Wednesday, October 19, 2016

NGUYỄN THIÊN THỤ - TRUC GIANG - CHUYÊN CHÍNH

NGUYỄN THIÊN THỤ * GIAI CẤP CÔNG NHÂN

 


GIAI CẤP CÔNG NHÂN
NGUYỄN THIÊN THỤ
I. CÔNG NHÂN GIAI CẤP TIÊN TIẾN

Chúng ta đọc sách báo, nghe cộng sản tuyên truyền này kia kia nọ, nhất là mấy anh trí thức xã hội chủ nghĩa có trình độ văn hóa lớp ba trường làng, hay bần nông có lập trường công nông vững chắc nói về vai trò của giai cấp công nhân. Trăm lần y một, họ đều ca tụng giai cấp công nhân là tiên tiến, là giai cấp tiên phong, là giai cấp lãnh đạo. 

Hồ Chí Minh viết: "Đặc tính cách mạng của giai cấp công nhân là: kiên quyết, triệt để, tập thể, có tổ chức, có kỷ luật. lại vì là giai cấp tiền tiến nhất trong sức sản xuất, gánh trách nhiệm đánh đổ chế độ tư bản và đế quốc, xây dựng một xã hội mới, giai cấp công nhân có thể thấm nhuần một tư tưởng cách mạng nhất, tức là chủ nghĩa Mác-Lênin. Đồng thời, tinh thần đấu tranh của ảnh hưởng và giáo dục các tầng lớp khác. Vì vậy, về mặt chính trị, tư tưởng, tổ chức và hành động, giai cấp công nhân đều giữ vai trò lãnh đạo. ( Hồ Chí Minh toàn tập, NXBCTQG, H. 2002, tập 7, tr.212. )

Phải chăng ông Hồ là người nói đầu tiên nói như thế và đàn em cũng theo đó mà nói y chang. Ông Hồ học ở đâu? Nghe ai nói, ai giảng?  Đọc sách nào? Sao chẳng thấy ông trích dẫn xuất xứ?

Tài liệu Việt Nam Hồ Chí Minh viết : "Đặc tính cách mạng của giai cấp công nhân là: kiên quyết, triệt để, tập thể, có tổ chức, có kỷ luật. Lại vì là giai cấp tiên tiến nhất trong sức sản xuất, gánh trách nhiệm đánh đổ chế độ tư bản và đế quốc, để xây dựng một xã hội mới, giai cấp công nhân có thể thấm nhuần một tư tưởng cách mạng nhất, tức là chủ nghĩa Mác – Lênin. "
http://tennguoidepnhat.net/2012/06/01/12-vi-sao-cong-nhan-la-giai-cap-lanh-dao-cach-mang/

Tài Liệu ôn tập của đảng Cộng sản ghi: "Khi phân tích xã hội tư bản chủ nghĩa, chủ nghĩa Mác với hai phát kiến vĩ đại, đó là quan niệm duy vật về lịch sử và học thuyết về giá trị thặng dư, đã chứng minh một cách khoa học rằng sự ra đời, phát triển và diệt vong của chủ nghĩa tư bản là tất yếu và cũng khẳng định giai cấp công nhân là giai cấp tiên tiến nhất và cách mạng nhất, là lực lượng xã hội duy nhất có sứ mệnh lịch sử: xoá bỏ chủ nghĩa tư bản, xoá bỏ chế độ người bóc lột người, giải phóng giai cấp công nhân, nhân dân lao động và giải phóng toàn thể nhân loại khỏi sự áp bức bóc lột, nghèo nàn lạc hậu, xây dựng xã hội mới – xã hội xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa. http://www.tailieuontap.com/2011/04/cau-9-phan-tich-khai-niem-giai-cap-cong.html

Bài "Sứ mạng lịch sử của giai cấp công nhân" xác định:"giai cấp công nhân là giai cấp tiên phong cách mạng."
http://tusach.thuvienkhoahoc.com/wiki/Nh%E1%BB%AFng_nguy%C3%AAn_l%C3%BD_c%C6%A1_b%E1%BA%A3n_c%E1%BB%A7a_ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_M%C3%A1c_-_L%C3%AAnin/P3.VII.1

Các ông cộng sản ba hoa chích choè rằng Marx đã phát ngôn như thế, Engels đã viết như thế, Lenin đã phán như thế. Sự thật Marx, Engels, Lenin không bao giờ nói thế. Chẳng qua là các ông lãnh đạo, các tay văn giáo không hiểu văn bản kinh điển hoặc cố ý xuyên tạc kinh điển để nịnh hót giai cấp công nhân trong lúc cộng sản còn yếu thế.Cũng có thể cấp trên nói sao, cấp dưới nói theo như vậy, không cần suy nghĩ, không cần tìm hiểu.

Những người quốc gia kinh tởm cộng sản không sờ tay vào kinh điển Mac Lê, Vả lại họ muốn đọc cũng không có sách loại này ở miền Nam. Còn các ông cộng sản trình độ lớp một, lớp hai trường làng hay trình độ thất học thì làm sao đọc nổi Mác Lê. Theo Nguyễn Kiến Giang, ngay cán bộ cao cấp cũng "it nguời đọc thẳng Marx "( NGUYÊN KIEN GIANG * SUY TƯ 90 chương 32, 2 ).

Ai cũng lười biếng, không chịu đọc kỹ, cho nên hơn nửa thế kỷ người ta vẫn lập đi lập lại ý niệm sai lầm này. Các bậc triết gia như J. P.aul Sartre thì trung thành với chủ Marx mà quay ra cắn càn khi ông so sánh những kẻ chống cộng sản là chó:" « tout anti-communiste est un chien ». Ngay cả các triết gia hoặc người dạy triết như Trần Đức Thảo ...cũng không lên tiếng về vấn đề này.

Các tài liệu chính quy của cộng sản cũng không thấy nhắc đến ý niệm này dù khi họ xoáy vào chủ đề vai trò giai cấp công nhân. Tài liệu "Những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác - Lênin/P3.VII.1" bàn về Khái niệm giai cấp công nhân đã nêu khá đầy đủ các lời của Marx và Engels về giai cấp vô sản:

Trong nhiều tác phẩm của mình C.Mác và Ph.Ăngghen đã sử dụng nhiều thuật ngữ như: giai cấp công nhân, giai cấp vô sản, giai cấp vô sản hiện đại, giai cấp công nhân công nghiệp, giai cấp công nhân hiện đại... Dù khái niệm giai cấp công nhân có nhiều tên gọi khác nhau như thế nào đi nữa thì theo C.Mác và Ph.Ăngghen giai cấp công nhân vẫn chỉ mang hai thuộc tính (tiêu chí) cơ bản. Đó là:
 

 Thứ nhất, về phương thức lao động, phương thức sản xuất (nghề nghiệp),đó là những người lao động trực tiếp hay gián tiếp vận hành các công cụ sản xuất có tính chất công nghiệp ngày càng hiện đại và xã hội hoá cao. Đây là tiêu chí cơ bản để phân biệt người công nhân hiện đại với người thợ thủ công thời Trung cổ thay người thợ trong công trường thủ công. C.Mác viết: “Trong công trường thủ công và trong nghề thủ công, người Công nhân sử dụng công cụ của mình, còn trong công xưởng thì người công nhân phải phục tùng máy móc” “Công nhân cũng là phát minh của thời đại mới. Giống như máy móc vậy ... công nhân Anh là đứa con đầu lòng của nền công nghiệp hiện đại”

Thứ hai, về vị trí trong quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa, giai cấp côngnhân là những người lao động không có hoặc về cơ bản không có tư liệu sảnxuất, làm thuê cho giai cấp tư sản và bị bóc lột giá trị thặng dư. Đây là đặc trưngcơ bản nhất của giai cấp công nhân dưới chế độ tư bản chủ nghĩa. Chính vì vậy,C.Mác và Ph.Ăngghen đều gọi giai cấp công nhân dưới chủ nghĩa tư bản là giai cấp vô sản.

http://tusach.thuvienkhoahoc.com/wiki/Nh%E1%BB%AFng_nguy%C3%AAn_l%C3%BD_c%C6%A1_b%E1%BA%A3n_c%E1%BB%A7a_ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_M%C3%A1c_-_L%C3%AAnin/P3.VII.1

Tự điển Wikipédia nói đến vai trò giai cấp công nhân chỉ nêu lên hai câu của Engels:
Giai cấp công nhân trong xã hội tư bản chủ nghĩa hay còn được gọi là giai cấp vô sản. Trong tác phẩm "Những nguyên lí của chủ nghĩa cộng sản Ph.Ăngghen định nghĩa:
Giai cấp vô sản là một giai cấp xã hội hoàn toàn chỉ kiếm sống bằng việc bán lao động của mình, chứ không phải sống bằng lợi nhuận của bất cứ tư bản nào, đó là một giai cấp mà hạnh phúc và đau khổ, sống và chết toàn bộ sự sống còn của họ đều phụ thuộc vào số cầu về lao động, tức là vào tình hình chuyển biến tốt hay xấu của công việc làm ăn, vào những biến động của cuộc cạnh tranh không gì ngăn cản nổi
Engels
Tuy vậy, không chính xác khi gọi giai cấp vô sản là giai cấp công nhân. Giai cấp công nhân là giai cấp vô sản có trình độ lao động công nghiệp cao, là đứa con của nền đại công nghiệp hiện đại[1].
Thực hiện sự nghiệp giải phóng thế giới ấy, - đó là sứ mệnh lịch sử của giai cấp vô sản hiện đại
Engels[2]


Marx đã phân biệt đảng cộng sản và giai cấp vô sản là hai thứ khác nhau. Đảng cộng sản là tập họp những tên trộm cướp, gian manh và sát nhân quốc tế. Nói cộng sản trộm cướp, gian manh  và sát nhân là vì cộng sản cướp tài sản tư bản, cướp tài sản tư nhân, dối trá, lường gạt  và giết hại hàng trăm triệu người khắp thế giới. Dù một số người là đảng viên cộng sản ngồi ở bàn giấy cũng đã phạm tội đồng lõa. Còn vô sản là công nhân , là những người bị tư bản bóc lột. Cộng sản khác vô sản vì Marx cho rằng cộng sản lãnh đạo, và giáo dục vô sản ( vì vô sản ngu quá phải không?), còn vô sản là tay sai, là nô lệ của đảng, là thành phần bung xung cho cộng sản lợi dụng.

