THƯ CÙ HUY HÀ VŨ
Bài viết mới nhất
Thư của Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ
ngày 1 tháng 6 năm 2013 gửi từ Trại tù số 5 – Bộ Công an tại Yên Định, Thanh Hóa
Tôi, TS Luật Cù Huy Hà Vũ, bị Tòa án nước CHXHCN Việt Nam kết án 7
năm tù giam và 3 năm quản chế về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN
Việt Nam” mà tôi luôn khẳng định là tôi hoàn toàn vô tội. Hôm nay, ngày
1/6/2013, tôi gặp vợ tôi là Nguyễn Thị Dương Hà và con trai tôi là Cù
Huy Xuân Đức lên thăm tôi do việc tôi tuyệt thực để phản đối hành vi
phạm pháp của Giám thị Lường Văn Tuyến.
Tôi có ý kiến như sau:
Ngày 11/11/2012, tôi đã gửi Giám thị Trại giam số 5 – Bộ Công an
Lường Văn Tuyến một đơn tố cáo Lê Văn Chiến, cán bộ Trại giam số 5 Bộ
Công an tố cáo “cố ý giết công dân Cù Huy Hà Vũ”.
Tôi đã gửi đơn trên cơ sở điểm a, khoản 1 Điều 168 và khoản 2 Điều
168, khoản 1 Điều 169 Bộ luật Thi hành án Hình sự, thế nhưng đến ngày
12/5/2013, tức sau 180 ngày mà Giám thị Lường Văn Tuyến đã không giải
quyết Tố cáo này của tôi mà còn tiếp tục cho cán bộ Lê Văn Chiến vào
trực phòng tôi. Do đó ngày 12/5/2013, tôi tiếp tục gửi yêu cầu giải
quyết đơn tố cáo ngày 11/11/2012 và ghi rõ trong trường hợp không giải
quyết đơn tố cáo của tôi thì sau hai tuần tôi sẽ tuyệt thực phản đối!
Đến ngày 27/7/2013, tôi đã tuyệt thực, cho đến hôm nay 1/6/2013 là 6
ngày tôi vẫn tiếp tục tuyệt thực để phản đối việc Giám thị Lường Văn
Tuyến xâm phạm quyền lợi hợp pháp, chính đáng của tôi như không trả lời
Đơn tố cáo, không cho gặp vợ không quá 24 giờ ở phòng riêng, không cho
gửi thư cho gia đình, không cho nhận một số đồ vật thiết yếu không thuộc
danh mục cấm, 10 đầu tài liệu mà Tòa án đã dùng làm chứng cứ kết tội
tôi để tôi kháng cáo.
Tôi tiếp tục tuyệt thực cho đến khi nào giám thị Tuyến giải quyết đơn và các quyền lợi hợp pháp khác của tôi.
Nếu tôi chết thì nhân dân Việt Nam sẽ trả thù cho tôi bằng cách đưa
ra vành móng ngựa tất cả những kẻ nào đã chỉ đạo bắt, truy tố, kết án,
bỏ tù tôi trái pháp luật cũng như xử tù giám thị trại giam số 5 Lường
Văn Tuyến và những kẻ có liên quan đã đẩy tôi đến chỗ tuyệt thực dẫn đến
cái chết của tôi tại trại giam số 5 Bộ Công an.
Tôi, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ luôn đấu tranh vì công lý, dân chủ,
nhân quyền, vì phẩm giá của con người ở Việt Nam, luôn chống chế độ độc
đảng độc tài, đàn áp con người ở Việt Nam. Tôi cũng luôn chiến đấu để
bảo vệ độc lập chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam.
Do đó, Tôi, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, luôn sẵn sàng hi sinh tính
mạng của mình để nhân dân Việt Nam sống trong tự do và dân chủ và được
tôn trọng các quyền con người của mình, để Tổ Quốc Việt Nam luôn độc lập
và toàn vẹn về chủ quyền và lãnh thổ.
Tôi, Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ hi sinh tính mạng của mình để dân tộc Việt Nam hồi sinh. Tôi quyết tử để Tổ Quốc quyết sinh.
Tôi xin gửi lời chào kính trọng và chân thành tới toàn thể nhân dân
Việt Nam, tới toàn thể nhân dân các nước, các chính phủ: chính phủ Hoa
Kỳ, chính phủ 27 nước liên minh Châu Âu, chính phủ Australia, Canada …
và các tổ chức trên thế giới đã ủng hộ tôi mạnh mẽ trong cuộc đấu tranh
của tôi vì công lý, dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam vì phẩm giá và
quyền làm người của nhân dân Việt Nam. Tôi tin tưởng rằng trong tương
lai không xa nước Việt Nam sẽ trở thành một nước dân chủ thực sự, có chế
độ chính trị đa đảng và có Nhà nước hoạt động theo nguyên tắc tam quyền
phân lập. Tôi tin tưởng rằng nhân dân Việt Nam sẽ là chủ nhân thật sự
của đất nước mà trước mắt là thực hiện quyền phúc quyết đó với dự thảo
sửa đổi Hiến pháp 1992 cũng như đối với mọi dự thảo Hiến pháp khác.
Tôi luôn yêu thương vợ tôi là Nguyễn Thị Dương Hà, con trai trưởng là
Cù Huy Xuân Đức, con trai út là Cù Huy Xuân Hiếu, cháu đích tôn Cù Huy
Xuân Hoàng, con dâu Hoàng Kim Thanh và các thành viên khác của đại gia
đình tôi của tộc Cù Huy – tộc Ngô Xuân và quê hương Hà Tĩnh cho đến giây
phút cuối cùng của cuộc đời tôi.
Tôi xin nói lại tại sao tôi quyết lấy tính mạng của mình để đấu tranh
vì công lý, dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam, vì độc lập chủ quyền và
toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam nói chung, đấu tranh chống lại các hành
vi vi phạm nhân quyền của giám thị Lường Văn Tuyến nói riêng có 3 lý do
cơ bản sau:
- Truyền thống gia đình tôi là gia đình yêu nước nồng nàn từ đời cụ Vương “Cù Ngọc Xán” đã là chỉ huy căn cứ địa của Lê Lợi tại Hương Sơn Hà Tĩnh cho đến các cụ, ông tôi, bố tôi Nhà thơ – Bộ trưởng Cù Huy Cận, Nhà thơ Xuân Diệu luôn đấu tranh vì quyền tự quyết của dân tộc Việt Nam và của từng người Việt Nam.
- Tôi là Tiến sĩ luật, do đó tôi biết rõ là phải đấu tranh trên cơ sở pháp luật và bằng đấu tranh của tôi, tôi tin tưởng đã và đang đóng góp quyết liệt vào việc xây dựng Nhà nước pháp quyền ở Việt Nam.
- Tôi năm nay đã 56 tuổi tây, 57 tuổi ta, nên đã có đủ kinh nghiệm và hiểu biết về những hành vi phản dân chủ của Nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam, về sự đàn áp của chính quyền cộng sản Việt Nam đối với nhân dân Việt Nam, do đó tôi phải đấu tranh để chấm dứt những hành vi phạm pháp đó.
Tôi luôn luôn biết ơn các bậc đã sinh thành ra tôi là nhà thơ – Bộ
trưởng khai quốc Cù Huy Cận; mẹ tôi bác sĩ Ngô Thị Xuân Như; bác ruột và
cha nuôi tôi là nhà thơ Ngô Xuân Diệu đã có công sinh và dạy dỗ tôi nên
người.
Nếu tôi có chết trong cuộc tuyệt thực này thì tôi đã luôn xứng đáng
với các bậc sinh thành ra tôi. Tôi cũng luôn nhớ bố vợ tôi là ông Nguyễn
Bá Phụng và mẹ vợ tôi là bà Dương Thị Kính, đó là những con người đã
yêu thương tôi như con ruột.
Toàn thể gia đình tôi, vợ tôi, các con trai tôi và cháu nội tôi sẽ
tiếp tục con đường đấu tranh vì công lý, nhân quyền và toàn vẹn lãnh thổ
của tôi, vì dân vì nước như đã nói ở trên.
(Sau khi đọc xong thư cho vợ là Luật sư Nguyễn Thị Dương Hà, TS Cù Huy Hà Vũ nói thêm)
Tôi hoàn toàn không ăn là để đấu tranh, tôi tuyệt thực không phải là
vì muốn tự tử, tự sát, mà là để phản đối các hành vi xâm phạm quyền lợi
hợp pháp của tôi, của giám thị Lường Văn Tuyến nói riêng và của nhà nước
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam nói chung.
Sunday, June 2, 2013
CÁNH ĐỒNG MÂY * TÔ HẢI
Buổi nói chuyện của chương trình
TỪ CÁNH ĐỒNG MÂY
với
NHẠC SĨ TÔ HẢI
Xin bấm link để nghe
Nhạc Sĩ Tô Hải nói về … các con số…
ĐIÊN RỒ, BỊP BỢM? NGU NGỐC? HAY CÓ MƯU ĐỒ TÍNH TOÁN?
Ngay từ thuở cắp sách đến
trường Soeur St Joseph, mình đã là một học trò cực ngu về môn toán. Sau
này càng học lên cao hơn cấp 1, cấp 2 (cấp 3 dở dang vì hăng máu vịt
“xếp bút nghiên lên đường tranh đấu”!) thấy việc đi thi cái món văn học
Tây, luôn được nhân 3 (coeficient 3) nên mình càng chểnh mảng việc học
toán.
Vậy mà hôm nay đây, đến
thời U90, mình lại hay bị vật lộn suy nghĩ bực mình về những con số!!!
Sổ tay mình dầy đặc những con số để … suy nghĩ về cái khía cạnh …nhân
văn và xã hội của những chuỗi 000 lắm lúc đến điên cái đầu để tìm xem nó
nói cái gì và mình có thể nói cái gì về nó! Và quả là lý thú thật!
Hôm nay, nhân đọc câu nói của Sanjay Wijesekera: ““Đôi khi chúng ta quá quan tâm đến các con số lớn, mà không nhìn thấy những câu chuyện buồn đằng sau mỗi con số thống kê”” trên tờ Dân Trí,
như một lời chỉ giáo cho những ai đang còn nhìn những con số một cách
khách quan, lạnh lùng, mà muốn trả lời ngay cho vị nhân viên cao cấp
UNICEF này rằng: “Dạ! Thưa ông/ bà! nước Việt Nam tôi đã có quá nhiều
kinh nghiệm xương, máu, mồ hôi, nước mắt, buồn nhiều-vui ít vì những con
số rồi ạ!”
Cả 2, 3, 4.. cuộc chiến
tranh lớn nhỏ ở nước tôi, từ ngày tôi làm lính lúc 18 tuổi (1945), tôi
đã được “ru” trên những chiến thắng tiêu diệt quân thù. Tôi nhớ, đã có
lần, một tờ báo “địch” đã viết sau khi Việt Nam im tiếng súng: ”Nếu tổng
cộng tất cả những con số lính Mỹ bị tiêu diệt, những số máy bay, tầu
chiến Mỹ bị bắn rơi, bắn chìm trong chiến tranh Việt Nam thì…. Quân Đội
Mỹ hiện nay chỉ còn là một quân đội …ma! (armée fantô me!). Còn về phía
chúng tôi thì sao?… “Trăm trận đánh trăm trận thắng! Chẳng ai chết trận
bao giờ!” (Vì mọi con số thương vong bên chúng tôi là “tế nhị cấm nói”).
“Tôi xác nhận Phạm Văn Đồng đã gởi công hàm đến đồng chí Chu Ân Lai hôm qua” 1958
Thế đấy! Những con số
trong thời chiến tranh đối với chúng tôi rất là hiếm thấy trừ số quân
“Mỹ-ngụy” hàng ngày bị tiêu diệt nơi chiến trường! Còn ở hậu phương
thì….chẳng nhẽ lại oang oang lên: “Mỗi người dân “được” mua…?? mét vải,
?? … lạng thịt, ?? … lít nước chấm!!!?” Hiếm hoi lắm mới được nghe thấy
một con số cứ lải nhải mãi trên đài, trên báo! Đó là: ”Năm tấn thóc để
góp phần đánh Mỹ”! Một con số mà chính nông dân ở miền Bắc và sau này ở
miền Nam cũng thế đều nói: “Láo khoét! Một năm có 5 tấn, nộp thuế rồi có
mà ăn …phân à!” Và quả là vô cùng ngạc nhiên khi một số nhạc sỹ đi thực
tế “quê hương 5 tấn” thì, ngay miệng ông bí thư Nguyễn văn Đông nói ra “
Báo cáo lên T-Ư là 5 tấn chứ thực ra thì phải 6, 7 tấn đấy! Phải lo để
lại chút ít cho bà con chứ báo cáo hết thì sẽ khổ vì … thuế và bà con
nơi khác có khó khăn chửi cho mục mả!” Và tôi đã nhận thức ra một điều
vô cùng mới mẻ: “Con số là bùa phép đánh lừa hữu hiệu nhất đối với người
ngu kể cả người lãnh đạo…ngu!” (Thời ấy có mấy bố bộ chính trị biết chi
đến cái chuyện nhà nông!)
Vật đổi sao dời, đất nước
này qua nhiều cơn bị bỏ bê bởi bạn bè bốn biển, đành phải liều tìm kế
thoát thân bằng con đương “Đổi mới…như cũ” (nhưng tồi hơn cũ). Nhà máy,
ruộng đất trả về cho dân, chợ búa, hàng quán được tự do mở lại dưới cái
mác “Kinh tế thị trường” nhưng vẫn định hướng “Xờ hờ chờ ngờ”!? Nghĩa là
cho chúng mày làm ăn, nhưng cấm tiệt lúc nào là định hướng của chúng
tao!” thì ôi thôi! Những kẻ không thích con số như mình lại bị quẳng vào
cả một mê hồn trận con số!
Trước tiên, với lũ già
chúng mình sống ở đời, nếu khi đi học chỉ biết đến con số trăm (100đ) đã
là ghê lắm rồi! Thì cách mạng càng tiến lên cái dãy số (0) nó cứ kéo
dài thêm từ tiền triệu đến 100 triệu, từ tỉ đến ngàn tỷ …và bây giờ là
trăm, ngàn, ngàn tỷ! (chắc chẳng mấy chốc phải làm quen với tỷ tỷ ví dụ:
một trăm tỷ tỷ chẳng hạn) “Thú thật là có những con số nói lên thì dễ
nhưng viết ra chưa chắc ai cũng có thể viết đúng! Quả là tiền nước ta
nhiều tới mức khó nước nào đuổi kịp!
Cứ xem thử những gì đằng
sau những con số mà mình mới ghi lại sau đây trong vòng 2 tuần vừa qua
thì thấy: Mỗi con số có thể là một bài xã luận hay cực kỳ. Mình thử kê
khai ra và thử bình về nó một vài dòng xem sao:
-Hai anh Coor Dênh (*) và
Nguyễn Tất Dũng đều là dân đen ở Quảng Nam đã bỏ ra 500 triệu để dành để
xây nhà cho riêng mình nhưng, trước sự đi lại làm ăn, khó khăn của dân
làng, học hành vất vả của các cháu hàng ngày lò dò qua cầu tre lắt lẻo
hoặc đu giây thí mạng nên đã “xếp việc nhà lo việc làng xã” và bỏ hết
tiền túi ra đàm cầu cho dân qua lại!
Kết quả 2 cây cầu tư nhân
đã hoàn thành trước sự hoan nghênh rầm trời của báo chí lề đảng! Nhưng
cũng thời gian đó, báo chí chạy tít lớn: ”Sẽ chi ..1,8 tỉ USD tức là
36.000.000.000.000 đồng để… rút ngắn đường đi từ Hà-Nội vào Sài Gòn …4
tiếng 30’ nâng tốc độ chạy tầu lên tới…90km/giờ trong thời gian từ 7
đến…14 năm!”
Con số tiền dài đến ghe
người để cải tạo giao thông thì… kinh khủng nhưng hiệu quả tức thời và
nhân văn lại chẳng sao so sánh được với những gì 2 anh Dênh và Dũng đã
làm! Còn những người chuyên đi máy bay free (vì nhà nước trả tiền hoặc
đi chuyên cơ), những kẻ thời giờ chẳng có một xu giá trị gì, thì 4 tiếng
rưỡi đồng hồ có lẽ chỉ là đủ thời gian để tán gẫu ở quán bia ôm! Đặc
biệt với nhân dân lao động thì … đi tầu dù chậm hay nhanh cũng là điều
“xa xỉ”! Vì ngay tết nhất đến, không có sự giúp đỡ, tài trợ thì dù tầu
chợ có chậm như xe bò, chưa chắc 100% anh chị em các khu công nghiệp đã
có tiền mua vé về thăm quê hương, cha mẹ! Những cái đầu chuyên nghĩ
chuyện hoành tráng đâu có nghĩ đến tầu nhanh hay chậm dành cho ai và để
làm gì mà chỉ tính toán xem nhanh thì ăn bao nhiêu ,chậm thì ăn bao
nhiêu! Thế thôi!
-60 tỉ USD tức là xấp xỉ
1.500.000 tỉ đồng, riêng Vinalines 23.000.062.000.000.000 tỉ là tiền nợ
công (hay tư?) là con số mới nhất mà mới nghe ai cũng mà giật mình! Vậy
mà: Mọi sự sẽ “đâu vào đấy” do các anh trên đã: ”Quyết liệt tái cơ cấu,
quyết liệt cải tiến công tác vĩ mô” và “đang đi …..đúng hướng” Quyết
không thể để phá sản, không thể giải thể! “Các nhà giáo sư tiến sỹ kinh
tế học ăn lương cao của đảng đã thay nhau lên Tivi khẳng định như thế!
