Thursday, October 20, 2016

NGUYỄN BÁ LONG - NGUYỄN PHÚ TRỌNG

TS. NGUYỄN BÁ LONG * CỘNG SẢN PHÁ HOẠI


HIỆN TÌNH CÁC MẶT TRẬN MỞ RA TẠI HẢI NGOẠI CỦA VIỆT GIAN CS NHẰM CHIẾM LĨNH CỘNG ĐỒNG & CÁC TÔN GIÁO
TS NGUYỄN BÁ LONGHọc Giả Chuyên Về Lý Thuyết Cách Mạng
Tổng Đại Diện kiêm Phát Ngôn Viên Hiến Chương 2000

Trong thời gian vừa qua và trong thời kỳ sắp tới; VC và Việt Gian đã, đang, và sẽ mở nhiều mặt trận  để đưa cộng đồng Việt Nam Hải Ngoại vào vòng tay thống trị của chế độ CSVN. Nhưng các chiến sĩ quyết tử với CS còn nhiều và các nhà ái quốc VN không cam tâm phục vụ cho một đảng và chế độ tham tàn cương quyết đứng lên chống lại; thành ra các mưu toan của chúng không dễ đạt được. Vì có một số bộ phận và thành phần trước đây là người Việt quốc gia hoặc cán bộ, viên chức, cựu quân nhân/sĩ quan QLVNCH đã bán rẻ lương tâm đầu hàng hoặc hoạt động cho giặc; hoặc lập trường chao đảo, đã chủ trương có lợi cho VC; cho nên bài này nhằm phân tích các chiều hướng của Việt Gian CS đã tiến hành hoặc sẽ diễn ra trong những ngày sắp tới, theo chỉ đạo của VC hoặc theo chủ trương điên rồ của các nhóm liên hệ, để nắm hoặc thao túng cộng đồng VN Hải Ngoại, kể cả các tôn giáo.
I. NẮM HẢI NGOẠI LÀ CHỦ TRƯƠNG TIẾN HÀNH TỚI CÙNG CỦA CSVN; BẢO VỆ HẢI NGOẠI KHÔNG CHO VC & VIỆT GIAN, TAY SAI CS THAO TÚNG LÀ CHỦÛ TRƯƠNG BẤT BIẾN CỦA NGƯỜI VIỆT TỊ NẠN
Nghị Quyết 36 của Bộ Chính Trị Đảng CSVN đã nói khá rõ về chủ trương nắm Hải Ngoại của VC. Nhưng từ khi đưa ra Nghị Quyết đến nay đã gần một thập niên, VC cũng chưa đi tới đâu trong sự thu phục Hải Ngoại, trừ một số ít các kẻ bán rẻ lương tâm, đã tách ra khỏi tập thể tị nạn hoặc lén lút cộng tác với VC, và những kẻ này cũng đã bị nhận diện khá nhiều cũng như bị vô hiệu hóa. Chiến lược của chúng ta là bất cứ kẻ nào hoặc nhóm nào ra mặt hoạt động cho CS hoặc có các thái độ/hành động có lợi cho VC là chúng ta TRIỆT HẠ hoặc VÔ HIỆU HÓA ngay (đặc biệt là CÔNG BỐ TRƯỚC CÔNG LUẬN CÁC CHỦ TRƯƠNG/THÁI ĐỘ/HOẠT ĐỘNG CỦA CÁC CÁ NHÂN HOẶC NHÓM NÀY). Trong chiều hướng đó, số Đối Lực 144 tháng 5-2013 là một số cực kỳ quan trọng nhằm PHÁ VỠ CÁC NỖ LỰC ĐÃ VÀ SẼ DIỄN RA CỦÛA VIỆT GIAN CS nhằm thu phục hoặc nhuộm đỏ Hải Ngoại. Có 3 mặt trận chính của Việt Gian CS đã hoặc sẽ được phát động hầu thực hiện các chỉ đạo và đáp ứng các mục tiêu của Đảng CSVN trong giai đoạn tới:

 1) Trên mặt trận chính trị, chúng tung ra các chiến dịch XÓA BỎ NGÀY QUỐC HẬN, HÒA HỢP HÒA GIẢI & CỘNG TÁC VỚI VC ĐỂ CHỐNG TRUNG CỘNG. Các vùng xuất phát và trọng điểm của các chiến dịch này là Ottawa, Paris, Houston, Washington D.C. Chúng lần lượt thảm bại trong chiến dịch “XÓA BỎ NGÀY QUỐC HẬN”, “HÒA HỢP HÒA GIẢI”, và bây giờ là luận điệu “BẮT TAY VỚI VC ĐỂ CHỐNG TRUNG CỘNG!”. Luận điệu này thô thiển nhưng nó đánh vào lòng ái quốc của đồng bào, không cảnh giác là dễ dàng sa vào tay VIỆT GIAN CS ngay, vì nói chống TRUNG CỘNG thì người VN ai mà không có lòng dạ đó.  Nhưng cái vế THỨ NHẤT của chiêu bài này nó nguy hiểm lắm, nếu không suy nghĩ có thể sa vào tròng Việt Gian CS dễ dàng: BẮT TAY VỚI VC ĐỂ CHỐNG TRUNG CỘNG là KHÔNG THỂ NÀO (impossible), vì VC KHÔNG BAO GIỜ CHỐNG TRUNG CỘNG, trái lại LÀM THEO LỆNH CỦA TRUNG CỘNG. Chúng ta phải hiểu rằng HỆ THỐNG CỘNG SẢN QUỐC TẾ nay đặt dưới sự lãnh đạo và chỉ đạo của Đảng CS Trung Hoa, sau khi Liên Xô (tức Đệ Tam Quốc Tế) bị xóa sổ năm 1991 (Cách Mạng Nga tháng 8-1991). Có thể hiểu rằng những kẻ chủ trương BẮT TAY VỚI VC ĐỂ CHỐNG TRUNG CỘNG không phải không biết VC không bao giờ chống TC, nhưng chỉ đơn giản là chúng muốn BẮT TAY VỚI VC vì chúng hoạt động trong một hệ thống chịu sự chỉ đạo của ngoại bang, mà ngoại bang liên hệ đang muốn bắt tay với VC và TC để THỦ LỢI VỀ KINH TẾ và NGOẠI GIAO. Một mặt chúng phải nghe lời ngoại bang, một mặt chúng được rót nhiều lời đường mật của VC và bọn nằm vùng, bảo rằng chúng sẽ được dành cho nhiều quyền lợi và danh phận nếu chúng cổ võ đường lối “BẮT TAY VỚI VC ĐỂ CHỐNG TC”, vì  nếu chỉ “BẮT TAY VỚI VC” không thì không ai theo, nên chúng phải đưa ra chiêu bài: “BẮT TAY VỚI VC ĐỂ CHỐNG TRUNG CỘNG!”. Người sơ ý không chịu nghĩ thấu đáo có thể bị lừa! BẮT TAY VỚI VC ĐỂ CHỐNG TRUNG CỘNG chỉ có một nghiã là “VỪA LÀM TAY SAI CHO VC, VỪA LÀM TAY SAI CHO TC”, chứ còn CHỐNG TC LÀ KHÔNG BAO GIỜ, vì VC LÀ TAY SAI CỦA TC, làm sao dám CHỐNG TC.  Chúng ta phải nhớ hai chi tiết quan trọng là ĐẢNG CSVN trong thực tế là 1 chi bộ của ĐẢNG CS TRUNG HOA, và Hội Nghị Thành Đô năm 1990 đã chuẩn bị để đưa VN thành một bộ phận của Tàu sau 30 năm, nghiã là vào năm 2020, và việc chuẩn bị này đang được các Thái Thú Bắc Kinh tại Hà Nội tiến hành một cách có hệ thống từ CỜ 6 SAO, GIÁO DỤC CHỮ TÀU, DI DÂN, KINH TẾ, HIẾN DÂNG ĐẤT ĐAI VÀ LÃNH HẢI, MỞ CÁC TRỤC CHIẾN LƯỢC VÀ CHIẾM LĨNH CAO NGUYÊN ĐỂ CHUẨN BỊ CHO CÁC NỖ LỰC TƯƠNG LAI CHIẾM VN v.v. Xin xem thêm bài viết của TS NGUYỄN BÁ LONG nơi trang nhất và bài của TS MAI THANH TRUYẾT về “Thời kỳ Bắc Thuộc mới của VN”. Nội một sự kiện Nguyễn Thiện Nhân sau khi vào Bộ Chính Trị qua Hội Nghị Ban Chấp Hành Trung Ương Khóa 7 chưa nóng đít đã lật đật bay sang chầu Bắc Kinh, thì ta hiểu ngay sự lệ thuộc của Đảng CSVN đối với Đảng CSTH như thế nào? Bởi vậy, nói chuyện VC chống TC là chuyện hoang đường, một Phó Thủ Tướng vừa vào BCT đã lật đật bay sang chầu thiên triều ngay lập tức, thì có khác gì việc làm của các viên chức lãnh đạo An Nam Đô Hộ Phủ ngày xưa đâu? Bây giờ TC đã thiết lập lại ĐÔNG ĐÔ ĐẠI PHỐ tại Bình Dương (gần SG), ĐÔNG ĐÔ ĐẠI PHỐ được thiết lập vào thời kỳ đô hộ của Trương Phụ (thời Kháng Chiến Lam Sơn), mà bây giờ lại được tái lập tại VN. Điều đó nói lên cái gì? Một thời kỳ đô hộ mới tại VN đang được thiết lập. Việt Nam Hải Ngoại chính là căn cứ địa cuối cùng để từ đó người Việt tiến hành các nỗ lực quang phục quê hương một khi VC đã hoàn thành việc xáp nhập VN vào TC theo Hội Nghị Thành Đô. Bởi vậy không bao giờ chúng ta để cho VN Hải Ngoại lọt vào vòng tay VC; nhất là không bao giờ người Việt tị nạn nên nghe lời bọn Hòa Hợp Hòa Giải cổ võ cộng tác với VC ĐỂ CHỐNG TC, vì VC KHÔNG BAO GIỜ CHỐNG TC. Xin xác định lại một lần nữa như thế!

Các nỗ lực BẮT TAY, ĐỐI THOẠI với VC đã được Việt Gian CS phát động đồng loạt từ nhiều trung tâm, bởi nhiều tay sai chứ không phải một người. Các trung tâm chính của nỗ lực này hiện nay là OTTAWA, HOUSTON, PARIS. còn các hoạt động nhằm XÓA BỎ NGÀY QUỐC HẬN của người tị nạn thì trung tâm chính hiện nay là Washington D.C., qua hoạt động của Nhóm Nguyễn Ngọc Bích với Nghị Quyết SJR 455 của Đại Nghị Viện Tiểu Bang Virginia chỉ định ngày 30-4-2013 và những ngày 30-4 của những năm sau đó là “South Vietnamese Recognition Day”, nhưng đã hoàn toàn thất bại: Cộng Đồng Washington D.C - Maryland - Virginia đã không tiếp nhận Nghị Quyết đó, và cộng đồng các nơi cũng như các đoàn thể đều lên tiếng chống lại (xin xem số báo đặc biệt Tưởng Niệm Quốc Hận thứ 38, Khai Thác Thị Trường #90, tháng 4-5-6/2013, với các bài viết của TS Nguyễn Bá Long và 10 tác giả khác, từ trang 6-22); cho nên âm mưu XÓA BỎ NGÀY QUỐC HẬN 30-4 bằng BÀN TAY NGƯỜI MỸ (ban đầu là một chiến thuật rất đắc ý,
tưởng chừng như thành công tới nơi, của NNB) đã hoàn toàn sụp đổ. Rồi các cuộc họp tại Paris của Liên Minh Dân Chủ VN hệ phái lãnh đạo bởi qúy ông NGÔ THANH HẢI, NGUYỄN TẤN TRÍ và LÊ PHÁT MINH, có dính với “VỀ CHUỒNG”; cũng như chuyến đi về VN của một Việt Gian tại Houston, đều nằm trong nỗ lực của CSVN và hệ thống tay sai tại Hải Ngoại mở mặt trận Hòa Hợp Hòa Giải với VC, sau khi các nỗ lực kêu gọi hợp tác với bạo quyền CSVN của một bà bác sĩ trên Internet được đáp lại bằng sự lạnh nhạt của mọi người. Trận đánh từ tháng 4 đến tháng 6-2013 của hệ thống Diễn Đàn Quốc Tế Của Các Phong Trào Dân Chủ VN, Phong Trào Hiến Chương 2000, và phong trào kết hợp qua Đại Hội Mở Rộng Toronto năm 2009, khai triển bởi các cây viết chính: TS NGUYỄN BÁ LONG, GS TS NGUYỄN PHÚC LIÊN, Học Giả NGUYỄN QUANG HIỆP (xin coi bài của tác giả Nguyễn Quang Hiệp trong số này) đã và sẽ giáng cho các nhóm HHHG và BẮT TAY VỚI VC  các đòn chí tử nhằm triệt tiêu mặt trận HHHG tại Hải Ngoại. Năm nay, trái với năm 2005 sau chiến dịch DIỄN HÀNH CHO TỰ DO thất bại thê thảm, VT đã rút vào bên trong chứ không chường mặt ra để chủ động lèo lái chiến dịch XÓA BỎ NGÀY QUỐC HẬN, mà nhường cho Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ của Nhóm Nguyễn Ngọc Bích, Nguyễn Mậu Trinh. VT đang lo cố thủ các vị trí đã dành được nên dè dặt với đòn nguy hiểm là XÓA BỎ NGÀY QUỐC HẬN, để cho nhóm cộng tác năm 2005 (Nghị Hội) đứng ra một mình, lãnh đạn!

 2) Trên mặt trận TỪ THIỆN & VĂN NGHỆ nhằm ru ngủ và chiêu dụ người Việt Hải Ngoại, chẳng những để lôi cuốn người tị nạn theo Nghị Quyết 36, chúng còn moi tiền đồng bào. Chúng đã tung ra các đòn:

 - Mở các chiến dịch TỪ THIỆN XHCN khắp các nơi. Nội ở vùng Toronto mà trong Mùa Xuân 2013 này, đã có hàng chục vụ tổ chức văn nghệ và quyên góp từ thiện, mục đích chính là THU TIỀN VỀ VN (chứ không phải chi tiêu tại Hải Ngoại; chỉ có ngoại lệ một vài hội nào đó là có chi tiêu tại Hải Ngoại, còn đa số là đưa tiền về trong nước). Ta thấy rõ ràng cái này đáp ứng đúng mục tiêu của Đảng CSVN coi Hải Ngoại là CON BÒ SỮA cho chúng vắt, dễ nhất là qua TỪ THIỆN XHCN. Bởi vậy đồng bào Toronto hãy coi chừng các hội nào quyên tiền đưa về VN, phải nhận định cho rõ là những người này làm với mục đích gì?

 - Tiếp tục đưa CÁN BỘ & VĂN CÔNG CS RA HẢI NGOẠI để thực hiện Nghị Quyết 36, đặc biệt là ĐVH. Tên ca nô CS dơ dáy này (hun hít một nhà sư ngay trên sân khấu ở Hà Nội) bị người tị nạn tẩy chay khắp nơi. Tại Mississauga đêm 4-5-2013, đồng bào tị nạn đã biểu tình quyết liệt trước địa điểm 6435 Dixie Rd. (Capital Banquet Hall) để phản đối cuộc trình diễn của y. Không thấy người của cộng đồng hoặc bà con tị nạn đi xem đêm văn nghệ này, mà chỉ nghe được giọng của các nhóm người Bắc và các khuôn mặt lạ hoắc (du sinh, lao động v.v.) mà thôi. Điều này chứng tỏ rằng tên ca nô đã không xâm nhập được vào cộng đồng tị nạn và Nghị Quyết 36 còn lâu mới có thể tác động đến cộng đồng VN. Tháng 12/2012, ĐVH đến Montréal đã bị chống mạnh, tháng 5/2013 đến Toronto bị biểu tình quyết liệt. Sắp tới, tên ca nô sẽ đi Vancouver chắc cũng sẽ bị đả đảo tương tự.

 3) QUỐC DOANH CỘNG SẢN (Phật Giáo) đang có những chuẩn bị ráo riết để mở mặt trận tại Hải Ngoại, trên nền tảng của Nhóm “VỀ CHUỒNG” đã từng mở mặt trận hòng “XÓA SỔ VĂN PHÒNG II - VHĐ” đưa toàn bộ Giáo Hội Phật Giáo VN Thống Nhất Hải Ngoại vào vòng tay QUỐC DOANH CỘNG SẢN trong nước. Hiện nay, chúng thay đổi sách lược là DÙNG TÔN GIÁO  ĐỂ CHIẾM VIỆT NAM HẢI NGOẠI, sau khi chúng đã THẤT TRẬN năm 2007 và thất bại liên tiếp trong các CHIẾN DỊCH CHÍNH TRỊ  do các tay sai và các nhóm Hòa Hợp Hòa Giải thi hành. Ta thấy một sự rất ăn khớp là nhóm LMDCVN qua họp tại Paris có dính với các nhân sự LMDCVN từ Ottawa, Houston, Paris và dính với vị lãnh đạo “VỀ CHUỒNG” tại Paris. Đây không phải vô tình hoặc xã giao mà là một nỗ lực phối hợp rộng lớn cho toàn hải ngoại giữa các nhóm chính trị HHHG, QUỐC DOANH HẢI NGOẠI, QUỐC DOANH CỘNG SẢN và CSVN trong nước. Rồi các nhóm HHHG tại Toronto, Mississauga, Ottawa v.v. bên Canada đều có dính và quan hệ mật thiết với “VỀ CHUỒNG” hết. Một hệ thống báo chí tay sai (có đăng ĐVH trình diễn tại Toronto) cũng liên hệ đến sự tán trợ cho QUỐC DOANH CS “VỀ CHUỒNG” lên lãnh đạo Phật Giáo toàn Canada. Nhưng các nhà ái quốc VN và hệ thống Diễn Đàn Quốc Tế đã nắm vững về các âm mưu và kế hoạch này của QUỐC DOANH CS sắp diễn ra tại Toronto, Canada, nên sẽ đem toàn lực phối hợp với các đoàn thể ái quốc và chống Cộng tại vùng Toronto và Canada bẻ gảy mặt trận này.

QUỐC DOANH HẢI NGOẠI vã các nhóm chính trị HHHG cũng như từ thiện XHCN và tay sai báo chí địa phương là một hệ thống liên hợp hỗ trợ và tiếp sức lẫn nhau. Chúng cố đưa một thượng tọa “VỀ CHUỒNG” lên lãnh đạo Phật Giáo tại Canada, và như thế đặt Phật Giáo VN tại Canada vào hệ thống CS trong nước. QUỐC DOANH HẢI NGOẠI dùng phương tiện là tiền bạc (qua các quyên góp hằng loạt bằng nhiều cách khác nhau) và danh vị để mua chuộc tăng ni nhằm khuynh loát hàng tu sĩ theo phương cách thế tục, kể cả đưa các vị sư quốc doanh trong nước ra. Chúng mở mặt trận đồng loạt, vừa chính trị vừa tôn giáo, liên hệ đến nhiều trung tâm và nhiều nhóm, cá nhân. Chúng cố nắm cho được các phương vị chính trị của ngoại bang để làm bàn đạp và để tăng uy thế, nói cho có nhiều người nghe, và để thuyết phục cộng đồng. Có nhiều người không biết tưởng chúng nắm các phương vị chính trị hoặc dân cử của các nước như Mỹ, Canada v.v. là chống Cộng. Thựs sự chúng chuẩn bị và có ý đồ lâu rồi. Bây giờ chúng cũng giả bộ nói chống Cộng; nhưng những nhà hoạt động theo dõi chúng trong nhiều năm thì đã biết tâm địa chúng và các nỗ lực của chúng. Bởi vậy, hệ thống Diễn Đàn Quốc Tế Của Các Phong Trào Dân Chủ VN, Phong Trào Hiến Chương 2000, và 3 phong trào kết hợp qua Đại Hội Mở Rộng Toronto ngày 28-29/11/2009 đã quyết định mở mặt trận đánh vào cùng lúc các nỗ lực của CS, Việt Gian và Quốc Doanh Hải Ngoại về các lãnh vực CHÍNH TRỊ, TÔN GIÁO, TỪ THIỆN XHCN, và TUYÊN VẬN; trong đó, hai mặt trận CHÍNH TRỊ và TÔN GIÁO là tâm điểm của chiến dịch ĐƯA VIỆT NAM HẢI NGOẠI vào VÒNG TAY CS.Sắp tới, sẽ có các trận đánh quyết liệt của các đoàn thể chống Cộng và các nhà ái quốc VN vào QUỐC DOANH HẢI NGOẠI tại Toronto và Canada; ngăn ngừa kế hoạch đưa một vị sư “VỀ CHUỒNG” lên lãnh đạo Phật Giáo ở Canada, và sẽ đặt PG tại đây dưới hệ thống CS trong nước.
Ngày nào các nhà ái quốc VN còn hơi thở là vẫn sẽ QUYẾT TỬ với CS, VIỆT GIAN và QUỐC DOANH HẢI NGOẠI. Không khi nào chúng tôi chấp nhận để các tội đồ dân tộc và lũ BÁN NƯỚC đặt người Việt tị nạn dưới bàn tay tham tàn của bạo quyền CSVN.

II. HƯỚNG ĐI CỦA ĐÁM HHHG & VIỆT GIAN CS HIỆN TẠI LÀ DỰA VÀO NGOẠI BANG ĐỂ BẮT TAY VỚI CS VÀ ĐI NGƯỢC LẠI CỘNG ĐỒNG HẢI NGOẠI
Trước đây chuyện dựa vào ngoại bang để bắt tay với CS ít xảy ra vì các mối quan hệ giữa một số cá nhân trong cộng đồng tị nạn và ngoại bang chưa thật chặt chẻ và ít cá nhân dám nghĩ tới vận dụng ngoại bang để liên hệ với CS vì sợ cộng đồng lên án. Nhưng trong những năm sau này, có một số cá nhân đã trực tiếp bắt tay với CS mà cũng không chết chóc gì, như NCK, PD, NPH v.v. Càng ngày, một số nhân vật chính trị bán rẻ lương tâm trong cộng đồng VN càng nghĩ ra các mưu sâu để hòng vừa bắt tay được với VC để thủ lợi, nhưng tránh bị các lên án của cộng đồng hoặc tiết giảm sự lên án đến mức tối đa. Các con người giảo hoạt này, vừa có trình độ cao hơn các đám đi trước, vừa có tham vọng hơn, nên đã nghĩ ra được nhiều chiêu nhằm đạt được mục đích của họ là BẮT TAY VỚI VC, mà lại được bảo vệ bởi NGOẠI BANG, còn cộng đồng thì cũng hoặc không chỉ trích hoặc chỉ trích ít đi. Trong số những kẻ làm Việt Gian theo hướng này, thì kẻ chọn con đường LÀM CÔNG TÁC CHO NGOẠI BANG là khôn ngoan nhất và tránh né được nhiều nhất những chỉ trích của cộng đồng. Nhưng con người thường có tính tham và muốn nổi tiếng, nhất là những người hoạt động chính trị; cho nên những kẻ LÀM CÔNG TÁC CHO NGOẠI BANG ít khi giữ được tính chất thuần túy là LÀM CÔNG TÁC CHO NGOẠI BANG để lấy tiền công hoặc tiền dịch vụ; mà thường đi xa đến độ lộ rõ những mưu đồ và toan tính tương lai, cũng như bị CS du vào các tình thế BẮT BUỘC PHẢI CỘNG TÁC, nên lúc đầu tính khác nhưng khi đụng vào trận thì không chịu nổi các đòn độc của CS, đã khiến cho một kẻ dùng danh nghiã LÀM CÔNG TÁC CHO NGOẠI BANG biến thành TAY SAI CS và HOẠT ĐỘNG CHO CS. Cho nên cuối cùng ra người ta ít chú ý đến khiá cạnh LÀM CÔNG TÁC CHO NGOẠI BANG bằng những bằng chứng hùng hồn trong quan hệ của người đó với CS, rõ rệt chứng tỏ người này đã lọt vào vòng tay của CS và tự nguyện làm con rối trong cộng đồng để thỏa mãn những gì anh ta đã hứa với các viên chức CS khi được tiếp đãi riêng. Đây là trường hợp của một Việt Gian CS tại Houston đã đi quá xa để bây giờ trở thành con rối hoạt động cho CS chống lại cộng đồng tị nạn. Và hậu quả là không còn ai nghe người này, khi y là con bài bị lộ hẳn rồi. Y đã rõ ràng phục vụ cho VC rồi. Nó khác với trường hợp một người từng là Dân Biểu Liên Bang Hoa Kỳ cũng đi VN nhưng không bị cháy, vì người này đã giữ được khoảng cách cần thiết ,và người này ở vị trí Dân Biểu Liên Bang khi đi thành phái đoàn luôn luôn có nhiều người giám sát, không phải muốn làm gì cũng được; và sau chuyến đi người này cũng chưa có bộc lộ thái độ hoặc hành động gì là tay sai CS. Còn xa hơn nữa thì mình phải chờ mới biết. Có người từng đòi đem máy bay thả bom Miền Bắc trong chiến tranh VN, nhưng sau này thì qùy gối dưới CS, khi chết cũng không được VC cho đem về quê chôn nữa, cho nên một đời thân bại danh liệt, đến nỗi chùa cũng từ chối không dám cúng cho sau khi chết. Thành ra ta thấy làm tay sai VC có nhiều hệ lụy mà gương nhãn tiền nhất là NCK. Hiện có một người cũng thuộc nhóm HHHG ở Canada có một đường hướng tiếp cận với CS qua thế lực và các mối giây liên hệ của ngoại bang, và đây là lúc người này khai triển kế hoạch của mình đã ấp ủ nhiều năm (tức HHHG với CS). Nhưng vì còn sợ cộng đồng VN chỉ trích nên người này trong lúc này còn đi nước đôi, khi thì tuyên bố đòi hỏi dân chủ, bênh vực những người tranh đấu trong nước, lúc lại họp hành với những người chủ trương đối thoại với VC mà không có điều kiện gì, khiến cho nội bộ của chính đảng phái đó, có hai phe, thì phe có chủ trương không HHHG với VC đã lên tiếng bằng một Bản Tuyên Bố rồi. Vì tính cách nguy hiểm của sự lơ lững của người này và nhóm của ông, cho nên kỳ này Diễn Đàn Quốc Tế phải ra số báo này để CẢNH BÁO ĐỒNG BÀO TORONTO VÀ HẢI NGOẠI về chủ trương BẮT TAY VỚI VC ĐỂ CHỐNG TC, về những sai lầm của nhóm này, và điểm danh các nhân sự liên hệ.
Mối liên hệ giữa nhóm này với lãnh đạo “VỀ NGUỒN”, nhóm chủ trương đối thoại với VC ở Houston, và báo chí tay sai sẵn sàng hỗ trợ “VỀ NGUỒN” cũng như ca nô CS, khiến cho người tị nạn ở Toronto và hải ngoại cần đặt câu hỏi về ý chí thật sự của đoàn thể của người này đối với chủ trương “BẮT TAY VỚI VC ĐỂ CHỐNG TC” như thế nào?
Vì bài đã khá dài, tác giả xin đăng tiếp tài liệu sau đây về cuộc biểu tình chống ĐVH tại Mississauga vàsẽ trở lại vấn đề này trong số Đối Lực 145 tháng 6-2013.
Hải Ngoại ngày 19 tháng 5 năm 2013