Trong phần IV Tuyên Ngôn Cộng Sản, Marx viết:"
Những người cộng sản bảo vệ và đại biểu cho tương lai của phong trào... Nhưng không một phút nào Đảng cộng sản lại quên giáo dục cho công nhân một ý thức hết sức sáng rõ về sự đối kháng kịch liệt giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô sản (Tuyên Ngôn Cộng Sản)

Cộng sản ban đầu đề cao vô sản nhưng sau khi thắng lợi, cộng sản thâu tóm tài sản trong nước và trở thành tư sản đỏ, họ trở thành giai cấp thống trị, còn giai cấp vô sản vẫn là giai cấp bị trị. Trong khi cộng sản nắm quyền, công nhân, nông dân, trí thức, thợ thủ công đều trở thành nô lệ của cộng sản. Công nhân, nông dân, thợ thủ công, trí thức ... đã chết tại các ngục tù và tại các công trường, nông trường tại Liên Xô và Trung Quốc, Việt Nam...

Thời quân chủ và thực dân, dân nghèo còn được đi học , nằm bệnh viện miễn phí nhưng từ 1985, Việt Nam theo chân Trung Cộng, bãi bỏ bao cấp, học sinh, bệnh nhân phải trả tiền nếu không thì phải thất học và chịu chết. Tính chất dân chủ và xã hội của cộng sản không còn nữa. Cái tiết mục " cưỡng bách giáo dục", "phổ thông giáo dục" trong Tuyên Ngôn Cộng sản đã bị con cháu Mao, Hồ quăng vào sọt  rác rồi. Đảng Cộng sản ngày nay là đảng Mafia cướp của, giết người. Đảng cộng sản là đảng cầm quyền và cũng là đảng Mafia nên mặc tình thao túng. Cái danh hiệu cộng sản ngày nay không còn ý nghĩa nào nữa.

Đảng Cộng sản  Việt Nam  dối trá khi đưa ra bài viết của Trần Dân Tiên, T.Lan, Ngục Trung Nhật Ký, Di chúc Hồ Chí Minh....Trong việc tuyên truyền chủ nghĩa Marx, Việt cộng   cũng gian manh, xảo quyệt thế thôi.  Cũng thể họ ngu dốt, cũng có thể họ man trá xuyên tạc lời Marx. Trong Tuyên ngôn cộng sản , Marx viết như thế này theo bản tiếng Việt phần II:

Vậy là về mặt thực tiễn, những người cộng sản là bộ phận kiên quyết nhất trong các đảng công nhân ở tất cả các nước, là bộ phận luôn luôn thúc đẩy phong trào tiến lên[7] về mặt lý luận, họ hơn bộ phận còn lại của giai cấp vô sản ở chỗ là họ hiểu rõ những điều kiện, tiến trình và kết quả chung của phong trào vô sản.

Bản tiếng Anh như sau:
The Communists, therefore, are on the one hand practically, the most advanced and resolute section of the working-class parties of every country, that section which pushes forward all others; on the other hand, theoretically, they have over the great mass of the proletariat the advantage of clearly understanding the lines of march, the conditions, and the ultimate general results of the proletarian movement.

Chú thích (7) của Engels, cho biết bản tiếng Anh xuất bản năm 1888 thay cho những chữ "luôn luôn thúc đẩy phong trào tiến lên" là những chữ "tiên tiến nhất".

Chủ từ trong câu là người cộng sản. Ai tiên tiến nhất? Marx vỗ ngực cho ông là tiên tiến nhất, và các ông đồng chí cộng sản ác ôn của ông là tiên tiến nhất chứ không phải giai cấp công nhân. Như vậy là cộng sản nói sai lời Marx đã hơn nủa thế kỷ.

Marx nhiều lần coi khinh giai cấp vô sản và đề cao ông và đảng công sản cho nên ông luôn nhấn mạnh " người cộng sản là tiên tiến nhất" thúc đẩy phong trào tiến lên",  bảo vệ và đại biểu cho tương lai của phong trào...giáo dục cho công nhân....

 Marx  và đảng cộng sản lợi dụng giai cấp vô sản để chiếm quyền, chiếm nước, họ không tôn trọng, yêu thương gì giai cấp lao động, giai cấp vô sản. Marx không hề ca ngợi giai cấp thợ thuyền là tiên tiến, tiên phong, tuy nhiên, trong Tuyên ngôn cộng sản, Marx cũng có nói:"Trong tất cả các giai cấp hiện đang đối lập với giai cấp tư sản thì chỉ có giai cấp vô sản là giai cấp thực sự cách mạng.Tất cả các giai cấp khác đều suy tàn và tiêu vong cùng với sự phát triển của đại công nghiệp, còn giai cấp vô sản lại là sản phẩm của bản thân nền đại công nghiệp.
Các tầng lớp trung đẳng là những tiểu công nghiệp, tiểu thương, thợ thủ công và nông dân... không cách mạng bảo thủ. Thậm chí, hơn thế nữa, họ lại là phản động: họ tìm cách làm cho bánh xe lịch sử quay ngược trở lại.

(Of all the classes that stand face to face with the bourgeoisie today, the proletariat alone is a genuinely revolutionary class. The other classes decay and finally disappear in the face of Modern Industry; the proletariat is its special and essential product. The lower middle class, the small manufacturer, the shopkeeper, the artisan, the peasant, all these fight against the bourgeoisie, to save from extinction their existence as fractions of the middle class. They are therefore not revolutionary, but conservative. Nay, more, they are reactionary, for they try to roll back the wheel of history.)

 Mạch văn ở đây đi liền với nhau, nhắm so sánh  vô sản với các giai cấp khác. So với các giai cấp khác thì vô sản cách mạng hơn , còn các giai cấp khác phản động và bảo thủ. Có tinh thần cách mạng không phải là giác ngộ cách mạng, đi đầu trong cuộc cách mạng mà chỉ là dễ tin, dễ theo cộng sản, còn các giai cấp khác thì chống lại.

Trong Tuyên ngôn Cộng Sản, Marx viết:" Cách mạng cộng sản chủ nghĩa là sự đoạn tuyệt triệt để nhất với những quan hệ sở hữu kế thừa của quá khứ; không có gì đáng ngạc nhiên khi thấy rằng trong tiến trình phát triển của nó, nó đoạn tuyệt một cách triệt để nhất với những tư tưởng kế thừa của quá khứ. (The communist revolution is the most radical rupture with traditional relations; no wonder that its development involved the most radical rupture with traditional ideas.)

Thật vậy, Marx cho rằng giai cấp vô sản có tinh thần thân cộng, dễ tin cộng sản trong khi nhân dân thì chống đối và bảo thủ, nghĩa là phản kháng việc cấm tư hữu, phá hoại nền văn hóa cũ trong đó có phương thức sinh hoạt và lao động cũ. Họ chống phương thức sản xuất cộng sản là họ thích lao động tự do, chống hợp tác hóa, tập thể hóa, chống làm nô lệ trong các công trường, nông trường.
Cái thật lòng cách mạng, thật sự cách mạng chỉ là sự ngu xuẫn đi theo cộng sản phản dân hại nước, phá hoại hòa bình thế giới. Tinh thần cách mạng như vậy thì không có gì là tốt đẹp. 

Tuy nhiên, chúng ta cũng nên hiểu đó là ý tưởng của Marx, cho rằng vô sản chống hữu sản, tư sản, tư bản chứ thật sự thâm sâu trong tiềm thức, cộng sản hay vô sản đều thich tư hữu, thích quyền uy, thích giàu sang phú quý. Cộng sản hay vô sản đều thích đánh người, giết người để cướp quyền, cướp tài sản, thích đàn áp, đánh đập và ngồi trên đầu nhân dân, bắt nhân dân quỳ lạy họ.Bình đẳng, san bằng bất công xã hội chỉ là danh từ đầu môi chót lưỡi của bọn cộng sản lưu manh, dối trá.


 Thực ra câu nói của Marx cũng mâu thuẫn. Nếu vô sản thực sự cách mạng thì sao phải nhờ người cộng sản lãnh đạo và giáo dục? Nếu giai cấp vô sản thực sự cách mạng thì sao họ không đứng lên mà phải nhờ những trí thức như Marx, Engels là con nhà tư bản khởi xướng thuyết cộng sản,  bọn  Trần Độc Tú, Chu Ân Lai, Nguyễn Tất Thành , Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ NGuyên GIáp là con nhà phong kiến xây dựng , và các tay hoạt đầu cộng sản giả làm công nhân để tuyên truyền và sách động?

Câu nói của Marx cũng sai là vì có nhiều cuộc cách mạng, nhiều thành phần tham gia cách mạng và làm cách mạng không phải chỉ có vô sản mới làm cách mạng như Marx nói. Cách mạng 1789 tại Pháp là do trí thức và nhân dân Pháp lật đổ chế độ quân chủ chứ không phải giai cấp công nhân. Cách mạng tân hợi (1910) tại Trung Quốc do Tôn Dật Tiên lãnh đạo không phải do giai cấp công nhân. Tại Việt Nam, khi Pháp xâm lược, các trí thức và nhân dân, đặc biệt là nông dân đã nổi lên làm cách mạng giải phóng dân tộc, không phải giai cấp công nhân làm cách mạng. Đến khi giai cấp tư bản phàt triển, giai cấp công nhân đã hinh thành nhưng công nhân Âu Mỹ không theo cộng sản. Cộng sản thành công ở Á, Phi là do tinh thần độc lập dân tộc chứ không phải vì cách mạng vô sản.

Marx đề cao giai cấp vô sản, giai cấp công nhân vì ông nghĩ vô sản là đối chọi với tư sản. Ông hô hào lật đổ chính quyền tư sản để thiết lập chính quyền cộng sản. Bọn đồ đệ của ông theo lời dạy của ông gây chiến tranh,  tàn sát những ai yêu độc lập , tự do. Ông muốn xây dựng một xã hội hoàn toàn những con người xã hội chủ nghĩa. Như vậy là vụng suy, ông điên loạn thế mà biết bao triết gia, trí thức chạy theo ông!

Tư sản là ai? Họ đa số là những người làm việc tích cực đã tích luỹ tài sản trong qua trình lao động. Họ cũng là những người may mắn như đào được vàng, hay trúng mùa, trúng số độc đắc. Họ cũng là người có trí tuệ khôn ngoan nên đã cải thiện lề lối làm việc, sáng chế những công trình có ích cho lao động và sản xuất. Rõ rệt nhất họ là những người mạnh khoẻ, lao động tốt. Họ cũng là những người chăm chỉ, không lười biếng, không say mê rượu trà, cờ bạc hay rong chơi... Lẽ tất nhiên có một số làm ăn bất chánh mà giàu như cổ nhân đã nói " vi nhân bất phú, vi phú bất nhân". Cộng sản rêu rao chống tham ô, lãng phí, san bằng bất công xã hội  nhưng trong khi xây dựng thiên đường cộng sản, họ bắt nhân dân lao động làm việc khổ sở, còn họ và gia đình trở thành giai cấp mới, lấy tài sản quốc gia làm tài sản riêng. Những tư sản đỏ ở Nga, Trung Quốc, Việt Nam vốn là những tay cộng sản kiên trung nhất nhưng cũng gian manh nhất, trắng trợn cướp nhà, cướp đất nhân dân.

Một xã hội thường có kẻ tà người chánh, người trung và kẻ ninh. Dù có một vài người tư sản gian ác ta không thể giết hại hay cầm tù mọi tư sản như cộng sản đã làm. Dù   nhổ hết rễ, cỏ vẫn mọc. Tại  Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam tư sản, địa chủ đã bị tiêu diệt nhưng tư sản đỏ mọc lên, tàn ác ngàn lần tư bản  cũ.

Quan điểm Marx là chia rẽ quốc gia, là phá hoại tinh thần đoàn kết dân tộc và hòa bình thế giới. Trong khi các triết gia, các tôn giáo kêu gọi lòng từ bi bác ái thì Marx và cộng sản  khêu gợi hận thù và vu khống, xuyên tạc sự thật.

Xã hội là một bức tranh hòa hợp.  Một xã hội phải có trí thức để sáng chế ra các kỹ thuật mới để nâng cao lao động sản xuất. Nhờ các nhà sáng chế mà từ thế kỷ 18-19 công nghiệp phát triển và đưa đến nền văn minh khoa học ngày nay. Có sáng chế phát minh khoa học, còn phải có người đầu tư để phát triển và thực hiện công cuộc kinh doanh. Và cần công nhân làm việc. Cộng sản cho rằng trong kinh doanh, sản xuất  chỉ cần có công nhân. Tuy nhiên, công nhân chỉ là thợ, họ làm sao kinh doanh, họ làm sao nâng cao kỹ thuật, họ làm sao quản trị. Tất nhiên phải cần đến trí thức, tư sản, kỹ sư, quản trị gia, nhà tài chính, nhà kinh tế.

Công nhân chỉ là chân tay. Con ngưởi cần có đầu óc và cần chân tay. Tư sản và trí thức là đầu óc. "Một người hay lo bằng kho hay làm". Không có người suy nghĩ, lo lắng thì chân tay không làm gì được.Ngoài ra xã hội nào cũng cần có quân đội,  nông dân, thương gia, văn sĩ, ca sĩ, họa sĩ, giáo sư ... chứ không  phải chỉ có công nhân. Quan điểm của Marx rất phiến diện về xã hội và lao động.  Bọn cộng sản là sâu bọ ăn bám, và ác thú hại người. Cộng sản chỉ là những tay trộm cướp, lưu manh, giết người, dối trá, không ích gì cho việc xây dựng kinh tế, xã hội, thương nghiệp, công nghiệp. Chuyên môn của cộng sản là bắn sẻ, ám sát, giật mìn, phá cầu, đào đuờng và dối trá. Thực tế từ Liên Xô, Trung Quốc, Việt Nam, Cambodia cho thấy Lenin, Stalin, Mao, Hồ, Pol Pot chỉ là những tay dối trá, sát nhân và phá hoại kinh tế và văn hóa dân tộc.

Thời quân chủ, vua chúa dùng những kẻ sĩ, người nghèo hèn có tài được trọng dụng. Tư bản tôn trọng chuyên môn. Quân chủ và tư bản tôn trọng mọi giai cấp. Chi có cộng sản là bạc dãi, thù hận, khinh khi trí thức. Họ ghét, thù hận trí thức vì đa số trí thức biết suy nghĩ, không dễ dàng tin cộng sản. Cộng sản lầm to khi tưởng rằng cướp được tài sản của tư bản và nhân dân là họ có thể làm được mọi chuyện. Nhưng sự đời không đơn giản như vậy. Có uy, có tiền nhưng rồi họ phá tán hết. Kết cuộc rồi thì họ phải bán nước, phản dân.Nhiều công ty giao cho tư nhân thì có lãi, đến khi vào quốc doanh thì thua lỗ. Điều này cho thấy Marx và đám cộng sản đã mê lầm khiến cho tổ quốc và nhân dân phải chịu bao thập niên đau khổ.

Ngày nay, các chính phủ đã thấy rõ sự hợp tác giữa lao động và tư bản, và đã có chính sách an sinh xã hội để lấp bớt hố ngăn cách xã hội. Xã hội tư bản chưa phải là thiên đường nhưng có nhiều tự do, dân chủ hơn xã hội cộng sản là một địa ngục.


Marx cũng nhận định sai khi nói Tất cả các giai cấp khác đều suy tàn và tiêu vong cùng với sự phát triển của đại công nghiệp, còn giai cấp vô sản lại là sản phẩm của bản thân nền đại công nghiệp.  

Nói như vậy là Marx gây căm thù trong lòng mọi người. Ông kết tội khoa học kỹ thuật và tư bản đã giết hại một số ngành nghề khiến công nhân thất nghiệp. Cách mạng công nghiệp đem lại sự phát triển  cho nhiều ngành nghề, nhiều giai cấp chứ không riêng giai cấp thợ thuyền. Thí dụ thương nghiệp, giáo dục,  du lịch, ngành thực phẩm, ngành dịch  vụ, điện ảnh, ca nhạc, quân sự, y tế...Ngày xưa người ta cưỡi ngựa nay thì đi xe ô tô, đi tàu bay. Cưỡi ngựa chỉ  được một, hai người. Đi xe ngựa thì được  5, 6 chỗ và một người đánh xe ngựa. Còn đi xe hơi thì có 4 chỗ, mười hai chỗ hay một trăm ghế. Tàu hỏa có thể chở hàng ngàn người, và thời gian có thể vài giờ, vài ngày. Xe hàng, tàu thủy, phi cơ mở ra cho hàng trăm .hàng ngàn du khách và hàng ngàn công ăn việc làm,


Cách mạng khoa học kỹ thuật đưa đến cách mạng công nghiệp, tất nhiên một số ngành nghề  suy tàn. Đó là sự thực nhưng không ai bị cải tạo, bị đấu tố, bị  ngăn cấm mà bị thay thế theo luật đào thải tự nhiên.  Luật đào thải tự nhiên đã có từ lâu.  Thời đồ đá người ta đua nhau mài đá làm búa, làm dao. Đến thời đồ đồng, người ta làm  trống đồng, gương đồng, thuyền đồng, mâm đồng, chén đồng, nồi đồng. Nói như thế không có nghĩa  là nghề đẽo, chạm, khắc đá bị tiêu diệt.  Khi người ta xoay qua nghề làm nồi đồng, mâm đồng,  nghề  làm nồi đất, mâm gỗ vẫn tồn tại chứ không bị  nghị quyết này, nghị quyết kia cấm đoán  hoặc bắt đi cải tạo! Trong thời  đại văn minh, con đò  xưa bến cũ không còn, nó được thay thế bằng chiếc cầu, xe đò, xe bus, xe ô tô, tàu thủy và những bến tàu, bến xe và phi trường rộng rãi. Giếng nước đầu xóm ngày xưa không còn, ngọn đèn dầu lạc không còn mà được thay thế bằng cảnh quang khác. Đó là  nước vào  trong nhà, người ta không phải gồng gánh ra giếng  xếp hàng và choảng nhau. Đó là ngọn đèn điện sáng trưng khắp phố phường. Cô hàng xén, ông lái đò, ông xà ich xe ngựa , bà già  bán nước ở cây đa đầu làng đã hóa thành cô tiếp viên hàng không, cô y tá, cô giáo viên,  cô bán bia ôm, cô vũ nữ, cô ca sĩ, ông phi công,  ông tài xế taxi,  bà giám đốc ngân hàng, bà nghị sĩ, bà bộ trưởng, bà thủ tướng...Marx đeo kính đen cho nên chỉ thấy vũ trụ màu đen. Marx mang tâm ác cho nên chỉ thấy đấu tranh, chém giết.


II. GIAI CẤP TƯ SẢN LÀ AI ? GIAI CẤP VÔ SẢN LÀ AI? GIAI CẤP CÔNG NHÂN LÀ AI?

Giai cấp vô sản, giai cấp công nhân là ai? Đây cũng là một thủ đoạn bịp bợm của cộng sản. Trong bản Tuyên ngôn công sản, Marx và Engels dùng vô sản và công nhân là một và không định nghĩa rõ ràng. Vì vậy, cộng sản khi còn hoạt động bí mật tung ra khẩu hiệu lấy của nhà giàu chia cho nhà nghèo, xóa tan bất công xã hội, lấy ruộng địa chủ chia cho dân nghèo. Họ lợi dụng sự thù hằn sẵn có lâu đời giữa giàu và nghèo, cho nên ai cũng thấy mình là nghèo, sẵn lòng đi theo cộng sản. Họ ca tụng công nhân, thợ thuyền cho nên đại đa số cho mình là dân lao động thợ thuyền thuộc sự bảo vệ của đảng cộng sản cho nên nức lòng hoan hô Mác, Mao, Hồ Chí Minh, Pol Pot...

Về sau Engels mới định nghĩa rõ giai cấp tư sản, giai cấp công nhân. Bản tiếng Anh như sau:
[1] By bourgeoisie is meant the class of modern capitalists, owners of the means of social production and employers of wage labor.
By proletariat, the class of modern wage laborers who, having no means of production of their own, are reduced to selling their labor power in order to live. [Note by Engels - 1888 English edition]
Bản tiếng Việt:Chú thích như sau

[1] Giai cấp tư sản là giai cấp những nhà tư bản hiện đại, những người sở hữu tư liệu sản xuất xã hội và sử dụng lao động làm thuê. Giai cấp vô sản là giai cấp những công nhân làm thuê hiện đại, vì mất các tư liệu sản xuất của bản thân, nên buộc phải bán sức lao động của mình để sống. (Chú thích của Ăng-ghen cho lần xuất bản bằng tiếng Anh năm 1888)

Tuy Marx định nghĩa như thế, người cộng sản làm trái lại với tất cả gian manh, tàn ác. Người ta ngây thơ mà hoan hô đánh tư sản và cải cách ruộng đất chia ruộng cho dân nghèo vì họ nghĩ rằng tư sản là tư bản như kiểu Bạch Thái Bưởi ngoài Bắc hay trong Nam Kỳ lục tỉnh nhất Sỹ, nhì Xường, tam Phương, tứ Định và địa chủ phải là người có mấy trăm mẫu ruộng, cò bay thẳng cánh, ai ngờ tư sản chỉ là người buôn bán có cửa hàng ở hàng Đào, hàng Trống, và địa chủ chỉ là ông nhà nông có vài sào ruộng , vài đồng Đông Dương, vài chục ký thóc còn lại trong nhà ( xem Hoàng Văn Chí, Từ Thực Dân đến Cộng Sản) !
 Sau 1955, Việt Cộng chiếm nửa nước, một số nhảy ra báo công, xin vào đảng, xin việc làm thì mới té ngữa ra là mình chẳng phải là vô sản, là giai cấp thợ thuyền. Như Engels đinh nghĩa ở trên, vô sản hay công nhân phải là người thợ có tay nghề cao, làm việc trong hãng xưởng tư bản.

Theo điều kiện trên, Bác không có tay nghề cao, chỉ là phụ bếp, bố là phong kiến tay sai thực dân, Bác Chí Công chỉ là thợ sơn theo kinh tế cá thể, ông Đỗ Mười là thợ hoạn dùng dao kéo bằng tay chứ không dùng máy móc tân tiến của tư bản, đại tướng  Nguyễn Chí Thanh luôn lên gân Mác Lê là nông dân, là thành phần phản động, Trần Quốc Hoàn là vô sản lưu manh vì y là trộm cắp đâm chém  ngoài chợ. Phần lớn cấp lãnh đạo cộng sản không ai thực sự là vô sản, là công nhân.Vì muốn khoác áo  công nhân cho nên các ông cộng sản kiếm cho mình một cái gì liên quan đến công nhân. Cậu Ba khai là học xưởng Ba Son vài tuần, ông Ba khai làm bẻ ghi tàu hỏa. Thiệt không?
 Rõ ràng cộng sản là một lũ ác ôn, côn đồ đứng ra lãnh đạo đảng, vỗ ngực xưng là tiên tiến, cách mạng chứ chẳng phải là giai cấp công nhân. Cộng sản và công nhân là hai thành phần khác nhau. Cộng sản là giai cấp thống trị, công nhân là giai cấp bị trị mặc dầu một vài công nhân đã trở thành lãnh tụ hay quan lớn ăn trên ngồi trốc.

III. PHỤC VỤ ĐA SỐ?

Marx huênh hoang cho rằng đảng cộng sản phục vụ quyền lợi đa số còn tư sản phục vụ thiểu số. Trong Tuyên Ngôn cộng sản, Marx viết:

"Tất cả những phong trào lịch sử, từ trước tới nay, đều là do thiểu số thực hiện, hoặc đều mưu cầu lợi ích cho thiểu số. Phong trào vô sản là phong trào độc lập của khối đại đa số, mưu cầu lợi ích cho khối đại đa số. Giai cấp vô sản, tầng lớp ở bên dưới nhất của xã hội hiện tại, không thể vùng dậy, vươn mình lên nếu không làm nổ tung toàn bộ cái thượng tầng kiến trúc bao gồm những tầng lớp cấu thành xã hội".
Khi viết những hàng này, Marx đã mâu thuẫn với chính ông!

(1). Vào thời Marx, cách mạng kỹ nghệ mới khởi đầu. Cách mạng kỹ nghệ bắt đầu từ thế kỷ 18-19, và ảnh hưởng đầu tiên là ở Tây Âu và Bắc Mỹ.Bước chuyển đó đã được thực hiện qua hàng loạt những cuộc cách mạng như: Cách mạng Hà Lan (1566-1572), Cách mạng Anh (1640-1689), Chiến tranh giành độc lập ở Bắc Mỹ (1775-1783), Cách mạng tư sản Pháp (1789-1799)..Các cuộc cách mạng này dẫn cách mạng khoa học kỹ thuật, rồi tiến đến cách mạng công nghiệp. Cách mạng công nghiệp xảy ra đầu tiên tại Anh quốc.

Nước Anh đi đầu còn những nước như Nga, Pháp, Đức đều là những nước nông nghiệp, kỹ nghệ chưa phát triển, chưa có giai cấp tư bản cũng như giai cấp vô sản. Chính Marx cũng công nhận điều này khi ông viết trong Tuyên Ngôn Cộng sản "Trong những nước như nước Pháp, ở đó nông dân chiếm quá nửa dân số".(TNCS III.B. Chủ Nghĩa Xã Hội Tiểu Tư sản)
Như vậy vô sản và đảng cộng sản còn là thiểu số không thể nói là phục vụ quyền lợi đa số.

(2). Đảng Cộng sản và giai cấp vô sản là thiểu số không phục vụ ai cả. Đảng Cộng sản coi toàn thể nhân dân là kẻ thù nên không thể phục vụ đa số.
Trong Tuyên ngôn cộng sản, Marx nói: "Các tầng lớp trung đẳng là những tiểu công nghiệp, tiểu thương, thợ thủ công và nông dân, tất cả đều đấu tranh chống giai cấp tư sản để cứu lấy sự sống của họ với tính cách là những tầng lớp trung đẳng. Cho nên họ không cách mạng mà bảo thủ. Thậm chí, hơn thế nữa, họ lại là phản động: họ tìm cách làm cho bánh xe lịch sử quay ngược trở lại.
Như vậy là Marx chia xã hội thành ba giai cấp. Giai cấp tư sản và trung đẳng là phản động, là kẻ thù,  một mình vô sản là theo cộng sản. Như vậy, cộng sản chỉ chiếm khoảng một phần ba nhân dân, tranh đấu cho thiểu số  thì sao gọi là phục vụ đa số?

Ngày nay, rõ là cộng sản không phục vụ dân tộc, cũng không phục vụ giai cấp vô sản. Cộng sản ngày nay trở thành tư bản đỏ , chỉ nhằm phục vụ thiểu số giai cấp mới trong đảng mà thôi.. Theo DOANH NHÂN CAFELAND, Có tới 83 tỷ phú đôla xuất hiện trong 2 kỳ họp chính trị quan trọng của Trung Quốc trong năm nay. Quốc hội Trung Quốc có thể được xem là quốc hội “giàu” nhất trên thế giới hiện nay bởi mật độ cao của các tỷ phú.
http://doanhnhan.cafeland.vn/doanh-nhan/vi-sao-nhieu-ty-phu-trung-quoc-thich-tham-gia-chinh-truong-4488.html

Theo một báo cáo về quản lý hành chính và tình hình các công ty, gia đình Thủ tướng Trung Quốc Ôn Gia Bảo sở hữu lượng tài sản có tổng giá trị vào khoảng 2,7 tỷ USD.
http://www.baomoi.com/He-lo-khoi-tai-san-khong-lo-cua-gia-dinh-Thu-tuong-Trung-Quoc-On-Gia-Bao/119/9624748.epi

Tờ báo Mỹ hôm thứ Sáu đưa tin rằng tài sản mà gia đình của ông Ôn Gia Bảo kiểm soát trị giá ít nhất là 2,7 tỷ USD. Trung Quốc đã lên án bài phóng sự như một hành động bôi nhọ và các trang mạng của tờ New York Times cùng các trang tham khảo khác được phóng sự điều tra này kết nối trên các blogs đã bị chặn ở Trung Quốc.
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/world/2012/10/121028_wenjiabao_rejects_claims.shtml

Như vậy, lời Marx tuyên bố là sai lầm và khoác lác. Cộng sản là một bọn phản quốc, hại dân, chủ nghĩa Marx là một tôn giáo ngu muội và tàn ác cần phải trừ bỏ.

Canada ngày 8 tháng 4-năm 2013.
Nguyễn Thiên Thụ

TRÚC GIANG MN* LẤY CHỒNG NGOẠI

Xuất Khẩu Cô Dâu – Trúc Giang MN


 Có con chim đa đa nó đậu cành đa
Sao không lấy chồng gần mà đi lấy chồng xa
Có con chim đa đa hót lời nỉ non
Sao em nỡ lấy chồng từ khi tuổi còn son
Để con chim đa đa ngậm ngùi đành bay xa 
Nhạc :  Võ Đông Điền

Bài đọc suy gẫm: Xuất Khẩu Cô Dâu hay Cháu Ngoan Bác Hồ Thích Lấy Chồng Ngoại của tác gỉa Trúc Giang MN.  Hình ảnh chỉ có tính minh họa.


1* Cháu ngoan bác Hồ thích lấy chồng ngoại

Tâm sự của một cô dâu Hàn Quốc: ..chúng tôi bị nhìn ngắm, thậm chí còn bị sờ mó như một món hàng. Tôi có quyền nghĩ đây là cơ thể của tôi, tôi nhịn nhục để được thay đổi cuộc đời, nhiều người cứ tưởng rằng cơ thể của tôi thuộc về sở hữu của dân tộc VN. Thế nên, họ đùng đùng nổi giận khi cơ thể của tôi bị người khác dòm ngó, chọn lựa…chúng tôi được sống trong một môi trường văn hoá-xã hội mà ở VN, tôi có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được”. (Trần Thị Nguyên)
Cháu ngoan bác Hồ thích lấy chồng ngoại.
Thật vậy, các cháu đã được giáo dục đào tạo dưới mái trường XHCN, trên cơ sở “học tập, lao động, chiến đấu theo gương đạo đức của bác Hồ vĩ đại”
Chính các cháu thuộc thế hệ “quàng khăn đỏ”, đạt danh hiệu “Cháu Ngoan Bác Hồ”, đã từng sinh hoạt trong đội, đoàn để rèn luyện lý tưởng Cộng sản.
Thế là cả một phong trào vùng lên làm cuộc” cách mạng đổi đời”. Cuộc đổi đời lần thứ nhất đưa đến cảnh đồng bào cả nước ăn bo bo dài dài, cuộc đổi đời lần nầy, với hàng trăm ngàn cháu ngoan của bác, đã nhận chìm nhân phẩm của người phụ nữ Việt Nam, con cháu Bà Trưng, bà Triệu, xuống tận bùn đen dưới chân của những thằng bần cố nông Đài Loan, Đại Hàn.
Đó là hình ảnh của từng đợt, hàng hàng lớp lớp, thiếu nữ VN, hàng chục, hàng trăm người trần truồng như nhộng, xếp hàng phô trương thân thể để cho mấy thằng mạt rệp Đài Loan, Đại Hàn sờ mó, ngắm nghía, móc ngoặt để chọn vợ như người ta lựa mua món đồ chơi hay mua nô lệ của những thế kỷ trước.
Văn hoá truyền thống ngàn năm của dân tộc là “nghèo cho sạch, rách cho thơm” thế mà thời đại Hồ Chí Minh chả còn cái gì là sạch, là thơm cả.
Cũng chả trách được ai, vì chính bác đã chà đạp nhân phẩm phụ nữ, xem phụ nữ như một món đồ chơi để giải quyết sinh lý, chơi chán rồi chuyền xuống cho đàn em hưởng xái nhì, trước khi đem thủ tiêu để chọn món đồ chơi khác. Con rơi, con rớt cả đàn, thì còn trách được ai nữa?
2* Hôn nhân dị tính không có gì đáng trách cả
Hôn nhân phải được đặt trên cơ sở tình yêu, bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau và có mục đich chung là xây dựng hạnh phúc gia đình. Bất cứ người Việt Nam nào, nam hay nữ, kết hôn với người khác chủng tộc như Đài Loan, Đại Hàn, Trung Quốc, Mả Lai … nếu đặt trên cơ sở nầy, thì không có gì đáng phiền trách cả.
Những người đàn ông Đài Loan, Đại Hàn đa số là nông dân, ít học, quá lứa, nghèo rớt mồng tơi…không có khả năng cưới vợ bản xứ, cho nên đi tìm đến thị trường rẻ tiền, ế hàng để làm vua, làm chúa, làm ông trời con, đối với phụ nữ VN. Điều nầy, tự bản chất của nó, đã hạ danh dự và nhân phẩm của phụ nữ VN, một thứ đồ chơi rẻ tiền. Thanh niên VN phải bưng khai trầu rượu, cung kính dâng lên cha mẹ vợ để xin cưới con gái, trái lại, mấy thằng nông dân Đài Loan, Hàn quốc chỉ tung ra vài ba triệu đồng VN để mua vợ. Cha mẹ vợ và chàng rể chưa được gặp mặt nhau lần nào trước khi đám cưới. Ngay cả vợ cũng chưa có đủ thời gian để nhớ rõ mặt mũi chồng ra sao, trong đầu óc chỉ biết đến những con số về tiền bạc mà thôi.
Cái nhục nhã nhất chưa từng có trong lịch sử VN bốn ngàn năm, là việc các cô gái trần truồng đứng xếp hàng với hy vọng được chấm, và được về làm dâu xứ người.
3* Những lý do đổ vở
Lý do thứ nhất là sự thất vọng.
Những đàn ông nước ngoài được các tổ chức và các ông mai bà mối giới thiệu hàng, nào là gái VN có thân hình đẹp, siêng năng, chịu khó, chiều chồng hết mực…Những thiếu nữ VN thì được cho biết là, chú rể là chủ nông trại, chủ đồn điền, các bà vợ chỉ ở nhà xem phim Hàn quốc, làm đẹp, mỗi tháng chồng cho 300 đô gởi về VN, tha hồ mà mua sắm quần áo hàng hiệu…
Thực tế thì trái lại, làm thất vọng cả hai bên. Giấc mơ đổi đời tiêu tan theo mây khói. Chàng rể thì nợ vay cưới vợ không trả nổi. Ngôn ngữ bất đồng, phong tục tập quán khác nhau thì làm sao mà hiểu nhau để hợp nhau mà tạo dựng hạnh phúc gia đình.
Ở không được, về VN không được, cho nên bi kịch xảy ra.

4* Đài Loan khó, Hàn Quốc dễ
4.1. Đài Loan khó
Theo số liệu của Đài Loan, thì từ thập niên 1990 đã có 100,000 cô dâu VN. Đến năm 2004, chính phủ Đài Loan thắt chặt dịch vụ môi giới, sau những loạt các ông chồng đánh đập, tra tấn và cầm tù các người vợ VN. Quy chế mới bắt buộc những cặp Đài – Việt phải trình diện khi đăng ký kết hôn và phải trải qua các vòng kiểm tra về ngôn ngữ, hiểu biết văn hoá, hiểu biết nhau, về chênh lệch tuổi tác và tình trạng sức khỏe.

4.2. Hàn quốc dễ hơn
Cùng lúc đó, chính sách hôn nhân của Hàn quốc đã mở ra nhiều cơ hội tìm vợ cho đàn ông nông thôn hoặc những người quá lứa, cao tuổi, mà không có khả năng cưới vợ người Hàn quốc. Nắm lấy cơ hội nầy, những tổ chức và cá nhân làm nghề môi giới VN đã chuyển sang thị trường Hàn quốc.
Từ năm 2004 đến 2006, số cặp hôn nhân của năm sau tăng gấp đôi năm trước. Cao điểm vào năm 2006, với 10,130 cặp Hàn-Việt kết hôn.

Các cô gái VN chỉ cần biết OK bằng cách gật đầu là xong ngay. Đương nhiên là phải có thông dịch viên để bàn các chi tiết của đám cưới, chủ yếu là về tiền bạc.
Trước kia, Đài Loan yêu cầu các cô gái phải còn trinh, nhưng đàn ông Đại Hàn thì không quan tâm nhiều đến cái ngàn vàng ấy.
Vì không chú trọng đến chữ trinh, cho nên nhiều người vợ trẻ VN đã bỏ chồng đi làm dâu xứ củ sâm.
Thường thì báo chí chỉ đăng những vụ bố ráp bắt những tổ chức môi giới bất hợp pháp và một vài trường hợp hy hữu về những thảm cảnh của cô dâu VN ở xứ người, vì thế làn sóng gái Việt mơ có chồng Đại Hàn vẫn tiếp tục gia tăng. Hàn quốc hiện có 137,000 cô dâu người nước ngoài.
 
  Lớp học ngôn ngữ và nấu thức ăn của người Đại Hàn
5* Bi kịch ở Đài Loan
5.1. Vợ Việt bị hành hạ dã man

Xem mắt, sờ mó. kiểm tra hôm trước, đám cưới hôm sau. Cha mẹ vợ chưa một lần gặp mặt và biết tên chú rể. Thân gái 12 bến nước, toàn là bến dơ.
Theo bản tin của tờ báo Quả Táo, Đài Loan và tờ Newspaper (Singapore) thì ở Đài Loan đang xảy ra một vụ án gây phẩn nộ, mà nạn nhân bị hành hạ, đoạ đày còn khổ hơn 12 kiểu khổ hình tra tấn dã man của thời đại các bạo chúa ngày xưa.


Nạn nhân là một cô dâu VN tên Đoàn Nhật Linh, 20 tuổi.
Vào tháng 4 năm 2002, cô Linh theo chồng là Liu Cheng Chi (Lưu Chánh Kỳ) 39 tuổi, về Đài Loan với gương mặt tươi cười rạng rỡ vì gia đình được nở mặt nở mày với bà con, láng giềng. Chú rể không những có nhiều tiền mà còn bảnh trai nữa.
Cô không biết rằng chuyến đi định mệnh đó bắt đầu cho một cuộc sống tủi nhục và đau khổ của đời cô.

Thực tế thì, chồng của Nhật Linh vẫn còn sống chung với người vợ cũ tên là Lin Lee Zhu (Lâm Lệ Như) 34 tuổi. Lưu Chánh Kỳ và Lâm Lệ Như đã có một đứa con gái, nhưng vì Lệ Như không có thể sinh con được nữa, mà Chánh Kỳ thì muốn có đứa con trai để nối dõi tông đường, cặp vợ chồng nầy thực hiện một cuộc ly hôn giả, để Chánh Kỳ sang VN cưới vợ về, hy vọng sẽ có con trai và có người giúp việc không công.  Hàng đêm, Lưu cùng 2 vợ ngủ chung một giường. Ban ngày, Nhật Linh phải làm việc như một Osin để phục vụ cho cả nhà. Đêm thì, Linh bị vợ chồng Lưu cưỡng bách chơi trò dâm loạn ba người trên cùng một giường.

Ba tháng sau, vợ chồng Lưu bắt đầu hành hạ Nhật Linh bằng các cực hình.
Tất cả giấy tờ của Nhật Linh, từ hộ chiếu đến giấy cư trú bị Lưu cất giữ và cấm không cho liên lạc với bất cứ ai. Bị giam trong phòng, mỗi ngày một bữa ăn và một lần đi vệ sinh.
Vì ăn chơi trác táng, Lưu bị nhiễm trùng đường tiểu, hắn nghi ngờ Nhật Linh lây bịnh cho hắn, nên vợ chồng thẳng tay dùng các hình thức tra tấn dã man, cưỡng bức Nhật Linh phải ký giấy thú nhận đã từng làm gái mãi dâm, đã bị bịnh và đã truyền bịnh cho hắn.

Linh thường bị trói, bị lấy kim đâm vào 10 đầu ngón tay, rồi nhúng những ngón tay rỉ máu vào nước muối. Hắn còn dùng gậy đánh đập dã man, dùng dao chém vào lưng, rạch thành những vết thương ngang dọc. Thậm chí, còn bắt cô nhắm mắt rồi lấy ná thun bắn vào mắt.  Suốt 7 tháng liên tục bị hành hạ, từ một cô gái thanh xuân tràn đầy sức sống, cô gầy gộc chỉ còn da bọc xương, từ 48 kg còn 20 Kg.
Tháng 2 năm 2003, Nhật Linh không còn đi đứng nổi, trên người đầy vết thương rướm máu, vợ chồng Lưu Chánh Kỳ sợ Linh chết, cả hai khiêng cô lên xe, chở đến một bãi vắng, thuộc khu nhà máy phát điện ở Đài Trung (Đài Loan) rồi vất cô xuống.

Sức tàn lực kiệt, nhưng bản năng sinh tồn và những uất hận dồn nén, cô lê lết đến một quán ăn gần đó để xin ăn.  Cảnh sát được báo tin, đưa Linh vào bịnh viện cấp cứu.  Sau một năm điều trị và chăm sóc đặc biệt, Nhật Linh đã bình phục.  Nhật Linh thuật lại:
“Sau 7 ngày liên tục, em bị bỏ đói, đến 11 giờ trưa hôm đó, ông ta lấy kéo xởn tóc em, sau đó lôi em lên xe, chở đến một cánh đồng vắng, bỏ em xuống và đưa em một chai thuốc và nói “Uống để chết nhanh, không đau”, rồi hắn hái lá cây cho em ăn. Khoảng hai giờ sau, ông ta quay lại, thấy em nằm im, tưởng em đã chết. Ông ấy lấy lá cây xoá dấu bánh xe rồi bỏ đi.

Em lết đến một quán ăn gần đó, xin cơm của một người phụ nữ rửa chén. Bà ấy cho em một vắt mì, 2 trái quít một lon coca và một cái áo khoát vào người. Em ngồi ăn ngoài đường, khách qua lại tưởng là người ăn xin, họ cho em tất cả 50 đồng Đài Loan. Và em ngất xỉu. Khi tĩnh dậy thì mới biết đang ở bịnh viện.  Trước cơ quan điều tra, vợ chồng Lưu Chánh Kỳ phủ nhận hoàn toàn những hành vi phạm tội, mà còn giả bịnh tâm thần để chạy tội.  Công tố viện đã khởi tố Lưu Chánh Kỳ và Lâm Lệ Như về tội “ngược đãi người khác như nô lệ” với bản án 7 năm tù.


Bà Võ Thị Nguyên, mẹ của Nhật Linh, đang sống ở huyện Long Phú, tỉnh Sóc Trăng nói:”Tôi hối hận lắm. Con đang học lớp 9, bắt con nghỉ học để lấy chồng ngoại, tưởng vậy là thương con, nào ngờ, mẹ đã hại con. Ngày cưới, tôi thấy trong giấy, chú rể ghi tiền cưới là 10 triệu, nhưng trong phong bì chỉ còn có 4.4 triệu, trả tiền thuê xe, thì chỉ còn 4 triệu”.  Rốt cuộc, cũng chỉ vì tiền.
5.2. Giết vợ Việt để lãnh tiền bảo hiểm
Ngày 27-5-2007, toà án Đài Loan đã kêu án tù chung thân Lý Thái An đã cấu kết với em trai là Lý Song Toàn, giết người vợ VN là Trần Thị Hồng Sâm để lấy tiền bảo hiểm nhân mạng.
Tóm tắt sự việc:  Lý Thái An đã mua bảo hiểm nhân mạng cho vợ VN là Trần Thị Hồng Sâm với giá là
75 triệu tệ Đài Loan (Hơn 2 triệu đôla Mỹ).  Thái An dàn cảnh đưa vợ đi bằng đường xe lửa và cho em trai là Lý Song Toàn phá hoại làm cho xe lửa bị trật đường rầy, gây ra tai nạn.
Hồng Sâm được đưa vào bịnh viện Fan Liao vì bị thương nhẹ. Tại bịnh viện, Lý Song Toàn đã bí mật chích một loại nọc rắn độc làm cho Hồng Sâm bị xuất huyết nội và tử vong.


Dựa vào lời khai của y tá, vào những báo cáo của 4 viện Đại học y khoa, của bác sĩ giảo nghiệm tử thi chuyên môn đã kết luận là Trần Thị Hồng Sâm chết vì chất độc chớ không phải do tai nạn gây ra.
Y tá khai rằng Lý Song Toàn cứ lãng vãng bên cạnh bà Hồng Sâm, mặc dù y tá đã yêu cầu anh ta đi ra ngoài. Một nhân chứng là Huang Fu Lai, khai rằng Lý Thái An đã sửa soạn âm mưu từ 6 tháng trước và đã rủ ông tham gia để chia tiền, nhưng ông từ chối.


Sau đó, Huang Fu Lai bị kết án 4 năm tù treo.  Lý Song Toàn đã tự tử một nghày sau khi bị truy tố chủ mưu giết người.  Người vợ đầu tiên của Lý Thái An cũng là cô dâu Việt Nam đã chết một cách mờ ám. Trần Thị Hồng Sâm là vợ thứ ba.
5.3. Bị điên vì lấy chồng Đài Loan
Bẳng đi 2 năm không liện lạc, ngày nọ, gia đình chồng dẫn cô dâu về VN trả lại cho nhà gái. Từ một cô gái xinh đẹp, Hà biến thành một người xấu xí, già nua, không nói với ai một lời, cô co rúm vào một góc phòng nét sợ hải hiện trên nét mặt.

Ở làng quê, xã Trung Nhất, huyện Thốt Nốt, Cần Thơ, Hà được xem là cô gái may mắn hơn những cô khác, là Hà được có tấm chồng ở Đài Bắc, thương vợ hết mực, có cơ nghiệp ổn định.
Hà được đưa vào bịnh viện tâm thần Cần Thơ. Ở bịnh viện nầy, có không ít những cô dâu có chồng ngoại cũng bị tâm thần như Hà. Trong đó, có cô dâu tên Màu.

Bà mẹ Màu còn nhớ rõ, sau một đám cưới tập thể được tổ chức gấp rút ở Sài Gòn, người môi giới đưa cho bà 1 triệu đồng là tiền của gia đình chú rể, sau khi trừ đi các chi phí.  21 ngày sau, bà nhận được điện thoại bảo lên sân bay Tân Sơn Nhất đón con.  Lúc tĩnh táo, Màu còn nhớ, chồng lớn hơn cô 20 tuổi, làm nghề gì không biết mà ra đi từ sáng sớm, tối mịt mới về nhà.
Màu ở chung với mẹ chồng và người anh chồng làm nghề ăn xin, mình đầy ghẻ lở. Mỗi bữa ăn, mẹ chồng buộc cô phải uống một thứ thuốc gì màu đen, mùi hăng hắc. Cô không uống thì bị một trận đòn chí tử.
Người vợ cũng không thấy rõ mặt chồng mình. Cô bị nhốt suốt ngày trong phòng. Màu sống 21 ngày như thế và đâm ra hoảng loạn, phát điên.
Gia đình trở nên nghèo túng hơn kể từ khi Màu trở về. Mỗi tháng phải mua 300,000 tiền thuốc cho Màu.

Năm 2003, tưởng rằng con gái hết bịnh, gia đình tháo dây xích buộc chân cô. Một đêm, cô bỏ đi, bảo là lên Cần Thơ làm ăn. Sau đó, người nhà tìm thấy Màu đi lạc ở Đồng Tháp.  8 tháng sau, Màu sanh ra một đứa con không cha. Gia đình đã nghèo mà còn bị rách nát hơn. Đó là hậu quả của một cuộc đổi đời. Biết trách ai đây?

Một ông Đài Loan cưới 2 vợ VN trong 4 ngày.
Hồi tháng tư năm 2004, một người Đài Loan tên Lin Ming Wei nhập cảnh VN với lý do du lịch. Nhưng sau đó, ông nhờ người mai mối tên Huỳnh Thị Nga, trong vòng 4 ngày đã nhanh chóng làm lễ cưới không hôn thú với 2 cô gái VN, cả hai đều 21 tuổi ở huyện Phong Điền, Cần Thơ.
Bị phát hiện, ông Lin Ming Wei bị phạt 10 triệu đồng vì lý do có hành động không đúng với mục đich nhập cảnh.

Câu chuyện gái Việt lấy chồng ngoại kể hoài không hết được.  Không hiểu phụ nữ VN ở thế hệ nầy nghĩ gì về hôn nhân?  Không hiểu các bậc cha mẹ ở thời đại nầy nghĩ sao về hạnh phúc của con gái?

Đạo đức VN đã đến thời kỳ thật sự bị phá sản!
6* Bi kịch ở Hàn Quốc
6.1. Cái chết của Thạch Thị Hoàng Ngọc



Cô dâu Việt Nam Thạch Thị Hoàng Ngọc (xấu số) và chồng người Đại Hàn Yang Du Hyo.
Chuyện cô gái Việt lấy chồng ngoại không có gì lạ. Chuyện cô dâu Việt bị hành hạ cũng không có gì lạ vì nó xảy ra hà rầm như cơm bữa.
Chuyện lạ ở đây là câu chuyện thương tâm của một cô gái Việt mới 20 tuổi.

Cuộc mặc cả xảy ra trong 30 phút và sau đó là cuộc hôn nhân vội vã mà hai bên chưa kịp nhớ rõ mặt nhau, bất chấp quá khứ và hiện tại, cho dù người chồng bị khuyết tật hay bịnh tâm thần cũng mặc.
Ngày 9-7-2010, cô dâu VN tên Thạch Thị Hoàng Ngọc, chỉ sau một tuần đặt chân trên đất nhà chồng ở xứ Củ Sâm, thì một tin buồn bay đến tận vùng quê hẻo lánh thuộc huyện Cờ Đỏ, Cần Thơ, tin buồn làm cho gia đình và chòm xóm đều bàng hoàng không ít. Dân chúng huyện Cờ Đỏ xôn xao trước cái chết của người con gái trẻ và ngoan hiền.

Ông Thạch Sang cho biết, Ngọc là đứa con hiếu thảo, vì gia đình quá nghèo nên phải bấm bụng cho con đi, mong cho con được hạnh phúc.
Chị của Ngọc thì lấy chồng Đài Loan, em út thì đang làm thủ tục dể đi lấy chồng Đài.
Trước khi cưới, chú rể có đưa 3.8 triệu, nhưng trừ các chi phí chỉ còn 1.8 triệu. Và sau đó, chú rể Jang Du Hyo có đưa thêm 500 đô la Mỹ.

Tờ Korea Times đưa tin là sở cảnh sát cho biết một phụ nữ VN được tìm thấy đã chết trong nhà chồng vào ngày 8-7-2010.
Cô Thạch Thị Hoàng Ngọc đến Đại Hàn vào ngày 1-7-2010, không biết tiếng Hàn, cũng không biết ông chồng có tiền sử bịnh tâm thần. 5 ngày trước khi đi VN để đón cô dâu, thì Jang đã phải vào bịnh viện. 5 năm trước, Jang đã tấn công cha mẹ mình. Jang đã vào bịnh viện 57 lần để điều trị bịnh tâm thần phân liệt của mình.


Cái chết của cô Thạch Thị Hoàng Ngọc đã dấy lên nhiều nguồn dư luận khác nhau ở Hàn Quốc.
Khi ông bà Thạch Sang đến Hàn Quốc, thì một nghị sĩ là ông Han Sun Kyo đã cùng ông bà đưa xác cô Hoàng Ngọc về quê an táng.
Hội những người Hàn ở Sài Gòn quyên góp được số tiền 20,000 đô la để giúp đở gia đình nạn nhân.
Tờ Chosun Ilbo cho biết là gia đình cô Hoàng Ngọc được bồi thường 25,000 đô la.

Tổng thống Lee Myung-bak đã đích thân xin lỗi gia đình nạn nhân trong bài phát biểu trên đài phát thanh quốc gia.
Toà án Busan đã kết án 12 năm tù cho chú rể Jang Du Hyo. 3 người môi giới bị phạt một năm tù giam.
Sau đó, Đại Hàn đã ban hành những luật lệ mới về việc hôn nhân với người ngoại quốc.


6.2. Cái chết của cô dâu Kim Đồng
Ông Phạm Hữu Chí, tham tán ngoại giao ở Hàn quốc cho biết, thi thể của cô Lê Thị Kim Đồng đã được hoả táng.  Không có bằng chứng pháp lý để truy cứu hình sự. Và toà Đại sứ VN ở Hàn Quốc yêu cầu cảnh sát mở cuộc điều tra. Ngày giờ đưa tro cốt về VN chưa được xác định. Hội Hàn Kiều cũng đã chuyển số tiền 88 triệu đồng VN quyên góp cho gia đình cô Kim Đồng ở Cần Thơ. Cô Kim Đồng thiệt mạng sau một cuộc tẩu thoát ra khỏi nhà chồng không thành.


Người dân giơ các tấm biển lên án vụ cô dâu Việt bị chồng Hàn tâm thần sát hại, trước cửa Ủy ban Nhân quyền quốc gia ở Seoul, hôm 20/7. Ảnh: Yonhap.

6.3. Cái chết của cô dâu Huỳnh Mai.
Ngày 15-8-2007, cô Huỳnh Mai, 20 tuổi, đã bị chồng Đại Hàn đánh gảy 18 cái xương sườn, bỏ chết dưới hầm nhà chồng, đã làn chấn động dư luận ở Hàn quốc và cả thế giới nữa.
Lễ trao hài cốt diễn ra tại Sài Gòn. Số tiền quyên góp ủng hộ gia đình Huỳnh Mai gồm 5,000 đô la của tổ chức Thiện Nguyện Nam Hàn, 500 đôla của các cô dâu Việt thương cảm người bạn xấu số. Hội Hàn Kiều ủng hộ 77 triệu đồng VN

Đại diện hội Hàn Kiều cho biết, một dự án xây Nhà Văn Hoá Đại Hàn để phục vụ các cô dâu lấy chồng Hàn, sẽ tập trung một tháng để đào tạo kiến thức về văn hoá xã hội, phong tục tập quán Hàn quốc trước khi về nhà chồng.
Cũng được biết là người chồng của Hỳnh Mai đã bị bắt và sẽ đưa ra toà, mà mức án giết người cao nhất là tù chung thân.

6.4. Cô dâu nhảy lầu tự tử
Trần Thị Lan, 22 tuổi, quê ở quận Cái Răng, Cần Thơ. Làm đám cưới với Ha Jang Su, 36 tuổi. Lên máy bay về nhà chồng ngày 11-2-2008.
Lan ở nhà chồng chưa đầy một tháng. Cô đã nhảy từ từng lầu thứ 14 tự tử, đúng vào buổi chiều 30 Tết. Nhà gái có nhận 2 triệu trong ngày cưới.

7* Tâm sự của một cô dâu Hàn Quốc

Ngày 8-12-2010
“Tôi là một trong 40,000 cô dâu Việt trên xứ Hàn.
Dù trong hay ngoài nước, chúng tôi cũng bị báo chí và dư luận lên án “Ô nhục”, “Món hàng mất giá” khinh rẻ, là những từ ngữ thuờng dùng để nói về chúng tôi.

Tôi và nhiều cô dâu khác, không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng chúng tôi cũng còn khá hơn những chàng trai trong làng. Tôi rất sợ hãi khi nghĩ đến mình sẽ về sống chung với những thanh niên ít học, rượu chè, cờ bạc, thô lỗ người VN…Tôi cũng không muốn gia đình tôi, với thanh niên trong làng, mãi mãi là một túp lều mà cả đời lao động cũng không có thể làm cho nó khang trang hơn được.  Ai sẽ cứu vớt chúng tôi?  Lấy chồng Hàn quốc, tôi ngộ ra nhiều điều.  Dù cách thức đi đến hôn nhân không tốt, nhưng trong thâm tâm của người chồng, người vợ đều mong muốn được yêu thương.
Trước khi được chấm, chúng tôi bị nhìn ngắm, thậm chí còn bị sờ mó như một món hàng.


Tôi có quyền nghĩ đây là cơ thể của tôi, tôi nhịn nhục để được thay đổi cuộc đời. Nhưng trái lại, nhiều người cứ tưởng rằng cơ thể của tôi thuộc về sở hữu của toàn thể dân tộc VN vậy. Thế nên, họ đùng đùng nổi giận khi cơ thể của tôi bị người khác dòm ngó, chọn lựa.
Thế nhưng, nếu như khi cuộc đời của tôi bị vùi dập bởi thanh niên đồng hương  (rượu chè, cờ bạc, thô lỗ) thì mọi người xem đó là chuyện bình thường.


Tôi nghĩ rằng chỉ có 10% cô dâu gặp khó khăn và chừng 200 trường hợp nguy hiểm trong tổng số 150,000 lấy chồng Hàn Quốc hay Đài Loan.
Người Hàn quốc hay Đài Loan không kỳ thị chúng tôi, con cái được no ấm, học hành và có tương lai tươi sáng. Đặc biệt là chúng tôi được sống trong một môi trường văn hoá-xã hội mà ở VN, tôi có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được”. (Trần Thị Nguyên)
 
8* Những vụ tìm chồng vẫn tiếp diễn
Trong năm 2009, đã có 7,249 đám cưới Hàn-Việt xảy ra tại VN. Các cô gái vẫn chưa từ bỏ cái mộng làm dâu xứ Kim chi.

Ngày 19-7-2008
Tại khách sạn Diệu Quyên, Phường 9 quận Gò Vấp, 120 cô gái VN xếp hàng cho 7 hoàng tử Đại Hàn chọn vợ.
Ngày 8-12-2008
Ở Quận 8 Sàigòn, 161 thiếu nữ và 7 đàn ông Đại Hàn bị cảnh sát ập vào bắt tại trận khi các cô đang mặc thời trang của bà Evà.


Ngày 12-2-2009
Tại một ngôi nhà ở quận Bình Chánh, 35 cô gái đang chào hàng cho một ông khách Nam Hàn tên Lee Won Ju, 38 tuổi chọn vợ.


Ngày 7-7-2009
51 cô gái Việt đang được ông tơ bà nguyệt xe duyên cho các hoàng tử Nam Hàn, tại căn nhà số 479/21/11 Hương Lộ 2 Phường Bình Trị Đông, quận Tân Bình thì bị bắt. Những cô gái được tái giáo dục rồi trả về địa phương.
Ngày 26-8-2010
Tại khách sạn Tân Bình, 17 cô gái từ 18 đến 30 đang trình diễn cho các chú Củ Sâm chọn vợ.


9* Thị trường Serbia
Ngày 8-9-2008, ông Zeljko Vasiljevic, bộ trưởng Xã Hội Serbia thông báo là hiện nay đang có 250,000 thanh niên độc thân tại các ngôi làng vùng quê xa xôi hẻo lánh, họ là những nông dân nghèo, ít học, đang có nhu cầu cưới vợ. Chính phủ đang tìm sức sống cho những vùng quê xa xôi nầy. Ông muốn tìm vợ cho họ ở Cam Bốt và VN, bởi vì phụ nữ ở 2 nước nầy biết làm ruộng.
Các ông tơ bà nguyệt VN đang ngắm nghía thị trường nầy.

10* Kết luận
Ai đã gây ra những thảm cảnh thương đau nầy cho những cô gái trẻ Việt Nam?
Chính là Việt Cộng!.
Trước hết, chương trình xuất khẩu cô dâu nầy do đảng và nhà nước CSVN thực hiện để giải quyết nạn thất nghiệp, để xoá đói giảm nghèo.
Kế đến là nhà nước đã tạo ra cái hố khoảng cách giàu nghèo quá to lớn, đưa nông dân đến tình trạng te tua rách nát, nghèo đói. Bần cùng sanh đạo tặc.

Sau cùng là chế độ nầy đã làm cho đạo đức dân tộc bị suy đồi đến cùng cực, băng hoại và phá sản.
Đó là sự thất bại của chế độ giáo dục, nói rộng ra là thất bại của “sự nghiệp xây dựng CNXH”. Bởi vì, muốn có CNXH, thì phải có con người XHCN. Đó là những người làm chủ tập thể, mình vì mọi người, mọi người vì mình. Khắc phục khó khăn, phát huy sang kiến, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng, nhưng ngoài Trung Cộng ra.

Các cháu bác Hồ phải học tập, lao đông, chiến đấu, noi theo gương đạo đức của bác.
Chiến đấu của các cháu ngoan luôn luôn ở vị thế bại trận, là bao giờ cũng nằm dưới mấy thằng bần cố nông ngoại bang. Hơn nữa, theo gương đạo đức của bác thì tiêu tùng, cháy túi.
Lời tâm sự của một cô dâu ngoại “Chúng tôi đang sống trong một môi trường văn hoá-xã hội mà ở VN, tôi có nằm mơ cũng không bao giờ thấy được” (Trần Thị Nguyên)
Một chứng minh cụ thể là các Cháu Ngoan bác Hồ đã được giáo dục, tào tạo dưới mái trường XHCN, trau dồi lý tưởng Cộng sản, thế mà còn phô trương thân thể để chạy thoát ra khỏi chế độ, dù phải chịu nhục nhã, một liều, ba bảy cũng liều, thân gái 12 bến nước toàn là bến dơ.
Trúc Giang
Hình ảnh và bài đọc do nhóm Paltalk tổng hợp từ Nam California, Hoa Kỳ. 
   The
Links:

Monday, April 8, 2013

CHARLIE NGUYỄN * CHUYÊN CHÍNH VÔ SẢN

Sự thật về chuyên chính vô sản

 Nhà nước CSVN đặt nền tảng tư tưởng trên chủ thuyết CS mà cốt lỏi cơ cấu tổ chức chính trị và xã hội là chuyên chính vô sản, “Chuyên chính vô sản có nhiều hình thức khác nhau, thích ứng với những điều kiện lịch sử cụ thể khác nhau, nhưng tựu trung vẫn là quyền lực của giai cấp vô sản, của nhân dân lao động.” Giai cấp lãnh đạo là giai cấp vô sản, và vô sản là “người lao động không có tư liệu sản xuất, phải làm thuê”. Do đó, theo hệ thống XHCH thì không ai kể cả tầng lớp lãnh đạo làm chủ tài sản cả. Tài sản là của chung - nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý. Mọi người đều được hưởng quyền lợi bình đẳng như nhau. Nghe cứ như là ta đang sống trên Thiên đàng (Utopia) vậy!

Bài viết này không có mục đích phân tích lý thuyết chuyên chính vô sản, nhưng nhìn thẳng vào thực tế xã hội VN, sau nhiều thập niên dưới thể chế CS để tìm ra sự thực cội rễ của chuyên chính vô sản có thực sự như nhà nước quảng bá không. Có hai câu hỏi được đặt ra: 1) Bộ phận chủ chốt duy nhất nắm quyền lực ở VN nhiều thập niên qua là đảng CS, đây là sự thật không ai phủ nhận. Vấn đề là đảng có thực sự là giai cấp vô sản theo giải thích về chuyên chính vô sản không? 2) XHCN có thực sự là một xã hội hoàn toàn bình đẳng, không giai cấp?

Như đã được trình bầy qua bài viết Dân với đảng – ai phản động tham nhũng ở VN trong nhiều năm qua gia tăng và tinh tế quy mô hơn trước rất nhiều, đến độ đảng phải đặt ra Ban Nội chính để trụ trì việc chống tham nhũng. Điều đó cho chúng ta thấy tham nhũng lan tràn trên khắp các miền đất nước, từ tỉnh thành đến những nơi đèo heo hút gió. Đảng chống tham nhũng vì có tham nhũng. Làm sao đảng biết có tham nhũng trong nội bộ đảng? Câu hỏi hơi ngớ ngẩn vì câu trả lời rõ như ban ngày, đứa trẻ lên ba cũng biết – mọi thành viên của đảng đều có tài sản. Không chỉ tài sản nho nhỏ nhưng là những tài sản kếch xù, nhiều cán bộ chắc có cả trăm triệu dollars gởi các nhà bank Thụy Sĩ. Nhân dân không lạ gì những câu chuyện Việt kiều kể “họ mua nhà cả vài triệu đô, trả tiền mặt cái cụp”.  Thế thì vô sản ở đâu? Vô sản kiểu này chắc toàn dân nên vào đảng sớm cho đỡ cực tấm thân lam lũ? Không, chúng ta còn lương tri.

Nếu mục đích của chuyên chính vô sản là chống lại mọi thế lực thù địch để tạo nên một xã hội không còn giai cấp, tất cả đều bình đẳng như nhau thì tại sao lại có chuyện xin-cho. Xin-cho tự nó đã khẳng định giai cấp rồi – nhân dân là tầng lớp ăn ‘xin’; đảng là giai cấp ban ‘cho’. Các Tôn giáo xin mở trường học, bệnh viện, cơ sở xã hội để góp phần xây dựng đất nước, lo cho dân – xin 40 năm rồi vẫn chưa được gì trong khi giáo dục y tế ngày càng xuống cấp. Xin làm việc thiện để lo cho dân mà còn không được thì quả thực đảng quá lo sợ ảnh hưởng của Tôn giáo lấn át vai trò lãnh đạo độc đảng của mình, đảng lộ nguyên hình là một giai cấp thống trị còn hơn là cường hào thời xưa.

Các lãnh tụ của đảng ở những ngôi biệt thự đồ sộ, điển hình là TT Nguyễn Tấn Dũng. Biệt thự của ngài TT lớn hơn mấy trăm lần các đình làng. Cũng chính TT khoe trên TV trong cuộc phỏng vấn “con tôi đều tốt nghiệp ở Ngoại quốc”. Không chỉ con TT, hầu hết con cháu cán bộ đều du học Ngoại quốc. Đã là vô sản thì tiền đâu ra cho con đi du học?


Ngay cả dân Mỹ nhiều gia đình phải vất vả lắm mới lo được số tiền học, tiền ăn ở cả năm sáu chục ngàn đô một năm. Tại sao con cái của chúng ta, chắc chắn giỏi hơn con của các cán bộ lại không được đi du học? Tại sao có công với cách mạnh thì thi đâu đậu đó, ra trường thì có việc làm của nhà nước? Tại sao cứ phải là đảng viên thì mới được đề bạt lên vị trí lãnh đạo ở các cơ sở và công ty nhà nước? Rõ ràng là có giai cấp rất hẳn hòi - giầu và nghèo; trị và bị trị. Chắc là người sáng lập ra chủ thuyết CS, Karl Marx phải đau lòng lắm? Cả đời đấu tranh, Marx phải sống trong bần cùng đói khổ - con mang bệnh mà không có tiền mua thuốc, nhiều bữa cơm chỉ được vài củ khoai tây chấm muối ...


 Những tranh đấu của ông cho giai cấp công nhân thợ thuyền nghèo khổ không ngờ lại phản tác dụng thế này; người nghèo không hết nghèo nhưng lại đẻ ra cái thứ giai cấp quái gở ma mãnh hơn cả tầng lớp tư sản mà ông ra sức đả phá. 
Dẫn chứng trên là “nói có sách mách có chứng,” đảng CSVN không còn là vô sản nữa nhưng đã biến dạng thành tư sản đỏ, có lẽ cần phải gọi là chuyên chính tư sản – một giai cấp dùng bạo lực để ăn cướp tài nguyên của đất nước và tước đoạt tài sản của nhân dân.

Lenin nói: “Chuyên chính vô sản là nhà nước vô sản, một bộ máy để giai cấp vô sản, trấn áp giai cấp tư sản. Trấn áp như vậy là cần thiết, vì giai cấp tư sản sẽ luôn luôn chống lại một cách điên cuồng, khi nó bị tước đoạt”.  Rất rõ ràng, hiện giờ nhân dân VN là giai cấp vô sản, và đảng CSVN là giai cấp tư sản. Thế thì theo Lenin nhân dân phải diệt trừ ngay cái đảng CSVN ma mảnh này. 
Những người còn tin vào chủ thuyết CS, và cái gọi là chuyên chính vô sản là những người ngoan cố, hoặc họ không đủ can đảm để nhìn nhận sự thật phá sản của chủ thuyết CS; hoặc họ là những người chỉ muốn lợi dụng vào chủ thuyết đó để duy trì quyền lợi đảng trị.

Chủ thuyết CS là một vấn nạn rất lớn, nó đã đẻ ra biết bao đau thương cho nhân loại đến độ Leon Trotsky, người CS số hai chỉ sau Lenin trong cuộc cách mạng Nga, sau khi hồi tâm trở về với lề dân, đã đau khổ thú nhận: “Trong một quốc gia mà chính quyền là đảng trị, thì đối kháng là bản án chết dần chết mòn vì đói. Cái nguyên lý cổ xưa: ai không làm thì đừng ăn, đã bị thay đổi bằng nguyên lý mới: ai không nghe lời đảng sẽ không được ăn”.  Lời nói của con người CS đã hối lỗi này cho chúng ta thấy sự man rợ của CS đội lốt sau các lá bài đạo đức cách mạng. Đảng coi giá trị nhân phẩm là miếng ăn.

Con người không phải là cỗ máy kinh tế như Marx nhận định; con người có khối óc để suy tư, con tim biết rung cảm; con người còn có chiều kích tâm linh vì “mỗi con người mang hình hài của Đấng Tạo Hóa, và mỗi con người là một phần tử của Tạo Hoá. (Ralph Waldo Emerson)”. Khi một xã hội mà trong đó giai cấp lãnh đạo tìm đủ mọi cách để loại trừ Tôn giáo - chiều kích tâm linh của con người, xã hội đấy đã tự nó đánh mất chính căn tính của nó – nó không còn là một xã hội của con người nữa. Đấy là vấn nạn lớn nhất mà chủ nghĩa CS đã đem đến cho nhân loại.

No comments: