Sunday, October 20, 2013
PHAN CHÂU THÀNH* QUÂN ĐỘI BÁCH CHIẾN BÁCH THẮNG
Phan Châu Thành -
Tôi có ông bạn học hiện làm cấp tướng trong hải quân VN, trong một buổi nhậu bạn bè với nhau cách đây gần năm ở HN, tôi hỏi hắn:
“Nếu bây giờ TQ tấn công trên biển, quân của cậu chống được bao lâu?” Hắn cười: “Chắc là chưa đến ba ngày?!”
Tôi ngạc nhiên: “Sao chết nhanh vậy?” Hắn lại cười: “Không phải chết, mà là chạy. Thời đại này ai dại gì chết cho ai?!”
“Đấy là cậu nói về lính hay sĩ quan các cậu?”
“Cả hai, nhưng sĩ quan chạy trước rồi lính mới chạy. Lính không dám chạy trước, chỉ trốn thôi. Sĩ quan mới chạy!”
Tôi thắc mắc: “Tại sao thế? Sĩ quan tinh thần cao hơn và phải làm gương cho lính cơ mà?”
“Ừ, nhưng sĩ quan lại biết mình toàn nói dối và thấy cấp trên cũng toàn nói dối, và ai cũng biết chết thì mình chịu, thắng thì là chiến công của sếp, tội gì chết thế!”
Chúng tôi cười xòa, coi đó là câu chuyện cười nói cho vui, vì ông bạn trong Bộ tổng tư lệnh ở HN, nó đâu có phải ra trận. Nhưng nó cũng không cần phải mua vui với tôi, nó nói có phần nhiều là thật. Thế nên tôi không quên được.
Một bữa khác cách nay khoảng nửa năm, trong chuyến xe đêm từ Sài gòn đi Nha Trang, tôi nằm cạnh anh lính trẻ trả phép ra Cam Ranh. Tôi hỏi chuyện ăn ở sinh hoạt của lính nghĩa vụ ngoài đó, cậu thật thà:
“Cháu mới đi mấy tháng, nhờ có người quen chạy cho nên không phải đi vùng xa hay đảo, chỉ ra Cam Ranh thôi, được về phép đều đặn, nếu biết quà cáp cho sĩ quan còn được kéo dài phép…”
Thế sĩ quan có về phép thường xuyên không?”
“Sĩ quan của bọn cháu toàn sĩ quan chuyên nghiệp, gia đình họ và thân nhân ở Cam Ranh và Nha Trang luôn, tất cả họ hàng thân thích cùa họ đều phục vụ cho công ty dầu khí nhà nước, họ đâu cần về phép, và họ có thể về nhà bất cứ lúc nào họ muốn, họ sướng lắm!”
Thế họ có ăn chung với các cháu không?”
“Không, họ có tiêu chuẩn riêng cao gấp mấy lần lính bọn cháu! Họ ăn ở riêng.”
“Thế tiêu chuẩn lính bọn cháu thế nào?”
“Chúng cháu được 35 ngàn đồng ngày. Thế là cao đấy chú ạ, vì chúng cháu gần Ban chỉ huy Vùng. Mấy thằng bạn cháu đóng quân ở xa kêu khổ lắm, chỉ có 28 ngàn đồng ngày thôi…”
“Sao lại 28 ngàn thôi?!” Tôi xót xa nhẩm tính: lính của mình (công nhân và kỹ sư của tôi) ở công trường cảng Vân Phong này được ăn 80 nghìn đồng/ngày mấy năm nay, vừa tăng lên 100 nghìn ngày do giá cả lên, mà tôi vẫn thương chúng khổ, gầy và đen, bắt chúng cố ăn, và lo chúng bỏ về Sài gòn, thế mà chiến sĩ của ta…
Tôi lại đi lạc đề muốn nói rồi. Ý của tôi là, chỉ chuyện ăn ở thôi thì lính của ta cũng thiếu sức chiến đấu rồi, chưa nói đến tinh thần chiến đấu và niềm tin vào cấp trên.