T/M Diễn Đàn Quốc Tế Của Các Phong Trào Dân Chủ VN

TS NGUYỄN BÁ LONG
Chủ Nhiệm




ĐỒNG BÀO TORONTO VÀ HẢI NGOẠI HÃY COI CHỪNG LẬP TRƯỜNG BẤT ỔN CỦA HỆ PHÁI LIÊN MINH DÂN CHỦ VIỆT NAM DO ÔNG NGÔ THANH HẢI, NGUYỄN TẤN TRÍ VÀ LÊ PHÁT MINH LÃNH ĐẠO
Phong Trào Hiến Chương 2000
Ngày 16-5-2013, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam (hệ phái lãnh đạo bởi Cựu Hải Quân Đại Tá NGUYỄN VĂN THIỆN - Hoa Kỳ) đã đưa ra một Bản Tuyên Bố (đăng tải lại phía dưới) minh định lập trường của Liên Minh Dân Chủ do ông lãnh đạo là dứt khoát không có HÒA HỢP HÒA GIẢI với Cộng Sản; trái ngược với lập trường của hệ phái LMDC do ông NGÔ THANH HẢI lãnh đa.o.
Trước lập trường bất ổn nguy hiểm này của LMDC thuộc hệ phái NGÔ THANH HẢI - NGUYỄN TẤN TRÍ - LÊ PHÁT MINH; Phong Trào Hiến Chương 2000 có các nhận định sau:


1. Bắt tay với Việt Cộng để chống Trung Cộng là hoàn toàn sai lầm, nếu không nói là điên rồ, vì không bao giờ Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) chống lại Đảng Cộng Sản Trung Hoa (ĐCSTH). Thực tế, Đảng CSVN là một CHI BỘ của Đảng CSTH, có nhiệm vụ phải thi hành con đường vạch ra của Đảng CSTH, hiện đang lãnh đạo hệ thống cộng sản của những nước Cộng Sản còn lại, sau khi Liên Xô (tức Đệ Tam Quốc Tế) sụp đổ.

2. Lệnh cho CSVN thi hành bởi Đảng CSTH là phải tiến hành các biện pháp để xáp nhập Việt Nam vào với Trung Quốc trong một hạn kỳ nhất định (30 năm), tham chiếu Hội Nghị Thành Đô năm 1990.

3. Hiện các Thái Thú Bắc Kinh tại Hà Nội đang tiến hành các biện pháp dọn đường để chuyển Việt Nam thành một bộ phận của Trung Quốc vào năm 2020, với các biểu hiện như trương CỜ SÁU SAO, chương trình giảng dạy chữ Tàu tại Việt Nam, bỏ chương trình thi sử VN trong điều kiện tốt nghiệp, thay đổi sách giáo khoa Việt Nam theo hướng có lợi cho Tàu và in hình cờ Trung Cộng vào đó, di dân Tàu tự do sang Việt Nam không cần chiếu khán, đặt toàn bộ nền kinh tế dưới sự lệ thuộc Tàu Phù - đặc biệt là 90% gói thầu các ngành đều lọt vào tay Tàu Phù v.v. (xin xem thêm bài viết “Thời kỳ Bắc Thuộc mới của VN” của TS Mai Thanh Truyết ).

4. Không bao giờ có chuyện Đảng CSVN và chế độ CSVN chống Tàu, mà là đang làm mọi cách chuyển giao Việt Nam êm thắm cho Tàu. Do đó biện pháp để Việt Nam thoát khỏi vòng Bắc Thuộc là TIÊU DIỆT CỘNG SẢN chứ không phải là THEO CSVN ĐỂ CHỐNG TÀU. Khi THEO CSVN thì có nghiã là VỪA LÀM TAY SAI CHO CSVN, VỪA LÀM TAY SAI CHO TÀU!

5. Ngoại bang có lý do để BẮT TAY VỚI TÀU CỘNG VÌ KINH TẾ, nhưng NGƯỜI VIỆT TỊ NẠN thì  KHÔNG CÓ MỘT LÝ DO GÌ để VỪA LÀM TAY SAI CHO VIỆT CỘNG VỪA LÀM TAY SAI CHO TÀU CỘNG, trừ khi vì lý do THỦ LỢI CÁ NHÂN và MƯU CẦU DANH LỢI (như một tên Việt Gian tại Houston, nhưng sẽ bị cả VC và TC vắt chanh bỏ võ như chúng ta đã thấy qua kinh nghiệm của đám Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam).

6. Việt Nam Hải Ngoại là CÁI PHAO CUỐI CÙNG để tổ chức QUANG PHỤC VIỆT NAM, trong trường hợp ĐẢNG CSVN BÁN NƯỚC hoàn thành trách vụ CHUYỂN GIAO VIỆT NAM cho Tàu theo tinh thần Hội Nghị Thành Đô; do đó chúng ta phải BẢO VỆ VIỆT NAM HẢI NGOẠI bằng mọi giá không để lọt vào tay Việt Cộng và Tàu Cộng qua con đường HÒA HỢP HÒA GIẢI của bọn TAY SAI CỘNG SẢN và NGOẠI BANG.

7. Trước các con rối làm tay sai cho NGOẠI BANG và CS lại muốn dẫn dắt NGƯỜI VIỆT TỊ NẠN đi vào con đường PHẢN QUỐC qua chiêu bài “BẮT TAY VỚI VIỆT CỘNG ĐỂ CHỐNG TÀU CỘNG!”, Phong Trào Hiến Chương 2000 CẢNH BÁO ĐỒNG BÀO TORONTO và HẢI NGOẠI coi chừng đám TAY SAI NGOẠI BANG và CỘNG SẢN đang làm mọi cách LỪA ĐỒNG BÀO VÀO RỌ HÒA HỢP HÒA GIẢI VỚI VC của chúng.

Hải Ngoại ngày 17 tháng 5 năm 2013
T/M Phong Trào Hiến Chương 2000



TS NGUYỄN BÁ LONG
Tổng Đại Diện kiêm Phát Ngôn Viên


TÀI LIỆU THAM CHIẾU:

          Liên Minh Dân Chủ Việt Nam
               Dân Bản - Tự Do - Độc Lập - Hòa Bình - Trung Lập
      
                     *          *          *                                       
           
Bản Tuyên Bố
          của Liên Minh Dân Chủ Việt Nam

Trong thời gian qua, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam, hệ phái do cựu Hải Quân Đại tá Nguyễn Văn Thiện lãnh đạo, đã có nhiều đóng góp hữu hiệu trong việc tố giác trước công luận trong và ngoài nước các hành vi tay sai bán nước của Cộng sản Việt Nam (CSVN), cũng như vạch trần các hành động của Bắc Kinh xâm lấn lãnh thổ, hải đảo và vùng biển của Việt Nam.  Điển hình  là cuốn phim chiến lược Đại Họa Mất Nước do Đại Gia Đình Nguyễn Ngọc Huy phát hành với các chiến hữu LMDCVN là thành phần nòng cốt trong ban thực hiê.n. Đồng thời, tư tưởng và đường lối đấu tranh đúng đắn trước Đại Họa Mất Nước cũng đã được các anh em chiến hữu và thân hữu quảng bá sâu rộng tại các hội thảo chính trị cũng như trên các diễn đàn Paltalk.  Những nỗ lực trên đã khiến cho lập trường chính trị vì quốc gia dân tộc của LMDCVN được sáng tỏ.


Tuy nhiên, gần đây có nguồn dư luận, mà tuyên truyền của cộng sản đã khai thác để rửa mặt cho họ, cho rằng LMDCVN đã thay đổi lập trường tranh đấu đối với Cộng sản Việt Nam, chẳng hạn như:
             1)- Để chống sự xâm lăng của Trung Quốc, chúng ta có thể hợp tác với CSVN.
             2)- Về phương diện chính trị thì chúng ta với CSVN là hai chiến tuyến, còn trong việc bảo vệ tổ quốc thì chúng ta và CSVN cùng một mục tiêu, chúng ta phải đứng chung với CSVN để bảo vệ tổ quốc.
             3)- Đối thoại với CSVN không điều kiê.n.

Thực ra, dư luận giao động này gây ra do phát biểu từ một số trong thành phần lãnh đạo của LMDCVN thuộc hệ phái do ông Ngô Thanh Hải làm Chủ Tịch UBCHTƯ, ông Nguyễn Tấn Trí là Phó Chủ Tịch, và ông Lê Phát Minh là Cố vấn.  Tất cả các vị đó không còn hoạt động trong đoàn thể LMDCVN của chúng tôi.    
Vì vậy, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam dưới sự lãnh đạo của cựu Hải Quân Đại tá Nguyễn Văn Thiện long trọng minh xác một lần nữa:
Lập trường, mục tiêu tranh đấu cũng như đường lối và sách lược của Liên Minh Dân Chủ Việt Nam trước sau như một, luôn theo đúng con đường mà cố GS Nguyễn Ngọc Huy đã viễn kiến  vạch ra .


Liên Minh Dân Chủ Việt Nam nhận định:
-Nhận định 1:  Lịch sử đã chứng minh Đảng Cộng sản Việt Nam luôn luôn làm tay sai cho ngoại bang.  Trước kia là để phục vụ cho sự bành trướng của Đệ Tam Quốc Tế, gây nên cuộc chiến huynh đệ tương tàn ngay trên quê hương Việt Nam thời chiến tranh la.nh.  Ngày nay ''hèn với giặc, ác với dân'', Cộng sản Việt Nam dâng nộp bờ cõi, hải đảo và biển cả cho Trung Quốc xâm lược, ngõ hầu duy trì sự cai trị của Đảng Cộng Sản trên sự thống khổ của đồng bào ruột thi.t.


-Nhận định 2:  Ngày trước, tổ quốc của CSVN là Xã Hội Chủ Nghĩa.  Ngày nay, tổ quốc của Cộng sản Việt Nam là Đảng Cộng Sản Trung Quốc xâm lươ.c.  Mục tiêu hàng đầu của Đảng CSVN không phải là bảo vệ tổ quốc, mà là duy trì chế độ độc tài độc đảng để tiếp tục vinh thân phì gia trên xương máu của nhân dân và tài nguyên của đất nước Việt Nam.  Do đó, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam không cùng chung tổ quốc với đảng Cộng sản Việt Nam. ĐảngCộng sản Việt Nam là những người bán nước cho quan thầy Trung Cô.ng.  Hợp tác với các thái thú tay sai để chống quan thầy của họ là một hoang tưởng chính trị  không bao giờ thành công mà vô hình chung chúng ta chỉ trở thành những con rối của Bắc Kinh và Hà Nô.i.
 Liên Minh Dân Chủ Việt Nam xác quyết rằng muốn thoát khỏi ách ngoại xâm Trung Cộng, dân tộc Việt Nam không những không thể hợp tác với đảng Cộng sản Việt Nam, mà trước hết phải thay thế họ bằng một chánh quyền mới vì dân vì nước thật sự.


