Tuesday, March 19, 2013
HUY LÂM * NGƯỜI GIÀU SỐNG LÂU
Người giàu sống lâu
- Details
- Created on Tuesday, 19 March 2013 00:43
- Category: Tạp Ghi
- Huy Lâm
Người
viết chưa từng được may mắn làm một người giàu có sung túc nên không
biết cuộc sống của người giàu ra sao. Nhưng được làm người giàu chắc là
sướng, ít nhất là về mặt vật chất.
Này
nhé, bạn cứ thử tưởng tượng xem, một người không cần phải thật giàu có,
chỉ cần rủng rỉnh tiền bạc thôi, khi muốn mua một món đồ gì là có thể
mua ngay chứ không cần phải nhìn vào ví xem có đủ tiền không? Rồi không
phải đắn đo suy nghĩ là có nên mua hay không? Hoặc cân nhắc xem món đồ
ấy có thật sự cần thiết hay không? Nếu muốn đi chơi xa ư? Ừ thì cứ lấy
vé máy bay hạng nhất, rồi tới đâu đó là đã có sẵn khách sạn sang trọng ở
những góc phố chính, rất tiện cho việc di chuyển và mua sắm.
Người
không giàu thì không được cái diễm phúc ấy. Muốn làm gì cũng phải tính
toán cho thật kỹ, chi li từng khoản tiêu xài. Vé máy bay thì xem hãng
nào rẻ hơn mới đi. Ở khách sạn thì cỡ ba sao là đủ sang rồi. Ăn uống thì
kiếm những tiệm tương đối bình dân thôi, chớ vào những nơi khăn trải
bàn thì trắng muốt, ủi là thẳng nếp, muỗng nĩa đặt ngay ngắn, ly lớn ly
nhỏ, đĩa to đĩa bé được sắp xếp thật cầu kỳ. Nếu chẳng may liều mình
bước vào những nơi ấy một lần cho biết mà nhỡ có bị chém trầy trụa chiếc
thẻ tín dụng thì cũng đáng đời, chẳng ai thèm thương xót. Nghèo mà ham.
Đồng
tiền nối liền khúc ruột. Do đó, nếu không phải là người giàu có, tiền
bạc rủng rỉnh, thì khi làm bất cứ chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, bạn hãy
gắng nhớ phải so đo tính toán cho thật khôn ngoan, sảy một cái là gặp
nạn như chơi, mệt vô cùng.
Thế
thì, làm người giàu quả là sướng thật. Nhưng điều đó dường như vẫn chưa
đủ, người giàu thì càng ngày càng giàu thêm. Người nghèo thì may lắm là
dậm chân tại chỗ, còn không thì bị thụt lùi. Trong danh sách các tỉ phú
trên thế giới của tạp chí Forbes thì hiện nay là 1.426 người, tăng thêm
210 tỉ phú trong năm qua. Tổng số tài sản của những nhà đại phú này là
$5,4 ngàn tỉ, tăng thêm sơ sơ có $800 tỉ so với một năm trước đó. Trung
bình mỗi nhà tỉ phú ôm một khối tài sản trị giá $3,7 tỉ. Đây là con số
khổng lồ mà đại đa số những người đi làm bình thường như chúng ta có mơ
tới mấy mươi đời cũng không với tới. Riêng tại Hoa Kỳ, lợi tức của nhóm
1%, những người đứng đầu trong nấc thang kinh tế, đã tăng gấp đôi kể từ
năm 1980, chiếm 20% tổng số lợi tức toàn quốc. Trong khi đó lợi tức của
những người đi làm bình thường chỉ tăng 4% mà mức lạm phát lại ăn bớt đi
2% - nghĩa là mức sống của đại đa số không tiến thêm bao nhiêu.
Đã
thế, người giàu lại còn được sống lâu hơn người bình thường để hưởng
thụ cho hết những cái sung sướng vật chất mà đời ưu đãi cho họ nữa cơ
chứ.
Theo
một nghiên cứu của nhóm Longevity Science Advisory Panel ở Anh Quốc,
với người giàu ở nước này, tuổi thọ trung bình của đàn ông là 83,8 và
phụ nữ là 86,7, tương phản với nhóm người lao động bình thường, tuổi thọ
trung bình của họ là khoảng ba năm ngắn hơn. Nghiên cứu trên còn cho
thấy khoảng cách tuổi thọ giữa giàu và nghèo càng ngày càng cách biệt.
Đầu thập niên 1980, khoảng cách biệt tuổi thọ giữa giàu và nghèo là
khoảng hai năm, đến nay khoảng cách biệt đó là 3,5 năm.
Kết
quả của nghiên cứu nói rằng lý do mà người nghèo chết sớm hơn là vì
cuộc sống của họ kém lành mạnh hơn là những người giàu. Họ không được
hưởng những dịch vụ y tế tốt hơn mà lại có thói quen uống rượu, hút
thuốc và thêm bị béo phì. Thế nên, tuổi thọ của họ vì thế mà bị thấp hơn
so với người giàu. Tựu trung cũng chỉ vì “ba cái lăng nhăng” nó quấy mà
cụ Nguyễn Công Trứ trước đây đã phải buột miệng than thở.
Những
nghiên cứu khác cho thấy ở Mỹ cũng thế, người giàu sống thọ hơn người
nghèo. Một nghiên cứu của Văn phòng Ngân Sách Quốc hội (CBO) vào năm
2008 thấy rằng khoảng cách biệt tuổi thọ giữa giàu nghèo ở Mỹ, cũng như
giữa những người có bằng cấp và không bằng cấp, đã tăng kể từ thập niên
1980. Trong thập niên 2000, những nhóm người có lợi tức cao sống thọ hơn
những nhóm người có lợi tức thấp là khoảng 1,9 năm. Khoảng cách biệt đó
đã tăng 1,6 năm kể từ thập niên 1980.
Tương
tự như các nước Tây phương, người giàu Á châu sống thọ hơn người nghèo Á
châu. Theo một nghiên cứu vào năm 2011 của viện nghiên cứu The Korean
National Pension Research Institute nói rằng những người Nam Hàn có lợi
tức thuộc nửa cao hơn thì sống thọ hơn những người có lợi tức thuộc nửa
thấp hơn khoảng bốn năm.
Cũng
có bằng chứng khoa học cho thấy người giàu chậm lão hóa hơn do trong cơ
thể của người giàu sản xuất một loại hormone có liên hệ tới tuổi thọ
của con người nhiều hơn là người nghèo.
Trong
một bài báo trên tờ The Washington Post trong mục về sức khỏe, tác giả
Michael A. Fletcher đưa ra một so sánh giữa hai khu vực giàu nghèo tại
tiểu bang Florida để ta thấy được sự khác biệt rất rõ rệt về tuổi thọ ở
hai nơi nằm kề cận nhau thuộc vùng phía nam nước Mỹ. Khu vực giàu có là
quận St. Johns. Vì là một cộng đồng khá giả nên người dân sống trong khu
vực này được hưởng tất cả những tiện nghi mà chỉ người giàu mới có như:
những sân golf với thảm cỏ xanh quanh năm bao bọc lấy khu vực dân cư và
gần đó là bãi biển dài thẳng tắp, sân quần vợt mới tinh và một hệ thống
đường mòn tỏa ra khắp mọi ngõ ngách dành cho xe đạp và người đi bộ.
Nhờ
vậy mà lối sống của dân cư trong quận St. Johns rất lành mạnh. Họ năng
hoạt động bên ngoài hơn. Bảy ngày một tuần, từ sáng tới tối, lúc nào
cũng có người đạp xe đạp, đi bộ, đánh golf hoặc chơi quần vợt. Và hẳn
nhiên là với lối sống lành mạnh đó, tuổi thọ trung bình của người dân ở
đây cũng tương đối cao hơn những nơi khác. Theo kết quả nghiên cứu của
trường Đại học Washington, phụ nữ tại đây có thể sống tới gần 83 tuổi,
so với chỉ hai thập niên trước, tuổi thọ của họ kéo dài thêm bốn năm.
Tuổi thọ trung bình của nam giới là hơn 78 tuổi, dài hơn sáu năm so với
hai thập niên trước.
Nhưng
khi nhìn qua khu vực hàng xóm là quận Putnam bên cạnh, đời sống ở đây
không những không có cảnh nhàn viên như St. Johns mà tuổi thọ còn bị
ngắn hơn rất nhiều. Lợi tức trung bình và trị giá nhà ở của Putnam chỉ
bằng khoảng một nửa so với St. Johns. Và tuổi thọ trung bình của quận
Putnam kể từ năm 1989 chỉ nhích lên được một chút. Tuổi thọ của phụ nữ
tại đây là khoảng 78 tuổi, so với hai thập niên trước chỉ nhích lên ít
hơn một năm. Trong khi đó, cùng thời gian này, tuổi thọ của nam giới
tăng thêm được một năm rưỡi và hiện nay là khoảng 71 tuổi, bảy năm ngắn
hơn so với tuổi thọ nam giới ở quận St. Johns cách đó ít dặm.
Khoảng
cách biệt tuổi thọ khá xa giữa hai quận hạt nằm sát bên nhau có lẽ phản
ánh một sự thật khó chối cãi về sự bất quân bình kinh tế giữa nhóm
người này với nhóm người kia càng ngày càng gia tăng tại nước Mỹ. Tuy
tuổi thọ trung bình ở Mỹ tiếp tục tăng đều đặn, đạt 78,5 tuổi vào năm
2009, có những bằng chứng nghiên cứu cho thấy sự tăng tuổi thọ này phần
lớn chỉ xảy ra ở nhóm những người giàu có và khá giả.
Mà
tuổi thọ không chỉ chênh lệch bởi những nhóm với mức lợi tức khác nhau,
mà hiện nay một vài nhóm - đặc biệt là những phụ nữ da trắng có lợi tức
thấp - cũng đang bị thua xút tuổi thọ.
Một
bản phúc trình được đăng trên tạp chí Health Affairs vào tháng Hai vừa
qua nói rằng gần một nửa các quận hạt ở Mỹ trong thời gian qua, số phụ
nữ chết trước tuổi 75 với tỉ lệ cao hơn trước đây rất nhiều. Các quận
hạt mà tuổi thọ của phụ nữ đang sút giảm thường là ở khu vực nông thôn
thuộc vùng phía nam và tây.
Tình
hình đời sống ở những khu vực nông thôn nước Mỹ nói chung không chỉ là
khó kiếm được công việc tốt (đưa đến lợi tức thấp) mà sự tiếp cận các
dịch vụ y tế cũng khó khăn do số bác sĩ cung ứng không đủ. Ngay cả những
người có bảo hiểm y tế muốn gặp bác sĩ cũng là chuyện khó khăn, nan
giải. Do đó, những người bệnh, nhất là những người mang những căn bệnh
hiểm nghèo đã không có được sự săn sóc y tế đúng mức và điều này ảnh
hưởng không ít tới tuổi thọ của họ.
Vậy, phải chăng chuyện kinh tế và tuổi thọ có sự liên hệ mật thiết với nhau?
Không
hẳn thế. Đó chỉ là một cách ngụy biện. Giàu nghèo không phải là lý do
chính mà tuổi thọ dài hay ngắn. Vấn đề là ở chỗ người giàu thường có
khuynh hướng sống lành mạnh và có ý thức hơn đối với cuộc sống của chính
họ. Thế thôi.
Mà suy cho cùng, sống thọ hay không không quan trọng. Cái quan trọng là cuộc sống có hạnh phúc vui vẻ hay không?
GIẢI TRÍ CỦA NGƯỜI GIÀ
Những thú vui giải trí của những người đứng tuổi
- Details
- Created on Thursday, 14 March 2013 01:10
- Category: Văn nghệ
Westminster , California (tin tổng hợp)
Khi
bước vào căn phòng khách của một gia đình người Việt , trên đường
Sapphire, thành phố Westminster, người ta tưởng như là bước vào một sàn
nhảy của một phòng trà ca nhạc: có ca sĩ hát trên bục sân khấu, có những
cặp dìu nhau theo điệu nhạc, và xung quanh căn phòng có những người
ngồi lắng nghe tiếng hát, hay rù rì nói chuyện.
Một
hình thức giải trí rất thông dụng của những người đứng tuổi ở Little
Saigon là các chương trình “hát cho nhau nghe” có khiêu vũ. Các buổi
trình diễn thường diễn vào vào những ngày cuối tuần tại những tư gia.
Một nhóm bạn bè, những người mà con cái đã lên đại học hay đã trưởng
thành, tụ tập tại một trong nhà của những người này. Mỗi cặp mang đến
một món ăn, và hùn tiền để mướn nhạc sĩ đến chơi nhạc “sống”: thường mỗi
người phải bỏ vào từ 6 hay 7 mỹ kim cho tiền trả thù lao cho nhạc sĩ
đến đánh đàn.
Theo
bà Phạm Diễm Tuyết năm nay 75 tuổi đang sống ở Santa Ana, thì bắt đầu
là những cuộc họp bạn, để ăn uống tâm sự, rồi dần dà mới biến thành
những chương trình hát karaoke, nhảy đầm.
Ông
Phú Lê một cựu sĩ quan không quân VNCH, về hưu cách đây vài năm, đã mua
nhà ở Westminster trong nhiều năm qua, với mục đích tổ chức các chương
trình họp bạn,hát cho nhau nghe này. Ông Phú đã bỏ tiền mua một dàn máy
loại nhà nghể”Public announcement system” và những dụng cụ lỉnh kỉnh
khác như microphones, trống, đàn, bàn ghế..v.v.
Các
nhóm hát cho nhau nghe ở Cali thường có chừng 30 người. Họ hát làm hai
đợt, xen vào giữa nửa tiếng đồng hồ dành cho việc ăn uống.
Chúng
tôi cũng xin nói thêm ở đây là hát cho nhau nghe là một thú vui tao
nhã, về tinh thần cũng như thể chất và giúp ích cho sức khỏe. Đến các
hộp đêm để nhẩy đầm chăng? Đó là khung cảnh của khói thuốc, của rượu
chè, thuốc lắc.
Còn đến dự khán các chương trình ca nhạc ư? Đó là một cách giải trí thụ động, không tốt cho bằng chính mình tự hát.
Hát
cũng như tập thở khí công, còn nhẩy đầm cũng là một phương cách tập thể
dục hữu hiệu như đi bộ, chạy treadmill. Một điểm lợi khác nữa là khi
tập hát, hay nhảy đầm, người ta phải suy nghĩ những bước tiến lui, và
đây là một cách thức hữu hiệu ngăn ngừa bệnh quên, Alzheimer’s.
Tại
Toronto, chương trình hát cho nhau nghe trên Thời Báo Radio đã kéo dài
hơn 4 năm qua, hiện đã phát thanh trên 200 chương trình. Qúy độc giả có
thể gửi những bài hát dưới dạng mp3 qua mạng internet, hay gửi những CD
đến địa chỉ của Thời Báo, chúng tôi sẽ lần lượt cho phát thanh, không kể
hát hay hay hát không hay, trong tinh thần “hát hay không bẳng hay
hát”. Quý vị cũng có thể nghe các chương trình hát cho nhau nghe trên
website này (cột màu đen, ở bên phải, dưới các quảng cáo của Radio, SBTN Canada)
HUY PHƯƠNG * TRUNG CỘNG
Một người làm thương mãi biết hổ thẹn
- Details
- Created on Thursday, 14 March 2013 00:51
- Category: Tạp Ghi
HUY PHƯƠNG
Cổ
nhân vẫn cho rằng “phi thương bất phú.” Kỹ sư, giáo viên, công chức
đồng lương cố định là lẽ đương nhiên; bác sĩ, luật sư ngay thẳng, không
làm điều mờ ám thì lợi tức cũng giới hạn. Duy chỉ có giới thương mãi tùy
thời cơ, đối tượng, nhu cầu mà xoay chuyển, thu lợi tức cho mình, cho
nên người ta có nói: “Người mua lầm chứ người bán không lầm.” Có món mua
một bán hai, nhưng cũng có món mua một bán mười.
Thời
VNCH có bao nhiêu người kể cả giới có chức có quyền, trong khi quân đội
đổ máu ngoài chiến trường, thì hậu phương người ta “tuồn” thuốc tây,
xăng, gạo, vải vóc và cả… vũ khí cho địch quân để làm giàu, chỉ vì đồng
tiền, dù là đồng tiền vấy máu. Thị trấn nhỏ bé Gò Dầu Hạ sát biên giới
Kampuchea, dân số không đến vài chục nghìn mà đã có hơn 10 nhà thuốc
tây, thuốc thời đó không cần toa bác sĩ, bán cho ai, nếu không mua đem
về tiếp tế cho Việt Cộng bên kia biên giới?
Bây
giờ trong khi Trung Cộng thôn tính Hoàng Sa, Trường Sa, ngang ngược
trên Biển Đông, bắt bớ giam cầm ngư phủ Việt Nam ngay trong hải phận
quốc tế, cắt dây cáp của tàu dò dầu khí của Việt Nam, lập làng, thuê
đất, thuê rừng, khai thác bauxit trên đất Việt Nam, toàn dân phải chịu
nhục vì tập đoàn cai trị muốn bán nước. Trong khi đó thì bọn con buôn,
sẵn sàng vì lợi nhuận, nhập hàng độc hại giết người vào để giết dân
mình, con buôn du lịch thì tổ chức cho đồng bào mình, viếng thăm đất nhà
của bọn bành trướng, nơi mà gần đây đã có cửa hiệu trương bảng cấm
người Việt Nam và chó mà không biết nhục. Ngay cả các dịch vụ du lịch
người Việt tị nạn ở Mỹ, ở Úc, ở Canada, ở Âu Châu… mỗi năm đã tổ chức
bao nhiêu chuyến du hành đi thăm Bắc Kinh, Thượng Hải… đem thêm ngoại tệ
cho đất nước này, qua các trạm hải quan của Trung Cộng mà không thấy
xấu hổ, đứng chụp ảnh tại Quảng trường Thiên An Môn mà không nghe mùi
máu tanh của 5,000 người đã chết chỉ vì đòi hỏi dân chủ trong đêm 4
tháng 6-1989.
Nhưng
những nhà buôn kiếm lời trên những chuyến du lịch đi Trung Cộng không
quan tâm đến điều này, dù họ là những người Việt Nam, vô cảm vì nỗi đau
chung của người Việt.
Công
ty du lịch của ông Trần Nguyên Thắng ở ngay đất Bolsa này đã làm được
một điều mà tôi nghĩ chưa một công ty du lịch nào làm được, đó là ông từ
chối không làm tour cho đồng bào của ông đi Trung Quốc. Ở đây là đất tự
do, ông không là giám đốc một công ty du lịch của nhà nước CSVN, làm
dịch vụ theo chỉ thị, nên ông có quyền làm ăn theo ý ông. Ai thấy tiền
mà không tham, vì tour du lịch Trung Cộng là tour rẻ nhất, dễ ăn nhất,
vì rẻ nên có nhiều người tham dự.
Trước hết, ông giám đốc công ty du lịch này không ưa cộng sản, ông cho rằng: “Văn
hóa cộng sản là một thứ văn hóa tồi tệ nhất trong lịch sử Á Châu. Đấu
tố giai cấp, tình yêu giai cấp đã đạp đổ đi tất cả mọi truyền thống cũ.
Để sống sót trong hệ thống cộng sản, con người buộc phải sống thay đổi
nhiều bộ mặt để có miếng ăn, để có chỗ ngủ. Đời sống dạy cho cán bộ, cho
người dân phải biết cách luồn lách, biết cách nịnh bợ, biết cách sống
giả nhân giả nghĩa, biết cách bè phái tham nhũng hối lộ để sống còn
trong xã hội đó. Có người nào trong tổ chức chính phủ và đảng của Trung
Cộng ngày nay đã không từng là những Hồng Vệ Binh năm xưa dưới thời của
Mao Trạch Đông. Những hung thần con nít đó đã làm lại lịch sử và nền văn
hóa cộng sản cho đất nước Trung Hoa.”
Chỉ
nói riêng về danh xưng của đất nước cộng sản đông dân nhất thế giới
này, vì sao phải gọi họ là Trung Quốc như CSVN đã gọi, mà không gọi họ
là Trung Cộng cho… chính danh? Tôi đã đồng ý với Trần Nguyên Thắng khi
ông viết rằng: “… danh từ Trung Quốc hình thành từ tên Trung Hoa Dân
Quốc từ thời Tôn Dật Tiên, tên mà Thống Chế Tưởng Giới Thạch vẫn dùng
khi đến Đài Loan. Còn Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa với Cộng Sản chủ nghĩa
do đảng Cộng Sản chỉ huy không gọi là Trung Cộng thì gọi là gì bây giờ.
Có chữ “Quốc” nào trong cái tên đó đâu! Đến danh từ tên mà cũng có ý
lừa đảo lập lờ, nếu họ thật tốt thì có sợ gì mà không tự nhận là Trung
Cộng. Vì thế tôi không gọi họ là Trung Quốc mà gọi họ là Trung Cộng cho
đúng tên và chính danh.” Là một người hướng dẫn du lịch nhiều năm,
đi nhiều nơi trên thế giới, ông Thắng cho rằng danh lam thắng cảnh của
nước Tàu không thể so sánh được với Ai Cập, Peru, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ,
Pháp, Slovenia, Kampuchea, Miến Điện và ngay cả Việt Nam. Ông chê văn
hóa Trung Cộng còn thấp kém vì chỉ biết dối trá, lọc lừa, chụp giựt, ăn
cắp, chen lấn, vô lễ… Không giấu diếm, sợ hãi vì còn mong muốn đi về
Việt Nam, ông Trần Nguyên Thắng, một người kiếm tiền lương thiện bằng
những tour du lịch, cũng cho rằng “chế độ cộng sản hiện nay tại Việt Nam
còn tệ nạn tham nhũng, thối nát, quan liêu…”
Trong một bài báo gần đây sau khi có tin một nhà hàng ở Bắc Kinh treo bảng “miễn tiếp khách Nhật, Phi, Việt và chó,”
ông đã mong có một ngày nào đó khi về Việt Nam ông sẽ mở một cửa hàng,
với những thực phẩm “đặc biệt” để dành cho cán bộ cộng sản và… lợn: “For Communist members and pig only!”
Tôi
không quen ông Trần Nguyên Thắng của công ty du lịch mang tên ông, cũng
như chưa hề giáp mặt ông một lần, nhưng tôi nghĩ ông là người can đảm,
biết hổ thẹn và có tấm lòng yêu nước.
Trong giới làm thương mãi, không ai chê tiền, ông cũng cần tiền, nhưng không phải ở chỗ đó, vì ông còn biết nhục.
NGUYỄN BÁ CHỔI * CHIẾN TRANH VIỆT NAM
Xin đừng gọi “em” bằng… chiến tranh chống Mỹ
Thưa các anh,
Em là cuộc chiến tranh kéo dài trên 20 năm trên nước Việt Nam mà anh chàng nhạc sĩ phản chiến dựa hơi lính để trốn lính của “bên thua cuộc” gọi là “20 năm nội chiến từng ngày”; còn các anh thì gọi là “chiến tranh chống Mỹ cứu nước”, về sau này gọi vắn tắt
“chiến tranh chống Mỹ”. Em đau khổ dường nào khi bị các anh gọi không đúng tên em.
Trước
hết, em muốn gợi nhắc nhở để may ra các anh sống lại chút tình đồng cảm
mà thấu hiểu cho nỗi lòng em ròng rã từ 50 năm qua. Các anh thử tưởng
tượng khi tên mình bị người ta gọi sai đi, hoặc do vô tình, hoặc cố ý vì
nguyên nhân hay mục địch nào đó. Chẳng hạn như anh Nguyễn Thanh Tú bị gọi là Nguyễn Thành Thúi, anh Trần Đăng Thanh ra Trần Bất Hạnh, anh Nguyễn Phú Trọng thành Lú Nặng, anh Nguyễn Tấn Dũng ra Dũng Xà Mâu hay Ba Ếch, anh Trương Tấn Sang thành Trương Tấn Xạo... mặc dù trên thực tế người ta gọi tên các anh này trại ra như thế rất là “hợp tình hợp lý”- em mượn chữ của “nhà báo” kiêm “tiến sĩ” kiêm luôn “giáo sư” Nguyễn Thanh Tú nói về “phải giữ lấy điều 4 HP”.
Thưa các anh, tên cúng cơm đầy đủ của em là “Chiến tranh do CS Miền Bắc (tức nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà) xâm lăng Miền Nam (tức Việt Nam Cộng hòa)”, ban đầu bị các anh gọi là “Giải phóng Miền Nam”, về sau đổi thành “Chiến tranh Chống Mỹ”.
Người ta gọi trại tên các anh Thanh Tú ra “thằng thúi”; Đăng Thanh “bất hạnh”; Phú Trọng “lú nặng”; Tấn Dũng “Dũng xà mâu, Ba Ếch”; Tấn Sang “tấn xạo”...
là gọi đúng bản chất “sự việc”; thế mà các anh đã chẳng những buồn
phiền, rầu rĩ mà còn giận hờn tím gan. Còn như em đây, bị các anh gán
cho cái tên với ý nghĩa hoàn toàn trái ngược lại. Nay thiết nghĩ đã đến
lúc em phải đòi lại cho đúng tên thực của mình. Em đau khổ cũng quen rồi
nhưng vì, như lời bác cuỗm được của ông Quản Trọng bên Tàu dạy các
cháu, “vì lợi ích trăm năm trồng người”, em thiết nghĩ sự gọi đúng tên đúng việc này nếu không thức tỉnh được các anh đầu óc có chưa chai lì
thì cũng vì “sổ hưu” thì ít ra cũng giải độc được cho con cháu các anh để chúng hiểu đúng sự thật lịch sử nước non nhà.
Em
ra đời năm 1954 tức là ngay khi các anh phải rút về Bắc vĩ tuyến 17
theo Hiệp định Genève chia đôi đất nước, các anh đã cài cắm người ở lại
và chôn dấu vũ khí để chuẩn bị đánh chiếm Miền Nam khi đó chưa có sự
hiện diện của quân đội Mỹ. Hiệp định do các anh ký chưa ráo mực thì
chính các anh chờ đêm tối đến mò về làng mạc thôn ấp nơi đồng bào Miền
Nam đang
sống yên lành, tìm bắt cóc sát hại viên chức chính quyền, rồi từ từ
“thừa thắng xông lên”, các anh cho ra mắt “Mặt trận giải phóng Miền Nam”, vào ngày 20/12/1960.
Từ
đó, thân em càng phình ra theo những “thành công” phá làng đốt xóm, bắt
cóc giết người, đắp mô, gài mìn đường sá, tung lựu đạn rạp hát phòng
trà... Cho mãi đến 1964, khi Miền Nam chịu không thấu sự hoành hành từ
phía các anh mà Miền Nam có câu hát
“giặc Miền Bắc vô đây, bàn tay nhuốm máu anh em...”, quân đồng minh của
họ do Mỹ dẫn đầu với Thái Lan, Tân Tây Lan, Úc, Nam Triều Tiên, Phi
Luật Tân mời mới nhảy vào cứu nguy.
Như vậy thì rõ ràng: “các anh chống đồng bào Miền Nam trước khi “chống Mỹ”. Rõ ràng Mỹ chỉ là kẻ đến sau bộ đội cụ Hồ trong cuộc đời em”.
Mà
quả thực rõ ràng là như vậy. Khi Hiệp định Paris chưa ngã ngũ, “anh” Lê
Đức Thọ đã đi đêm với Kissinger Mỹ để lừa gạt Miền Nam ký vào bản hiệp
định cho Mỹ rút quân và các anh muốn làm gì thì làm sau đó.
Quân Mỹ đã rút năm 1973, đúng như tinh thần Hiệp định Hoà bình mà các anh đã ký kết.
Quân
Mỹ đã rút khỏi, nhưng thân em nào có được yên. Các anh vẫn giày vò thân
em vì sự thực, như thuở ban đầu, mục đích chủ trương của các anh là
chống người Việt Mền Nam chứ đâu phải chống Mỹ. Chỉ cần xem những tấm
hình chụp “anh” Thọ đi đêm với Kít Mỹ với khuôn mặt hồ hởi phấn khởi của
hai anh thì biết thân phận em còn phải nằm ngửa ra cho đến hai năm sau.
Nói
chi đâu xa: vụ Mậu Thân mà mới đây nhân dịp kỷ niệm 45 năm các anh vẫn
còn bày trò gian lận bằng cuốn phim gọi là “tài liệu” về Mậu Thân Huế
của cô ả Lê Phong Lan.
Năm
đó em tưởng mình được yên thân trong ba ngày Tết, vì chính các anh đề
nghị và được bên Miền Nam đồng ý hưu chiến cho bà con Mừng Xuân sang,
nhưng chính các anh đã tráo trở. Xuân vừa sang, tiếng súng AK đã nổ vang
phố Huế. Em (tức chiến tranh) lại phải tức giấc. Chính
các anh đi ruồng bắt rồi đem chôn sống hàng ngàn người Việt chứ đâu
phải người Mỹ! Chống Mỹ thì chôn sống Mỹ chớ hà cớ gì lại đi chôn sống
người Việt!
Em
nhớ không sai, tinh thần của Hiệp Định Paris 1973 là chấm dứt chiến
tranh, vãn hồi hoà bình mà các anh đã ký; và quả nhiên rõ ràng là quân
Mỹ đã rút khỏi Miền Nam. Vậy mà các anh vẫn đánh quân Miền Nam và đánh
lớn bằng chiến dịch Hồ Chí Minh để phe các anh có được “đại thắng mùa
xuân”, và tù binh không
ai khác hơn là người Việt Nam. Trắng đen thế ấy nhưng các anh cho đến
nay vẫn không chịu “sáng mắt sáng lòng” gọi em bằng tên “Chiến tranh chống Mỹ” thì oan cho em quá.
Các
anh ơi, nếu em nhớ không lầm thì trong một cuốn tiểu thuyết nói về yêu
đương nào đó có chuyện anh chàng kia tuổi tác đáng bậc chú cô bé nọ,
nhưng vì yêu đã xin “đừng gọi anh bằng chú”
Nay em cũng xin các anh, không phải vì yêu mà vì công lý, xin đừng gọi em là “Chiến tranh chống Mỹ”, nhưng hãy gọi cho đúng tên.
Đó là cuộc chiến tranh xâm lăng Miền Nam Tự Do do Cộng sản Miền Bắc phát động.
Em cám ơn các anh,
BÙI MỸ DƯƠNG * HỌP BẠN TRƯNG VƯƠNG
Họp mặt các bạn (53-60) ơi.
Thưa
các bạn nhớ lại kỳ họp
mặt 2004 tại California nhóm (53-60)
của chúng ta lần đầu tiên gặp gỡ rất đông gồm
81 bạn và gần ba chục đức lang quân.
Chúng ta mừng
mừng tủi tủi khóc cười vì đã hơn 40 năm mới gặp nhau đông như vậy.
Chúng ta vẫn
thường
tham dự ngày lễ Hai Bà tổ chức ở California, Washington DC, Houston, rất đông các cựu học-sinh của trường thuộc nhiều niên khóa nhưng nhóm (53-60) của chúng ta rất ít. Vì thế có gặp nhau cũng không có cơ hội hàn huyên nhớ
lại những ngày thần tiên thuở đó
Hội
hoa anh đào taị thủ đô Hoa thịnh Đốn năm 2003 tuy chung mà
riêng nhóm bạn (53-60)
tại THủ đô khá đông, tình nghĩa
đầy ắp
” con tim”.
Tú-Nhật
sắp xếp ăn, ở
cho cả đám bạn., trưng dụng chồng con chuyên chở. trong những
ngày hội, Chị đã “ xẻ
áo” trong cơn tuyết giá bất chợt.
Kim-Hân hiếu khách không làm” tài xế” nàng phải nhờ con trai đón tận Phi trường và sau đó cô con gái dễ thương
đã đưa mẹ và bạn đi giới thiệu những cảnh đẹp tượng trưng của Thủ-đô.
Bạn
Trần thị Ninh rất thân từ thuở “xoã tóc vai”, bao năm
dâu bể gặp lại nhau, anh chị, đón về
“túp lều lý tưởng “ cho ăn ngủ một đêm rồi
tiễn chân ra phi trường.
Thấy tình bè bạn thân thiết như thế nên Nguyễn thị Thảo, Kim-Long, Châu-Hà, Khánh-Ngọc, Kim–Dung bàn kế hoạch là làm sao tìm được các bạn đồng niên khoá gặp nhau sau bao năm xa mái trường thân yêu ?? Cùng ý đó tất cả đã tìm kiếm và nhóm (53-60) đã thành hình có danh sách 208 bạn gồm hải ngoại và trong nước, Chúng ta nối kết liên lạc thăm hỏi, chia vui xẻ buồn với nhau.
Bây giờ
đã là những cụ già tuổi hạc cao, tuổi tri thiên mệnh,.Chồng tôi nhận định cứ sống trên 60 tuổi
là được Thượng đế ưu ái ban phúc lắm rồi.
Vậy mà lũ (53-60)
chúng ta đã vượt qua
được ranh giới trên cả thập niên rồi đó mừng không ??.
Nhớ
năm đầu tiên (2004)
sau 2 bữa tiệc chào mừng của dân quận Cam Cam , tụi mình kéo xuống San Diego quấy
phá, ăn uống nhà Phạm thị Kim . Bạn Kim phải nhờ chồng con, dâu rể giúp một tay cho bữa tiệc cả trăm người được chu đáo. Chúng ta trò
chuyện cười nói tưởng như “tuổi thơ ngây” ngày nào. Rồi tiệc lớn tiệc nhỏ đãi nhau từng nhóm, để rồi lưu
luyến chia tay.
Năm 2005 ngày gia-đình Trưng-Vương hội ngộ tại Houston nhóm (53-60) cũng có cuộc
họp mặt riêng tại “ lầu
đài tình ái” của Ngô
kim Nhụy, với lòng hiếu khách thức
ăn chọn lọc, cảnh
nhà đẹp rộng rãi cho chúng
ta nhớ lại những ngày thơ dại “ hái hoa, bắt bướm, …” Kết thúc những ngày gặp nhau bằng bữa ăn đậm
tình quê ở quán Phố Xưa. Thầy trò tâm tình thoải mái.
Năm 2006 cũng nhân ngày lễ
Hai Bà, chúng ta lại một lần nữa đến vùng biển đẹp có khí hậu tốt nhất nước Mỹ do bạn Ngân-Sơn “ đăng cai” với
bữa trưa kiểu Pháp tại nhà và hướng dẫn du lịch của vùng tây nam nước Mỹ. Đi xem cảnh, tâm tình khi về “kiến bò bụng ” chủ nhân cho ăn buffet
tại nhà hàng . Quyết tâm trả thù dân tộc ( nhà hàng Tầu) các bạn TV thể hiện
câu “ nữ thực như hổ” cho nhà hàng lỗ chơi…
Năm 2008
chúng ta lại họp mặt ở Texas xứ nóng tình bỏng, các bạn sở tại đãi tại nhà hàng
chưa đủ, thân thương hơn phải tại gia nữa: Kim-Long, Châu-Hà và sau cùng đến
nhà Trương hoàng Yến với bến sông sau nhà chúng ta lại được dịp thoả thích nói
cười ăn uống. Những dịp vui đó cả lũ chúng tôi như được trở về “ngày tháng cũ”
Tháng 8 năm 2010 Mỹ
Dương kỷ-niệm lên “lão” nhóm bạn ta ở
Canada và nhiều tiểu bang trên đất Mỹ về tham dự : Nam bắc California,
Washington DC, Washington state,
Virginia, New Jesey, Florida, Texas ….Tất cả khoảng trên 70 vị và phu
quân . Tiệc tùng xong quí vị lại xuống
vùng phía nam thăm các bạn ở San Diego, ra Park hội họp ca hát và ngày sau cùng
đi xem đảo Catalina bằng tầu. Cả ngày hàn huyên vui vẻ, mệt nhoài, Mỹ-Dương đã
chia tay các bạn bằng những bát phở gà, phở sào, cơm gà hay chả cá Thăng Long tại
nhà hàng Quang Trung để mai ai về nhà nấy nhớ mãi cuộc vui này.
Tháng 4
năm 2011 Đoan Chính nại cớ về hưu cho nhóm chúng ta họp mặt tại San Jose’
Ngoài tiệc
của Đoan-Chính bạn Đỗ thị Đào và Đỗ thị
Mai đã đón đưa, cho ăn cho ở, khoản đãi thật chu đáo không ngờ tình bạn của chúng ta thương nhau
như thế. Đào vận dụng chồng con phụ giúp. quí hoá quá hỡi các bạn TV của chúng
ta.ơi !!
Không
dám nhắc thêm nhưng ở tuổi của chúng ta rất hạn hẹp nếu có cơ hội thì cố gắng
cùng nhau gặp mặt “kẻo mai kia mốt nọ” lại nuối tiếc khôn nguôi!...
Ngày 23
tháng 2 năm 2013 Mỹ Phan tổ chức “ vào tròng” được 50 năm, chị có nhã ý mời quí
bạn tham dự và sau đó riêng tư hội ngộ
(53-60) . Nếu đông đủ, chúng ta sẽ làm một cuộc du lịch khác như Las Vegas, hay
Sand Canyon v..v.. ???
Minh
Loan đi chơi Texas về cho biêt các bạn Houston ủng hộ hết mình cuộc hội ngộ vào
tháng 2 năm 2013 này.
TV (53-60) kỷ niệm 60 năm ngày rời ngôi trường thân yêu .
Như
đã định thứ bẩy ngày 23/2/2013….bữa tiệc
mừng “ lễ vàng” của bạn Trần Mỹ-Phan và anh Bùi phong Quang có khoảng trên 30 bạn
đồng khoá tham dự tuy vui nhưng chưa được thoả chí chuyện trò. Để kéo dài thời gian gặp nhau, ban tổ chức thuê
xe bus du ngoạn thành phố “ đỏ đen” cho tự do nói cười mà không làm phiền người
khác. Thời gian rong ruổi trên xe, lũ chúng tôi đã có khoảnh khắc riêng tư từng
nhóm, chuyện vui buồn của những tháng ngày xa cách. Muốn làm cho không khí vui tươi sinh động chị
trưởng ban tổ chức Minh Loan lên micro nói lời chào mừng và chương trình du ngoạn
đồng thời khuyến khích các bạn hát, hay kể chuyện vui. Thanh Hải, Kim Dung năng
động phụ với Minh Loan phân phối đồ ăn
thức uống cho các bạn.
Phần ăn gồm một bánh paté nóng hổi mới lấy trong tiệm, một
cái bánh khúc do bàn tay khéo léo Quỳnh-Giao, gói thạch dừa ngon dòn do bà Kim
nổi tiếng quận Cam. Ăn ngon để có sức, những
trái quit, chùm nho ngọt làm trong giọng, chai nước mát bớt khản cổ vì nói nhiều.
Cám ơn các chị bạn chu đáo lo ăn, lo uống nhưng làm sao cho chuyến đi vui vẻ thế
là Minh Loan cổ võ, khuyến khích các bạn biểu lộ tài năng. Cả đám như được xem
cuốn DVD cây nhà lá vườn: bạn Kim-Toàn với giọng ca mạnh, cao vút, làm chúng
tôi vừa ngưỡng mộ vừa được cười nghiêng ngả. Cô dâu 50 năm cũng góp lời ca có
thể chị xúc động ( sau đêm ngà ngọc) nên giọng trĩu nặng. Minh-Chúc hát hay và
thường là người của đám đông, Vân Phương cô bạn không cùng trường nhưng cùng
xóm hát thật hay với bản nhạc tiền chiến khiến những tràng vỗ tay kêu như pháo
nổ. Thanh Hải phân phát một số bản nhạc cho cả lũ đồng ca góp tiếng: nào nhạc
Xuân, nhạc quê hương. Hết hát đến kể chuyện vui, mà tiếu lâm của VN thì phải hiểu nghĩa trắng
nghĩa đen mới lấy được nụ cười. Để tường trình tôi tóm tắt: đem thơ của bà chúa
thơ nôm Hồ xuân Hương ra bình giải.
Tài nói chuyện cười có vợ chồng đốc Thủy & Ngọc-Ly kể vài nét đùa nghịch của nghề nghiệp, vợ chồng nhà văn Thiên nhất Phương & Vân Xã sưu tầm nhiều chuyện đó đây xưa nay cũng làm cho nhiều bạn “ em hiền như ma sơ” đỏ mặt. Tiếng hát lời ca và những mẩu chuyện vui cho chúng tôi “lão bà” quên hiện tại, trở về tuổi “ đôi tám”.
Ôi! một
giấc mơ tuyệt đẹp đang vẩn vơ trong đầu thì xe dừng ngay trước khách sạn Rio. Đôi
vợ chồng hết lòng với bạn anh Thành & Ngân-Sơn sau bữa tiệc của Mỹ-Phan đã vội
lái xe đi trước lo nơi ăn, chốn ở, giải trí cho chúng tôi. Xin trân trọng lòng
hiếu khách của anh chị hôm nay cũng như cách đây mấy năm trước (2006) tại San Diego.
Một ngày
ồn ào trên xe vẫn chưa đủ, đến song bài phải thử thời vận, chúng tôi hạn chế cuộc chơi để khỏi cay cú mất vui. Kết quả
nhóm 4 đứa chúng tôi Tuyết, Hồi, Hoa và Dương được sòng bài trả cho 24 xu. Mấy
giờ kéo máy chuyện trò vui vẻ mà túi không vơi, nhớ câu ca dao con gái bẩy nghề chúng tôi thể
hiện“ ăn quà là bốn”. Vé “ăn thả cửa” trong 24 giờ, chủ tiệm đánh vào lòng tham
con người nên tiệm ăn “ all you can eat” rất đông, vì họ biết dung tích bao tử
có hạn, muốn ăn nhiều cũng không được.
Vân-Thu,
Hải, Kim-Dung, Ngân-Sơn dẫn các bạn đi xem show, bốn đứa chúng tôi chỉ muốn nói
chuyện với nhau, nói mãi, nói hoài mà không hết. Quá khuya mới về phòng nghỉ, hy
vọng những mộng đẹp thuở xa xưa, một ngày gặp lại chính mình nơi các bạn. Niềm vui gặp các bạn, tinh
thần giao động đã phải dùng một viên thuốc trợ giúp để ngày mai còn tiếp tục cuộc
chơi.
Sau một
ngày ăn (quà) chơi ( bấm máy) thoả thích ở chốn không có ngày đêm, tiền bạc như
cỏ rác, xin nhắc lại lời người bạn lần đầu
tiên viếng thăm nơi đây: “ kém trời mỗi cái cao”.
Một ngày
quên hết chuyện trần thế, các bà già trở về bến mơ, tung tả trẻ trung vui đùa
như hồi ăn quà vặt trước cửa trường Trưng-Vương 60 năm về trước.!!! Niềm vui
riêng tư từng nhóm bây giờ tụ hội vui chung ở không gian nhỏ hẹp ( xe bus) trên đường trở về quận Cam. Con đường
dài Las Vegas –Westminster như ngắn lại bằng giọng hát lời ca, tiếng cười rộn
ràng của các “ lão bà” và xe đã đến điểm hẹn, chấm rứt cuộc hành trình bằng chầu
phở Thanh mà Kim Dung là “ nhà tài trợ” ???
Chúng
tôi “ lưu luyến” chia tay vì ngày mai có chương trình khác nữa. Một số bạn
phương xa được con cháu, những người quen mời đãi, chúng tôi Đoan –Chính, Quỳnh-Giao, Hồng-Lan, Hồi-Hương,
Hoa, Tuyết, Mỹ-Dương đến nhà cặp vợ chồng Diệp & Hợi thưởng thức tài bếp
núc và lối đón tiếp nồng hậu của họ.
Bữa tiệc
chia tay của nhóm ( 53-60) tổ chức tại nhà hàng Seafood World. Minh-Loan chu
đáo chọn nhà hàng, thực đơn, dàn nhạc, ca sĩ , MC , nhiếp ảnh, tường trình với
các bạn không đến tham dự đồng thời để chúng tôi ghi nhớ vài hình ảnh đáng yêu
của các bạn gìa hôm nay. Rất tiếc và bạn
Ngô kim-Nhụy đã lặn lội từ Texas tới mà ngày vui cuối mệt không đến được , chúc
bạn mau bình phục để chúng ta còn có dịp gặp lại nhau nữa !
Cuối bữa
tiệc mỗi người còn được tặng chút quà lưu niệm như để nhớ ngày họp mặt nhau hôm
nay.(3/2013).
Tuổi
của chúng tôi, đường đời đã trải, thời gian còn hạn hẹp nên khẳng định rằng: chúng
ta cần và phải có bạn trong đời.
Nhà tư
tưởng Aristote đã nói: “ Tình bạn là
cái cần thiết đối với cuộc sống, vì không ai lại mong muốn cuộc sống không có bạn
bè”.
Người bạn
đời đã ra đi nên ngoài tình gia-đình anh chị em và đàn con cháu thì bạn bè là nguồn
an ủi cho bớt cô đơn, đi nốt đoạn cuối cuộc đời vì thế tôi thương và thèm các bạn
lắm. Nghe tin bạn ở xa tham dự ngày hội
ngộ, vui mừng khôn xiết, họ cũng như tôi mong gặp những “ con bạn” thương yêu
thuở “ tuổi dại khờ” .
Đám bạn học TV chúng tôi quen biết nhau hơn nửa thế-kỷ, dù ở
tuổi Lão Lai cũng không ngại đường xa tìm đến với nhau thương quá; phải tiếp
đón thật tận tình. Hiện tại mới thật, ngày mai làm sao biết, bây giờ có cơ hội
hãy nắm lấy không sẽ tiếc nuối. Câu nhận xét của các cụ quả không sai “ vì tình
vì nghĩa, không vì cả bát cơm” nhất là xứ Mỹ vật chất dư thừa.
California
nắng ấm khí hậu điều hòa, người Việt Nam
định cư nhiều hơn các nơi khác. Các bạn (53-60) nơi này khá đông chỉ cần gọi qua phone
ới một tiếng là vui buồn có nhau. Ngày họp
mặt các bạn, tất cả đều mong ước, nhưng nước Mỹ rộng lớn tội cho đám bạn già mệt
mỏi trong cuộc hành trình dài. Cùng tiểu bang tự lái xe hay dùng xe đò cũng mất vài giờ bó chân bó cẳng. Bắc
California có Đoan Chính đến trước mấy
ngày, Ngô bích Vân phải chuyển 2 chuyến
xe lửa, Vân Xã có ông tài xế sẵn sàng rong ruổi từ thành phố vàng San Francisco,
Nguyễn thị Hồng ham vui mượn chuyến xe đò Hoàng. Nguyễn thị Tâm cũng được đức
lang quân tháp tùng cho phải phép. Phía nam, Phạm thúy Vân , Ngân Sơn từ San Diego
lên. Tiểu bang nóng bỏng Texas, Houston
có “ba con mèo mướp” Hoa, Hồi-Hương, Tuyết rồi Dương-Chi, Kim-Dung, Hanh, Kim-Nhụy,
Thanh-Phong cũng sang phó hội. Ông rể sĩ quan võ bị Đà-Lạt từ thành phố Seattle
thuộc tiểu bang mầu xanh, cũng mượn cánh chim trời dẫn cô vợ Nguyệt Thanh đi gặp
các bạn thời“ áo trắng”.
Tôi làm
công việc của các chị (Tú-Nhật, Hường-Liên) trưởng lớp những năm xưa là điểm
danh, xin quí bạn đứng lên, nhoẻn nụ cười thật tươi cho các chú phó nhòm chụp hình: Bùi thị Ái, Nguyễn ngọc Lan-Hương, Lê ngọc-Loan,
Nguyễn kim-Dung, Hoàng thanh-Hải, Nguyễn thị Nhung, Nguyễn hoà-Phong, Dương
vân-Thu, Đặng thị Diệp, Tiêu mỹ-Lợi, Nguyễn thị Điển, Vũ ngọc-Vinh, Phan thị Quỳnh-Giao,
Lê thị hồng-Lan, Nguyễn anh-Vân, Phạm hồng-Yến, Nguyễn thị Tâm, Nguyễn
ngân-Sơn, Nguyễn thị Tuyết, Bùi hồi-Hương, Nguyễn thị Hoa, Phạm kim-Dung, Đỗ
dương-Chi, Mai thanh-Phong, Đỗ thị-Chúc, Trần minh-Loan, Trần mỹ-Phan, Nguyễn
kim-Oanh, Bùi Mỹ-Dương, Đào nguyệt-Thanh, Trần thị Hanh, Nguyễn ngọc-Hoàn, Trần
thị Tân, Nguyễn thị Hồng, Ngô bích-Vân, Phạm đoan-Chính, Trinh thư-Hương , Đinh
hồng-Oanh, Phạm thị Dung, Trịnh hồng-Hạnh, Trần bạch-Lan.
Chuông tan học chưa reo, cổng trường chưa mở
mà các anh họ, anh ruột, cháu chắt đã thẫn thờ , thập thò, chờ đợi như quí anh: Nguyễn đình Thảng, Bùi thế Thành,
Nguyễn văn Quỳnh, Hoàng văn Hợi, Nguyễn song Thuận, Trần đức Tiến, Nguyễn ngọc
Hốt, Đặng quý-Đông, Trần đức-Tiến. Nếu sự
việc trên xẩy ra 60 năm về trước chắc quí chị sẽ bị gọi ra văn phòng khiển
trách nặng ….
Cám ơn
các bạn đã tạo cơ hội họp mặt (53-60), đây chỉ là bản tường trình đùa nghịch
mong làm các bạn cười thật nhiều, có sức khỏe dẻo dai để chúng ta lại gặp nhau
thêm nhiều năm nữa nhé .
Thương mến . Bùi mỹ Dương ( mùa Xuân 3/2013)
Subscribe to:
Posts (Atom)
No comments:
Post a Comment