Giờ nói về chủ đề chính, đó là bảo vệ lãnh thổ. Xin kể câu chuyện thứ ba. Cách đây mấy tháng, chúng tôi tổ chức một đoàn “du lịch- thám hiểm” ra điểm Cực Đông trên đất liền của đất nước với mục đích: sống 1 ngày gần với Hoàng Sa Trường sa nhất (về kinh tuyến).
Trên đường ra đó rất khó khăn, chúng tôi không ngờ cả một khu bán đảo rộng lớn bờ biển dài mấy chục cây số không có dân cư (đã bị đuổi đi hết) và chỉ có một đồn biên phòng gần ra đến Cực Đông đã bị bỏ hoang do chuyển vào gần quốc lộ 1 hơn, trong khi đường lớn do các “dự án lớn” của Vinalines làm đến nơi cũng bỏ hoang không bóng người. Hỏi ra mới biết đó là tình trạng của hàng loạt đồn biên phòng ven biển và trên các đảo khu vực bắc và nam Vân Phong (thuộc Khánh Hòa và Tuy hòa): họ đã rút hết vào sống trong dân và để quản dân, không quản bờ biển nữa. Hàng trăm cây số ven biển không có ai canh giữ, nhưng đã có sẵn đường lớn nhập vào quốc lộ 1… Ngày xưa họ ở đó là để bắt người vượt biên thôi… Biên phòng VN không quay súng ra biển mà quay súng vào dân!
Câu chuyện thứ tư. Đơn vị chúng tôi tham gia rất nhiều công trình lớn dọc biển miền Trung, lắp ráp các thiết bị kỹ thuật hiện đại (rất ít khi là đồ TQ). Từ Dung Quất đến Vũng Áng, Vân Phong… Nhưng ở đâu chúng tôi cũng thấy các đơn vị TQ đấu thầu và thắng thầu thi công phần các cầu cảng. Họ chỉ quan tâm và bỏ mọi giá để nhận phần việc đó dù rất nhiều đơn vị VN làm được, nhưng các nhà thầu VN phải lè lưỡi bỏ ra cho họ vì giá của họ quá thấp… Sau đó họ luôn quây kín cả một vùng biển và bờ biển lớn người khác không được vào để họ thi công trong suốt nhiêu năm trời. Và họ thường là đơn vị làm kéo dài các dự án lớn nhưng không ai làm gì được. Khi họ thi công xong chúng tôi mới lên lắp thiết bị và không ai biết bên dưới và bên trong những khối bê tông cầu cảng lớn đó có những gì. Chúng tôi thường đùa nhau: ngày đầu tiên TQ đánh VN họ sẽ cho nổ tung tất cả những cầu cảng trị giá vài chục đến vài trăm triệu đôla này (có thể cặp mạn những con tàu lớn đến 150.000-300.000dwt)… hoặc họ sẽ khống chế chúng để làm điểm đổ quân tuyệt vời cho họ, ở Dung Quất, Vân Phong, Vũng Áng và nhiều nơi nữa phía Bắc và Nam, nhất là Kiên Giang cũng sắn sàng…
Câu chuyên thứ năm. Tôi về quê ngoại Quảng Ninh, ra Hạ Long gặp mấy thằng bạn cũ, trong đó có thằng đại gia chuyên san đất lấp biển bán nền, giầu không để đâu hết tiền, luôn khoe có đội xe máy húc ủi đào đông như quân nguyên, đã phá không biết bao đồi núi, lấp biết bao bờ vịnh san hô và sú vẹt để bán trên giấy, từ Quảng yên đến Hải Hà… Gặp nó tôi bảo:
- “Tội phá hoại môi trường Vịnh Hạ Long và Bái Tử Long của mày phải đem ra bắn!”
- Nó cười khẩy: “Bắn tao hơi khó! Mày phải bắn hết các bí thư và chủ tịch, phó chủ tịch tỉnh và các huyện thị Quảng Ninh này đi đã!” Rồi nó quàng vai người ngồi cạnh: “A, cả thằng này nữa, giám đốc Sở tài nguyên Môi trường mà…” Tôi nhăn mặt nghĩ: Đúng thật, nếu muốn bảo vệ môi trường Vịnh Hạ Long và Bái Tử long mà tôi yêu quí, tôi sẽ phải bắn gần hết các bạn học cũ của mình, vì chúng nó làm quan chức kín cả cái tỉnh quê ngoại của tôi rồi…
Tôi phán tiếp:
“Mày còn một tội lớn nữa! Mày đem xe máy lên Tiên Yên, Ba Chẽ (hai huyện núi biên giới) làm đường từ biên giới xuống cho bọn Ba Tàu sau này tấn công mình lần nữa. Lần trước nó tấn công không có đường xuống, tự vệ dân quan còn cản được. Lần này chỉ mấy giờ là xe nó chạy đến Hạ Long này, lại có cầu bãi chấy rồi, Công chúng mày to quá!”
Thằng đại gia xẹp hẳn xuống lẩm bẩm: “Đéo mẹ bọn Tàu! Chúng nó còn không chịu trả tiền công cho tao nữa! Đau quá!” (Đó là nó chửi mấy công ty Đài loan thuê rừng 50 năm rồi thuê nó làm đường lên “trồng rừng”. Đường làm xong lên các đỉnh núi biên giới, không trả tiền và rừng tất nhiên cũng không…).
Và câu chuyện cuối cùng. Tôi đưa con trai lên Tây Nguyên chơi, mới đây thôi, để nó biết Tây Nguyên là thế nào. Một số đoạn đi qua đường Hồ Chí Minh mới làm lớn mà vô cùng hoang vắng, thằng bé rất ngạc nhiên hỏi: “Bố, sao mình làm đường lớn đẹp dài mà không có người đi thì làm gì vậy?” Tôi thở dài chua chát “Bố chịu!” Chả lẽ nói ra ý nghĩ thật của mình: “Bố sợ rằng người ta làm đường để sau này TQ đánh VN sẽ dễ chiếm và không chế Tây Nguyên và rồi cả đất nước này?”
Sau chuyến đi Tây Nguyên về, tôi đùa với con trai: “Con ơi, hãy học tiếng Anh giỏi để du học rồi ở lại đó luôn, như chị con vậy đó. Bằng không, hãy học tiếng Tàu! Nước mình sắp thay quốc ngữ rồi!”
Vâng, ý của tôi là thế đó. Người Việt nam, chính quyền Việt Nam hiện nay đã chuẩn bị sẵn sàng địa thế và mọi cửa ngõ Lãnh thổ quốc gia để TQ tràn vào dễ dàng nhất. Tinh thần quân đội và sức chiến đấu thì rất bạc nhược rồi, cảnh giác thì… chĩa súng vào dân rồi. Các chiến sĩ Trung Hoa cứ yên tâm mà đến!
Đất nước này dường như đã có chỉ đạo bàn giao nhẹ nhàng để sát nhập vào TQ?
Chỉ còn một điều: Liệu dân Việt ta có chịu thế hay không?
Phan Châu Thành
danlambaovn.blogspot.com
TIỂU ĐỆ * ĐỜI SỐNG CỦA CON NGƯỜI
ĐỜI SỐNG CỦA CON NGƯỜI
Tiểu Đệ sưu tầm
Ngày nay, thời kỳ Internet dùng để giao thiệp, thông tin với nhau, ngoài ra tôi còn thấy các bài viết
rất đắc dụng để học hỏi rất tiện lợi vô cùng, nhờ vậy trí óc chúng
ta được mở mang và ứng dụng vào đời sống hữu ích cho gia đình, bởi mỗi người có
cái nhìn cùng sự sống riêng, cho nên cũng không tránh khỏi ưu tư buồn phiền, lo
lắng vấp ngã làm cho sanh hoạt gia đình không được an
lạc. Đó chính là cái mất vui của mỗi con người trong gia đình nhà nào đều không
tránh khỏi ít nhiều cái căn bịnh trầm kha này.
Nhân đây, xin trích dẫn ĐỜI SỐNG CỦA CON NGƯỜI qua các đề tài
đã thâu góp Internet để
cống hiến quý bà con
đọc chơi cho vui hay tham khảo suy ngẫm khi cần dưới
đây :
Dalai Lama: Học làm người
1. Thứ
nhất, “học nhận lỗi”.
Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất
cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng. Thật ra
không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.
2. Thứ
hai, “học nhu hòa”.
Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết
cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên. Cho nên cần
phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được.
3. Thứ
ba, " học nhẫn nhục”.
Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể
lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính
là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa
thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
4. Thứ
tư, “học thấu hiểu”.
Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh
chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không
thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?
5. Thứ năm,
“học buông bỏ”.
Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên,
không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống,
giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc
đời có hạn, biết buông bỏ thì mới tự tại được!
6. Thứ
sáu, “học cảm động”.
Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề;
trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm
tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.
7. Thứ
bảy, “học sinh tồn”.
Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể
khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho
gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
Ra đi ta có được gì ?
Ra đời hai tay trắng
Lìa đời trắng hai tay.
Sao mãi nhặt cho đầy.
Túi đời như mây bay.
Dalai Lama
Tất cả chân lý đều ở trong cuộc sống này, khi sống với
tham sân si thì đó là luân hồi đau khổ, khi đoạn tận tham sân si thì đó là
Niết-bàn tịch tịnh. Vậy bài học là thấy ra đâu là đau khổ, đâu là Niết-bàn và
nguyên nhân của nó ngay trong chính mình và cuộc sống chứ không phải cố gắng
cho những ảo tưởng ở tương lai… Lắng nghe, quan sát lại chính mình trong tương
giao với cuộc sống, sẽ thấy ra (vipassati) mọi chân lý mà chư Phật đã chứng
ngộ.
“ Sức mạnh của trẻ thơ là tiếng khóc. Sức mạnh của đàn
bà là phẩn nộ. Sức mạnh của người ăn trộm là vũ khí. Sức mạnh của vua chúa là
quyền uy. Sức mạnh của kẻ ngu là áp đảo. Sức mạnh của bậc hiền trí là cảm hóa.
Sức mạnh của người đa văn là thẩm sát. Sức mạnh của sa môn là nhẫn nhịn.”
Phần lớn chúng ta khổ vì muốn được thường, lạc, ngã mà
không thấy vô thường, khổ, vô ngã trong vạn pháp. Trong vô thường mà muốn
thường hằng, trong khổ đau mà muốn hạnh phúc, trong vô ngã mà muốn đó là ta,
của ta và tự ngã của ta: Đây được gọi là những điên đảo tưởng.
Mọi sự mọi vật do duyên sinh đều có biến đổi, có thành hoại, có sinh diêt. Do đó ai muốn chúng thường còn thì tự chuốc lấy khổ đau. Ví dụ như hoa Mai có nở có tàn nhưng ai muốn hoa Mai nở mãi không tàn thì sẽ khổ đau thất vọng .
Mọi sự mọi vật do ái dục + vô minh, tức tham-sân + si chi phối trong các hành động tạo tác mà đưa đến sầu khổ. Ví dụ như đời người có sinh, già, đau, chết nhưng ai tham sống sợ chết thì sẽ khổ đau phiền muộn.
Mọi sự mọi vật vốn vận hành theo quy luật tự nhiên của
chúng, còn ý niệm “ta, của ta, tự ngã của ta” được gán ghép vào đó chỉ là ảo
tưởng. Và chính ảo tưởng này đem lại khổ sầu. Ví dụ như mắt thấy mà cho là “ta
thấy”, tai nghe mà cho là “ta nghe”… rồi “đây là con ta”, “đây là tài sản của
ta”… nên mới khổ.
Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới chung
quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng
từ bi và tâm trí huệ”
“Ra đời hai tay trắng.
Lìa đời trắng hai tay.
Sao mãi nhặt cho đầy.
Túi đời như mây bay”.
Lìa đời trắng hai tay.
Sao mãi nhặt cho đầy.
Túi đời như mây bay”.
Hãy thành thật đối diện với
mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.
Thiên Đàng, Cực Lạc, chỉ là
cách gọi tên thôi. Phật giáo, Thiên Chúa giáo chỉ là hệ thống tổ chức Tôn giáo
và Giáo lý thôi. Trên thực tế Chân Lý vẫn là một đối với người đã giác ngộ.
Giống như người miền Trung gọi là củ sắn thì người miền Nam gọi là
củ mì, còn người nào ăn củ đó rồi thì mới thấy chỉ là một củ thôi …
Khi còn tranh cãi nhau về cách
lập ngôn hay còn chấp giữ hệ thống lý thuyết riêng của mình thì vẫn còn chưa
thấy Chân Lý… Chính ý niệm của con người chia cắt manh mún Sự Thật thành cái
của tôi và của anh mà thôi.
Sự khác biệt giữa con người là
do mức tiến hóa khác nhau qua các kiếp sống. Có khi nào ta thù ghét một kẻ kém
ta? Nhận thức rằng “ Vạn vật đồng nhất ”, ta sẵn sàng tha thứ cho kẻ khác, vì
họ không hiểu biết, không ý thức hành động của mình, vả lại họ và ta nào có
khác nhau đâu. Khi ta hiểu rằng vạn vật như chính mình, từ loài người qua loài
thú, thảo mộc, kim thạch, và ý thức rằng mọi vật đều có sự sống, đều có Thượng
đế ngự ở trong, ta sẽ cởi bỏ thành kiến, mở rộng lòng thương đến muôn loài.
Có hai cách biết: Một là cái
biết thực tính (paramattha), hai là cái biết chế định (paññatti) với khái niệm.
Khi biết thực tính thì không
qua khái niệm và không phản ứng tạo tác (không làm: vô vi, hoặc làm mà không
tạo tác: duy tác).
Khi biết chế định với khái
niệm thì có hai cách: Một là làm thiện theo nhu cầu cần thiết, hai là làm bất
thiện theo tà kiến và tham ái.
Vì vậy, thấy biết chân thật là
chính, còn làm hay không là một động lực tất yếu từ sự thấy biết này.
“Sống với đạo Phật:
- Nếu không nói được những gì
Phật nói, hãy im lặng như chánh pháp; đừng nói những lời ác, xuyên tạc, bịa
đặt, vu khống, làm tổn hại kẻ khác.
- Nếu không làm được những gì
Phật làm, hãy im lặng và lắng nghe, quán sát, học hỏi những thiện tri thức;
đừng vọng động làm những điều thương tổn đến tha nhân”.
Trí tuệ không để bản ngã xen
vào (= chấp thủ của các tư kiến) sự vận hành của các Pháp được gọi là Minh. Chỉ
có Minh mới chấm dứt được toàn bộ tiến trình của bản ngã trói buộc con người,
làm cho con người bị động trong vòng luân hồi sinh tử.
“Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó
thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu.
- Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm
ô.
- Anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh”.
– Trong lành là tuyệt đỉnh của Giới.
– Tĩnh lặng là tuyệt đỉnh của Định.
– Sáng suốt là tuyệt đỉnh của Tuệ.
Thực ra, chỉ có buông xả mới đạt được tuyệt đỉnh của
Giới Định Tuệ mà thôi…
“Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn
của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
Ví như trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không
buông xuống, thì anh chỉ có mỗi thứ ấy, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới
có cơ hội chọn lựa những thứ khác.
Vì thế, nếu một người luôn khư khư với quan niệm của
mình, không chịu buông xuống thì trí tuệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó
mà thôi.”
Hãy tin vào tất cả nhưng cũng đừng tin vào điều gì cả,
hay nói chính xác hơn là đừng bám víu vào bất cứ điều gì. Tin vào mọi sự, mọi
người, mọi vật… vì tất cả điều gì đến với mình đều có nhân duyên với mình, đều
là bài học giúp mình học ra cái đúng cái sai, cái xấu cái tốt, cái chân cái
giả…
Do đó phải biết ơn và phải học cho thật nhiệt tình,
tận tâm và chuyên chú… chứ không nên chểnh mảng.
Nhưng phải cẩn thận, đừng bám víu vào điều gì, vì bám
víu là dính mắc, dính mắc là trói buộc, trói buộc là đau khổ, là không còn
thong dong tự tại…
“Hạnh phúc không phải là thứ có sẵn, Nó đến từ chính
hành động của bạn...
Tín ngưỡng của tôi rất đơn giản. Không cần có các chùa
chiền, không cần các triết lý cao siêu. Tim và óc của tôi là các chùa chiền;
triết lý của tôi là lòng tốt.
DANH NGÔN CỦA ĐỨC
DALAI LAMA 14
TRIẾT LÝ SỐNG BÌNH DỊ
1- Hạnh phúc không phải là thứ có sẵn. Hạnh phúc
đến từ hành động của chính ta
2- Nếu có thể, hãy giúp người khác. Nếu không có
thể thì ít nhất không nên hại ai
3- Nếu bạn muốn người khác được hạnh phúc, hãy
thực tập từ bi. Nếu bạn muốn được hạnh phúc, hãy thực tập từ bi
4- Tôn giáo của tôi rất đơn giản. Tôn giáo của
tôi là sự tử tế
5- Hãy nhớ rằng khi không đạt được những gì bạn
muốn, đôi lúc, lại là sự may mắn tuyệt vời
6- Thẩm quyền tuyệt đối luôn dựa vào lý trí và
sự phân tích nghiêm túc
7- Chúng ta có thể sống thiếu tôn giáo và thiền
định, nhưng chúng ta không thể tồn tại nếu không có tình người
8- Chúng ta không bao giờ đạt được hòa bình trên
thế giới, ngoại trừ chúng ta phải thực sự có hòa bình trong chính mình
9- Hãy trở nên tử tế bất cứ khi nào có thể. Trên
thực tế, ai cũng có thể trở nên tử tế
10- Nếu bạn có sợ hãi về nỗi khổ niềm đau, bạn
nên quan sát xem bạn có thể làm được gì với nó. Nếu bạn có thể, không có gì
phải lo lắng về nó. Nếu bạn không thể làm được, lại càng không nên lo lắng về
nó
LỜI VÀNG
11- Nếu không yêu thương chính mình, bạn không
thể yêu thương người khác. Nếu bạn không có từ bi đối với mình, bạn không thể
phát triển lòng từ bi đối với người khác
12- Tiềm năng con người vốn bằng nhau ở mỗi
người. Cảm giác: “tôi không có giá trị” là sai lầm. Hoàn toàn sai lầm. Bạn đang
lừa dối chính mình. Chúng ta có năng lực tư duy, do vậy, thử hỏi ta thiếu cái
gì đây? Nếu ta có năng lực ý chí, bạn có thể thay đổi mọi thứ. Bạn có thể nói
rằng: “Bạn là chủ nhân của chính bạn.”
13- Chúng ta phải thừa nhận rằng khổ đau của một
người hoặc một quốc gia cũng là khổ đau chung của nhân loại; hạnh phúc của một
người hay một quốc gia cũng là hạnh phúc của nhân loại.
14- Bằng bạo lực, bạn có thể giải quyết được một
vấn đề, nhưng đồng thời, bạn đang gieo các hạt giống bạo lực khác.
15- Khi con người còn sống, chúng ta phải nghĩ
đến các thế hệ tương lai: Một môi trường sạch được xem là nhân quyền giống như
bao quyền khác. Vì vậy, một phần trách nhiệm của chúng ta về người khác là đảm
bảo rằng thế giới mà ta đang sống là khỏe mạnh, nếu không nói là khỏe mạnh hơn
cái ta đã thấy
16- Danh ngôn Tây Tạng có câu: “Bi kịch nên được
sử dụng như nguồn sức mạnh”. Bất luận là khó khăn nào, kinh nghiệm đau khổ ra
sao, nếu chúng ta đánh mất hy vọng thì đó là thảm họa đích thực
17- Các sinh vật đang sống trên địa cầu này, dù
là con người hay con vật, là để cống hiến, theo cách riêng của mình, cho cái
đẹp và sự thịnh vượng của thế giới
18- Cái muỗng không thể nếm được vị của thức ăn
mà nó chứa đựng. Tương tự, người ngu không thể hiểu được trí tuệ của người
khôn, dù cho có thân cận bậc thánh
20. Từ bi và độ lượng không phải là dấu hiệu của
yếu đuối, mà thực ra là biểu hiện của sức mạnh
HÃY TẬN HƯỞNG HẠNH PHÚC
21. Mỗi ngày, khi thức dậy, bạn hãy nghĩ rằng hôm
nay tôi may mắn còn sống, tôi có cuộc sống con người quý giá, tôi sẽ không phí
phạm cuộc sống này
26. Hãy nhớ rằng im lặng, thỉnh thoảng, là câu
trả lời tốt nhất
VÌ MỘT THẾ GIỚI AN BÌNH
32. Hạnh phúc đích thực có được từ
sự biết hài lòng và hòa bình nội tại. Sự hài lòng và hòa bình nội tại chỉ có
thể đạt được thông qua sự phát triển tinh thần vị tha về tình thương, từ bi và
sự diệt trừ vô minh, ích kỷ và tham lam.
34. Tôn giáo không có nghĩa là giới
điều, đền miếu, tu viện hay các dấu hiệu bên ngoài, vì chúng chỉ là các yếu tố
hỗ trợ trong việc điều trị tâm. Khi tâm trở thành sự thực tập, mỗi người mới
thực sự là một hành giả tôn giáo
TÔN GIÁO VÀ THẾ GIỚI CỦA TÔI
41. Đây là tôn giáo đơn giản
của tôi. Không cần tu viện; không cần triết học phức tạp. Bộ não và trái tim của chúng ta là chùa chiền của
chúng ta; triết học là lòng tử tế.
HẠNH PHÚC NHỜ BUÔNG XẢ!
Thích Trí Siêu
Chất chứa :
|
|
|
Những Cái Cần Gạt Nước
Hoài Nam
Bạn đã từng lái xe trong mưa, bạn có để ý đến cái cần gạt nước không? Trời
mưa như trút nước, nước phủ mờ mặt kính, che khuất cả đường đi. May mắn thay!
chúng ta có những cái cần gạt nước: kiên trì và đều đặn, chúng xóa nhòa nước
mưa trên kính, giúp ta nhìn thấy đường để lái xe. Thật tiện dụng tuyệt vời!
Trên chuyến xe cuộc đời, có những nỗi buồn rơi rớt, những lo âu lất phất,
những cơn giận vũ bão…; chúng như cơn mưa cản trở hành trình của chúng ta,
làm chúng ta không thấy đường đi, mất phương hướng, hoặc chán nản dừng xe
lại, tự làm mất thời gian và công sức của mình, bạn có thấy lãng phí không?
Này bạn, thay vì ngồi than thân trách phận hoặc tiêu cực chờ đợi, sao bạn
không thẳng tay gạt những nỗi buồn, những điều không vừa ý sang một bên để
tiếp tục đi, cho dù chậm thì cũng vẫn là đang tiến tới. Một u sầu gạt bỏ là
bạn sẽ được nhìn rõ hơn và xa hơn một chút, tiến xa hơn một chút trên đường
đi của mình.
Dầu vậy, cũng có những niềm đau, những nỗi buồn như cơn mưa dai dẳng, khó
có thể xóa nhòa trong chốc lát. Bạn phải đều đặn, đều đặn gạt bỏ chúng như…
những cái cần gạt nước.
Muốn vậy, bạn phải kiên trì, quyết tâm lập đi lập lại một động tác trong
tư tưởng: đẩy sang phải, đẩy sang trái, cho những gì không vừa ý văng khỏi
đời mình như những hạt mưa văng khỏi kính xe!
Hãy chiến đấu cho tương lai phía trước! để rồi những lo âu rơi rớt, những
cơn giận tung tóe, những phiền muộn đọng lại sẽ bị gạt bắn ra đằng sau từng
phần, từng phần, và nhẹ dần đi cho tới khi mất hẳn.
Quan trọng là bạn phải biết gạt bỏ chúng một cách đều đặn, kiên trì.
Trời sẽ lại sáng sau cơn mưa....
Người tài xế cẩn thận, dù biết rõ công dụng của chiếc cần gạt nước, cũng
không dám khinh thường trời mưa. Đường trơn, tầm nhìn giới hạn, xe không thể
chạy nhanh được; bạn cũng vậy, bạn có thể gạt bỏ được những điều tiêu cực,
phật lòng, buồn đau, nhưng vẫn chịu những hậu quả tổn hại của chúng.
Hãy tiến lên, nhưng đừng phóng nhanh, chậm rãi chú ý xem xét để được an
toàn cho lần sau! Và nếu tránh được thì nên tránh từ đầu, như người lái xe
khi xem thời tiết, biết trời mưa thì có thể khởi hành sớm hơn hoặc muộn đi,
có thể lái xe đi vòng hướng khác để tránh cơn bão dập vùi.
Đừng tự chuốc lấy những điều không vừa ý khi mình có thể tránh được! Cuộc
đời còn có bao việc phải làm; nếu không thật cần thiết thì cũng chẳng nên lái
xe trong mưa.
Và nếu nhỡ ra phải đi trong mưa, bạn có để ý thêm không?
Trên kính xe có tới 2 cái cần gạt nước.
Chúng làm việc chung với nhau thật hợp «rơ», lui tới đều đặn, song song,
hỗ trợ cho nhau, để đẩy nước mưa ra ngoài.
Trong cuộc đời, có những nỗi buồn, những lo âu thật khó xóa với sức của
một người. Hãy cùng chia sẻ với người thân, với bè bạn!
Gánh nặng được san sẻ thì đôi vai sẽ bớt mỏi, đường đi sẽ bớt xa hơn, dễ
đi hơn.
Khi có sự đồng tâm hiệp lực thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn, niềm vui cũng sẽ
lớn hơn, đủ để đánh bại những nỗi buồn lớn.
Và sau hết, bạn hãy là người lạc quan!
Hãy nhìn những cái cần gạt nước không chịu nằm im, chúng chuyển động
không ngừng, cố đẩy nước đến từ mọi phía!
Nếu bạn chỉ ngồi một chỗ mà lo âu thì bạn thật là người đáng lo, nếu bạn
chỉ biết cằn nhằn những phiền toái thì chúng vẫn còn đó, nếu bạn đắm mình
trong u sầu thì u sầu sẽ nhận chìm bạn.
Hãy suy nghĩ cho lạc quan và hành động tích cực!
Đối với người lạc quan, sớm hay muộn thì vấn đề cũng sẽ có giải pháp,
điều cần là phải vui sống, dù tạm thời chưa giải quyết chúng được.
Xưa kia, có một bà cụ hay ủ rũ khi nghĩ đến 2 người con ở xa :
- trời mưa thì bà nghĩ đến người con bán dép rơm bị ế ẩm, vì không ai mua
dép rơm để đi mưa;
- trời nắng thì bà lại nghĩ tới người con bán dù, vì ai lại mua dù mùa
nắng.
Hàng xóm thấy vậy xúm vào khuyên bà hãy nghĩ ngược lại:
- trời nắng thì nghĩ tới người con bán dép rơm được đắt hàng,
- còn trời mưa thì nghĩ tới đứa con làm dù không đủ bán.
Bà cụ nghe theo và từ
đó sống thật vui vẻ.
Bạn biết không, đời sống vui hay buồn nhiều khi không phải do những việc bên ngoài, mà lại tùy thuộc vào suy nghĩ và cách sống của chúng ta.
Nhiều việc có cả mặt tốt lẫn mặt xấu, nhưng nếu biết nhìn mặt tốt, có lẽ
chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn, tội gì phải làm ngược lại?
Những buồn khổ, lo âu, bất hạnh nhiều khi đến bất chợt như cơn mưa và ai
cũng gặp phải. Dù sao trời cũng đã mưa và chúng ta cũng phải lái «chuyến xe
cuộc đời»....
Hãy vui vẻ, lạc quan khi nghĩ đến… " những cái cần gạt nước " !
|
||||||||
|
No comments:
Post a Comment