Cứ chờ khi họ theo bác của họ cả rồi toàn dân sẽ….biết (quyết thế nào và liệt đến đâu …LBT)!
-500 trường Đại Học và Cao
Đẳng, 24.000 tiến sỹ, 9.000 giáo sư, 33.000 nhà khoa học để trong 10
năm qua đã trình làng khoa học thế giới “những”…5 bằng sáng chế! (Petro
Times) để trước hàng loạt trận động đất ở đập Sông Tranh 2, hết đoàn này
đến đoàn khác vào làm khổ địa phương phải tiếp đón để rồi: ”Tất cả đều
không một ai dám phủ nhận “Đập thủy lợi ST2 chính là thủ phạm!”. Y hệt
như “chủ trương lớn” của đảng-nhà nước về khai thác bô xít ở Tây Nguyên
là sẽ có lãi!” Cứ tiếp tục tiến lên! Quả là sang hành tinh khác cũng
chẳng tìm ra nơi có nhiều nhà trí thức chả giống ai ở cái đất nước thiên
đường XHCN này!
Còn cả đống những con số
cực kỳ trừu tượng và thách đố với ngay các nhà kinh tế học nổi tiếng mà
chính cái tổng cục “khống” kê mới đưa ra mình cũng ghi chép nguyên xi
như sau:
LẠM PHÁT là:
2002 –> 4 – 2003 –> 3 – 2004 –> 9,5 – 2005 –> 8,4 – 2006 –> 6,6 – 2007 –> 12,63 – 2008 –> 19,9 – 2009 –> 6,88 – 2010 –> 11,75 – 2011 –> 18,58 – 2012 –>6,81
Còn TĂNG TRƯỞNG GDP thì:
2002–>7,8 – 2000–>7,34 – 2004–>7,70 – 2005–>8,44 – 2006–>8,87 – 2007–>8,5 – 2008–>6,23 – 2009–>5,32 – 2010–>6,78 – 2011–>5,89 – 2012–>5,03
Đọc xong thì khá nhiều nhà kinh tế học phải thốt lên: ”Chẳng biết họ moi đâu ra những con số này?”. Còn mình thì: “Lại bịp!”
Đây chỉ là những con số mà
mình ghi chép được trong tháng 3 này. Còn những giấc mơ hoành tráng chi
tiền bạt mạng hơn như Dự án tầu cao tốc, như Dự án “Nghiên cứu biến đổi
gien để nâng cao thể chất và trí tuệ con người Việt Nam” với những con
số (000000) dài cả thước thì … kệ họ nói cho …sướng miệng cho ra vẻ ta
đây cũng có Ai-Cu bằng người, khi biết lo phương tiện cho các bà nội trợ
đi chợ, các cháu đi học chỉ mất có một vài phút (!) cho cầu thủ ta đá
bóng Tây cũng phải thua luôn!
Trước khi tạm ngừng mình
xin thông tin thêm một con số “hư cấu” đến hỗn sược, xấc láo, liều lĩnh
đến nực cười mới được xướng ngôn viên sặc mùi hiếu chiến công khai nói
như thật bên “nước bạn của các ông ấy”: Công Hòa Dân Chủ Nhăn Răng Chết
Đói Triều Tiên:
Mới ngày 22/3/20013 đây,
chính mắt mình được xem “ké” Le Monde: bộ phim…“cận tưởng” có nhan đề
“Cuộc chiến ngắn ba ngày” dài 4 phút (!) của đài truyền hình nhà nước
của ông, cha, con nhà Ủn- Ỉn (Kim Jong Un: được đặt tên sau khi Kim Jong
Il đọc bài “Ngu Hơn Lợn” của bác Alan?): Nổi bật trong chiến thắng huy
hoàng do nguyên soái Ủn chỉ huy là bắt sống 150.000 tên Mỹ và “gốc gác
Mỹ” làm “con tin” (!), sau cuộc tấn công chớp nhoáng, nhảy dù xuống thủ
đô Seoul và cuộc tổng tấn công đồng loạt của pháo binh, xe tăng vượt
giới tuyến hỏi tội kẻ thù trong chớp mắt! Úi mẹ ơi! Hãi quá! Chẳng biết
là “người bạn lớn” đó sẽ cho 150.000 con tin đó ăn cái gì trong khi thần
dân Bắc Triều đang phải bóc vỏ cây mà ăn thậm chí ăn cả thịt người!
Tài bịa con số của mấy tay đại độc tài này quả là Hitler, Goebbel có sống lại cũng phải quì lạy bằng …tổ sư chứ chẳng chơi!
Tài bịa con số của mấy tay đại độc tài này quả là Hitler, Goebbel có sống lại cũng phải quì lạy bằng …tổ sư chứ chẳng chơi!
Một lần nữa mình xin tuyên bố
HIỂU NHỮNG GÌ ĐẰNG SAU
NHỮNG CON SỐ CỦA CÁC NHÀ CẦM QUYỀN ĐƯA RA THÌ NƯỚC CHÚNG TÔI DO THỪA
KINH NGHIỆM XƯƠNG MÁU NÊN CHẮC CHẮN LÀ VÔ ĐỊCH!
HNTU7 ĐÃ HẠ MÀN! TỪNG TƯỞNG BỞ … KHI KHÔNG THẤY AI ..CHẾT CẢ!
TÔ HẢI
Phải công nhận là từ khi đất nước có nhiều chuyện rối rắm, có thể “đe dọa đến sự tồn vong của chế độ” thì, mỗi khi ba cái anh “tự bầu nhau là đỉnh cao trí tuệ” của cả nước kéo quân về Ba Đình hội họp là y như rằng nhốn nháo đủ thứ phán xét, bình luận, đủ kiểu dự toán, đoán mò của dân hay quan tâm đến tình hình tiến lên hay xuống hố của đất nước!
Nhớ khi xưa,
khi còn là một thằng làm văn nghệ, mình rất ít quan tâm đến cái chuyện ba anh lãnh đạo bàn bạc ra nghị quyết nghị quác gì? số bao nhiêu? Nếu có “bị” đi học thì mình đều tìm cách trốn chui, trốn nhủi hoặc có đến học thì đầu đều suy nghĩ về mấy cái hợp đồng làm nhạc cho kịch, cho phim chưa hoàn thành rồi tìm cách…rút êm!
Cho đến cái ngày đất nước dược “thu về một mối”, mình được điều vào Xè-gòn, làm việc trực tiếp dưới sự lãnh dạo của mấy ông ”kễnh” miền Nam cho đén khi về hưu (1975-1986) như Tư Ánh, Sáu Dân, và sau cùng là Nguyễn văn Linh, được nhiều lần nói chuyện cả bên bàn rượu với mấy vị họ Trần như Trần Bạch Đằng, Trần văn Trà, Trần văn Giầu …thì mình mới phát hiện ra một điều cực kỳ “mới lạ” (đối với mình): Đó là: Có một sự khác biệt đến vô cùng giữa mấy ông cộng sản miền Nam và miền Bắc! Thảo nào, những vị như Dương Bạch Mai, Ung văn Khiêm, Trần văn Giầu,….cũng cộng sản gốc cả, nhưng đều không có đất sống ở miền Bắc!
Hội nghị xác nhận công hàm của Phạm Văn Đồng gởi Chu Ân Lai năm 1958
Chắc cái thằng Tây khi đặt ra hai thể chế “thuộc địa” ở miền Nam và “bảo hộ” (protectorat) ở miền Bắc không thể ngờ được: sẽ có ngày gây ra hai phe “cách mạng” trong một đảng có cách suy nghĩ, lý luận, phân tích và hành động, thái độ và phong cách rất khác nhau thậm chí đối lập nhau!....
Và khi đảng 2 cộng sản 2 miền cũng hấp tấp cộng lại để cho ra mắt 2 cái bảng hiệu hữu danh vô thực Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam và Đảng Cộng Sản Việt Nam thì…hầu hết các vị trí quan trọng đều vào tay mấy anh miền Bắc, miền Trung. Thảng hoặc có vài anh miền Nam thì đa số lại là học sinh miền Nam trên đất Bắc! ….
Và cũng từ đó, mỗi lần họ hội họp định kỳ hay đột xuất số này số khác thì thể ào cũng có “cơ cấu mới”, “nhân sự” mới! Không dẹp anh này thì cũng bom-bác-đê anh kia!
Cứ xem những vụ “thương lượng nội bộ” kéo dài hoặc chớp nhoáng, mà các thông tấn xã vỉa hè đã loan báo cực kỳ chính xác trước cả tháng thì thấy! Điển hình là các vụ Đỗ Mười vs Lê Khả Phiêu, vụ “cảm ơn” Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Khoa Điềm,…vụ xóa sổ đảng viên, trong bí mật hoặc có thông báo nội bộ Trần xuân Bách, Trần Độ, Hồ đức Việt …v.v..v.v...
Mà mỗi lần thay đổi đó không ít thì nhiều đều ảnh hưởng đến ngay cuộc sống, đến bản nhạc, bài báo mình viết. Và mình tự thấy:
Không thể nào có cái đầu, có trái tim mà cứ thờ ơ vô cảm trước những “biến cố” lớn do mấy tay chính trị mà “cái đầu và trái tim chẳng lớn tí nào” gây ra nữa!
Đặc biệt qua mấy lần hy vọng rồi thất vọng vì những khẩu hiệu “Đổi Mới”, “Cởi Trói” rồi sau lại “Như Cũ”, ”Tồi hơn Cũ” dưới các triều đại Linh-Phiêu-Mạnh và nay là Trọng!
Sau
sự thất bại của TBT Nguyễn Phú Trọng (xin được gọi theo kiểu dân Bắc là
bác Cả Trọng cho nó thân thiện) tại hai hội nghị TƯ.6 & 7 vừa diễn
ra.
Người
am tường thời cuộc cho đó cũng là sự tất yếu của qui luật sinh tồn. Khi
kiến không ăn được cá thì cá ăn kiến là điều khó tránh
|
Chính
mình là người đã tiên đoán chắc như cua gạch là Nghị Quyết Trung Ương 4
chỉ là cái trò hề! Sẽ chẳng chết một thằng nào con nào bằng cách phân
tích sự nửa vời của anh Trọng trong 10 chữ TỰ trong bài diễn văn bế mạc
“Hội nghị (gọi là) cán bộ toàn quốc” để triển khai Nghị quyết 4 với đơn
thuốc “phê và tự phê”! Ngay lúc đó, mình đã ngửi thấy:
-Chuyện anh Nguyễn Bá Thanh vừa được “phóng” ra T.Ư làm trưởng ban Diệt Tham Nhũng đã bị Thanh Tra chính phủ (đ/c X) vạch tội thời kỳ làm bí thư Đà Nẵng đã để xảy ra những vụ lèm nhèm về tiền nong hàng trăm tỉ đồng trong việc bán, tịch thu đất ….là nhằm mục đích gì?
-Mình cũng đã đề cập đến chuyện anh Trọng đang đi công cán tận nơi “có thế nào người ta mới mời” đã phải bầy ra chuyện “trả lời báo chí trong nước từ xa” là nhằm can ngăn mọi sự đổ vỡ đang xẩy ra ở nhà!
-Mình cũng vạch ra chuyện đưa Ban nội chính của anh Thanh trực thuộc Bộ Chính Trị chứ không để anh Thanh được độc lập, tự do “Bắt hết, hốt liền” là rõ ràng đã đặt anh Thanh vào vòng hạn chế để anh Thanh bớt hoang tưởng! “Cẩn thận, anh không có quyền tiền trảm hậu tấu đâu! Đừng bốc phét sớm quá mà có ngày mang vạ vào thân”!
Và, gần đây nhất, ngay sau khi nghe cả bài diễn văn khai mạc Hội Nghị 7 của anh Tổng Bí, mình đã viết:
Sáu vấn đề anh ấy nêu ra chẳng qua là “chẳng nhẽ không nêu” chứ mục đích chính là “tiến hành cuộc đấu tranh ai thắng ai trong nội bộ các anh ấy phen này chứ chả phải vì nước vì dân gì cả đâu!”
Và mình ….cũng bị thu hút vào những chuyện chân dài, cởi truồng, âm nhạc văng tục, tượng Phật Chùa Một Cột đội nón, mặc áo mưa, "Đàn xã tắc", có hay không có ”Lý Nhã Kỳ làm phi công không bằng lái"... mà có nhà bình luận thời cuộc cho là có chủ trương của ai đó cứ làm toáng lên để mọi người đỡ tập trung vào cái gì đang diễn ra sau tấm màn bí mật trùm lên Hội Nghị TƯ 7?
Nhưng không ngờ, chính thời gian có một tuần từ 5 đến 11 /5 mà báo chí, đài điếc nhà nước lờ tịt HNTU7 thì báo chí lề trái trong cũng như ngoài nước đều đưa tin cứ như có phóng viên tàng hình ngồi ngay tại hội nghị post lên mạng vậy!
Điều không lấy gì lạ cho lắm là TIN VỈA HÈ ĐỀU CHÍNH XÁC ĐẾN 150%! Mình chỉ dám viết ra là chính xác 99.9% trong entry trước, nhưng, cho đến hôm nay, qua các lời phát ngôn, có ghi âm đàng hoàng của một số cuộc phỏng vấn các vị có uy tín, trách nhiệm cả nước biết mặt, biết tên thì ….
Sự thật trên báo chí mới chỉ xác nhận có 100%, còn 50% nữa như: họp thế nào? ai trúng bao nhiêu phiếu? tại sao lại phải kéo dài đến cả nửa đêm thứ bảy tại sao lại 2 chứ không phải 3 như dự kiến? Tại sao trang mạng chính phủ thì đưa tin còn trang của đảng thì cứ màn màn! Tại sao sau bản thông cáo đọc trên TV1, và một vài đoạn trích đăng trên một vài tờ báo,…tất cả mọi cơ quan truyền thông của nhà nước đều chuyển đề tài! Không một ông giáo sư tiến sỹ nào thay nhau lên mâm ngợi ca sự thành công to lớn của HNTU7…mà lại chuyển làn sang anh Ba đi khai mạc lễ hội Văn Hóa đồng bằng sông Hồng ở Hải Phòng rồi cuộc đi thăm nước Nga gặp người đã chửi cha ông Lê, ông Xít!…. trong khi có cả hàng ngàn “tin vỉa hè có uy tín” được truyền thông của các thế lực thù địch trong và ngoài nước đang bình luận, phổ biến rầm trời thì bên lề phải ….và cả ngay trang đầu, in mầu hoành tráng lại lờ tịt và thay vào là các chuyện “Tai nạn chết người“ hoặc “Bô xít càng khai thác càng lỗ” được đưa lên trang đầu chữ lớn? Mục đích và ný do lào đây? Có chết mẹ thằng…ăn mày nào đây không cơ chứ!?
Sau khi có vài lời bái phục các vị “ký giả, phóng viên tàng hình”, mình cũng xin nói vài điều về cái HNTUW7 này như sau:
-Đừng có thành kiến rằng lần này người ta lại đua nhau tụng kinh, gõ mõ, phụt nước hoa khắp đất trời như trước nữa đâu!
Có khối cái mới chứ chẳng chơi đâu! Đây nè:
-Toàn bộ diễn văn bế mạc của tổng Trọng dài 4812 chữ không một chữ xã hội chủ nghĩa, không một chữ Mác-Lê nào được nhắc tới!
-Chưa bao giờ chữ dân, dân, dân, ,…lại được nhắc tới với tần số đáng kinh ngạc như lần này! (1)
Mình đọc rồi có cảm tưởng như một lời trăng trối: "Hãy nhớ lấy lời tôi, sau khi tôi… “không còn” …, Dân hãy dựa vào những gì tôi nói mà đòi người khác bằng được! Tôi đã hết cách rồi!"
Chỉ có trong 3 câu cuối của mục 2 anh Trọng đã ….hơn 2 chục lần nhắc đến vì dân, cho dân, cứ như là….chưa bao giờ được nói đến chuyện vì dân cả ấy!
Đọc thử mà coi! Khá là...lạ:
-Chuyện anh Nguyễn Bá Thanh vừa được “phóng” ra T.Ư làm trưởng ban Diệt Tham Nhũng đã bị Thanh Tra chính phủ (đ/c X) vạch tội thời kỳ làm bí thư Đà Nẵng đã để xảy ra những vụ lèm nhèm về tiền nong hàng trăm tỉ đồng trong việc bán, tịch thu đất ….là nhằm mục đích gì?
-Mình cũng đã đề cập đến chuyện anh Trọng đang đi công cán tận nơi “có thế nào người ta mới mời” đã phải bầy ra chuyện “trả lời báo chí trong nước từ xa” là nhằm can ngăn mọi sự đổ vỡ đang xẩy ra ở nhà!
-Mình cũng vạch ra chuyện đưa Ban nội chính của anh Thanh trực thuộc Bộ Chính Trị chứ không để anh Thanh được độc lập, tự do “Bắt hết, hốt liền” là rõ ràng đã đặt anh Thanh vào vòng hạn chế để anh Thanh bớt hoang tưởng! “Cẩn thận, anh không có quyền tiền trảm hậu tấu đâu! Đừng bốc phét sớm quá mà có ngày mang vạ vào thân”!
Và, gần đây nhất, ngay sau khi nghe cả bài diễn văn khai mạc Hội Nghị 7 của anh Tổng Bí, mình đã viết:
Sáu vấn đề anh ấy nêu ra chẳng qua là “chẳng nhẽ không nêu” chứ mục đích chính là “tiến hành cuộc đấu tranh ai thắng ai trong nội bộ các anh ấy phen này chứ chả phải vì nước vì dân gì cả đâu!”
Và mình ….cũng bị thu hút vào những chuyện chân dài, cởi truồng, âm nhạc văng tục, tượng Phật Chùa Một Cột đội nón, mặc áo mưa, "Đàn xã tắc", có hay không có ”Lý Nhã Kỳ làm phi công không bằng lái"... mà có nhà bình luận thời cuộc cho là có chủ trương của ai đó cứ làm toáng lên để mọi người đỡ tập trung vào cái gì đang diễn ra sau tấm màn bí mật trùm lên Hội Nghị TƯ 7?
Nhưng không ngờ, chính thời gian có một tuần từ 5 đến 11 /5 mà báo chí, đài điếc nhà nước lờ tịt HNTU7 thì báo chí lề trái trong cũng như ngoài nước đều đưa tin cứ như có phóng viên tàng hình ngồi ngay tại hội nghị post lên mạng vậy!
Điều không lấy gì lạ cho lắm là TIN VỈA HÈ ĐỀU CHÍNH XÁC ĐẾN 150%! Mình chỉ dám viết ra là chính xác 99.9% trong entry trước, nhưng, cho đến hôm nay, qua các lời phát ngôn, có ghi âm đàng hoàng của một số cuộc phỏng vấn các vị có uy tín, trách nhiệm cả nước biết mặt, biết tên thì ….
Sự thật trên báo chí mới chỉ xác nhận có 100%, còn 50% nữa như: họp thế nào? ai trúng bao nhiêu phiếu? tại sao lại phải kéo dài đến cả nửa đêm thứ bảy tại sao lại 2 chứ không phải 3 như dự kiến? Tại sao trang mạng chính phủ thì đưa tin còn trang của đảng thì cứ màn màn! Tại sao sau bản thông cáo đọc trên TV1, và một vài đoạn trích đăng trên một vài tờ báo,…tất cả mọi cơ quan truyền thông của nhà nước đều chuyển đề tài! Không một ông giáo sư tiến sỹ nào thay nhau lên mâm ngợi ca sự thành công to lớn của HNTU7…mà lại chuyển làn sang anh Ba đi khai mạc lễ hội Văn Hóa đồng bằng sông Hồng ở Hải Phòng rồi cuộc đi thăm nước Nga gặp người đã chửi cha ông Lê, ông Xít!…. trong khi có cả hàng ngàn “tin vỉa hè có uy tín” được truyền thông của các thế lực thù địch trong và ngoài nước đang bình luận, phổ biến rầm trời thì bên lề phải ….và cả ngay trang đầu, in mầu hoành tráng lại lờ tịt và thay vào là các chuyện “Tai nạn chết người“ hoặc “Bô xít càng khai thác càng lỗ” được đưa lên trang đầu chữ lớn? Mục đích và ný do lào đây? Có chết mẹ thằng…ăn mày nào đây không cơ chứ!?
Sau khi có vài lời bái phục các vị “ký giả, phóng viên tàng hình”, mình cũng xin nói vài điều về cái HNTUW7 này như sau:
-Đừng có thành kiến rằng lần này người ta lại đua nhau tụng kinh, gõ mõ, phụt nước hoa khắp đất trời như trước nữa đâu!
Có khối cái mới chứ chẳng chơi đâu! Đây nè:
-Toàn bộ diễn văn bế mạc của tổng Trọng dài 4812 chữ không một chữ xã hội chủ nghĩa, không một chữ Mác-Lê nào được nhắc tới!
-Chưa bao giờ chữ dân, dân, dân, ,…lại được nhắc tới với tần số đáng kinh ngạc như lần này! (1)
Mình đọc rồi có cảm tưởng như một lời trăng trối: "Hãy nhớ lấy lời tôi, sau khi tôi… “không còn” …, Dân hãy dựa vào những gì tôi nói mà đòi người khác bằng được! Tôi đã hết cách rồi!"
Chỉ có trong 3 câu cuối của mục 2 anh Trọng đã ….hơn 2 chục lần nhắc đến vì dân, cho dân, cứ như là….chưa bao giờ được nói đến chuyện vì dân cả ấy!
Đọc thử mà coi! Khá là...lạ:
Hội nghị nhất trí cho rằng, tiếp sau
Nghị quyết Trung ương 4 khóa XI về xây dựng Đảng, việc lần này Trung
ương bàn và ban hành Nghị quyết về tăng cường và đổi mới sự lãnh đạo của
Đảng đối với công tác dân vận là rất cần thiết trong tình hình
hiện nay. Bởi vì chỉ có làm tốt công tác dân vận, tăng cường mối liên hệ
máu thịt giữa nhân dân với Đảng thì Đảng mới có sức mạnh. Trong
điều kiện Đảng cầm quyền, xây dựng Nhà nước pháp quyền, phát triển kinh
tế thị trường, hội nhập quốc tế, có rất nhiều vấn đề mới đặt ra tác động
đến tư tưởng, tình cảm, đời sống của cán bộ, đảng viên và nhân dân. Những hiện tượng phân hóa giàu nghèo, phân tầng xã hội, cùng với tệ quan liêu, tham nhũng, xa dân, xâm phạm quyền làm chủ của nhân dân, làm suy giảm niềm tin của nhân dân đối với Đảng là thách thức đối với mối liên hệ giữa dân với Đảng. Chỉ có đổi mới và làm tốt công tác dân vận, củng cố vững chắc niềm tin của nhân dân đối với Đảng, tăng cường mối liên hệ giữa Đảng với dân, cũng như khối đại đoàn kết toàn dân thì mới phát huy được sức mạnh to lớn của toàn dân phục vụ sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
Để thực hiện được yêu cầu trên, phải quán triệt sâu sắc tư tưởng của Chủ tịch Hồ Chí Minh và các quan điểm của Đảng ta về dân vận, về đại đoàn kết dân tộc. Đặc biệt là phải tôn trọng và phát huy đầy đủ quyền làm chủ của nhân dân; hết lòng, hết sức chăm lo đời sống vật chất và tinh thần của nhân dân, chú trọng đến lợi ích trực tiếp của người dân; luôn trọng dân, gần dân, hiểu dân, tin dân; những gì có lợi cho dân thì hết sức làm, những gì có hại cho dân thì hết sức tránh. Thường xuyên chỉnh đốn, xây dựng Đảng, Nhà nước, chính quyền trong sạch, vững mạnh; mọi quan điểm, chủ trương của Đảng, luật pháp, chính sách của Nhà nước phải vì dân, xuất phát từ lợi ích và nguyện vọng chính đáng của nhân dân. Cán bộ, đảng viên, công chức, viên chức phải gương mẫu, tận tuỵ với công việc, nói đi đôi với làm để nhân dân tin tưởng, noi theo.
Cũng cần nói đến thái độ của anh Trọng lần này khi …
Thưa Trung Ương! (không có “thân, kính” gì xất!)Thưa các đ/c tham dự hội nghị!....
Không
kể nội dung của 2 cái đối tượng “thưa” này sai ngữ pháp vì trung ương
chưa phải là danh từ! còn các đồng chí tham gia hội nghị thì hết sức vu
vơ, phi nhân cách (impersonnel) thì từ đầu đến cuối thái độ và nét mặt
ông tổng cứ như kẻ chết rồi! Không một thay đổi, xúc động…
Khi nói đến hai vị mới được bầu thêm, ông cũng chẳng buồn nói họ là ai, mà để TV1 chạy hàng chữ nhỏ ở dưới thay miệng ông nói ra sự thất bại cụ thể và cay đắng: 2 cái tên ông không hề nghĩ tới!!!
Và quan trọng hơn là khi kết thúc ông không buông một câu muôn năm phải có là “Hội nghị đã kết thúc thành công“!
Tóm lại, nếu đúng như TTXVN nói, vịêc lên ngôi đến bản thân cũng không ngờ của hai tên tuổi mới toanh đã làm anh tổng bị knock out nên lần ra mắt sau cùng (?) rõ ràng là đã hết xí quách …Nhất là giữa lúc này, bên Tầu, ủy viên Bộ Chính Trị mới đang trình diện để tiếp chỉ thì sức mấy mà anh dám nói đến chuyện biển đảo nước mình!
Tội nghiệp cho anh Tổng thiệt!
Trước khi dừng gõ, cho phép mình nhắc lại câu này:
DÙ AI CÓ LÊN MÂY HAY XUỐNG HỐ, DÂN MÌNH CŨNG CHẲNG MONG ĐƯỢC HƯỞNG MỘT QUYỀN LỢI GÌ ĐÂU!
Nhưng dù sao cũng cứ vui đi!
Vì… HNTU7 đã hạ bức màn tưởng bí mật nhưng nhìn rõ hơn màn tuyn! Rồi đây thể nào cũng khối thằng…chết!
Hua-ra! Hù..ùa-vô! Hua-ra! Hù..ùa-vô!
HẾT! HẾT! HẾT! CHẾT CHẾT CHẾT!
------------------------------------------------------------------
(1): Và đây, nếu không phải chửi thẳng những kẻ đang cầm quyền mà anh Tổng bất lực thì nhằm vào ai nhỉ?“Chúng ta cần một xã hội mà trong đó sự phát triển là thực sự vì con người, chứ không phải vì lợi nhuận mà bóc lột và chà đạp lên phẩm giá con người. Chúng ta cần sự phát triển đi đôi với tiến bộ và công bằng xã hội, chứ không phải gia tăng khoảng cách giàu nghèo và bất bình đẳng xã hội. Chúng ta cần một xã hội hướng tới các giá trị tiến bộ, nhân văn, một xã hội nhân ái, đoàn kết, tương trợ lẫn nhau, chứ không phải cạnh tranh thắng – thua vì lợi ích vị kỷ của các cá nhân và các phe nhóm. Chúng ta cần sự phát triển bền vững, hài hòa với thiên nhiên để bảo đảm môi trường sống trong lành cho các thế hệ hiện tại và tương lai, chứ không phải để khai thác và chiếm đoạt tài nguyên, tiêu dùng vật chất vô hạn và hủy hoại môi trường. Và chúng ta cần một hệ thống chính trị mà quyền lực thực sự thuộc về nhân dân, do nhân dân và phục vụ lợi ích của nhân dân, chứ không phải chỉ cho một thiểu số giàu có”
Khi nói đến hai vị mới được bầu thêm, ông cũng chẳng buồn nói họ là ai, mà để TV1 chạy hàng chữ nhỏ ở dưới thay miệng ông nói ra sự thất bại cụ thể và cay đắng: 2 cái tên ông không hề nghĩ tới!!!
Và quan trọng hơn là khi kết thúc ông không buông một câu muôn năm phải có là “Hội nghị đã kết thúc thành công“!
Tóm lại, nếu đúng như TTXVN nói, vịêc lên ngôi đến bản thân cũng không ngờ của hai tên tuổi mới toanh đã làm anh tổng bị knock out nên lần ra mắt sau cùng (?) rõ ràng là đã hết xí quách …Nhất là giữa lúc này, bên Tầu, ủy viên Bộ Chính Trị mới đang trình diện để tiếp chỉ thì sức mấy mà anh dám nói đến chuyện biển đảo nước mình!
Tội nghiệp cho anh Tổng thiệt!
Trước khi dừng gõ, cho phép mình nhắc lại câu này:
DÙ AI CÓ LÊN MÂY HAY XUỐNG HỐ, DÂN MÌNH CŨNG CHẲNG MONG ĐƯỢC HƯỞNG MỘT QUYỀN LỢI GÌ ĐÂU!
Nhưng dù sao cũng cứ vui đi!
Vì… HNTU7 đã hạ bức màn tưởng bí mật nhưng nhìn rõ hơn màn tuyn! Rồi đây thể nào cũng khối thằng…chết!
Hua-ra! Hù..ùa-vô! Hua-ra! Hù..ùa-vô!
HẾT! HẾT! HẾT! CHẾT CHẾT CHẾT!
------------------------------------------------------------------
(1): Và đây, nếu không phải chửi thẳng những kẻ đang cầm quyền mà anh Tổng bất lực thì nhằm vào ai nhỉ?“Chúng ta cần một xã hội mà trong đó sự phát triển là thực sự vì con người, chứ không phải vì lợi nhuận mà bóc lột và chà đạp lên phẩm giá con người. Chúng ta cần sự phát triển đi đôi với tiến bộ và công bằng xã hội, chứ không phải gia tăng khoảng cách giàu nghèo và bất bình đẳng xã hội. Chúng ta cần một xã hội hướng tới các giá trị tiến bộ, nhân văn, một xã hội nhân ái, đoàn kết, tương trợ lẫn nhau, chứ không phải cạnh tranh thắng – thua vì lợi ích vị kỷ của các cá nhân và các phe nhóm. Chúng ta cần sự phát triển bền vững, hài hòa với thiên nhiên để bảo đảm môi trường sống trong lành cho các thế hệ hiện tại và tương lai, chứ không phải để khai thác và chiếm đoạt tài nguyên, tiêu dùng vật chất vô hạn và hủy hoại môi trường. Và chúng ta cần một hệ thống chính trị mà quyền lực thực sự thuộc về nhân dân, do nhân dân và phục vụ lợi ích của nhân dân, chứ không phải chỉ cho một thiểu số giàu có”
BIỂU TÌNH TẠI HÀ NỘI NGÀY 2 THÁNG 6 NĂM 2013
TS Nguyễn Quang A
TIN TỨC GẦN XA
Biểu tình chống Trung Quốc, hàng chục người bị bắt giữ tại Hà Nội
Công
an mặc thường phục bắt các anh Tuan Do (thứ ba từ trái sang) và Trương
Ba Không (thứ hai từ phải sang) trong cuộc biểu tình chống Trung Quốc ở
Hà Nội ngày 02/06/2013.
REUTERS/Peter Ng
Lực lượng an ninh Việt Nam đã giải tán khoảng 100 người biểu
tình sau cuộc tuần hành 1 tiếng đồng hồ trên đường phố Hà Nội. Những
người bị bắt giữ bị đưa lên xe buýt chở đến trại Lộc Hà bên ngoài thủ đô
Việt Nam. Hai phóng viên của hãng thông tấn Pháp AFP đến đưa tin về
cuộc biểu tình hôm nay cũng bị câu lưu, nhưng được thả ra vài giờ sau
đó.
Tham gia biểu tình, nhưng nhờ cải trang nên không bị công an bắt giữ,
anh Nguyễn Lân Thắng trả lời phỏng vấn RFI vào lúc 15 giờ, khi đang
đứng chờ những người được thả ra từ trại Lộc Hà. Trước hết anh Thắng mô
tả cách thức mà công an bắt giữ người biểu tình hôm nay :
Nguyễn Lân Thắng: Hôm
nay có cả một chiến dịch bắt giữ rất khôn khéo. Họ tách riêng tất cả
những người mà có khả năng kêu gọi, huy động lực lượng. Số người tham
gia mà đã chuẩn bị sẵn khẩu hiệu là khoảng 300 người, nhưng có nhiều
người lần đầu tiên đi biểu tình, nên họ rất sợ và chờ khi biểu tình
bùng lên thì mới dám xông vào. Thế nhưng, công an chặn hết những người
mà họ quen mặt. Việc bắt bớ diễn ra thì khắp cả quãng đường từ Tháp Hòa
Phong đến bưu điện Bờ Hồ, cho đến chỗ Hàm Cá Mập đầu phố Hàng Đào.
Lần này họ bắt giữ có vẻ thuần thục hơn. Họ ém một xe bus và một
xe ca - chiếc xe ca màu đỏ thường đi theo đoàn biểu tình, mà ta vẫn thấy
trong các video và hình ảnh trên mạng về biểu tình chống Trung Quốc. Họ
ém quân trên xe bus và xe màu đỏ đỗ đằng sau. Ngay khi có lệnh của chỉ
huy, an ninh đeo băng đỏ ào xuống bắt người lên xe bus. Sau đó, họ quay
trở lại xe rình bắt tiếp những người khác.
Khi bắt giữ thì dọc theo phố Hàng Bài, Hàng Khay là họ cho cảnh
sát giao thông chặn đường, không cho các phương tiện giao thông đi dọc
theo Bờ Hồ. Khi đường phố vắng vẻ là họ ào xuống bắt người.
( Tiếng vỗ tay vang lên )
Đấy, anh có thể nghe tiếng vỗ tay vì có một người vừa được thả
ra, nhưng tôi không biết đó là ai vì lần này trong số bị bắt có rất
nhiều người mới, tôi không biết tên. Trong 29 người bị bắt, thì có hơn
10 người lần đầu tiên biểu tình.
Họ bắt đầu thả người ở Lộc Hà, nhưng họ cho một lực lượng an ninh
rất đông đứng chung quanh chúng tôi, và không cho chúng tôi đỗ xe máy ở
đường nhánh nhỏ ở ngay bên cạnh trại Lộc Hà.
RFI: Còn anh thì vì sao anh không bị bắt lần này?
Nguyễn Lân Thắng: Hôm nay tôi được
tin mật báo là công an Hà Nội quyết tâm bắt giữ tôi tại hiện trường, nên
tôi đã cải trang đi vòng quanh Bờ Hồ, không trực tiếp xông vào đám đông
người và họ đã không phát hiện ra tôi.
RFI: Anh thấy khí thế của người biểu tình hôm nay thế nào?
Nguyễn Lân Thắng: Mọi người hôm
nay đi rất hồ hởi và vui vẻ. Tất cả những người biểu tình đều chuẩn bị
tinh thần sẽ ...( Có lẽ anh Thắng muốn nói là “chuẩn bị tinh thần sẽ bị
bắt”, nhưng nói đến đây điện thoại bị mất sóng, vì công an phá sóng
trong khu vực chung quanh trại Lộc Hà ).
Cũng hiện diện trong cuộc biểu tình hôm nay, tiến sĩ Nguyễn Quang A cho biết:
TS Nguyễn Quang A:
« (…) Về sau tôi mới biết rằng, ngay lúc đầu, người ta đã tìm cách dập
tắt cuộc biểu tình để nó không thể khởi động được. Lúc đầu, người ta đã
bắt đi một số người, nhưng cuộc biểu tình vẫn tiến hành. (…)
Đã có nhiều lúc lẽ ra người dân đã xuống đường, nhưng mà người
dân cũng nghĩ là đã có Nhà nước, đã có... lo. Và có những lúc rất là gay
cấn mà dân chúng không để ý nữa. Nhiều người lấy làm lo lắng là đến
những sự việc nghiêm trọng như thế xảy ra, mà người dân không thèm để ý
nữa, không lên tiếng gì cả. Thì, sau một thời gian rất dài, đến ngày
hôm nay, thì thấy rằng cũng không phải hoàn toàn là như vậy, tức là
người dân vẫn sẵn sàng bày tỏ chính kiến của mình ».
AFP nhắc lại, từ năm 2011 đến nay đã có hơn một chục cuộc biểu tình
phản đối Trung Quốc ở Việt Nam. Ban đầu ngầm cho phép, chính quyền Hà
Nội sau đó đã cấm các cuộc biểu tình này và thẳng tay đàn áp những người
tham gia.
Cuộc biểu tình hôm nay 02/03/2013 diễn ra theo lời kêu gọi được lan
truyền trên mạng từ mấy ngày qua tiếp theo sau những hành động gây hấn
mới của Trung Quốc trên Biển Đông, như tuyên bố cấm đánh cá trong khu
vực Hoàng Sa-Trường Sa, đâm chìm tàu cá Việt Nam. Một ngày trước, theo
tin báo chí trong nước, lại có thêm một tàu cá Việt Nam bị đâm chìm,
khiến một ngư dân thiệt mạng ở ngoài khơi Thanh Hóa. Tai nạn do một tàu
sắt không rõ số hiệu, gây ra. Nhưng người ta nghi rằng đó là tàu Trung
Quốc.
Theo thông tin trên mạng thì tối nay đã có một số người bị bắt giữ
tại trại Lộc Hà đã được trả tự do; tuy nhiên một số người biểu tình như
Trương Văn Dũng, Nguyễn Chí Đức, Nguyễn Văn Phương đã bị đánh đập.
TƯỜNG THUẬT TRỰC TIẾP CUỘC BIỂU TÌNH CHỐNG TRUNG QUỐC TẠI HÀ NỘI
Ảnh Tư liệu. |
TOÀN DÂN XUỐNG ĐƯỜNG BIỂU TÌNH
PHẢN ĐỐI TRUNG QUỐC GÂY HẤN
VÀ XÂM PHẠM CHỦ QUYỀN VIỆT NAM TRÊN BIỂN ĐÔNG
NGÀY CHỦ NHẬT 02.06.2013
VÀ XÂM PHẠM CHỦ QUYỀN VIỆT NAM TRÊN BIỂN ĐÔNG
NGÀY CHỦ NHẬT 02.06.2013
Một mùa hè nóng bỏng đã đến. Nhà cầm quyền Trung Quốc lại quen thói, ra tuyên bố cấm đánh bắt cá ở Biển Đông – trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền Việt Nam.
Tiếp theo tuyên bố ngang ngược đó, Trung Cộng điều hàng chục tàu cá có sự yểm trợ của tàu chiến để đánh bắt trộm trên Biển Đông.
Trung Cộng đã ra tay đâm thẳng vào tàu cá của ngư dân Việt Nam, bắt giữ và áp giải tàu thuyền của ta đang đánh bắt trên ngư trường quen thuộc Hoàng Sa.
Hành động đó của nhà cầm quyền bành trướng Trung Cộng vi phạm nghiêm trọng chủ quyền Việt Nam trên Biển Đông.
Đồng bào hãy xuống đường, đem theo khẩu hiệu biểu ngữ hòa cùng dòng người hô vang khẩu hiệu Đả đảo Bành trướng Trung Quốc xâm lược, xâm phạm chủ quyền Việt Nam.
Thời gian: 08h30 ngày Chủ Nhật 02.06.2013
Địa điểm tập trung:
Tại Hà Nội: Khu vực HỒ GƯƠM
Tại TP Hồ Chí Minh: CÔNG VIÊN 30/4
Lại bắt người đưa lên xe bus chở đi Trại Lộc Hà:
Tổng cộng có 25 người biểu tình bị bắt lên 3 xe buýt đưa vào trại Lộc Hà. Những người bị bắt bất hợp tác toàn diện, chỉ yêu cầu công an cử 1 người ra nói rằng "chúng tôi mời các anh các chị làm việc vì biểu tình chống Trung Quốc" thì sẽ đi làm việc ngay nhưng ko công an nào dám nói. Công an đang muốn bắt dần từng người một lên phòng riêng để thẩm vấn.
09h13: JB Nguyễn Hữu Vinh đã được đưa lên xe bus.
Trong các quán cafe, mọi người đang ngồi chờ đến giờ G
08h02: Có xe phá sóng tại Bờ Hồ. Tượng đài Lý Thái Tổ đặc CSGT, dân phòng ...
7h55′: Dạo quanh một vòng Sứ quán Trung Quốc, Nhà hát lớn TP, Bờ Hồ, không khí bình yên. Ít cảnh sát, riêng khuôn viên Tượng Lý Thái Tổ có nhiều Cảnh sát giao thông cùng 3 mô tô dẫn đoàn (chắc chuẩn bị hướng dẫn đoàn biểu tình?) …07h40: Tượng đài Cảm tử chỉ có 1 xe trật tự.
05h58: Không xe bus, không rào chắn, không công an.
06h14: Bắt đầu thấy cảnh sát giao thông.
06h33: Công an bắt đầu đuổi và cấm người vào khu tượng đài.
06h39: Thanh niên tình nguyện đã tập trung gần hồ.
NGUYỄN THANH KHIẾT * NGUYỄN KHOA NAM
ĐI THĂM DANH TƯỚNG
NGUYỄN KHOA NAM
Tác Giả: Nguyễn Thanh Khiết.
Thứ Ba, 28 tháng Năm năm 2013 19:10
Trời không mưa nhưng mây đen vần vũ, cái nóng bức toát trên mặt nhựa đường, nóng của cái không khí bị nhiều chục năm ô nhiễm, và từ cái chật chội của dòng người di trú tràn về thành phố này, bám nó như bám cái phao giữa mênh mông biển lớn, tìm ở đó ít ra còn chút hơi hướm, tự do một chút, thoải mái một chút hơn là định cư chết dí tại một khu hẻo lánh có quá nhiều thái thú như hôm nay.
Ghé chợ Bà Chiểu bằng con đường nhỏ xíu sau Lăng Ông, tôi hướng ra đường Lê Quang Định. Khu này thì lại mưa, cơn mưa rất nhỏ thổi qua vừa đủ lấm lem mặt đường.
Mỗi khi đi ngang con đường này tôi thường hay ghé mắt vào căn tạp hoá nhỏ của cô con gái Tướng Lê Văn Hưng, tư lệnh phó quân đoàn 4, người đã đi trước Tướng Nguyễn Khoa Nam vài tiếng đồng hồ trong cái ngày nước mất, nhà tan của 38 năm về trước.
Căn tiệm nhỏ còn nguyên, nhưng hôm nay tôi không có thì giờ ghé lại, tôi phải đến chùa Già Lam thắp nén nhang cho vị tử tướng theo thành Thiếu tướng Nguyễn Khoa Nam, bởi hai năm qua tôi không có dịp quay lại.
Năm nay, ngày này Sài Gòn không ồn ào xe cộ như những năm trước, đường xá có vẻ vắng hơn, người ta thưa hơn dù tôi đang ở vào cái giờ mà thường ngày ngựa xe như nước…
Dân Sài Gòn vốn dĩ có cái truyền thống, làm đủ ăn và hưởng thụ vậy mà hôm nay lễ Lao Động 01- 05 đường phố lại thưa thớt như một dấu hiệu kinh tế trên đà đi xuống, mà ở thành phố này rất dễ nhận ra khi quan sát cái mua, cái bán trong chợ hay chỉ cần nhìn mấy bà bán hàng chống cằm thở ra bên quầy hàng cao ngất ngưỡng là biết mãi lực của người dân. Tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm cái sinh hoạt này, nhưng sống sót trong cái cộng đồng da beo nghèo mạt hạng, tất nhiên ít nhiều bị nó che chắn hết cái nhìn trong suốt 24 giờ của một ngày.
Qua chùa Dược Sư cấu trúc to đùng bên đường, đi tới một đỗi là thấy cái bảng sơn màu xanh lam treo lệch tại một ngã ba thì không thể lầm lẫn chùa Già Lam. Men theo con hẻm còn lấm nước mưa tôi vào chùa, khoá xe trước cổng. Cách có hai năm mà cả cái chùa cũng đổi thay bộ mặt nói chi là cái thành phố ồn ào nơi tôi đang sống.
Địa Tạng Đường vắng hoe, tầng trên cửa đóng, ổ khoá treo tòn ten chỉ móc vào nhưng không bấm lại. Tôi định đẩy cửa vào nhưng lại thôi, bước xuống hỏi thăm một thầy sãi đang ngồi nghe nhạc qua cái cell phone ngoài cổng trong cái quán thuốc lá của người giữ xe. Gã thầy tu nhổm dậy, khoác tay bảo tôi cứ mở cửa mà vào, không chút khách khí tôi leo cầu thang bộ xây ngay đầu hiên nhà, bước lên và mở cửa.
Cửa đóng không cài khoá, chứng tỏ hôm nay, không ai ghé qua đây
May mắn thay, lần trước tôi đến, có lẽ muộn hơn nên đèn tắt tối om, đẩy cửa vào trong tôi bước tới linh vị Thiếu Tướng Nguyễn Khoa Nam, chào kính và than thở đôi điều. Hai năm tôi trở lại nơi này ngày ông tuẫn tiết, hai năm Địa Tạng Đường vẫn âm u lạnh lẽo, chỗ đặt tro cốt của ông có thêm mấy cành hoa bằng nylon, bộ ấm tách trà nhỏ… tươm tất hơn. Có lẽ hai năm nay những người biết đến ông đã từng có đến chăm chút và thắp nhang cho ông.
Tôi nghĩ cũng lạ. Đúng cái ngày ông mất thành và chết theo thành thì hình như không ai đến đây, hay là anh linh người đã chết không muốn ai quấy nhiễu mình hay không muốn những kẻ phàm phu tục tử đứng trước mình vào cái ngày ông thua trận, làm giảm cái uy vũ của một danh tướng một đời hiến dâng cho tổ quốc. Ý nghĩ này làm tôi nhớ Mỹ, thằng bạn tôi.
Trước ngày tan trận nó bị dính giữa sống lưng mảnh phá làm nó nằm liệt
suốt đời còn lại. Đêm 30-04-75 ông Tướng Tư Lệnh đã vào bệnh viện Phan
Thanh Giản Cần Thơ, thăm từng người một, ông đến bên giường từng người
lính đã theo ông, chiến đấu cùng ông và bị thương tật tại chiến trường
ngay trên vùng trách nhiệm của ông, ngay trên thành trì của ông, ông đã
rưng nước mắt nói với nó: ‘’Em cố đi, Qua còn đây, Qua sẽ lo cho các
em”. Ông Tướng luôn xưng hô với các chiến sỹ của mình như vậy, rồi ông
ra về.
Sáng hôm sau, ông ra đi mãi mãi, trước cái nhục mất thành, trong khí tiết của một Tướng trấn ải.
Ngày tan trận quân lực VNCH có hàng trăm tướng lãnh, duy nhất chỉ có 5 anh hùng “tuẫn tiết theo thành”.
Thắp xong 3 nén nhang cho ông, tôi ngồi tựa cửa ra vào, nhìn lên di ảnh người anh hùng, chợt thấy lòng se lại.
Nếu như ngày đó, cả quân đoàn 4 vùng 4 chiến thuật còn nguyên vẹn.
Nếu Chuẩn Tướng tư lệnh phó Lê Văn Hưng không đi trước ông một bước.
Nếu như kế hoạch triệt thoái về tiêu thổ kháng chiến của hai ông tại vùng 4 cắt từ Mỹ Tho, thực hiện được thì Đại tá Cẩn đâu bị hành hình khi chiến đấu đến viên đạn cuối.
Nếu như những cấp tướng tuổi tên lừng lẫy không đào thoát, ôm của chạy với người từ những ngày trước đó.
Nếu như Tướng Viên, Tướng Khiêm tá lả tướng đều can đảm ở lại trên chiến trường, sát cánh với những tàn binh thì chúng ta … có lẽ cũng thua nhưng cái thua ít ra không nhục, và có lẽ sẽ không có những cuộc tự sát tập thể của những chiến binh can trường khi nghe lệnh buông súng.
Và nếu như… “Còn gì mà nếu, Thiếu Tướng ơi! 38 năm qua rồi”.
Tro cốt TT Nguyễn Khoa Nam nằm kề bức tượng Địa Tạng bồ tát n trái ngăn kệ thứ tư từ dưới (trên lầu). Hôm nay chỉ có 4 cây nhang cắm trên bàn thờ, một của người giữ cửa Địa Tạng Đường và… 3 cây vừa cắm
Tôi bước ra ngoài cổng, chiều xuống làm ngôi chùa có vẻ im vắng hơn, mùi khói nhang trên phật đường bay ngào ngạt, nhưng lòng không thanh thản, tôi ghé cái tiệm bán thuốc lá nghèo nàn của anh lính cũ.
Chào nhau một tiếng, anh kéo ghế mời tôi ngồi trước cái sân rộng thênh thang ngoài cổng chùa.
Hai người lính cũ gặp nhau qua những lần đến thắp nhang cho một người duy nhất ở đây, chúng tôi biết nhau. Trong cái âm u của một ngày mưa nhỏ qua đây, hai người chúng tôi bất chợt cùng nhìn lên phía trên Địa Tạng Đường, anh ta thở dài:
- Ba mươi tám năm… mới đó mà mau thật!
Lời than của người lính cũ làm tôi bùi ngùi. Chỉ một câu thôi nó nói lên sự chịu đựng dằn dai từ 38 năm, sự căm hận có lẽ chưa nguôi trong tâm hồn chất phát của người lính miền Nam, dù quân đội của anh không còn, tinh thần không như thời trai trẻ, nhưng trong cái nhìn về nơi lưu giữ tro cốt của một danh tướng với tất cả sự kính cẩn cho tôi tin điều anh nói, anh vẫn thường lên đó thắp cho TT Nam một nén nhang.
Dắt xe ra về tôi còn ngước nhìn lên cánh cửa Địa Tạng Đường mà tôi đã cài khoá lại.
Năm nay tôi còn đến thăm ông ngày ông nằm xuống, biết có còn lần sau nữa không.
Nợ sơn hà ông đã trả xong mà đất nước này hãy còn nợ ông một lời xin lỗi, những chiến binh cùng màu cờ sắc áo với ông vẫn mang mãi ân tình của ông, chút hãnh diện của những người lính dưới quyền những danh tướng tuẫn tiết theo thành.
Yên nghỉ đi người anh hùng của xứ sở nhiều năm điêu linh.
Nguyễn Thanh Khiết
Sài-Gòn 22giờ 01-05-2013 (Nguồn Saigonecho)
Bỏ lại thành xưa
Mai ta chống gậy về xóm ruộng
vác cuốc đào chôn một tuổi già
vứt nợ tang bồng trong chòi lá
quên hết đoạn trường đã đi qua
mai ta khăn gói về cố quận
soi bóng già nghiêng trên đất giồng
bụi tre góc nhà nằm ngủ võng
nghe chim lạc bầy gọi chiều không
vất hết mười năm trong địa ngục
đêm trở mình nghe xích xiềng khua
quên vết cùm nhiều năm nhầy nhụa
quên nhục, quên thù, ngày lỡ thua
trả lại cho đời những tan hoang
trả hết nợ nần ta đã mang
trả mấy mươi năm buồn vô hạn
mò mẫm đi sau buổi tan hàng
gởi lại cho người đến với ta
tình yêu ngọt ngào và bao dung
trái tim ta đã đầy vết thủng
tội cho người, tội mối tình chung
gởi lại bạn bè thuở ngày xưa
gánh sơn hà còn nặng trên vai
lời hẹn một lần ra biên ải
ta về vườn gác kiếm rửa tay
nguyễn thanh khiết
tháng năm 2013
No comments:
Post a Comment