiến Chương 08 phân tích những nhược điểm của chế độ Trung Quốc và đề ra kế hoạch dân chủ hóa gồm 19 điểm để cứu nước, cứu dân và cứu đảng cầm quyền.
Vào lúc Trung Quốc rầm rộ kỷ niệm 64 năm chế độ được mệnh danh là « Cộng Hòa Nhân Dân » thì nhà ly khai Bào Đồng, nguyên là thư ký riêng của cố Tổng bí thư Triệu Tử Dương, nhà lãnh đạo cải cách bị cách chức vì chống biện pháp đàn áp phong trào Mùa Xuân Bắc Kinh năm 1989, khẳng định : Trung Quốc thực chất không phải là nền cộng hòa mà cũng không tôn trọng nhân dân.
Trong một bài phân tích dài với tựa đề : « Trung Quốc ăn mừng 64 năm chế độ xây dựng trên sự áp bức nhân dân » được phổ biến trên mạng của Asia News.it, nhà ly khai nhận định một cách thẳng thừng : Hệ thống chính trị Trung Quốc mang bản chất trấn áp, bất công và tham nhũng. Từ khi Trung Hoa được « giải phóng », quyền của công dân bị xem là « tà ngụy ». Dưới bảng hiệu « chuyên chế vô sản » một hệ thống độc tài khác khai sinh : đảng Cộng sản tự cho mình có toàn quyền thống trị mọi lãnh vực xã hội, kinh khiếp hơn bất kỳ chế độ phong kiến hay độc tài cá nhân nào. Nhân dân « được giải phóng » phải tuân thủ mệnh lệnh của đảng Cộng sản.
Nếu trước năm 1949, những hành vi áp bức, bóc lột được xem là phi lý thì sau ngày « giải phóng » hiện trượng thối nát đó được sống lại và được đảng tôn vinh : sau khi kích động bần cố nông tước đoạt tài sản của địa chủ thì tài sản khổng lồ này bị đảng tóm thu hết nhân danh hợp tác xã. Thực chất thì đất đai, công ty xí nghiệp được « biến hóa » thành tài sản riêng của những người gọi là cách mạng và con cháu họ dưới nhãn hiệu « tài sản xã hội chủ nghĩa » dù Mao không nói đến « chia chác » như vậy.
Đó chính là lý do sâu xa mà bộ máy tuyên truyền lờ đi giai đoạn « cướp chính quyền » mà tập trung vào chuyện bí ẩn « xây dựng nhà nước xã hội chủ nghĩa ».
Về niềm kiêu hãnh « nhờ Đảng mà Trung Quốc lên hàng cường quốc kinh tế thứ hai thế giới » thì ông Bào Đồng nhắc dân Trung Hoa hãy nhớ là trước năm 1949, Trung Quốc đã chiếm thứ hạng này, và phải mất 64 năm mới trở về thứ hạng cũ. Ông bình luận một cách mỉa mai : Phải mất 64 năm học tập, người dân Trung Hoa mới ngộ ra « sự thật » là xứng đáng được những kẻ cầm quyền hiện nay lãnh đạo. Mà « sự thật » trong chế độ này là do đảng quyết định.
Hệ quả là người dân Trung Hoa từ thế hệ này qua thế hệ khác phải chịu đựng tệ nạn tham nhũng tràn lan, nạn ô nhiễm từ trên trên trời xuống lòng đất.
Đó là « mô hình » Trung Quốc được xây dựng trong 64 năm qua. Trong khi đảng cố gắng phô bày bộ mặt phấn son với quốc tế thì trong nội bộ, họ ý thức được các nhược điểm cốt lõi này với những lời « bôi nhọ lẫn nhau » hay biện minh là « cần học hỏi thêm ».
Để kết luận, nhà ly khai Bào Đồng khẳng định ông không có ý hạ nhục chế độ, nhưng một cơ chế chính trị không chấp nhận đối kháng là một cơ chế tiêu vong, trừ phi còn có những người có tinh thần can đảm cải cách nó.
Đây cũng là nhận định của giáo sư Hạ Vệ Phương. Ông không phải là nhà ly khai hay đối lập mà là một chuyên gia luật pháp của Đại học Bắc Kinh. Trả lời phỏng vấn của nhật báo South China Morning Post, giáo sư Hạ Vệ Phương cho biết ông Tập Cận Bình đã làm giới trí thức thất vọng. Nếu không chấp nhận tự do báo chí và tư pháp độc lập để trong sạch hóa guồng máy chính quyền, thì chế độ này, theo giáo sư Hạ Vệ Phương, sẽ bị cáo chung : « Khi dân chúng mất hết niềm hy vọng, khi không còn gì để mất, thì chỉ còn giải pháp sau cùng : nổi dậy làm cách mạng ».
No comments:
Post a Comment