-Nhận định 3:  Luận điệu của Cộng Sản nước nào cũng như nhau là ''để chống kẻ thù số 1 thì có thể hợp tác, làm bạn chiến thuật với kẻ thù số 2 để tiêu diệt kẻ thù số 1''.  Do đó, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam xác quyết rằng Đảng Cộng sản Việt Nam và hành động xăm lăng của Trung Cộng đều là ''hai kẻ thù số 1''.  Toàn dân Việt Nam khắp nơi cần phải đấu tranh chống lại một cách song song.  Liên Minh Dân Chủ Việt Nam dứt khoát không hợp tác hay đứng chung với Cộng sản Việt Nam  với chiêu bài chống hiểm họa Bắc Phương.

-Nhận định 4:  Nước Việt Nam cần một thể chế chính trị dân chủ đa nguyên, đa đảng, thừa nhận đối lập, nhằm đoàn kết toàn dân, và xây dựng chánh quyền trên nền tảng tam quyền phân lập theo đúng tư tưởng dân chủ pháp trị, để mọi công dân có đủ cơ hội thăng tiến tài năng, xây dựng đời sống tự do hạnh phúc, trong một xã hội văn minh, tiến bộ, và phát triển kinh tế bền vững, ổn định cho đất nước.  Từ đó, sức mạnh của toàn dân mới có thể vận dụng để chống hoạ ngoại xâm phương Bắc.


Bởi các nhận định nêu trên, Liên Minh Dân Chủ Việt Nam long trọng  tuyên bố:

1.- Tiếp tục mở rộng sự liên kết với các đoàn thể đấu tranh trong và ngoài nước để cùng toàn dân đứng lên làm lịch sử trong vận hội đang tới, theo trào lưu dân chủ hóa toàn  cầu, giải thể độc tài đảng trị trên toàn cõi đất nước Việt Nam.
2.- Không chấp nhận đối thoại hay hòa hợp hòa giải với cộng sản khi mà đảng Cộng sản vẫn đàn áp nhân dân, trù dập những tiếng nói đối lập ở trong nước, và cam tâm làm nô lệ cho Tàu.

3.-Cùng toàn dân đấu tranh cho sự Sinh Tồn của Dân Tộc bằng các quyền Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền và toàn vẹn bờ cõi, chống lại đảng Cộng Sản độc tài toàn trị, đàn áp nhân dân  và bán nước, hèn với giặc ác với dân.
4.- Cùng toàn dân đấu tranh chống tham nhũng, cướp đất, hiếp đáp nhân dân, xây dựng công bằng xã hội và nhân quyền, trên nền tảng dân chủ pháp trị.
5.- Thực hiện các lý tưởng cho sự  Sinh Tồn của Dân Tộc mà cố GS Nguyễn Ngọc Huy đã đề ra cho Liên Minh Dân Chủ Việt Nam: Dân Bản, Độc Lập, Tự Do, Hòa Bình, Trung Lập, không nô lệ bất cứ ngoại bang nào.
Làm tại Hoa Kỳ, ngày 16 tháng 05 năm 2013
Chủ Tịch UBCHTƯ/LMDCVN
Cựu HQ Đại Tá Nguyễn Văn Thiện                          

TS. MAI THANH TRUYẾT * BẮC THUỘC

Bắc Thuộc lần thứ 5…

TS Mai Thanh Truyết
 

Kể từ khi tiến chiếm miền Nam của cs Bắc Việt ngày 30/4/1975, chúng ta ngày càng thấy lộ rõ tính nô lệ Trung cộng (TC) của những người lãnh đạo đất nước. Cuộc chiến "có tiếng súng" nổ ra ở biên giới Viê.t-Trung ngày 17 tháng 2 năm 1979 chỉ là sự khởi đầu cho tiến trình Bắc thuộc lần thứ năm của TC. Cuộc chiến không phải chấm dứt 10 ngày sau đó, mà vẫn tiếp tục dai dẳng dọc theo biên giới mãi cho đến năm 1988 qua sự quy phục hoàn toàn của cs Bắc Việt khi TC tiến chiếm quần đảo Trường Sa của Việt Nam.
 
Và cuộc chiến không tiếng súng bắt đầu.
 
Và hiệp ước biên giới được hai bên ký kết (theo lịnh của TC) như sau:
 
• Cột mốc biên giới số 1116 đã được chính thức cắm vào phía Nam của Ải Nam Quan và cách ải 280 m;
 
• Thác Bản Giốc trở thành một trung tâm du lịch do TC quản lý;
 
• Quan trọng hơn cả là sự hiện diện của người thiểu số Tày dọc theo chiều dài biên giới Viê.t-Trung tới tận tỉnh Quảng Đông. Người Tày có khuynh hướng thân TC và đã được TC khuyến dụ như là một đạo quân thứ năm của TC một khi có chiến tranh xảy ra.
 
Thật ra, những sự kiện vừa nêu trên có thể nói là kết quả của những mật đàm từ trước, Hội nghị Thành Đô ngày 3 và 4 tháng 9 năm1990.
 
Trong quá trình lịch sử, chúng ta thấy rất rõ tham vọng chiếm đóng Việt Nam của người Hán đã xảy ra hàng ngàn năm trước và VN chịu bốn lần ách đô hộ. Và hôm nay, dưới cuộc chiến không tiếng súng, lại thêm một lần nữa, cuộc đô hộ mới đang xảy ra, thể hiện quyết định của Hội nghị Thành Đô trên.
 
Tại nơi nầy, Việt Nam có Nguyễn Văn Linh, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam thời bấy giờ, Đỗ Mười, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng và Phạm Văn Đồng, cố vấn Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam. Bên Trung Cộng có Tổng Bí thư Giang Trạch Dân, Thủ tướng Lý Bằng. Hai bên ký kết Kỷ yếu hội nghị đồng thuận bình thường hóa quan hệ hai nước. Cuộc gặp mặt bí mật này không được công bố trong nước cho tới khi "bị" bật mí vào những ngày đầu năm 2013..
 
Ngày 5/11/1991, Đỗ Mười, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam và Võ Văn Kiệt, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng đến Trung Cô.ng. Ngày 7/11/1991, hiệp định mậu dịch Trung - Việt và hiệp định tạm thời về việc xử lý công việc biên giới hai nước đã được ký tại Nhà khách quốc gia Điếu Ngư Đài, Bắc Kinh.
 
Tiếp theo sau, dưới thời Tổng Bí thư cs Lê Khả Phiêu, Việt Nam ký hai Hiệp định Biên giới trên bộ và phân chia vịnh Bắc Bộ với Trung Cô.ng. Theo báo chí "chiều phải" của Việt Nam, Việt Nam có quan hệ mật thiết "môi hở răng lạnh" với Trung Cô.ng. Hai nước đều do hai Đảng Cộng sản lãnh đa.o.
 
Cuối cùng, công cuộc thực hiện Bắc thuộc hoàn toàn bằng cách biến Việt Nam thành Nam Việt, một tỉnh theo quy chế tự trị phía Nam thuộc Trung Cộng…và ngôi sao thứ năm trên lá cờ TC đã xuất hiện trong các cuộc giao tiếp hòa đàm giữa TC và VN từ năm 2011…để chờ ngày chính thức công bố tự trị vào năm 2020? (Lá cờ TC với 5 ngôi sao xuất hiện lần đầu tiên trên truyền hình Việt Nam vào ngày 11/10/2011 nhân chuyến viếng thăm TC của Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư cs VN để xác định "16 chữ vàng" một lần nữa là: "láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai").
 
Chính quan hệ mật thiết môi hở răng lạnh của hai đảng cộng sản cộng thêm sự hèn yếu của cs Bắc Việt khiến cho tiến trình Bắc thuộc ngày càng hiện rõ thêm qua nhiều chỉ dấu từ đó đến nay:
 

Tiến trình Bắc thuộc lần thứ 5:
 

• Di dân Trung Hoa vào Việt Nam
 
Trước năm 2008, người Trung Hoa khi vào Việt Nam được miễn visa (hộ chiếu) và có thể di chuyển tự do trong phạm vi miền Bắc mà thôi. Cuối năm 1980, Thủ tướng cs Nguyễn Tấn Dũng lại miễn hộ chiếu và nới rộng vùng di chuyển của ngưới Tàu đến tận Cà Mau. Quyết định nầy chính là điểm mấu chốt và là điểm khởi đầu thực sự trong âm mưu Hán hóa Việt Nam của TC.
 
Có thể nói hiện nay, sự hiện diện của người Tàu trên khắp hang cùng ngõ hẹp của đất nước. Trong hơn 65 Khu chế xuất, Khu công nghiệp tập trung, không đâu là không thấy công nhân, quản đốc và chủ nhân người Hoa, trong lúc người lao động Việt Nam khắp nơi phải chịu cảnh thất nghiệp! Trong các nhà máy sản xuất có tính cách quốc phòng như nhà máy phát điện, nhà máy gang thép, sản xuất hóa chất công nghiệp…đầu đâu cũng có chủ nhân và công nhân người Tàu…
 
Ngoài 9 tỉnh địa đầu hầu như chịu ảnh hưởng của người Tàu, đường xá mang tên Tàu, hàng quán, chợ búa mang tên Tàu, thậm chí cung cách trang hoàng những ngày Tết cũng đậm nét Tàu như treo lồng đèn đỏ dọc theo các đường phố chính, chưng bày hàng hóa thực phẩm Tàu…
 
Trên 306.000 hecta đất cho Tàu thuê mướn trong 50 năm với giá rẻ mạt, chiếm toàn những vị trí chiến lược trọng yếu ở Bắc Việt, như căn cứ Tam Điệp là nơi Bộ Chính trị cs VN "chạy trốn" trong giai đoạn chiến tranh năm 1979!
 

• Đồng hóa tiệm tiến các dân tộc thiểu số miền Cao nguyên Trung phần
 
Hiện tại, TC đã phối hợp một cách gián tiếp với người Chăm và người thiểu số ở cao nguyên Bolloven bên Lào, Cambodia và nhập nhằng tóm gọn các dân tộc Chăm và Thượng làm một, dưới danh nghĩa Fulro/Chăm để khích động nhu cầu dành lại chủ quyền của vương quốc Champa do một nhóm người Chăm bên Pháp dưới quyền lãnh đạo của một Tiến sĩ người Chăm cổ súy. Nhóm nầy cũng đã được hỗ trợ của thực dân Pháp vốn đã có nhiều quyền lợi tại vùng cao nguyên nầy hồi thời thuộc đi.a. Cũng cần nên biết thêm, người Thượng ở vùng cao nguyên hiện tại cũng đã được các hội thiện nguyệân và tôn giáo Hoa Kỳ yễm trợ dưới danh nghĩa DEGA.
 
Theo tin tức được loan tải trên mạng lưới toàn cầu, họ đã hình thành tổ chức The Cham National Federation of Cambodia (CNFC) và đã được Liên Hiệp Quốc công nhận qua Department of Economic and Social Affairs (DESA) dưới quy chế tham mưu (consultative status) kề từ năm 2009.
 
Một tổ chức thứ hai là The Overseas Cham Unity Organization (OCUO) cũng đang xúc tiến đưa hồ sơ lên LHQ và Thụy Điển để ghi danh xin thành lập Chính phủ lưu vong Chăm (The Cham National Government In Exile). Chính phủ nầy sẽ ở ngoài lãnh thổ truyền thống của Champa là miền Trung VN, mục đích nhằm duy trì sự hiện hữu của chính phủ hoàng gia Champa trước đây. Cũng theo dự định, chính phủ nầy sẽ phác thảo bản hiến pháp và triệu tập Đại hội để bầu ra Thủ tướng và các Bộ trưởng vào nội các.
 
Qua các tin tức trên, chúng ta thấy rõ ràng là phải có bàn tay lông lá của TC mới thực hiện được những dự tính thành lập chính phủ lưu vong của người Chăm. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, chính phủ lưu vong ban đầu sẽ đặt trụ sở tại đảo Hải Nam (TC), nơi có một cộng đồng thiểu số người Chăm nay gọi là Utsat cư ngụ. Cộng đồng người Chăm nầy theo sử liệu đã sang tị nạn và định cư tại đây vào thời Lưu Kỳ Tông, một ông vua tiếm ngôi không phải gốc Chăm đã có một thời áp dụng chính sách cai trị hà khắc với dân tộc Chăm năm 988.
 
Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau đó, dự định trên đã được hủy bỏ vì muốn tránh sự phản kháng của các thành viên LHQ khác, văn phòng chính phủ lưu vong lấy Thụy Điển làm văn phòng tạm là P.O. Bax 122, SE-33523, Gnosjo, vì tại nơi nầy, cũng có một tiến sĩ người Chăm định cư nhằm tạo danh nghĩa để gây áp lực với cs Bắc Việt một khi cần thiết. Và một trụ sở khác của chính phủ lấy Cambodia làm căn cứ địa đặt tại Phnom Penh, P.O. Box 1635 Phnom Peenh 12000. (Cơ sở nầy một lần nữa bị bại lộ do đó TC phải dẹp bỏ vào năm 2012).
 
Sau cùng, khi "Ông Thầy đỡ đầu" người Pháp của vị tiến sĩ Chăm đan cử ở phần đầu qua đời, vị tiến sĩ nầy đi tìm chỗ dựa mới là TC và chuyển trục hoạt động về Malaysia. Nơi đây ông ta đã tổ chức một viện nghiên cứu về dân tộc Chăm, và có nhiều buổi nói chuyện về sự hình thành dân tộc Champa do một đại học ở TC đài thọ.
 
Vậy, câu hỏi được đặt ra là: Trung Cộng giúp người Chăm hải ngoại nhằm mục đích gì?
 
Câu trả lời giản dị sẽ là TC muốn hoàn toàn khống chế VN trong lãnh vực chính tri.-kinh tế-quân sự qua việc kiểm soát vùng cao nguyên Trung phần VN. Nắm được cao nguyên nầy, TC sẽ biến thành một vùng lệ thuộc như miền đất Tây Tạng năm 1959 và Tân Cương 1960. Đã nắm được yết hầu của VN rồi mặc nhiên TC có toàn khả năng khống chế lãnh đạo hiện tại của cs Bắc Việt trong mọi tình huống.
 
Mặt khác, nguy hiễm hơn nữa là sự hiện diện của hàng chục ngàn người Tàu dưới dạng công nhân, hay nhân viên tình báo (?) tại hai địa điểm khai thác Bauxite là Nhân Cơ ở Đăc Nông và Tân Rai ở Lâm Đồng. Sự hiện diện nầy, ngoài các yếu tố kinh tế, và quân sự, còn là một chiến lược đồng hóa người địa phương và thiểu số bằng những cuộc hôn nhân dị chủng để…vài chục năm sau, những nơi nầy sẽ có những người "thiểu số mới"….đứng lên đòi tự trị theo tinh thần của Nghị quyết Dân tộc bản địa của LHQ?
 

• Ảnh hưởng về Văn hóa và Giáo dục
 
Trung Cộng cũng có âm mưu gây ảnh hưởng về văn hóa. Điều nầy đã bàng bạc thể hiện qua nhiều lể hội có tính cách văn hóa xen lẫn y phục, lời ca, điệu múa Trung Hoa. Cung cách cấu trúc, bày trí các vỡ kịch cũng đầy máu sắc và kịch tính Tàu. Những ảnh hưởng trên thể hiện ra sau khi bình thường hóa quan hệ, cho phép các loại hình văn hóa của Trung Cộng được xuất bản rộng rãi tại Việt Nam. Rất nhiều các loại phim TC được dịch và trình chiếu tại các đài truyền hình Trung Ương và địa phương ở Việt Nam.
 
Một khía cạnh quan trọng khác là cách đây hơn 3 năm, TC lại thành lập một Cục giáo dục tiếng Hoa cho người ngoại quốc. Họ đã đào tạo giáo viên sinh ngữ từ bậc tiểu ho.c. Từ năm 2010, họ đã bắt đầu cung cấp giáo viên qua việt Nam để giảng dạy tiếng quan thoa.i. Đây cũng là một âm mưu lâu dài nhằm đem tiếng Hoa vào trong hệ thống giáo dục VN, chuẩn bị cho công cuộc Bắc thuộc toàn diê.n.
 

• Xuất nhập cảng làm tê liệt các ngành sản xuất VN bằng cách tung hàng hóa với giá rẻ ma.t.
 
Trong một chuyến viếng thăm TC của Tổng Bí thư cs Nông Đức Mạnh tháng 5/2008, hai bên quyết tâm và "nhất trí" phát triển hai chiều theo "quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện".
 
Kể từ khi bình thường hóa quan hệ năm 1991 đến nay, quan hệ kinh tế thương mại Trung – Việt được khôi phục và phát triển nhanh chóng. Kim ngạch thương mại giữa hai nước từ hơn 30 triệu USD năm 1991 lên 22,5 tỷ USD năm 2009, tăng gấp gần 700 lần. TC đã trở thành bạn hàng lớn nhất của Việt Nam. Lợi ích thương mại song phương mang lại cho hai nước là điều dễ dàng nhìn thấy. Nhưng cùng với thương mại song phương liên tục tăng trưởng, vấn đề mất cân bằng trong thương mại giữa hai nước đã ngày càng bộc lộ. Việt Nam hết sức coi trọng vấn đề nhập siêu trong thương mại với TC.
 
Cũng cần nên nói thêm là TC còn xuất sang Việt Nam nhiều hàng hóa trong lĩnh vực thực phẩm, tiêu dùng với nhiều sản phẩm có tẩm, ướp, bảo quản, chế biến, sản xuất bằng các loại hóa chất độc hại, bằng công nghệ gây hại mà thị trường TC đã tẩy chay khi phanh phui ra các vụ bê bối thực phẩm như các loại hoa quả, thực phẩm, xí muội, ô mai, nước tương, sữa, trứng gà..., ngoài ra còn có đồ chơi trẻ em có chứa chì, dày dép, đồ điện tử độc hại, bạo lực, kích dục, chứa chất nổ, dễ gây thương tích, ảnh hưởng đến nòi giống, sinh sản....
 
TC cũng xuất sang Việt Nam các giống cây trồng, vật nuôi có nguy cơ gây hại đến các giống loài bản địa, gây hại đến nông nghiệp của nước sở tại như ốc bươu vàng, đỉa trâu, sâu, nhộng, trùng cho chim cảnh, rùa tai đỏ và một số giống vật nuôi nguy hiểm khác.... điều đáng lưu ý là những sản phẩm này tràn lan trên thị trường Việt Nam, không thể kiểm soát được và người tiêu dùng Việt Nam đang dùng hàng ngày do giá rẻ và không phân biệt được thật giả, phẩm chất hay xuất xứ.
 
Về phần Việt Nam, hàng hóa xuất cảng sang TC của Việt Nam chánh yếu là dầu thô (năm 2009 xuất trên 8 triệu tấn dầu thô), than đá và một số nông sản và hầu hết các loại rau đậu, ngô khoai…Đối lại VN nhập cảng từ TC các mặt hàng như: máy móc thiết bị, thép, sản phẩm hóa chất, thiết bị vận tải, bông vải, máy móc cho kỹ nghệ dệt, da giày, phân bón và sản phẩm, máy móc dùng trong nông nghiệp, và hàng tiêu dùng. Chỉ tính cho năm 2009, riêng hàng nhập khẩu từ TC chiếm tới 80% tổng lượng nhập khẩu của Việt Nam.
 
Điểm sau cùng cũng cần nêu ra đây là vấn đề trúng thầu của các doanh nghiệp TC trong các dự án có tầm vóc quốc gia của Việt Nam mà báo chí trong nước vẫn đưa lên gần đây. Đa số các dự án lớn đấu thầu công khai thì đều lọt vào tay nhà thầu TC do giá đấu thầu của họ rất rẻ. Vấn đề tham gia của TC trong các dự án nhạy cảm, như trồng rừng ở biên giới, dự bán Bauxite trên cao nguyên Trung phần Việt Nam, các dự án Nhiệt điện ở khắp nơi từ Hải Phòng cho đến Cà Mau. Nguồn vốn cho vay của TC ngày càng tăng chiếm hầu hết tổng lượng vốn vay của Việt Nam, dự báo cho một sự lệ thuộc hoàn toàn của nền kinh tế Việt Nam vào TC.
 
Tóm lại, TC dùng đủ mọi thủ đoạn để xuất cảng hàng hóa, vật dụng, thực phẩm chứa hóa chất độc hại nhằm…ngoài việc làm tê liệt kinh tế VN bằng cách triệt tiêu các kỹ nghệ nội địa của VN, còn làm hủy diệt sức đề kháng chống ngoại xâm của các thế hệ thanh niên sau nầy của VN qua kinh nghiệm ngàn năm giữ nước của dân tộc Viê.t.
 

Thay lời kết
 
Đã hơn 38 năm qua từ ngày lìa xa Đất Nước, hơn lúc nào hết, âm mưu Bắc thuộc lần thứ 5 của Trung Cộng lại hiện rõ trong lúc nầy. Chúng ta còn nhớ, ngay sau khi Liên Sô sụp đổ năm 1991, CS Bắc Việt mới quay về thuần phục TC.
 
Và kể từ đó, trước mặt TC, đảng CSVN mới cam tâm ký hai hiệp ước nhượng đất và nhượng biển cho Trung Cô.ng. Thứ nhất là "Hiệp ước về biên giới trên đất liền giữa Việt Nam – Trung Cộng" ngày 30-12-1999 (mất ải Nam Quan và thác Bản Giốc), và thứ hai là "Hiệp ước phân định lãnh hải" ngày 25-12-2000 (mất khoảng 10,000 Km2 mặt biển vùng Vịnh Bắc Việt).
 
Câu chuyện Tam Sa gồm Hoàng Sa và một số đảo Trường Sa cũng chỉ là kết luận "tất yếu" của tiến trình dâng đất và dâng biển cho TC mà thôi.
 
Qua những sự kiện vừa liệt kê trên đây, chúng ta thấy rõ ràng ÂM MƯU THÔN TÍNH Việt Nam của TC cũng như lý tính thuần phục của đảng cs Việt Nam hiện ta.i.
 
Đất Nước là Đất Nước của chung, của cả dân tô.c. Từ người lãnh đạo quản lý Đất Nước cho đến người dân cùng đinh trong xã hội cần phải được dự phần và chia xẻ trách nhiệm chứ đâu có phải là độc quyền của đảng.
 
Tóm lại, cho đến ngày hôm nay, có thể nói qua những phân tích trên đây, mọi hành xử của đảng CS Bắc Việt đều do CS TC điều khiển từ xa. Việt Nam hoàn toàn không có khả năng quyết định vận mệnh của đất nước mình nếu không có sự "góp ý" của TC.
 
Hiện tại, 16 chữ vàng và 4 tốt trên đã được Trung Tướng CS Ngô Xuân Lịch, Chủ nhiệm Tổng Cục Chính trị cùng phái đoàn 11 tướng lãnh cao cấp khác cam kết và xác định thêm một lần nữa trước Thái thú Tập Cận Bình, Chủ tịch nước Trung Hoa là:"Quân đội hai nước sẽ gương mẫu thực hiện thỏa thuận giữa hai Đảng bằng đối thoại".
 
Chưa bao giờ đất nước Việt có một tập đoàn lãnh đạo hèn với giặc và ác với dân như hiện tại!
 
Nhìn lại lịch sử trong quá khứ, vào năm 1428, Vua Lê Lợi lên ngôi sau 10 năm kháng chiến đau thương và gian khổ để:
 
"Đại cáo Bình Ngô lưng cung nỏ,
 
Giang sơn thu lại chỉ mười năm" .
 
Đó là giang sơn Đại Việt thời xưa!
 
Và vào thời cận đại, Cụ Phan Bội Châu trong phong trào Đông Du để phục quốc đã phải thốt lên:" Phát cây bụi lá gai góc, khó nhọc để mở ra thế giới này, không phải là tay chân của hàng nghìn vạn người chúng ta chăng? Sớm chuyên chở, chiều chuyên chở đất cát để lấp kín khe núi kia, không phải là máu mỡ mồ hôi của tổ tiên hàng nghìn vạn người chúng ta chăng? Tổ tiên ta đem nước để lại cho con cháu. Ta là con cháu, ta nhận nước ở tổ tiên ta. Nước vốn là gia tài của dân ta".
 
Và Cụ viết tiếp:"Sau khi đã duy tân rồi thì dân trí sẽ được mở mang, dân khí sẽ lớn mạnh, dân quyền sẽ phát đạt, vận mệnh nước ta do dân ta nắm giữ. Giữa đô thành, nước ta đặt một toà nghị viện lớn. Bao nhiêu việc chính trị đều do công chúng quyết đi.nh. Thượng nghị viện phải đợi trung nghị viện đồng ý, trung nghị viện phải đợi hạ nghị viện đồng ý mới được thi hành. Hạ nghị viện là nơi đa số dân chúng có quyền tài phán việc của trung nghị viện và thượng nghị viê.n. Phàm là dân nước ta, không cứ sang hèn, giàu nghèo, lớn bé đều có quyền bỏ phiếu bầu cử. Trên là vua nên để hay truất, dưới là quan nên thăng hay giáng".
 
Lời người xưa còn đó!
 
Bao giờ giang sơn Đại Việt "mới" sẽ được lấy lại từ tay CS Bắc Viê.t.
 

Mai Thanh Truyết
 
Ngày Quốc Hận 2013
 

TRẦN NGÂN *ÔNG TRỌNG THẤT BẠI

Tổng bí thư Trọng và 

cuộc Thập tự chinh vô vọng


Dũng cười vào viếng lăng 
Trần Hữu Dũng:  
 
Vài năm trở lại đây, tình hình tham nhũng, chạy chức, chạy quyền ở Việt Nam ngày càng tăng, cộng với kinh tế suy thoái, lạm phát tăng cao, thất nghiệp lan rộng đã đe dọa nghiêm trọng tới niềm tin của người dân vào vai trò lãnh đạo của Đảng cộng sản. Tình thế đó đã buộc ban lãnh đạo Đảng phải tìm ra những giải pháp mới nhằm lấy lại niềm tin của nhân dân. Từ khi lên nắm quyền sau Đại hội Đảng lần thứ 11, TBT Trọng và Ban chấp hành TW Đảng đã tiến hành một số biện pháp như:
 - Ra Nghị quyết Trung ương 4 về “Những vấn đề cấp bách xây dựng Đảng hiện nay” và tổ chức rộng khắp phong trào phê và tự phê theo tinh thần nghị quyết này
 - Tái lập Ban Nội chính TW và Ban Kinh tế TW
 Bài viết dưới đây sẽ phân tích ý nghĩa của việc tái lập 2 ban này trong bối cảnh Việt Nam hiện nay.
 1. Về Ban nội chính và cuộc chiến chống tham nhũng
ngbathanh 
Vào năm 2007, Ban Nội chính TW lúc đó đã được sáp nhập vào Văn phòng TW Đảng. Sau khi được tái lập vào cuối năm 2012, chức năng, nhiệm vụ của Ban Nội chính TW hiện nay đã thay đổi rất nhiều so với trước đó. Nếu như trước đây, nhiệm vụ của Ban rất rộng, chẳng hạn:
 - Giúp Bộ Chính trị, Ban Bí thư bảo đảm sự lãnh đạo của Đảng trên lĩnh vực xây dựng pháp luật, tăng cường pháp chế xã hội chủ nghĩa;
 - Nghiên cứu đề xuất và theo dõi việc thể chế hoá đường lối, quan điểm của Đảng thành pháp luật nhà nước;
 - Theo dõi việc lập và thực hiện chương trình xây dựng pháp luật của Nhà nước. (thuvienphapluat.vn)
 thì trong 6 nhóm nhiệm vụ của Ban Nội chính TW hiện nay đều có chữ “tham nhũng” (Vnexpress, 4/1/2013). Điều này cho thấy Ban này được lập ra chủ yếu để đối phó với tình trạng tham nhũng tràn lan hiện nay.
 Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là: liệu việc tái lập lại Ban này có giúp được gì trong việc giảm bớt tình trạng tham nhũng hiện nay hay không? Rất tiếc, câu trả lời của tác giả cũng như nhiều người tỉnh táo khác là không, hoàn toàn không.
 Kinh nghiệm chống tham nhũng trên thế giới đã rất nhiều và những nguyên tắc chung được rút ra không gì ngoài những nguyên tắc chính: (i) về mặt thể chế phải có tam quyền phân lập, có sự phân chia và kiểm soát giữa các nhánh quyền lực; (ii) công khai và minh bạch trong những lĩnh vực như: hoạch định và thực thi chính sách, tài sản cán bộ công chức…; (iii) một nền báo chí tự do để người dân có thể giám soát các quan chức của mình… Có những điều kiện này chưa chắc đã có kết quả tốt trong việc chống tham nhũng nhưng nếu không có nó thì chắc chắn không thể chống tham nhũng. Việc lập ra một cơ quan chống tham nhũng trong thời đại ngày nay mà lại thiếu đi những điều kiện nền tảng ở trên mà trông mong nó hoạt động có hiệu quả thì chỉ là sự ảo tưởng.
 Về mặt cơ chế, việc lập ra Ban Nội chính TW như thế này (với chân rết ở tất cả các tỉnh thành, khác với trước kia là chỉ có một số địa phương có văn phòng của Ban) rõ ràng có mục đích là “chống”, tức là có vụ án tham nhũng xảy ra rồi thì sẽ tham gia “xử lý”. Tuy nhiên, cái gốc của tham nhũng ở Việt Nam hiện nay đã ăn quá sâu vào hệ thống, lan quá rộng ra mọi mặt của xã hội thì cách tốt nhất phải là “phòng”, tức là phải cải cách mạnh để triệt tiêu những thể chế tạo ra điều kiện cho tham nhũng như quyền lực, đất đai, đầu tư công, DNNN… Không giải quyết được những vấn đề gốc rễ này mà lại đẻ ra một tổ chức để chống thì không thể nào chống được vì có bịt lỗ này chắc chắn sẽ lại có nhiều lỗ khác xì ra.
 Về mặt hoạt động, cũng như Ủy ban kiểm tra TW của Đảng hiện nay, nó không công khai, minh bạch cho công chúng cách thức hoạt động mà chủ yếu là vận hành trong nội bộ, đa số có mục đích dĩ hòa vi quí, thậm chí là “nhân văn” để duy trì sự ổn định và đoàn kết của Đảng như lời dạy của TBT Trọng: “đấu tranh có lý có tình để tất cả cùng tiến lên chứ không cốt kỷ luật nhiều thì mới tốt. Tính nhân văn của NQ Trung ương 4 là thế”, “quan trọng nhất là bước đầu phải nhóm được cái lò lên, tạo thành hơi ấm thì khi đó củi khô, củi tươi đưa vào cũng phải cháy hết”; “Kỷ luật mà không tính kỹ, mai kia lại ân oán, thù oán, đối phó thành phe phái, làm rối nội bộ, có nên không” (Vietnamnet, 3/12/2012). Với cách chống tham nhũng mà lúc nào cũng sợ làm hại tới “sinh mệnh chính trị” của các quan chức như thế (còn mặc kệ sinh mệnh của dân) thì đừng mong nó có hiệu quả.
 Về mặt con người, có lẽ TBT Trọng và một số người thực lòng muốn chống tham nhũng đã mơ ước tới vai trò của các quan chức trong Ban Nội chính TW giống Bao Thanh Thiên, tuyệt đối trong sạch, “thiết diện vô tư”, hoàn toàn khách quan nên đã “trang bị” cho Ban Nội chính TW một ông Trưởng ban nổi đình nổi đám với những tuyên bố vang trời là Nguyễn Bá Thanh và qui định là Trưởng ban sẽ là Ủy viên Bộ Chính trị. 2 Phó ban là Ủy viên TW (trước đó không hề có)
. Nhưng trong bối cảnh Việt Nam hiện nay, với một hệ thống chính trị có các quan hệ quyền lợi ràng buộc như mạng nhện thì mơ ước trên đây chỉ là điều viển vông không tưởng. Bản thân Nguyễn Bá Thanh được rất nhiều người kỳ vọng nhưng trước khi ra Hà Nội đã kịp đưa con trai là Nguyễn Bá Cảnh lên làm Bí thư Thành đoàn Đà Nẵng. Chưa kể, ông này khi còn ở Đà Nẵng đã dính không ít tai tiếng về tham nhũng. Ông Trưởng ban đã vậy thì lấy gì đảm bảo các ông phó hoặc cấp dưới không dính vào tham nhũng hoặc các quan hệ lợi ích nhằng nhịt. Với những cán bộ như vậy thì rõ ràng việc xử lý các vụ án tham nhũng sẽ mang nhiều động cơ chính trị với các sự thỏa hiệp và thương lượng để đảm bảo quyền lợi và vị trí của mình, đặc biệt là ở cấp địa phương.
 Như vậy, có thể thấy trước rằng việc lập ra Ban Nội chính TW và coi đó là biện pháp chủ yếu để chống tham nhũng trong giai đoạn tới chắc chắn sẽ thất bại thảm hại vì nó không được hỗ trợ bằng những cải cách thể chế cơ bản. Cách thức hoạt động thì không công khai, minh bạch. Cán bộ của nó, đặc biệt là cán bộ ở cấp địa phương cũng không đáng tin vì có quá nhiều mối liên hệ chính trị rối rắm và có chức vụ hành chính có thể thấp hơn nhiều so với cán bộ chủ chốt ở đó[1]…
 Việt Nam không dám học tập những kinh nghiệm tốt nhất (“best practice”) về chống tham nhũng đã rất nhiều trên thế giới, tức là phải tạo ra môi trường để con người không thể (xử phạt nghiêm minh, không chạy án được), không dám tham nhũng (công khai minh bạch tài sản của quan chức) mà Việt Nam lại muốn tạo ra con người không muốn tham nhũng (Tất nhiên các nước khác cũng giúp quan chức “không muốn” tham nhũng bằng việc trả lương cao cho công chức nhưng với nguồn lực có hạn thì Việt Nam không thể làm theo). 
Việt Nam tạo ra sự “không muốn” tham nhũng chủ yếu bằng động cơ tinh thần, đạo đức. Chẳng hạn, đòi hỏi cán bộ phải có cái “tâm” trong khi chả ai định nghĩa được “cái tâm” là gì (Nếu anh có “tâm”, sao anh không tự nguyện công khai tài sản cho dân biết đi, cây ngay không sợ chết đứng mà). Biện pháp chống tham nhũng, tiêu cực chủ yếu hiện nay vẫn là phê và tự phê, cho cán bộ học tập tư tưởng đạo đức HCM thì đúng là quá ảo tưởng. Tác giả tin chắc rằng 100% người dân Việt Nam chả ai tin rằng đi học tập tư tưởng đạo đức HCM sẽ giúp cán bộ bớt tham nhũng cả. Vậy mà người ta vẫn rầm rộ thực hiện những việc vô bổ này, vừa tốn thời gian, tiền bạc, vừa làm lệch sự chú ý khỏi những việc cần thiết đáng lẽ phải làm.
 Khi kinh tế suy thoái, cái bánh lợi ích bé đi thì việc tranh giành những phần bánh còn lại sẽ trở nên quyết liệt hơn. Trong bối cảnh chính trị nhiều bè phái hiện nay, nhiều khả năng là với cách thức tổ chức và hoạt động như thế này, Ban Nội chính TW sẽ trở thành một công cụ để đấu đá chính trị hơn là chống tham nhũng thực sự (Hãy nhớ ông trưởng ban Nguyễn Bá Thanh đã hạ nhục ông cựu tướng cảnh sát Nguyễn Văn Thanh tới mức dù đã nằm liệt trên giường bệnh vẫn bị đẩy cả giường ra tòa vì ông này và những người khác đã dám tố cáo Bá Thanh tham nhũng).
 2. Về Ban Kinh tế TW và nền kinh tế hiện nay
 20130522172820-vuongdhue 
Do thành tích điều hành kinh tế kém cỏi của chính phủ do thủ tướng Dũng đứng đầu, Đảng đã quyết định tái lập Ban Kinh tế TW để mong xoay chuyển nền kinh tế. Các nhiệm vụ chính của Ban Kinh tế TW gồm có:
 - Thứ nhất, chủ trì hoặc tham gia nghiên cứu, đề xuất xây dựng đường lối, chủ trương, nghị quyết đại hội, các nghị quyết, chỉ thị, quyết định về lĩnh vực kinh tế-xã hội của Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị, Ban Bí thư; các cơ chế, chính sách lớn về kinh tế-xã hội, phát triển lực lượng sản xuất và hoàn thiện quan hệ sản xuất, về các vấn đề xã hội …
 - Thứ hai, thẩm định các đề án về kinh tế – xã hội trước khi trình Bộ Chính trị, Ban Bí thư.
 - Thứ ba, … Ban Kinh tế Trung ương sẽ giúp Bộ Chính trị, Ban Bí thư nắm tình hình, kiểm tra, giám sát việc thực hiện nghị quyết, chủ trương của Đảng về đổi mới mô hình tăng trưởng, cơ cấu lại nền kinh tế, sắp xếp, đổi mới, tái cấu trúc các tập đoàn kinh tế và tổng công ty nhà nước, hệ thống ngân hàng thương mại và các tổ chức tài chính… (Thuvienphapluat.vn)

 Như vậy, Ban Kinh tế TW có 2 nhóm nhiệm vụ chính là: (i) Nghiên cứu, đề xuất các chính sách và (ii) Giúp Bộ Chính trị và Ban Bí thư trong việc kiểm tra và giám sát.
 Với nhóm nhiệm vụ thứ nhất, từ khi ông Vương Đình Huệ lên làm Trưởng ban Kinh tế TW thì ông đã có nỗ lực tiếp xúc với một loạt các trường đại học ở Việt Nam như Đại học Thái Nguyên, Đại học Quốc gia Hà nội… (Tạp chí Tài chính, 29/3/2013) hay Viện Hàn lâm KHXH Việt Nam (Infonet, 17/5/2013) để ký kết các thỏa thuận hợp tác nghiên cứu.
 Vấn đề đặt ra ở đây là nếu nhiệm vụ chủ yếu chỉ là nghiên cứu, đề xuất chính sách thì có cần tái lập một ban đã bị giải thể và trưởng ban lại phải là Ủy viên Bộ Chính trị hay không? Rõ ràng là không.
 Việc tư vấn chính sách thì bản thân các trường đại học hay viện nghiên cứu có thể làm tốt thông qua cơ chế đặt hàng từ các cơ quan cần nó mà không cần thêm một đầu mối là Ban Kinh tế TW. Nếu đồng ý rằng con đường đi lên của Việt Nam phải là nền kinh tế thị trường có mô hình tương tự với các nước phát triển thì có thể thấy Ban này rất khó có thể có những đóng góp gì đáng chú ý về mặt học thuật hay những chính sách mang tính đột phá để hiện đại hóa đất nước vì nó là một tổ chức của Đảng nên sẽ bị những rào cản lớn về mặt tư tưởng không thể vượt qua. 
Ai đã từng có dịp gặp các cán bộ của Ban Kinh tế TW trước đây thì đều biết năng lực của họ nói chung hạn chế, chủ yếu là cán bộ lý luận, nặng tính hành chính. Các cán bộ mới năng lực cũng khó có thể khá hơn vì đa số đều được đào tạo trong hệ thống các trường của Đảng mà bản thân các trường này cũng có tư duy tụt hậu so với thế giới hàng trăm năm nên cũng không thể đòi hỏi gì nhiều từ các sản phẩm do họ tạo ra.
 Cho dù có tuyển người thực sự giỏi, tốt nghiệp ở các nước phát triển về (theo qui định, Ban Kinh tế TW có thể mời các chuyên gia về kiêm nhiệm vị trí Phó ban (Pháp luật TP.HCM, 5/1/2013) thì họ cũng khó có thể phát huy khả năng trong một môi trường tù túng và bị kìm hãm về mặt tư tưởng và trí tuệ như vậy. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà ông Huệ, TS kinh tế tốt nghiệp ở Slovakia, từng là một giảng viên đại học lâu năm, nguyên hiệu phó Đại học Tài chính Kế toán lại ký kết nhiều thỏa thuận với các đại học và viện nghiên cứu vì chính ông có lẽ cũng hiểu khả năng tư duy và tầm mức trí tuệ của các cán bộ dưới quyền thế nào.
 Nên lưu ý là nhiều nhà khoa học thực sự có tài trong hệ thống các viện nghiên cứu nhà nước (“think tank” quốc doanh) trong lĩnh vực khoa học xã hội cũng vì những ràng buộc về mặt tư tưởng, vì sợ bị chụp mũ là phản động, lệch lạc, suy thoái mà nhiều khi không thể nói thật những điều họ suy nghĩ. 
Như vậy, thử hỏi một ban của Đảng, phải báo cáo cho Bộ Chính trị và Ban Bí thư là nơi có những người tư duy thuộc dạng thủ cựu nhất Việt Nam hiện nay thì làm sao họ dám nói đúng sự thật, đó là nói nếu họ đủ khả năng để nhận ra đâu là sự thật. Trí thức phải có môi trường nghiên cứu chuyên nghiệp, tự do học thuật để tranh luận thẳng thắn, các ý tưởng có thể cọ sát với nhau thì mới có thể tới gần chân lý chứ việc mời một vài chuyên gia, dù giỏi để làm việc theo kiểu “hiến kế” cho các nhà lãnh đạo bảo thủ như mô hình thế này rõ ràng không hiệu quả vì có nghe hay không phụ thuộc rất lớn vào ý muốn chủ quan của một vài lãnh đạo và liệu ý kiến tư vấn đó có tốt hay không cũng khó đánh giá vì chả mấy ai biết được do không được công khai tranh luận.
 Việc nên làm đầu tiên để có một hệ thống think tank tốt là cần bỏ ngay Điều 2 trong Quyết định 97/2009/QĐ-TTg do thủ tướng Dũng ký trong đó quy định khi phản biện thì “không được công bố công khai với danh nghĩa hoặc gắn với danh nghĩa của tổ chức khoa học công nghệ”. Chính điều khoản có thể nói là ngu dốt này do một người thường tự hào là ngày nào cũng làm việc với các “trí thức”, người ngay khi mới lên nhậm chức đã ký quyết định giải thể Ban Nghiên cứu của thủ tướng, ban hành đã làm IDS, “think tank” tư nhân duy nhất của Việt Nam phải tự giải thể và cũng bịt hết đường ra đời cũng như góp ý của các “think tank” tư nhân khác.
 Như vậy, có lẽ ý định chính của những người muốn tái lập Ban Kinh tế TW là thông qua nó, dùng quyền lực của Đảng để can thiệp vào quá trình hoạch định chính sách và giám sát các tập đoàn là các bầu sữa của chính phủ do thủ tướng Dũng đứng đầu.
 Năng lực điều hành yếu kém của chính phủ hiện nay là điều không thể phủ nhận nhưng việc quay lại thời kỳ sử dụng quyền lực của Đảng để can thiệp vào các công việc thuộc chức năng của chính phủ, đặc biệt trong lĩnh vực kinh tế chỉ tổ làm mọi việc tệ hơn mà thôi. Chưa nói tới sự chồng chéo về mặt thể chế, lý do cơ bản nhất là tư duy của các lãnh đạo Đảng thường là bảo thủ, tụt hậu rất xa so với mặt bằng chung các lãnh đạo trên thế giới (chỉ nói ở ASEAN thôi đã thua lắm rồi) nên rất không thích hợp cho một quốc gia đang có nhu cầu cấp thiết phải hiện đại hóa và hội nhập nhanh hơn vào nền kinh tế toàn cầu. Hai cái sai cộng lại không thể thành một cái đúng được, đặc biệt là trong trường hợp này. Nếu điều này xảy ra, nó có nguy cơ càng làm đất nước tụt hậu xa hơn nữa.
 Tóm lại, với việc tái lập hai ban này cũng như một số biện pháp khác đã được tiến hành, TBT Trọng và những người cùng suy nghĩ với ông cũng có thể có mong muốn thật lòng là muốn giảm bớt trình trạng tham nhũng đã quá nghiêm trọng và cải thiện được tình hình kinh tế bi đát hiện nay. Tuy nhiên, rõ ràng cuộc Thập tự chinh được TBT Trọng khởi xướng để chống lại tham nhũng và suy thoái kinh tế chắc chắn sẽ thất bại vì nó được dựa trên một nền tảng tư duy hết sức thủ cựu, đầy ảo tưởng, mang nặng niềm tin tôn giáo hơn là thực tiễn, chủ yếu để đánh lừa dư luận và tự đánh lừa chính mình. Dùng sự sai lầm về thể chế để đối phó với sự sai lầm của một người (thủ tướng Dũng) thì chỉ càng làm tình hình xấu thêm vì con người sai còn có thể thay nhanh chứ thể chế sai khi đã được thiết lập sẽ mang tính bền vững khó thay đổi hơn nhiều.
 3. Con đường gập ghềnh sắp tới của Việt Nam
images 
Như trong một bài viết của tác giả vào tháng 11/2012 về kinh tế Việt Nam (Viet-studies, 20/11/2012), tác giả có nhận định rằng triển vọng trung hạn của nền kinh tế Việt Nam là rất kém vì những lý do chính sau:
 - Hầu hết các cải cách quan trọng cần thiết để giải phóng các nguồn lực tăng trưởng trong trung và dài hạn liên tục bị trì hoãn mà không được thực thi. Nhưng bản thân nhiều cải cách này cũng sai ngay từ định hướng nên kết quả rất khó thành công hay nói đúng hơn là chắc chắn cũng sẽ thất bại.
 - Thể chế chính trị hay nói cụ thể hơn là bộ máy lãnh đạo cấp cao ở Việt Nam hiện nay đã mất khả năng “tự sửa sai” và lợi ích của số đông cán bộ lãnh đạo không còn gắn với với lợi ích của đại đa số nhân dân và đất nước nữa.
 - Nhiều chính sách kinh tế trong thời gian kể từ khi thủ tướng Dũng lên nắm quyền và đặc biệt trong giai đoạn từ năm 2008 trở lại đây có chất lượng rất kém (ví dụ điển hình gần đây là chính sách quản lý vàng của NHNN).
 Đến nay, sau 6 tháng, quan điểm của tác giả vẫn không hề thay đổi mà còn được khẳng định thêm bằng những sự kiện gần đây.
 Các chuyên gia đều thấy các bước cải cách cơ cấu quá chậm hay nói đúng hơn là không tiến được gì, chỉ thấy nói, nói và nói. Trong kỳ họp Quốc hội đang diễn ra, ông Đỗ Văn Đương, ĐBQH phải thốt lên: “Tôi thấy báo cáo của Chính phủ rất sơ sài, không phân tích được nguyên nhân, cũng không thấy rõ ràng giải pháp. Trong một trang mà tôi đếm có tới 23 lần các từ “đẩy mạnh, tăng cường, tích cực”. Ta hô hào rất nhiều mà giải pháp cụ thể không được bao nhiêu”. (Tuổi trẻ, 23/5/2013)
 Tại sao các cải cách cấu trúc rất cần thiết cho tương lai dài hạn của nền kinh tế mãi bị trì hoãn? Rất nhiều người đã chỉ ra nguồn gốc của nó là do các nhóm lợi ích muốn duy trì hiện trạng (status quo), chống lại sự thay đổi và tầng lớp lãnh đạo thiếu đi quyết tâm chính trị để cải cách hoặc còn tệ hơn là chính họ cũng nằm trong các nhóm lợi ích chống lại sự thay đổi.
 Bộ máy lãnh đạo chóp bu của đất nước (Ban chấp hành TW Đảng) hiện nay đã cho thấy họ không thực lòng, không đủ tầm trí tuệ và cũng không có khả năng thực hiện những cải cách mạnh mẽ và cần thiết để đưa đất nước trở lại đường ray tăng trưởng nhanh và bền vững. Đa số họ hiện nay toan tính về quyền lợi cá nhân và phe nhóm nhiều hơn là các vấn đề cấp bách và sát sườn của đất nước. Các cuộc hội nghị của Ban chấp hành TW gần đây diễn ra trong tình hình đất nước suy thoái trầm trọng cả về kinh tế, văn hóa, xã hội nhưng lại không tập trung vào việc tìm ra giải pháp cho những vấn đề đó mà lại chỉ tập trung nhiều nhất vào vấn đề bầu bán nhân sự, mà nằm đằng sau đó là đấu đá vì lợi ích phe nhóm.
 Không có chính sách đột phá nào được đưa ra. Sửa đổi Hiến pháp (phải được Ban chấp hành TW thông qua trước) được quảng cáo rầm rộ, tốn kém, nhưng cuối cùng chủ yếu chỉ là sửa câu chữ, nhiều vấn đề còn đi thụt lùi về mặt tư duy (như điều 70 trong Dự thảo Hiến pháp sửa đổi bắt quân đội phải thề trung thành với Đảng). Những người có trách nhiệm chính trong việc gây ra tình trạng suy thoái nặng nề hiện nay, cụ thể là thủ tướng Dũng, không hề bị trừng phạt mà lại càng được củng cố vị thế chính trị sau Hội nghị TW 7… Những biện pháp được đưa ra để đối phó với tham nhũng và suy thoái kinh tế lại mang tính bảo thủ, đi ngược với thời đại và cầm chắc là thất bại.
 Chỉ cần nhìn người đứng đầu, ông TBT Trọng, là cũng có thể đánh giá được phần nào về chất lượng trí tuệ và bản lĩnh của Ban chấp hành TW hiện nay. Ông cũng bức xúc về tình hình đất nước nhưng những biện pháp ông đưa ra chủ yếu là những công cụ của quá khứ dựa chủ yếu vào niềm tin giống tín ngưỡng tôn giáo với mục đích: “có tình đoàn kết, thương yêu đồng chí; vừa có lý, có tình, …theo phương châm “trị bệnh cứu người”, giúp nhau cùng tiến bộ” (QĐND, 15/10/2012) thì làm sao có thể đối đầu được với những “bầy sâu” tham nhũng đầy mưu mô nham hiểm (theo lời của ông chủ tịch nước) đang nhung nhúc trên khắp đất nước này?
 Về việc sửa đổi Hiến pháp, TBT Trọng nói: “Lần này chỉ sửa đổi, bổ sung những vấn đề thực sự cần thiết, đã rõ, được thực tiễn kiểm nghiệm và có sự thống nhất cao”. (Pháp luật Tp.HCM, 3/5/2013). Theo cách tư duy này thì đừng mong đất nước có được một Hiến pháp hiện đại, dân chủ, phù hợp với thời đại. Đã gọi là chính trị mà cái gì cũng mong có sự “thống nhất cao” thì chỉ là ảo tưởng, đi ngược lại bản chất con người là luôn đa dạng trong ý kiến và sẽ không bao giờ dám quyết đoán đưa những giải pháp đột phá cho đất nước được. Rõ ràng TBT Trọng và các đồng sự trong Ban Chấp hành TW sẵn sàng hi sinh tương lai của đất nước để giữ được sự thống nhất, đồng thuận trong nội bộ đảng của mình.
 Tóm lại, như đã nói ở bài trước, tác giả cho rằng ngược với câu khẩu hiệu nổi tiếng của TBT Trường Chinh: “Đổi mới hay là chết” thì câu khẩu hiệu của TBT Trọng và TW hiện nay là: “Thà chết (dân) chứ (nhất định) không đổi mới”, “Thà mất nước chứ không đánh mất chế độ”.
 Sau khi đã mất niềm tin ở Ban chấp hành TW thì một số người kỳ vọng nhiều vào kỳ họp Quốc hội lần này với việc lần đầu tiên có việc bỏ phiếu tín nhiệm cho 49 người được Quốc hội bầu. Bản thân có đại biểu Quốc hội cho rằng việc chạy phiếu rất khó vì có 500 đại biểu từ nhiều vùng khác nhau[2]. Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ có 500 đại biểu nhưng đại đa số đều có chung một nguồn gốc: Đảng Cộng sản (hơn 91%)![3]. Ở đây, tác giả chỉ xét riêng về trường hợp liệu Quốc hội có bỏ phiếu tín nhiệm ở mức thấp cho thủ tướng Dũng hay không?
 Tác giả có khảo sát thử danh sách đại biểu Quốc hội của 15 tỉnh và 2 thành phố Hà Nội và TP.Hồ Chí Minh thì thấy số đại biểu giữ các chức vụ trung, cao cấp trong Đảng như: phó bí thư tỉnh ủy, thường vụ tỉnh ủy, tỉnh ủy viên, ủy viên TW, ủy viên BCT, phó bí thư đảng ủy khối… hoặc tệ nhất thì cũng nằm trong huyện ủy… thường rất cao, địa phương nào cũng phải ở mức 2/3 trở lên. Cụ thể, trong 111 ĐBQH của 15 tỉnh thì số này chiếm khoảng 71 người, trong đó có 18 ủy viên TW, 4 ủy viên Bộ Chính trị. Hà Nội và TP.Hồ Chí Minh mỗi địa phương có 30 ĐBQH, tổng cộng là 60 người thì trong đó số đại biểu là đảng viên cỡ trung, cao cấp trở lên là 40, trong đó có 3 ủy viên TW, 3 ủy viên Bộ Chính trị. Như vậy, tỷ lệ đảng viên trung, cao cấp trong Quốc hội chiếm khoảng 65% trở lên.
 Chắc chắn, suy nghĩ và cách tư duy của số đảng viên trung, cao cấp này không khác nhiều với Ban chấp hành TW và họ cũng sẽ bị ảnh hưởng nhiều bởi quyết định Ban chấp hành TW thông qua các cuộc họp Đảng, các cuộc phổ biến nghị quyết, các mối quan hệ cá nhân, các cuộc vận động hành lang… Trong lịch sử Quốc hội những năm gần đây cũng chưa thấy bao giờ Quốc hội bỏ phiếu trái ý với quyết định từ Ban chấp hành TW cả dù trước đó có thể thảo luận rất sôi nổi với nhiều ý kiến trái chiều. Cứ nhìn ví dụ rõ ràng về dự án bauxite là thấy. 
(Trường hợp duy nhất mà Quốc hội có vẻ có ý kiến độc lập và bỏ phiếu khác với dự kiến là việc không thông qua dự án xây dựng Đường sắt cao tốc nhưng nên nhớ là TW Đảng chưa cho ý kiến về dự án này).
 Như vậy, khi Hội nghị TW6 và 7 đã không thể kỷ luật được thủ tướng Dũng và phe nhóm, thậm chí vị thế của ông này hiện nay còn được nâng cao hơn[4] thì chắc chắn không thể mong các đại biểu Quốc hội lại bỏ phiếu chống thủ tướng được. Chưa tính tới các cuộc vận động hành lang cộng với tâm lý cả nể, xuê xoa, đại khái của người Việt Nam, tác giả tin rằng, tỷ lệ tín nhiệm của thủ tướng sẽ phải từ 70-80% trở lên.
 Nếu có thành viên chính phủ nào bị bỏ phiếu tín nhiệm ở mức thấp thì có lẽ sẽ là thống đốc Ngân hàng nhà nước Nguyễn Văn Bình. Như trong một bài trước của tác giả về thống đốc Bình (Viet-studies, 23/2/2013) , tác giả cho rằng việc thống đốc Bình đưa NHNN vào cuộc chiến với vàng như hiện nay là một toan tính sai lầm, thiếu suy nghĩ chín chắn, mang lại rất nhiều tác hại cho người dân, cho nền kinh tế và có thể làm tiêu tan sự nghiệp chính trị của thống đốc Bình. NHNN đã đưa ra nhiều lập luận và dẫn chứng để chứng tỏ cách điều hành thị trường vàng hiện nay là hợp lý (Vneconomy, 8/5/2013) . 
Tuy nhiên, chỉ xin nói thêm là bất cứ chính sách vĩ mô nào cũng phải có sự đánh đổi và tất nhiên chính sách về vàng hiện nay của NHNN cũng sẽ phải có một số kết quả nào đó, vấn đề là liệu cái giá phải trả cho các “kết quả” đó có quá lớn hay không. 
Xin nhắc lại là bản thân các lập luận của Marx và những người theo ông về ưu thế của nền kinh tế kế hoạch tập trung so với kinh tế thị trường như: không sử dụng lãng phí các nguồn lực vì không tạo ra sản phẩm thừa, hướng nguồn lực khan hiếm vào những ngành sản xuất có ích cho quá trình phát triển, triệt tiêu sự bất công vì thặng dư của quá trình sản xuất sẽ được đưa vào ngân sách rồi tái phân phối cho người lao động (giống lập luận của NHNN về việc nguồn thu từ giá vàng cao sẽ được đưa vào ngân sách rồi được đầu tư trở lại cho người dân)… đều hết sức hấp dẫn, xác đáng và khó bị bác bỏ về mặt lập luận. Tuy nhiên, cuối cùng rồi thì mô hình đó cũng thất bại vì nó dựa trên quá nhiều giả định không tưởng về bản chất con người và đi ngược lại các qui luật cơ bản của kinh tế thị trường.
 Tác giả tin chắc chính sách quản lý vàng của NHNN hiện nay cũng sẽ không đi ra ngoài sự thất bại này vì nó dựa trên các công cụ hành chính đi ngược hoàn toàn với thị trường, với kinh nghiệm của các nước khác trên thế giới… Các quốc gia khác cũng đạt được những “kết quả” mà NHNN khoe, thậm chí còn tốt hơn nhiều nhưng họ không bắt người dân và nền kinh tế phải trả một cái giá quá cao như NHNN đang làm ở Việt Nam.
 Chưa kể, chính sách quản lý vàng hiện nay đã đưa NHNN vào cuộc tranh cãi bất tận với đa số các chuyên gia phản đối chính sách này. Người dân cũng bất bình vì khoảng cách giữa giá vàng trong nước và giá vàng quốc tế. Dù thống đốc Bình và NHNN có biện minh thế nào đi chăng nữa về các chỉ số vĩ mô thì logic của người dân rất đơn giản: không ai muốn mua hàng giá đắt cả. Nếu giá vàng trong nước cao hơn một cách quá phi lý với giá vàng thế giới thì họ đều nghĩ họ đang bị bóc lột bởi những chính sách của NHNN. 
Họ sẽ không còn tin những gì mà NHNN hứa hẹn vì chính trước đó thống đốc Bình đã nói giá vàng trong nước cao hơn thế giới 400.000 đồng/lượng là đã có đầu cơ nhưng hiện nay có lúc giá chênh lệch tới gần 7 triệu đồng/lượng! Tất cả những ai có hiểu biết về hoạt động của một ngân hàng trung ương đều biết rằng một trong những yếu tố then chốt làm nên sự hoạt động thành công của nó phải là sự khả tín hay nói cách khác là mức độ tin cậy của người dân vào NHTW. Những tranh cãi qua lại liên miên với các chuyên gia và sự bất bình của người dân đã làm xói mòn nghiêm trọng uy tín của NHNN và triệt tiêu niềm tin của người dân với tổ chức này. Chính vì thế tác giả hoàn toàn đồng ý với TS Phạm Chí Dũng rằng thống đốc Bình phải ra đi (BBC, 14/5/2013) thì NHNN Việt Nam mới phần nào có thể lấy lại niềm tin của người dân.
 Tóm lại, dù các đại biểu Quốc hội hiện nay trong thảo luận có nhiều phát biểu rất hăng hái và bức xúc về hiện tình của nền kinh tế đến đâu nhưng với chất lượng thể chế, chất lượng chính sách, chất lượng quan chức như hiện nay thì tác giả vẫn chưa thấy đâu là lối thoát của nền kinh tế và tương lai của đất nước còn rất mờ mịt.
……………………………………….
 [1] Về nhân sự lãnh đạo, Ban Bí thư yêu cầu bố trí cán bộ cỡ ủy viên thường vụ tỉnh/thành ủy làm trưởng ban nội chính. Nơi chưa có điều kiện thì giao vị trí quan trọng này cho cấp ủy viên thuộc diện được quy hoạch vào thường vụ tỉnh/thành ủy khóa tới. (Vietnamnet, 5/5/2013).
 [2] Ủy viên thường trực Ủy ban Văn hóa – Giáo dục và Thanh thiếu niên nhi đồng của Quốc hội, Nguyễn Thanh Hải nhận định: “Việc cùng lúc tiến hành lấy phiếu đánh giá tín nhiệm với 49 chức danh quan trọng nhất quả thật sẽ ít nhiều gây áp lực đối với các đại biểu Quốc hội”. Tuy nhiên, bà Hải tin rằng Quốc hội sẽ thực hiện công việc này một cách thực chất vì “với một tập thể gần 500 người, đại diện cho mọi vùng miền, mọi thành phần cử tri trong xã hội thì việc “chạy phiếu” là rất khó. (Kienthuc.net.vn, 21/5/2013)
 [3] Quốc hội khóa 13 có 42 người ngoài Đảng trúng cử, chiếm tỷ lệ 8,40% (Dân trí, 3/6/2011)
 [4] Thủ tướng Dũng là một nhà chính trị cực kỳ khôn ngoan và lão luyện, khác hẳn sự gà mờ và non nớt của TBT Trọng. Hãy nhớ cách thủ tướng xây dựng phe cánh bằng cách thâu tóm quyền lực kinh tế bằng việc giành quyền bổ nhiệm ban lãnh đạo các tập đoàn kinh tế, bổ nhiệm cho hàng trăm tướng công an… Thủ tướng Dũng cũng rất giỏi trong việc xây dựng hình ảnh trước công chúng và lấy lòng giới lãnh đạo quân đội khi thời gian gần đây liên tục đi thăm các quân chủng phòng không, không quân hay sang tận Nga để thị sát các tàu ngầm mà Việt Nam sắp mua. Hiện nay nhiều người có nói rằng nếu có thay thủ tướng Dũng cũng chả có ai xứng đáng để đưa lên. 
Theo tác giả đây cũng chính là cách để thủ tướng Dũng duy trì quyền lực của mình. Tức là khác với những người tiền nhiệm như ông Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải đã có ý thức bồi dưỡng cho những cán bộ kế cận thay thế mình thì thủ tướng Dũng đã cố tình sử dụng những người có năng lực kém, hay phát ngôn những câu trời ơi làm người dân thất vọng (như PTT Nhân hay bộ trưởng Thăng là ví dụ điển hình) để càng làm nổi bật mình và không tạo ra đối thủ chính trị trong tương lai.
QUÊ CHOA
About these ads

No comments: