NGUYỄN HỘ, NGƯỜI CỘNG SẢN GIÁC NGỘ
Một trí thức, người từng gắn bó
với Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, nhận định ông Nguyễn
Hộ là một con người "quyết liệt".
Ông Nguyễn Hộ, nhà cách mạng kỳ cựu của phe
cộng sản miền Nam Việt Nam nhưng ly khai khỏi hệ thống quyền
lực hậu chiến, vừa qua đời hôm 01/07.
Ông là một trong những đảng viên cộng sản thế hệ đầu tiên, từng giữ các vị trí quan trọng trong Đảng và phong trào công đoàn.
Tuy nhiên, bất mãn vì cái mà ông xem là sự thoái hóa của Đảng sau 1975, ông Nguyễn Hộ sau này kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa cộng sản.
Nói
chuyện với BBC từ Sài Gòn, nhà nghiên cứu Lữ Phương, từng là thứ trưởng
Văn hoá của chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam,
đặt trường hợp Nguyễn Hộ trong bối cảnh Đổi mới thập niên 1980.
Lữ Phương:
Trong thời kỳ Đổi mới, ông ấy đòi hỏi dân chủ. Do thôi thúc từ phong
trào cải tổ ở Liên Xô, ông đứng ra tập hợp anh em đảng viên cựu kháng
chiến. Thái độ của ông rất triệt để, cho rằng phải từ bỏ chủ nghĩa cộng
sản (CNCS) mà chuyển sang chủ nghĩa tư bản (CNTB). Ông nói ngày xưa nếu
CNCS đã cứu đất nước khỏi ách thực dân, thì bây giờ chính CNTB sẽ cứu
đất nước ra khỏi nghèo nàn lạc hậu.
Ông ấy in ấn ra báo, viết cả
những bài tiểu luận. Sau khi ông Linh [Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh] phê
phán, cả phong trào bị dập, ông ấy vẫn chống lại. Tờ báo bị đóng cửa
không xuất bản ở Sài Gòn, ông xuống miền Tây nhờ anh em in cho. Rồi ông
bị bắt, quản chế tại gia cùng một số đồng chí.
Trong hình dung của tôi, đó là một người ban đầu là cộng sản rất kiên cường, nhưng sau này khi Đổi mới, ông trở thành một người chiến đấu cũng rất kiên cường.
Ông nói ngày xưa nếu CNCS đã cứu đất nước khỏi ách thực dân, thì bây giờ chính CNTB sẽ cứu đất nước ra khỏi nghèo nàn lạc hậu
Lữ Phương
BBC:Thay đổi quan điểm chính trị của ông Nguyễn Hộ phát xuất từ cảm hứng nào?
Cá tính của ông rất quyết liệt. Vì thế ngày xưa, ông trung thành đến cùng, dù phải tù đày. Nhưng sang thời Đổi mới, cảm hứng lớn nhất là từ Gorbachev, sau đó là sự sụp đổ của "Phe Ta". Nói chung cả tôi và các anh em khác bấy giờ đều lấy cảm hứng từ đó để nhìn lại mọi vấn đề. Phong trào văn nghệ phê phán, như tờ Văn Nghệ, đều khởi đầu từ cải tổ bên Liên Xô.
Khi ông Linh lên làm Tổng Bí thư, cởi trói cho văn nghệ sĩ,
khiến anh em như Trần Độ, Nguyên Ngọc đi theo ông Linh cả. Nhưng khi ông
Linh thấy Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, ông quay ngoắt lại đánh anh em.
Bao nhiêu người ngày xưa là lính theo ông, bây giờ thay vì trao đổi thảo
luận, ông đánh. Từ Liên Xô, ông ngả sang Trung Quốc để cứu chủ nghĩa xã
hội.
Đám lính tráng theo ông phản ứng rất dữ, đến khoảng 1992
khi tờ Cửa Việt bị đóng cửa, phong trào coi như chấm dứt. Nhưng riêng
ông Hộ, một công thần, vẫn phản ứng dữ dội.
BBC:Ông Võ Văn Kiệt đã từng đến thăm và nói chuyện với ông Nguyễn Hộ. Theo ông, ông Kiệt nhìn nhận ông Hộ thế nào?
Ông
Kiệt không chủ trương như ông Hộ. Ông ấy muốn đổi mới từ bên trong,
nương theo guồng máy mình tạo ra, êm thắm chuyển hóa nó khi có điều
kiện. Ông Kiệt mềm, ôn hòa khôn ngoan, trái hẳn ông Hộ bộc trực. Nhiều
khi họp, ông ấy vỗ bàn, ông la, ông hét.
Sau này ông Kiệt cũng
đến thăm. Ông Hộ có nói ông nấu cà ri cho ông Kiệt ăn, hai bên chia sẻ
thông cảm, nhưng mỗi người có cách phản ứng khác nhau.
BBC:Phong trào đổi mới 20 năm trước so với ngày hôm nay có gì khác, thưa ông?
Tính
chất công khai, quyết liệt bây giờ hơn xa ngày trước. Lúc đó, bao nhiêu
năm bị đè nén. Sang 1986, Đảng cầm đầu đổi mới. Chưa bao giờ có một
tổng bí thư nói với nghệ sĩ nhiệt tình như ông Linh. Mọi sự bung ra là
do Đảng đầu têu, mở cửa cho anh em.
Nhưng sau đó, Đảng trói lại một lần nữa, làm phong trào xẹp xuống.
Bây
giờ không được bùng nổ vì Đảng chưa cho phép. Nhưng phong trào hiện nay
có sức mạnh tiềm tàng, dữ dội hơn xưa vì tự thân nó âm ỉ, tự nó tìm
cách nương theo những đổi thay của thế giới và xã hội Việt Nam.
Ví
dụ phong trào phản đối bauxite rất tuyệt vời. Không phải là cái gì
ngoài luồng, dựa dẫm bên ngoài mà tự thân nó tìm được biện pháp thích
hợp, phải chăng mà cũng quyết liệt. Cái mới lần này là Đảng không thể
ban ơn, cởi trói cho anh. Bây giờ xã hội đang tự cởi trói mình.
Bấm
Bấm vào đây để xem ý kiến độc giả.http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2009/07/090704_nguyenho_luphuong.shtml
Lữ Phương nói về Nguyễn Hộ
Một trí thức, người từng gắn bó
với Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, nhận định ông Nguyễn
Hộ là một con người "quyết liệt".
Ông Nguyễn Hộ, nhà cách mạng kỳ cựu của phe cộng sản miền Nam Việt Nam nhưng ly khai khỏi hệ thống quyền lực hậu chiến, vừa qua đời hôm 01/07.
Ông là một trong những đảng viên cộng sản thế hệ đầu tiên, từng giữ các vị trí quan trọng trong Đảng và phong trào công đoàn.
Tuy nhiên, bất mãn vì cái mà ông xem là sự thoái hóa của Đảng sau 1975, ông Nguyễn Hộ sau này kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa cộng sản.
Nói chuyện với BBC từ Sài Gòn, nhà nghiên cứu Lữ Phương, từng là thứ trưởng Văn hoá của chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam, đặt trường hợp Nguyễn Hộ trong bối cảnh Đổi mới thập niên 1980.
Ông Nguyễn Hộ, nhà cách mạng kỳ cựu của phe cộng sản miền Nam Việt Nam nhưng ly khai khỏi hệ thống quyền lực hậu chiến, vừa qua đời hôm 01/07.
Ông là một trong những đảng viên cộng sản thế hệ đầu tiên, từng giữ các vị trí quan trọng trong Đảng và phong trào công đoàn.
Tuy nhiên, bất mãn vì cái mà ông xem là sự thoái hóa của Đảng sau 1975, ông Nguyễn Hộ sau này kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa cộng sản.
Nói chuyện với BBC từ Sài Gòn, nhà nghiên cứu Lữ Phương, từng là thứ trưởng Văn hoá của chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hoà miền Nam Việt Nam, đặt trường hợp Nguyễn Hộ trong bối cảnh Đổi mới thập niên 1980.
Một thời lịch sử với Nguyễn Hộ
Chia rẽ về tư tưởng
trrong hàng ngũ những người cộng sản sau 1975 đã đưa đến sự ly
khai hơn 10 năm sau đó của ông Nguyễn Hộ, một nhà cách mạng kỳ cựu
của miền Nam Việt Nam.
Không chỉ dừng lại ở chỗ đó, trước
điều ông coi là sự thoái hóa của Đảng thời hậu chiến, ông Nguyễn
Hộ, nguyên Chủ tịch mặt trận Tổ Quốc Việt Nam thành phố Hồ Chí Minh,
đã kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa cộng sản và bị bắt, bị quản thúc tại gia và
theo dõi cho đến khi qua đời.BBC xin giới thiệu đoạn trích sau từ một blog viết hồi tháng Tư 2008 ghi lại lời kể của chính ông về giai đoạn từ bỏ con đường của đảng cầm quyền ở Việt Nam:
Giữa năm 1987, tôi được cơ quan cho nghỉ hưu
lúc tôi 71 tuổi. Liền sau đó Câu lạc bộ kháng chiến thành phố ra đời.
Tôi tham gia hoạt động với tư cách Chủ nhiệm câu lạc bộ. Kể ra, ngay từ
đầu, anh em kháng chiến thiết tha xin lập hội những người kháng chiến
thì bị thành ủy và UBND thành phố từ chối và chỉ cho phép thành lập Câu
lạc bộ những người kháng chiến mà thôi, mặc dù điều 67 của hiến pháp
còn ghi rành rành các quyền tự do của công dân: tự do hội họp, tự do
lập hội....Tất nhiên, tổ chức hội và tổ chức Câu lạc bộ có thực sự khác
nhau về nội dung, quyền hạn và phạm vi hoạt động. Tuy vậy, dựa vào nội
dung quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố về nhiệm vụ, quyền hạn
của Câu lạc bộ kháng chiến:
- Tập họp những người kháng chiến trong hai thời kỳ (chống Pháp và chống Mỹ) nhằm phát huy truyền thống yêu nước trong nhân dân ta.
- Ðóng góp vào công cuộc xây dựng chủ nghĩa xã hội và bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam XHCN.
- Ðoàn kết tương trợ giúp đở lẫn nhau trong cuộc sống.
Những người tham gia Câu lạc bộ kháng chiến đã
tiến hành hoạt động bằng các hình thức: hội thảo, mít tinh, kiến nghị,
viết báo, ra báo nhằm các mục tiêu cụ thể chống tiêu cực, quan liêu, cửa
quyền, ức hiếp trù dập quần chúng, tham nhũng, bè phái, bao che lẫn
nhau vì đặc quyền, đặc lợi trong hàng ngũ cán bộ đảng và nhà nước,
ngoài ra xây dựng tổ chức, phát triển hội viên, thực hiện đoàn kết
tương trợ, thăm hỏi chăm sóc gia đình kháng chiến, thương binh liệt sĩ.
Với tinh thần đấu tranh chống trì trệ, tiêu cực nói trên, Câu lạc bộ kháng chiến thành phố đã kiến nghị:
- Bộ chính trị và Ban bí thư trung ương đảng cần có sự kiểm điểm định kỳ, phê tự phê về sự lãnh đạo của mình trước ban chấp hành trung ương để qua đó điều chỉnh, kiện toàn cơ quan lãnh đạo: ai có đủ đức, tài thì tiếp tục phát huy, còn ai không đủ đức, tài thì cần cho rút lui để đưa người có đức có tài thay thế, chứ không thể cứ "sống lâu lên lão làng".
- Không nên 'độc diễn' khi quốc hội bầu Chủ tịch Hội đồng bộ trưởng (1988) mà nên có một số người ra ứng cử chức vụ nói trên với chương trình hành động cụ thể của mình. Quốc hội sẽ chọn một chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng trong số các ứng viên ấy bằng lá phiếu kín của mình.
- Quốc hội cần cách chức một số bộ, thứ trưởng có liên quan không làm tròn trách nhiệm, dẫn đến hậu quả là có trên 10 triệu người ở miền Bắc bị đói năm 1987, và nhân dân cả nước sống cơ cực kéo dài...
Thế nhưng đối với lãnh đạo (đảng và nhà nước)
các cuộc đấu tranh bằng hình thức nói trên của Câu lạc bộ kháng chiến
thành phố là một sự đe dọa. Do đó, lãnh đạo đã tìm mọi cách hạn chế,
ngăn chặn các hoạt động của Câu lạc bộ như: không cho hội thảo, mít
tinh hoặc có hội thảo, mít tinh nhưng số người dự ít thôi; tịch thu ấn
bản để câu lạc bộ không ra báo được. Trước khó khăn đó, với tinh thần
bám chặt các quyền tự do dân chủ của công dân đã ghi rõ trong hiến pháp
như: tự do ngôn luận, tự do báo chí... anh em Câu lạc bộ phải cấp tốc
đem bài vở chạy xuống Mỹ Tho - Tiền Giang để nhờ giúp đỡ.
Tại đây, anh em địa phương rất nhiệt tình, hì
hục suốt ngày đêm làm xong ấn bản lần thứ hai thì lại được lệnh của Ban
tuyên huấn tỉnh uỷ là không được in báo cho Câu lạc bộ kháng chiến
thành phố. Thế là anh em Câu lạc bộ phải chạy xuống Cần Thơ - Hậu Giang
cầu cứu với ấn bản có sẳn. Nhờ sự thông cảm và tận tình của anh em địa
phương, chỉ trong vài ngày, 20 ngàn tờ báo 'Truyền thống kháng chiến'
đã được in ra. Sở Văn hóa Thông tin ra lệnh tịch thu tờ báo số 03 nầy
đang được phát hành và sau cùng cơ quan chính quyền đóng của vĩnh viễn
báo 'Truyền thống kháng chiến'. Tờ báo được nhiều cảm tình của đông đảo
bạn đọc luôn luôn chờ đón.
Kế hoạch đàn áp
Ngay lúc ấy, trung ương đảng cộng sản Việt Nam
đứng đầu là Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh và bí thư thành uỷ Võ Trần Chí
cùng nhiều cán bộ khác kể cả Trần Văn Trà, Trần Bạch Ðằng đã họp bàn kế
hoạch tỉ mỉ nhằm đàn áp câu lạc bộ kháng chiến thành phố và nhiều nơi
khác. Ý kiến phát biểu, lên án, buộc tội câu lạc bộ kháng chiến thành
phố của Trần Văn Trà, Trần Bạch Ðằng trong cuộc họp nói trên được in ra
và phát hành khắp cả nước. Thế là, liền sau đó CLBKC/TP bị cấm hoạt
động. Một câu lạc bộ kháng chiến mới với ban chủ nhiệm mới - như một
thứ 'kiểng' trang trí, hình thành nhằm vô hiệu hóa, tê liệt hóa phong
trào đấu tranh chống tiêu cực, suy thóai trong hàng ngũ đảng và nhà
nước vừa mới dâng lên và cũng nhằm củng cố chế độ độc tài, phản dân
chủ.
Trước không khí ngột ngạt ấy, tôi đã quyết định
rời bỏ thành phố về sống ở nông thôn để tiếp tục cuộc đấu tranh vì dân
chủ tự do, vì ấm no hạnh phúc của nhân dân đến hơi thở cuối cùng. Ngày
21/03/1990, tôi rời khỏi Sài Gòn cũng là ngày tôi ly khai đảng cộng sản
Việt Nam. Ðảng mà sau 54 năm đeo đuổi cách mạng (với tư cách đảng
viên) của tôi, nay đã trở thành vô nghĩa. Sau cái ngày đáng ghi nhớ ấy
khoảng hơn một tháng, một số anh em CLBKC/TP gồm: Tạ Bá Tòng (Tám Cần),
Hồ Văn Hiếu (Hồ Hiếu), Ðỗ Trung Hiếu (Mười Anh) bị bắt, cả Lê Ðình
Mạnh - người ủng hộ tích cực CLBKCTP cũng bị bắt sau đó.
Vào cuối tháng 08/90, Phó chủ tịch hội đồng bộ
trưởng Võ Văn Kiệt đi gặp tôi ở vùng Phú Giáo - miền Ðông Nam Bộ, cách
Sài Gòn khoảng 60 cây số, tại cái chòi sản suất của nông dân. Ông Kiệt
hỏi tôi: "Thế nầy là sao? ". Tôi trả lời: "Thành phố ngột ngạt quá, tôi
về nông thôn ở cho khỏe". Ông Kiệt nói: "Anh cứ về thành phố ai làm gì
anh". Tôi đáp: "Rất tiếc, phải chi anh gặp tôi sớm hơn độ hai tháng
thì tốt quá, tôi trở về thành phố ngay. Còn bây giờ thì đã muộn rồi,
bởi vì dưới sự lãnh đạo của trung ương ÐCSVN lúc bấy giờ đứng đầu là
Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh cùng các ông: Mai Chí Thọ, Võ Trần Chí,
Trần Trọng Tân, Trần Văn Trà, Trần Bạch Ðằng... cả nước được chỉ đạo,
phổ biến rằng tôi (Nguyễn Hộ) là tên phản động, gián điệp, móc nối với
CIA, nối giáo cho giặc, tiếp tay báo chí nước ngoài tuyên truyền chống
đảng, chống nhà nước.
Lập tổ chức quần chúng (CLBKCTP) chống đảng, lật
đổ chính quyền, ăn tiền của Mỹ, chủ trương đa nguyên, đa đảng nhằm lật
đổ đảng cộng sản Việt Nam. Tất cả sự quy chụp ấy nói lên rằng đảng cộng
sản Việt Nam đã đạp tôi xuống tận bùn đen, chôn vùi cả cuộc đời cách
mạng của tôi trong nhơ nhuốc để tôi không làm sao ngóc đầu dậy
được.Tình hình như vậy tôi trở về thành phố làm gì trừ khi đất nước
Việt Nam có dân chủ tự do thật sự. Do đó tôi quyết sống ở thôn quê cho
đến ngày cuối cùng của đời tôi."
Cuộc gặp gỡ giữa tôi và ông Kiệt diễn ra từ 7
giờ 30 phút sáng đến 11 giờ trưa thì kết thúc và chia tay. Ðược biết là
từ sau lần gặp gỡ đó, ông Kiệt tỏ ra phấn khởi và nhắn muốn gặp tôi lần
thứ hai ở một địa điễm nào đó gần Sài Gòn để tiện việc đi lại. Khi
được tin nầy, tôi có viết thư trả lời cho ông Kiệt rằng cuộc gặp gỡ
lần thứ hai không cần thiết.
Sau đó, khoảng nửa tháng thì tôi bị bắt
(07/09/90) trên sông Sài Gòn vào lúc 7 giờ sáng khi tôi bơi xuồng vừa
cặp vào bờ, định bước lên vào đám ruộng cạnh đó để hái rau má, rau đắng
về ăn. Ðúng vào thời điểm ấy, một chiếc ghe lớn đang chạy trên sông
lại cặp sát xuồng tôi, trong đó có 6-7 thanh niên khỏe mạnh. Bỗng có
tiếng hỏi to:"Bác ơi! bác có thấy một chiếc ghe nhỏ chạy ngang qua đây
không?" "Không!" tôi trả lời. Liền đó có tiếng hét to: "Ðúng nó rồi!".
Lúc bấy giờ, tôi mới biết là ghe của công an và
nghe tiếng súng lên cò rốp rốp. Tức thời có hai công an cường tráng,
tay cầm súng đã nạp đạn nhảy xuống mũi xuồng nơi tôi đang đứng. Tôi
bình tĩnh hỏi:"Mấy chú muốn gì?". "Muốn gì về sở thì biết" tiếng trả
lời xấc xược của một công an. Hai công an đồng loạt nắm tay tôi, kéo
mạnh ra phía sau rồi còng ngay. Họ điều động tôi sát chiếc ghe lớn có
tấm ván dài bắt từ mũi ghe xuống đáy. Họ xô mạnh tôi chúi mũi và tuột
xuống đáy ghe. Ghe nổ máy chạy dọc con sông lên hướng Tây Bắc độ 15
phút thì rẽ vào rạch nhỏ đi sâu đến bến. Tại đây có chiếc xe hơi nhỏ
đậu sẵn. Tôi được điều lên xe và đổi còng từ phía sau ra phía trước,
với bộ y phục: quần xà lỏn đen và cái áo đen ngắn tay đã xuống màu, hai
bên có hai công an ngồi sát và một công an khác ngồi phía trước. Sau
nửa giờ xe chạy thì đến nơi. Người ta đưa tôi vào một nhà lá trống
trải, không có cửa. Tôi được ngồi nghỉ trên cái gường gỗ nhỏ có trải
chiếc chiếu cũ. Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra rằng chính lực lượng công
an huyện Củ Chi đã săn bắt tôi (tất nhiên theo lệnh của Sở Công an
Thành phố và Bộ Nội vụ).
Củ Chi tôi rất quen thuộc và thân thiết - đã
gợi lên trong đầu óc tôi biết bao cảm nghĩ: Củ Chi địa đạo, bom đìa,
pháo bầy, Củ Chi tan nát, anh dũng, chịu đựng, gian khổ, hy sinh, nước
mắt đau thương xen lẫn với nụ cười chiến thắng mà bản thân tôi trong
một số năm chia xẻ đắng cay, ngọt bùi cùng đồng bào Củ Chi trong cuộc
chiến tranh không cân xứng, vô cùng ác liệt giữa Mỹ và Việt Nam; hoặc
nó gợi nhớ cho tôi bao nhiêu những kỷ niệm tốt đẹp trong hoà bình
(1975-1989): đi thăm và uỷ lạo anh em thanh niên xung phong đang lao
động xây dựng công trình thuỷ lợi Kênh Ðông Củ Chi để đưa nước từ hồ
Dầu Tiếng về tưới cho hàng ngàn héc ta ruộng lâu nay thiếu nước của
huyện; đi thăm và uỷ lạo các gia đình có công với cách mạng, gia đình
thương binh liệt sĩ trong những ngày kỷ niệm lịch sử; hoặc đi thăm và
tặng quà cho các thiếu nhi, học sinh nghèo của huyện; đi dự lễ trao
tặng nhà tình nghĩa của ban, ngành, đoàn thể, cơ sở kinh doanh, sản
suất cho gia đình đối tượng chính sách trong huyện. Ôi! Ý nghĩ sao mà
miên man.
'Tư tưởng tôi bay bổng'
Ðúng 4 giờ rưỡi chiều hôm đó, tôi được đưa lên ô
tô để về Sài Gòn. Trước và sau xe tôi còn có mấy xe khác đầy nhân viên
công an. Khi đèn đường thành phố rực sáng thì xe tôi đến cơ quan Bộ nội
vụ (tức Tổng Nha Cảnh Sát cũ trước đây). Tôi ngồi ở cơ quan nội vụ hơn
1 giờ thì được đưa thẳng lên Xuân Lộc (Ðồng Nai), có nhiều xe công an
hộ tống. Hơn 10 giờ đêm thì tới Xuân Lộc, tôi được đưa đến một nhà
trống (nhà tròn) của k4 với một bán đội công an võ trang đầy đủ. Ðược
một tuần, người ta đưa tôi trở về thành phố quản thúc tại Bình Triệu, ở
một địa điểm đối diện với cư xá Thanh Ða. Sau hơn bốn tháng sống biệt
lập luôn luôn có một tiểu đội công an canh giữ, tôi được đưa về quản
thúc tại gia vào đúng ngày 30 tết nguyên đán (đần năm 1991) từ đó về sau
nầy.
Khi gặp tôi tại ba địa điểm nói trên, các ông:
Võ Văn Kiệt (Phó chủ tịch Hội đồng bộ trưởng), Mai Chí Thọ (Bộ trưởng
bộ nội vụ), Võ Trần Chí (Bí thư thanh uỷ), Võ Viết Thanh (Thứ trưởng bộ
nội vụ), Nguyễn Võ Danh (Phó bí thư thành uỷ), Trần Văn Thanh (Thành
uỷ viên) ... đều bảo tôi phải làm kiểm điểm (để qua đó lãnh đạo sẽ xem
xét và giải quyết vấn đề của tôi theo cách giải quyết nội bộ). Nhưng
tôi nghĩ: tôi không có tội lỗi gì trong hành động của mình - hoạt động
câu lạc bộ kháng chiến, không lẽ đấu tranh chống tiêu cực (theo chủ
trương, nghị quyết của ÐCSVN): chống tham nhũng, chống quan liêu cửa
quyền, ức hiếp, trù dập, hãm hại quần chúng; chống tư tưởng bè phái,
bao che cho nhau, những người đã gây biết bao tác hại cho nhân dân, đất
nước, không đức, không tài mà cứ ngồi lì ở cương vị lãnh đạo; đấu
tranh chống tiêu cực, suy thoái như vậy là hành động phản cách mạng,
phản động, nối giáo cho giặc sao? Do đó, tôi không làm kiểm điểm mà chỉ
phát biểu quan điểm của mình về tình hình chung trong nước và sự lãnh
đạo của đảng cộng sản Việt Nam. (trên 20 trang)
Kiểm điểm là mang tính chất nội bộ. Còn đây là
việc hoàn toàn khác hẳn: người ta chĩa súng vào tôi, bắt còng tôi, đem
giam và quản thúc. Như vậy, vấn đề đã đi quá xa, còn đâu là nội bộ nữa,
vì tôi bị coi là kẻ thù của ÐCSVN rồi kia mà. Cho nên điều chủ yếu của
tôi là chờ được đưa ra tòa xét xử, xem tôi đã phạm tội gì, nặng cỡ nào
với những chứng cớ chính xác của nó. Khi tôi bị bắt không hề có lệnh
của tòa án hay Viện kiểm sát. Hơn nữa, đã trên hai năm bị quản thúc,
vấn đề của tôi chưa được phơi bày trước ánh sáng công lý.
Ðiều đó cho
thấy ở Việt Nam hiến pháp, luật pháp bị chà đạp cỡ nào.
Câu lạc bộ kháng chiến thành phố bị đàn áp, tôi
bị bắt cũng như một số anh em khác trước đó. Chúng tôi được nếm mùi
còng sắt của ÐCSVN - cũng giống như còng sắt của đế quốc ngày xưa - rồi
bị giam, bị quản thúc, trở thành người hoàn toàn mất tự do, cách ly
với thế giới bên ngoài. Ðó là điều bất hạnh.
Tuy nhiên, vì tôi đã ly khai ÐCSVN lúc tôi rời
thành phố về sống ở nông thôn (21/03/90), nên hơn lúc nào hết, về tinh
thần và tư tưởng, tôi thấy mình hoàn toàn tự do, hoàn toàn được giải
phóng. Bây giờ, trên đầu tôi không còn bị kẹp chặc bởi cái "kềm sắt"
của chủ nghĩa Mác - Lê Nin, của đảng cộng sản nữa. Do đó, nó cho phép
tôi dám nhìn thẳng vào sự thật và dám chỉ ra sự thật, đặc biệt trong
tình hình sụp đổ của Ðông Âu và sự tan rã của Liên Xô.
Khác với trước đây, khi còn là đảng viên của
đảng cộng sản Việt Nam - một thứ tù binh của đảng - tôi chỉ biết nói và
suy nghĩ theo những gì mà cấp trên nói và suy nghĩ. Còn hiện nay, tôi
suy nghĩ rất thoải mái, không bị một sự hạn chế nào khi tư tưởng của
tôi đã thực sự được giải phóng - tư tưởng đã bay bổng. Bởi vậy, tôi tự
phát hiện cho mình nhiều điều lý thú mà bạn đọc sẽ có dịp tìm thấy
trong bài viết nầy của tôi.
Tôi làm cách mạng trên 56 năm, gia đình tôi có
hai liệt sĩ: Nguyễn Văn Ðảo (anh ruột) - Ðại tá quân đội nhân dân Việt
Nam - hy sinh ngày 09/01/66 trong trận ném bom tấn công đầu tiên của
quân xâm lược Mỹ vào Việt Nam (vào Cũ Chi); Trần Thị Thiệt (vợ tôi) -
cán bộ phụ nữ Sài Gòn - bị bắt và bị đánh chết tại Tổng Nha Cảnh Sát
hồi Tết Mậu Thân (1968), nhưng phải thú nhận rằng, chúng tôi đã chọn
sai lý tưởng: cộng sản chủ nghĩa. Bởi vì suốt hơn 60 năm trên con đường
cách mạng cộng sản ấy, nhân dân Việt Nam đã chịu sự hy sinh quá lớn
lao, nhưng cuối cùng chẳng được gì, đất nước vẫn nghèo nàn, lạc hậu,
nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự do. Ðó là điều sỉ
nhục.
Giữa tôi và bài viết của tôi là một thể thống
nhất dựa trên nền tảng của cuộc cách mạng "lột xác" đã diễn ra trong đầu
óc tôi. Vậy xin mời bạn hãy đọc tiếp. Cám ơn.
Nguyễn Hộ
Bùi Minh Quốc nói về ông Nguyễn Hộ
Nguyễn Hộ, nhà cách mạng kỳ cựu, người cuối đời ly khai khỏi Đảng Cộng sản, vừa qua đời hôm 01/07.
Sinh năm 1916, ông ban đầu làm thợ máy ở xưởng đóng tàu Ba Son sau đó gia nhập đảng cộng sản năm 1937.
Năm 1940, ông bị thực dân Pháp bắt và trải qua 5 năm ở trại giam Côn Đảo đến 1945.
Ra tù, ông quay về Sài Gòn, tiếp tục tham gia kháng chiến chống Pháp và sau này là chính phủ miền Nam của Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Mặc dù cả cuộc đời gắn bó với cách mạng, ông Nguyễn Hộ bắt đầu bị Đảng Cộng sản phê phán khi thành lập Câu lạc bộ Kháng chiến cũ năm 1987 và ra tờ Truyền thống Kháng chiến (được ba số thì bị tịch thu).
Ông Nguyễn Hộ cùng nhiều cựu chiến binh miền Nam khi đó kêu gọi Bộ Chính trị "cần có sự kiểm điểm định kỳ" và "trả quyền dân chủ cho nhân dân".
Sau 1991, có thời gian ông bị bắt và rồi bị quản thúc tại gia và theo dõi cho đến khi qua đời.
Nhà văn Bùi Minh Quốc kể lại với BBC một số kỷ niệm về ông Nguyễn Hộ, người mà ông gọi là "đã không để thiết chế chính trị làm cho mình thoái hóa".
Sinh năm 1916, ông ban đầu làm thợ máy ở xưởng đóng tàu Ba Son sau đó gia nhập đảng cộng sản năm 1937.
Năm 1940, ông bị thực dân Pháp bắt và trải qua 5 năm ở trại giam Côn Đảo đến 1945.
Ra tù, ông quay về Sài Gòn, tiếp tục tham gia kháng chiến chống Pháp và sau này là chính phủ miền Nam của Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Mặc dù cả cuộc đời gắn bó với cách mạng, ông Nguyễn Hộ bắt đầu bị Đảng Cộng sản phê phán khi thành lập Câu lạc bộ Kháng chiến cũ năm 1987 và ra tờ Truyền thống Kháng chiến (được ba số thì bị tịch thu).
Ông Nguyễn Hộ cùng nhiều cựu chiến binh miền Nam khi đó kêu gọi Bộ Chính trị "cần có sự kiểm điểm định kỳ" và "trả quyền dân chủ cho nhân dân".
Sau 1991, có thời gian ông bị bắt và rồi bị quản thúc tại gia và theo dõi cho đến khi qua đời.
Nhà văn Bùi Minh Quốc kể lại với BBC một số kỷ niệm về ông Nguyễn Hộ, người mà ông gọi là "đã không để thiết chế chính trị làm cho mình thoái hóa".
TS. Nguyễn Thanh Giang nói về Nguyễn Hộ
Ông Nguyễn Hộ, nhà cách mạng kỳ cựu, người cuối đời ly khai khỏi Đảng Cộng sản, vừa qua đời hôm 01/07.
Ông là một trong những đảng viên cộng sản thế hệ đầu tiên, từng giữ các vị trí quan trọng trong Đảng và phong trào công đoàn.
Tuy nhiên, bất mãn vì cái mà ông xem là sự thoái hóa của Đảng sau 1975, ông Nguyễn Hộ sau này kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa cộng sản.
Vì những hành động của mình, ông bị bắt, bị quản thúc tại gia và theo dõi cho đến khi qua đời.
Nhà bất đồng chính kiến Nguyễn Thanh Giang ở Hà Nội nói ông Nguyễn Hộ là một người rất quyết liệt:Ông là một trong những đảng viên cộng sản thế hệ đầu tiên, từng giữ các vị trí quan trọng trong Đảng và phong trào công đoàn.
Tuy nhiên, bất mãn vì cái mà ông xem là sự thoái hóa của Đảng sau 1975, ông Nguyễn Hộ sau này kêu gọi từ bỏ chủ nghĩa cộng sản.
Vì những hành động của mình, ông bị bắt, bị quản thúc tại gia và theo dõi cho đến khi qua đời.
"Như nhiều nhà cách mạng lão thành khác, Trần Độ, Lê Hồng Hà, Hoàng Minh Chính, cụ thấy lý tưởng ban đầu của mình không những không đạt được mà bị phản bội."
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/av/2009/07/090703_nguyenthanhgiang_nguyenho.shtml
Bùi Minh Quốc nói về ông Nguyễn Hộ
Nguyễn Hộ, nhà cách mạng kỳ cựu, người cuối đời ly khai khỏi Đảng Cộng sản, vừa qua đời hôm 01/07.
Sinh năm 1916, ông ban đầu làm thợ máy ở xưởng đóng tàu Ba Son sau đó gia nhập đảng cộng sản năm 1937.
Năm 1940, ông bị thực dân Pháp bắt và trải qua 5 năm ở trại giam Côn Đảo đến 1945.
Ra tù, ông quay về Sài Gòn, tiếp tục tham gia kháng chiến chống Pháp và sau này là chính phủ miền Nam của Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Mặc dù cả cuộc đời gắn bó với cách mạng, ông Nguyễn Hộ bắt đầu bị Đảng Cộng sản phê phán khi thành lập Câu lạc bộ Kháng chiến cũ năm 1987 và ra tờ Truyền thống Kháng chiến (được ba số thì bị tịch thu).
Ông Nguyễn Hộ cùng nhiều cựu chiến binh miền Nam khi đó kêu gọi Bộ Chính trị "cần có sự kiểm điểm định kỳ" và "trả quyền dân chủ cho nhân dân".
Sau 1991, có thời gian ông bị bắt và rồi bị quản thúc tại gia và theo dõi cho đến khi qua đời.
Nhà văn Bùi Minh Quốc kể lại với BBC một số kỷ niệm về ông Nguyễn Hộ, người mà ông gọi là "đã không để thiết chế chính trị làm cho mình thoái hóa".
Sinh năm 1916, ông ban đầu làm thợ máy ở xưởng đóng tàu Ba Son sau đó gia nhập đảng cộng sản năm 1937.
Năm 1940, ông bị thực dân Pháp bắt và trải qua 5 năm ở trại giam Côn Đảo đến 1945.
Ra tù, ông quay về Sài Gòn, tiếp tục tham gia kháng chiến chống Pháp và sau này là chính phủ miền Nam của Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Mặc dù cả cuộc đời gắn bó với cách mạng, ông Nguyễn Hộ bắt đầu bị Đảng Cộng sản phê phán khi thành lập Câu lạc bộ Kháng chiến cũ năm 1987 và ra tờ Truyền thống Kháng chiến (được ba số thì bị tịch thu).
Ông Nguyễn Hộ cùng nhiều cựu chiến binh miền Nam khi đó kêu gọi Bộ Chính trị "cần có sự kiểm điểm định kỳ" và "trả quyền dân chủ cho nhân dân".
Sau 1991, có thời gian ông bị bắt và rồi bị quản thúc tại gia và theo dõi cho đến khi qua đời.
Nhà văn Bùi Minh Quốc kể lại với BBC một số kỷ niệm về ông Nguyễn Hộ, người mà ông gọi là "đã không để thiết chế chính trị làm cho mình thoái hóa".
TRẦN ĐỘ * NGƯỜI CỘNG SẢN GIÁC NGỘ
Tướng Trần Độ 'trung thành với dân'
Cập nhật: 13:40 GMT - thứ năm, 8 tháng 8, 2013
Media Player
Nhân kỷ niệm ngày mất cố Trung
tướng Quân đội Nhân dân Việt Nam, Trần Độ (9/8/2002), một người quen
biết không cho rằng ông là nhà "đối lập trung thành" của Đảng.
Ông bị khai trừ khỏi Đảng vì bất đồng chính
kiến, mặc dù chức vụ cuối cùng của ông là Ủy viên TW Đảng kiêm Phó Chủ
tịch Quốc hội.Nói chuyện với đài BBC, ông Lê Hồng Hà, từ Hà Nội, nhận xét những tư tưởng của Tướng Độ là tiến bộ, trí tuệ, có tính phê phán nhắm vào việc dân chủ hóa đất nước.
Ông Hồng Hà không cho rằng Tướng Độ là một nhà "đối lập trung thành" của Đảng, mà chỉ "trung thành với dân, với nước".
Ông Hà cũng cho rằng cách thức đóng góp cho đổi mới thể chế và chính trị khi vẫn còn giữ thẻ Đảng của Tướng Độ vẫn còn mang tính thời sự.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/multimedia/2013/08/130808_lehongha_on_trando.shtml
Cập nhật: 16:28 GMT - thứ năm, 8 tháng 8, 2013
Tuần này đánh dấu 13 năm
ngày mất của Tướng Trần Độ (9/8/2002), một công thần của Đảng Cộng sản
nhưng về cuối đời, bị Đảng khai trừ khi ông kêu gọi thay đổi hệ thống
chính trị.
Trong một thời gian dài, tên của vị Trung tướng vẫn là cấm kỵ ở trong nước.Trước đó, năm 2007, tập một cuốn Chuyện Tướng Độ được NXB Quân đội Nhân dân ấn hành.
Nhưng các cuốn sách, cũng như một số bài báo về Trần Độ trên báo chí chính thống, đều không nhắc gì đến sự thay đổi lập trường của ông sau này.
Nói chuyện với BBC hôm 8/8, một nhà bất đồng chính kiến lão thành quen biết Tướng Độ cho rằng Việt Nam nên tổ chức một hội thào đánh giá đóng góp tư tưởng, thân thế và sự nghiệp của vị tướng này.
'Dũng cảm'
Ông Hồng Hà đưa ra đánh giá của mình về vị tướng này: "Trên tất cả các cương vị mà ông ấy phụ trách, ông đều hoàn thành những nhiệm vụ một cách rất xuất sắc."Nhưng bởi vì ý kiến của ông ấy, ông ấy thấy cái gì sai của Đảng và những gì sai của chính quyền ở đất nước này, ông ấy phát biểu ý kiến.
"Phải nói rằng những ý kiến ông ấy phát biểu rất giỏi, dũng cảm và trí tuệ. Nhưng vì ông phát biểu phê phán người ta, lãnh đạo như thế, thì lãnh đạo tự ái, không thể chấp nhận được, kỷ luật ông ấy.
"Với sự lãnh đạo của Đảng hiện nay, việc Viện Sử học tổ chức Hội thảo có lẽ còn chưa thích hợp, chưa làm được bởi vì trong lãnh đạo hiện nay còn một số người nhận định các vấn đề chưa đủ rõ"
Ông Lê Hồng Hà
Trước câu hỏi, nhà nước hay các cơ quan chuyên môn như Viện Sử học có nên tổ chức Hội thảo về Tướng Độ, sau hơn mười năm ông qua đời, ông Hồng Hà nói:
"Với sự lãnh đạo của Đảng hiện nay, việc Viện Sử học tổ chức Hội thảo có lẽ còn chưa thích hợp, chưa làm được bởi vì trong lãnh đạo hiện nay còn một số người nhận định các vấn đề chưa đủ rõ.
"Người ta vẫn thành kiến, người ta cho rằng ông Trần Độ tuy rằng có những ý kiến đúng nhưng không đúng nguyên tắc, phát biểu không đúng nguyên tắc, này nọ.
"Tôi thấy rằng các nhận xét đó của người ta còn rất là sai... Theo tôi thấy là nên nhưng mà đánh giá của lãnh đạo hiện nay có thể chưa chấp nhận. Hiện nay, người ta còn có nhiều vấn đề còn chưa ổn."
'Trung thành với nhân dân'
Ông Hà cho rằng Trần Độ không phải là nhà "đối lập trung thành" của Đảng mà thay vào đó ông là một người "trung thành với dân, với nước."Ông nói: "Ông Trần Độ trung thành không phải là trung thành với Đảng. Ông Trần Độ là trung thành với Tổ quốc, nhân dân.
"Chính vì ông ấy phê phán như thế, ông ấy mới bị thành kiến và ông ấy mới bị đối xử kỷ luật các thứ này nọ."
Tướng Độ, sinh năm 1923, kinh qua nhiều chức vụ quan trọng trong quân đội và chính quyền cộng sản Bắc Việt và từng nắm các chức vụ quan trọng hậu chiến như Trưởng ban Văn hóa - Văn nghệ Trung ương kiêm Thứ trưởng Văn hóa.
Ông bị khai trừ khỏi Đảng vì bất đồng chính kiến, mặc dù chức vụ cuối cùng của ông là Ủy viên Trung ương Đảng kiêm Phó Chủ tịch Quốc hội.
"Hiện nay rất nhiều cán bộ đang ở trong tình hình ấy. Người ta vẫn là Đảng viên, nhưng người ta vẫn phê phán một cách khá mạnh mẽ."
Ông Lê Hồng Hà
"Trong tình hình của lúc đó, ông Trần Độ chưa ra khỏi Đảng, cái đó là dũng cảm thôi, và sau đó ông ấy bị khai trừ.
"Trong khi ông còn là Đảng viên, còn là cương vị này, cương vị khác, ông phát biểu ý kiến, phê phán những cái sai của Đảng.
"Thì trong điều kiện lúc bấy giờ, thế là thích hợp, là đúng đắn, chứ không phải là bây giờ là nhất định phải ra khỏi Đảng.
"Người ta vẫn cứ là Đảng viên, nhưng người ta phát biểu ý kiến, hiện nay rất nhiều cán bộ đang ở trong tình hình ấy.
"Người ta vẫn là Đảng viên, nhưng người ta vẫn phê phán một cách khá mạnh mẽ," ông nói với BBC.
THANH LÃNG * PHÊ BÌNH VĂN HỌC
*
NHỮNG VỤ ÁN VĂN HỌC THẾ HỆ 1932 Thanh Lãng
A - Đặc tính chung thế hệ 1932
B - Sinh hoạt Phê bình văn học thế hệ 1932
C - Những Vụ Án Văn Học Thế Hệ 1932 :
1 - Vụ Án Báo Chí / 2 - Vụ Án Cũ và Mới / 3 - Vụ Án Phan Khôi - Trần Trọng Kim
/ 4 - Vụ Án Tản Ðà - Phan Khôi / 5 - Vụ Án Quốc Học
/ 6 - Vụ Án Thơ Cũ - Thơ Mới
D - Mặt trận bênh thơ mới (1) / Mặt trận bênh thơ mới (2) / Mặt trận bênh thơ mới (3)
E - Phản ứng làng thơ cũ / F - Sự trưởng thành của thi ca Việt Nam
No comments:
Post a Comment